Chương 46: Thế cục đột nhiên biến đổi
Hà Thường Tại
18/03/2013
Tin xấu chính là bố cũng đến thành phố Yến, ông ấy được điều tới đây..
Hạ Lai cẩn thận liếc nhìn Quan Doãn, e sợ Quan Doãn lộ ra sự thất vọng.
Trước kia khi ở cùng nhau, Hạ Lai luôn làm nũng, vui đùa trước mặt Quan Doãn, bây giờ Quan Doãn bị Hạ Đức Trường áp chế, cô luôn cảm thấy trong lòng hổ thẹn, đứng trước mặt anh, cô lại càng cảm thấy gánh nặng tâm lý, vẫn còn may, Quan Doãn vẫn là người đàn ông sáng rực rỡ mà cô yêu, cho dù người đàn ông này hiện tại đã trưởng thành thêm một tuổi, trải qua quá nhiều lận đận, cũng may là anh ấy đều vượt qua được, mà còn có hương vị của đàn ông trưởng thành hơn trước.
Quan Doãn thản nhiên cười:
- Chúc mừng chú Hạ thằng chức, thật đáng mừng.
Hạ Đức Trường là Phó vụ trưởng của Ủy ban giáo dục Quốc Gia, quan ở thủ đô được ra ngoài, thông thường đều được tăng một bậc, phó vụ trưởng tương đương với phó giám đốc cấp sở, nếu đến tỉnh cũng phải là giám đốc sở. Liên tưởng đến người 50 tuổi như Hạ Đức Trường mà vẫn tiền đồ vô cùng sáng lạn.
Hạ Lai sau khi tốt nghiệp đại học vào báo thanh niên Quốc gia, cô được điều đến thành phố Yến, không có gì bất ngờ, sẽ công tác ở trụ sở báo Thanh niên đặt tại tỉnh Yến, huyện Khổng cách Bắc Kinh 400km, cách thành phố 200km, cô ấy nói đúng, khoảng cách giữa cô và hắn được rút ngắn lại rất nhiều.
Chỉ có điều, so với công việc mới của Hạ Lai ở thành phố, Quan Doãn càng quan tâm đến chức vụ mới của Hạ Đức Trường hơn.
Chú Hạ được chủ quản một phương?
Hạ Đức Trường từ Phó giám đốc sở đến Giám đốc sở, sẽ không thể một bước làm Bí thư thành ủy, phải là từ chức chủ tịch thành phố mà lên, bởi vậy Quan Doãn có hỏi qua, song hỏi xong mới bỗng nhiên thấy có chỗ nào không đúng, thành phố Yến là tỉnh lị, chủ tịch thành phố mới nhậm chức không lâu, không thể thay đổi nhân sự được, mà bí thư thành ủy đều cao ngang với ủy viên thường vụ tỉnh, với lý lịch của Hạ Đức Trường, không có khả năng đảm nhiệm ủy viên thường vụ tỉnh, bí thư thành ủy thành phố Yến.
Ủy viên thường vụ tỉnh là cấp phó ở tỉnh.
Hay là Hạ Đức Trường vào được bộ nào của tỉnh?
- Bố vào Tỉnh ủy.
Hạ Lai thực thà trả lời phỏng đoán của Quan Doãn:
- Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Cừ thật, Quan Doãn hít một hơi khí lành, hay cho cái chức Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Cái gọi là quản lý toàn bộ công nhân viên chức từ cấp Cục trở lên được xưng Ủy ban tổ chức cán bộ số một thiên hạ, là nơi mà tất cả những người trong chốn quan trường đều kính sợ và hướng về, vốn tưởng rằng huyện Khổng là bước đầu tiên mà ông ấy bước, không thể nghĩ, Hạ Đức Trường là khắc tinh trong cuộc đời hắn, đi khỏi Bắc Kinh đi đâu không đi, lại cố tình đến tỉnh Yến.
Đến tỉnh Yến cũng vô phương, đến bất cứ một thành phố nào đó làm chủ tịch, cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến hắn, lại trực tiếp đến Tỉnh ủy đảm nhận Phó trưởng ban thường trực, giống như một ngọn núi cao không thể leo đột ngột từ dưới đất mọc lên, chắn ngay trước mặt Quan Doãn đang chuẩn bị giơ roi thúc ngựa đến con đường lớn rạng rỡ ánh sáng phía trước.
Chẳng trách Hạ Lai muốn đến huyện Khổng một chuyến, cũng là muốn cho hắn biết trước tin tức này, là để cho hắn có một tâm lý chuẩn bị thật tốt. Nói thực, lúc mới nghe, Quan Doãn thật sự chấn kinh, khiếp sợ đến nỗi không biết vì sao, nhưng trong khoảnh khắc sau đó, hắn bỗng nhiên lại hồi phục được sự tự tin, không chỉ vì bây giờ hắn khác xa trước kia không có chỗ dựa, hắn đã có được sự trọng dụng của Lãnh Phong, hơn nữa đằng sau hắn còn có một ông cụ Dung cao nhân có thể lúc nào cũng có thể chỉ bảo nước non với những sự việc lịch sử để ứng với tình hình thực tế.
Hắn đã phát hiện ra bí mật bên trong lai lịch của Lãnh Phong, bối cảnh của Lãnh Phong thâm sâu, không thua gì Hạ Đức Trường. Có lẽ Lãnh Phong sẽ không vì hắn mà đọ sức với Hạ Đức Trường, nhưng chí ít hắn thể hiện sự quan trọng của mình cho Lãnh Phong, Lãnh Phong sẽ càng coi trọng hắn và tự giác bảo vệ hắn. Tin tưởng với sự thông minh của Hạ Đức Trường, sẽ không mạo hiểm mà đắc tội Lãnh Phong mà ra tay với hắn.
Phân tích theo một góc độ khác, Hạ Đức Trường đến thành phố Yến lại là một chuyện tốt, ít nhất giữa hắn và ông ấy có thể càng gần gũi mà thi đấu, Quan Doãn không tin, hắn có Lãnh Phong làm chỗ dựa vững chắc như núi, có ông cụ Dung làm tham mưu, lại không thể sừng sững đứng trước mặt Hạ Đức Trường, cuối cùng chuyển bại thành thắng, đánh cho Hạ Đức Trường không kịp trở tay.
Mà vấn đề đập nước trên sông Lưu Sa của huyện Khổng, chính là cuộc khảo nghiệm then chốt đầu tiên về trí tuệ chính trị của hắn, cũng là ván đánh dấu có thể thiết lập quan hệ đồng minh chân chính của hắn với Lãnh Phong hay không, nhất định phải thắng không được bại.
Quan Doãn nghĩ thông suốt rất nhiều mắt xích, lòng dạ thoáng cái trống trải, chỉ cảm thấy trời đất trước mắt rộng lớn, ôm chặt Hạ Lai, hôn lên trán cô một cái:- Nếu em không rời bỏ anh, chúng mình cả đời gắn bó với nhau.
Trên mặt Hạ Lai bừng sáng ánh sáng hạnh phúc:- Chỉ cần anh hứa với em một tương lai, em dứt khoát chờ anh đến sông cạn đá mòn.
- Được
Quan Doãn bỗng nhiên hăm hổ, một tay nắm tay Hạ Lai, một tay chỉ một vì sao xa xa:
Có vì sao chứng giám tôi xin thề, chỉ cần Hạ Lai không thay lòng, tôi nhất định sẽ lấy Hạ Lai làm vợ.
- Tôi cũng xin thề, chỉ cần Quan Doãn cưới tôi, tôi nhất định sẽ làm vợ của anh ấy, vĩnh viễn không đổi ý.
Hạ Lai cũng làm giống dáng vẻ của Quan Doãn mà nói lời thề.
Lời thề của hai người trẻ tuổi kiên định mà dứt khoát, theo gió bay khắp đất trời, hoặc là bay đến tương lai xa xôi, hoặc cũng có lẽ tương tai xa xôi giống như những vì sao ở chân trời, mong muốn nhưng không thể thành. Nhưng cho dù như thế nào, sự bắt đầu của Hạ Lai, hay là vì sự hy vọng mới mang đến cho Quan Doãn, cũng càng khiến cho hắn cho thêm dũng khí, có thêm tin tưởng để đối diện với tương lai không thể đoán trước.
Trên đường trở về, Hạ Lai lại thân thiết ôm chặt cách tay Quan Doãn, y như trước kia, tâm hồn trẻ tuổi lại một lần nữa hòa làm một, không có khoảng cách và xa lạ, Hạ Lai vừa đá ngọn cỏ bên đường vừa kể nguyên do cô đến huyện Khổng.
Ban đầu, Hạ Lai còn không biết Hạ Đức Trường âm thầm chèn ép Quan Doãn, cô tràn đầy kỳ vọng sẽ có ngày gặp lại Quan Doãn, có lẽ một năm, nhiều nhất là hai năm, sẽ có thể mãi mãi hạnh phúc ở bên nhau. Cô không ngừng viết thư, gọi điện thoại, nói hết sự nhớ nhung của cô với Quan Doãn, mà Hạ Đức Trường cũng không ngăn cản cô liên lạc với Quan Doãn, chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở cô, phải yên tâm làm việc.
Nhưng sau này, Hạ Lai dần dần phát hiện ra, Hạ Đức Trường không thực hiện lời hứa điều Quan Doãn từ huyện Khổng đến Bắc Kinh, ngược lại cô còn nghe được tin là Quan Doãn bị nhốt ở huyện Khổng, tả hữu không có chỗ dựa, bị mọi người xa lánh ghẻ lạnh, mà người đứng đằng sau chính là Hạ Đức Trường.
Sao lại thế được? Hạ Lai không dám tin bố mình trước một mặt sau một mặt, đến cả cô cũng lừa gạt! Cô chất vẫn trước mặt Hạ Đức Trường, Hạ Đức Trường lúc đầu nói là tình cảnh của Quan Doãn ở huyện không liên quan tới ông ấy, là Quan Doãn không biết cư xử, sau lại bị cô ép hỏi không ngừng, đành phải mập mờ thừa nhận quả thực là ông ấy có can thiệp ảnh hưởng, nhưng cũng là vì muốn tốt cho Quan Doãn, vì muốn Quan Doãn nhanh chóng thích ứng với cục diện phức tạp nhiều biến đổi của chốn quan trường, cũng tốt cho khi quay về Bắc Kinh có thể độc lập đứng được.
Hạ Lai tin lời của Hạ Đức Trường, nhưng từ sau đó Hạ Đức Trường thỉnh thoảng ở trước mặt cô nói Quan Doãn không đúng, còn nói sau khi ông không ngừng gia tăng ảnh hưởng ở huyện Khổng, Quan Doãn cũng không đứng dậy được, Quan Doãn làm ông vô cùng thất vọng, ông yêu cầu từ giờ trở đi, không cho phép Hạ Lai liên hệ với Quan Doãn nữa, bắt Hạ Lai phải quên Quan Doãn đi. Hạ Lai không chịu, náo loạn lên đòi đến huyện Khổng một bữa, kết quả làm Hạ Đức Trường tức tối cảnh cáo Hạ Lai, nếu Hạ Lai dám một mình rời Bắc Kinh đi gặp mặt Quan Doãn, ông sẽ đích thân gọi điện cho Bí thư thành ủy thành phố Hoàng Lương Tưởng Tuyết Tùng, bảo Tưởng Tuyết Tùng đè chết Quan Doãn ở huyện Khổng.
Hạ Lai cẩn thận liếc nhìn Quan Doãn, e sợ Quan Doãn lộ ra sự thất vọng.
Trước kia khi ở cùng nhau, Hạ Lai luôn làm nũng, vui đùa trước mặt Quan Doãn, bây giờ Quan Doãn bị Hạ Đức Trường áp chế, cô luôn cảm thấy trong lòng hổ thẹn, đứng trước mặt anh, cô lại càng cảm thấy gánh nặng tâm lý, vẫn còn may, Quan Doãn vẫn là người đàn ông sáng rực rỡ mà cô yêu, cho dù người đàn ông này hiện tại đã trưởng thành thêm một tuổi, trải qua quá nhiều lận đận, cũng may là anh ấy đều vượt qua được, mà còn có hương vị của đàn ông trưởng thành hơn trước.
Quan Doãn thản nhiên cười:
- Chúc mừng chú Hạ thằng chức, thật đáng mừng.
Hạ Đức Trường là Phó vụ trưởng của Ủy ban giáo dục Quốc Gia, quan ở thủ đô được ra ngoài, thông thường đều được tăng một bậc, phó vụ trưởng tương đương với phó giám đốc cấp sở, nếu đến tỉnh cũng phải là giám đốc sở. Liên tưởng đến người 50 tuổi như Hạ Đức Trường mà vẫn tiền đồ vô cùng sáng lạn.
Hạ Lai sau khi tốt nghiệp đại học vào báo thanh niên Quốc gia, cô được điều đến thành phố Yến, không có gì bất ngờ, sẽ công tác ở trụ sở báo Thanh niên đặt tại tỉnh Yến, huyện Khổng cách Bắc Kinh 400km, cách thành phố 200km, cô ấy nói đúng, khoảng cách giữa cô và hắn được rút ngắn lại rất nhiều.
Chỉ có điều, so với công việc mới của Hạ Lai ở thành phố, Quan Doãn càng quan tâm đến chức vụ mới của Hạ Đức Trường hơn.
Chú Hạ được chủ quản một phương?
Hạ Đức Trường từ Phó giám đốc sở đến Giám đốc sở, sẽ không thể một bước làm Bí thư thành ủy, phải là từ chức chủ tịch thành phố mà lên, bởi vậy Quan Doãn có hỏi qua, song hỏi xong mới bỗng nhiên thấy có chỗ nào không đúng, thành phố Yến là tỉnh lị, chủ tịch thành phố mới nhậm chức không lâu, không thể thay đổi nhân sự được, mà bí thư thành ủy đều cao ngang với ủy viên thường vụ tỉnh, với lý lịch của Hạ Đức Trường, không có khả năng đảm nhiệm ủy viên thường vụ tỉnh, bí thư thành ủy thành phố Yến.
Ủy viên thường vụ tỉnh là cấp phó ở tỉnh.
Hay là Hạ Đức Trường vào được bộ nào của tỉnh?
- Bố vào Tỉnh ủy.
Hạ Lai thực thà trả lời phỏng đoán của Quan Doãn:
- Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Cừ thật, Quan Doãn hít một hơi khí lành, hay cho cái chức Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Cái gọi là quản lý toàn bộ công nhân viên chức từ cấp Cục trở lên được xưng Ủy ban tổ chức cán bộ số một thiên hạ, là nơi mà tất cả những người trong chốn quan trường đều kính sợ và hướng về, vốn tưởng rằng huyện Khổng là bước đầu tiên mà ông ấy bước, không thể nghĩ, Hạ Đức Trường là khắc tinh trong cuộc đời hắn, đi khỏi Bắc Kinh đi đâu không đi, lại cố tình đến tỉnh Yến.
Đến tỉnh Yến cũng vô phương, đến bất cứ một thành phố nào đó làm chủ tịch, cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến hắn, lại trực tiếp đến Tỉnh ủy đảm nhận Phó trưởng ban thường trực, giống như một ngọn núi cao không thể leo đột ngột từ dưới đất mọc lên, chắn ngay trước mặt Quan Doãn đang chuẩn bị giơ roi thúc ngựa đến con đường lớn rạng rỡ ánh sáng phía trước.
Chẳng trách Hạ Lai muốn đến huyện Khổng một chuyến, cũng là muốn cho hắn biết trước tin tức này, là để cho hắn có một tâm lý chuẩn bị thật tốt. Nói thực, lúc mới nghe, Quan Doãn thật sự chấn kinh, khiếp sợ đến nỗi không biết vì sao, nhưng trong khoảnh khắc sau đó, hắn bỗng nhiên lại hồi phục được sự tự tin, không chỉ vì bây giờ hắn khác xa trước kia không có chỗ dựa, hắn đã có được sự trọng dụng của Lãnh Phong, hơn nữa đằng sau hắn còn có một ông cụ Dung cao nhân có thể lúc nào cũng có thể chỉ bảo nước non với những sự việc lịch sử để ứng với tình hình thực tế.
Hắn đã phát hiện ra bí mật bên trong lai lịch của Lãnh Phong, bối cảnh của Lãnh Phong thâm sâu, không thua gì Hạ Đức Trường. Có lẽ Lãnh Phong sẽ không vì hắn mà đọ sức với Hạ Đức Trường, nhưng chí ít hắn thể hiện sự quan trọng của mình cho Lãnh Phong, Lãnh Phong sẽ càng coi trọng hắn và tự giác bảo vệ hắn. Tin tưởng với sự thông minh của Hạ Đức Trường, sẽ không mạo hiểm mà đắc tội Lãnh Phong mà ra tay với hắn.
Phân tích theo một góc độ khác, Hạ Đức Trường đến thành phố Yến lại là một chuyện tốt, ít nhất giữa hắn và ông ấy có thể càng gần gũi mà thi đấu, Quan Doãn không tin, hắn có Lãnh Phong làm chỗ dựa vững chắc như núi, có ông cụ Dung làm tham mưu, lại không thể sừng sững đứng trước mặt Hạ Đức Trường, cuối cùng chuyển bại thành thắng, đánh cho Hạ Đức Trường không kịp trở tay.
Mà vấn đề đập nước trên sông Lưu Sa của huyện Khổng, chính là cuộc khảo nghiệm then chốt đầu tiên về trí tuệ chính trị của hắn, cũng là ván đánh dấu có thể thiết lập quan hệ đồng minh chân chính của hắn với Lãnh Phong hay không, nhất định phải thắng không được bại.
Quan Doãn nghĩ thông suốt rất nhiều mắt xích, lòng dạ thoáng cái trống trải, chỉ cảm thấy trời đất trước mắt rộng lớn, ôm chặt Hạ Lai, hôn lên trán cô một cái:- Nếu em không rời bỏ anh, chúng mình cả đời gắn bó với nhau.
Trên mặt Hạ Lai bừng sáng ánh sáng hạnh phúc:- Chỉ cần anh hứa với em một tương lai, em dứt khoát chờ anh đến sông cạn đá mòn.
- Được
Quan Doãn bỗng nhiên hăm hổ, một tay nắm tay Hạ Lai, một tay chỉ một vì sao xa xa:
Có vì sao chứng giám tôi xin thề, chỉ cần Hạ Lai không thay lòng, tôi nhất định sẽ lấy Hạ Lai làm vợ.
- Tôi cũng xin thề, chỉ cần Quan Doãn cưới tôi, tôi nhất định sẽ làm vợ của anh ấy, vĩnh viễn không đổi ý.
Hạ Lai cũng làm giống dáng vẻ của Quan Doãn mà nói lời thề.
Lời thề của hai người trẻ tuổi kiên định mà dứt khoát, theo gió bay khắp đất trời, hoặc là bay đến tương lai xa xôi, hoặc cũng có lẽ tương tai xa xôi giống như những vì sao ở chân trời, mong muốn nhưng không thể thành. Nhưng cho dù như thế nào, sự bắt đầu của Hạ Lai, hay là vì sự hy vọng mới mang đến cho Quan Doãn, cũng càng khiến cho hắn cho thêm dũng khí, có thêm tin tưởng để đối diện với tương lai không thể đoán trước.
Trên đường trở về, Hạ Lai lại thân thiết ôm chặt cách tay Quan Doãn, y như trước kia, tâm hồn trẻ tuổi lại một lần nữa hòa làm một, không có khoảng cách và xa lạ, Hạ Lai vừa đá ngọn cỏ bên đường vừa kể nguyên do cô đến huyện Khổng.
Ban đầu, Hạ Lai còn không biết Hạ Đức Trường âm thầm chèn ép Quan Doãn, cô tràn đầy kỳ vọng sẽ có ngày gặp lại Quan Doãn, có lẽ một năm, nhiều nhất là hai năm, sẽ có thể mãi mãi hạnh phúc ở bên nhau. Cô không ngừng viết thư, gọi điện thoại, nói hết sự nhớ nhung của cô với Quan Doãn, mà Hạ Đức Trường cũng không ngăn cản cô liên lạc với Quan Doãn, chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở cô, phải yên tâm làm việc.
Nhưng sau này, Hạ Lai dần dần phát hiện ra, Hạ Đức Trường không thực hiện lời hứa điều Quan Doãn từ huyện Khổng đến Bắc Kinh, ngược lại cô còn nghe được tin là Quan Doãn bị nhốt ở huyện Khổng, tả hữu không có chỗ dựa, bị mọi người xa lánh ghẻ lạnh, mà người đứng đằng sau chính là Hạ Đức Trường.
Sao lại thế được? Hạ Lai không dám tin bố mình trước một mặt sau một mặt, đến cả cô cũng lừa gạt! Cô chất vẫn trước mặt Hạ Đức Trường, Hạ Đức Trường lúc đầu nói là tình cảnh của Quan Doãn ở huyện không liên quan tới ông ấy, là Quan Doãn không biết cư xử, sau lại bị cô ép hỏi không ngừng, đành phải mập mờ thừa nhận quả thực là ông ấy có can thiệp ảnh hưởng, nhưng cũng là vì muốn tốt cho Quan Doãn, vì muốn Quan Doãn nhanh chóng thích ứng với cục diện phức tạp nhiều biến đổi của chốn quan trường, cũng tốt cho khi quay về Bắc Kinh có thể độc lập đứng được.
Hạ Lai tin lời của Hạ Đức Trường, nhưng từ sau đó Hạ Đức Trường thỉnh thoảng ở trước mặt cô nói Quan Doãn không đúng, còn nói sau khi ông không ngừng gia tăng ảnh hưởng ở huyện Khổng, Quan Doãn cũng không đứng dậy được, Quan Doãn làm ông vô cùng thất vọng, ông yêu cầu từ giờ trở đi, không cho phép Hạ Lai liên hệ với Quan Doãn nữa, bắt Hạ Lai phải quên Quan Doãn đi. Hạ Lai không chịu, náo loạn lên đòi đến huyện Khổng một bữa, kết quả làm Hạ Đức Trường tức tối cảnh cáo Hạ Lai, nếu Hạ Lai dám một mình rời Bắc Kinh đi gặp mặt Quan Doãn, ông sẽ đích thân gọi điện cho Bí thư thành ủy thành phố Hoàng Lương Tưởng Tuyết Tùng, bảo Tưởng Tuyết Tùng đè chết Quan Doãn ở huyện Khổng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.