Quan Vận

Chương 105: Nhu tình.

Hà Thường Tại

18/03/2013

Dù gì Trần Mạt Lỵ cũng một nhân vật có tiếng ở huyện Khổng. Chuyện lớn chuyện nhỏ trong huyện Khổng cũng không thể thoát khỏi tai cô. Khách sạn Mỹ Thực Lâm cũng nơi tập chung các loại tin đồn của huyện Khổng. Tuy rằng cô đã sớm nghe nói Quan Doãn và Tiền Ái Lâm từng có xung đột. Hắn cũng đã từng chặt đứt một ngón tay của Tiền Nhất Thiên. Nhưng dù sao Quan Doãn vẫn là chức ảo. Tuy hắn là Trưởng phòng Phòng thư ký, có thể đè được Tiền Ái Lâm. Nhưng Thôi Ngọc Cường có quyền lớn là Trưởng phòng Phòng công an. So với ông ta, hắn còn kém xa.

Vậy sao Thôi Tiểu Thái vừa thấy Quan Doãn liền giống như gặp quỷ, sợ muốn chết như vậy? Tuy rằng Thôi Tiểu Thái không khốn kiếp bằng Tiền Nhất Thiên, nhưng ở huyện Khổng cũng luôn luôn hoành hành ngang ngược, ỷ vào quyền thế của Thôi Ngọc Cường, cùng một đám huynh đệ phía sau, diễu võ dương oai, không ai dám trêu chọc vào y. Coi như y cũng là nhân vật có máu mặt, sao chỉ bị Quan Doãn nói một câu đã bị dọa lui? Hơn nữa còn là chạy!

Bỗng nhiên, Trần Mạt Lỵ phát hiện, cô đã không nhìn thấu được thế cục huyện Khổng. Giống như trong một đêm, hướng gió của huyện Khổng đã có sự thay đổi lớn. Lý Vĩnh Xương bị tạm thời cách chức. Quan Doãn mạnh mẽ cứng rắn vùng lên, rất có thể thay thế được Lý Vĩnh Xương. Không thể... Sao có thể? Quan Doãn mới bao nhiêu tuổi? Mới là cấp bậc gì? Lý Vĩnh Xương ở huyện Khổng phấn đấu ước chừng đã mấy chục năm mới có được như ngày hôm nay. Quan Doãn mới làm hơn một năm, sao có được khí thế như vậy?

Mặc kệ Trần Mạt Lỵ có lý giải được cảnh tượng phát sinh trước mắt hay không. Cũng mặc kệ Ôn Lâm, Hạ Lai và Kim Nhất Giai khiếp sợ khi thấy Quan Doãn cả vú lấp miệng em thế nào. Dù sao Thôi Tiểu Thái cũng cúi đầu khom lưng, sắc mặt tươi cười, sai người cưỡng ép kéo Tư Hữu Lập đi. Một đám người mặt mũi xám xịt rời khỏi Mỹ Thực Lâm.

Nhưng Tư Hữu Lập vẫn không chịu bỏ qua, hung ác nhìn chằm chằm vào Quan Doãn:

- Quan Doãn phải không? Tôi sẽ nhớ kỹ anh. Chờ chừng nào anh tới thành phố Hoàng Lương, tôi sẽ mời anh ăn một vài bữa tiệc lớn.

Quan Doãn chỉ cười mà như không cười, gật đầu:

- Thành phố Hoàng Lương rất lớn, không phải hậu viện nhà cậu.

Tư Hữu Lập bị sặc trước lời nói che giấu sự sắc bén của Quan Doãn:

- Mày, mày cứ chờ đấy...

Gió đêm mùa thu hơi lạnh. Ra khỏi Mỹ Thực Lâm, nhóm bốn người Quan Doãn đi tới khách sạn Sơn Ngoại Sơn trong huyện Khổng, nơi gần đó nhất. Bởi vì chuyện của Tư Hữu Lập, mọi người cũng không có tâm tình ở lại Mỹ Thực Lâm ăn cơm. Mặc dù Trần Mạt Lỵ rất nhiệt tình muốn giữ mấy người Quan Doãn lại. Cô còn muốn tự mình mời khách, nhưng Kim Nhất Giai cũng không còn tâm trạng.

