Chương 181: Tai nạn đột phát
Hà Thường Tại
18/03/2013
Vương Xa Quân hẳn là tối hôm qua bị áp tải về huyện Khổng, cho dù việc đặc biệt làm theo cách đặc biệt, suốt đêm thẩm vấn, xế chiều hôm nay có thể có kết quả bước đầu cũng không tệ rồi. Lui mười ngàn bước nói, lương tâm Vương Xa Quân phát hiện, thừa nhận toàn bộ sự thật phạm tội, lại chuyển giao đến cơ quan tư pháp đến hoàn thành trình tự pháp luật, ít nhất cũng phải nửa năm sau.
Ngay cả anh ta bị phán tử hình, phỏng chừng cũng phải mùa hè sang năm thi hành, hiện tại không ngờ đột ngột chết mất, nhất định là cái chết bất bình thường.
- Chết như thế nào?
Quan Doãn hỏi một câu.
- Vương Xa Quân chết chưa hết tội.
Kim Nhất Giai cũng ăn mặc chỉnh tề đi ra, rửa mặt xong, chải đầu, nhìn không ra có bất cứ khác thường nào.
- Đúng là chết chưa hết tội, hơn nữa còn chết một cách kỳ quái.
Lạnh Thư vào cửa, uống một hớp nước lớn, còn nói thêm,
- Tôi vừa nghe thấy tin tức liền vội vàng chạy đến...
Lãnh Thư không có cùng Lãnh Phong về huyện Khổng, hơn nữa ba người Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý hiện tại đã ở Hoàng Lương, chẳng khác gì ba người Thư ký của Văn phòng Huyện ủy huyện Khổng đều không có trực ban ở Huyện ủy.
Lãnh Thư không có về huyện Khổng trước tiên, cô với tư cách đồng nghiệp của Quan Doãn ở phòng Thư ký Văn phòng Huyện ủy, ở lại chăm sóc Quan Doãn, xem như sự sắp xếp trên tổ chức. Ba người Lưu Bảo Gia là lo lắng Quan Doãn, chuẩn bị cùng Quan Doãn trở về, nhân lúc bộ máy chính trị huyện Khổng điều chỉnh, mấy người Quan Doãn đều không có tự đặt mình vào trong đó, cũng là việc hối tiếc.
Càng tiếc nuối chính là, không đích thân thấy một trận lửa lớn huyện Khổng làm thế nào tiêu diệt sự liều lĩnh cuối cùng của Vương Xa Quân.
Vương Xa Quân sau khi bị áp tải về huyện Khổng, thẩm vấn suốt đêm. Và giống như dự đoán, y chết không thừa nhận, chỉ nói nếu nhân chứng vật chứng đầy đủ hết, y có thể nhận tội, nếu như không có, rất xin lỗi. Đừng nghĩ vu oan hãm hại hắn.
Vương Xa Quân cứng rắn, mạnh mẽ chọc giận Thôi Ngọc Cường, Thôi Ngọc Cường tự mình ra trận, sau khi đối với Vương Xa Quân lấy lý lấy tình không có kết quả, anh ta vỗ bàn uy hiếp Vương Xa Quân, nếu Vương Xa Quân không thẳng thắn, có khả năng gặp phải hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Vương Xa Quân khịt mũi khinh bỉ Thôi Ngọc Cường, còn mắng chửi Thôi Ngọc Cường chân ngoài dài hơn chân trong, vong ân phụ nghĩa. Thôi Ngọc Cường không thể nhịn được nữa, một quyền đánh vào mặt Vương Xa Quân, lập tức đánh cho Vương Xa Quân nở hoa đầy mặt.
Sau đó. Thôi Ngọc Cường khiến Tiết Tam và Vương Xa Quân đối chất.
Tiết Tam đầu đuôi gốc ngọn nói ra sự thật Vương Xa Quân sai khiến anh ta làm nổ hủy đập lớn, cũng đồng ý sau khi chuyện thành công cho anh ta mười ngàn
Tiết Tam cứng đầu cứng cổ, đầu óc toàn cơ bắp, Vương Xa Quân nói gì nghe nấy. Lại bị mười ngàn thù lao của Vương Xa Quân đả động, mới bí quá hoá liều làm nổ đập lớn. Sau khi bị bắt, ngay từ đầu cũng là mạnh miệng, chết không thừa nhận, một là ôm ý tưởng chết cũng không thể bán đứng bằng hữu, hai là sợ khai ra Vương Xa Quân mười ngàn liền mất, cho nên vẫn chống đỡ.
Nhưng cuối cùng Thôi Ngọc Cường sử dụng ra sát chiêu, nói với Tiết Tam mặc kệ anh ta có khai hay không, đều có biện pháp phán anh ta tử hình. Nếu Tiết Tam khai ra ai là chủ mưu, như vậy tử hình chính là chủ mưu phía sau. Không phải anh ta.
Tiết Tam bị dọa cho sợ, khai ra Vương Xa Quân.
Có Tiết Tam làm nhân chứng, Vương Xa Quân không thể mạnh miệng, mặt xám như tro tàn, thừa nhận sự thật phạm tội. Thôi ngọc Cường thấy mở ra được miệng của Vương Xa Quân, mừng rỡ, muốn cho Vương Xa Quân cắn ra Lý Vĩnh Xương, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dù sao hiện tại vận mệnh cuối cùng Lý Vĩnh Xương còn chưa công khai, nếu lại thêm một tội trạng đủ để cho ông ta chết già trong ngục đi.
Lý Vĩnh Xương không chết, đối với ông ta mà nói cuối cùng là tâm bệnh. Hiện tại giữa ông ta và Lý Vĩnh Xương đã không đội trời chung rồi, chỉ cần Lý Vĩnh Xương có một tia sống còn, tất nhiên sẽ trả đũa ông ta, ông ta không bằng ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Vương Xa Quân lại không cho Thôi Ngọc Cường toại nguyện, không khai ra Lý Vĩnh Xương không nói, còn ám chỉ Thôi Ngọc Cường, nếu lại bức bách y quá chặt, y sẽ nói lung tung một trận.
Thôi Ngọc Cường không tiếp tục miễn cưỡng, quyết định từ từ đột phá, cần phải khiến Vương Xa Quân trở thành cây rơm rạ cuối cùng đè chết Lý Vĩnh Xương.
Ai cũng thật không ngờ chính là, buổi chiều ngày hôm sau, xảy ra biến đổi lớn!
Vương Xa Quân bị giam giữ ở trại tạm giam, vì phòng ngừa y thông đồng, đơn dộc sắp xếp một gian phòng. Sáng sớm hôm sau, Thôi Ngọc Cường nhận được thông báo, đến chỗ ranh giới huyện nghênh đón lãnh đạo Thành ủy và Lãnh Phong, anh ta mang đi phần lớn cảnh lực, huy động đội ngũ quy mô lớn, chỉ để lại mấy người phụ trách trông coi Vương Xa Quân.
Huyện Khổng yên ổn đã lâu, không có xuất hiện án lớn phải tra, Vương Xa Quân hiện tại đã là chuột chạy qua đường, tin tưởng cũng không tạo nổi sóng gió gì.
Cả buổi sáng bình yên vô sự, nghênh đón lãnh đạo cùng với đại hội bổ nhiệm, toàn bộ được tiến hành thuận lợi. Vào giữa trưa, sau khi tiễn Diệp Lâm, Thôi Ngọc Cường cuối cùng thở dài ra một ngụm, ông ta so với ai khác càng lo lắng đề phòng, dù sao trại tạm giam còn giam giữ một Vương Xa Quân, thế lực sót lại của Lý Vĩnh Xương ở huyện Khổng tuy rằng bị Lý Dật Phong càn quét một lần, nhưng không có khả năng không có góc chết.
Mà ngay cả ông ta cũng không dám cam đoan hệ thống công an huyện Khổng từ đuôi đến đầu tất cả đều là tay chân của ông ta.
Sau đại hội bổ nhiệm, theo thường lệ lại tổ chức đại hội toàn thể cán bộ huyện Khổng, lần bổ nhiệm này, tuy rằng biên độ điều chỉnh của bộ máy huyện Khổng rất lớn, nhưng còn chưa toàn bộ đến nơi, tuy nhiên Bí thư huyện ủy Lãnh Phong, Chủ tịch huyện Trần Vũ Tường, Phó bí thư Quế Hiểu Kiệt, 3 nhân vật đứng đầu đều là người cũ, cũng đủ để cam đoan đại cục huyện Khổng không thay đổi.
Liễu Tinh Nhã và Quách Vĩ Toàn bị điều đi, khiến cho mọi người chấn động, cũng không nghĩ tới, vừa mới điều đi hai ủy viên thường vụ, lại điều tới một Sư Long Phi, chén đĩa huyện Khổng, bị thành phố đùa nghịch đến xoay vòng vòng.
Liễu Tinh Nhã và Quách Vĩ Toàn sau đại hội bổ nhiệm, cũng không có lập tức rời chức, còn có công tác phải chuyển giao. Nhưng sự bổ nhiệm của Sư Long Phi đã tuyên bố rồi, lại chỉ nghe danh mà chưa thấy mặt, cũng không có công bố khi nào thì chính thức nhậm chức, khiến cho không ít người ngơ ngác nhìn nhau, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bổ nhiệm kỳ quái như thế, người không đến còn chưa tính, ngay cả khi nào nhậm chức cũng chưa có xác định, cần gì phải vội vã khiến ban Tổ chức cán bộ gửi công văn đi?
Không hiểu ra sao cả.
Sự bổ nhiệm của Sư Long Phi là phục bút của Tưởng Tuyết Tùng, một đám người huyện Khổng tự nhiên đoán không ra suy nghĩ của Tưởng Tuyết Tùng. Sư Long Phi khi nào nhậm chức, nếu để cho Quan Doãn đoán, khẳng định vừa đoán liền trúng.
Đại cục Huyện Khổng đã định, trong lòng Thôi Ngọc Cường liền quyết định, Lý Dật Phong mặc dù điều đi, Lãnh Phong vẫn giữ lại làm, huyện Khổng cũng sẽ không loạn, hơn nữa lần trước sau khi Lý Dật Phong điều chỉnh nhân sự quy mô lớn, địa vị của ông ta càng thêm củng cố, còn nữa quan hệ của ông ta và Lãnh Phong cũng coi như tạm được, cứ như vậy, ông ta sẽ trở thành đại biểu thế lực bản địa mạnh nhất của huyện Khổng sau Lý Vĩnh Xương, như vậy kế tiếp là có thể tập trung sức lực hạ được Vương Xa Quân, tốt nhất bố trí Vương Xa Quân vào chỗ chết, và hoàn toàn chôn vùi khả năng một tia trở mình của Lý Vĩnh Xương.
Vừa đến xế chiều, đúng lúc Thôi Ngọc Cường xoa tay chuẩn bị tự mình ra trận thẩm vấn Vương Xa Quân, lại đột nhiên truyền tới một tin tức kinh người —— Vương Xa Quân cướp một chiếc xe cảnh sát, một đường chạy như điên theo hướng tây, ven tỉnh lộ thẳng hướng thành phố Hoàng Lương mà đi!
Kinh hãi này của Thôi Ngọc Cường là không như bình thường, trước không nói Vương Xa Quân là thế nào cướp xe cảnh sát, chỉ mỗi hành động y một đường chạy như điên hướng về phía tây, khiến cho ông ta hết hồn, Diệp Lâm mới đi không lâu, nếu chẳng may Vương Xa Quân nổi điên, đuổi theo Diệp Lâm, đụng phải xe Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, ông ta ngoại trừ một con đường tự nhận lỗi từ chức, không có lựa chọn thứ hai.
Vương Xa Quân sắp chết cũng muốn kéo theo một đệm lưng, độc ác giống y Lý Vĩnh Xương. Thôi Ngọc Cường giận tím mặt, tự mình lái xe hướng phía tây điên cuồng đuổi theo Vương Xa Quân.
Đuổi theo không xa lắm, liền thấy được xe cảnh sát bị Vương Xa Quân cướp đang mạnh mẽ lao tới, với vận tốc 120 km trở lên trên tỉnh lộ chạy như điên, hiển nhiên là cách lái xe không muốn sống nữa. Thôi Ngọc Cường dẫm chân ga xông tới, kỹ thuật lái xe của ông ta vững vàng, không phải kỹ thuật nửa vời của Vương Xa Quân có thể so sánh được, sau vài lần rượt đuổi, ông ta liền đuổi kịp Vương Xa Quân, sau đó đem tay lái hướng phải bẻ một cái, muốn chặn Vương Xa Quân ngừng lại.
Không ngờ Vương Xa Quân không phanh lại, đụng thẳng vào đuôi xe Thôi Ngọc Cường. Một tiếng vang thật lớn qua đi, xe Vương Xa Quân ngừng, sau đó ngọn lửa chợt lóe, xe cháy rồi.
Thôi Ngọc Cường không thể thấy chết mà không cứu được, vội vàng xuống xe cứu người. Không đợi ông ta đuổi tới trước xe, Vương Xa Quân từ trên xe nhảy xuống, cả người cháy, không ngừng chạy trốn và kêu thảm thiết, sau đó nhảy xuống sông bên đường.
Hai bên tỉnh lộ có một sông nhỏ vô danh, sông không rộng, nước cũng không sâu, nhưng một người rơi bên trong, muốn mò được cũng không dễ dàng. Vương Xa Quân cả người bị cháy nhảy vào hỗn hợp nước và đá trong nước sông, khẳng định không có còn ý sống, nhưng tổ chức nhân sự vớt nửa ngày, cuối cùng vẫn không tìm được thi thể Vương Xa Quân.
Sống không thấy người, chết không thấy xác, tuy nhiên ai cũng cho rằng Vương Xa Quân chắc chắn chết không thể nghi ngờ, liền báo tử vong, chấm dứt án này. Vương Xa Quân đáng thương cuối cùng rơi xuống kết cục tử vong trong một băng lửa lưỡng trọng thiên, hơn nữa cũng không biết chìm trong chỗ nước bùn nào ở đáy sông. Sông nhỏ vô danh dài đến vài chục km, đáy sông có nước bùn sâu đạt vài mét, có lẽ vô số năm sau mới có thể phát hiện hài cốt chìm sâu phía dưới, có lẽ vĩnh viễn cũng không phát hiện được.
... Đương nhiên, rất nhiều chi tiết và quá trình của sự kiện Vương Xa Quân, Lãnh Thư cũng không biết rõ tình hình, cô chỉ có điều nghe nói kết cục Vương Xa Quân cả người lửa cháy nhảy vào nước sông, liền vội vàng nói rõ tình hình cho Quan Doãn.
- Chết thì chết rồi, cũng chết rất thảm rồi.
Lãnh Thư không phải thương tiếc Vương Xa Quân, cô là đáy lòng quá thiện lương rồi,
- Cần gì phải chạy trốn? Nhận tội đền tội thì tốt rồi, hiện tại chế giễu, đều tan thành tro bụi rồi.
Người chết là lớn, Quan Doãn cũng không nên nói Vương Xa Quân cái gì nữa, nói cho cùng giữa hắn và Vương Xa Quân cũng không có thù hận thấu xương, tình thế diễn biến thành bộ dáng bây giờ, hắn cũng không mong muốn. Vương Xa Quân chết, biểu thị thời đại Lý Vĩnh Xương hoàn toàn kết thúc.
Kim Nhất Giai cả buổi không nói chuyện, cô đang cúi đầu nghĩ cái gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu nói:
- Tôi làm sao lại cảm thấy Vương Xa Quân chưa chết? Người tốt sống không lâu, tai họa một ngàn năm, nếu hắn chết rồi, thi thể khẳng định nổi lên, tại sao có thể tìm không thấy thi thể? Quan Doãn, Vương Xa Quân từ nhỏ lớn lên ở sông Lưu Sa, kỹ năng bơi nhất định rất khá?
Quan Doãn mỉm cười:
- Cả người bốc cháy, mùa đông lại nhảy vào nước đá, không chết cháy cũng phải bị đông chết, được rồi, không nói anh ta, ảnh hưởng tâm tình, nên đi ăn cơm rồi, đi, tôi mời hai vị mỹ nữ ăn cơm.
Bên trái Quan Doãn là Kim Nhất Giai, bên phải là Lãnh Thư, đi cùng hai người đẹp, lại có Vương Xa Quân đền tội, tâm tình nhất thời rất tốt, đi xuống lầu, để cho Lãnh Thư dẫn đường đi ăn món ăn vặt đặc sắc của Hoàng Lương. Nhớ tới ba người Lưu Bảo Gia còn ở đây, liền để Kim Nhất Giai điện thoại gọi bọn họ chạy tới, cùng nhau ăn cơm, vừa lúc có thể thương lượng một chút bước tiếp theo của nông nghiệp hiệu suất cao huyện Khổng.
Mấy người Quan Doãn đi bộ vào một phố ăn vặt, Lưu Bảo Gia một hàng ba người đã tới trước, Quan Doãn còn chưa kịp nói vài lời với mấy người, di động Kim Nhất Giai liền vang lên. Vừa thấy điện thoại gọi đến, sắc mặt Kim Nhất Giai liền biến đổi.
- Là Hạ Lai.
Sau khi cô tiếp nghe xong điện thoại, sắc mặt lập tức đại biến, thanh âm run rẩy:
- Hạ Lai xảy ra chuyện rồi.
Ngay cả anh ta bị phán tử hình, phỏng chừng cũng phải mùa hè sang năm thi hành, hiện tại không ngờ đột ngột chết mất, nhất định là cái chết bất bình thường.
- Chết như thế nào?
Quan Doãn hỏi một câu.
- Vương Xa Quân chết chưa hết tội.
Kim Nhất Giai cũng ăn mặc chỉnh tề đi ra, rửa mặt xong, chải đầu, nhìn không ra có bất cứ khác thường nào.
- Đúng là chết chưa hết tội, hơn nữa còn chết một cách kỳ quái.
Lạnh Thư vào cửa, uống một hớp nước lớn, còn nói thêm,
- Tôi vừa nghe thấy tin tức liền vội vàng chạy đến...
Lãnh Thư không có cùng Lãnh Phong về huyện Khổng, hơn nữa ba người Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý hiện tại đã ở Hoàng Lương, chẳng khác gì ba người Thư ký của Văn phòng Huyện ủy huyện Khổng đều không có trực ban ở Huyện ủy.
Lãnh Thư không có về huyện Khổng trước tiên, cô với tư cách đồng nghiệp của Quan Doãn ở phòng Thư ký Văn phòng Huyện ủy, ở lại chăm sóc Quan Doãn, xem như sự sắp xếp trên tổ chức. Ba người Lưu Bảo Gia là lo lắng Quan Doãn, chuẩn bị cùng Quan Doãn trở về, nhân lúc bộ máy chính trị huyện Khổng điều chỉnh, mấy người Quan Doãn đều không có tự đặt mình vào trong đó, cũng là việc hối tiếc.
Càng tiếc nuối chính là, không đích thân thấy một trận lửa lớn huyện Khổng làm thế nào tiêu diệt sự liều lĩnh cuối cùng của Vương Xa Quân.
Vương Xa Quân sau khi bị áp tải về huyện Khổng, thẩm vấn suốt đêm. Và giống như dự đoán, y chết không thừa nhận, chỉ nói nếu nhân chứng vật chứng đầy đủ hết, y có thể nhận tội, nếu như không có, rất xin lỗi. Đừng nghĩ vu oan hãm hại hắn.
Vương Xa Quân cứng rắn, mạnh mẽ chọc giận Thôi Ngọc Cường, Thôi Ngọc Cường tự mình ra trận, sau khi đối với Vương Xa Quân lấy lý lấy tình không có kết quả, anh ta vỗ bàn uy hiếp Vương Xa Quân, nếu Vương Xa Quân không thẳng thắn, có khả năng gặp phải hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Vương Xa Quân khịt mũi khinh bỉ Thôi Ngọc Cường, còn mắng chửi Thôi Ngọc Cường chân ngoài dài hơn chân trong, vong ân phụ nghĩa. Thôi Ngọc Cường không thể nhịn được nữa, một quyền đánh vào mặt Vương Xa Quân, lập tức đánh cho Vương Xa Quân nở hoa đầy mặt.
Sau đó. Thôi Ngọc Cường khiến Tiết Tam và Vương Xa Quân đối chất.
Tiết Tam đầu đuôi gốc ngọn nói ra sự thật Vương Xa Quân sai khiến anh ta làm nổ hủy đập lớn, cũng đồng ý sau khi chuyện thành công cho anh ta mười ngàn
Tiết Tam cứng đầu cứng cổ, đầu óc toàn cơ bắp, Vương Xa Quân nói gì nghe nấy. Lại bị mười ngàn thù lao của Vương Xa Quân đả động, mới bí quá hoá liều làm nổ đập lớn. Sau khi bị bắt, ngay từ đầu cũng là mạnh miệng, chết không thừa nhận, một là ôm ý tưởng chết cũng không thể bán đứng bằng hữu, hai là sợ khai ra Vương Xa Quân mười ngàn liền mất, cho nên vẫn chống đỡ.
Nhưng cuối cùng Thôi Ngọc Cường sử dụng ra sát chiêu, nói với Tiết Tam mặc kệ anh ta có khai hay không, đều có biện pháp phán anh ta tử hình. Nếu Tiết Tam khai ra ai là chủ mưu, như vậy tử hình chính là chủ mưu phía sau. Không phải anh ta.
Tiết Tam bị dọa cho sợ, khai ra Vương Xa Quân.
Có Tiết Tam làm nhân chứng, Vương Xa Quân không thể mạnh miệng, mặt xám như tro tàn, thừa nhận sự thật phạm tội. Thôi ngọc Cường thấy mở ra được miệng của Vương Xa Quân, mừng rỡ, muốn cho Vương Xa Quân cắn ra Lý Vĩnh Xương, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dù sao hiện tại vận mệnh cuối cùng Lý Vĩnh Xương còn chưa công khai, nếu lại thêm một tội trạng đủ để cho ông ta chết già trong ngục đi.
Lý Vĩnh Xương không chết, đối với ông ta mà nói cuối cùng là tâm bệnh. Hiện tại giữa ông ta và Lý Vĩnh Xương đã không đội trời chung rồi, chỉ cần Lý Vĩnh Xương có một tia sống còn, tất nhiên sẽ trả đũa ông ta, ông ta không bằng ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Vương Xa Quân lại không cho Thôi Ngọc Cường toại nguyện, không khai ra Lý Vĩnh Xương không nói, còn ám chỉ Thôi Ngọc Cường, nếu lại bức bách y quá chặt, y sẽ nói lung tung một trận.
Thôi Ngọc Cường không tiếp tục miễn cưỡng, quyết định từ từ đột phá, cần phải khiến Vương Xa Quân trở thành cây rơm rạ cuối cùng đè chết Lý Vĩnh Xương.
Ai cũng thật không ngờ chính là, buổi chiều ngày hôm sau, xảy ra biến đổi lớn!
Vương Xa Quân bị giam giữ ở trại tạm giam, vì phòng ngừa y thông đồng, đơn dộc sắp xếp một gian phòng. Sáng sớm hôm sau, Thôi Ngọc Cường nhận được thông báo, đến chỗ ranh giới huyện nghênh đón lãnh đạo Thành ủy và Lãnh Phong, anh ta mang đi phần lớn cảnh lực, huy động đội ngũ quy mô lớn, chỉ để lại mấy người phụ trách trông coi Vương Xa Quân.
Huyện Khổng yên ổn đã lâu, không có xuất hiện án lớn phải tra, Vương Xa Quân hiện tại đã là chuột chạy qua đường, tin tưởng cũng không tạo nổi sóng gió gì.
Cả buổi sáng bình yên vô sự, nghênh đón lãnh đạo cùng với đại hội bổ nhiệm, toàn bộ được tiến hành thuận lợi. Vào giữa trưa, sau khi tiễn Diệp Lâm, Thôi Ngọc Cường cuối cùng thở dài ra một ngụm, ông ta so với ai khác càng lo lắng đề phòng, dù sao trại tạm giam còn giam giữ một Vương Xa Quân, thế lực sót lại của Lý Vĩnh Xương ở huyện Khổng tuy rằng bị Lý Dật Phong càn quét một lần, nhưng không có khả năng không có góc chết.
Mà ngay cả ông ta cũng không dám cam đoan hệ thống công an huyện Khổng từ đuôi đến đầu tất cả đều là tay chân của ông ta.
Sau đại hội bổ nhiệm, theo thường lệ lại tổ chức đại hội toàn thể cán bộ huyện Khổng, lần bổ nhiệm này, tuy rằng biên độ điều chỉnh của bộ máy huyện Khổng rất lớn, nhưng còn chưa toàn bộ đến nơi, tuy nhiên Bí thư huyện ủy Lãnh Phong, Chủ tịch huyện Trần Vũ Tường, Phó bí thư Quế Hiểu Kiệt, 3 nhân vật đứng đầu đều là người cũ, cũng đủ để cam đoan đại cục huyện Khổng không thay đổi.
Liễu Tinh Nhã và Quách Vĩ Toàn bị điều đi, khiến cho mọi người chấn động, cũng không nghĩ tới, vừa mới điều đi hai ủy viên thường vụ, lại điều tới một Sư Long Phi, chén đĩa huyện Khổng, bị thành phố đùa nghịch đến xoay vòng vòng.
Liễu Tinh Nhã và Quách Vĩ Toàn sau đại hội bổ nhiệm, cũng không có lập tức rời chức, còn có công tác phải chuyển giao. Nhưng sự bổ nhiệm của Sư Long Phi đã tuyên bố rồi, lại chỉ nghe danh mà chưa thấy mặt, cũng không có công bố khi nào thì chính thức nhậm chức, khiến cho không ít người ngơ ngác nhìn nhau, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bổ nhiệm kỳ quái như thế, người không đến còn chưa tính, ngay cả khi nào nhậm chức cũng chưa có xác định, cần gì phải vội vã khiến ban Tổ chức cán bộ gửi công văn đi?
Không hiểu ra sao cả.
Sự bổ nhiệm của Sư Long Phi là phục bút của Tưởng Tuyết Tùng, một đám người huyện Khổng tự nhiên đoán không ra suy nghĩ của Tưởng Tuyết Tùng. Sư Long Phi khi nào nhậm chức, nếu để cho Quan Doãn đoán, khẳng định vừa đoán liền trúng.
Đại cục Huyện Khổng đã định, trong lòng Thôi Ngọc Cường liền quyết định, Lý Dật Phong mặc dù điều đi, Lãnh Phong vẫn giữ lại làm, huyện Khổng cũng sẽ không loạn, hơn nữa lần trước sau khi Lý Dật Phong điều chỉnh nhân sự quy mô lớn, địa vị của ông ta càng thêm củng cố, còn nữa quan hệ của ông ta và Lãnh Phong cũng coi như tạm được, cứ như vậy, ông ta sẽ trở thành đại biểu thế lực bản địa mạnh nhất của huyện Khổng sau Lý Vĩnh Xương, như vậy kế tiếp là có thể tập trung sức lực hạ được Vương Xa Quân, tốt nhất bố trí Vương Xa Quân vào chỗ chết, và hoàn toàn chôn vùi khả năng một tia trở mình của Lý Vĩnh Xương.
Vừa đến xế chiều, đúng lúc Thôi Ngọc Cường xoa tay chuẩn bị tự mình ra trận thẩm vấn Vương Xa Quân, lại đột nhiên truyền tới một tin tức kinh người —— Vương Xa Quân cướp một chiếc xe cảnh sát, một đường chạy như điên theo hướng tây, ven tỉnh lộ thẳng hướng thành phố Hoàng Lương mà đi!
Kinh hãi này của Thôi Ngọc Cường là không như bình thường, trước không nói Vương Xa Quân là thế nào cướp xe cảnh sát, chỉ mỗi hành động y một đường chạy như điên hướng về phía tây, khiến cho ông ta hết hồn, Diệp Lâm mới đi không lâu, nếu chẳng may Vương Xa Quân nổi điên, đuổi theo Diệp Lâm, đụng phải xe Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, ông ta ngoại trừ một con đường tự nhận lỗi từ chức, không có lựa chọn thứ hai.
Vương Xa Quân sắp chết cũng muốn kéo theo một đệm lưng, độc ác giống y Lý Vĩnh Xương. Thôi Ngọc Cường giận tím mặt, tự mình lái xe hướng phía tây điên cuồng đuổi theo Vương Xa Quân.
Đuổi theo không xa lắm, liền thấy được xe cảnh sát bị Vương Xa Quân cướp đang mạnh mẽ lao tới, với vận tốc 120 km trở lên trên tỉnh lộ chạy như điên, hiển nhiên là cách lái xe không muốn sống nữa. Thôi Ngọc Cường dẫm chân ga xông tới, kỹ thuật lái xe của ông ta vững vàng, không phải kỹ thuật nửa vời của Vương Xa Quân có thể so sánh được, sau vài lần rượt đuổi, ông ta liền đuổi kịp Vương Xa Quân, sau đó đem tay lái hướng phải bẻ một cái, muốn chặn Vương Xa Quân ngừng lại.
Không ngờ Vương Xa Quân không phanh lại, đụng thẳng vào đuôi xe Thôi Ngọc Cường. Một tiếng vang thật lớn qua đi, xe Vương Xa Quân ngừng, sau đó ngọn lửa chợt lóe, xe cháy rồi.
Thôi Ngọc Cường không thể thấy chết mà không cứu được, vội vàng xuống xe cứu người. Không đợi ông ta đuổi tới trước xe, Vương Xa Quân từ trên xe nhảy xuống, cả người cháy, không ngừng chạy trốn và kêu thảm thiết, sau đó nhảy xuống sông bên đường.
Hai bên tỉnh lộ có một sông nhỏ vô danh, sông không rộng, nước cũng không sâu, nhưng một người rơi bên trong, muốn mò được cũng không dễ dàng. Vương Xa Quân cả người bị cháy nhảy vào hỗn hợp nước và đá trong nước sông, khẳng định không có còn ý sống, nhưng tổ chức nhân sự vớt nửa ngày, cuối cùng vẫn không tìm được thi thể Vương Xa Quân.
Sống không thấy người, chết không thấy xác, tuy nhiên ai cũng cho rằng Vương Xa Quân chắc chắn chết không thể nghi ngờ, liền báo tử vong, chấm dứt án này. Vương Xa Quân đáng thương cuối cùng rơi xuống kết cục tử vong trong một băng lửa lưỡng trọng thiên, hơn nữa cũng không biết chìm trong chỗ nước bùn nào ở đáy sông. Sông nhỏ vô danh dài đến vài chục km, đáy sông có nước bùn sâu đạt vài mét, có lẽ vô số năm sau mới có thể phát hiện hài cốt chìm sâu phía dưới, có lẽ vĩnh viễn cũng không phát hiện được.
... Đương nhiên, rất nhiều chi tiết và quá trình của sự kiện Vương Xa Quân, Lãnh Thư cũng không biết rõ tình hình, cô chỉ có điều nghe nói kết cục Vương Xa Quân cả người lửa cháy nhảy vào nước sông, liền vội vàng nói rõ tình hình cho Quan Doãn.
- Chết thì chết rồi, cũng chết rất thảm rồi.
Lãnh Thư không phải thương tiếc Vương Xa Quân, cô là đáy lòng quá thiện lương rồi,
- Cần gì phải chạy trốn? Nhận tội đền tội thì tốt rồi, hiện tại chế giễu, đều tan thành tro bụi rồi.
Người chết là lớn, Quan Doãn cũng không nên nói Vương Xa Quân cái gì nữa, nói cho cùng giữa hắn và Vương Xa Quân cũng không có thù hận thấu xương, tình thế diễn biến thành bộ dáng bây giờ, hắn cũng không mong muốn. Vương Xa Quân chết, biểu thị thời đại Lý Vĩnh Xương hoàn toàn kết thúc.
Kim Nhất Giai cả buổi không nói chuyện, cô đang cúi đầu nghĩ cái gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu nói:
- Tôi làm sao lại cảm thấy Vương Xa Quân chưa chết? Người tốt sống không lâu, tai họa một ngàn năm, nếu hắn chết rồi, thi thể khẳng định nổi lên, tại sao có thể tìm không thấy thi thể? Quan Doãn, Vương Xa Quân từ nhỏ lớn lên ở sông Lưu Sa, kỹ năng bơi nhất định rất khá?
Quan Doãn mỉm cười:
- Cả người bốc cháy, mùa đông lại nhảy vào nước đá, không chết cháy cũng phải bị đông chết, được rồi, không nói anh ta, ảnh hưởng tâm tình, nên đi ăn cơm rồi, đi, tôi mời hai vị mỹ nữ ăn cơm.
Bên trái Quan Doãn là Kim Nhất Giai, bên phải là Lãnh Thư, đi cùng hai người đẹp, lại có Vương Xa Quân đền tội, tâm tình nhất thời rất tốt, đi xuống lầu, để cho Lãnh Thư dẫn đường đi ăn món ăn vặt đặc sắc của Hoàng Lương. Nhớ tới ba người Lưu Bảo Gia còn ở đây, liền để Kim Nhất Giai điện thoại gọi bọn họ chạy tới, cùng nhau ăn cơm, vừa lúc có thể thương lượng một chút bước tiếp theo của nông nghiệp hiệu suất cao huyện Khổng.
Mấy người Quan Doãn đi bộ vào một phố ăn vặt, Lưu Bảo Gia một hàng ba người đã tới trước, Quan Doãn còn chưa kịp nói vài lời với mấy người, di động Kim Nhất Giai liền vang lên. Vừa thấy điện thoại gọi đến, sắc mặt Kim Nhất Giai liền biến đổi.
- Là Hạ Lai.
Sau khi cô tiếp nghe xong điện thoại, sắc mặt lập tức đại biến, thanh âm run rẩy:
- Hạ Lai xảy ra chuyện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.