Chương 378: Quan hệ cá nhân
Hà Thường Tại
13/06/2013
Vị trí Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Thành phố vô cùng quan trọng. Mặc dù không bằng Trưởng ban tổ chức có thể quyết định việc lên chức của rất nhiều người nhưng lại có thể làm cho con đường chính trị của rất nhiều người đột nhiên dừng lại.
Chính vì vậy Quan Doãn mới luôn cố gắng làm Bạch Sa đảo hướng mà không phải là trở mặt với Bạch Sa, làm loạn đến mức không đội trời chung. Hơn nữa Quan Doãn cũng biết Bạch Sa tính cách khá mềm, vả lại kinh nghiệm nhiều năm làm việc ở Uỷ ban Kỷ luật làm anh ta có lương tri và tính giai cấp nhất định, có thể tranh thủ lúc anh ta lương tâm chưa mất đi.
Nếu nói vụ Trần Vũ Tường giải quyết hoà bình là dấu hiệu Bạch Sa nhảy ra từ phe cánh của Hô Diên Ngạo Bác, chuyển sang đội ngũ của Tưởng Tuyết Tùng, vậy thì khi anh ta ném ra quả bom tấn Diệp Lâm có rắc rối chính là công trạng sau khi anh ta vào hàng ngũ.
- Chuyện gì vậy?
Cho dù Quan Doãn sớm đã chuẩn bị tâm lý, biết quan hệ gữa Diệp Lâm và Tưởng Tuyết Tùng là tai hoạ ngầm, cũng biết lần trước Tưởng Tuyết Tùng to tiếng với Diệp Lâm có khả năng là do giữa hai người có mâu thuẫn không thể điều hoà, lại thêm việc Ôn Lâm đến thành phố ở cùng Diệp Lâm, càng làm hắn mơ hồ lo lắng Diệp Lâm có thể sẽ trở thành mồi lửa, nhưng khi nghe thấy Bạch Sa nhắc đến Diệp Lâm thật thì trong lòng hắn vẫn là một trận tim đập loạn.
Hay là Diệp Lâm chính là đòn sát thủ của Hô Diên Ngạo Bác?
- Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm.
Bạch Sa lắc đầu, chần chừ một chút, cuối cùng vẫn không chỉ mặt gọi tên:
- Chỉ là mơ hồ nghe phong thanh, có khả năng có người muốn lợi dụng Phó trưởng ban Diệp làm chuyện không hay…
Quan Doãn gật đầu, không nói tiếp. Lời của Bạch Sa đã nói rõ ràng, không cần phải truy vấn ngọn nguồn, lại thêm việc giữa Diệp Lâm và Tưởng Tuyết Tùng rốt cục có bao nhiêu quá khứ, có bao nhiêu chuyện, hắn cũng không rõ lắm, vẫn nên duy trì sự trầm mặc thích hợp thì tốt hơn.
Cho dù thế nào thì Bạch Sa biểu hiện chủ động tích cực đối với chuyện Trần Vũ Tường, tin tức tiết lộ cũng vô cùng kịp thời có ích. Quan Doãn trong lòng vui sướng, cùng Tề Ngang Dương mời Bạch Sa một chén. Bạch Sa nhất thời vui vẻ, không khỏi uống thêm vài chén, không lâu sau, ba người uống hết hai chai rượu trắng, Bạch Sa liền có bảy phần say.
- Thư ký Quan, anh là một người đáng để tin tưởng, nào, tôi mời anh một chén.
Bạch Sa cụng ly với Quan Doãn, nói:
- Lãnh Phong rất khen ngợi anh, Bí thư Tưởng yêu mến anh, Bí thư Thôi quan tâm anh, còn có Tổng giám đốc Tề là anh em của anh, nghe nói anh còn đến nhà Bí thư Tề chúc Tết? Thư ký Quan, anh là người trẻ tuổi có tiền đồ nhất mà tôi từng gặp, tôi tin không bao lâu nữa anh sẽ toả ánh hào quang.
Bạch Sa thật sự say rồi, không phải giả vờ say. Lời của anh ta rõ ràng có ý tốt. Hơn nữa anh ta cũng nói ra tiếng lòng là anh ta thấy Quan Doãn rất tốt và muốn kết giao với Quan Doãn. Quan Doãn cười ha hả, khiêm tốn vài câu, lại liếc mắt với Tề Ngang Dương một cái.
Tề Ngang Dương tiến lên đỡ Bạch Sa:
- Chủ nhiệm Bạch, nào để tôi đưa anh về.
Quan Doãn cũng tiến lên trước giúp đỡ. Hai người một trái một phải đỡ Bạch Sa ra khỏi Đỉnh Đỉnh Hương.
Phòng ở tầng hai của Đỉnh Đỉnh Hương, Hoàng Hán đứng trước cửa sổ nhìn thấy cảnh Quan Doãn và Tề Ngang Dương dìu Bạch Sa.
- Bí thư Thái, Chủ nhiệm Bạch… đứng vào đội rồi.
Trong phòng ngoài Hoàng Hán, Thái Diễm Lệ, còn có một người, nếu Quan Doãn gặp khẳng định sẽ giật mình, không ai khác chính là Lãnh Nhạc!
Là Trưởng ban thư ký Thành uỷ, Lãnh Nhạc là một nhân vật mạnh vì gạo, bạo vì tiền ở thành phố Hoàng Lương, không những quan hệ mật thiết với Tưởng Tuyết Tùng, rất được Tưởng Tuyết Tùng tín nhiệm, quan hệ với Hô Diên Ngạo Bác cũng không tồi, hơn nữa đều có thể nói chuyện với tất cả các Uỷ viên thường vụ.
Mấu chốt chính là trong mắt Tưởng Tuyết Tùng Lãnh Nhạc trung thành đáng tin, trong mắt Hô Diên Ngạo Bác, Lãnh Nhạc lại không phải thân tín của Tưởng Tuyết Tùng. Trong mắt các Uỷ viên thường vụ, Lãnh Nhạc mặc dù chuyện lớn đa phần đều nhất trí với Tưởng Tuyết Tùng nhưng không phải chuyện gì cũng theo Tưởng Tuyết Tùng, vì vậy Lãnh Nhạc ở Thành uỷ Hoàng Lương luôn được coi là lực lượng trung gian.
Tuy nhiên dựa vào nhận thức của Quan Doãn, hắn vẫn cho rằng lập trường của Lãnh Nhạc nghiêng về phía Tưởng Tuyết Tùng hơn một chút. Nếu nói giữa Lãnh Nhạc và Thái Diễm Lệ có quan hệ cá nhân, Quan Doãn sẽ không ngạc nhiên, nhưng Lãnh Nhạc lại có quan hệ cá nhân với Hoàng Hán, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, hắn chắc chắn sẽ không tin.
- Bí thư Tưởng có Quan Doãn, thật đúng là như hổ thêm cánh, Bí thư Tưởng thật có mắt.
Lãnh Nhạc gật đầu nói, vẻ mặt vui mừng tươi cười:
- Nếu không có Quan Doãn tham gia và đứng sau thúc đẩy, chủ nhiệm Bạch có lẽ bây giờ vẫn ở bên kia.
- Quan Doãn đúng là một nhân tài.
Thái Diễm Lệ ngồi ở ghế chủ, nụ cười thản nhiên trên mặt, cô chậm rãi nhìn Lãnh Nhạc một cái:
- Có điều Lãnh Nhạc, Quan Doãn đắc tội nhà họ Lãnh và nhà họ Dung, con đường sau này cũng không dễ đi. Còn nữa, hắn cầu hôn với nhà họ Kim, đối với sự phát triển sau này của hắn cũng chưa chắc là chuyện tốt.
- Nhà họ Lãnh?
Lãnh Nhạc khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười có ý khinh miệt:
- Nhà họ Lãnh làm chuyện gì cũng so đo ích lợi mà không nghĩ đến cảm nghĩ của người khác, sớm muộn cũng chịu thiệt thòi. Quan Doãn nghé con mới sinh không sợ hổ, đắc tội nhà họ Lãnh cũng chẳng có gì. Nếu nhà họ Lãnh chèn ép Quan Doãn quá mức sẽ có chuyện xảy ra. Hơn nữa phía sau Quan Doãn không phải không có chỗ dựa. Còn về nhà họ Dung, ha ha, phỏng chừng cũng không dám tuỳ tiện ra tay với Quan Doãn.
- Ồ, sao lại thế?
Hoàng Hán nhất thời ngạc nhiên, không hiểu hỏi:
- Nhà họ Dung không dám ra tay với Quan Doãn, Trưởng ban thư ký, lời này có khoa trương quá không?
- Không khoa trương, một chút cũng không khoa trương.
Lãnh Nhạc thần bí cười:
- Trong số mấy nhà thế gia, cho dù nhà họ Kim và Quan Doãn trở mặt thành thù, dám đối với Quan Doãn ra sao, nhà họ Dung cũng không dám. Tôi dám nói, ngũ đại thế gia, ai cũng dám chèn ép Quan Doãn, chỉ có nhà họ Dung không dám. Hãy chú ý, không phải không thể, là không dám. Bởi vì…
- Bởi vì sao?
Thái Diễm Lệ cũng không kiềm được lòng hiếu kỳ, mở miệng hỏi. Dựa vào thế lực của nhà họ Dung, không dám ra tay chèn ép một Thư ký Thành uỷ, nói ra ai cũng không tin được. Cho dù Quan Doãn có bản lĩnh đi chăng nữa, hắn cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé của Hoàng Lương.
- Không nói nữa, không nói vội.
Lãnh Nhạc lại tránh không nói, cười ha hả:
- Ngồi yên tĩnh nghĩ chuyện xảy ra với mình, chớ luận chuyện thị phi của người khác, tôi không dám sau lưng nói mặt tốt mặt xấu của người khác.
Thái Diễm Lệ khẽ mỉm cười, cũng không truy hỏi nữa, biểu hiện ra mười phần kiềm chế, nói:
- Trưởng ban thư ký nhìn nhận như thế nào về tình cảm giữa Quan Doãn và Kim Nhất Giai?
- Người trẻ tuổi hấp dẫn nhau là chuyện bình thường. Tôi rất thích tình yêu giữa Quan Doãn và Kim Nhất Giai, cũng hy vọng người có tình cảm với nhau sẽ được đến với nhau.
Lãnh Nhạc hơi thiên vị Quan Doãn, nói đến Quan Doãn là ánh mắt bừng sáng.
- Tôi không nghĩ là Quan Doãn và Kim Nhất Giai có thể ở cùng một chỗ.
Hoàng Hán lắc đầu:
- Khoảng cách giữa con nhà bình dân với con cháu thế gia quá lớn, bây giờ lại là giai đoạn yêu nhau, chỉ thấy ưu điểm mà không thấy khuyết điểm của đối phương, về lâu về dài, ưu điểm sẽ biến thành khuyết điểm.
- Không lo chuyện người khác nữa…
Thái Diễm Lệ khoát tay, cười nói:
- Nói chuyện chính, nói chuyện chính quan trọng hơn. Chuyện bữa tiệc rượu giữa Chủ nhiệm Bạch và Quan Doãn nếu ngày mai truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ có động tĩnh.
- Bí thư Thái, thế cục Hoàng Lương bước tiếp theo sẽ là cục diện gì?
Lãnh Nhạc cười nhẹ.
- Tôi nói không tiện, nếu nói phân tích tình thế thấy rõ thế cục, tôi thật không bằng hai người.
Thái Diễm Lệ lặng lẽ cười, đưa vấn đề khó đổ cho Lãnh Nhạc và Hoàng Hán.
- Hoàng Hán, anh nói xem.
Lãnh Nhạc không gọi Hoàng Hán là Cục trưởng Hoàng mà gọi thẳng tên, rõ ràng là quan hệ rất thân thuộc rồi.
Hoàng Hán ở trước mặt hai Uỷ viên thường vụ Thành uỷ cũng không khách khí, hơi trầm ngâm nói:
- Bên đó về mặt kinh tế đã chuẩn bị đầy đủ. Lãnh Tử Thiên và Hoàng Vũ Nhật khí thế hung hăng. Mặc dù Lãnh Tử Thiên không đủ điềm đạm, Hoàng Vũ Nhật chuyên làm loạn nhưng dù sao cũng là người có lai lịch, hơn nữa thực lực kinh tế nhà họ Lãnh vô cùng khủng bố, bên đó cũng là như hổ thêm cánh, lúc nào cũng có thể giương cung bắn. Nhưng về mặt chính trị tai hoạ ngầm lớn nhất chính là học viện Tiến Thủ, nếu không phải chuyện học viện Tiến Thủ bó buộc chân tay, bên đó sớm đã tung ra đòn sát thủ về mặt chính trị rồi.
- Chuyện của Học viện Tiến Thủ quá lớn. Trịnh Lệnh Đông cho dù công khai toàn bộ, sự việc cũng không thể đem ra hết. Lạc quan phỏng đoán, ngọn lửa của Học viện Tiến Thủ nhiều nhất cháy đến Trịnh Thiên Tắc, phỏng chừng ngay cả tên họ Vương cũng không cháy đến. Phía tỉnh sẽ khoanh vùng, không cho phép vượt vi phạm. Lửa lớn quá, thế cục Hoàng Lương đại loạn, sẽ ảnh hưởng đến cục diện chính trị đoàn kết ổn định.
Lãnh Nhạc chen vào nói tiếp:
- Vì vậy tôi nói phía bên kia cũng đang đợi chuyện Học viện Tiến Thủ có kết quả cuối cùng, lúc đó không có gánh nặng hậu phương mới ra tay. Học viện Tiến Thủ bắt đầu châm lửa lúc nào thì bên đó sẽ phát động kích cuối cùng lúc ấy.
Bên kia hiển nhiên là chỉ Hô Diên Ngạo Bác.
- Có phải bên này cũng chuẩn bị đầy đủ rồi không?
Thái Diễm Lâm có chút không hiểu hỏi:
- Sao tôi luôn thấy bên này nhàn nhã quá, so sánh với binh mã bên kia, bên này giống như người không có chuyện gì vậy, hồn nhiên không để trận chiến cuối cùng vào mắt.
Bên này nhất định là chỉ Tưởng Tuyết Tùng.
- Bên này tính cách là suy nghĩ kỹ trước khi làm, bày mưu nghĩ kế. Trước khi chuẩn bị đầy đủ vẹn toàn sẽ không mạo muội ra tay.
Hoàng Hán nói:
- Không cần lo. Bên kia tiến công ba năm, bên này phòng thủ ba năm, cũng chuẩn bị ba năm, nói không chừng bên này cũng đang đợi lửa lớn cuối cùng của Học viện Tiến Thủ vừa cháy mới có lý do thẳng tay ra đòn. Đòn cuối cùng phải vô cùng thận trọng, điều bên kia muốn là chiến tích, còn bên này ngoài chiến tích ra còn muốn nhiều hơn…
Thái Diễm Lệ gật đầu:
- Trận cuối cùng chắc chắn rất tuyệt vời, rất sôi nổi.
- Đúng rồi, Bí thư Thái, Sở công an tỉnh có động tĩnh gì không?
Lãnh Nhạc thình lình hỏi một câu.
- Trịnh Lệnh Đông hôn mê bất tỉnh, Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm cái gì cũng không nói. Có điều cho dù Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm khai rồi thì cũng không ích lợi gì, bọn họ không tiếp xúc đến những thứ mấu chốt. Bây giờ chỉ đợi Trịnh Lệnh Đông có thể tỉnh lại…
Thái Diễm Lệ hơi thở dài một tiếng:
- Tôi lại hy vọng Trịnh Lệnh Đông sớm tỉnh lại, mau đốt cháy Học viện Tiến Thủ, cũng để làm cho thế cục Hoàng Lương trong sự va đập mãnh liệt, sớm rẽ mây nhìn thấy mặt trời.
Hoàng Hán lắc đầu:
- E rằng không nhanh vậy đâu. Tôi dự tính ít nhất phải đợi sau khi Trưởng ban thư ký chuyển khỏi Hoàng Lương, thế cục Hoàng Lương mới có thể được xác định…
Lời còn chưa dứt, điện thoại của Thái Diễm Lệ dồn dập kêu.
- Điện thoại của Sở Công an tỉnh.
Thái Diễm Lâm khiếp sợ:
- Chắc là có chuyện.
Khi nói chuyện, cô nghe điện thoại.
Một phút đồng hồ sau, Thái Diễm Lệ buông điện thoại, giọng hơi run nói:
- Trịnh Lệnh Đông tỉnh rồi, Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm chạy trốn rồi.
Chính vì vậy Quan Doãn mới luôn cố gắng làm Bạch Sa đảo hướng mà không phải là trở mặt với Bạch Sa, làm loạn đến mức không đội trời chung. Hơn nữa Quan Doãn cũng biết Bạch Sa tính cách khá mềm, vả lại kinh nghiệm nhiều năm làm việc ở Uỷ ban Kỷ luật làm anh ta có lương tri và tính giai cấp nhất định, có thể tranh thủ lúc anh ta lương tâm chưa mất đi.
Nếu nói vụ Trần Vũ Tường giải quyết hoà bình là dấu hiệu Bạch Sa nhảy ra từ phe cánh của Hô Diên Ngạo Bác, chuyển sang đội ngũ của Tưởng Tuyết Tùng, vậy thì khi anh ta ném ra quả bom tấn Diệp Lâm có rắc rối chính là công trạng sau khi anh ta vào hàng ngũ.
- Chuyện gì vậy?
Cho dù Quan Doãn sớm đã chuẩn bị tâm lý, biết quan hệ gữa Diệp Lâm và Tưởng Tuyết Tùng là tai hoạ ngầm, cũng biết lần trước Tưởng Tuyết Tùng to tiếng với Diệp Lâm có khả năng là do giữa hai người có mâu thuẫn không thể điều hoà, lại thêm việc Ôn Lâm đến thành phố ở cùng Diệp Lâm, càng làm hắn mơ hồ lo lắng Diệp Lâm có thể sẽ trở thành mồi lửa, nhưng khi nghe thấy Bạch Sa nhắc đến Diệp Lâm thật thì trong lòng hắn vẫn là một trận tim đập loạn.
Hay là Diệp Lâm chính là đòn sát thủ của Hô Diên Ngạo Bác?
- Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm.
Bạch Sa lắc đầu, chần chừ một chút, cuối cùng vẫn không chỉ mặt gọi tên:
- Chỉ là mơ hồ nghe phong thanh, có khả năng có người muốn lợi dụng Phó trưởng ban Diệp làm chuyện không hay…
Quan Doãn gật đầu, không nói tiếp. Lời của Bạch Sa đã nói rõ ràng, không cần phải truy vấn ngọn nguồn, lại thêm việc giữa Diệp Lâm và Tưởng Tuyết Tùng rốt cục có bao nhiêu quá khứ, có bao nhiêu chuyện, hắn cũng không rõ lắm, vẫn nên duy trì sự trầm mặc thích hợp thì tốt hơn.
Cho dù thế nào thì Bạch Sa biểu hiện chủ động tích cực đối với chuyện Trần Vũ Tường, tin tức tiết lộ cũng vô cùng kịp thời có ích. Quan Doãn trong lòng vui sướng, cùng Tề Ngang Dương mời Bạch Sa một chén. Bạch Sa nhất thời vui vẻ, không khỏi uống thêm vài chén, không lâu sau, ba người uống hết hai chai rượu trắng, Bạch Sa liền có bảy phần say.
- Thư ký Quan, anh là một người đáng để tin tưởng, nào, tôi mời anh một chén.
Bạch Sa cụng ly với Quan Doãn, nói:
- Lãnh Phong rất khen ngợi anh, Bí thư Tưởng yêu mến anh, Bí thư Thôi quan tâm anh, còn có Tổng giám đốc Tề là anh em của anh, nghe nói anh còn đến nhà Bí thư Tề chúc Tết? Thư ký Quan, anh là người trẻ tuổi có tiền đồ nhất mà tôi từng gặp, tôi tin không bao lâu nữa anh sẽ toả ánh hào quang.
Bạch Sa thật sự say rồi, không phải giả vờ say. Lời của anh ta rõ ràng có ý tốt. Hơn nữa anh ta cũng nói ra tiếng lòng là anh ta thấy Quan Doãn rất tốt và muốn kết giao với Quan Doãn. Quan Doãn cười ha hả, khiêm tốn vài câu, lại liếc mắt với Tề Ngang Dương một cái.
Tề Ngang Dương tiến lên đỡ Bạch Sa:
- Chủ nhiệm Bạch, nào để tôi đưa anh về.
Quan Doãn cũng tiến lên trước giúp đỡ. Hai người một trái một phải đỡ Bạch Sa ra khỏi Đỉnh Đỉnh Hương.
Phòng ở tầng hai của Đỉnh Đỉnh Hương, Hoàng Hán đứng trước cửa sổ nhìn thấy cảnh Quan Doãn và Tề Ngang Dương dìu Bạch Sa.
- Bí thư Thái, Chủ nhiệm Bạch… đứng vào đội rồi.
Trong phòng ngoài Hoàng Hán, Thái Diễm Lệ, còn có một người, nếu Quan Doãn gặp khẳng định sẽ giật mình, không ai khác chính là Lãnh Nhạc!
Là Trưởng ban thư ký Thành uỷ, Lãnh Nhạc là một nhân vật mạnh vì gạo, bạo vì tiền ở thành phố Hoàng Lương, không những quan hệ mật thiết với Tưởng Tuyết Tùng, rất được Tưởng Tuyết Tùng tín nhiệm, quan hệ với Hô Diên Ngạo Bác cũng không tồi, hơn nữa đều có thể nói chuyện với tất cả các Uỷ viên thường vụ.
Mấu chốt chính là trong mắt Tưởng Tuyết Tùng Lãnh Nhạc trung thành đáng tin, trong mắt Hô Diên Ngạo Bác, Lãnh Nhạc lại không phải thân tín của Tưởng Tuyết Tùng. Trong mắt các Uỷ viên thường vụ, Lãnh Nhạc mặc dù chuyện lớn đa phần đều nhất trí với Tưởng Tuyết Tùng nhưng không phải chuyện gì cũng theo Tưởng Tuyết Tùng, vì vậy Lãnh Nhạc ở Thành uỷ Hoàng Lương luôn được coi là lực lượng trung gian.
Tuy nhiên dựa vào nhận thức của Quan Doãn, hắn vẫn cho rằng lập trường của Lãnh Nhạc nghiêng về phía Tưởng Tuyết Tùng hơn một chút. Nếu nói giữa Lãnh Nhạc và Thái Diễm Lệ có quan hệ cá nhân, Quan Doãn sẽ không ngạc nhiên, nhưng Lãnh Nhạc lại có quan hệ cá nhân với Hoàng Hán, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, hắn chắc chắn sẽ không tin.
- Bí thư Tưởng có Quan Doãn, thật đúng là như hổ thêm cánh, Bí thư Tưởng thật có mắt.
Lãnh Nhạc gật đầu nói, vẻ mặt vui mừng tươi cười:
- Nếu không có Quan Doãn tham gia và đứng sau thúc đẩy, chủ nhiệm Bạch có lẽ bây giờ vẫn ở bên kia.
- Quan Doãn đúng là một nhân tài.
Thái Diễm Lệ ngồi ở ghế chủ, nụ cười thản nhiên trên mặt, cô chậm rãi nhìn Lãnh Nhạc một cái:
- Có điều Lãnh Nhạc, Quan Doãn đắc tội nhà họ Lãnh và nhà họ Dung, con đường sau này cũng không dễ đi. Còn nữa, hắn cầu hôn với nhà họ Kim, đối với sự phát triển sau này của hắn cũng chưa chắc là chuyện tốt.
- Nhà họ Lãnh?
Lãnh Nhạc khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười có ý khinh miệt:
- Nhà họ Lãnh làm chuyện gì cũng so đo ích lợi mà không nghĩ đến cảm nghĩ của người khác, sớm muộn cũng chịu thiệt thòi. Quan Doãn nghé con mới sinh không sợ hổ, đắc tội nhà họ Lãnh cũng chẳng có gì. Nếu nhà họ Lãnh chèn ép Quan Doãn quá mức sẽ có chuyện xảy ra. Hơn nữa phía sau Quan Doãn không phải không có chỗ dựa. Còn về nhà họ Dung, ha ha, phỏng chừng cũng không dám tuỳ tiện ra tay với Quan Doãn.
- Ồ, sao lại thế?
Hoàng Hán nhất thời ngạc nhiên, không hiểu hỏi:
- Nhà họ Dung không dám ra tay với Quan Doãn, Trưởng ban thư ký, lời này có khoa trương quá không?
- Không khoa trương, một chút cũng không khoa trương.
Lãnh Nhạc thần bí cười:
- Trong số mấy nhà thế gia, cho dù nhà họ Kim và Quan Doãn trở mặt thành thù, dám đối với Quan Doãn ra sao, nhà họ Dung cũng không dám. Tôi dám nói, ngũ đại thế gia, ai cũng dám chèn ép Quan Doãn, chỉ có nhà họ Dung không dám. Hãy chú ý, không phải không thể, là không dám. Bởi vì…
- Bởi vì sao?
Thái Diễm Lệ cũng không kiềm được lòng hiếu kỳ, mở miệng hỏi. Dựa vào thế lực của nhà họ Dung, không dám ra tay chèn ép một Thư ký Thành uỷ, nói ra ai cũng không tin được. Cho dù Quan Doãn có bản lĩnh đi chăng nữa, hắn cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé của Hoàng Lương.
- Không nói nữa, không nói vội.
Lãnh Nhạc lại tránh không nói, cười ha hả:
- Ngồi yên tĩnh nghĩ chuyện xảy ra với mình, chớ luận chuyện thị phi của người khác, tôi không dám sau lưng nói mặt tốt mặt xấu của người khác.
Thái Diễm Lệ khẽ mỉm cười, cũng không truy hỏi nữa, biểu hiện ra mười phần kiềm chế, nói:
- Trưởng ban thư ký nhìn nhận như thế nào về tình cảm giữa Quan Doãn và Kim Nhất Giai?
- Người trẻ tuổi hấp dẫn nhau là chuyện bình thường. Tôi rất thích tình yêu giữa Quan Doãn và Kim Nhất Giai, cũng hy vọng người có tình cảm với nhau sẽ được đến với nhau.
Lãnh Nhạc hơi thiên vị Quan Doãn, nói đến Quan Doãn là ánh mắt bừng sáng.
- Tôi không nghĩ là Quan Doãn và Kim Nhất Giai có thể ở cùng một chỗ.
Hoàng Hán lắc đầu:
- Khoảng cách giữa con nhà bình dân với con cháu thế gia quá lớn, bây giờ lại là giai đoạn yêu nhau, chỉ thấy ưu điểm mà không thấy khuyết điểm của đối phương, về lâu về dài, ưu điểm sẽ biến thành khuyết điểm.
- Không lo chuyện người khác nữa…
Thái Diễm Lệ khoát tay, cười nói:
- Nói chuyện chính, nói chuyện chính quan trọng hơn. Chuyện bữa tiệc rượu giữa Chủ nhiệm Bạch và Quan Doãn nếu ngày mai truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ có động tĩnh.
- Bí thư Thái, thế cục Hoàng Lương bước tiếp theo sẽ là cục diện gì?
Lãnh Nhạc cười nhẹ.
- Tôi nói không tiện, nếu nói phân tích tình thế thấy rõ thế cục, tôi thật không bằng hai người.
Thái Diễm Lệ lặng lẽ cười, đưa vấn đề khó đổ cho Lãnh Nhạc và Hoàng Hán.
- Hoàng Hán, anh nói xem.
Lãnh Nhạc không gọi Hoàng Hán là Cục trưởng Hoàng mà gọi thẳng tên, rõ ràng là quan hệ rất thân thuộc rồi.
Hoàng Hán ở trước mặt hai Uỷ viên thường vụ Thành uỷ cũng không khách khí, hơi trầm ngâm nói:
- Bên đó về mặt kinh tế đã chuẩn bị đầy đủ. Lãnh Tử Thiên và Hoàng Vũ Nhật khí thế hung hăng. Mặc dù Lãnh Tử Thiên không đủ điềm đạm, Hoàng Vũ Nhật chuyên làm loạn nhưng dù sao cũng là người có lai lịch, hơn nữa thực lực kinh tế nhà họ Lãnh vô cùng khủng bố, bên đó cũng là như hổ thêm cánh, lúc nào cũng có thể giương cung bắn. Nhưng về mặt chính trị tai hoạ ngầm lớn nhất chính là học viện Tiến Thủ, nếu không phải chuyện học viện Tiến Thủ bó buộc chân tay, bên đó sớm đã tung ra đòn sát thủ về mặt chính trị rồi.
- Chuyện của Học viện Tiến Thủ quá lớn. Trịnh Lệnh Đông cho dù công khai toàn bộ, sự việc cũng không thể đem ra hết. Lạc quan phỏng đoán, ngọn lửa của Học viện Tiến Thủ nhiều nhất cháy đến Trịnh Thiên Tắc, phỏng chừng ngay cả tên họ Vương cũng không cháy đến. Phía tỉnh sẽ khoanh vùng, không cho phép vượt vi phạm. Lửa lớn quá, thế cục Hoàng Lương đại loạn, sẽ ảnh hưởng đến cục diện chính trị đoàn kết ổn định.
Lãnh Nhạc chen vào nói tiếp:
- Vì vậy tôi nói phía bên kia cũng đang đợi chuyện Học viện Tiến Thủ có kết quả cuối cùng, lúc đó không có gánh nặng hậu phương mới ra tay. Học viện Tiến Thủ bắt đầu châm lửa lúc nào thì bên đó sẽ phát động kích cuối cùng lúc ấy.
Bên kia hiển nhiên là chỉ Hô Diên Ngạo Bác.
- Có phải bên này cũng chuẩn bị đầy đủ rồi không?
Thái Diễm Lâm có chút không hiểu hỏi:
- Sao tôi luôn thấy bên này nhàn nhã quá, so sánh với binh mã bên kia, bên này giống như người không có chuyện gì vậy, hồn nhiên không để trận chiến cuối cùng vào mắt.
Bên này nhất định là chỉ Tưởng Tuyết Tùng.
- Bên này tính cách là suy nghĩ kỹ trước khi làm, bày mưu nghĩ kế. Trước khi chuẩn bị đầy đủ vẹn toàn sẽ không mạo muội ra tay.
Hoàng Hán nói:
- Không cần lo. Bên kia tiến công ba năm, bên này phòng thủ ba năm, cũng chuẩn bị ba năm, nói không chừng bên này cũng đang đợi lửa lớn cuối cùng của Học viện Tiến Thủ vừa cháy mới có lý do thẳng tay ra đòn. Đòn cuối cùng phải vô cùng thận trọng, điều bên kia muốn là chiến tích, còn bên này ngoài chiến tích ra còn muốn nhiều hơn…
Thái Diễm Lệ gật đầu:
- Trận cuối cùng chắc chắn rất tuyệt vời, rất sôi nổi.
- Đúng rồi, Bí thư Thái, Sở công an tỉnh có động tĩnh gì không?
Lãnh Nhạc thình lình hỏi một câu.
- Trịnh Lệnh Đông hôn mê bất tỉnh, Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm cái gì cũng không nói. Có điều cho dù Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm khai rồi thì cũng không ích lợi gì, bọn họ không tiếp xúc đến những thứ mấu chốt. Bây giờ chỉ đợi Trịnh Lệnh Đông có thể tỉnh lại…
Thái Diễm Lệ hơi thở dài một tiếng:
- Tôi lại hy vọng Trịnh Lệnh Đông sớm tỉnh lại, mau đốt cháy Học viện Tiến Thủ, cũng để làm cho thế cục Hoàng Lương trong sự va đập mãnh liệt, sớm rẽ mây nhìn thấy mặt trời.
Hoàng Hán lắc đầu:
- E rằng không nhanh vậy đâu. Tôi dự tính ít nhất phải đợi sau khi Trưởng ban thư ký chuyển khỏi Hoàng Lương, thế cục Hoàng Lương mới có thể được xác định…
Lời còn chưa dứt, điện thoại của Thái Diễm Lệ dồn dập kêu.
- Điện thoại của Sở Công an tỉnh.
Thái Diễm Lâm khiếp sợ:
- Chắc là có chuyện.
Khi nói chuyện, cô nghe điện thoại.
Một phút đồng hồ sau, Thái Diễm Lệ buông điện thoại, giọng hơi run nói:
- Trịnh Lệnh Đông tỉnh rồi, Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm chạy trốn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.