Chương 132: Nền tảng của huyện Khổng
Hà Thường Tại
18/03/2013
Quan Doãn cầm lấy tài khoản theo sau Liễu Tinh Nhã, ra ngoài đi theo hướng tây, lúc đi ngang qua cửa trong, thấy trước cửa có vô số xe cảnh sát đèn lấp lóe, dàn ngay cổng, chặn lại đám người, còn đám người quần chúng tinh thần sôi trào, có người muốn trèo lên xe cảnh sát, ý đồ chạy vào Huyện ủy, Thôi Ngọc Cường đích thân chỉ huy cảnh sát ngăn cản đám người, mắt thấy tình thế có dấu hiệu không thể khống chế.
- Hà tất như thế này?
Liễu Tinh Nhã trở nên khá lo lắng liếc nhìn cửa một cái, nói:
- Thật ra Thành ủy đã rất chiếu cố ông ta, sắp đặt ông ta đến hội đồng nhân dân đảm nhận Phó chủ nhiệm thường trực, hơn nữa đợi tháng 3 năm sau Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc qua đi, còn có thể phù chính, giải quyết cấp chính huyện, cũng xem như giải an ủi cho sự vất vả mấy chục năm của ông ta ở huyện Khổng, hiện tại quậy ra nông nổi này, khiến thành phố cũng xấu hổ, nhất là bí thư Tưởng, nói không chừng còn lại phải đập bàn.
Liễu Nhã Tinh lời nói đầy thâm ý, cách nói lại đập bàn hiển nhiên là ám chỉ Tưởng Tuyết Tùng trước đây đã đập bàn qua rồi, Quan Doãn liền thử hỏi thăm dò:
- Để Lý Vĩnh Xương đến Hội đồng nhân dân, là ý của bí thư Tưởng?
Liễu Tinh Nhã không giấu giếm, khẽ gật đầu:
- Nghe nói chủ tịch thành phố Hồ Diên chủ trương bắt Lý Vĩnh Xương, bí thư Tưởng không đồng ý, nói là Lý Vĩnh Xương công lao lớn, vì huyện Khổng mà làm việc một đời, cuối cùng bỗng chốc ngã xuống, sẽ làm rét lạnh trái tim rất nhiều cán bộ địa phương huyện Khổng. Ông ta chủ trương để Lý Vĩnh Xương tới Hội đòng nhân dân quá độ mấy tháng trước, năm sau Chủ tịch Hội đồng nhân dân lui ra, sẽ do Lý Vĩnh Xương tiếp nhận, coi như là ngay tại chỗ giải quyết đãi ngộ cấp chính huyện, Lúc ấy rất nhiều người không đồng ý, còn có nửa ủy viên thường vụ hùa theo Chủ tịch thành phố Hô Diên đưa ra đề nghị, kết quả là bí thư Tưởng dưới cơn thịnh nộ đập bàn, mới định ra quan điểm cuối cùng.
Hay cho một Tưởng Tuyết Tùng, kịch diễn thật đầy đủ, Quan Doãn trong lòng càng thêm sờ thấu mạch đập của Tưởng Tuyết Tùng - ngoại trừ hiểu biết sâu sắc có được khi hắn và Tưởng Tuyết Tùng tiếp xúc trực tiếp, cũng có công lao đánh thức của ông cụ Dung bên trong —— kỳ thật Tưởng Tuyết Tùng không nhất thiết phải bảo vệ Lý Vĩnh Xương. Mà là đang diễn trò cho ba dòng họ lớn của thành phố Hoàng Lương xem, đặc biệt là một câu có thể làm lạnh tâm của rất nhiều cán bộ địa phương huyện Khổng, khẳng định sẽ khiến ba dòng họ lớn của thành phố Hoàng Lương nghe xong sẽ vô cùng thoải mái, cho rằng bí thư Tưởng là một bí thư tốt coi trọng bồi dưỡng cán bộ địa phương.
Lời nói của Liễu Tinh Nhã rốt cuộc khiến Quan Doãn thấy rõ thế cục, Lý Vĩnh Xương không phải là át chủ bài của Tưởng Tuyết Tùng, nhưng cũng không phải là phế bài, mà là một tấm trá bài có thể mê hoặc của đối thủ. Ở vấn đề xử lý Lý Vĩnh Xương, điểm xuất phát của Tưởng Tuyết Tùng không phải tình cảm cá nhân, cũng không suy xét cảm nhận của Lý Vĩnh Xương, mà toàn bộ là vì sắp xếp đại kế chính trị của ông ta.
Nói trắng ra là, vận mệnh con người của Lý Vĩnh Xương không quan trọng, ông ta ngã một nửa hay là ngã hoàn toàn, chỉ xem yêu cầu của chính trị.
Tình hình chính trị thành phố Hoàng Lương như thế nào, Quan Doãn không thể hiểu hết, cũng không thể đoán được thực lực của ba dòng họ lớn ở thành phố Hoàng Lương có bao nhiêu to lớn, càng không thể biết được quan hệ giữa chủ tịch thành phố Hô Diên và Tưởng Tuyết Tùng rốt cuộc là bằng mặt không bằng lòng hay là mỗi người tự làm theo ý mình. Cho nên hắn không đoán được Tưởng Tuyết Tùng lợi dụng Lý Vĩnh Xương làm đại tác phẩm văn chương để làm sách lược duy trì sự chung sống hòa thuận ba dòng họ lớn thành phố Hoàng Lương có thật sự hữu dụng hay không. Nhưng mặc kệ hữu dụng vô dụng, cũng là làm đảo loạn hoàn toàn thế cục huyện Khổng.
Tin tưởng một kích ngang nhiên cuối cùng của Quan Doãn, nhất định sẽ làm Tưởng Tuyết Tùng vô cùng căm tức. Tuy nhiên ngoài căm tức ra, Tưởng Tuyết Tùng cũng không phải không có thu hoạch, nếu như có cơ hội lấy đi một trong hai nhân vật số 1 số 2 không nghe lời của huyện Khổng. Cũng coi như là niềm vui bất ngờ…
Nhưng cũng không thể không nói, chẳng may sự việc quậy đến bước không thể kết thúc, hành động bảo vệ Lý Vĩnh Xương của Tưởng Tuyết Tùng, liền thành cái cớ của người khác. Lại nếu như bị đối thủ chính trị dốc sức gia tăng lợi dụng, ông ta nói không chừng vì dùng người không rõ mà phải gánh vết nhơ chính trị.
Toàn bộ, đều dừng ở kết quả xử lý cuối cùng của sự việc hôm nay.
Mà Quan Doãn còn không bết, sự việc Lý Vĩnh Xương cuối cùng sẽ giải quyết như thế nào, hắn không có lựa chọn trở thành điểm tựa mấu chốt nhất. Nói cách khác, vận mệnh của Lý Vĩnh Xương, tiền đồ của Lý Dật Phong thậm chí Tưởng Tuyết Tùng có phải gánh vết nhơ chính trị hay không, tất cả thành bại, toàn bộ rơi trên người hắn.
Mắt nhìn thấy văn phòng của Lý Dật Phong, Quan Doãn nhẫn nhịn, không nhịn được, vẫn hỏi một câu:
-Trưởng ban thư ký Lãnh lại có thái độ gì?
Vỗn dĩ lời này Quan Doãn không nên hỏi, nội dung cuộc họp lãnh đạo Thành ủy mở ra để nghiên cứu, không phải cán bộ có cấp bậc như hắn có thể hỏi, vừa hỏi, liền vượt giới hạn, nhưng Quan Doãn chính là hỏi rồi, cũng là hắn đã sờ thấu tâm tư của Liễu Nhã Tinh, lúc nãy Liễu Nhã Tinh tỉ mỉ kể lại tranh luận của hội nghị Thành ủy, chính là cố ý tiết lộ với hắn cái gì đó.
- Hề hề, cậu đúng là khá chú ý đến tình hình thành phố.
Liễu Tinh Nhã cười ha hả, hỏi lại một câu,
- Cậu thật muốn đến bên cạnh bí thư Tưởng?
- Tôi chỉ là quan tâm thái độ của trưởng ban thư ký Lãnh, suy cho cùng, thư ký Lãnh cũng rất quan tâm tôi.
Quan Doãn khéo léo đáp.
- Trưởng ban thư lý Lãnh đề nghị điều Lý Vĩnh Xương đến huyện khác.
Liễu Tinh Nhã cười nói
- Nghe nói không ai tán thành đề nghị của Trưởng ban thư ký Lãnh.
Không ai tán thành là đúng rồi, Lãnh Nhạc biết rõ Lý Vĩnh Xương sẽ không rời khỏi huyện Khổng, lại cố ý đề xuất điều Lý Vĩnh Xương đi huyện khác, có điều là đề nghị cố ý đánh đòn gió thôi, muốn chính là coi trọng tham dự. Ông ta không hùa theo đề nghị của Tưởng Tuyết Tùng, thái độ liền ý vị xâu xa, xưa nay trưởng ban thư ký là tổng quản của Thành ủy, trên thực tế luôn luôn chỉ làm tổng quản cho một mình bí thư. Trưởng ban thư ký trên vấn đề quan trọng không phụ họa bí thư, Lạnh Nhạc làm chức trưởng ban thư ký này thật có ý nghĩa.
Dứt bỏ vấn đề của Lãnh Nhạc, Quan Doãn và Liễu Tinh Nhã đi tới văn phòng của Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong đang gọi điện thoại, thấy hai người tiến vào, ông ta che điện thoại hỏi:
- Tình hình bên ngoài thế nào?
- Không được lạc quan.
Liễu Tinh Nhã khẽ nhíu mày,
- Người quá nhiều, phỏng đoán ngăn không được.
Lý Dật Phong chau mày, lại hướng điện thoại nói vài câu, nói vói Quan Doãn:
- Quan Doãn, chủ tịch huyện Lãnh có chuyện muốn nói với cậu.
Lúc này Lý Dật Phong và Lãnh Phong đang trò chuyện thảo luận làm cách nào giải quyết tình huống bộc phát, phù hợp lẽ thường, nhưng thái độ Lãnh Phong như thế nào thì thật khó nói, phần lớn chính là lấy việc không có mặt ở huyện ủy làm lý do để không đếm xỉa đến, để Lý Dật Phong toàn quyền giải quyết, ông ta khoanh tay đứng nhìn.
Quan Doãn nhẹ nhàng đem tài khoản đặt lên bàn Lý Dật Phong, tiếp nhận điện thoại, lấy lại bình tĩnh một chút,
- Chủ tịch huyện, tôi là Quan Doãn.
- Quan Doãn, vừa rồi bí thư Lý mới báo với tôi một chút về tình hình đột phát ở huyện, tôi rất kinh ngạc, nếu như không phải gặp mặt Bộ trưởng Hạ, tôi hiện tại muốn nhanh chóng quay về…
Lãnh Phong chợt dừng lạ, lại nói:
- Nhất định phải phục tùng đại cục, nghe theo sự sắp đặt chung của Huyện ủy, dưới sự chỉ đạo của bí thư Lý, xử lý thích đáng sự kiện quần thể, căn cứ lợi ích cá nhân phục tùng lợi ích tập thể làm điểm xuất phát, lấy ổn định làm chiến lược cao độ áp đảo toàn bộ, đem sự kiện quần thể bóp chết ngay tại trạng thái nảy sinh. Quan Doãn, trọng trách trên vai cậu rất nặng, hiện tại trong Huyện ủy, cậu là người duy nhất có thể ra mặt dàn xếp dân bản địa huyện Khổng, phải nhận thức được tính quan trọng của bản thân, phải dũng cảm xông lên phía trước, lấy ra dũng khí ngăn cơn sóng dữ… tuy nhiên, nếu chẳng may tình thế không khống chế được, cậu cũng phải bảo vệ tốt chính mình.
Nếu nói mấy câu nói mở đầu của Lãnh Phong là những lời khách sáo, rõ ràng là nói cho Lý Dật Phong và Liễu Tinh Nhã có mặt tại đây nghe, thì câu cuối cùng đã đánh thức Quan Doãn, chính là thẳng thắn gợi ý Quan Doãn, ở việc xử lý vấn đề Lý Vĩnh Xương khơi mào sự kiện quần thể, sự quan trọng của hắn không thể thay thế, hắn hiện tại chính là điểm tựa mấu chốt trong ý đồ Lý Vĩnh Xương lấy dư uy hơn 20 năm tung hoành ở huyện Khổng xông tới làm sụp đổ uy quyền của Lý Dật Phong, hắn xung phong ở phía trước, ngăn chặn lực tấn công của Lý Vĩnh Xương, Lý Dật Phong sẽ bình yên vô sự. Nếu hắn ngăn không được, Lý Dật Phong nói không chừng sẽ bị tấn công tới tán loạn, mà thế cục huyện khổng cũng có khả năng gặp nguy cơ.
Quan Doãn một trận cười khổ, hắn mới bây nhiêu tuổi, cấp bậc cũng thấp đến đáng thương, nhưng tình thế bức bách, nhân duyên sẽ có, hắn hai vai gấy yếu, giờ khắc này vậy mà lại trở thành nền tảng lớn nhất đảm bảo thế cục huyện Khổng không lung lay sụp đổ.
Tuy nhiên… Quan Doãn cũng nghe ra, Lãnh Phong nhiều lần nhấn mạnh để hắn dưới sự chỉ đạo của Lý Dật Phong phục tùng đại cục, ngụ ý không thể rõ ràng hơn, Lãnh Phong vừa muốn cho hắn ngăn cơn sóng dữ, không cho huyện Khổng đại loạn, lại ám chỉ nếu chẳng may thế cục không thể vãn hồi, phải đúng lúc toàn thân rút lui, sau đó đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người Lý Dật Phong.
Quả nhiên giống như hắn suy đoán, Lãnh Phong tuy rằng người không ở huyện Khổng, lại phán đoán chuẩn xác thế cục huyện Khổng, ở tỉnh thành xa bình chân như vại, mặc kệ thế cục huyện Khổng cuối cùng kết thúc ra sao, ông ta đều có thể ngồi đó ngư ông đắc lợi, hay là đúng như ông cụ Dung nói, trên quan trường, thật sự có vận làm quan? Ít nhất theo tình thế lúc này mà phán đoán, vận may cuả Lãnh Phong so với Lý Dật Phong quả thực tốt hơn một bậc.
Người, có khi không phục vận may không được, nếu cục diện hôm nay là Lãnh Phong trấn giữ Huyện ủy còn Lý Dật Phong đang ở bên ngoài, thì tình hình lại hoàn toàn khác hẳn, chỉ tiếc là, khăng khăng để Lý Dật Phong đuổi kịp. Quan Doãn lúc nãy nghe lời khuyên của Kim Nhất Giai, còn không hạ quyết tâm phải mượn cơ hội kéo Lý Dật Phong xuống ngựa, nhưng sau khi nhận được điện thọai của Lãnh Phong, trong lòng bỗng nhiên hiện lên ý nghĩ vô cùng mãnh liệt —— sự kiện quần thể qua đi, Lý Vĩnh Xương nhất định sụp đổ ầm ầm, Lý Vĩnh Xương vừa ngã, xuất phát từ nhu cầu cân bằng thế cục huyện Khổng, Thành ủy nhất định sẽ không để hai người số 1 số 2 hoàn toàn nắm giữ huyện Khổng, như vậy nói không chừng Lý Dật Phong và Lãnh Phong sẽ có một người bị điều chỉnh.
Thà đến lúc đó tỷ lệ điều chỉnh Lãnh Phong là một nửa đối một nửa, còn không bằng hiện tại trực tiếp kéo hạ Lý Dật Phong, tránh khỏi đến lúc đó thua cuộc thì rất thảm, Quan Doãn tâm tư bất định, ánh mắt âu lo dừng trên mặt Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong sắc mặt âm u, đang muốn xem tài khoản Quan Doãn đem đến, trong ánh mắt lộ ra vẻ kiên nghị, ông ta thấy Quan Doãn nói điện thoại xong, liền nói:
- Quan Doãn, trước sẽ do cậu, Vĩ Toàn và Tinh Nhã ra mặt sắp xếp một chút, có thể khuyên lui liền tận khả năng khuyên lui, nếu như thật sự không được, tôi sẽ lộ diện.
Lý Dật Phong đem Quan Doãn xếp ở vị trí thứ nhất, hiển nhiên là ám chỉ Quan Doãn là nhân vật trung tâm xử lý sự kiện quần thể, mà Quách Vĩ Toàn và Liễu Tinh Nhã, một phó chủ tịch thường trực, một Chánh văn phòng Huyện ủy, toàn bộ lại trở thành vật làm nền, Quan Doãn lập tức cảm thấy sức ép trên người tăng gấp bội.
Quan Doãn hiểu suy nghĩ tạm thời không lộ diện của Lý Dật Phong, nếu như Lý Dật Phong hiện tại lộ diện, như vậy lúc đàm phán sẽ không có đường sống quay về, hắn ra mặt ngăn cản trước, cũng là kế hoãn binh, liền gật đầu nói:
- Tôi sẽ cố gắng hết sức, xin bí thư Lý yên tâm.
Lý Dật Phong khoát tay,
- Đi đi, để Thôi Ngọc Cường đến văn phòng tôi một chuyến.
Quan Doãn và Liễu Tinh Nhã đi ra khỏi văn phòng, vừa cùng Quách Vĩ Toàn hội tụ một chỗ, đang muốn đi ra ngoài, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng nổ đùng đoàng, Liễu Tinh Nhã và Quách Vĩ Toàn lập tức đổi sắc mặt, đã xảy ra chuyện gì? Sao giống như tiếng nổ?
Quan Doãn càng khiếp sợ vô cùng, bởi vì hắn nghe ra là âm thanh gì, trong lòng thở dài một tiếng, sự việc, vẫn thật là làm lớn rồi!
- Hà tất như thế này?
Liễu Tinh Nhã trở nên khá lo lắng liếc nhìn cửa một cái, nói:
- Thật ra Thành ủy đã rất chiếu cố ông ta, sắp đặt ông ta đến hội đồng nhân dân đảm nhận Phó chủ nhiệm thường trực, hơn nữa đợi tháng 3 năm sau Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc qua đi, còn có thể phù chính, giải quyết cấp chính huyện, cũng xem như giải an ủi cho sự vất vả mấy chục năm của ông ta ở huyện Khổng, hiện tại quậy ra nông nổi này, khiến thành phố cũng xấu hổ, nhất là bí thư Tưởng, nói không chừng còn lại phải đập bàn.
Liễu Nhã Tinh lời nói đầy thâm ý, cách nói lại đập bàn hiển nhiên là ám chỉ Tưởng Tuyết Tùng trước đây đã đập bàn qua rồi, Quan Doãn liền thử hỏi thăm dò:
- Để Lý Vĩnh Xương đến Hội đồng nhân dân, là ý của bí thư Tưởng?
Liễu Tinh Nhã không giấu giếm, khẽ gật đầu:
- Nghe nói chủ tịch thành phố Hồ Diên chủ trương bắt Lý Vĩnh Xương, bí thư Tưởng không đồng ý, nói là Lý Vĩnh Xương công lao lớn, vì huyện Khổng mà làm việc một đời, cuối cùng bỗng chốc ngã xuống, sẽ làm rét lạnh trái tim rất nhiều cán bộ địa phương huyện Khổng. Ông ta chủ trương để Lý Vĩnh Xương tới Hội đòng nhân dân quá độ mấy tháng trước, năm sau Chủ tịch Hội đồng nhân dân lui ra, sẽ do Lý Vĩnh Xương tiếp nhận, coi như là ngay tại chỗ giải quyết đãi ngộ cấp chính huyện, Lúc ấy rất nhiều người không đồng ý, còn có nửa ủy viên thường vụ hùa theo Chủ tịch thành phố Hô Diên đưa ra đề nghị, kết quả là bí thư Tưởng dưới cơn thịnh nộ đập bàn, mới định ra quan điểm cuối cùng.
Hay cho một Tưởng Tuyết Tùng, kịch diễn thật đầy đủ, Quan Doãn trong lòng càng thêm sờ thấu mạch đập của Tưởng Tuyết Tùng - ngoại trừ hiểu biết sâu sắc có được khi hắn và Tưởng Tuyết Tùng tiếp xúc trực tiếp, cũng có công lao đánh thức của ông cụ Dung bên trong —— kỳ thật Tưởng Tuyết Tùng không nhất thiết phải bảo vệ Lý Vĩnh Xương. Mà là đang diễn trò cho ba dòng họ lớn của thành phố Hoàng Lương xem, đặc biệt là một câu có thể làm lạnh tâm của rất nhiều cán bộ địa phương huyện Khổng, khẳng định sẽ khiến ba dòng họ lớn của thành phố Hoàng Lương nghe xong sẽ vô cùng thoải mái, cho rằng bí thư Tưởng là một bí thư tốt coi trọng bồi dưỡng cán bộ địa phương.
Lời nói của Liễu Tinh Nhã rốt cuộc khiến Quan Doãn thấy rõ thế cục, Lý Vĩnh Xương không phải là át chủ bài của Tưởng Tuyết Tùng, nhưng cũng không phải là phế bài, mà là một tấm trá bài có thể mê hoặc của đối thủ. Ở vấn đề xử lý Lý Vĩnh Xương, điểm xuất phát của Tưởng Tuyết Tùng không phải tình cảm cá nhân, cũng không suy xét cảm nhận của Lý Vĩnh Xương, mà toàn bộ là vì sắp xếp đại kế chính trị của ông ta.
Nói trắng ra là, vận mệnh con người của Lý Vĩnh Xương không quan trọng, ông ta ngã một nửa hay là ngã hoàn toàn, chỉ xem yêu cầu của chính trị.
Tình hình chính trị thành phố Hoàng Lương như thế nào, Quan Doãn không thể hiểu hết, cũng không thể đoán được thực lực của ba dòng họ lớn ở thành phố Hoàng Lương có bao nhiêu to lớn, càng không thể biết được quan hệ giữa chủ tịch thành phố Hô Diên và Tưởng Tuyết Tùng rốt cuộc là bằng mặt không bằng lòng hay là mỗi người tự làm theo ý mình. Cho nên hắn không đoán được Tưởng Tuyết Tùng lợi dụng Lý Vĩnh Xương làm đại tác phẩm văn chương để làm sách lược duy trì sự chung sống hòa thuận ba dòng họ lớn thành phố Hoàng Lương có thật sự hữu dụng hay không. Nhưng mặc kệ hữu dụng vô dụng, cũng là làm đảo loạn hoàn toàn thế cục huyện Khổng.
Tin tưởng một kích ngang nhiên cuối cùng của Quan Doãn, nhất định sẽ làm Tưởng Tuyết Tùng vô cùng căm tức. Tuy nhiên ngoài căm tức ra, Tưởng Tuyết Tùng cũng không phải không có thu hoạch, nếu như có cơ hội lấy đi một trong hai nhân vật số 1 số 2 không nghe lời của huyện Khổng. Cũng coi như là niềm vui bất ngờ…
Nhưng cũng không thể không nói, chẳng may sự việc quậy đến bước không thể kết thúc, hành động bảo vệ Lý Vĩnh Xương của Tưởng Tuyết Tùng, liền thành cái cớ của người khác. Lại nếu như bị đối thủ chính trị dốc sức gia tăng lợi dụng, ông ta nói không chừng vì dùng người không rõ mà phải gánh vết nhơ chính trị.
Toàn bộ, đều dừng ở kết quả xử lý cuối cùng của sự việc hôm nay.
Mà Quan Doãn còn không bết, sự việc Lý Vĩnh Xương cuối cùng sẽ giải quyết như thế nào, hắn không có lựa chọn trở thành điểm tựa mấu chốt nhất. Nói cách khác, vận mệnh của Lý Vĩnh Xương, tiền đồ của Lý Dật Phong thậm chí Tưởng Tuyết Tùng có phải gánh vết nhơ chính trị hay không, tất cả thành bại, toàn bộ rơi trên người hắn.
Mắt nhìn thấy văn phòng của Lý Dật Phong, Quan Doãn nhẫn nhịn, không nhịn được, vẫn hỏi một câu:
-Trưởng ban thư ký Lãnh lại có thái độ gì?
Vỗn dĩ lời này Quan Doãn không nên hỏi, nội dung cuộc họp lãnh đạo Thành ủy mở ra để nghiên cứu, không phải cán bộ có cấp bậc như hắn có thể hỏi, vừa hỏi, liền vượt giới hạn, nhưng Quan Doãn chính là hỏi rồi, cũng là hắn đã sờ thấu tâm tư của Liễu Nhã Tinh, lúc nãy Liễu Nhã Tinh tỉ mỉ kể lại tranh luận của hội nghị Thành ủy, chính là cố ý tiết lộ với hắn cái gì đó.
- Hề hề, cậu đúng là khá chú ý đến tình hình thành phố.
Liễu Tinh Nhã cười ha hả, hỏi lại một câu,
- Cậu thật muốn đến bên cạnh bí thư Tưởng?
- Tôi chỉ là quan tâm thái độ của trưởng ban thư ký Lãnh, suy cho cùng, thư ký Lãnh cũng rất quan tâm tôi.
Quan Doãn khéo léo đáp.
- Trưởng ban thư lý Lãnh đề nghị điều Lý Vĩnh Xương đến huyện khác.
Liễu Tinh Nhã cười nói
- Nghe nói không ai tán thành đề nghị của Trưởng ban thư ký Lãnh.
Không ai tán thành là đúng rồi, Lãnh Nhạc biết rõ Lý Vĩnh Xương sẽ không rời khỏi huyện Khổng, lại cố ý đề xuất điều Lý Vĩnh Xương đi huyện khác, có điều là đề nghị cố ý đánh đòn gió thôi, muốn chính là coi trọng tham dự. Ông ta không hùa theo đề nghị của Tưởng Tuyết Tùng, thái độ liền ý vị xâu xa, xưa nay trưởng ban thư ký là tổng quản của Thành ủy, trên thực tế luôn luôn chỉ làm tổng quản cho một mình bí thư. Trưởng ban thư ký trên vấn đề quan trọng không phụ họa bí thư, Lạnh Nhạc làm chức trưởng ban thư ký này thật có ý nghĩa.
Dứt bỏ vấn đề của Lãnh Nhạc, Quan Doãn và Liễu Tinh Nhã đi tới văn phòng của Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong đang gọi điện thoại, thấy hai người tiến vào, ông ta che điện thoại hỏi:
- Tình hình bên ngoài thế nào?
- Không được lạc quan.
Liễu Tinh Nhã khẽ nhíu mày,
- Người quá nhiều, phỏng đoán ngăn không được.
Lý Dật Phong chau mày, lại hướng điện thoại nói vài câu, nói vói Quan Doãn:
- Quan Doãn, chủ tịch huyện Lãnh có chuyện muốn nói với cậu.
Lúc này Lý Dật Phong và Lãnh Phong đang trò chuyện thảo luận làm cách nào giải quyết tình huống bộc phát, phù hợp lẽ thường, nhưng thái độ Lãnh Phong như thế nào thì thật khó nói, phần lớn chính là lấy việc không có mặt ở huyện ủy làm lý do để không đếm xỉa đến, để Lý Dật Phong toàn quyền giải quyết, ông ta khoanh tay đứng nhìn.
Quan Doãn nhẹ nhàng đem tài khoản đặt lên bàn Lý Dật Phong, tiếp nhận điện thoại, lấy lại bình tĩnh một chút,
- Chủ tịch huyện, tôi là Quan Doãn.
- Quan Doãn, vừa rồi bí thư Lý mới báo với tôi một chút về tình hình đột phát ở huyện, tôi rất kinh ngạc, nếu như không phải gặp mặt Bộ trưởng Hạ, tôi hiện tại muốn nhanh chóng quay về…
Lãnh Phong chợt dừng lạ, lại nói:
- Nhất định phải phục tùng đại cục, nghe theo sự sắp đặt chung của Huyện ủy, dưới sự chỉ đạo của bí thư Lý, xử lý thích đáng sự kiện quần thể, căn cứ lợi ích cá nhân phục tùng lợi ích tập thể làm điểm xuất phát, lấy ổn định làm chiến lược cao độ áp đảo toàn bộ, đem sự kiện quần thể bóp chết ngay tại trạng thái nảy sinh. Quan Doãn, trọng trách trên vai cậu rất nặng, hiện tại trong Huyện ủy, cậu là người duy nhất có thể ra mặt dàn xếp dân bản địa huyện Khổng, phải nhận thức được tính quan trọng của bản thân, phải dũng cảm xông lên phía trước, lấy ra dũng khí ngăn cơn sóng dữ… tuy nhiên, nếu chẳng may tình thế không khống chế được, cậu cũng phải bảo vệ tốt chính mình.
Nếu nói mấy câu nói mở đầu của Lãnh Phong là những lời khách sáo, rõ ràng là nói cho Lý Dật Phong và Liễu Tinh Nhã có mặt tại đây nghe, thì câu cuối cùng đã đánh thức Quan Doãn, chính là thẳng thắn gợi ý Quan Doãn, ở việc xử lý vấn đề Lý Vĩnh Xương khơi mào sự kiện quần thể, sự quan trọng của hắn không thể thay thế, hắn hiện tại chính là điểm tựa mấu chốt trong ý đồ Lý Vĩnh Xương lấy dư uy hơn 20 năm tung hoành ở huyện Khổng xông tới làm sụp đổ uy quyền của Lý Dật Phong, hắn xung phong ở phía trước, ngăn chặn lực tấn công của Lý Vĩnh Xương, Lý Dật Phong sẽ bình yên vô sự. Nếu hắn ngăn không được, Lý Dật Phong nói không chừng sẽ bị tấn công tới tán loạn, mà thế cục huyện khổng cũng có khả năng gặp nguy cơ.
Quan Doãn một trận cười khổ, hắn mới bây nhiêu tuổi, cấp bậc cũng thấp đến đáng thương, nhưng tình thế bức bách, nhân duyên sẽ có, hắn hai vai gấy yếu, giờ khắc này vậy mà lại trở thành nền tảng lớn nhất đảm bảo thế cục huyện Khổng không lung lay sụp đổ.
Tuy nhiên… Quan Doãn cũng nghe ra, Lãnh Phong nhiều lần nhấn mạnh để hắn dưới sự chỉ đạo của Lý Dật Phong phục tùng đại cục, ngụ ý không thể rõ ràng hơn, Lãnh Phong vừa muốn cho hắn ngăn cơn sóng dữ, không cho huyện Khổng đại loạn, lại ám chỉ nếu chẳng may thế cục không thể vãn hồi, phải đúng lúc toàn thân rút lui, sau đó đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người Lý Dật Phong.
Quả nhiên giống như hắn suy đoán, Lãnh Phong tuy rằng người không ở huyện Khổng, lại phán đoán chuẩn xác thế cục huyện Khổng, ở tỉnh thành xa bình chân như vại, mặc kệ thế cục huyện Khổng cuối cùng kết thúc ra sao, ông ta đều có thể ngồi đó ngư ông đắc lợi, hay là đúng như ông cụ Dung nói, trên quan trường, thật sự có vận làm quan? Ít nhất theo tình thế lúc này mà phán đoán, vận may cuả Lãnh Phong so với Lý Dật Phong quả thực tốt hơn một bậc.
Người, có khi không phục vận may không được, nếu cục diện hôm nay là Lãnh Phong trấn giữ Huyện ủy còn Lý Dật Phong đang ở bên ngoài, thì tình hình lại hoàn toàn khác hẳn, chỉ tiếc là, khăng khăng để Lý Dật Phong đuổi kịp. Quan Doãn lúc nãy nghe lời khuyên của Kim Nhất Giai, còn không hạ quyết tâm phải mượn cơ hội kéo Lý Dật Phong xuống ngựa, nhưng sau khi nhận được điện thọai của Lãnh Phong, trong lòng bỗng nhiên hiện lên ý nghĩ vô cùng mãnh liệt —— sự kiện quần thể qua đi, Lý Vĩnh Xương nhất định sụp đổ ầm ầm, Lý Vĩnh Xương vừa ngã, xuất phát từ nhu cầu cân bằng thế cục huyện Khổng, Thành ủy nhất định sẽ không để hai người số 1 số 2 hoàn toàn nắm giữ huyện Khổng, như vậy nói không chừng Lý Dật Phong và Lãnh Phong sẽ có một người bị điều chỉnh.
Thà đến lúc đó tỷ lệ điều chỉnh Lãnh Phong là một nửa đối một nửa, còn không bằng hiện tại trực tiếp kéo hạ Lý Dật Phong, tránh khỏi đến lúc đó thua cuộc thì rất thảm, Quan Doãn tâm tư bất định, ánh mắt âu lo dừng trên mặt Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong sắc mặt âm u, đang muốn xem tài khoản Quan Doãn đem đến, trong ánh mắt lộ ra vẻ kiên nghị, ông ta thấy Quan Doãn nói điện thoại xong, liền nói:
- Quan Doãn, trước sẽ do cậu, Vĩ Toàn và Tinh Nhã ra mặt sắp xếp một chút, có thể khuyên lui liền tận khả năng khuyên lui, nếu như thật sự không được, tôi sẽ lộ diện.
Lý Dật Phong đem Quan Doãn xếp ở vị trí thứ nhất, hiển nhiên là ám chỉ Quan Doãn là nhân vật trung tâm xử lý sự kiện quần thể, mà Quách Vĩ Toàn và Liễu Tinh Nhã, một phó chủ tịch thường trực, một Chánh văn phòng Huyện ủy, toàn bộ lại trở thành vật làm nền, Quan Doãn lập tức cảm thấy sức ép trên người tăng gấp bội.
Quan Doãn hiểu suy nghĩ tạm thời không lộ diện của Lý Dật Phong, nếu như Lý Dật Phong hiện tại lộ diện, như vậy lúc đàm phán sẽ không có đường sống quay về, hắn ra mặt ngăn cản trước, cũng là kế hoãn binh, liền gật đầu nói:
- Tôi sẽ cố gắng hết sức, xin bí thư Lý yên tâm.
Lý Dật Phong khoát tay,
- Đi đi, để Thôi Ngọc Cường đến văn phòng tôi một chuyến.
Quan Doãn và Liễu Tinh Nhã đi ra khỏi văn phòng, vừa cùng Quách Vĩ Toàn hội tụ một chỗ, đang muốn đi ra ngoài, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng nổ đùng đoàng, Liễu Tinh Nhã và Quách Vĩ Toàn lập tức đổi sắc mặt, đã xảy ra chuyện gì? Sao giống như tiếng nổ?
Quan Doãn càng khiếp sợ vô cùng, bởi vì hắn nghe ra là âm thanh gì, trong lòng thở dài một tiếng, sự việc, vẫn thật là làm lớn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.