Quan Vận

Chương 446: Người trong giang hồ, không tự chủ được

Hà Thường Tại

13/06/2013

Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, Lãnh Phong lên chức đảm nhiệm ủy viên thường vụ Thành ủy, về sau sẽ là Trưởng ban thư ký Thành ủy, vậy mà lần đầu tiên ra mặt giải quyết tranh cãi, chẳng những không thành công trong việc trấn an lòng dân, còn tạo ra một sự hiềm khích cho thế cục, khiến tòan bộ cục diện không khống chế được, thực là cao thủ.

Không ít người đều rất kỳ vọng vào Lãnh Phong, cho rằng Lãnh Phong là người có bề dày kinh nghiệm trong công việc ra tay giải quyết nhất định dễ như trở bàn tay, không nghĩ lại có kết quả như vậy, khiến cho mọi người không khỏi ngạc nhiên.

Đám người vừa loạn, vừa giận dữ xông lên, cánh cổng sắt của Thành ủy chịu lực đánh mạnh đã ngã sập, làm cho bụi đất bay thẳng lên trời. Rất nhiều người nối đuôi nhau xông vào, vọt vào trụ sở Thành ủy.

Từ cổng chính đến trụ sở làm việc của Thành ủy, cách nhau hơn mười mấy mét, với tốc độ nỗ lực bức phá, chỉ trong nháy mắt, Lãnh Phong chạy ở phía trước, đám người truy đuổi ở phía sau, hơn nữa Lãnh Phong chạy trốn nhanh như bay, cảm thấy buồn cười thế nào, uy phong vừa nãy đi đâu cả rồi, như thế nào chỉ trong chớp mắt đã biến thành một người khác, sự chênh lệch trước sau quá lớn?

Mắt thấy bóng của Lãnh Phong chợt lóe, chạy nhanh như bay trốn vào trụ sở làm việc, mấy người chạy phía trước chỉ còn một mét là duổi kịp Lãnh Phong, người phía trước cầm trong tay một viên gạch, hung hăng ném tới phía sau lưng của Lãnh Phong.

Lãnh Phong dường như chưa kịp trốn, đã bị viên gạch vi đập vào sau lưng, y kêu đau thảm một tiếng, lảo đảo suýt nữa té ngã trên đất, sau đó y bổ nhào về phía trước, nhờ có tường, mới không té ngã trên đất.

Thấy Lãnh Phong chật vật như vậy, ắt sẽ tiếp tục chạy trốn mới đúng, không ngờ nằm ngoài dự đoán mọi người, Lãnh Phong đột nhiên đứng lại, quay mặt ra sau cười gằn với đám người đuổi theo:

- Đã đến, cũng đừng nghĩ rời đi.

Một đám hỗn loạn dưới lầu. Trên lầu, văn phòng bí thư và phòng làm việc của Chủ tịch thành phố, vẫn yên tĩnh như nước.

Phòng làm việc của Chủ tịch thành phố.

Thạch Quân cung kính đứng phía sau Hô Diên Ngạo Bác, không nói tiếng nào, bất cứ lúc nào chờ chỉ bảo của Hô Diên Ngạo Bác. Mà Hô Diên Ngạo Bác đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, bất động.

Thạch Quân thư ký mới của Chủ tịch thành phố vừa nhậm vốn là một thư ký của văn phòng Thành ủy. Sau khi Lưu Dương điều ra ngoài, Hô Diên Ngạo Bác đến phòng Thư ký chọn lựa thư ký, nhìn trái nhìn phải chọn lựa. Đều không vừa mắt, y lúc đó rất buồn bực, xoay người rời đi. Không có để ý ở cửa đã đụng phải Thạch Quân đang bước vào.

Thư ký nhàn rỗi ở Phòng Thư ký rất nhiều, khó có thể đảm nhiệm thư ký số một số hai của Thành ủy như Quan Doãn và Lưu Dương, nhưng có thể đảm nhiệm thư ký của bất kỳ ủy viên thường vụ nào ở Thành ủy, đó là một cơ hội đãi ngộ khó nhất trong cuộc đời của mỗi người, nhưng so với mười mấy người có vận may thư ký của ủy viên thường vụ Thành ủy, đa số thư ký có lẽ cả đời không có tiếng tăm gì lưu lại ở phòng Thư ký, cho đến cuối cuộc đời cũng như vậy.

