Chương 240: Phá vỡ thế cục trong sóng gió
Hà Thường Tại
13/06/2013
Anh có nhân chứng không?
Quan Doãn phất tay với vẻ không quan tâm, dường như không hề để ý đến sự tức giận của Trịnh Thiên Tắc, hời hợt nói:
- Anh có nhân chứng chứng minh tôi có mặt ở hiện trường, tôi cũng có nhân chứng chứng minh tôi không có mặt ở hiện trường. Cục trưởng Trịnh, có cần đối mặt đối chất một lần không? Nếu tôi chứng minh được anh nói không thật, có phải tôi có thể nói là anh vu cáo cho tôi không?
Trịnh Thiên Tắc gần như tức giận đến phát run. Quan Doãn này giống như ác ma vậy, trước tiên hủy mất mấy đại tướng của y. Bắt đầu từ việc Đạt Giang Hữu, đến Trịnh Hàn mất tích, lại đến cái chết của Phong Huống, y bị động khắp nơi, việc gì cũng không thành công. Dường như vận may mấy chục năm của y từ khi gặp phải Quan Doãn liền trút hết xuống sông.
Mà Quan Doãn dường như lại không hề có giác ngộ rằng mình là đầu sỏ gây nên chuyện, còn ở trước mặt y mà đắc chí, dường như đang muốn khoe thắng lợi của hắn ra vậy. Nếu như không phải đang ở trong tòa nhà Thành ủy, Trịnh Thiên Tắc sẽ rút súng mà bắn một phát vào trán Quan Doãn ngay tại chỗ.
Cố nén lửa giận trong lòng, Trịnh Thiên Tắc cố gắng đè nén giọng nói của mình để không đến mức phát run:
- Phong Huống là Ủy viên Mặt trận tổ quốc thành phố Hoàng Lương, là một nhà doanh nghiệp có tiếng trong giới công thương ở Hoàng Lương, cũng là người giàu nhất ở Hoàng Lương. Y gặp nạn, là tổn thất lớn cho nhân dân Hoàng Lương. Vụ án của y, cũng là một vụ án lớn mà Cục công an thành phố phải quy định thời hạn phá án. Mong thư ký Quan ủng hộ công việc của cục Công an thành phố, phối hợp hơn một chút, cảm ơn!
Không thể không nói, Trịnh Thiên Tắc tung hoành ở Hoàng Lương hơn mười năm, từ trước đến nay chưa từng nói chuyện khách sáo với ai như vậy. Nếu như y hoài nghi ai, liền trực tiếp tới cửa xách đi, cơ bản không cho đối phương một chút cơ hội giải thích nào cả. Bây giờ trước mặt Quan Doãn, y không thể không cúi cái đầu cao cao kia xuống. Dù sao, thân phận của Quan Doãn cũng đặc biệt, chỉ hơi không cẩn thận, thì có thể xảy ra một trận gió lốc chính trị rồi!
Dám dẫn thư ký số một của Thành ủy đi, chẳng phải là không xem quyền uy của Bí thư Thành ủy ra gì hay sao? Trừ phi thư ký số một Thành ủy bằng lòng đi theo y, nếu không y có tức giận đến mức không thể kiềm chế được đi nữa, cũng không dám cưỡng bức bắt người đi. Những kiến thức cơ bản trong chốn quan trường y vẫn còn biết, những quy củ nhất định phải tuân thủ trong chốn quan trường, y không thể vi phạm được. Huống hồ ở đây lại đang ở trong tòa nhà Thành ủy, ở trước mặt bao nhiêu người!
- Rất xin lỗi, cục trưởng Trịnh, sự việc không liên quan gì đến tôi cả, tôi không có nghĩa vụ phải phối hợp điều tra với cục Công an thành phố. Phục vụ Bí thư Tưởng là chức trách của tôi, ngoài việc đó ra, việc gì cũng phải xếp phía sau.
Quan Doãn vẫn không hề khách sáo mà từ chối Trịnh Thiên Tắc, không hề nể mặt một chút nào,
- Phong Huống mà anh nói tôi cũng đã từng nghe, hình như cũng được nói là người giàu nhất Hoàng Lương, nhưng chưa từng nghe nói là nhà giàu nộp thuế.
Nói xong, Quan Doãn phất tay, quay người rời đi.
Châm chọc Phong Huống là xã hội đen dùng tiền đen nhưng không nộp thuế? Quan Doãn hiểu rất rõ ràng về tình hình của Phong Huống, lại càng tăng thêm sự hoài nghi của Trịnh Thiên Tắc đối với Quan Doãn. Rõ ràng Phong Huống bắt người phụ nữ của Quan Doãn trước, sau đó Quan Doãn đi cứu người phụ nữ của hắn, nên chắc chắn trăm phần trăm là hắn có xuất hiện ở hiện trường. Nhưng Quan Doãn lại cứ nhất quyết không chịu nhận, Trịnh Thiên Tắc cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bước lên trước ngăn Quan Doãn lại:
- Thư ký Quan, xin lỗi, trước khi sự việc chưa được nói rõ ràng, anh không thể đi được.
- Hàm hồ!
Lãnh Nhạc tức giận nói,
- Trịnh Thiên Tắc, hàm hồ quá! Muốn dẫn thư ký Quan đi, được, mời anh xin chỉ thị của Văn phòng Thành ủy trước, Văn phòng Thành ủy sẽ xin chỉ thị của Bí thư Tưởng. Đợi sau khi Bí thư Tưởng đồng ý, sẽ chính thức trả lời cho cục Công an thành phố!
Một câu nói kia đã trực tiếp chặn đường Trịnh Thiên Tắc, yêu cầu Trịnh Thiên Tắc phải lấy việc công để giải quyết việc công, đừng nghĩ rằng có thể dẫn Quan Doãn đi trước mặt mọi người trong Thành ủy. Trịnh Thiên Tắc làm như vậy, rõ ràng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của Quan Doãn. Đồng thời cũng khiến Tưởng Tuyết Tùng mang tiếng không biết dùng người, hơn nữa cũng khiến kế hoạch lập tổ chuyên án và nắm vững đại cục Hoàng Lương của Tưởng Tuyết Tùng bị cản trở.
Trịnh Thiên Tắc vẫn không chịu buông tha cho Quan Doãn. Thấy người vây quanh càng ngày càng đông, y cũng dứt khoát đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, phải làm cho sự việc rõ ràng mới thôi, trước tiên cứ khiến Quan Doãn phải lấm bùn đã rồi hẵng nói. Y đang định đứng trước đám đông mà lớn tiếng nói rằng y hoài nghi Quan Doãn có liên quan đến vụ án cái chết của Phong Huống, Hoàng Hán đứng một bên liền kéo kéo tay áo y.
Trong tay Hoàng Hán cầm điện thoại, che microphone, cúi xuống nói nhỏ bên tai Trịnh Thiên Tắc mấy câu, Trịnh Thiên Tắc mặt liền biến sắc:
- Thật sao?
- Đã vớt lên rồi.
Hoàng Hán gật đầu,
- Xác nhận là thi thể của Trịnh Hàn.
- Đi.
Vừa nghe có tin tức của Trịnh Hàn, Trịnh Thiên Tắc liền không còn tâm tư dây dưa với Quan Doãn nữa. Huống hồ y cũng biết, y cũng không thể thỏa thuận được trước mặt Quan Doãn. Vầng quang của thư ký số một Thành ủy quá lớn, khiến tay chân y bị bó buộc. Y có mạnh mẽ hơn nữa, cuối cùng cũng phải sợ hãi Tưởng Tuyết Tùng đứng sau lưng Quan Doãn,
- Thư ký Quan, sau này hãy nói, tặng cho anh một câu, trước mặt pháp luật, tất cả mọi người đều phải bình đẳng.
- Những lời này, tôi cũng tặng lại cho anh.
Quan Doãn cười nhạt một tiếng, phất tay với Trịnh Thiên Tắc,
- Cục trưởng Trịnh, đi may mắn, không tiễn.
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn Trịnh Thiên Tắc khí thế hùng hổ vội vàng rời đi. Không chỉ khiếp sợ với tin tức Phong Huống bị giết, mà còn kinh ngạc bởi sự bình tĩnh của Quan Doãn khi đối mặt với Trịnh Thiên Tắc, đồng thời cũng kinh ngạc vì việc Trịnh Thiên Tắc cuối cùng cũng thua Quan Doãn mà quay về. Bao nhiêu năm rồi, Trịnh Thiên Tắc tung hoành ngang dọc ở Hoàng Lương, dường như không có người nào dám làm gì y, Quan Doãn là người đầu tiên dám đối mặt giao đấu với Trịnh Thiên Tắc mà không hề bị hạ gục.
Quan Doãn mỉm cười chắp tay nói với những người xung quanh, thái độ đoan chính mà khiêm tốn:
- Thật ngại quá, để các vị lãnh đạo chê cười rồi.
So với thái độ kiêu ngạo đến đi không coi ai ra gì của Trịnh Thiên Tắc, thái độ hiền hòa và khiêm tốn của Quan Doãn, khiến nhiều người có thiện cảm hơn.
Đi lên lầu, sự kinh ngạc trong lòng Lãnh Nhạc vẫn chưa tan đi, Phong Huống tại sao lại chết? Tại sao Trịnh Thiên Tắc lại nói Quan Doãn có liên quan đến cái chết của Phong Huống? Lẽ nào Quan Doãn thật sự có mặt tại hiện trường? Mặc dù trong lòng có rất nhiều hoài nghi, nhưng có những việc chỉ có thể giấu trong lòng, không thể hỏi ra được. Y liền nhìn Quan Doãn mấy lần với vẻ hoài nghi, nói với vẻ hàm súc:
- Thư ký Quan, ở thành phố không giống như ở huyện, nhất là thân phận hiện nay của cậu khá đặc biệt, nhất cử nhất động đều đại diện cho hình tượng của Bí thư Tưởng, nhất định phải chú ý ảnh hưởng.
- Tôi nhớ rồi, cảm ơn Trưởng ban thư ký đã dạy bảo.
Quan Doãn khách sáo nói:
- Tối hôm qua tôi cùng Tổng giám đốc Tề ăn cơm, trao đổi ý kiến về vấn đề đầu tư của Tổng giám đốc Tề ở khu kinh tế mới. Ý kiến của tôi và Tổng giám đốc Tề cũng khá giống nhau, trọng điểm đầu tư của ông ấy là ở sản nghiệp văn hóa. Trong thời gian tới đây sẽ lấy bề dày lịch sử văn hóa của Hoàng Lương làm trọng điểm, khai thác và phát triển văn hóa du lịch. Sau này sẽ hình thành một khu cơ sở văn hóa lấy Hoàng Lương làm trung tâm, kéo dài đến bốn tỉnh Yến, Tề, Dự, Tây, thúc đẩy chiến lược thành văn hóa Trung Nguyên…
Lãnh Nhạc liên tục gật đầu, mắt sáng lên. Quan Doãn quả thật rất thông minh, vừa nghe liền hiểu. Hàm ý trong câu nói lúc nãy của y, Quan Doãn liền lấy việc hắn cùng Tề Ngang Dương thảo luận để trả lời, xem như đã trả lời rõ ràng với y hai vấn đề. Thứ nhất, tối hôm qua Quan Doãn không xuất hiện ở đồn Bát Lý, mà là cùng Tề Ngang Dương thảo luận vấn đề kinh tế. Thứ hai, việc đầu tư của Tề Ngang Dương phù hợp với chiến lược phát triển khu kinh tế mới của Tưởng Tuyết Tùng, đồng thời đi ngược lại với ý tưởng của Hồ Diên Ngạo Bác.
Chuyện tốt, một tin tức lại có hai chuyện tốt. Lãnh Nhạc nhất thời vui mừng, vỗ vai Quan Doãn:
- Tốt lắm, tuổi trẻ tài cao.
- Nếu có thể cưới được một cô gái họ Tứ nữa, thì ở triều Đường, đã được coi là một tài năng tuấn kiệt hiếm có rồi.
Quan Doãn còn có tâm tình nói đùa.
- Cưới được một cô gái họ Tứ ở triều Đường là một việc còn khó hơn lên trời, nhưng bây giờ thì dễ hơn nhiều rồi. Đừng nói những cái khác, cậu muốn cưới một cô gái họ Thôi, cũng không phải là việc khó gì.
Lãnh Nhạc cười ha hả,
- Ở Hoàng Lương, họ Thôi cũng là thế gia vọng tộc.
Lúc nói chuyện, Quan Doãn đã đi đến văn phòng.
Vốn dĩ hắn cho rằng cũng đi làm sớm rồi, thân là thư ký thì nên đến sớm, trước tiên là dọn dẹp vệ sinh, đặt báo và lịch trình của Bí thư Tưởng gọn gàng. Không ngờ điều khiến Quan Doãn kinh ngạc là, khi hắn mở cửa văn phòng, vừa hay có một người từ phía trong đi ra, thiếu chút nữa là đụng phải ngực hắn.
Lại là Diệp Lâm.
Diệp Lâm vừa thấy Quan Doãn, sắc mặt không khỏi hơi ửng đỏ. Cô buộc lại tóc, cười nhẹ một tiếng,
- Thư ký Quan, anh đến muộn rồi, Bí thư Tưởng thích đến văn phòng sớm hơn nửa tiếng. Phải nhớ, lần sau không được đi muộn nữa.
Đi được mấy bước, dường như lại nhớ ra được điều gì đó, quay người lại nói,
- Tôi là báo cáo với Bí thư Tưởng về vấn đề thủ tục liên quan đến việc điều động Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực, buổi chiều sẽ có văn bản, chiều có thể đến Thành ủy trình diện rồi.
Quan Doãn cũng không quan tâm đến sự giải thích giấu đầu lòi đuôi của Diệp Lâm, cũng không suy đoán thêm về việc cấp bậc của Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực, nào có thể kinh động được đến đường đường là Bí thư Thành ủy kiêm Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ. Hắn chỉ hơi mỉm cười gật đầu:
- Cảm ơn Trưởng ban Diệp, Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực đã đến Thành ủy rồi, lúc nào cũng có thể đến trình diện.
Diệp Lâm không nói nữa, quay người rời đi. Bóng dáng cô uyển chuyển thướt tha, không khỏi khiến Quan Doãn nhớ đến Ôn Lâm.
Ôn Lâm là một đóa hoa hướng dương khỏe mạnh, lạc quan… Vừa nghĩ, vừa đẩy cửa văn phòng, đến bên trong thấy Tưởng Tuyết Tùng đang ngồi sững sờ bên trong, Quan Doãn liền thành khẩn nói:
- Rất xin lỗi Bí thư Tưởng, ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn, mong Bí thư phê bình.
Tưởng Tuyết Tùng khoát tay, bỏ qua việc phê bình Quan Doãn, nói:
- Tôi đã nghe nói về việc của Phong Huống và Trịnh Hàn, sự việc quá đột ngột, hơn nữa vừa rồi Trịnh Thiên Tắc ở phía dưới không cho cậu lên lầu?
Tin tức truyền đi quả thật rất nhanh, Quan Doãn vừa nghĩ cũng đã nghĩ thông suốt được rồi. Thân là Bí thư Thành ủy, bên mình cũng không có được mấy người thân tín báo cáo tin tức, thì cũng quá thất bại rồi. Hắn vốn dĩ cũng không định giấu diếm Tưởng Tuyết Tùng điều gì, liền nói rõ ràng từng việc ra.
Sắc mặt Tưởng Tuyết Tùng càng thêm trầm trọng, im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu lên nói:
- Tối hôm qua cậu vẫn luôn ở cùng chỗ với Tề Ngang Dương?
- Đúng vậy, Tô Mặc Ngu có việc, nên quay về tỉnh ngay trong đêm, tôi ở lại trong căn phòng của cô ấy, không về ký túc xá.
Tưởng Tuyết Tùng trầm ngâm một lát, bỗng nhiên cười đầy thâm ý:
- Được, bây giờ sự việc có biến chuyển, cũng có thể thu bước lại rồi. Trước tiên cứ yên lặng chờ diễn biến rồi hẵng tính.
Tại sao lại có chút giống với lời nói của ông cụ Dung? Quan Doãn hơi suy nghĩ, liền nghĩ thông suốt được ý nghĩ của Tưởng Tuyết Tùng. Lúc này phía Trịnh Thiên Tắc quá rối loạn, chính là cơ hội để thừa thắng thành lập tổ chuyên án học viện Tiến Thủ, Tưởng Tuyết Tùng hoàn toàn có thể làm được, tập trung tinh lực cùng Hô Diên Ngạo Bác quyết định thắng lợi trong ba năm nay.
Một ngày trôi qua, ngoài những việc mang tính chất công việc hàng ngày, Tưởng Tuyết Tùng không hề bước ra khỏi Thành ủy nửa bước. Đẩy ngày thị sát công tác lùi lại một ngày, cả ngày ngồi trong văn phòng, ai đến báo cáo công tác cũng không gặp, ai cũng không biết hôm nay trong hồ lô của Bí thư Tưởng có bán thuốc gì.
Quan Doãn cũng biết, Tưởng Tuyết Tùng ở trong phòng làm việc cả ngày, gần như gọi điện thoại suốt cả ngày. Mặc dù nội dung của những cuộc điện thoại hắn cũng nghe không được rõ lắm, nhưng mơ hồ có thể cảm nhận được một sát ý ập đến. Cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được dưới thủ pháp nhẹ nhàng của Tưởng Tuyết Tùng lại ẩn giấu những sát chiêu trí mạng.
Quan Doãn phất tay với vẻ không quan tâm, dường như không hề để ý đến sự tức giận của Trịnh Thiên Tắc, hời hợt nói:
- Anh có nhân chứng chứng minh tôi có mặt ở hiện trường, tôi cũng có nhân chứng chứng minh tôi không có mặt ở hiện trường. Cục trưởng Trịnh, có cần đối mặt đối chất một lần không? Nếu tôi chứng minh được anh nói không thật, có phải tôi có thể nói là anh vu cáo cho tôi không?
Trịnh Thiên Tắc gần như tức giận đến phát run. Quan Doãn này giống như ác ma vậy, trước tiên hủy mất mấy đại tướng của y. Bắt đầu từ việc Đạt Giang Hữu, đến Trịnh Hàn mất tích, lại đến cái chết của Phong Huống, y bị động khắp nơi, việc gì cũng không thành công. Dường như vận may mấy chục năm của y từ khi gặp phải Quan Doãn liền trút hết xuống sông.
Mà Quan Doãn dường như lại không hề có giác ngộ rằng mình là đầu sỏ gây nên chuyện, còn ở trước mặt y mà đắc chí, dường như đang muốn khoe thắng lợi của hắn ra vậy. Nếu như không phải đang ở trong tòa nhà Thành ủy, Trịnh Thiên Tắc sẽ rút súng mà bắn một phát vào trán Quan Doãn ngay tại chỗ.
Cố nén lửa giận trong lòng, Trịnh Thiên Tắc cố gắng đè nén giọng nói của mình để không đến mức phát run:
- Phong Huống là Ủy viên Mặt trận tổ quốc thành phố Hoàng Lương, là một nhà doanh nghiệp có tiếng trong giới công thương ở Hoàng Lương, cũng là người giàu nhất ở Hoàng Lương. Y gặp nạn, là tổn thất lớn cho nhân dân Hoàng Lương. Vụ án của y, cũng là một vụ án lớn mà Cục công an thành phố phải quy định thời hạn phá án. Mong thư ký Quan ủng hộ công việc của cục Công an thành phố, phối hợp hơn một chút, cảm ơn!
Không thể không nói, Trịnh Thiên Tắc tung hoành ở Hoàng Lương hơn mười năm, từ trước đến nay chưa từng nói chuyện khách sáo với ai như vậy. Nếu như y hoài nghi ai, liền trực tiếp tới cửa xách đi, cơ bản không cho đối phương một chút cơ hội giải thích nào cả. Bây giờ trước mặt Quan Doãn, y không thể không cúi cái đầu cao cao kia xuống. Dù sao, thân phận của Quan Doãn cũng đặc biệt, chỉ hơi không cẩn thận, thì có thể xảy ra một trận gió lốc chính trị rồi!
Dám dẫn thư ký số một của Thành ủy đi, chẳng phải là không xem quyền uy của Bí thư Thành ủy ra gì hay sao? Trừ phi thư ký số một Thành ủy bằng lòng đi theo y, nếu không y có tức giận đến mức không thể kiềm chế được đi nữa, cũng không dám cưỡng bức bắt người đi. Những kiến thức cơ bản trong chốn quan trường y vẫn còn biết, những quy củ nhất định phải tuân thủ trong chốn quan trường, y không thể vi phạm được. Huống hồ ở đây lại đang ở trong tòa nhà Thành ủy, ở trước mặt bao nhiêu người!
- Rất xin lỗi, cục trưởng Trịnh, sự việc không liên quan gì đến tôi cả, tôi không có nghĩa vụ phải phối hợp điều tra với cục Công an thành phố. Phục vụ Bí thư Tưởng là chức trách của tôi, ngoài việc đó ra, việc gì cũng phải xếp phía sau.
Quan Doãn vẫn không hề khách sáo mà từ chối Trịnh Thiên Tắc, không hề nể mặt một chút nào,
- Phong Huống mà anh nói tôi cũng đã từng nghe, hình như cũng được nói là người giàu nhất Hoàng Lương, nhưng chưa từng nghe nói là nhà giàu nộp thuế.
Nói xong, Quan Doãn phất tay, quay người rời đi.
Châm chọc Phong Huống là xã hội đen dùng tiền đen nhưng không nộp thuế? Quan Doãn hiểu rất rõ ràng về tình hình của Phong Huống, lại càng tăng thêm sự hoài nghi của Trịnh Thiên Tắc đối với Quan Doãn. Rõ ràng Phong Huống bắt người phụ nữ của Quan Doãn trước, sau đó Quan Doãn đi cứu người phụ nữ của hắn, nên chắc chắn trăm phần trăm là hắn có xuất hiện ở hiện trường. Nhưng Quan Doãn lại cứ nhất quyết không chịu nhận, Trịnh Thiên Tắc cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bước lên trước ngăn Quan Doãn lại:
- Thư ký Quan, xin lỗi, trước khi sự việc chưa được nói rõ ràng, anh không thể đi được.
- Hàm hồ!
Lãnh Nhạc tức giận nói,
- Trịnh Thiên Tắc, hàm hồ quá! Muốn dẫn thư ký Quan đi, được, mời anh xin chỉ thị của Văn phòng Thành ủy trước, Văn phòng Thành ủy sẽ xin chỉ thị của Bí thư Tưởng. Đợi sau khi Bí thư Tưởng đồng ý, sẽ chính thức trả lời cho cục Công an thành phố!
Một câu nói kia đã trực tiếp chặn đường Trịnh Thiên Tắc, yêu cầu Trịnh Thiên Tắc phải lấy việc công để giải quyết việc công, đừng nghĩ rằng có thể dẫn Quan Doãn đi trước mặt mọi người trong Thành ủy. Trịnh Thiên Tắc làm như vậy, rõ ràng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của Quan Doãn. Đồng thời cũng khiến Tưởng Tuyết Tùng mang tiếng không biết dùng người, hơn nữa cũng khiến kế hoạch lập tổ chuyên án và nắm vững đại cục Hoàng Lương của Tưởng Tuyết Tùng bị cản trở.
Trịnh Thiên Tắc vẫn không chịu buông tha cho Quan Doãn. Thấy người vây quanh càng ngày càng đông, y cũng dứt khoát đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, phải làm cho sự việc rõ ràng mới thôi, trước tiên cứ khiến Quan Doãn phải lấm bùn đã rồi hẵng nói. Y đang định đứng trước đám đông mà lớn tiếng nói rằng y hoài nghi Quan Doãn có liên quan đến vụ án cái chết của Phong Huống, Hoàng Hán đứng một bên liền kéo kéo tay áo y.
Trong tay Hoàng Hán cầm điện thoại, che microphone, cúi xuống nói nhỏ bên tai Trịnh Thiên Tắc mấy câu, Trịnh Thiên Tắc mặt liền biến sắc:
- Thật sao?
- Đã vớt lên rồi.
Hoàng Hán gật đầu,
- Xác nhận là thi thể của Trịnh Hàn.
- Đi.
Vừa nghe có tin tức của Trịnh Hàn, Trịnh Thiên Tắc liền không còn tâm tư dây dưa với Quan Doãn nữa. Huống hồ y cũng biết, y cũng không thể thỏa thuận được trước mặt Quan Doãn. Vầng quang của thư ký số một Thành ủy quá lớn, khiến tay chân y bị bó buộc. Y có mạnh mẽ hơn nữa, cuối cùng cũng phải sợ hãi Tưởng Tuyết Tùng đứng sau lưng Quan Doãn,
- Thư ký Quan, sau này hãy nói, tặng cho anh một câu, trước mặt pháp luật, tất cả mọi người đều phải bình đẳng.
- Những lời này, tôi cũng tặng lại cho anh.
Quan Doãn cười nhạt một tiếng, phất tay với Trịnh Thiên Tắc,
- Cục trưởng Trịnh, đi may mắn, không tiễn.
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn Trịnh Thiên Tắc khí thế hùng hổ vội vàng rời đi. Không chỉ khiếp sợ với tin tức Phong Huống bị giết, mà còn kinh ngạc bởi sự bình tĩnh của Quan Doãn khi đối mặt với Trịnh Thiên Tắc, đồng thời cũng kinh ngạc vì việc Trịnh Thiên Tắc cuối cùng cũng thua Quan Doãn mà quay về. Bao nhiêu năm rồi, Trịnh Thiên Tắc tung hoành ngang dọc ở Hoàng Lương, dường như không có người nào dám làm gì y, Quan Doãn là người đầu tiên dám đối mặt giao đấu với Trịnh Thiên Tắc mà không hề bị hạ gục.
Quan Doãn mỉm cười chắp tay nói với những người xung quanh, thái độ đoan chính mà khiêm tốn:
- Thật ngại quá, để các vị lãnh đạo chê cười rồi.
So với thái độ kiêu ngạo đến đi không coi ai ra gì của Trịnh Thiên Tắc, thái độ hiền hòa và khiêm tốn của Quan Doãn, khiến nhiều người có thiện cảm hơn.
Đi lên lầu, sự kinh ngạc trong lòng Lãnh Nhạc vẫn chưa tan đi, Phong Huống tại sao lại chết? Tại sao Trịnh Thiên Tắc lại nói Quan Doãn có liên quan đến cái chết của Phong Huống? Lẽ nào Quan Doãn thật sự có mặt tại hiện trường? Mặc dù trong lòng có rất nhiều hoài nghi, nhưng có những việc chỉ có thể giấu trong lòng, không thể hỏi ra được. Y liền nhìn Quan Doãn mấy lần với vẻ hoài nghi, nói với vẻ hàm súc:
- Thư ký Quan, ở thành phố không giống như ở huyện, nhất là thân phận hiện nay của cậu khá đặc biệt, nhất cử nhất động đều đại diện cho hình tượng của Bí thư Tưởng, nhất định phải chú ý ảnh hưởng.
- Tôi nhớ rồi, cảm ơn Trưởng ban thư ký đã dạy bảo.
Quan Doãn khách sáo nói:
- Tối hôm qua tôi cùng Tổng giám đốc Tề ăn cơm, trao đổi ý kiến về vấn đề đầu tư của Tổng giám đốc Tề ở khu kinh tế mới. Ý kiến của tôi và Tổng giám đốc Tề cũng khá giống nhau, trọng điểm đầu tư của ông ấy là ở sản nghiệp văn hóa. Trong thời gian tới đây sẽ lấy bề dày lịch sử văn hóa của Hoàng Lương làm trọng điểm, khai thác và phát triển văn hóa du lịch. Sau này sẽ hình thành một khu cơ sở văn hóa lấy Hoàng Lương làm trung tâm, kéo dài đến bốn tỉnh Yến, Tề, Dự, Tây, thúc đẩy chiến lược thành văn hóa Trung Nguyên…
Lãnh Nhạc liên tục gật đầu, mắt sáng lên. Quan Doãn quả thật rất thông minh, vừa nghe liền hiểu. Hàm ý trong câu nói lúc nãy của y, Quan Doãn liền lấy việc hắn cùng Tề Ngang Dương thảo luận để trả lời, xem như đã trả lời rõ ràng với y hai vấn đề. Thứ nhất, tối hôm qua Quan Doãn không xuất hiện ở đồn Bát Lý, mà là cùng Tề Ngang Dương thảo luận vấn đề kinh tế. Thứ hai, việc đầu tư của Tề Ngang Dương phù hợp với chiến lược phát triển khu kinh tế mới của Tưởng Tuyết Tùng, đồng thời đi ngược lại với ý tưởng của Hồ Diên Ngạo Bác.
Chuyện tốt, một tin tức lại có hai chuyện tốt. Lãnh Nhạc nhất thời vui mừng, vỗ vai Quan Doãn:
- Tốt lắm, tuổi trẻ tài cao.
- Nếu có thể cưới được một cô gái họ Tứ nữa, thì ở triều Đường, đã được coi là một tài năng tuấn kiệt hiếm có rồi.
Quan Doãn còn có tâm tình nói đùa.
- Cưới được một cô gái họ Tứ ở triều Đường là một việc còn khó hơn lên trời, nhưng bây giờ thì dễ hơn nhiều rồi. Đừng nói những cái khác, cậu muốn cưới một cô gái họ Thôi, cũng không phải là việc khó gì.
Lãnh Nhạc cười ha hả,
- Ở Hoàng Lương, họ Thôi cũng là thế gia vọng tộc.
Lúc nói chuyện, Quan Doãn đã đi đến văn phòng.
Vốn dĩ hắn cho rằng cũng đi làm sớm rồi, thân là thư ký thì nên đến sớm, trước tiên là dọn dẹp vệ sinh, đặt báo và lịch trình của Bí thư Tưởng gọn gàng. Không ngờ điều khiến Quan Doãn kinh ngạc là, khi hắn mở cửa văn phòng, vừa hay có một người từ phía trong đi ra, thiếu chút nữa là đụng phải ngực hắn.
Lại là Diệp Lâm.
Diệp Lâm vừa thấy Quan Doãn, sắc mặt không khỏi hơi ửng đỏ. Cô buộc lại tóc, cười nhẹ một tiếng,
- Thư ký Quan, anh đến muộn rồi, Bí thư Tưởng thích đến văn phòng sớm hơn nửa tiếng. Phải nhớ, lần sau không được đi muộn nữa.
Đi được mấy bước, dường như lại nhớ ra được điều gì đó, quay người lại nói,
- Tôi là báo cáo với Bí thư Tưởng về vấn đề thủ tục liên quan đến việc điều động Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực, buổi chiều sẽ có văn bản, chiều có thể đến Thành ủy trình diện rồi.
Quan Doãn cũng không quan tâm đến sự giải thích giấu đầu lòi đuôi của Diệp Lâm, cũng không suy đoán thêm về việc cấp bậc của Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực, nào có thể kinh động được đến đường đường là Bí thư Thành ủy kiêm Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ. Hắn chỉ hơi mỉm cười gật đầu:
- Cảm ơn Trưởng ban Diệp, Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực đã đến Thành ủy rồi, lúc nào cũng có thể đến trình diện.
Diệp Lâm không nói nữa, quay người rời đi. Bóng dáng cô uyển chuyển thướt tha, không khỏi khiến Quan Doãn nhớ đến Ôn Lâm.
Ôn Lâm là một đóa hoa hướng dương khỏe mạnh, lạc quan… Vừa nghĩ, vừa đẩy cửa văn phòng, đến bên trong thấy Tưởng Tuyết Tùng đang ngồi sững sờ bên trong, Quan Doãn liền thành khẩn nói:
- Rất xin lỗi Bí thư Tưởng, ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn, mong Bí thư phê bình.
Tưởng Tuyết Tùng khoát tay, bỏ qua việc phê bình Quan Doãn, nói:
- Tôi đã nghe nói về việc của Phong Huống và Trịnh Hàn, sự việc quá đột ngột, hơn nữa vừa rồi Trịnh Thiên Tắc ở phía dưới không cho cậu lên lầu?
Tin tức truyền đi quả thật rất nhanh, Quan Doãn vừa nghĩ cũng đã nghĩ thông suốt được rồi. Thân là Bí thư Thành ủy, bên mình cũng không có được mấy người thân tín báo cáo tin tức, thì cũng quá thất bại rồi. Hắn vốn dĩ cũng không định giấu diếm Tưởng Tuyết Tùng điều gì, liền nói rõ ràng từng việc ra.
Sắc mặt Tưởng Tuyết Tùng càng thêm trầm trọng, im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu lên nói:
- Tối hôm qua cậu vẫn luôn ở cùng chỗ với Tề Ngang Dương?
- Đúng vậy, Tô Mặc Ngu có việc, nên quay về tỉnh ngay trong đêm, tôi ở lại trong căn phòng của cô ấy, không về ký túc xá.
Tưởng Tuyết Tùng trầm ngâm một lát, bỗng nhiên cười đầy thâm ý:
- Được, bây giờ sự việc có biến chuyển, cũng có thể thu bước lại rồi. Trước tiên cứ yên lặng chờ diễn biến rồi hẵng tính.
Tại sao lại có chút giống với lời nói của ông cụ Dung? Quan Doãn hơi suy nghĩ, liền nghĩ thông suốt được ý nghĩ của Tưởng Tuyết Tùng. Lúc này phía Trịnh Thiên Tắc quá rối loạn, chính là cơ hội để thừa thắng thành lập tổ chuyên án học viện Tiến Thủ, Tưởng Tuyết Tùng hoàn toàn có thể làm được, tập trung tinh lực cùng Hô Diên Ngạo Bác quyết định thắng lợi trong ba năm nay.
Một ngày trôi qua, ngoài những việc mang tính chất công việc hàng ngày, Tưởng Tuyết Tùng không hề bước ra khỏi Thành ủy nửa bước. Đẩy ngày thị sát công tác lùi lại một ngày, cả ngày ngồi trong văn phòng, ai đến báo cáo công tác cũng không gặp, ai cũng không biết hôm nay trong hồ lô của Bí thư Tưởng có bán thuốc gì.
Quan Doãn cũng biết, Tưởng Tuyết Tùng ở trong phòng làm việc cả ngày, gần như gọi điện thoại suốt cả ngày. Mặc dù nội dung của những cuộc điện thoại hắn cũng nghe không được rõ lắm, nhưng mơ hồ có thể cảm nhận được một sát ý ập đến. Cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được dưới thủ pháp nhẹ nhàng của Tưởng Tuyết Tùng lại ẩn giấu những sát chiêu trí mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.