Chương 139: Thanh toán
Hà Thường Tại
18/03/2013
Quan Doãn sau khi từ biệt Quách Vĩ Toàn thì trở về phòng thư ký. Thế cục huyện Khổng sắp định rồi, hắn chưa bao giờ tràn đầy hy vọng như bây giờ, Lý Vĩnh Xương tự gây oan nghiệt không thể sống, làm cho Lý Dật Phong không tiếc đoạn tuyệt với Tưởng Tuyết Tùng, cũng muốn đưa y vào chỗ chết, không biết lúc Lý Vĩnh Xương biết kết quả như thế này liệu có buồn phiền chết đi được không?
Phỏng chừng sẽ không. Lý Vĩnh Xương tung hoành ở huyện Khổng mấy chục năm, đối với y mà nói, bị Lý Dật Phong và Lãnh Phong liên kết bắt lại —— chuyện cho đến nước này nếu Lý Vĩnh Xương vẫn chưa hoàn toàn nhận ra Lý Dật Phong yếu đuối chỉ là thủ đoạn miệng nam mô bụng một bồ dao găm thì y thật quá ngu ngốc —— Cho dù y phải liều mạng cũng nhất định phải đòi lại công bằng.
Nhưng vấn đề là trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện công bằng như vậy? Hơn nữa, y tung hoành huyện Khổng hơn hai mươi năm rồi, không biết chặn đường của bao nhiêu người, lại còn đòi công bằng gì? Hơn nữa lần này Lý Vĩnh Xương thật sự chơi lớn, cũng tính sai rồi. Y nhất định không ngờ từ lúc y đảm nhiệm chức người phụ trách đầu tiên của tổ lãnh đạo hạng mục đập nước sông Lưu Sa, đã nhảy vào một cái hố lớn có thể làm cho y tan xương nát thịt.
Chỉ là Quan Doãn không ngờ tới là dùng tham phản tham vốn là quân cờ hay nhất của hắn và Lãnh Phong, sau đó lại do Lý Dật Phong cho bùng nổ. Có thể thấy mọi việc rất khó đoán trước. Lý Vĩnh Xương nghìn tính vạn tính, cho dù y tính đến chuyện huyện Khổng xảy ra đại sự cũng không thể làm cho y không thể ngồi vững chức Chủ nhiệm hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân, lại không hề nghĩ tới, Lý Dật Phong muốn nhiều thứ —— Y đừng có nói là muốn đến viện dưỡng lão, cứ đi trực tiếp đến nhà giam an hưởng tuổi già đi.
Vừa vào phòng thư ký, Quan Doãn liền phát hiện Kim Nhất Giai và Ôn Lâm đều trợn mắt nhìn hắn, giống như nhìn thấy quái vật. Hắn sờ sờ mặt, lại vuốt vuốt tóc, hỏi:
- Chỗ nào có vấn đề vậy? Chẳng lẽ anh lại trở nên đẹp trai rồi?
- Phù…
Ôn Lâm không nhịn được cười:
- Anh đừng có tự kỷ như vậy được không?
- Bị hai mỹ nữ thưởng thức như vậy, không muốn tự kỷ cũng không được.
Quan Doãn tâm tình rất tốt, rửa tay trong bồn rửa mặt, lau qua loa mặt:
- Anh phải đi họp đây, các em có lời tán dương gì thì nói đi, nếu là lời phê bình thì giữ lại đi đã.
- Người này da mặt dày thật.
Kim Nhất Giai cũng không nhin được cười, đi lên phía trước Quan Doãn, nắm lấy tay của hắn để vào bồn rửa mặt:
- Rửa cho kỹ, đây mà gọi là rửa mặt rửa tay à? Quả thực là làm vớ làm vẩn.
Quan Doãn bất đắc dĩ nói:
- Em cũng không phải mẹ tôi, lo nhiều chuyện như vậy làm gì?
- Em là em anh còn không được để ý đến anh sao?
Kim Nhất Giai mỉm cười:
- Mau rửa cho sạch, nếu không lúc họp sẽ bị người ta cười cho đấy.
Quan Doãn đành phải rửa lại lần nữa, vừa rửa vừa nói:
- Vẫn cho em là một cô gái khá giỏi giang, không ngờ cũng có lúc bà già, em xem xem, chuyện lớn thì bỏ đấy, nhất định phải để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này…
- Còn nói em sao, anh bỏ qua cơ hội lớn, lãng phí một cách vô ích cơ hội nắm giữ toàn cục huyện Khổng trong tay, chắc chắn Lãnh Phong cũng có điều không hài lòng với anh.
Kim Nhất Giai cầm khăn tay lên, tỉ mỉ lau bùn trên mặt Quan Doãn, sau đó lại ném khăn đi:
- Vừa nãy anh dũng cảm thật đấy, thấy em và Ôn Lâm hết cả hồn vía, suýt nữa thì nhảy dựng lên, một lượt qua ba ải. Sau đó lại đang cửa lớn một kẻ làm quan cả họ được nhờ. Em và Ôn Lâm thống nhất anh là anh hùng của chúng em. Vốn dĩ là thay nhau nổi lên, trước mắt là lúc có thể đại công cáo thành, nhưng đến thời điểm quan trọng sau, anh lại không mưa gió thất thường, chỉ qua loa gõ kẻng thu binh, thật là làm người khác tức chết mà.
Ném khăn cũng chẳng có gì, nói đến chỗ tức giận, Kim Nhất Giai đẩy Quan Doãn một cái. Lời của cô rõ ràng là hình dung một phen kịch liệt vừa nãy của Quan Doãn, kỳ thực nghe có vẻ làm cho người ta hiểu nhầm và hiểu theo nghĩa khác, dễ nghĩ đến nghĩa có liên quan đến chuyện nam nữ.
Quan Doãn bị đẩy thoáng một cái, cười ha hả, không đáp lời Kim Nhất Giai. Kim Nhất Giai dựa vào thân phận của người ngoài cuộc, chỉ xuất phát từ lợi ích của cô để phân tích thế cục huyện Khổng, đương nhiên người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, nhưng người ngoài cuộc không thể cảm nhận được cảm xúc thực sự của người trong cuộc.
Cũng không cần giải thích với cô ấy nhiều như vậy, huyện Khổng là nền móng của hắn, nhưng chỉ là một chỗ đầu tư của cô.
- Được rồi, không nói vội, tôi phải đi họp đây. Có lẽ trước buổi tối sẽ không có thời gian, Nhất Giai, hay là em về nhà khách nghỉ ngơi một chút, thủ tục từ chức của Ôn Lâm hôm nay chắc không làm được, bây giờ cô ấy vẫn là người của Huyện uỷ, phải ở lại đợi lệnh.
Quan Doãn dặn dò vài câu, quay người rời đi.
Nhìn bóng dáng tự nhiên mà thoải mái của Quan Doãn, Kim Nhất Giai nhất thời ngây người. Cô si ngốc nhìn trong chốc lát, đột nhiên nghĩ đến cử chỉ lau mặt giúp Quan Doãn vừa nãy là quá thân mật, mặt không khỏi nóng lên, quay người liền thấy Ôn Lâm vẻ mặt xấu xa cười trộm, cô liền vừa tức vừa thẹn:
- Ôn Lâm, cậu không được cười mình, vừa nãy mình muốn chụp lời của anh ấy, không có ý gì khác.
Ôn Lâm vui vẻ nói:
- Mình có nói gì đâu, là cậu chột dạ đấy chứ, ôi, lại còn đỏ mặt nữa, thật đẹp mắt, giống y quả táo lớn.
Kim Nhất Giai không chịu nổi, xông lên:
- Còn nói lung tung, hãy xem mình xử lý cậu…
Phòng Thư ký, một phòng cảnh xuân.
Khác với phòng thư ký một phòng cảnh xuân, văn phòng của Lý Dật Phong tràn đầy sát khí. Nhân viên tham gia hội nghị ngoài Lý Dật Phong, Quách Vĩ Toàn và Liễu Tinh Nhã, còn có Phó bí thư Quế Hiểu Kiệt, Phó bí thư kiêm Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Võ Văn Kiện, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Trần Kinh, các lãnh đạo chủ chốt của Huyện uỷ gần như đều có mặt. Nói là hội nghị công việc Bí thư, kỳ thật tương đương với một hội nghị thường vụ quy mô nhỏ rồi.
Quan Doãn lần đầu tiên tham gia hội nghị công việc Bí thư, mặc dù hắn ngồi góc phía sau nhưng lại thu hút ánh mắt của tất cả lãnh đạo Huyện uỷ tham gia hội nghị. Lúc không ít người để ý đến hắn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền khẽ gật đầu với hắn, lộ ra nụ cười mỉm kèm theo sự tán dương. Cũng đúng, chuyện ngày hôm nay, Quan Doãn một trận thành danh, nói không khoa trương chút nào, cứu huyện Khổng trong lúc nước sôi lửa bỏng, cho dù những lãnh đạo Huyện uỷ lúc trước có thành kiến với Quan Doãn, bây giờ cũng từ đáy lòng cảm tạ Quan Doãn ra mặt trong thời khắc mấu chốt.
Quan Doãn lần đầu tiên hưởng thụ ánh nhìn chăm chú của tất cả lãnh đạo Huyện uỷ, luôn duy trì nụ cười khiêm tốn mà thong dong, khuôn mặt tươi cười cung kính đáp lại nụ cười của mỗi vị lãnh đạo, tác phong khiêm tốn cẩn thận, lúc nào cũng phải nhớ rõ, là một người trẻ tuổi muốn tung cánh bay xa thì phải khiêm tốn.
- Các đồng chí đến đông đủ rồi, bây giờ bắt đầu họp.
Liễu Tinh Nhã chủ trì hội nghị, nói lời mở đầu:
- Đồng chí Lãnh Phong vẫn chưa về nhưng sự việc cấp bách, theo tinh thần chỉ thị của đồng chí Lý Dật Phong, mở hội nghị họp văn phòng Bí thư. Sau đây, mời đồng chí Lý Dật Phong phát biểu.
Lý Dật Phong nghiêm túc nói:
- Chuyện xảy ra ngày hôm nay, các đồng chí đều đã nhìn thấy, là những người cá biệt, có ý đồ khác muốn làm loạn thế cục huyện Khổng, muốn lôi huyện Khổng vào vực sâu, thật may là Uỷ ban nhân dân huyện kịp thời xử lý, hoá giải nguy cơ, không đến nỗi tạo thành sai lầm lớn. Tại đây, tôi đại biểu cho Uỷ ban nhân dân huyện cảm ơn bốn đồng chí Quách Vĩ Toàn, Liễu Tinh Nhã, Thôi Ngọc Cường và Quan Doãn.
Thôi Ngọc Cường cũng giống như Quan Doãn, là dự thính hội nghị. Anh ta ngồi bên cạnh Quan Doãn, trong tay cầm một cuốn sổ đang ghi gì đó. Quan Doãn ở gần, nhìn rất rõ, Thôi Ngọc Cường thực ra chỉ viết hai chữ Lý, một lớn một nhỏ, chữ Lý lớn không ngừng bị anh ta làm cho to lên, chữ Lý nhỏ lại bị anh ta gạch một gạch đỏ rất lớn.
Quan Doãn cười không thành tiếng. Thôi Ngọc Cường vào lúc trận gió mưa mùa thu quan trọng nhất ở huyện Khổng, đã chuẩn bị ô từ trước, không bị chịu đựng gió táp mưa sa, xem như đi đúng bước quan trọng nhất trong đời người. Đương nhiên, cũng có liên quan đến việc hắn nhắc nhở trước và sắp xếp một vở tuồng Vương Xa Quân hành hung.
Lúc Lý Dật Phong tán dương, là lúc dựa theo xếp hạng mà sắp xếp, để Quan Doãn ở phía sau, hợp với quy luật. Lúc y đọc đến tên Thôi Ngọc Cường, Thôi Ngọc Cường hơi ngẩn ra, giơ tay trái vỗ nhè nhẹ Quan Doãn.
Hết thảy đều ở không nói lời nào, mưa gió chính trị ở huyện Khổng, Thôi Ngọc Cường rất cảm kích Quan Doãn, không lời nào diễn tả được. Anh ta có thể ung dung vượt qua cửa ải khó khăn, hơn nữa còn không bị Lý Dật Phong và Lãnh Phong tẩy trừ đều là do Quan Doãn giúp. Mặc dù Quan Doãn tuổi còn trẻ, cấp bậc thấp hơn anh ta nhưng anh ta từ sâu trong nội tâm không thể không thừa nhận, Quan Doãn nhìn xa, cũng đi xa hơn anh ta.
Sau đó, Lý Dật Phong đem chuyện hôm nay định tính là chuyện đột phát xảy ra do cá nhân tổ chức, nhất định phải tìm ra người làm chủ phía sau, báo cáo lên Thành uỷ. Mặc dù y từ đầu đến cuối không nhắc đến tên Lý Vĩnh Xương, nhưng các vị ngồi đây ai cũng biết rõ, hơn nữa đám người gây chuyện hôm nay cũng trực tiếp đưa ra chữ viết ủng hộ Lý Vĩnh Xương.
Cũng không thể không nói, sự điên cuồng về sau của Lý Vĩnh Xương là quá lộ liễu, quá kiêu ngạo, cũng có lẽ là cấp dưới làm việc không ổn, vi phạm nguyện ước ban đầu của y, dù sao lần này y lấy đá đập vào chính chân mình, hoàn toàn thua cuộc.
Quyền uy bây giờ của Lý Dật Phong đã không ai có thể xâm phạm, hội nghị công việc Bí thư hôm nay trở thành một lần y lộ rõ quyền uy kể từ khi nhậm chức ở huyện Khổng tới nay. Nói là văn phòng Bí thư, thực ra cũng tương đương với buổi họp báo mà y trực tiếp tuyên bố mệnh lệnh, y lại nói mấy điểm:
- Theo báo cáo của đồng chí Ngọc Cường, Vương Xa Quân nhân viên điều tạm của Phòng thư ký Văn phòng Huyện uỷ, cùng bốn gã thanh niên không nghề nghiệp, nửa đêm chặn lại và có ý đồ muốn bắt cóc Ôn Lâm và Kim Nhất Giai, tính chất vô cùng ác liệt, tình tiết vô cùng nghiêm trọng. Các đồng chí thảo luận một chút, vấn đề Vương Xa Quân phải xử lý thế nào?
Việc của Vương Xa Quân đến bây giờ vẫn chưa truyền rộng ra. Hiện tại gã bị Thôi Ngọc Cường kiểm soát chặt chẽ và phong toả tin tức. Vì vậy, Lý Dật Phong vừa nói xong liền dẫn đến một trận kinh hô của mọi người.
Kinh hô không phải là do Vương Xa Quân có ý đồ bắt cóc Ôn Lâm và Kim Nhất Giai, mà là Lý Dật Phong trực tiếp lấy giọng điệu nhân viên điều tạm gọi Vương Xa Quân, làm cho mọi người đều hít sâu một hơi, Lý Dật phong muốn hoàn toàn phá huỷ tiền đồ chính trị của Vương Xa Quân!
Lý Vĩnh Xương cổ động sự kiện là bừa bãi, Vương Xa Quân ý đồ bắt cóc Ôn Lâm, Kim Nhất Giai là ngu xuẩn. Hai chuyện một trước một sau xảy ra, liên hệ cùng nhau mà giải thích, liền nói lên Vương Xa Quân có ảo tưởng đối với Lý Vĩnh Xương ngang nhiên phát động một kích.
- Khai trừ Đảng viên công chức, xử lý theo cơ quan tư pháp quy định.
Quách Vĩ Toàn lại cướp lời. Đề nghị của anh ta ngoan độc nhưng lần cướp lời này không ai cảm thấy phản cảm, ngược lại rất hiểu tâm tư của Lý Dật Phong.
- Ý kíên của đồng chí Hiểu Kiệt thế nào?
Lý Dật Phong tán đồng nhìn Quách Vĩ Toàn một cái, lại hỏi Quế Hiểu Kiệt.
- Tôi tán đồng ý kiến của đồng chí Vĩ Toàn.
- Những đồng chí khác có ý kiến gì không?
Lý Dật Phong lại hỏi, trên mặt lộ ra vẻ kiên định trước nay chưa từng có!
Phỏng chừng sẽ không. Lý Vĩnh Xương tung hoành ở huyện Khổng mấy chục năm, đối với y mà nói, bị Lý Dật Phong và Lãnh Phong liên kết bắt lại —— chuyện cho đến nước này nếu Lý Vĩnh Xương vẫn chưa hoàn toàn nhận ra Lý Dật Phong yếu đuối chỉ là thủ đoạn miệng nam mô bụng một bồ dao găm thì y thật quá ngu ngốc —— Cho dù y phải liều mạng cũng nhất định phải đòi lại công bằng.
Nhưng vấn đề là trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện công bằng như vậy? Hơn nữa, y tung hoành huyện Khổng hơn hai mươi năm rồi, không biết chặn đường của bao nhiêu người, lại còn đòi công bằng gì? Hơn nữa lần này Lý Vĩnh Xương thật sự chơi lớn, cũng tính sai rồi. Y nhất định không ngờ từ lúc y đảm nhiệm chức người phụ trách đầu tiên của tổ lãnh đạo hạng mục đập nước sông Lưu Sa, đã nhảy vào một cái hố lớn có thể làm cho y tan xương nát thịt.
Chỉ là Quan Doãn không ngờ tới là dùng tham phản tham vốn là quân cờ hay nhất của hắn và Lãnh Phong, sau đó lại do Lý Dật Phong cho bùng nổ. Có thể thấy mọi việc rất khó đoán trước. Lý Vĩnh Xương nghìn tính vạn tính, cho dù y tính đến chuyện huyện Khổng xảy ra đại sự cũng không thể làm cho y không thể ngồi vững chức Chủ nhiệm hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân, lại không hề nghĩ tới, Lý Dật Phong muốn nhiều thứ —— Y đừng có nói là muốn đến viện dưỡng lão, cứ đi trực tiếp đến nhà giam an hưởng tuổi già đi.
Vừa vào phòng thư ký, Quan Doãn liền phát hiện Kim Nhất Giai và Ôn Lâm đều trợn mắt nhìn hắn, giống như nhìn thấy quái vật. Hắn sờ sờ mặt, lại vuốt vuốt tóc, hỏi:
- Chỗ nào có vấn đề vậy? Chẳng lẽ anh lại trở nên đẹp trai rồi?
- Phù…
Ôn Lâm không nhịn được cười:
- Anh đừng có tự kỷ như vậy được không?
- Bị hai mỹ nữ thưởng thức như vậy, không muốn tự kỷ cũng không được.
Quan Doãn tâm tình rất tốt, rửa tay trong bồn rửa mặt, lau qua loa mặt:
- Anh phải đi họp đây, các em có lời tán dương gì thì nói đi, nếu là lời phê bình thì giữ lại đi đã.
- Người này da mặt dày thật.
Kim Nhất Giai cũng không nhin được cười, đi lên phía trước Quan Doãn, nắm lấy tay của hắn để vào bồn rửa mặt:
- Rửa cho kỹ, đây mà gọi là rửa mặt rửa tay à? Quả thực là làm vớ làm vẩn.
Quan Doãn bất đắc dĩ nói:
- Em cũng không phải mẹ tôi, lo nhiều chuyện như vậy làm gì?
- Em là em anh còn không được để ý đến anh sao?
Kim Nhất Giai mỉm cười:
- Mau rửa cho sạch, nếu không lúc họp sẽ bị người ta cười cho đấy.
Quan Doãn đành phải rửa lại lần nữa, vừa rửa vừa nói:
- Vẫn cho em là một cô gái khá giỏi giang, không ngờ cũng có lúc bà già, em xem xem, chuyện lớn thì bỏ đấy, nhất định phải để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này…
- Còn nói em sao, anh bỏ qua cơ hội lớn, lãng phí một cách vô ích cơ hội nắm giữ toàn cục huyện Khổng trong tay, chắc chắn Lãnh Phong cũng có điều không hài lòng với anh.
Kim Nhất Giai cầm khăn tay lên, tỉ mỉ lau bùn trên mặt Quan Doãn, sau đó lại ném khăn đi:
- Vừa nãy anh dũng cảm thật đấy, thấy em và Ôn Lâm hết cả hồn vía, suýt nữa thì nhảy dựng lên, một lượt qua ba ải. Sau đó lại đang cửa lớn một kẻ làm quan cả họ được nhờ. Em và Ôn Lâm thống nhất anh là anh hùng của chúng em. Vốn dĩ là thay nhau nổi lên, trước mắt là lúc có thể đại công cáo thành, nhưng đến thời điểm quan trọng sau, anh lại không mưa gió thất thường, chỉ qua loa gõ kẻng thu binh, thật là làm người khác tức chết mà.
Ném khăn cũng chẳng có gì, nói đến chỗ tức giận, Kim Nhất Giai đẩy Quan Doãn một cái. Lời của cô rõ ràng là hình dung một phen kịch liệt vừa nãy của Quan Doãn, kỳ thực nghe có vẻ làm cho người ta hiểu nhầm và hiểu theo nghĩa khác, dễ nghĩ đến nghĩa có liên quan đến chuyện nam nữ.
Quan Doãn bị đẩy thoáng một cái, cười ha hả, không đáp lời Kim Nhất Giai. Kim Nhất Giai dựa vào thân phận của người ngoài cuộc, chỉ xuất phát từ lợi ích của cô để phân tích thế cục huyện Khổng, đương nhiên người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, nhưng người ngoài cuộc không thể cảm nhận được cảm xúc thực sự của người trong cuộc.
Cũng không cần giải thích với cô ấy nhiều như vậy, huyện Khổng là nền móng của hắn, nhưng chỉ là một chỗ đầu tư của cô.
- Được rồi, không nói vội, tôi phải đi họp đây. Có lẽ trước buổi tối sẽ không có thời gian, Nhất Giai, hay là em về nhà khách nghỉ ngơi một chút, thủ tục từ chức của Ôn Lâm hôm nay chắc không làm được, bây giờ cô ấy vẫn là người của Huyện uỷ, phải ở lại đợi lệnh.
Quan Doãn dặn dò vài câu, quay người rời đi.
Nhìn bóng dáng tự nhiên mà thoải mái của Quan Doãn, Kim Nhất Giai nhất thời ngây người. Cô si ngốc nhìn trong chốc lát, đột nhiên nghĩ đến cử chỉ lau mặt giúp Quan Doãn vừa nãy là quá thân mật, mặt không khỏi nóng lên, quay người liền thấy Ôn Lâm vẻ mặt xấu xa cười trộm, cô liền vừa tức vừa thẹn:
- Ôn Lâm, cậu không được cười mình, vừa nãy mình muốn chụp lời của anh ấy, không có ý gì khác.
Ôn Lâm vui vẻ nói:
- Mình có nói gì đâu, là cậu chột dạ đấy chứ, ôi, lại còn đỏ mặt nữa, thật đẹp mắt, giống y quả táo lớn.
Kim Nhất Giai không chịu nổi, xông lên:
- Còn nói lung tung, hãy xem mình xử lý cậu…
Phòng Thư ký, một phòng cảnh xuân.
Khác với phòng thư ký một phòng cảnh xuân, văn phòng của Lý Dật Phong tràn đầy sát khí. Nhân viên tham gia hội nghị ngoài Lý Dật Phong, Quách Vĩ Toàn và Liễu Tinh Nhã, còn có Phó bí thư Quế Hiểu Kiệt, Phó bí thư kiêm Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Võ Văn Kiện, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Trần Kinh, các lãnh đạo chủ chốt của Huyện uỷ gần như đều có mặt. Nói là hội nghị công việc Bí thư, kỳ thật tương đương với một hội nghị thường vụ quy mô nhỏ rồi.
Quan Doãn lần đầu tiên tham gia hội nghị công việc Bí thư, mặc dù hắn ngồi góc phía sau nhưng lại thu hút ánh mắt của tất cả lãnh đạo Huyện uỷ tham gia hội nghị. Lúc không ít người để ý đến hắn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền khẽ gật đầu với hắn, lộ ra nụ cười mỉm kèm theo sự tán dương. Cũng đúng, chuyện ngày hôm nay, Quan Doãn một trận thành danh, nói không khoa trương chút nào, cứu huyện Khổng trong lúc nước sôi lửa bỏng, cho dù những lãnh đạo Huyện uỷ lúc trước có thành kiến với Quan Doãn, bây giờ cũng từ đáy lòng cảm tạ Quan Doãn ra mặt trong thời khắc mấu chốt.
Quan Doãn lần đầu tiên hưởng thụ ánh nhìn chăm chú của tất cả lãnh đạo Huyện uỷ, luôn duy trì nụ cười khiêm tốn mà thong dong, khuôn mặt tươi cười cung kính đáp lại nụ cười của mỗi vị lãnh đạo, tác phong khiêm tốn cẩn thận, lúc nào cũng phải nhớ rõ, là một người trẻ tuổi muốn tung cánh bay xa thì phải khiêm tốn.
- Các đồng chí đến đông đủ rồi, bây giờ bắt đầu họp.
Liễu Tinh Nhã chủ trì hội nghị, nói lời mở đầu:
- Đồng chí Lãnh Phong vẫn chưa về nhưng sự việc cấp bách, theo tinh thần chỉ thị của đồng chí Lý Dật Phong, mở hội nghị họp văn phòng Bí thư. Sau đây, mời đồng chí Lý Dật Phong phát biểu.
Lý Dật Phong nghiêm túc nói:
- Chuyện xảy ra ngày hôm nay, các đồng chí đều đã nhìn thấy, là những người cá biệt, có ý đồ khác muốn làm loạn thế cục huyện Khổng, muốn lôi huyện Khổng vào vực sâu, thật may là Uỷ ban nhân dân huyện kịp thời xử lý, hoá giải nguy cơ, không đến nỗi tạo thành sai lầm lớn. Tại đây, tôi đại biểu cho Uỷ ban nhân dân huyện cảm ơn bốn đồng chí Quách Vĩ Toàn, Liễu Tinh Nhã, Thôi Ngọc Cường và Quan Doãn.
Thôi Ngọc Cường cũng giống như Quan Doãn, là dự thính hội nghị. Anh ta ngồi bên cạnh Quan Doãn, trong tay cầm một cuốn sổ đang ghi gì đó. Quan Doãn ở gần, nhìn rất rõ, Thôi Ngọc Cường thực ra chỉ viết hai chữ Lý, một lớn một nhỏ, chữ Lý lớn không ngừng bị anh ta làm cho to lên, chữ Lý nhỏ lại bị anh ta gạch một gạch đỏ rất lớn.
Quan Doãn cười không thành tiếng. Thôi Ngọc Cường vào lúc trận gió mưa mùa thu quan trọng nhất ở huyện Khổng, đã chuẩn bị ô từ trước, không bị chịu đựng gió táp mưa sa, xem như đi đúng bước quan trọng nhất trong đời người. Đương nhiên, cũng có liên quan đến việc hắn nhắc nhở trước và sắp xếp một vở tuồng Vương Xa Quân hành hung.
Lúc Lý Dật Phong tán dương, là lúc dựa theo xếp hạng mà sắp xếp, để Quan Doãn ở phía sau, hợp với quy luật. Lúc y đọc đến tên Thôi Ngọc Cường, Thôi Ngọc Cường hơi ngẩn ra, giơ tay trái vỗ nhè nhẹ Quan Doãn.
Hết thảy đều ở không nói lời nào, mưa gió chính trị ở huyện Khổng, Thôi Ngọc Cường rất cảm kích Quan Doãn, không lời nào diễn tả được. Anh ta có thể ung dung vượt qua cửa ải khó khăn, hơn nữa còn không bị Lý Dật Phong và Lãnh Phong tẩy trừ đều là do Quan Doãn giúp. Mặc dù Quan Doãn tuổi còn trẻ, cấp bậc thấp hơn anh ta nhưng anh ta từ sâu trong nội tâm không thể không thừa nhận, Quan Doãn nhìn xa, cũng đi xa hơn anh ta.
Sau đó, Lý Dật Phong đem chuyện hôm nay định tính là chuyện đột phát xảy ra do cá nhân tổ chức, nhất định phải tìm ra người làm chủ phía sau, báo cáo lên Thành uỷ. Mặc dù y từ đầu đến cuối không nhắc đến tên Lý Vĩnh Xương, nhưng các vị ngồi đây ai cũng biết rõ, hơn nữa đám người gây chuyện hôm nay cũng trực tiếp đưa ra chữ viết ủng hộ Lý Vĩnh Xương.
Cũng không thể không nói, sự điên cuồng về sau của Lý Vĩnh Xương là quá lộ liễu, quá kiêu ngạo, cũng có lẽ là cấp dưới làm việc không ổn, vi phạm nguyện ước ban đầu của y, dù sao lần này y lấy đá đập vào chính chân mình, hoàn toàn thua cuộc.
Quyền uy bây giờ của Lý Dật Phong đã không ai có thể xâm phạm, hội nghị công việc Bí thư hôm nay trở thành một lần y lộ rõ quyền uy kể từ khi nhậm chức ở huyện Khổng tới nay. Nói là văn phòng Bí thư, thực ra cũng tương đương với buổi họp báo mà y trực tiếp tuyên bố mệnh lệnh, y lại nói mấy điểm:
- Theo báo cáo của đồng chí Ngọc Cường, Vương Xa Quân nhân viên điều tạm của Phòng thư ký Văn phòng Huyện uỷ, cùng bốn gã thanh niên không nghề nghiệp, nửa đêm chặn lại và có ý đồ muốn bắt cóc Ôn Lâm và Kim Nhất Giai, tính chất vô cùng ác liệt, tình tiết vô cùng nghiêm trọng. Các đồng chí thảo luận một chút, vấn đề Vương Xa Quân phải xử lý thế nào?
Việc của Vương Xa Quân đến bây giờ vẫn chưa truyền rộng ra. Hiện tại gã bị Thôi Ngọc Cường kiểm soát chặt chẽ và phong toả tin tức. Vì vậy, Lý Dật Phong vừa nói xong liền dẫn đến một trận kinh hô của mọi người.
Kinh hô không phải là do Vương Xa Quân có ý đồ bắt cóc Ôn Lâm và Kim Nhất Giai, mà là Lý Dật Phong trực tiếp lấy giọng điệu nhân viên điều tạm gọi Vương Xa Quân, làm cho mọi người đều hít sâu một hơi, Lý Dật phong muốn hoàn toàn phá huỷ tiền đồ chính trị của Vương Xa Quân!
Lý Vĩnh Xương cổ động sự kiện là bừa bãi, Vương Xa Quân ý đồ bắt cóc Ôn Lâm, Kim Nhất Giai là ngu xuẩn. Hai chuyện một trước một sau xảy ra, liên hệ cùng nhau mà giải thích, liền nói lên Vương Xa Quân có ảo tưởng đối với Lý Vĩnh Xương ngang nhiên phát động một kích.
- Khai trừ Đảng viên công chức, xử lý theo cơ quan tư pháp quy định.
Quách Vĩ Toàn lại cướp lời. Đề nghị của anh ta ngoan độc nhưng lần cướp lời này không ai cảm thấy phản cảm, ngược lại rất hiểu tâm tư của Lý Dật Phong.
- Ý kíên của đồng chí Hiểu Kiệt thế nào?
Lý Dật Phong tán đồng nhìn Quách Vĩ Toàn một cái, lại hỏi Quế Hiểu Kiệt.
- Tôi tán đồng ý kiến của đồng chí Vĩ Toàn.
- Những đồng chí khác có ý kiến gì không?
Lý Dật Phong lại hỏi, trên mặt lộ ra vẻ kiên định trước nay chưa từng có!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.