Cho nên Lưu Dương vừa được ra ngoài, một đám người ở phòng Thư ký đều có ý định chuyển đổi, cơ hội ngàn năm một thuở đến đây, ai có thể gặp may từ một thư ký nhàn rỗi trở thành thư ký của Chủ tịch thành phố, tuyệt đối đây là một cơ hội vượt bậc nhanh chóng trong đời.

Không nghĩ tới, tất cả thư ký đều không dám thở mạnh chờ đợi ấn chỉ chỉ điểm của Hô Diên Ngạo Bác, rõ ràng còn có người không dám xông tới Hô Diên Ngạo Bác, thật sao, có cơ hội còn không biết nắm chắc. Vẫn không dám đụng vào Chủ tịch thành phố, đừng có nghĩ làm thư ký Chủ tịch thành phố, không bị đày vào lãnh cung là tốt rồi.

Vốn là thư ký nhàn rỗi là bị bỏ rơi, nếu va chạm lãnh đạo Thành ủy, lãnh đạoThành ủy rất giận dữ, gần như có thể đoán được tương lai. Ăn không ngồi chờ. Tất cả mọi người hoặc vui sướng khi người gặp họa hoặc thương xót nhìn Thạch Quân, ánh mắt nhìn Thạch Quân, giống như người chết.

- Cậu tên là gì?

Sắc mặt của Hô Diên Ngạo Bác như mọi người đoán, sắc mặt hầm hầm giận dữ, căm tức nhìn Thạch Quân.

Thạch Quân sợ đến nỗi gần như đứng không vững, đụng ai không đụng, không ngờ đụng phải Hô Diên Ngạo Bác, chẳng lẽ người khi xui xẻo, thật sự miệng uống nước nguội cũng thấy lạnh kẽ răng? Y lắp bắp nói:

- Chủ tịch thành phố, tôi, tôi, tôi là Thạch Quân.

- Thạch Quân? Tên này có ý nghĩa gì, có hàm nghĩa gì không?

Sắc mặt Hô Diên Ngạo Bác âm trầm như nước, làm cho người ta không thấy được sự vui buồn của y.



- Là người như ngọc thạch, khiêm tốn, ôn hòa, mềm mại như ngọc.

Trên đầu Thạch Quân đổ mồ hôi, dưới chân run lên, nếu không gượng chống, hiện tại có thể mông đã trạm đất rồi.

- Tên có ý nghĩa, được lắm, là cậu rồi.

Hô Diên Ngạo Bác bỗng nhiên cười ha hả, giơ tay vỗ vai Thạch Quân.

- Thạch Quân, cậu đi tìm Quách Vĩ Toàn một chút.

Hả... tìm Trưởng ban thư ký, đám người đứng gần đó mở to hai mắt, bảo Thạch Quân đi tìm Trưởng ban thư ký của Ủy ban nhân dân thành phố ngụ ý chính là, Thạch Quân được Hô Diên Ngạo Bác điểm trúng.

Chúa ơi, trong thế giới còn có ngày gặp chuyện tốt? Thạch Quân chẳng lẽ là do tên hay mới chó ngáp phải ruồi? Chó ngáp phải ruồi, đúng, quả là chó ngáp phải ruồi.

Thạch Quân cũng đứng ngây người tại chỗ, hồi lâu mới tỉnh lại:

- Vâng, vâng, Chủ tịch thành phố, tôi lập tức đi ngay, cảm ơn sự chỉ bảo của Chủ tịch thành phố, cảm ơn Chủ tịch thành phố…

Nói mới một nửa, Hô Diên Ngạo Bác đã đi xa, chỉ lưu lại một dư vị ý nhị sâu xa.

Cứ như vậy, Thạch Quân may mắn được ánh sáng chiếu rọi xuống, một sự gặp mặt tình cờ mà đã biến y trở thành thư ký của Hô Diên Ngạo Bác, một giai thoại tạm thời. Tuy nhiên đằng sau giai thoại, Thạch Quân cũng không ngốc, hiểu rõ những dụng ý công việc thư ký của Hô Diên Ngạo Bác, kỳ thật là mưu đồ chính trị —— Chủ tịch thành phố Hô Diên là muốn mượn cơ hội tạo ra danh tiếng tốt, cũng muốn mượn cớ này để truyền đạt một tin tức, chỉ cần là người có thể sử dụng, giống như Thạch Quân là người ăn không ngồi rồi trong phút chốc từ con gà mái biến thành phượng hoàng, người khác chỉ cần mạnh hơn so với Thạch Quân, y khi có yêu cầu sẽ đề bạt trọng dụng.

Thạch Quân cũng tự giễu mình, y vô tội thành quân cờ bé nhỏ trong ván cờ chính trị của Hô Diên Ngạo Bác, mặc dù là sau khi qua sông chỉ có một con đường đi tới không thể lui, nhưng y biết, đi tới có thể sẽ chết, cũng có thể sẽ không chết, nhưng lui về phía sau hẳn phải chết, nếu gặp phải thời kì trời trong nắng ấm, y sẽ hân hoan, nhưng hiện tại, cũng là không khỏi sầu muộn và không biết làm thế nào.

Giống như hiện tại, y nghe bên ngoài một trận gào thét vang lên, cũng không dám đứng ở cửa sổ nhìn xuống, sự tình náo động lớn như vậy, cuối cùng nên xử lý như thế nào mới xong?

Mặc kệ kết thúc như thế nào, cuối cùng nhất định phải có người chịu tội thay, y tuy là thư ký của Hô Diên Ngạo Bác, lại cũng không phải người thân tín của Hô Diên Ngạo Bác, nếu cuối cùng cần phải có người thay Hô Diên Ngạo Bác chịu tiếng xấu thay cho người khác, y sẽ nằm trong đối tượng được lựa chọn. Chẳng lẽ, Hô Diên Ngạo Bác lúc ấy điểm trúng y chính là nhận ra rằng tính cách của y có thể làm bia đỡ đạn?

Thạch Quân mặc dù đã nhiều năm ở phòng Thư ký ăn không ngồi chờ, nhưng đối với cục diện Thành ủy vẫn biết rõ, hơn nữa cũng biết sơ lược, sự kiện quần chúng hôm nay tụ tập gây rối, trăm phần trăm có đẩy tay đằng sau, mà đẩy tay đằng sau rốt cuộc là người nào? Không cần nói, chính là Chủ tịch thành phố Hô Diên người đang đứng trước mặt giả vờ điềm tĩnh.

Thạch Quân ám thầm bội phục Hô Diên Ngạo Bác, không ngờ đưa ra thủ đoạn cùng nhau đi đến chỗ chết, nhưng nếu chẳng may Tưởng Tuyết Tùng lại làm tráng sĩ tự chặt cổ tay, không tiếc mạng sống cũng chiến đấu đến cùng với Hô Diên Ngạo Bác, với đảm lượng của Hô Diên Ngạo Bác, còn có thể dám liều mình tiếp quân tử sao?

Chắc chắn sẽ không.

Hô Diên Ngạo Bác sẽ giương nanh múa vuốt dọa người, một khi phát hiện sự tình không ổn, nhất định xoay người bỏ chạy, nhưng khi y lẩn trốn, sẽ kéo một người đệm lưng, không hề nghi ngờ, anh ta chính là vật hi sinh tốt nhất

Thạch Quân ở ngoài mặt cung kính đứng phía sau Hô Diên Ngạo Bác, đứng bên cạnh quan sát cẩn thận phản ứng của Hô Diên Ngạo Bác, ý đồ xem vẻ mặt biến hóa của Hô Diên Ngạo Bác, xem ra tình thế phát triển ở phía ngoài, mọi chuyện liệu có thuận lợi không.

Vẻ mặt Hô Diên Ngạo Bác ngay từ đầu bất động như cây tùng, từ trên cao nhìn xuống, giống như đại tướng đang xem xét quân lính đánh trận, sau mấy phút, mắt phải của y khẽ chớp mấy cái, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt.

Nếu lúc này Thạch Quân cũng đứng ở phía trước cửa sổ, y có thể tường tận thấy nụ cười của Hô Diên Ngạo Bác lộ ra, cũng là lúc Lãnh Phong ở dưới lầu xoay người bỏ chạy.



Sau một chập lâu, nụ cười trên mặt của Hô Diên Ngạo Bác giống như hoa xuân nở rộ, nụ cười rạng rỡ đắc ý, còn vô thức lắc đầu, dường như đang giễu cợt cái gì, dường như là hết sức vui mừng đối với kế sách vạch ra gặp được thuận lợi.

Thạch Quân âm thầm lắc đầu, lừa dân chúng chà đạp lên lòng tin của dân, vì ích lợi của bản thân mà không chú ý đại cục, quan liêu như vậy là người mà y ghét nhất trong chốn quan trường, sao mà y bất hạnh đến như vậy, phục vụ người lãnh đạo như vậy? Người trong giang hồ, thân không tự chủ được.

Đại khái qua nửa phút sau, nụ cười trên mặt của Hô Diên Ngạo Bác càng sáng lạn hơn, dường như thắng lợi trong tầm mắt rồi, tay phải của y cầm thật chặt nắm tay, lập tức giơ cao lên, giống như đánh nhịp.

Bỗng nhiên, nụ cười trên mặt của Hô Diên Ngạo Bác đanh lại, không giơ cao nắm tay lên, lại đột nhiên đánh mạnh vào cửa sổ, phát ra một tiếng nổ phịch, cửa sổ thủy tinh phát ra tiếng vang thật lớn.

Cũng là lạ, bình thường cửa thủy tinh khá rắn chắc có thể chống cự mấy trận cuồng phong, lại không ngờ bị dập nát trước cú đánh của Hô Diên Ngạo Bác, sau khi tiếng rầm rầm vang lên thật lớn, miểng thủy tinh ở cửa sổ vỡ vụn.

Trong nháy mắt, sắc mặt của Hô Diên Ngạo Bác trở nên xanh mét.

Xảy ra chuyện gì rồi hả? Tâm tư của Thạch Quân đã trào lên tới cổ họng.

Văn phòng Bí thư Thành ủy.

Tưởng Tuyết Tùng cũng đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra phía ngoài, tuy nhiên phòng làm việc của ông nhìn không thấy cổng chính của Thành ủy, mà trên thực tế, ông không phải nhìn để xem thế cục của trận đấu đã đến bước nào, mà là nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ của ông.

- Phong cảnh bên này tuyệt đẹp, trời mùa đông phương bắc tuy rằng khá dài, nhưng chính là mang lại hơi hướng mùa đông khắp nơi, mới khiến cho người ta cảm nhận được sự vui sướng của mùa xuân đến. Cái gọi là phiền não của bồ đề, không có phiền não, cũng sẽ không có bồ đề, những lời này, thật sự là kinh điển.

Tưởng Tuyết Tùng không xoay người, đưa lưng về phía người phía sau nói

- Bí thư Tưởng rất đúng, cục diện chính trị ổn định đoàn kết tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu như không có rung chuyển, làm sao có thể cảm nhận được chỗ tốt của của ổn định đoàn kết?

Tưởng Tuyết Tùng cười ha hả với người phía sau.

- Từ xưa tới nay, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân.

- Công việc khắc phục hậu quả của Quan Doãn, chuẩn bị thế nào rồi?

Tưởng Tuyết Tùng lại hỏi.

- Cũng tạm ổn, nghe động tĩnh bên ngoài, hiện tại hẳn là đang vào giai đoạn mâu thuẫn gay gắt nhất.

- Sự tình lớn như vậy rơi vào người Quan Doãn, cũng thật sự là làm khó cho hắn, tôi hoàn toàn không lo lắng cho năng lực của hắn, mà là lo lắng hắn nếu chẳng may để lộ sơ hở, làm cho sự tình cuối cùng không thể nào giải quyết xong, quả là không có đường lui.

Tưởng Tuyết Tùng quay đầu lại.

- Anh có lòng tin đối với Quan Doãn hay không?

- Có.

Vẻ mặt Hoàng Hán kiên định, không chút do dự nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Vận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook