Chương 553: Quá nhiều vấn đề
Hà Thường Tại
05/03/2014
- Sao không thỏa đáng hả?
Văn Viễn Hòa thờ ơ không để ý nhìn Đại Gia một cái:
- Anh là?
- Bí thư Văn, tôi là Đại Gia.
Đại Gia tràn đầy tự tin, cũng không chủ động giới thiệu mình là ai, hiển nhiên, y tưởng mình rất nổi tiếng, vừa nhắc đến đại danh Đại Gia, hẳn là không ai không biết.
- Đại Gia nào? Anh làm gì vậy?
Văn Viễn Hòa không biết là chưa từng nghe nói đến cái tên Đại Gia thật hay là biết rõ còn cố hỏi, vẻ mặt ông ta thản nhiên lãnh đạm.
- Tôi...
Đại Gia bị nghẹn lời, y ở tỉnh Yến tung hoành nhiều năm, quen với cảm giác bị người khác thổi phồng nịnh hót, ngay cả Phó chủ tịch tỉnh thậm chí Phó bí thư gặp y cũng phải khách khí vài phần, không ngờ trước mặt Văn Viễn Hòa lại gặp phải cây đinh mềm, trong lòng y tức giận:
- Tôi là Cục trưởng cục thuế quốc gia của tỉnh Yến.
- Cục trưởng cục thuế quốc gia sao?
Văn Viễn Hòa thản nhiên đáp lại một tiếng, quay đầu hỏi Tề Toàn:
- Bí thư Tề, Cục trưởng cục thuế quốc gia cũng đến đón tôi, có phải thế trận quá lớn rồi không?
Nhân viên đi theo của Văn Viễn Hòa không có Cục trưởng cục thuế quốc gia, theo nguyên tắc tiếp đãi ngang nhau, phía tỉnh Yến không nên có Cục trưởng cục thuế quốc gia ra mặt, lời của Văn Viễn Hòa, rõ là nghi vấn nhưng thực ra lại là sự chất vấn và bất mãn mãnh liệt.
Tề Toàn đương nhiên biết Đại Gia ở trong đội ngũ đón tiếp là do Chương Hệ Phong cố ý sắp xếp, nhưng theo quy tắc ước định mà thành của chốn quan trường, ông ta không thể nói ra là sắp xếp của Chương Hệ Phong trước mặt mọi người, thời khắc khảo nghiệm trí tuệ chốn quan trường của ông ta đến rồi.
- Điều này à...
Tề Toàn cố ý ý vị thâm trường nhìn Đại Gia một cái, ngừng một lát mới nói:
- Cục trưởng Đại luôn ngưỡng mộ phong thái của Bí thư Văn, nghe nói Bí thư Văn sắp đến, nói thế nào cũng phải đích thân đi đón Bí thư Văn, cuối cùng Tỉnh ủy đành thỏa mãn yêu cầu của y.
Đại Gia cũng thuận thế xuống núi:
- Đúng vậy, đúng vậy, Bí thư Tề nói đúng, tôi ngưỡng mộ Bí thư Văn rất lâu rồi, muốn trực tiếp gặp Bí thư Văn một lần.
Văn Viễn Hòa mỉm cười khoát tay:
- Tôi có gì đáng để gặp đâu. Đồng chí Đại Gia, anh nhiệt tình quá, bây giờ mặt cũng gặp rồi, anh nói xem, tôi đến thăm ông Tào, vì sao không thỏa đáng?
- Theo sắp xếp trong lịch trình, Bí thư Văn nên lên máy bay rồi. Vì một ông lão mà làm lỡ lịch trình, không đáng.
Đại Gia nhìn ra ông Tào chắc chắn có chuyện, không muốn Văn Viễn Hòa tiếp xúc quá nhiều với ông Tào, hơn nữa vừa nãy Quan Doãn đặc biệt bảo Hoàng Hán hộ tống ông Tào đi bệnh viện, hiển nhiên là muốn tỉm hiểu từ trên người ông Tào.
Người ông Tào rốt cục có chuyện gì, Đại Gia không rõ, nhưng y lại lo lắng nhỡ oan tình của ông Tào có mối liên hệ bên trong với chuyện Mã Đại Thịnh thất thế, mà chuyện Mã Đại Thịnh lại sẽ liên quan đến rất nhiều người. Mặc dù Văn Viễn Hòa đến thăm ông Tào, cho dù biết ông Tào có oan ức, ông ta không phải lãnh đạo tỉnh Yến, sẽ không hỏi nhiều cũng không chỉ thị, nhưng khó mà đảm bảo thế lực của Văn Viễn Hòa ở tỉnh Yến sẽ tiếp tục điều tra, chuyện gì cũng phải phòng ngừa chu đáo, hạ thủ trước mới là kẻ mạnh.
- Nói như vậy, lịch trình của tôi còn phải để Cục trưởng Đại phê chuẩn trước đã.
Văn Viễn Hòa cười qua loa, vừa giống như đùa lại giống như bất mãn. Ông ta xoay người nhìn Tề Toàn một cái, trực tiếp ném Đại Gia sang một bên:
- Bí thư Tề, chúng ta đi bây giờ chứ?
Đại Gia bị một vố mất mặt, xấu hổ đứng phía sau Văn Viễn Hòa, sắc mặt xanh xám, muốn có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu, Quan Doãn thấy hết, cười lạnh lùng. Đại Gia tưởng y là nhân vật số hai tỉnh Yến, có thể một tay che cả bầu trời, có thể muốn làm gì thì làm sao? Trong mắt Văn Viễn Hòa, y chẳng qua chỉ là một tên tôm tép nhãi nhép mà thôi, y còn tưởng y có thể lọt vào mắt Văn Viễn Hòa à? Cũng không nghĩ xem Văn Viễn Hòa là nhân vật gì, từ thanh niên trí thức đến thư ký Quân ủy, Bí thư Huyện ủy, đến bây giờ là Phó bí thư Tỉnh ủy, ông ta trải qua bao nhiêu sóng gió, kiến thức quỷ quái gì cũng có, Đại Gia ở trước mặt ông ta còn non lắm.
Tề Toàn cũng không nhìn Đại Gia thêm cái nào:
- Đi, Bí thư Văn khó khăn lắm mới về thành phố Yến một chuyến, lại gặp bạn cũ, làm sao có thể không gặp mặt một lần chứ? Để tôi sắp xếp. Phồn Nhiên, lịch trình cụ thể do anh phụ trách.
Vu Phồn Nhiên tiến lên, gật đầu nói:
- Đã sắp xếp xong xuôi.
Đại Gia nghe xong, trong lòng một mảnh cụt hứng, hóa ra đối phương sớm đã sắp xếp thỏa đáng rồi, y nhảy ra như một tên ngốc nói không thỏa đáng, hóa ra tự mình làm khỉ cho người khác đùa giỡn, thật là xui.
Nếu đã muốn đến thăm ông Tào, lịch trình của Văn Viễn Hòa ở Trực Toàn liền kết thúc rồi, đám người ở Huyện ủy Trực Toàn sẽ không cần đi cùng đến thành phố Yến nữa, theo lý mà nói Quan Doãn cấp bậc cũng không đủ để đi theo nhưng Văn Viễn Hòa lại cố ý điểm danh Quan Doãn:
- Đồng chí Quan Doãn cũng cùng đi đi, anh là người đầu tiên nhảy xuống sông cứu ông Tào, nên đi thăm ông ấy, những người khác, tôi thấy không cần đi nữa.
Văn Viễn Hòa đảo khách thành chủ, Tề Toàn không nói gì, người khác đành phục tùng theo, Đại Gia không muốn đi, muốn xem xem trên người ông Tào rốt cục có chuyện gì liền đứng ra:
- Bí thư Văn, tôi với ông Tào cũng có giao tình, tôi cũng muốn đi thăm ông ấy.
- Nếu đã có giao tình thì cùng đi thôi.
Ngoài dự đoán của mọi người là Văn Viễn Hòa lại đồng ý ngay lập tức.
Vu Phồn Nhiên ánh mắt chớp động, âm thầm đánh giá Đại Gia một cái, trong lòng lóe lên một tia nghi vấn, Đại Gia đến bây giờ vẫn nhảy lên nhảy xuống, chẳng lẽ y không biết, tình cảnh của y đã vô cùng nguy hiểm rồi sao? Còn dám khiêu chiến quyền uy của Văn Viễn Hòa, tưởng Văn Viễn Hòa dễ ức hiếp lắm sao?
Người đáng thương tất phải có chỗ đáng hận, Đại Gia tự chê mạng dài quá, vốn dĩ có lẽ Chương Hệ Phong có thể bảo vệ cho y không gặp phải chuyện gì, kết quả thì hay rồi, không biết điều lại nhất định phải nhảy ra gây sự chú ý, có một số người quả thực rất thích tự cho mình là thông minh. Vu Phồn Nhiên lại nhìn Quan Doãn một cái, thấy Quan Doãn thản nhiên như không có gì, trong lòng vui mừng. Quan Doãn lần này coi như đã lọt vào mắt Văn Viễn Hòa rồi, Văn Viễn Hòa đối xử với người khác luôn niệm tình cũ, bây giờ để lại ấn tượng tốt cho Văn Viễn Hòa, Văn Viễn Hòa sẽ nhớ rất nhiều năm.
Nếu để Vu Phồn Nhiên biết khi Mộc Quả Pháp nói muốn để Quan Doãn đi cùng ông ta đến tỉnh Tần, Quan Doãn đã để lại ấn tượng trong lòng Văn Viễn Hòa, bây giờ hành động quên mình cứu người càng làm cho hảo cảm của Văn Viễn Hòa đối với Quan Doãn tăng lên rất nhiều thì có lẽ anh ta sẽ không nghĩ là Quan Doãn may mắn trùng hợp lọt vào mắt Văn Viễn Hòa.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi đến khu vực thành thị.
Quan Doãn và Du Dực Nhiên ngồi chung một xe, đi phía sau cùng của đội ngũ. Trên xe, Quan Doãn nghĩ một chút về mọi việc trước, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Dực Nhiên, ông Tào là ai vậy?
Trên người ông Tào nhất định có chuyện, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là chuyện lớn, nếu không một ông lão gần đất xa trời không cần phải liều mạng nhảy sông, nhân dân Trung Quốc là người có thể nhẫn nại nhất, có một miếng ăn, có bộ quần áo rách để mặc thì sẽ không gây chuyện, càng không hô to tự do dân chủ đến chết đi sống lại, ông lão nhảy xuống sông tự vẫn chỉ có thể là một nguyên nhân --- quan ép dân chết.
- Ông Tào... là bà con xa của Chủ tịch huyện Mã.
- Cái gì?
Quan Doãn giật mình không nhỏ, ông Tào là bà con xa của Chủ tịch huyện Mã Mã Đại Thịnh, quan hệ này khiến hắn không hiểu chút nào, Mã Đại Thắng mặc dù thất thế rồi nhưng không hề liên lụy đến người nhà của gã, còn về bà còn xa gì đấy thì càng là người qua đường không liên quan, vì vậy nếu nói ông Tào nhảy xuống sông là vì Mã Đại Thịnh thất thế, chắc chắn là vô căn cứ.
- Ông Tào nhảy xuống sông tự vẫn, có lẽ...
Du Dực Nhiên dừng lại một lúc, quay đầu liếc mắt nhìn lái xe một cái, dường như đang do dự xem có nên nói hay không, sau một lát, anh ta lại hạ quyết tâm:
- Cõ lẽ là muốn giải oan cho Mã Đại Thịnh.
Tài xế Hách Lâm là quân nhân chuyên nghiệp, hơn 40 tuổi, râu ria xồm xoàm, hình tượng không tốt. Ông ta là tài xế của Chủ tịch huyện nhiệm kì trước Mã Đại Thịnh, sau khi Mã Đại Thịnh thất thế, Thư ký cũng bị kéo xuống theo, Hách Lâm thân là tài xế lại bình an vô sự cũng coi như là kỳ tích.
Bình thường lãnh đạo thất thế đều là bắt đầu xử lý từ tài xế và Thư ký, Hách Lâm có thể tự lo thân mình cũng không đơn giản.
- Chủ tịch huyện Mã vốn dĩ là bị người khác hãm hại.
Hách Lâm thình lình xen vào một câu:
- Chủ tịch huyện Quan, anh đứng trách tôi lắm mồm, Chủ tịch huyện Mã quả thật là người tốt, ông ấy cũng dốc hết tâm huyết cho sự phát triển của Trực Toàn, có mấy lần mệt đến mức ngã ở phòng làm việc, kết quả ở hiền không gặp lành, đến cuối cùng còn bị người khác đưa vào nhà giam, thế giới này, haiz, thật khiến người ta không còn gì để nói...
Quan Doãn không nói chuyện, ý vị thâm trường nhìn Du Dực Nhiên một cái, cái người Hách Lâm này thật thú vị, nói chuyện thẳng thắn, không giống lái xe cũ đi theo lãnh đạo nhiều năm. Nhưng cũng phải nói lại, Du Dực Nhiên cũng thật là, nói chuyện cũng không có chút hàm súc mà một người Thư ký nên có, như vậy cũng tốt, hai người thân nhất bên cạnh hắn, đơn giản dễ nhìn thấu, có lợi cho hắn nhanh chóng nắm trong tay tình hình Trực Toàn.
Du Dực Nhiên còn nói:
- Kỳ thực không phải tôi nói hộ cho Chủ tịch huyện Mã, càng không phải vì Chủ tịch huyện Mã đề bạt tôi, mà Chủ tịch huyện Mã quả thực là một người lãnh đạo tốt, một Chủ tịch huyện tốt, thành tích mà ông ta đạt được khi ở Trực Toàn, tất cả đều biết, việc thất thế của ông ta là chịu tội cho người khác.
- Không được nói lung tung.
Quan Doãn quát Du Dực Nhiên một câu, không phải hắn không tin lời Du Dực Nhiên, mà là hắn thân là Chủ tịch huyện, vấn đề Mã Đại Thịnh cũng không thể bình luận. Mã Đại Thịnh có vấn đề hay không phải do Ủy ban Kỷ luật thành phố quyết định, nếu hắn đưa ra bình luận là vượt cấp.
Vượt cấp là điều tối kỵ chốn quan trường.
Nhưng Quan Doãn miệng quát Du Dực Nhiên, trong lòng lại biết rõ một sự thực, sau khi hắn đến Trực Toàn, nghe thấy, nhìn thấy các loại bàn tán về Mã Đại Thịnh đều là nói chính diện, ngay cả người ở Huyện ủy Trực Toàn nói xấu Mã Đại Thịnh cũng rất ít, ý dân không vì mệnh lệnh của cấp trên mà thay đổi, ý dân có lúc cũng gần với sự thực nhất.
Nguyên nhân Mã Đại Thịnh thất thế là do tham ô, là chuyện tham ô hối lộ 1 triệu nhân dân tệ ở hạng mục cải tạo thành phố, chứng cứ vô cùng xác thực, sự thật rõ ràng, phỏng chừng tai ương ở tù 8 năm, 10 năm là không tránh khỏi, chỉ là Quan Doãn không hiểu hạng mục cải tạo thành phố lúc mới bắt đầu, vốn dĩ là do Thẩm Học Lương phụ trách, giữa đường mới do Mã Đại Thịnh tiếp nhận.
Người biết rõ trình tự thao tác của hạng mục công trình đều biết, tham ô hối lộ hạng mục công trình đều là giai đoạn đầu, khi xác định do đơn vị thi công nào nhận xây dựng là lúc dễ xuất hiện hối lộ nhất. Lúc đầu người lãnh đạo chủ yếu cho việc xác định đơn vị thi công nào xây dựng là Thẩm Học Lương chứ không phải Mã Đại Thịnh. Khi Mã Đại Thịnh tiếp nhận, hạng mục công trình đã thi công hơn một nửa.
Một hạng mục đã thi công hơn một nửa, ngoài quyền chi tiền ra, những quyền khác Mã Đại Thịnh đều không được sử dụng, trừ khi khi chi tiền ông ta bóp cổ đơn vị thi công, đơn vị thi công mới tặng quà ông ta, nếu không, đơn vị thi công cũng không phải có tiền không chỗ tiêu, nhất định phải tặng.
Mấu chốt nhất chính là cho dù Mã Đại Thịnh muốn bóp cổ đơn vị thi công thì ông ta cũng không dám bởi vì đơn vị thi công xây dựng hạng mục cải tạo thành phố Trực Toàn là Bắc Thành Nhị Kiến.
Văn Viễn Hòa thờ ơ không để ý nhìn Đại Gia một cái:
- Anh là?
- Bí thư Văn, tôi là Đại Gia.
Đại Gia tràn đầy tự tin, cũng không chủ động giới thiệu mình là ai, hiển nhiên, y tưởng mình rất nổi tiếng, vừa nhắc đến đại danh Đại Gia, hẳn là không ai không biết.
- Đại Gia nào? Anh làm gì vậy?
Văn Viễn Hòa không biết là chưa từng nghe nói đến cái tên Đại Gia thật hay là biết rõ còn cố hỏi, vẻ mặt ông ta thản nhiên lãnh đạm.
- Tôi...
Đại Gia bị nghẹn lời, y ở tỉnh Yến tung hoành nhiều năm, quen với cảm giác bị người khác thổi phồng nịnh hót, ngay cả Phó chủ tịch tỉnh thậm chí Phó bí thư gặp y cũng phải khách khí vài phần, không ngờ trước mặt Văn Viễn Hòa lại gặp phải cây đinh mềm, trong lòng y tức giận:
- Tôi là Cục trưởng cục thuế quốc gia của tỉnh Yến.
- Cục trưởng cục thuế quốc gia sao?
Văn Viễn Hòa thản nhiên đáp lại một tiếng, quay đầu hỏi Tề Toàn:
- Bí thư Tề, Cục trưởng cục thuế quốc gia cũng đến đón tôi, có phải thế trận quá lớn rồi không?
Nhân viên đi theo của Văn Viễn Hòa không có Cục trưởng cục thuế quốc gia, theo nguyên tắc tiếp đãi ngang nhau, phía tỉnh Yến không nên có Cục trưởng cục thuế quốc gia ra mặt, lời của Văn Viễn Hòa, rõ là nghi vấn nhưng thực ra lại là sự chất vấn và bất mãn mãnh liệt.
Tề Toàn đương nhiên biết Đại Gia ở trong đội ngũ đón tiếp là do Chương Hệ Phong cố ý sắp xếp, nhưng theo quy tắc ước định mà thành của chốn quan trường, ông ta không thể nói ra là sắp xếp của Chương Hệ Phong trước mặt mọi người, thời khắc khảo nghiệm trí tuệ chốn quan trường của ông ta đến rồi.
- Điều này à...
Tề Toàn cố ý ý vị thâm trường nhìn Đại Gia một cái, ngừng một lát mới nói:
- Cục trưởng Đại luôn ngưỡng mộ phong thái của Bí thư Văn, nghe nói Bí thư Văn sắp đến, nói thế nào cũng phải đích thân đi đón Bí thư Văn, cuối cùng Tỉnh ủy đành thỏa mãn yêu cầu của y.
Đại Gia cũng thuận thế xuống núi:
- Đúng vậy, đúng vậy, Bí thư Tề nói đúng, tôi ngưỡng mộ Bí thư Văn rất lâu rồi, muốn trực tiếp gặp Bí thư Văn một lần.
Văn Viễn Hòa mỉm cười khoát tay:
- Tôi có gì đáng để gặp đâu. Đồng chí Đại Gia, anh nhiệt tình quá, bây giờ mặt cũng gặp rồi, anh nói xem, tôi đến thăm ông Tào, vì sao không thỏa đáng?
- Theo sắp xếp trong lịch trình, Bí thư Văn nên lên máy bay rồi. Vì một ông lão mà làm lỡ lịch trình, không đáng.
Đại Gia nhìn ra ông Tào chắc chắn có chuyện, không muốn Văn Viễn Hòa tiếp xúc quá nhiều với ông Tào, hơn nữa vừa nãy Quan Doãn đặc biệt bảo Hoàng Hán hộ tống ông Tào đi bệnh viện, hiển nhiên là muốn tỉm hiểu từ trên người ông Tào.
Người ông Tào rốt cục có chuyện gì, Đại Gia không rõ, nhưng y lại lo lắng nhỡ oan tình của ông Tào có mối liên hệ bên trong với chuyện Mã Đại Thịnh thất thế, mà chuyện Mã Đại Thịnh lại sẽ liên quan đến rất nhiều người. Mặc dù Văn Viễn Hòa đến thăm ông Tào, cho dù biết ông Tào có oan ức, ông ta không phải lãnh đạo tỉnh Yến, sẽ không hỏi nhiều cũng không chỉ thị, nhưng khó mà đảm bảo thế lực của Văn Viễn Hòa ở tỉnh Yến sẽ tiếp tục điều tra, chuyện gì cũng phải phòng ngừa chu đáo, hạ thủ trước mới là kẻ mạnh.
- Nói như vậy, lịch trình của tôi còn phải để Cục trưởng Đại phê chuẩn trước đã.
Văn Viễn Hòa cười qua loa, vừa giống như đùa lại giống như bất mãn. Ông ta xoay người nhìn Tề Toàn một cái, trực tiếp ném Đại Gia sang một bên:
- Bí thư Tề, chúng ta đi bây giờ chứ?
Đại Gia bị một vố mất mặt, xấu hổ đứng phía sau Văn Viễn Hòa, sắc mặt xanh xám, muốn có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu, Quan Doãn thấy hết, cười lạnh lùng. Đại Gia tưởng y là nhân vật số hai tỉnh Yến, có thể một tay che cả bầu trời, có thể muốn làm gì thì làm sao? Trong mắt Văn Viễn Hòa, y chẳng qua chỉ là một tên tôm tép nhãi nhép mà thôi, y còn tưởng y có thể lọt vào mắt Văn Viễn Hòa à? Cũng không nghĩ xem Văn Viễn Hòa là nhân vật gì, từ thanh niên trí thức đến thư ký Quân ủy, Bí thư Huyện ủy, đến bây giờ là Phó bí thư Tỉnh ủy, ông ta trải qua bao nhiêu sóng gió, kiến thức quỷ quái gì cũng có, Đại Gia ở trước mặt ông ta còn non lắm.
Tề Toàn cũng không nhìn Đại Gia thêm cái nào:
- Đi, Bí thư Văn khó khăn lắm mới về thành phố Yến một chuyến, lại gặp bạn cũ, làm sao có thể không gặp mặt một lần chứ? Để tôi sắp xếp. Phồn Nhiên, lịch trình cụ thể do anh phụ trách.
Vu Phồn Nhiên tiến lên, gật đầu nói:
- Đã sắp xếp xong xuôi.
Đại Gia nghe xong, trong lòng một mảnh cụt hứng, hóa ra đối phương sớm đã sắp xếp thỏa đáng rồi, y nhảy ra như một tên ngốc nói không thỏa đáng, hóa ra tự mình làm khỉ cho người khác đùa giỡn, thật là xui.
Nếu đã muốn đến thăm ông Tào, lịch trình của Văn Viễn Hòa ở Trực Toàn liền kết thúc rồi, đám người ở Huyện ủy Trực Toàn sẽ không cần đi cùng đến thành phố Yến nữa, theo lý mà nói Quan Doãn cấp bậc cũng không đủ để đi theo nhưng Văn Viễn Hòa lại cố ý điểm danh Quan Doãn:
- Đồng chí Quan Doãn cũng cùng đi đi, anh là người đầu tiên nhảy xuống sông cứu ông Tào, nên đi thăm ông ấy, những người khác, tôi thấy không cần đi nữa.
Văn Viễn Hòa đảo khách thành chủ, Tề Toàn không nói gì, người khác đành phục tùng theo, Đại Gia không muốn đi, muốn xem xem trên người ông Tào rốt cục có chuyện gì liền đứng ra:
- Bí thư Văn, tôi với ông Tào cũng có giao tình, tôi cũng muốn đi thăm ông ấy.
- Nếu đã có giao tình thì cùng đi thôi.
Ngoài dự đoán của mọi người là Văn Viễn Hòa lại đồng ý ngay lập tức.
Vu Phồn Nhiên ánh mắt chớp động, âm thầm đánh giá Đại Gia một cái, trong lòng lóe lên một tia nghi vấn, Đại Gia đến bây giờ vẫn nhảy lên nhảy xuống, chẳng lẽ y không biết, tình cảnh của y đã vô cùng nguy hiểm rồi sao? Còn dám khiêu chiến quyền uy của Văn Viễn Hòa, tưởng Văn Viễn Hòa dễ ức hiếp lắm sao?
Người đáng thương tất phải có chỗ đáng hận, Đại Gia tự chê mạng dài quá, vốn dĩ có lẽ Chương Hệ Phong có thể bảo vệ cho y không gặp phải chuyện gì, kết quả thì hay rồi, không biết điều lại nhất định phải nhảy ra gây sự chú ý, có một số người quả thực rất thích tự cho mình là thông minh. Vu Phồn Nhiên lại nhìn Quan Doãn một cái, thấy Quan Doãn thản nhiên như không có gì, trong lòng vui mừng. Quan Doãn lần này coi như đã lọt vào mắt Văn Viễn Hòa rồi, Văn Viễn Hòa đối xử với người khác luôn niệm tình cũ, bây giờ để lại ấn tượng tốt cho Văn Viễn Hòa, Văn Viễn Hòa sẽ nhớ rất nhiều năm.
Nếu để Vu Phồn Nhiên biết khi Mộc Quả Pháp nói muốn để Quan Doãn đi cùng ông ta đến tỉnh Tần, Quan Doãn đã để lại ấn tượng trong lòng Văn Viễn Hòa, bây giờ hành động quên mình cứu người càng làm cho hảo cảm của Văn Viễn Hòa đối với Quan Doãn tăng lên rất nhiều thì có lẽ anh ta sẽ không nghĩ là Quan Doãn may mắn trùng hợp lọt vào mắt Văn Viễn Hòa.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi đến khu vực thành thị.
Quan Doãn và Du Dực Nhiên ngồi chung một xe, đi phía sau cùng của đội ngũ. Trên xe, Quan Doãn nghĩ một chút về mọi việc trước, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Dực Nhiên, ông Tào là ai vậy?
Trên người ông Tào nhất định có chuyện, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là chuyện lớn, nếu không một ông lão gần đất xa trời không cần phải liều mạng nhảy sông, nhân dân Trung Quốc là người có thể nhẫn nại nhất, có một miếng ăn, có bộ quần áo rách để mặc thì sẽ không gây chuyện, càng không hô to tự do dân chủ đến chết đi sống lại, ông lão nhảy xuống sông tự vẫn chỉ có thể là một nguyên nhân --- quan ép dân chết.
- Ông Tào... là bà con xa của Chủ tịch huyện Mã.
- Cái gì?
Quan Doãn giật mình không nhỏ, ông Tào là bà con xa của Chủ tịch huyện Mã Mã Đại Thịnh, quan hệ này khiến hắn không hiểu chút nào, Mã Đại Thắng mặc dù thất thế rồi nhưng không hề liên lụy đến người nhà của gã, còn về bà còn xa gì đấy thì càng là người qua đường không liên quan, vì vậy nếu nói ông Tào nhảy xuống sông là vì Mã Đại Thịnh thất thế, chắc chắn là vô căn cứ.
- Ông Tào nhảy xuống sông tự vẫn, có lẽ...
Du Dực Nhiên dừng lại một lúc, quay đầu liếc mắt nhìn lái xe một cái, dường như đang do dự xem có nên nói hay không, sau một lát, anh ta lại hạ quyết tâm:
- Cõ lẽ là muốn giải oan cho Mã Đại Thịnh.
Tài xế Hách Lâm là quân nhân chuyên nghiệp, hơn 40 tuổi, râu ria xồm xoàm, hình tượng không tốt. Ông ta là tài xế của Chủ tịch huyện nhiệm kì trước Mã Đại Thịnh, sau khi Mã Đại Thịnh thất thế, Thư ký cũng bị kéo xuống theo, Hách Lâm thân là tài xế lại bình an vô sự cũng coi như là kỳ tích.
Bình thường lãnh đạo thất thế đều là bắt đầu xử lý từ tài xế và Thư ký, Hách Lâm có thể tự lo thân mình cũng không đơn giản.
- Chủ tịch huyện Mã vốn dĩ là bị người khác hãm hại.
Hách Lâm thình lình xen vào một câu:
- Chủ tịch huyện Quan, anh đứng trách tôi lắm mồm, Chủ tịch huyện Mã quả thật là người tốt, ông ấy cũng dốc hết tâm huyết cho sự phát triển của Trực Toàn, có mấy lần mệt đến mức ngã ở phòng làm việc, kết quả ở hiền không gặp lành, đến cuối cùng còn bị người khác đưa vào nhà giam, thế giới này, haiz, thật khiến người ta không còn gì để nói...
Quan Doãn không nói chuyện, ý vị thâm trường nhìn Du Dực Nhiên một cái, cái người Hách Lâm này thật thú vị, nói chuyện thẳng thắn, không giống lái xe cũ đi theo lãnh đạo nhiều năm. Nhưng cũng phải nói lại, Du Dực Nhiên cũng thật là, nói chuyện cũng không có chút hàm súc mà một người Thư ký nên có, như vậy cũng tốt, hai người thân nhất bên cạnh hắn, đơn giản dễ nhìn thấu, có lợi cho hắn nhanh chóng nắm trong tay tình hình Trực Toàn.
Du Dực Nhiên còn nói:
- Kỳ thực không phải tôi nói hộ cho Chủ tịch huyện Mã, càng không phải vì Chủ tịch huyện Mã đề bạt tôi, mà Chủ tịch huyện Mã quả thực là một người lãnh đạo tốt, một Chủ tịch huyện tốt, thành tích mà ông ta đạt được khi ở Trực Toàn, tất cả đều biết, việc thất thế của ông ta là chịu tội cho người khác.
- Không được nói lung tung.
Quan Doãn quát Du Dực Nhiên một câu, không phải hắn không tin lời Du Dực Nhiên, mà là hắn thân là Chủ tịch huyện, vấn đề Mã Đại Thịnh cũng không thể bình luận. Mã Đại Thịnh có vấn đề hay không phải do Ủy ban Kỷ luật thành phố quyết định, nếu hắn đưa ra bình luận là vượt cấp.
Vượt cấp là điều tối kỵ chốn quan trường.
Nhưng Quan Doãn miệng quát Du Dực Nhiên, trong lòng lại biết rõ một sự thực, sau khi hắn đến Trực Toàn, nghe thấy, nhìn thấy các loại bàn tán về Mã Đại Thịnh đều là nói chính diện, ngay cả người ở Huyện ủy Trực Toàn nói xấu Mã Đại Thịnh cũng rất ít, ý dân không vì mệnh lệnh của cấp trên mà thay đổi, ý dân có lúc cũng gần với sự thực nhất.
Nguyên nhân Mã Đại Thịnh thất thế là do tham ô, là chuyện tham ô hối lộ 1 triệu nhân dân tệ ở hạng mục cải tạo thành phố, chứng cứ vô cùng xác thực, sự thật rõ ràng, phỏng chừng tai ương ở tù 8 năm, 10 năm là không tránh khỏi, chỉ là Quan Doãn không hiểu hạng mục cải tạo thành phố lúc mới bắt đầu, vốn dĩ là do Thẩm Học Lương phụ trách, giữa đường mới do Mã Đại Thịnh tiếp nhận.
Người biết rõ trình tự thao tác của hạng mục công trình đều biết, tham ô hối lộ hạng mục công trình đều là giai đoạn đầu, khi xác định do đơn vị thi công nào nhận xây dựng là lúc dễ xuất hiện hối lộ nhất. Lúc đầu người lãnh đạo chủ yếu cho việc xác định đơn vị thi công nào xây dựng là Thẩm Học Lương chứ không phải Mã Đại Thịnh. Khi Mã Đại Thịnh tiếp nhận, hạng mục công trình đã thi công hơn một nửa.
Một hạng mục đã thi công hơn một nửa, ngoài quyền chi tiền ra, những quyền khác Mã Đại Thịnh đều không được sử dụng, trừ khi khi chi tiền ông ta bóp cổ đơn vị thi công, đơn vị thi công mới tặng quà ông ta, nếu không, đơn vị thi công cũng không phải có tiền không chỗ tiêu, nhất định phải tặng.
Mấu chốt nhất chính là cho dù Mã Đại Thịnh muốn bóp cổ đơn vị thi công thì ông ta cũng không dám bởi vì đơn vị thi công xây dựng hạng mục cải tạo thành phố Trực Toàn là Bắc Thành Nhị Kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.