Ôn Lâm cũng rất thông minh đưa ra ý kiến muốn đi khách sạn Sơn Ngoại Sơn ở huyện Khổng, lại lấy cớ có thể gặp Dung Tiểu Muội. Điều này lập tức khiến Hạ Lai và Kim Nhất Giai cảm thấy hứng thú. Hạ Lai từng gặp Dung Tiểu Muội. Cô có ấn tượng vô cùng tốt đối với Tiểu Muội. Vừa nghe có thể cùng ăn cơm với Tiểu Muội, mặt mày hớn hở nói:

- Tốt quá. Thật tốt quá. Tôi vừa nghĩ tới Tiểu Muội . Đúng rồi Nhất Giai, Tiểu Muội rất giống một người. Em thấy sẽ biết. Khẳng định em sẽ không ngờ được, vì sao cô gái lớn lên trong thị trấn, lại có khí chất khiến người ta ngưỡng mộ như vậy.

- Thật sao?

Kim Nhất Giai càng thêm hứng thú, quên mất cảm giác không vui vừa rồi. Chiếc váy của cô bị rách một lỗ. Cô tùy tiện buộc lại một chút, đi chưa được vài bước lại tung ra. Điều này lại khiến cô vô cùng mất hứng.

- Đương nhiên.

Hạ Lai tươi cười rạng rỡ.

- Hơn nữa Tiểu Muội rất xinh. Sau khi lớn lên, khẳng định chúng ta cũng không thể so sánh được với cô ấy.

Quan Doãn thấy Kim Nhất Giai đi lại, chiếc váy lắc lư, cả mảng đùi trắng nõn như ẩn như hiện. Tuy rằng buổi tối nhìn không rõ, nhưng thật sự cũng không lịch sự cho lắm. Hắn xoay người cởi dây giầy, ngồi xổm trước mặt Kim Nhất Giai:

- Đừng nhúc nhích, tôi xử lý cái váy giúp cô một chút, kẻo lại bị cảm lạnh.

- Cảm lạnh không sợ, chỉ sợ lộ sắc xuân.

Kim Nhất Giai thấy Quan Doãn cúi người ở trước mặt cô, lại quỳ một gối xuống như van xin tình yêu của cô, trong nháy mắt tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều.

- Không phải là anh sợ người khác thấy đùi tôi sao?

Lời nói này hỏi rất thẳng thắn, Quan Doãn cười hắc hắc:

- Không thấy được lòng tốt của người ta.

Vừa nói chuyện, hắn vừa dùng dây giày nhanh chóng buộc lại chỗ váy bị thủng. Tuy nhiên, bởi vì Kim Nhất Giai không phối hợp, có lẽ cô sợ ngứa, có lẽ là nguyên nhân khác, vặn vẹo thân mình vài cái, bàn tay Quan Doãn bất ngờ trượt tới trên đùi cô.



Trơn mịn và mềm mại, đầy dặn mà tràn ngập sức sống. Đây là cảm giác đầu tiên khi Quan Doãn sờ qua đùi trong đầy nữ tính đó. Một cảm xúc dễ dàng làm người ta động tâm. Đương nhiên nói đi còn có nói lại, Quan Doãn cũng chưa sờ qua đùi của mấy người phụ nữ. Cho tới mới đây thôi, hắn vẫn là một đứa nhỏ thuần khiết. Cho nên tuy rằng trong lúc vô ý sờ phải đùi Kim Nhất Giai, hắn vẫn ngượng ngùng mỉm cười.

Kim Nhất Giai sôi nổi không gì cản được, bình thường giống như rất lớn mật, lúc này không biết sao, bỗng nhiên đỏ mặt. Cô cúi đầu thấy Quan Doãn cẩn thận kiên nhẫn buộc phần váy bị rách của cô, không hiểu sao trong lòng cô chợt cảm thấy ấm áp. Cô lớn như vậy, còn chưa từng có một người đàn ông nào đồng ý cúi người ngồi xổm trước mặt cô, ôn nhu, quan tâm che chở cho cô như thế. Người mà cô tiếp xúc đều là người làm ăn và đám công tử nhà giàu, đều có bề ngoài nho nhã lễ độ, nhưng lại cất giấu mục đích dơ bẩn muốn kéo cô lên giường.

Hạ Lai ở bên cạnh nhìn cũng say lòng. Cô yêu Quan Doãn, yêu đến khổ sở, yêu đến mệt mỏi, cũng yêu đến si mê. Cô yêu Quan Doãn chính vì tính cẩn thận và kiên nhẫn, chính vì sự che chở và ôn tồn của hắn. Có đôi khi, Quan Doãn rất nam tính, mạnh mẽ mà hống hách. Có khi cũng rất ôn nhu, nhiệt tình mà uyển chuyển. Vô tình không hẳn là hào kiệt. Trong mắt cô, Quan Doãn chính là một người đầy mâu thuẫn. Nhưng chính vì thế, cô mới thương hắn, yêu đến mức như say như mê. Mặc dù bị ba phản đối hết lần này tới lần khác, mặc dù trong lòng luôn chịu sự dày vò, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không thể buông tay.

Trong lòng Ôn Lâm cũng cảm thấy ngọt ngào. Cô nhớ tới ngày mưa gió mãnh liệt nào đó, Quan Doãn đạp xe đạp đèo cô quay về Huyện ủy. Bởi vì gió lớn, hắn cũng như bây giờ, ngồi xổm xuống trước mặt cô buộc lại góc váy. Nhớ lại cảnh tượng đó, trong lòng cô không khỏi vừa ngọt ngào lại vừa thương cảm. Có lẽ cuối cùng sẽ có một ngày Quan Doãn sẽ trở thành chồng của người khác. Có lẽ những chuyện cũ giữa hắn và cô đều xem như gió thoảng mây bay, chỉ có thể trở thành hồi ức đau buồn.

Quan Doãn sẽ không biết, một hành động buộc váy cho Kim Nhất Giai của hắn lại khiến ba cô gái thương cảm. Hắn lại càng không ngờ được, hình ảnh hắn ngồi xổm xuống như vậy, lại in sâu trong lòng mấy cô gái. . .

Khi tới cửa khách sạn, thời gian còn sớm, Dung Tiểu Muội còn chưa đi học về. Ôn Lâm xung phong muốn đi tới lớp học đón Tiểu Muội. Quan Doãn suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi cùng Ôn Lâm.

Trong vườn trường, những cái cây ngô đồng rậm rạp cao lớn xếp hàng ở hai bên như hoan nghênh đám người đi tới. Hiện tại đang là giờ học thêm buổi tối. Ánh đèn trong những phòng học sáng trưng. Xuyên qua cửa sổ có thể thấy được học sinh ngồi học bên trong. Bỗng nhiên, Quan Doãn và Ôn Lâm đều nhớ tới thời gian còn đi học trước kia. Ai cũng có những khoảng thời gian trẻ trung khó quên, không khỏi nhìn nhau cười. Hồi ức đã qua dường như sống lại.

- Ôi, anh nói xem, tôi và anh có tính là thanh mai trúc mã không?

Ôn Lâm đột ngột hỏi một câu.

- Chắc chắn rồi.

Ký ức về thời thiếu niên luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp. Trong lúc nhất thời, Quan Doãn cũng có hàng vạn hàng nghìn cảm khái. Hắn nhớ tới năm đó, giữa hắn và Ôn Lâm không có tình yêu, không có nảy sinh tình cảm thầm kín, nhưng trong tâm của một người trẻ tuổi khẳng định sẽ hướng đến và theo đuổi, trong lòng chợt cảm thấy rung động.

Ôn Lâm lặng lẽ đưa tay qua, nhẹ nhàng nắm lấy tay Quan Doãn:

- Hy vọng có một ngày, tôi vẫn có thể lôi kéo tay anh, đi rất xa rất xa. . .

Cảm nhận được bàn tay Ôn Lâm nhỏ bé, hơi lạnh, Quan Doãn dùng sức cầm tay cô:

- Đời người chẳng trược trăm năm.

Mắc chi ôm nỗi băn khoăn ngàn đời

Thở than ngày ngắn đêm dài

Sao không cầm đuốc rong chơi kẻo hoài. . .

Quả thật là bài thơ hay.

Ôn Lâm nhích người lại gần bên cạnh Quan Doãn:

- Vừa rồi anh thậy là uy phong. Chỉ nói một câu đã dọa Thôi Tiểu Thái phải lui ra. Tôi cảm thấy khó hiểu , sao y lại sợ anh như vậy? Thời gian tôi quen anh cũng không ngắn, cảm giác trước kia anh giống như cừu. Sao hiện tại đột nhiên lại thành lão hổ rồi?

- Tôi không phải lão hổ. Tôi là sói, sói đội lốt cừu.

Quan Doãn cười ha hả.

- Khi cần uy phong phải uy phong một lần, không thể cứ làm cừu mãi được.

- Anh có uy phong thì sao. Tôi cao hứng còn không kịp. Chỉ có điều tôi không hiểu, sao Thôi Tiểu Thái nhìn thấy anh, giống như chuột gặp mèo vậy. Trước kia y chưa từng sợ ai cả!



Ôn Lâm lại hỏi tiếp.

- Rất đơn giản, tiền đồ của Thôi Ngọc Cường nắm trong tay tôi. Thôi Tiểu Thái còn dám đùa giỡn ngang ngược với tôi sao? Y dựa vào ai chứ? Chính là dựa vào bác của y, Trưởng phòng Phòng cảnh sát. Nếu bác y ngã, y ở huyện Khổng đừng nói là uy phong tám phía, ngay cả cái rắm cũng không bằng. Cô nói y không sợ tôi, còn có thể sợ ai?

Quan Doãn cười hắc hắc.

- Trong tay anh lại nắm được bím tóc của Thôi Ngọc Cường? Anh quá lợi hại. Thôi Ngọc Cường giảo hoạt già đời, chấp nhận bị anh bắt chẹt sao?

Ôn Lâm càng thêm bội phục Quan Doãn sát đất.

- Tôi không bắt chẹt ông ta, tôi chỉ nói cho ông ta biết, bảo ông ta trên phương diện này, trên phương diện kia phải chú ý nhiều một chút, đừng để vì vụ án của Tiền Ái Lâm và Lý Vĩnh Xương xuống đài, ảnh hưởng đến tiền đồ của ông ta. . . Ông ta là người thông minh, nói như vậy, ông ta còn có thể không rõ sao?

Quan Doãn tự tin tràn đầy.

Ôn Lâm buông tay Quan Doãn ra, lùi ra phía sau vài bước, quan sát Quan Doãn từ trên xuống dưới vài lần:

- Tôi cũng không biết anh. Anh chẳng những uy phong tám phía, còn lòng dạ sâu như biển. Quan Doãn, anh thành thật nói cho tôi biết, không phải anh vẫn giấu tôi điều gì chứ? Sao tôi càng ngày càng cảm thấy anh sâu không lường được vậy?

- Đâu có, cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

Quan Doãn cười ha hả, ngẩng đầu đã thấy tới phòng học của Tiểu Muội, hắn nói.

- Cô đi gọi Tiểu Muội đi ra. Tôi không muốn lộ diện .

Ôn Lâm cười hì hì:

- Anh là người nổi tiếng nhất. Một khi anh xuất hiện, vô số cô gái đều phải điên cuồng vì anh.

- Đừng nói lung tung nữa, còn không mau đi đi?

Quan Doãn cười mắng Ôn Lâm một câu, còn đẩy cô một cái. Thật may, hắn đẩy ở phía sau lưng, không chạm vào vị trí mẫn cảm.

Ôn Lâm oán trách lườm Quan Doãn một cái, lại thản nhiên cười, bày ra phong thái yểu điệu thục nữ đẩy cửa phòng học.

Không bao lâu, Tiểu Muội đi ra. Tiểu Muội mặc một bộ quần áo thể thao. Tóc buộc thành một đuôi ngựa. Khí tức thanh xuân khiến người ta say lòng. Cô vừa thấy Quan Doãn đã cao hứng ôm lấy cánh tay Quan Doãn:

- Anh.

Không đợi Quan Doãn nói chuyện, Ôn Lâm đột nhiên trêu ghẹo, xông vào phòng học gọi một tiếng:

- Các học sinh, tài tử Quan Doãn dễ nhìn nhất huyện Khổng đến đây, mau tới thưởng thức đi.

Giọng nói vang vọng trong phòng. Cả phòng học lập tức truyền đến tiếng bàn va vào nhau. Ngay sau đó vô số người chạy ra khỏi phòng học. Còn có người hô lớn:

- Quan Doãn ở chỗ nào? Nhìn xem Quan Doãn ở đâu.

Đầu tiên, Quan Doãn kinh ngạc. Sau đó, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Lâm một cái, kéo Tiểu Muội chạy trối chết. Ôn Lâm thấy vậy cười ha ha. Cô nhớ tới vừa rồi, Quan Doãn tỏ ra uy phong ở trước mặt Thôi Tiểu Thái, thật đối lập với vẻ chật vật bây giờ. Điều đó khiến cô vô cùng vui vẻ.

Khi Tiểu Muội bị Quan Doãn kéo đến khách sạn Sơn Ngoại Sơn, Kim Nhất Giai chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Muội một cái, lập tức sợ ngây người, không thể tin được vào hai mắt mình:

- Giống, quá giống. Tiểu Muội, em muốn biết cha mẹ của mình là ai không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Vận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook