Chương 260: Thế cục cân bằng
Hà Thường Tại
13/06/2013
Sắc mặt Hô Diên Ngạo Bác bỗng chốc khó xem tới cực điểm!
Chỉ là trước mặt mọi người tuyên bố quyết định Thiên Khải đến trường Đảng trung ương học tập cũng không có gì, sự tình sớm muộn gì sẽ công bố, cho dù Hô Diên Ngạo Bác hiểu rõ trong lòng, sau khi tổ liên hợp điều tra sự kiện, Thiên khải bị dời đi là một bộ phận trong một loạt tổ hợp quyền của Tưởng Tuyết Tùng hướng ông ta xuất thủ, so với chiêu tổ liên hợp điều tra là rung cây dọa khỉ, một cước đá văng Thiên Khải chính là chiêu thực, nhưng, công bố thì cứ công bố là được rồi, Tưởng Tuyết Tùng phải thêm câu nói sau cùng đề nghị công việc của Thiên Khải do hai vị đồng chí Vương Hướng Đông và Quách Vĩ Toàn chia sẻ.
Ba năm qua, Tưởng Tuyết Tùng tuy rằng cũng can thiệp công việc chính phủ, cho dù không cố ý can thiệp, cũng khó tránh khỏi sẽ khoa tay múa chân nhưng so với Bí thư Thành ủy hống hách mà mạnh mẽ, cứng rắn, ông ta coi như ôn hòa hơn, ít nhất không có trực tiếp nhúng tay vào công việc của chính quyền, giống ngày hôm nay, trực tiếp đề nghị công việc của Thiên Khải do Vương Hướng Đông và Quách Vĩ Toàn phân công, chẳng những là lần đầu tiên phá lệ, cũng là ý kiến mang tính chỉ đạo cụ thể đối với công việc chính phủ mà Tưởng Tuyết Tùng trước đó chưa từng có!
Thói quen này vừa ra, hậu hoạn vô cùng, nếu về sau Tưởng Tuyết Tùng đối với công việc chính phủ, bao gồm phân công điều chỉnh của Phó Chủ tịch thành phố và công tác đối khẩu phối hợp của Trưởng ban thư ký đều khoa tay múa chân, Hô Diên Ngạo Bác nghe hay là không nghe? Không nghe, chẳng khác gì là xem thường quyền uy Bí thư Thành ủy. Nghe, thân là của Chủ tịch thành phố quyền lực sẽ bị suy yếu rất lớn, nếu công việc chính phủ mọi chuyện nghe theo bí thư chỉ huy, còn cần Chủ tịch thành phố làm gì?
Tưởng Tuyết Tùng lợi dụng chuyện lớn Thiên Khải đến trường Đảng trung ương làm bài văn, một công đôi việc, vừa dời đi Thiên Khải, làm suy yếu rất lớn lực khống chế của ông ta đối với bộ máy chính phủ, lại đi một quân cờ lâu dài, tiến thêm một bước lôi kéo Vương Hướng Đông, khiến Vương Hướng Đông trước khi còn chưa có đến Thành ủy đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Thành ủy, mà bắt đầu dựa vào Bí thư Thành ủy, đồng thời lại vì bước tiếp theo của Quách Vĩ Toàn chôn xuống phục bút, Tưởng Tuyết Tùng rốt cục lộ ra thái độ tranh đua rồi, muốn bắt đầu dứt khoát hẳn hoi bao vây tiễu trừ ông ta rồi.
Vẻ mặt Hô Diên Ngạo Bác không thay đổi, trong lòng cũng là sông cuộn biển gầm, từ lúc Quách Vĩ Toàn điều đến Thành ủy, ông ta liền hoài nghi sắp xếp của Tưởng Tuyết Tùng đối với Quách Vĩ Toàn dự định để lại phục bút một bước lâu dài, không giống với một bước điều động Liễu Tinh Nhã là, Quách Vĩ Toàn cũng không có lên tới Cục trưởng, mà kinh nghiệm lý lịch của Quách Vĩ Toàn, lên tới Cục trưởng đã ở trong tình lý, nhưng cố tình không thăng, hiển nhiên là đang đợi bố cục nhân sự thay đổi.
Nhưng ông ta vạn lần không ngờ, vừa rồi sau khi Tưởng Tuyết Tùng vừa nói một câu, bước tiếp theo của Quách Vĩ Toàn đã miêu tả sinh động rồi, đúng là phải tiếp nhận Vương Hướng Đông đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố!
Thật là một tay âm hiểm!
Lúc trước Hô Diên Ngạo Bác cũng không phải là không có nghĩ tới khả năng Quách Vĩ Toàn đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân, nhưng cũng chỉ là hơi nghĩ, vẫn chưa đi sâu vào, chủ yếu cũng là cho tới nay thủ pháp nhẹ nhàng của Tưởng Tuyết Tùng đã tạo cho ông ta quá nhiều ảo giác, khiến ông ta cho rằng Tưởng Tuyết Tùng trên chuyện nhân sự sẽ cùng ông ta thương lượng, sẽ không độc đoán.
Cũng quả thật, ba năm qua, Tưởng Tuyết Tùng cũng không có tiến hành qua một lần đại quy mô điều chỉnh nhân sự, càng chưa từng có sắp xếp đề xuất qua bất luận chỉ đạo tính ý kiến gì đối với bộ máy nhân viên chính phủ, ông ta liền không cho rằng Quách Vĩ Toàn chính là một cái đinh Tưởng Tuyết Tùng sắp xếp ở bộ máy chính phủ, cho dù đúng vậy, nhiều nhất là một cây đinh mũ không gây thương tổn người.
Mà hiện tại, ông ta đã rõ ràng không lầm, Tưởng Tuyết Tùng chính là muốn xếp Quách Vĩ Toàn bên cạnh của ông ta đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân, chính là muốn cạnh giường ông ta, sắp đặt một con hổ nhìn chằm chằm, bất cứ lúc nào tùy thời ăn thịt ông ta.
Đổi lại mà nói, Tưởng Tuyết Tùng bắt đầu từ bố cục nhân sự, muốn tiến hành bao vây toàn diện ông ta.
Hô Diên Ngạo Bác nghĩ càng là kinh hãi, ba năm mới nhận rõ tướng mạo Tưởng Tuyết Tùng, ẩn núp quá sâu, ba năm mài kiếm, hiện tại mới lôi kiếm ra khỏi vỏ, chẳng lẽ chính là chờ Quan Doãn xuất hiện, nói như vậy, có Quan Doãn tương trợ, Tưởng Tuyết Tùng nhất định là nắm chắc tất thắng?
Hô Diên Ngạo Bác trong lòng hừ lạnh một tiếng, chưa chắc, trước chớ đắc ý quá sớm, cho dù có Quan Doãn tương trợ, có Thôi Đồng nghiêng về, cho dù lại có Vương Hướng Đông đổi hướng, Tưởng Tuyết Tùng, ông cũng đừng nghĩ muốn làm gì thì làm, tôi còn át chủ bài chưa ra!
Vừa tan họp, đám người túm năm tụm ba đi ra phòng họp, châu đầu ghé tai, đều nghị luận, hôm nay hội nghị ủy viên thường vụ mở rộng, so với bất cứ một lần hội nghị nào lúc trước đều khiến người ta kinh ngạc, không ít người đều thấy rõ tình thế, bí thư Tưởng khiêm nhượng ba năm rốt cục vỗ bàn, sắp bắt đầu phản kích Hô Diên Ngạo Bác.
Không giống suy nghĩ của người khác chính là, Quan Doãn gặp được Trịnh Thiên Tắc ủ rũ nhận sai trước công chúng, tuy rằng trong lòng có một tia khoái cảm, nhưng đối với Hô Diên Ngạo Bác ở trên hội nghị thường ủy quá mức bình tĩnh nhượng bộ, trong lòng mơ hồ lo lắng, hắn biết, có thể trong ba năm cùng Tưởng Tuyết Tùng cân sức ngang tài mà không ngã, có thể mơ hồ đè Tưởng Tuyết Tùng một đầu mà không bị điều chỉnh, Hô Diên Ngạo Bác chẳng những có thủ đoạn cực kỳ cao minh, cũng chứng minh hậu đài của ông ta ở Tỉnh ủy cực kỳ cứng rắn, mạnh mẽ. Hiện tại khi đại cục chưa định thắng bại chưa phân, ba năm cố gắng sẽ trong một hai lần hội nghị thường ủy bị Tưởng Tuyết Tùng áp chế mà buông tha cho?
Không thể, nếu buông tay ông ta không phải là Hô Diên Ngạo Bác rồi!
Hô Diên Ngạo Bác càng bình tĩnh nhượng bộ, càng chứng minh ông ta sức lực đầy đủ, càng chứng minh ông ta còn có lối thoát. Nói đi cũng phải nói lại, Quan Doãn có lý do để tin tưởng, Tưởng Tuyết Tùng cũng có lối thoát mà người ta không biết, không có gì bất ngờ xảy ra, cuối cùng ván quyết định thắng bại sắp ở năm sau trình diễn một lần va chạm đặc sắc nhất mãnh liệt nhất.
Đợi khi Tưởng Tuyết Tùng vẻ mặt cười nhạt, nện bước khoan thai đi vào văn phòng, ông ta bỗng nhiên đứng lại, xoay người nói với Quan Doãn:
- Tiểu Quan, sắp sang năm mới rồi, lễ mừng năm mới có tính toán gì không?
- Về nhà với cha mẹ.
Quan Doãn không biết vì sao Tưởng Tuyết Tùng đột nhiên hỏi chuyện lễ mừng năm mới, tính toán, quả thật còn có không đến một tháng liền bước sang năm mới rồi, nói thật, lúc hắn đón năm mới kỳ thật muốn đi gặp Hạ Lai ở Bắc Kinh.
- Trước năm mới hẳn là không đại sự gì, cậu sắp xếp thời gian một chút, tết năm nay, cho cậu nghĩ tết trước.
Tưởng Tuyết Tùng lại cường điệu một câu
- Tết nếu như đi tỉnh thành, tôi cảm thấy cậu nên đến nhà bí thư Tề chúc tết.
Một câu khiến Quan Doãn đứng im ở tại chỗ.
Tình bạn ngày càng sâu giữa Quan Doãn và Tề Ngang Dương, cũng không báo cáo qua với Tưởng Tuyết Tùng , cũng không phải Quan Doãn cố ý giấu diếm cái gì, mà là hắn cảm thấy tạm thời không cần phải báo cáo mọi chuyện với Tưởng Tuyết Tùng, còn một điều, hắn và Tề Ngang Dương âm thầm làm hết thảy, chưa chắc sẽ khiến Tưởng Tuyết Tùng vừa lòng.
Nhưng lời nói Tưởng Tuyết Tùng hiển nhiên có nghĩa ông ta đối với quan hệ chặt chẽ giữa hắn và Tề Ngang Dương có hiểu biết, cho dù không phải biết toàn bộ, cũng là đã biết đại khái.
Tuy nhiên khiến Quan Doãn khiếp sợ không phải Tưởng Tuyết Tùng biết tình bạn giữa hắn và Tề Ngang Dương sâu đậm, mà là ông ta đánh thức hắn, cũng phải, Quan Doãn và Tề Ngang Dương kết bạn tới nay, còn chưa từng nghĩ tới muốn mượn Tề Ngang Dương làm cầu thang một bước bước vào mắt Phó bí thư tỉnh ủy, đối với hắn, Phó bí thư tỉnh ủy cao cao tại thượng, hắn mới là một Phó phòng nho nhỏ, không dám trèo cao.
Lời nói Tưởng Tuyết Tùng khẳng định không phải thuận miệng nói, hơn nữa còn là đặc biệt chỉ ra để hắn đến nhà Tề Toàn chúc tết, có thể đến nhà Phó bí thư tỉnh ủy chúc tết, tuyệt đối là người mà Tề Toàn tin được, nếu không, cả cửa cũng sẽ không mở.
- Tôi cũng muốn, chỉ sợ trèo không lên được cửa nhà phó bí thư Tề.
Quan Doãn cười cười.
- Có ý nghĩ là được
Tưởng Tuyết Tùng ha hả cười,
- Tâm lớn bao nhiêu, sân khấu liền rộng bấy nhiêu, phải tin tưởng bản thân.
Hiếm khi Tưởng Tuyết Tùng trịnh trọng dạy bảo hắn, Quan Doãn khiêm tốn thụ giáo.
Theo Trịnh Lệnh Đông trốn đi và hội nghị ủy viên thường vụ mở rộng mời dự họp, dấu hiệu thế cục Hoàng Lương hoàn toàn mở rộng ra. Nhưng Quan Doãn cũng không có mù quáng lạc quan, Hoàng Lương thói quen khó sửa, không có khả năng một sớm một chiều quét sạch, hơn nữa về quyết chiến cuối cùng khu kinh tế mới còn chưa trình diễn, át chủ bài của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, đều che dấu sâu vô cùng, đều đang nổi lên ra chiêu cuối cùng.
Buổi chiều, Tưởng Tuyết Tùng cầm đầu Top 3 nhân vật Thành ủy Hoàng Lương, bao gồm Hô Diên Ngạo Bác và Thôi Đồng, ra mặt tiễn đưa tổ liên hợp điều tra. Sự tình dưới trạng thái giữ bí mật tuyệt đối, không có mấy người biết, tuy nhiên là nhân viên duy nhất đi cùng, Quan Doãn tham gia đoàn tiễn đưa.
Đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất của thư ký số 1 Thành ủy với thư ký Thành ủy khác, có thể tiếp xúc với rất nhiều cơ mật quan trọng.
Tiễn đưa sẽ rất ngắn gọn, là ở nhà khách Sơn Hải Thiên cử hành, cái gọi là nhân viên chủ quản tổ liên hợp điều tra Tỉnh ủy chỉ có hai người, một đại biểu Ủy ban Kỷ luật tỉnh, một đại biểu sở Công an tỉnh, sau khi đơn giản hàn huyên, chỉ nói không đến ba câu liền kết thúc nghi thức tiễn đưa. Nhìn qua tổ liên hợp điều tra quy cách không cao, dường như là bộ máy cải cách, lại so sánh với nhắc nhở của Trịnh Lệnh Đông, thì càng khiến Quan Doãn khẳng định cách nghĩ, tổ liên hợp điều tra chỉ là đòn gió, là hư chiêu của Tưởng Tuyết Tùng.
Nhưng thấy sắc mặt Hô Diên Ngạo Bác, trong lòng Quan Doãn một trận mừng thầm, Tưởng Tuyết Tùng thình lình ra một tay, vẫn là làm rối loạn nội tâm của Hô Diên Ngạo Bác. Tâm tình vừa loạn, khó tránh khỏi bước đi liền rối loạn.
Theo sau mắt thấy sắp đến tết âm lịch rồi, Quan Doãn hiểu rõ, quyết chiến cuối cùng, cũng phải năm sau rồi, trên cơ bản trước năm mới không có chuyện lớn.
Quả nhiên như hắn dự đoán, sau khi Trịnh Lệnh Đông bỏ chạy, tuy rằng cục thành phố tổ chức cảnh lực khổng lồ tiến hành đuổi bắt trong phạm vi cả nước, nhưng thu hoạch quá mức bé nhỏ, Trịnh Lệnh Đông như đá ném vào biển rộng, vẫn không có tin tức.
Mà dưới sự chiếu cố của Quan Doãn, Thôi Hướng phái ra cảnh sát chìm bảo hộ người nhà Trịnh Lệnh Đông, còn may, Trịnh Thiên Tắc ném chuột sợ vỡ đồ, có lẽ là sau lưng nhận được cảnh cáo của Trịnh Lệnh Đông, lại có lẽ là không dám lần nữa gây phiền toái, tóm lại ông ta không dám hạ độc thủ với người nhà Trịnh Lệnh Đông.
Nhưng thật ra Ủy ban Kỷ luật thành phố đột nhiên truyền ra tin đồn phải điều tra Trịnh Lệnh Tây, chỉ có điều đầu voi đuôi chuột, sau khi tin đồn thả ra, chậm chạp không thấy áp dụng hành động, Trịnh Lệnh Tây vẫn bình yên vô sự đi làm tan tầm, không có bộ dạng lo lắng hãi hùng chút nào. Sau đó, chuyện liền không giải quyết được gì rồi.
Có tin đồn nói, Ủy ban Kỷ luật thành phố vốn là sẽ áp dụng biện pháp thích hợp với Trịnh Lệnh Tây, nhưng sau khi Quan Doãn đi một chuyến đến Ủy ban Kỷ luật thành phố, trực tiếp cùng Bạch Sa mặt đối mặt đối thoại, hành động cuả Ủy ban Kỷ luật thành phố liền lập tức hủy bỏ.
Ngoài dự đoán của mọi người chính là, Trịnh Lệnh Đông vừa trốn, vụ án học viện Tiến Thủ lại lâm vào cục diện bế tắc, tuy nhiên không giống lần trước bị động lâm vào cục diện bế tắc chính là, lần này là gác lại vì người.
Trừ lần đó ra, quan hệ giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác cũng tiến vào một giai đoạn mới hoàn toàn, Tưởng Tuyết Tùng lên tiếng, Hô Diên Ngạo Bác tuyệt đối phục tùng, trong khoảng thời gian ngắn không ít người đều cho rằng, thế cục Hoàng Lương tốt rồi, nghênh đón mùa xuân của chính trị.
Cục diện tốt đột nhiên biến hóa, gần tết âm lịch trước một tuần, không ngờ do vụ án Phong Huống bị giết, dẫn phát sấm sét phức tạp.
Chỉ là trước mặt mọi người tuyên bố quyết định Thiên Khải đến trường Đảng trung ương học tập cũng không có gì, sự tình sớm muộn gì sẽ công bố, cho dù Hô Diên Ngạo Bác hiểu rõ trong lòng, sau khi tổ liên hợp điều tra sự kiện, Thiên khải bị dời đi là một bộ phận trong một loạt tổ hợp quyền của Tưởng Tuyết Tùng hướng ông ta xuất thủ, so với chiêu tổ liên hợp điều tra là rung cây dọa khỉ, một cước đá văng Thiên Khải chính là chiêu thực, nhưng, công bố thì cứ công bố là được rồi, Tưởng Tuyết Tùng phải thêm câu nói sau cùng đề nghị công việc của Thiên Khải do hai vị đồng chí Vương Hướng Đông và Quách Vĩ Toàn chia sẻ.
Ba năm qua, Tưởng Tuyết Tùng tuy rằng cũng can thiệp công việc chính phủ, cho dù không cố ý can thiệp, cũng khó tránh khỏi sẽ khoa tay múa chân nhưng so với Bí thư Thành ủy hống hách mà mạnh mẽ, cứng rắn, ông ta coi như ôn hòa hơn, ít nhất không có trực tiếp nhúng tay vào công việc của chính quyền, giống ngày hôm nay, trực tiếp đề nghị công việc của Thiên Khải do Vương Hướng Đông và Quách Vĩ Toàn phân công, chẳng những là lần đầu tiên phá lệ, cũng là ý kiến mang tính chỉ đạo cụ thể đối với công việc chính phủ mà Tưởng Tuyết Tùng trước đó chưa từng có!
Thói quen này vừa ra, hậu hoạn vô cùng, nếu về sau Tưởng Tuyết Tùng đối với công việc chính phủ, bao gồm phân công điều chỉnh của Phó Chủ tịch thành phố và công tác đối khẩu phối hợp của Trưởng ban thư ký đều khoa tay múa chân, Hô Diên Ngạo Bác nghe hay là không nghe? Không nghe, chẳng khác gì là xem thường quyền uy Bí thư Thành ủy. Nghe, thân là của Chủ tịch thành phố quyền lực sẽ bị suy yếu rất lớn, nếu công việc chính phủ mọi chuyện nghe theo bí thư chỉ huy, còn cần Chủ tịch thành phố làm gì?
Tưởng Tuyết Tùng lợi dụng chuyện lớn Thiên Khải đến trường Đảng trung ương làm bài văn, một công đôi việc, vừa dời đi Thiên Khải, làm suy yếu rất lớn lực khống chế của ông ta đối với bộ máy chính phủ, lại đi một quân cờ lâu dài, tiến thêm một bước lôi kéo Vương Hướng Đông, khiến Vương Hướng Đông trước khi còn chưa có đến Thành ủy đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Thành ủy, mà bắt đầu dựa vào Bí thư Thành ủy, đồng thời lại vì bước tiếp theo của Quách Vĩ Toàn chôn xuống phục bút, Tưởng Tuyết Tùng rốt cục lộ ra thái độ tranh đua rồi, muốn bắt đầu dứt khoát hẳn hoi bao vây tiễu trừ ông ta rồi.
Vẻ mặt Hô Diên Ngạo Bác không thay đổi, trong lòng cũng là sông cuộn biển gầm, từ lúc Quách Vĩ Toàn điều đến Thành ủy, ông ta liền hoài nghi sắp xếp của Tưởng Tuyết Tùng đối với Quách Vĩ Toàn dự định để lại phục bút một bước lâu dài, không giống với một bước điều động Liễu Tinh Nhã là, Quách Vĩ Toàn cũng không có lên tới Cục trưởng, mà kinh nghiệm lý lịch của Quách Vĩ Toàn, lên tới Cục trưởng đã ở trong tình lý, nhưng cố tình không thăng, hiển nhiên là đang đợi bố cục nhân sự thay đổi.
Nhưng ông ta vạn lần không ngờ, vừa rồi sau khi Tưởng Tuyết Tùng vừa nói một câu, bước tiếp theo của Quách Vĩ Toàn đã miêu tả sinh động rồi, đúng là phải tiếp nhận Vương Hướng Đông đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố!
Thật là một tay âm hiểm!
Lúc trước Hô Diên Ngạo Bác cũng không phải là không có nghĩ tới khả năng Quách Vĩ Toàn đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân, nhưng cũng chỉ là hơi nghĩ, vẫn chưa đi sâu vào, chủ yếu cũng là cho tới nay thủ pháp nhẹ nhàng của Tưởng Tuyết Tùng đã tạo cho ông ta quá nhiều ảo giác, khiến ông ta cho rằng Tưởng Tuyết Tùng trên chuyện nhân sự sẽ cùng ông ta thương lượng, sẽ không độc đoán.
Cũng quả thật, ba năm qua, Tưởng Tuyết Tùng cũng không có tiến hành qua một lần đại quy mô điều chỉnh nhân sự, càng chưa từng có sắp xếp đề xuất qua bất luận chỉ đạo tính ý kiến gì đối với bộ máy nhân viên chính phủ, ông ta liền không cho rằng Quách Vĩ Toàn chính là một cái đinh Tưởng Tuyết Tùng sắp xếp ở bộ máy chính phủ, cho dù đúng vậy, nhiều nhất là một cây đinh mũ không gây thương tổn người.
Mà hiện tại, ông ta đã rõ ràng không lầm, Tưởng Tuyết Tùng chính là muốn xếp Quách Vĩ Toàn bên cạnh của ông ta đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân, chính là muốn cạnh giường ông ta, sắp đặt một con hổ nhìn chằm chằm, bất cứ lúc nào tùy thời ăn thịt ông ta.
Đổi lại mà nói, Tưởng Tuyết Tùng bắt đầu từ bố cục nhân sự, muốn tiến hành bao vây toàn diện ông ta.
Hô Diên Ngạo Bác nghĩ càng là kinh hãi, ba năm mới nhận rõ tướng mạo Tưởng Tuyết Tùng, ẩn núp quá sâu, ba năm mài kiếm, hiện tại mới lôi kiếm ra khỏi vỏ, chẳng lẽ chính là chờ Quan Doãn xuất hiện, nói như vậy, có Quan Doãn tương trợ, Tưởng Tuyết Tùng nhất định là nắm chắc tất thắng?
Hô Diên Ngạo Bác trong lòng hừ lạnh một tiếng, chưa chắc, trước chớ đắc ý quá sớm, cho dù có Quan Doãn tương trợ, có Thôi Đồng nghiêng về, cho dù lại có Vương Hướng Đông đổi hướng, Tưởng Tuyết Tùng, ông cũng đừng nghĩ muốn làm gì thì làm, tôi còn át chủ bài chưa ra!
Vừa tan họp, đám người túm năm tụm ba đi ra phòng họp, châu đầu ghé tai, đều nghị luận, hôm nay hội nghị ủy viên thường vụ mở rộng, so với bất cứ một lần hội nghị nào lúc trước đều khiến người ta kinh ngạc, không ít người đều thấy rõ tình thế, bí thư Tưởng khiêm nhượng ba năm rốt cục vỗ bàn, sắp bắt đầu phản kích Hô Diên Ngạo Bác.
Không giống suy nghĩ của người khác chính là, Quan Doãn gặp được Trịnh Thiên Tắc ủ rũ nhận sai trước công chúng, tuy rằng trong lòng có một tia khoái cảm, nhưng đối với Hô Diên Ngạo Bác ở trên hội nghị thường ủy quá mức bình tĩnh nhượng bộ, trong lòng mơ hồ lo lắng, hắn biết, có thể trong ba năm cùng Tưởng Tuyết Tùng cân sức ngang tài mà không ngã, có thể mơ hồ đè Tưởng Tuyết Tùng một đầu mà không bị điều chỉnh, Hô Diên Ngạo Bác chẳng những có thủ đoạn cực kỳ cao minh, cũng chứng minh hậu đài của ông ta ở Tỉnh ủy cực kỳ cứng rắn, mạnh mẽ. Hiện tại khi đại cục chưa định thắng bại chưa phân, ba năm cố gắng sẽ trong một hai lần hội nghị thường ủy bị Tưởng Tuyết Tùng áp chế mà buông tha cho?
Không thể, nếu buông tay ông ta không phải là Hô Diên Ngạo Bác rồi!
Hô Diên Ngạo Bác càng bình tĩnh nhượng bộ, càng chứng minh ông ta sức lực đầy đủ, càng chứng minh ông ta còn có lối thoát. Nói đi cũng phải nói lại, Quan Doãn có lý do để tin tưởng, Tưởng Tuyết Tùng cũng có lối thoát mà người ta không biết, không có gì bất ngờ xảy ra, cuối cùng ván quyết định thắng bại sắp ở năm sau trình diễn một lần va chạm đặc sắc nhất mãnh liệt nhất.
Đợi khi Tưởng Tuyết Tùng vẻ mặt cười nhạt, nện bước khoan thai đi vào văn phòng, ông ta bỗng nhiên đứng lại, xoay người nói với Quan Doãn:
- Tiểu Quan, sắp sang năm mới rồi, lễ mừng năm mới có tính toán gì không?
- Về nhà với cha mẹ.
Quan Doãn không biết vì sao Tưởng Tuyết Tùng đột nhiên hỏi chuyện lễ mừng năm mới, tính toán, quả thật còn có không đến một tháng liền bước sang năm mới rồi, nói thật, lúc hắn đón năm mới kỳ thật muốn đi gặp Hạ Lai ở Bắc Kinh.
- Trước năm mới hẳn là không đại sự gì, cậu sắp xếp thời gian một chút, tết năm nay, cho cậu nghĩ tết trước.
Tưởng Tuyết Tùng lại cường điệu một câu
- Tết nếu như đi tỉnh thành, tôi cảm thấy cậu nên đến nhà bí thư Tề chúc tết.
Một câu khiến Quan Doãn đứng im ở tại chỗ.
Tình bạn ngày càng sâu giữa Quan Doãn và Tề Ngang Dương, cũng không báo cáo qua với Tưởng Tuyết Tùng , cũng không phải Quan Doãn cố ý giấu diếm cái gì, mà là hắn cảm thấy tạm thời không cần phải báo cáo mọi chuyện với Tưởng Tuyết Tùng, còn một điều, hắn và Tề Ngang Dương âm thầm làm hết thảy, chưa chắc sẽ khiến Tưởng Tuyết Tùng vừa lòng.
Nhưng lời nói Tưởng Tuyết Tùng hiển nhiên có nghĩa ông ta đối với quan hệ chặt chẽ giữa hắn và Tề Ngang Dương có hiểu biết, cho dù không phải biết toàn bộ, cũng là đã biết đại khái.
Tuy nhiên khiến Quan Doãn khiếp sợ không phải Tưởng Tuyết Tùng biết tình bạn giữa hắn và Tề Ngang Dương sâu đậm, mà là ông ta đánh thức hắn, cũng phải, Quan Doãn và Tề Ngang Dương kết bạn tới nay, còn chưa từng nghĩ tới muốn mượn Tề Ngang Dương làm cầu thang một bước bước vào mắt Phó bí thư tỉnh ủy, đối với hắn, Phó bí thư tỉnh ủy cao cao tại thượng, hắn mới là một Phó phòng nho nhỏ, không dám trèo cao.
Lời nói Tưởng Tuyết Tùng khẳng định không phải thuận miệng nói, hơn nữa còn là đặc biệt chỉ ra để hắn đến nhà Tề Toàn chúc tết, có thể đến nhà Phó bí thư tỉnh ủy chúc tết, tuyệt đối là người mà Tề Toàn tin được, nếu không, cả cửa cũng sẽ không mở.
- Tôi cũng muốn, chỉ sợ trèo không lên được cửa nhà phó bí thư Tề.
Quan Doãn cười cười.
- Có ý nghĩ là được
Tưởng Tuyết Tùng ha hả cười,
- Tâm lớn bao nhiêu, sân khấu liền rộng bấy nhiêu, phải tin tưởng bản thân.
Hiếm khi Tưởng Tuyết Tùng trịnh trọng dạy bảo hắn, Quan Doãn khiêm tốn thụ giáo.
Theo Trịnh Lệnh Đông trốn đi và hội nghị ủy viên thường vụ mở rộng mời dự họp, dấu hiệu thế cục Hoàng Lương hoàn toàn mở rộng ra. Nhưng Quan Doãn cũng không có mù quáng lạc quan, Hoàng Lương thói quen khó sửa, không có khả năng một sớm một chiều quét sạch, hơn nữa về quyết chiến cuối cùng khu kinh tế mới còn chưa trình diễn, át chủ bài của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, đều che dấu sâu vô cùng, đều đang nổi lên ra chiêu cuối cùng.
Buổi chiều, Tưởng Tuyết Tùng cầm đầu Top 3 nhân vật Thành ủy Hoàng Lương, bao gồm Hô Diên Ngạo Bác và Thôi Đồng, ra mặt tiễn đưa tổ liên hợp điều tra. Sự tình dưới trạng thái giữ bí mật tuyệt đối, không có mấy người biết, tuy nhiên là nhân viên duy nhất đi cùng, Quan Doãn tham gia đoàn tiễn đưa.
Đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất của thư ký số 1 Thành ủy với thư ký Thành ủy khác, có thể tiếp xúc với rất nhiều cơ mật quan trọng.
Tiễn đưa sẽ rất ngắn gọn, là ở nhà khách Sơn Hải Thiên cử hành, cái gọi là nhân viên chủ quản tổ liên hợp điều tra Tỉnh ủy chỉ có hai người, một đại biểu Ủy ban Kỷ luật tỉnh, một đại biểu sở Công an tỉnh, sau khi đơn giản hàn huyên, chỉ nói không đến ba câu liền kết thúc nghi thức tiễn đưa. Nhìn qua tổ liên hợp điều tra quy cách không cao, dường như là bộ máy cải cách, lại so sánh với nhắc nhở của Trịnh Lệnh Đông, thì càng khiến Quan Doãn khẳng định cách nghĩ, tổ liên hợp điều tra chỉ là đòn gió, là hư chiêu của Tưởng Tuyết Tùng.
Nhưng thấy sắc mặt Hô Diên Ngạo Bác, trong lòng Quan Doãn một trận mừng thầm, Tưởng Tuyết Tùng thình lình ra một tay, vẫn là làm rối loạn nội tâm của Hô Diên Ngạo Bác. Tâm tình vừa loạn, khó tránh khỏi bước đi liền rối loạn.
Theo sau mắt thấy sắp đến tết âm lịch rồi, Quan Doãn hiểu rõ, quyết chiến cuối cùng, cũng phải năm sau rồi, trên cơ bản trước năm mới không có chuyện lớn.
Quả nhiên như hắn dự đoán, sau khi Trịnh Lệnh Đông bỏ chạy, tuy rằng cục thành phố tổ chức cảnh lực khổng lồ tiến hành đuổi bắt trong phạm vi cả nước, nhưng thu hoạch quá mức bé nhỏ, Trịnh Lệnh Đông như đá ném vào biển rộng, vẫn không có tin tức.
Mà dưới sự chiếu cố của Quan Doãn, Thôi Hướng phái ra cảnh sát chìm bảo hộ người nhà Trịnh Lệnh Đông, còn may, Trịnh Thiên Tắc ném chuột sợ vỡ đồ, có lẽ là sau lưng nhận được cảnh cáo của Trịnh Lệnh Đông, lại có lẽ là không dám lần nữa gây phiền toái, tóm lại ông ta không dám hạ độc thủ với người nhà Trịnh Lệnh Đông.
Nhưng thật ra Ủy ban Kỷ luật thành phố đột nhiên truyền ra tin đồn phải điều tra Trịnh Lệnh Tây, chỉ có điều đầu voi đuôi chuột, sau khi tin đồn thả ra, chậm chạp không thấy áp dụng hành động, Trịnh Lệnh Tây vẫn bình yên vô sự đi làm tan tầm, không có bộ dạng lo lắng hãi hùng chút nào. Sau đó, chuyện liền không giải quyết được gì rồi.
Có tin đồn nói, Ủy ban Kỷ luật thành phố vốn là sẽ áp dụng biện pháp thích hợp với Trịnh Lệnh Tây, nhưng sau khi Quan Doãn đi một chuyến đến Ủy ban Kỷ luật thành phố, trực tiếp cùng Bạch Sa mặt đối mặt đối thoại, hành động cuả Ủy ban Kỷ luật thành phố liền lập tức hủy bỏ.
Ngoài dự đoán của mọi người chính là, Trịnh Lệnh Đông vừa trốn, vụ án học viện Tiến Thủ lại lâm vào cục diện bế tắc, tuy nhiên không giống lần trước bị động lâm vào cục diện bế tắc chính là, lần này là gác lại vì người.
Trừ lần đó ra, quan hệ giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác cũng tiến vào một giai đoạn mới hoàn toàn, Tưởng Tuyết Tùng lên tiếng, Hô Diên Ngạo Bác tuyệt đối phục tùng, trong khoảng thời gian ngắn không ít người đều cho rằng, thế cục Hoàng Lương tốt rồi, nghênh đón mùa xuân của chính trị.
Cục diện tốt đột nhiên biến hóa, gần tết âm lịch trước một tuần, không ngờ do vụ án Phong Huống bị giết, dẫn phát sấm sét phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.