Chương 8: Tâm tư
Hà Thường Tại
18/03/2013
- Ôn Lâm, hôm nay thời tiết rất nóng, cô phải đề phòng trúng gió.
Đang lúc tâm tư Ôn Lâm đang rối loạn, Lý Vĩnh Xương thình lình thốt ra một câu, rõ ràng là quan tâm, nhưng lại là một lời nói ám chỉ.
Ôn Lâm cười cười, không nói gì, cô không sợ Lý Vĩnh Xương. Ở Huyện ủy Lý Vĩnh Xương là một người quyền lực ngập trời, nhưng lại chưa chắc có thể làm gì được cô. Ánh mắt đưa ra ngoài cửa sổ --- bóng dáng Quan Doãn và Ngõa Nhi lướt qua, cũng không biết đã đi đâu. Trong lòng cô có một cảm giác không rõ ràng thoáng qua. Từ góc độ tình cảm cá nhân mà nói, cô rất sẵn lòng giúp Quan Doãn một tay, nhưng xuất phát từ lập trường chính trị, cô lại không thể nhúng tay vào việc của Quan Doãn.
Người dì làm trong Ban tổ chức cán bộ Thành ủy nói với cô, tình hình của Quan Doãn rất đặc biệt, phía trên đã có người lên tiếng rồi, ai cũng không được trọng dụng Quan Doãn. Trừ phi Quan Doãn nhảy ra khỏi quan trường, nếu không muốn leo lên được trong chốn quan trường, e rằng cả đời cũng không có cơ hội. Hơn nữa người dì này còn nhắc nhở cô nhiều lần, không được tiết lộ một chút tin tức nào cho Quan Doãn, nếu không, ngay cả bản thân cô cũng bị liên lụy.
Trong lòng Ôn Lâm thầm thở dài, ánh mắt cô dừng lại trên đôi vai rộng lớn của Quan Doãn, trong lòng là sự chua xót và bất đắc dĩ. Nhưng Quan Doãn có thể mượn việc Lý Ngõa Nhi đến, thuận lợi mở cục diện, không đến nỗi tiếp tục bị kẹp giữa hai đầu.
Quan Doãn chỉ có thể dựa vào chính mình, với những nội tình mà cô biết, ai cũng không giúp được Quan Doãn. Hơn nữa cho dù có người thích hắn, cũng không dám mạo hiểm đắc tội với cấp trên mà đề bạt hắn. Ôn Lâm nghĩ, nếu có thể, cô hy vọng có cơ hội ngồi cùng Quan Doãn để nói chuyện một chút, khuyên Quan Doãn đến phía nam phát triển. Cô có thể giới thiệu công việc ở các công ty nước ngoài cho hắn, không gian phát triển sau này sẽ nhiều hơn trong chốn quan trường nhiều.
Cuộc đời con người, có nhiều lúc thời cơ thật sự rất quan trọng. Vận số của Quan Doãn không tốt, với thân phận là thạc sĩ Đại học Bắc Kinh của hắn, thật sự không cần cứ ở mãi ở Huyện ủy để lãng phí tuổi thanh xuân, lãng phí tài năng… Ôn Lâm nắm chặt hai tay, thu ánh mắt lại. Bên ngoài cửa xe, bóng dáng của Quan Doãn và Ngõa Nhi đã không còn nhìn thấy nữa.
Quan Doãn đương nhiên không biết tâm tư của Ôn Lâm, hắn dẫn Ngõa Nhi đến cánh đồng, hy vọng Ngõa Nhi có thể vui vẻ… Đứng giữa cánh đồng, hồi tưởng lại sự thình lình của Lý Vĩnh Xương vừa rồi, hắn không khỏi lắc đầu cười. Được, Vương Xa Quân đề phòng hắn mọi lúc còn chưa nói, ngay cả Lý Vĩnh Xương cũng đích thân ra mặt rồi, hắn thật sự sẽ bị cả hai người gắt gao ép chết hay sao?
Cánh đồng tháng 8, muôn hình vạn trạng, tràn đầy cảnh tượng sung mãn của mùa thu hoạch. Là một huyện nhỏ có ngành nông nghiệp lạc hậu, thật ra ưu thế của huyện Khổng cũng rất rõ ràng, ruộng đất phì nhiêu, ruộng tốt nhiều, đất đai bằng phẳng, sản vật phong phú. Cho dù trồng cái gì, đến mùa thu cũng tràn đầy hy vọng về một vụ mùa bội thu.
Cánh đồng ngô rộng lớn, những cây ngô và cây đậu nành bay theo gió, cảnh đẹp ý vui, làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Cánh đồng luôn mang lại cho người ta hy vọng tràn đầy, thoải mái vô tư mà dâng tặng hết tất cả.
Đứng đón gió, tâm tình Quan Doãn cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Không ai biết một năm Quan Doãn ở Huyện ủy là một sự dày vò như thế nào. Hắn mang quá nhiều gánh nặng, cũng mang theo hy vọng của quá nhiều người, đồng thời, sau khi cuộc đời hắn vòng qua một ngã rẽ quá lớn, hắn vẫn luôn giữ được sự cẩn thận, dùng tâm thái lạc quan và hướng về phía trước để đối mặt với tất cả mọi việc. Sự gian nan của hắn không người biết cũng không có chỗ để kể ra.
Cho nên, hắn rất cảm ơn vì Lý Ngõa Nhi đã đến, bởi vì sự hoạt bát và vui vẻ của Ngõa Nhi, đã khiến tâm tình hắn tốt hơn.
Buổi chiều vừa hay không có việc gì, lại đúng ngày nghỉ - sau ngày 25 tháng 3 năm ngoái thực hiện chế độ hai ngày nghỉ, cơ quan Đảng và chính phủ đều đã lần lượt chấp hành – Nhưng là một thông tín viên của Huyện ủy, bình thường không thể có hai ngày nghỉ. Lãnh đạo không nghỉ, Quan Doãn từ trước đến nay không có khả năng được nghỉ.
Hôm nay khá đặc biệt, Bí thư và Chủ tịch huyện đều đến Thành ủy họp, các lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy lại đến thị trấn Phi Mã xử lý cuộc tranh cãi trong việc dùng nước, Huyện ủy nhất thời trở thành thành trống. Đã làm việc ở Huyện ủy được gần một năm rồi, lần đầu tiên Quan Doãn được hưởng một kỳ nghỉ hiếm có.
Cũng có thể nói, Ngõa Nhi đến đây, có thể khiến hắn có được lý do đường đường chính chính cho việc lớn mật rời khỏi Huyện ủy.
Ngõa Nhi cứ như một con bướm không ngừng bay qua bay lại dưới ánh mặt trời. Sự trong trắng thuần khiết của cô, chiếc váy liền thân màu vàng nhạt của cô tung bay dưới cơn gió của cánh đồng. Nụ cười không ngớt, lúc ở bên tai, lúc lại ở phía xa, như ở phía chân trời.
Ngõa Nhi từ nhỏ đến nay lớn lên ở thành thị, chưa từng được thấy cánh đồng hoa màu như vậy. Cô hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn cái gì cũng cảm thấy tò mò, tay trái cầm một bó hoa dại to không biết tên, tay phải cầm một vòng hoa cỏ. Giống như một đám mây trắng từ trên bầu trời rớt xuống, mang đến không khí tươi mát vui vẻ.
Vốn dĩ Quan Doãn chỉ định dẫn Ngõa Nhi đi một vòng quanh cánh đồng, sau đó sắp xếp cho cô đến ở ở Nhà khách Huyện ủy, nhiệm vụ của hắn coi như được hoàn thành. Nhưng Ngõa Nhi chơi chưa đủ, cứ nằng nặc đòi hắn dẫn cô đi leo núi Bình Khâu. Vốn dĩ Quan Doãn cũng không muốn đến núi Bình Khâu, thứ nhất đường núi nguy hiểm, thứ hai là không muốn quấy rầy sự thanh tĩnh của một người trên núi. Nhưng Lý Vĩnh Xương lại nhắc tới núi Bình Khâu, khiến Ngõa Nhi có cái để lấy cớ, cứ đòi Quan Doãn dẫn cô lên núi, nếu không cô không chịu để yên.
- Ngõa Nhi…
Quan Doãn hiểu ra được điều gì đó, gọi Ngõa Nhi đang chơi vui vẻ lại,
- Đi, tôi dẫn cô đi núi Bình Khâu!
Ngõa Nhi đứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi lộ rõ vẻ bất ngờ:
- Thật sao? Nói lời thì phải giữ lời đấy! Ngoéo tay.
Quan Doãn liền ngoéo tay với Ngõa Nhi, ngón tay út như cọng hành của Ngõa Nhi móc vào ngón tay út của Quan Doãn, cô vừa lắc lắc tay vừa nói:
- Ngoéo tay một cái, một trăm năm nữa cũng không được thay đổi!
Giọng nói mang chút non nớt, trong tiếng gió thổi của cánh đồng, Quan Doãn cười ha hả đồng ý. Có vẻ thương yêu mà lấy bàn tay làm quạt gió cho Ngõa Nhi:
- Thời tiết nóng quá, đi, đi leo núi.
- Thật tốt quá.
Ngõa Nhi vui vẻ nhảy cẫng lên, nhất thời kích động, bổ nhào vào lưng Quan Doãn, nhõng nhẽo mà bảo Quan Doãn cõng cô. Quan Doãn đành phải khom người xuống, mặc cho Ngõa Nhi leo lên. May mà Ngõa Nhi tuy người không nhỏ, nhưng cũng chỉ nặng khoảng 35kg. Với sức khỏe của hắn, cõng Ngõa Nhi cũng không phải mất sức gì.
Cõng được một lúc, Ngõa Nhi lại xuống, có lẽ do thời tiết nóng quá, cũng có lẽ do Quan Doãn quá gầy, xương quá cứng, nên khó chịu.
Sau khi xuống dưới, Ngõa Nhi cũng không hề đứng yên, vừa chạy vừa nhảy. Được một lúc, trên mặt cô xuất hiện đủ mọi màu sắc, hồng, vàng, xanh, tím. Cũng đừng nói, những sắc thái sặc sỡ trên khuôn mặt kiều diễm của cô không những không hề buồn cười, ngược lại rất rực rỡ, hơn nữa còn kiều diễm hơn rất nhiều.
Trong lòng Quan Doãn bỗng thấy tràn đầy sự yêu thương, đưa tay đội vòng hoa lên cho Ngõa Nhi:
- Phơi nắng cả ngày, cẩn thận kẻo bị đen đấy.
Ngõa Nhi vô cùng vui vẻ:
- Anh Quan, em đoán chắc chắn anh cũng có một cô em gái?
Ngõa Nhi quả thật đã đoán đúng, Quan Doãn liền cười:
- Sao cô lại đoán được?
- Anh biết quan tâm đến người khác, vừa nhìn đã biết đã từng làm anh trai của em gái.
Ngõa Nhi ngẩng đầu, hỏi:
- Anh Quan, em gái của anh tên là gì? Cô ấy có xinh đẹp không?
- Em Dung, đẹp hơn cô.
- Em gái anh sao lại gọi là em Dung, sao lại không gọi là em Quan?
Ngõa Nhi thắc mắc một câu, còn nói:
- Khoác lác, nhìn dáng anh là biết em gái anh nhất định không xinh đẹp bằng em rồi.
- Ừ… sau này nói cho em biết được rồi, bây giờ giữ bí mật trước đã.
Quan Doãn nói, cố ý trêu chọc Ngõa Nhi. Nói thật, hắn thật sự muốn biết Lý Dật Phong có thể đích thân nói ra được bí mật gì của Lãnh Phong, nhưng bây giờ cô bé này lại làm bộ như đã quên rồi vậy, không hề nhắc đến. Hắn không đùa cô một chút, chẳng phải có vẻ quá dễ lừa rồi không?
- Hừ, còn giữ bí mật, đừng cho rằng em không đoán được, họ của anh là họ ba, họ của em gái anh là họ mẹ, là như vậy!
Ngõa Nhi bĩu môi, thở hổn hển nói, xoay người chạy đi.
Quan Doãn cười cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận. Ngõa Nhi đoán không đúng, nội tình còn phức tạp hơn nhiều so với suy đoán của Ngõa Nhi. Chuyện của em Dung, là một bí mật lớn của nhà họ Quan.
Hắn biết rõ, không thể đơn thuần xem Lý Ngõa Nhi là một cô bé chưa từng biết đến chuyện thế sự. Sự giảo hoạt và xảo quyệt của cô đã nói rõ cô không hề đơn giản, ai xem cô là một cô bé không hiểu chuyện, người đó chắc chắn phải chịu thiệt thòi. Cuộc gặp vừa rồi với Lý Vĩnh Xương, chính là một ví dụ thực tế.
Thật ra trước khi Lý Vĩnh Xương đưa tay chặn ngang, Quan Doãn cơ bản không định mở miệng hỏi Ngõa Nhi cái gì. Về phần Ngõa Nhi nói về việc Lý Dật Phong chính miệng tiết lộ bí mật của Lãnh Phong, hắn cũng rất muốn biết, nhưng lại không mở miệng hỏi. Hắn hỏi rồi, không chừng Ngõa Nhi quay về sẽ nói lại cho Lý Dật Phong.
Còn sau khi Lý Dật Phong đưa tay chặn ngang, hắn lại càng rõ ràng, kiên quyết không thể mở miệng hỏi Ngõa Nhi bất cứ vấn đề chính trị nào.
Nếu Lý Dật Phong biết được hắn có ý định muốn biết được điều gì đó từ miệng Ngõa Nhi, đừng nói đến việc hắn vì chăm sóc Ngõa Nhi mà có được cảm tình tốt của Lý Dật Phong, e rằng còn khiến hình tượng của hắn trong lòng Lý Dật Phong càng xuống dốc không phanh.
Làm người có ba bát mì khó ăn nhất – thể diện, bề ngoài và tình cảm. Một người không có địa vị xã hội thì vốn không có bao nhiêu thể diện, cũng vậy, trước mặt người khác hay sau lưng người khác cũng không có nhiều vẻ bề ngoài. Nói gần thêm một bước nữa, khi xin người khác giúp mình, cũng không có được bao nhiêu phần tình cảm.
Ba bát mì khó ăn nhất, đều lấy địa vị xã hội của một người làm điều kiện tiên quyết.
Trước khi một người chưa thành công, muốn trước mặt người khác có thể diện, làm việc có trường hợp, có tình cảm, hoàn toàn là tìm sự phiền não. Trong quá trình đọc sách sử Quan Doãn đã hiểu được đạo lý này, cho nên, hắn làm việc cũng không tham vọng viễn vông nhiều, cũng không tự cho mình quá cao.
Một lúc sau, Ngõa Nhi lại chạy đến trước mặt Quan Doãn, cười hì hì hỏi:
- Anh Quan, anh có muốn biết tại sao ba em lại đến thành phố để họp không? Muốn biết ba em nói về Lãnh Phong như thế nào không?
Muốn, Quan Doãn rất muốn, nhưng hắn chỉ cười cười, lấy tay chỉ ra phía trước,
- Nhìn kìa, núi Bình Khâu.
Ngõa Nhi nhăn mũi, ‘hừ’ một tiếng:
- Muốn thì cứ nói ra đi, còn giả vờ giả vịt! Anh không nói muốn, em cứ không nói cho anh, cho anh tức chết. Đợi đến lúc nào anh nghĩ thông suốt rồi, thì đến hỏi em, mà còn phải chờ tâm tình em tốt đã mới nói cho anh. Còn nữa, đừng trách em không nhắc anh, ba em bình luận về Lãnh Phong, chính là bí mật lớn, ngoài em ra, không ai biết đâu.
Rõ ràng Ngõa Nhi lấy việc tiết lộ Lý Dật Phong vì sao tới thành phố họp, lấy bí mật mà chính miệng Lý Dật Phong nói về Lãnh Phong làm điều kiện, để khiến hắn phải đồng ý điều kiện vô lý của cô. Bây giờ thì hay rồi, cô đã không thực hiện lời hứa, ngược lại thành ra hắn không đúng, thật sự là một cô gái giảo hoạt.
Cô thật sự đang cố ý.
Đang lúc tâm tư Ôn Lâm đang rối loạn, Lý Vĩnh Xương thình lình thốt ra một câu, rõ ràng là quan tâm, nhưng lại là một lời nói ám chỉ.
Ôn Lâm cười cười, không nói gì, cô không sợ Lý Vĩnh Xương. Ở Huyện ủy Lý Vĩnh Xương là một người quyền lực ngập trời, nhưng lại chưa chắc có thể làm gì được cô. Ánh mắt đưa ra ngoài cửa sổ --- bóng dáng Quan Doãn và Ngõa Nhi lướt qua, cũng không biết đã đi đâu. Trong lòng cô có một cảm giác không rõ ràng thoáng qua. Từ góc độ tình cảm cá nhân mà nói, cô rất sẵn lòng giúp Quan Doãn một tay, nhưng xuất phát từ lập trường chính trị, cô lại không thể nhúng tay vào việc của Quan Doãn.
Người dì làm trong Ban tổ chức cán bộ Thành ủy nói với cô, tình hình của Quan Doãn rất đặc biệt, phía trên đã có người lên tiếng rồi, ai cũng không được trọng dụng Quan Doãn. Trừ phi Quan Doãn nhảy ra khỏi quan trường, nếu không muốn leo lên được trong chốn quan trường, e rằng cả đời cũng không có cơ hội. Hơn nữa người dì này còn nhắc nhở cô nhiều lần, không được tiết lộ một chút tin tức nào cho Quan Doãn, nếu không, ngay cả bản thân cô cũng bị liên lụy.
Trong lòng Ôn Lâm thầm thở dài, ánh mắt cô dừng lại trên đôi vai rộng lớn của Quan Doãn, trong lòng là sự chua xót và bất đắc dĩ. Nhưng Quan Doãn có thể mượn việc Lý Ngõa Nhi đến, thuận lợi mở cục diện, không đến nỗi tiếp tục bị kẹp giữa hai đầu.
Quan Doãn chỉ có thể dựa vào chính mình, với những nội tình mà cô biết, ai cũng không giúp được Quan Doãn. Hơn nữa cho dù có người thích hắn, cũng không dám mạo hiểm đắc tội với cấp trên mà đề bạt hắn. Ôn Lâm nghĩ, nếu có thể, cô hy vọng có cơ hội ngồi cùng Quan Doãn để nói chuyện một chút, khuyên Quan Doãn đến phía nam phát triển. Cô có thể giới thiệu công việc ở các công ty nước ngoài cho hắn, không gian phát triển sau này sẽ nhiều hơn trong chốn quan trường nhiều.
Cuộc đời con người, có nhiều lúc thời cơ thật sự rất quan trọng. Vận số của Quan Doãn không tốt, với thân phận là thạc sĩ Đại học Bắc Kinh của hắn, thật sự không cần cứ ở mãi ở Huyện ủy để lãng phí tuổi thanh xuân, lãng phí tài năng… Ôn Lâm nắm chặt hai tay, thu ánh mắt lại. Bên ngoài cửa xe, bóng dáng của Quan Doãn và Ngõa Nhi đã không còn nhìn thấy nữa.
Quan Doãn đương nhiên không biết tâm tư của Ôn Lâm, hắn dẫn Ngõa Nhi đến cánh đồng, hy vọng Ngõa Nhi có thể vui vẻ… Đứng giữa cánh đồng, hồi tưởng lại sự thình lình của Lý Vĩnh Xương vừa rồi, hắn không khỏi lắc đầu cười. Được, Vương Xa Quân đề phòng hắn mọi lúc còn chưa nói, ngay cả Lý Vĩnh Xương cũng đích thân ra mặt rồi, hắn thật sự sẽ bị cả hai người gắt gao ép chết hay sao?
Cánh đồng tháng 8, muôn hình vạn trạng, tràn đầy cảnh tượng sung mãn của mùa thu hoạch. Là một huyện nhỏ có ngành nông nghiệp lạc hậu, thật ra ưu thế của huyện Khổng cũng rất rõ ràng, ruộng đất phì nhiêu, ruộng tốt nhiều, đất đai bằng phẳng, sản vật phong phú. Cho dù trồng cái gì, đến mùa thu cũng tràn đầy hy vọng về một vụ mùa bội thu.
Cánh đồng ngô rộng lớn, những cây ngô và cây đậu nành bay theo gió, cảnh đẹp ý vui, làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Cánh đồng luôn mang lại cho người ta hy vọng tràn đầy, thoải mái vô tư mà dâng tặng hết tất cả.
Đứng đón gió, tâm tình Quan Doãn cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Không ai biết một năm Quan Doãn ở Huyện ủy là một sự dày vò như thế nào. Hắn mang quá nhiều gánh nặng, cũng mang theo hy vọng của quá nhiều người, đồng thời, sau khi cuộc đời hắn vòng qua một ngã rẽ quá lớn, hắn vẫn luôn giữ được sự cẩn thận, dùng tâm thái lạc quan và hướng về phía trước để đối mặt với tất cả mọi việc. Sự gian nan của hắn không người biết cũng không có chỗ để kể ra.
Cho nên, hắn rất cảm ơn vì Lý Ngõa Nhi đã đến, bởi vì sự hoạt bát và vui vẻ của Ngõa Nhi, đã khiến tâm tình hắn tốt hơn.
Buổi chiều vừa hay không có việc gì, lại đúng ngày nghỉ - sau ngày 25 tháng 3 năm ngoái thực hiện chế độ hai ngày nghỉ, cơ quan Đảng và chính phủ đều đã lần lượt chấp hành – Nhưng là một thông tín viên của Huyện ủy, bình thường không thể có hai ngày nghỉ. Lãnh đạo không nghỉ, Quan Doãn từ trước đến nay không có khả năng được nghỉ.
Hôm nay khá đặc biệt, Bí thư và Chủ tịch huyện đều đến Thành ủy họp, các lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy lại đến thị trấn Phi Mã xử lý cuộc tranh cãi trong việc dùng nước, Huyện ủy nhất thời trở thành thành trống. Đã làm việc ở Huyện ủy được gần một năm rồi, lần đầu tiên Quan Doãn được hưởng một kỳ nghỉ hiếm có.
Cũng có thể nói, Ngõa Nhi đến đây, có thể khiến hắn có được lý do đường đường chính chính cho việc lớn mật rời khỏi Huyện ủy.
Ngõa Nhi cứ như một con bướm không ngừng bay qua bay lại dưới ánh mặt trời. Sự trong trắng thuần khiết của cô, chiếc váy liền thân màu vàng nhạt của cô tung bay dưới cơn gió của cánh đồng. Nụ cười không ngớt, lúc ở bên tai, lúc lại ở phía xa, như ở phía chân trời.
Ngõa Nhi từ nhỏ đến nay lớn lên ở thành thị, chưa từng được thấy cánh đồng hoa màu như vậy. Cô hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn cái gì cũng cảm thấy tò mò, tay trái cầm một bó hoa dại to không biết tên, tay phải cầm một vòng hoa cỏ. Giống như một đám mây trắng từ trên bầu trời rớt xuống, mang đến không khí tươi mát vui vẻ.
Vốn dĩ Quan Doãn chỉ định dẫn Ngõa Nhi đi một vòng quanh cánh đồng, sau đó sắp xếp cho cô đến ở ở Nhà khách Huyện ủy, nhiệm vụ của hắn coi như được hoàn thành. Nhưng Ngõa Nhi chơi chưa đủ, cứ nằng nặc đòi hắn dẫn cô đi leo núi Bình Khâu. Vốn dĩ Quan Doãn cũng không muốn đến núi Bình Khâu, thứ nhất đường núi nguy hiểm, thứ hai là không muốn quấy rầy sự thanh tĩnh của một người trên núi. Nhưng Lý Vĩnh Xương lại nhắc tới núi Bình Khâu, khiến Ngõa Nhi có cái để lấy cớ, cứ đòi Quan Doãn dẫn cô lên núi, nếu không cô không chịu để yên.
- Ngõa Nhi…
Quan Doãn hiểu ra được điều gì đó, gọi Ngõa Nhi đang chơi vui vẻ lại,
- Đi, tôi dẫn cô đi núi Bình Khâu!
Ngõa Nhi đứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi lộ rõ vẻ bất ngờ:
- Thật sao? Nói lời thì phải giữ lời đấy! Ngoéo tay.
Quan Doãn liền ngoéo tay với Ngõa Nhi, ngón tay út như cọng hành của Ngõa Nhi móc vào ngón tay út của Quan Doãn, cô vừa lắc lắc tay vừa nói:
- Ngoéo tay một cái, một trăm năm nữa cũng không được thay đổi!
Giọng nói mang chút non nớt, trong tiếng gió thổi của cánh đồng, Quan Doãn cười ha hả đồng ý. Có vẻ thương yêu mà lấy bàn tay làm quạt gió cho Ngõa Nhi:
- Thời tiết nóng quá, đi, đi leo núi.
- Thật tốt quá.
Ngõa Nhi vui vẻ nhảy cẫng lên, nhất thời kích động, bổ nhào vào lưng Quan Doãn, nhõng nhẽo mà bảo Quan Doãn cõng cô. Quan Doãn đành phải khom người xuống, mặc cho Ngõa Nhi leo lên. May mà Ngõa Nhi tuy người không nhỏ, nhưng cũng chỉ nặng khoảng 35kg. Với sức khỏe của hắn, cõng Ngõa Nhi cũng không phải mất sức gì.
Cõng được một lúc, Ngõa Nhi lại xuống, có lẽ do thời tiết nóng quá, cũng có lẽ do Quan Doãn quá gầy, xương quá cứng, nên khó chịu.
Sau khi xuống dưới, Ngõa Nhi cũng không hề đứng yên, vừa chạy vừa nhảy. Được một lúc, trên mặt cô xuất hiện đủ mọi màu sắc, hồng, vàng, xanh, tím. Cũng đừng nói, những sắc thái sặc sỡ trên khuôn mặt kiều diễm của cô không những không hề buồn cười, ngược lại rất rực rỡ, hơn nữa còn kiều diễm hơn rất nhiều.
Trong lòng Quan Doãn bỗng thấy tràn đầy sự yêu thương, đưa tay đội vòng hoa lên cho Ngõa Nhi:
- Phơi nắng cả ngày, cẩn thận kẻo bị đen đấy.
Ngõa Nhi vô cùng vui vẻ:
- Anh Quan, em đoán chắc chắn anh cũng có một cô em gái?
Ngõa Nhi quả thật đã đoán đúng, Quan Doãn liền cười:
- Sao cô lại đoán được?
- Anh biết quan tâm đến người khác, vừa nhìn đã biết đã từng làm anh trai của em gái.
Ngõa Nhi ngẩng đầu, hỏi:
- Anh Quan, em gái của anh tên là gì? Cô ấy có xinh đẹp không?
- Em Dung, đẹp hơn cô.
- Em gái anh sao lại gọi là em Dung, sao lại không gọi là em Quan?
Ngõa Nhi thắc mắc một câu, còn nói:
- Khoác lác, nhìn dáng anh là biết em gái anh nhất định không xinh đẹp bằng em rồi.
- Ừ… sau này nói cho em biết được rồi, bây giờ giữ bí mật trước đã.
Quan Doãn nói, cố ý trêu chọc Ngõa Nhi. Nói thật, hắn thật sự muốn biết Lý Dật Phong có thể đích thân nói ra được bí mật gì của Lãnh Phong, nhưng bây giờ cô bé này lại làm bộ như đã quên rồi vậy, không hề nhắc đến. Hắn không đùa cô một chút, chẳng phải có vẻ quá dễ lừa rồi không?
- Hừ, còn giữ bí mật, đừng cho rằng em không đoán được, họ của anh là họ ba, họ của em gái anh là họ mẹ, là như vậy!
Ngõa Nhi bĩu môi, thở hổn hển nói, xoay người chạy đi.
Quan Doãn cười cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận. Ngõa Nhi đoán không đúng, nội tình còn phức tạp hơn nhiều so với suy đoán của Ngõa Nhi. Chuyện của em Dung, là một bí mật lớn của nhà họ Quan.
Hắn biết rõ, không thể đơn thuần xem Lý Ngõa Nhi là một cô bé chưa từng biết đến chuyện thế sự. Sự giảo hoạt và xảo quyệt của cô đã nói rõ cô không hề đơn giản, ai xem cô là một cô bé không hiểu chuyện, người đó chắc chắn phải chịu thiệt thòi. Cuộc gặp vừa rồi với Lý Vĩnh Xương, chính là một ví dụ thực tế.
Thật ra trước khi Lý Vĩnh Xương đưa tay chặn ngang, Quan Doãn cơ bản không định mở miệng hỏi Ngõa Nhi cái gì. Về phần Ngõa Nhi nói về việc Lý Dật Phong chính miệng tiết lộ bí mật của Lãnh Phong, hắn cũng rất muốn biết, nhưng lại không mở miệng hỏi. Hắn hỏi rồi, không chừng Ngõa Nhi quay về sẽ nói lại cho Lý Dật Phong.
Còn sau khi Lý Dật Phong đưa tay chặn ngang, hắn lại càng rõ ràng, kiên quyết không thể mở miệng hỏi Ngõa Nhi bất cứ vấn đề chính trị nào.
Nếu Lý Dật Phong biết được hắn có ý định muốn biết được điều gì đó từ miệng Ngõa Nhi, đừng nói đến việc hắn vì chăm sóc Ngõa Nhi mà có được cảm tình tốt của Lý Dật Phong, e rằng còn khiến hình tượng của hắn trong lòng Lý Dật Phong càng xuống dốc không phanh.
Làm người có ba bát mì khó ăn nhất – thể diện, bề ngoài và tình cảm. Một người không có địa vị xã hội thì vốn không có bao nhiêu thể diện, cũng vậy, trước mặt người khác hay sau lưng người khác cũng không có nhiều vẻ bề ngoài. Nói gần thêm một bước nữa, khi xin người khác giúp mình, cũng không có được bao nhiêu phần tình cảm.
Ba bát mì khó ăn nhất, đều lấy địa vị xã hội của một người làm điều kiện tiên quyết.
Trước khi một người chưa thành công, muốn trước mặt người khác có thể diện, làm việc có trường hợp, có tình cảm, hoàn toàn là tìm sự phiền não. Trong quá trình đọc sách sử Quan Doãn đã hiểu được đạo lý này, cho nên, hắn làm việc cũng không tham vọng viễn vông nhiều, cũng không tự cho mình quá cao.
Một lúc sau, Ngõa Nhi lại chạy đến trước mặt Quan Doãn, cười hì hì hỏi:
- Anh Quan, anh có muốn biết tại sao ba em lại đến thành phố để họp không? Muốn biết ba em nói về Lãnh Phong như thế nào không?
Muốn, Quan Doãn rất muốn, nhưng hắn chỉ cười cười, lấy tay chỉ ra phía trước,
- Nhìn kìa, núi Bình Khâu.
Ngõa Nhi nhăn mũi, ‘hừ’ một tiếng:
- Muốn thì cứ nói ra đi, còn giả vờ giả vịt! Anh không nói muốn, em cứ không nói cho anh, cho anh tức chết. Đợi đến lúc nào anh nghĩ thông suốt rồi, thì đến hỏi em, mà còn phải chờ tâm tình em tốt đã mới nói cho anh. Còn nữa, đừng trách em không nhắc anh, ba em bình luận về Lãnh Phong, chính là bí mật lớn, ngoài em ra, không ai biết đâu.
Rõ ràng Ngõa Nhi lấy việc tiết lộ Lý Dật Phong vì sao tới thành phố họp, lấy bí mật mà chính miệng Lý Dật Phong nói về Lãnh Phong làm điều kiện, để khiến hắn phải đồng ý điều kiện vô lý của cô. Bây giờ thì hay rồi, cô đã không thực hiện lời hứa, ngược lại thành ra hắn không đúng, thật sự là một cô gái giảo hoạt.
Cô thật sự đang cố ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.