Quan Vận

Chương 100: Tầm quan trọng của Quan Doãn

Hà Thường Tại

18/03/2013

- Tiền Ái Lâm vi phạm pháp luật, vấn đề của y, có thể dựa vào pháp luật.

Quan Doãn ra một chiêu Thái Cực khéo léo, giao vấn đề của Tiền Ái Lâm cho pháp luật, thật ra ngụ ý vẫn là chủ trương lôi Tiền Ái Lâm xuống.

- Phó bí thư Lý Vĩnh Xương là người huyện Khổng, mười mấy năm nay vẫn cứ đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở huyện Khổng, hy sinh rất nhiều tâm huyết cho huyện Khổng, càng vất cả công lao càng lớn, ông ấy tuy phạm phải một vài lỗi lầm, nhưng đứng ở lợi ích của huyện Khổng thực sự mà nói, tôi cảm thấy huyện Khổng không thể tách khỏi Phó bí thư Lý.

Lời của Quan Doãn, khiến Lý Dật Phong và Lãnh Phong đồng thời ngạc nhiên, hai người đồng loạt đưa ánh mắt nghi ngờ về phía Quan Doãn, sao có thể? Cơ hội tốt thế này, không giáng một gậy khiến Lý Vĩnh Xương chết tươi, sao còn đứng ở lập trường của Lý Vĩnh Xương mà nói chứ? Nói cái gì mà huyện Khổng không tách khỏi Lý Vĩnh Xương, Quan Doãn… rốt cuộc là nghĩ thế nào chứ?

Đừng nói Lý Dật Phong trong lòng vô cùng khó hiểu, Quan Doãn đã chủ động thúc đẩy vấn đề của Tiền Ái Lâm, tại sao vào lúc quan trọng lại lùi về sau một bước, mà không trừng trị đến cùng? Ngay đến Lãnh Phong cũng liên tục chớp mắt, biểu cảm trên mặt càng thêm lạnh lùng mấy phần, chứng tỏ y cũng ngờ vực đồng thời bất mãn với câu trả lời của Quan Doãn.

Quả nhiên, Quan Doãn vừa dứt lời, đã khiến cho hai nhân vật quan trọng vô cùng bất mãn, vậy thì nếu Tưởng Tuyết Tùng cũng không hài lòng với câu trả lời của hắn, thì toàn bộ nỗ lực mà hắn cố gắng trước đây coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Tưởng Tuyết Tùng không nói lời nào, ngón tay vô tình gõ nhè nhẹ lên tài liệu trong tay, ánh mắt như điện nhìn thẳng vào đôi mắt Quan Doãn. Với bản lĩnh mấy chục năm trời rèn luyện trên quan trường của Tưởng Tuyết Tùng, lực sát thương ẩn chứa trong ánh mắt không thể so sánh với khả năng của một đứa con nít ranh trong quan trường như Quan Doãn, nhưng Quan Doãn chỉ ngoan ngoãn, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, thần thái vừa cung kính vừa khiêm tốn, khiến người khác thật sự tìm không ra khuyết điểm.

Nhiệt độ trong phòng gần như nước đóng thành băng, im lặng đến độ cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, không khí ngưng đọng như sương, ngột ngạt khiến mỗi người đều thở không nổi. Không phải người trong quan trường thì không cảm nhận được mức độ căng thẳng lúc quyết định chuyện lớn thậm chí còn hơn cả sống chết, trong lòng Quan Doãn cũng căng như dây đàn, hắn sở dĩ vào phút cuối thu hồi cú đá Lý Vĩnh Xương vào khung thành, sửa lại bảo huyện Khổng không tách khỏi Lý Vĩnh Xương, thật sự là lúc bước chân vào phòng, trong đầu thoảng qua một suy nghĩ vô cùng mạnh mẽ - nếu Tưởng Tuyết Tùng thật sự đã quyết định phải lôi Lý Vĩnh Xương xuống, y tuyệt đối sẽ không để đến bây giờ, mà ở thôn Tiểu Quách đã có thể trực tiếp miễn chức Lý Vĩnh Xương ngay tại chỗ!

Lý Vĩnh Xương là Phó bí thư Huyện ủy, đi hay ở, Bí thư Thành ủy có thể nói một tiếng là xong.

Mà sau khi trở về Huyện ủy, khi mở cuộc họp ủy viên thường vụ mở rộng, chỉ nghe thấy Tưởng Tuyết Tùng nghiêm khắc phê bình Lý Vĩnh Xương, chứ không hề nghe thấy y nói câu nào liên quan đến việc xử lý Lý Vĩnh Xương ra sao, lại thêm vào sau khi tung ra vấn đề của Tiền Ái Lâm, chuyện của Tiền Ái Lâm cũng liên quan đến Lý Vĩnh Xương, mà Tưởng Tuyết Tùng vẫn không có thái độ rõ ràng, còn hỏi ý kiến của hắn ngay trước mặt Lý Dật Phong và Lãnh Phong.

Với cấp bậc của hắn, vẫn chưa đủ trình độ nêu ý kiến cho Bí thư Thành ủy. Tưởng Tuyết Tùng mặt ngoài là hỏi hắn, trên thực tế là mượn hành động hỏi hắn để gián tiếp nói lên sự bất mãn đối với việc Lý Dật Phong, Lãnh Phong liên kết bức Lý Vĩnh Xương đi!

Cho dù Lý Vĩnh Xương đã trở thành vết sẹo lồi của huyện Khổng, nhưng độ tín nhiệm của Tưởng Tuyết Tùng đối với Lý Vĩnh Xương vẫn hơn hẳn Lý Dật Phong, Lãnh Phong, suy cho cùng, Lý Dật Phong và Lãnh Phong là từ tỉnh nhảy dù xuống huyện Khổng. Nếu hạ Lý Vĩnh Xương xuống, huyện Khổng sẽ không có ai kìm hãm Lý Dật Phong và Lãnh Phong. Từ góc độ của Thành ủy mà nói, tuy cũng hy vọng nhân vật số một số hai của Huyện ủy bước đi nhất trí, nhưng cụ thể đến huyện Khổng, tin rằng Thành ủy cũng không muốn nhìn thấy hai nhân vật số một số hai nhảy dù hợp tác chặt chẽ, đem huyện Khổng tổ chức không có kẽ hở.

Lý Dật Phong và Lãnh Phong cũng nóng lòng dọn Lý Vĩnh Xương đi, người trong cuộc thường mê muội, cho rằng dựa vào cái chết của ông cụ Quách cộng thêm hồ sơ vụ án phi pháp của Tiền Ái Lâm, tiến hành đồng thời, là có thể đá một cú khiến Lý Vĩnh Xương bay đi, nhưng lại quên một điểm, Tưởng Tuyết Tùng là Bí thư Thành ủy, y phải đứng ở góc độ Thành ủy suy xét toàn bộ vấn đề, chứ không phải chỉ từ thế cục một mình huyện Khổng làm xuất phát điểm.



Thật ra chỉ với hiểu biết và tầm mắt của Quan Doãn, không thể có được phân tích như trên, chẳng qua là hắn rất may mắn vừa nãy gặp ông cụ Dung, càng may mắn hơn là, ông cụ Dung đã bình thư pháp của Tưởng Tuyết Tùng. Mà rất lâu trước đây Quan Doãn đã nhớ lấy một câu nói, nét chữ là nết người, ông cụ Dung nói, chữ của Tưởng Tuyết Tùng vô cùng mượt mà, không đủ cứng cáp, có thể hiểu rằng cách làm việc của Tưởng Tuyết Tùng thiên về tiêu cực không đấu tranh chứ không phải kiên quyết dứt khoát. Ông cụ Dung còn nói, bố cục thư pháp của Tưởng Tuyết Tùng không tồi, tuy nhiên có lúc cũng vì quá xem xét đại cục nên về chi tiết không đủ quyết đoán, đã càng dứt khoát ám chỉ Tưởng Tuyết Tùng không đủ quyết liệt dứt khoát.

Trước kia, Quan Doãn cũng cho rằng có thể một phát dọn Lý Vĩnh Xương đi, cho dù không phải Lý Vĩnh Xương đổ ầm ầm, cũng có khả năng âm thầm kết thúc, nhưng sau khi được ông cụ Dung thức tỉnh, bây giờ lại đứng trước mặt Tưởng Tuyết Tùng, bị Tưởng Tuyết Tùng hỏi ngay trước mặt, hắn mới sáng tỏ thông suốt, nghĩ thông suy tính đằng sau cuộc nói chuyện Tưởng Tuyết Tùng, cho nên mới thuận theo lời Tưởng Tuyết Tùng nói xuống tiếp.

Quả thật, Quan Doãn cũng muốn triệt để đẩy Lý Vĩnh Xương đi, nhưng Tưởng Tuyết Tùng không gật đầu, bây giờ lại không có sự việc chí mạng có thể một phát đưa Lý Vĩnh Xương vào chỗ chết, hắn nói ra hy vọng Lý Vĩnh Xương cút xéo cho sướng miệng ngay lúc đó, thực ra chẳng những không được ích lợi gì, ngược lại sẽ càng khiến Tưởng Tuyết Tùng nảy sinh đề phòng đối với sự liên kết giữa Lý Dật Phong và Lãnh Phong.

Tuy nhiên phải nói trở lại, Quan Doãn không hề cho rằng Lý Dật Phong và Lãnh Phong sẽ tiếp tục liên kết nữa, chính kiến của hai người khác nhau quá lớn, sự liên kết hiện tại, chẳng qua chỉ là kế tạm thời mà thôi.

Mấy người có mặt, Tưởng Tuyết Tùng đường đường là Bí thư Thành ủy, Lý Dật Phong, Lãnh Phong là nhân vật số một số hai của Huyện ủy, Lãnh Nhạc là Trưởng ban thư ký Thành ủy, đại quản gia Thành ủy chuyển tiếp, mấy người đều chìm nổi trong quan trường nhiều năm, đều vượt qua cả một đoạn đường khó khăn mới có được tinh anh của địa vị ngày hôm nay, nhưng ai cũng không ngờ được sự thật là, trong số mấy người có mặt, bất luận là đoán suy nghĩ của Tưởng Tuyết Tùng, hay là phân tích tiền đồ của huyện Khổng, duy nhất một người lòng dạ trong sáng, đoán đúng cả thế cục trước mắt và cách nghĩ của mấy người!

Quan Doãn lấy làm vui mừng, hắn hiện tại không những là điểm tựa của huyện Khổng, mà còn là điểm tựa giữa Tưởng Tuyết Tùng và Lý Dật Phong, Lãnh Phong, hắn đứng ở giữa, mọi người đều ngồi, chỉ một mình hắn đứng, dường như tất cả áp lực đều đè lên người hắn, trên thực tế, trong lòng hắn rõ nhất, thế cục của huyện Khổng, sắp sửa rẽ mây nhìn thấy mặt trời .

Sau khi im lặng gần mấy phút, Tưởng Tuyết Tùng cuối cùng đã mở miệng:

- Lời của anh, đại diện cho tiếng lòng của người dân huyện Khổng đó…

Một câu vừa nói ra, Lý Dật Phong và Lãnh Phong nhìn nhau, vẻ mặt tái mét, tuy nhiên trong ánh mắt hai người để lộ ra một chút vui mừng, còn được, may mà, câu trả lời của Quan Doãn đạt được sự hài lòng của Tưởng Tuyết Tùng, nếu Quan Doãn vẫn một lòng nói theo hướng lật đổ Lý Vĩnh Xương, không biết sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng gì.

Nhân vật chính trị đều không phải là người lỗ mãng, khi không thể ra một đòn chí mạng cho đối thủ bảo đảm đối thủ không thể trở tay, thì sẽ lập tức thu nắm đấm về. Lý Dật Phong và Lãnh Phong đều âm thầm lau mồ hôi, hiểu nhầm rồi, không đoán thấu suy nghĩ của Tưởng Tuyết Tùng, không ngờ rằng Tưởng Tuyết Tùng dùng thủ đoạn chuyện lớn hóa bé đối với việc xử lý Lý Vĩnh Xương thế nào. May mà Quan Doãn đủ thông minh, nếu không sự việc có khả năng đã phiền phức rồi.

Rốt cuộc Tưởng Tuyết Tùng muốn xử lý Lý Vĩnh Xương thế nào? Cứ thế này, lại khiến Lý Dật Phong và Lãnh Phong trong lòng không chắc chắn. Tuy nhiên Lãnh Phong nghĩ lâu dài hơn Lý Dật Phong, đợi sau khi y tin chắc câu trả lời của Quan Doãn phù hợp với tâm ý của Tưởng Tuyết Tùng, y cũng hơi thất vọng đối với cách xử lý giơ cao đánh khẽ của Tưởng Tuyết Tùng đối với vấn đề Lý Vĩnh Xương, nhưng thất vọng thì cũng chịu, ai bảo Tưởng Tuyết Tùng là Bí thư Thành ủy chứ? Tuy nhiên sau đó vừa nghĩ hàm ý khác khi Tưởng Tuyết Tùng hỏi Quan Doãn trước mặt mọi người, không khỏi áy náy kinh hãi, lẽ nào nói, Tưởng Tuyết Tùng thật sự có ý muốn để Quan Doãn làm thư kí?

Tưởng Tuyết Tùng rõ ràng là mượn việc hỏi Quan Doãn để ám thị cho Huyện ủy huyện Khổng, không được làm lớn chuyện Lý Vĩnh Xương, âm thầm chẳng phải là không có ý mượn cơ hội kiểm tra xem Quan Doãn có đạt tiêu chuẩn làm thư ký không hay sao? Lãnh Phong hiểu được điều này, trong lòng phức tạp khó nói, y vừa mới tạo được sự ăn ý với Quan Doãn, đang định dưới sự giúp đỡ của Quan Doãn, thúc đẩy quan niệm chấp chính của y ở huyện Khổng, nếu chẳng may Quan Doãn thật sự bị Tưởng Tuyết Tùng chọn phải, từ huyện Khổng điều đến thành phố Hoàng Lương, y chẳng phải lại bên cạnh không còn ai có thể dùng sao?

Lúc này Lãnh Phong mới sâu sắc cảm nhận được tầm quan trọng của Quan Doãn!

- Ý kiến xử lý đồng chí Lý Vĩnh Xương, Dật Phong, Lãnh Phong, Huyện ủy đưa ra một kiến nghị trước, sau đó báo lại tôi một chút.



Tưởng Tuyết Tùng khép tài liệu lại, đứng lên.

- Vấn đề của Tiền Ái Lâm, thì giống như Quan Doãn nói, xử lý theo luật.

Tưởng Tuyết Tùng miệng vàng vừa mở, đồng nghĩa với việc hai vấn đề lớn của huyện Khổng, đến đây chấm một dấu chấm, cũng là ám thị, vấn đề của Tiền Ái Lâm xử lý theo luật, còn vấn đề của Lý Vĩnh Xương, xét tình hình cụ thể mà xử lý, nhưng hai chuyện không thể gộp lại nói cùng. Nghĩa là nói, chuyện của Tiền Ái Lâm, không được dính líu đến Lý Vĩnh Xương.

Sao lại thế được? Khổ sở đem sự việc Tiền Ái Lâm vào lúc này kịp thời phát nổ, lại không thể thu được hiệu quả mong muốn, bị Tưởng Tuyết Tùng nhẹ nhàng đẩy một cái, uy lực cú nổ đã bình thường rồi, tại sao?

Quan Doãn trong lòng tức giận bất bình, Tiền Ái Lâm rớt đài là chuyện nhỏ, Lý Vĩnh Xương xuống ngựa mới là chuyện lớn, tuy nhiên nghe ý Tưởng Tuyết Tùng, Lý Vĩnh Xương phỏng chừng tạm thời giữ chắc mũ quan, nhiều lắm là chịu một xử phạt thôi.

Tuy nhiên, sau khi tức giận, Quan Doãn bỗng nhiên lại nghĩ thông điều gì đó, trực giác mách bảo hắn, Tưởng Tuyết Tùng không phải muốn cố ý che chở Lý Vĩnh Xương, dường như y ở thế khó xử, có gì đó e dè không dám thẳng tay với Lý Vĩnh Xương. Rốt cuộc là nguyên nhân gì, Quan Doãn đương nhiên không thể biết, nhưng trong loáng thoáng, từ việc Tưởng Tuyết Tùng ngay tại chỗ bỏ qua Lý Vĩnh Xương, lại ngay trước mặt cho dừng chính sách phục canh, lại cho phép Hạ Lai đến huyện Khổng, dường như là một ván cờ rất lớn rất phức tạp, huyện Khổng chỉ là một quân cờ, nhưng bàn cờ có thể là cả thành phố Hoàng Lương.

Nếu những gì Quan Doãn đoán không sai, cuối cùng xử lý Lý Vĩnh Xương thế nào, còn phải liên quan đến sự cân bằng giữa Tưởng Tuyết Tùng và lãnh đạo chủ chốt thành phố.

- Còn chút thời gian, Quan Doãn, anh cùng tôi đến núi Bình Khâu một lát.

Tưởng Tuyết Tùng lại không vội về thành phố, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.

- Được thôi, tôi đang muốn báo cáo với Bí thư Tưởng về tình hình khai thác phát triển thu hút đầu tư du lịch núi Bình Khâu một chút.

Quan Doãn thuận thế tiến tới, lúc này chính là thời cơ tranh thủ sự ủng hộ của thành phố cho dự án du lịch núi Bình Sơn, không dễ bỏ qua.

Lý Dật Phong hiểu rồi, Tưởng Tuyết Tùng muốn Quan Doãn cùng đi thăm núi Bình Khâu, vậy thì y và Lãnh Phong không cần đi cùng, bởi vì, Tưởng Tuyết Tùng là muốn cho y và Lãnh Phong thời gian, mau chóng đưa ra ý kiến xử lý một vài vấn đề liên quan đến Lý Vĩnh Xương.

Thế cục huyện Khổng, sắp mở ra một trang mới rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Vận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook