Quan Vận

Chương 252: Thế cục nghiên về một phía

Hà Thường Tại

13/06/2013

Uy phong và danh tiếng của Tề Ngang Dương nổi như vậy!

Trong lòng Vương Hướng Đông ngạc nhiên kinh hãi. Tất nhiên ông ta biết Tề Ngang Dương là ai. Tuy nhiên, ông ta khiếp sợ không phải vì Tề Ngang Dương xuất hiện ở Hoàng Lương, cũng không phải Tề Ngang Dương đang ăn cơm ở khách sạn Triệu Vương, mà sao Tề Ngang Dương lại ở cùng một chỗ với Quan Doãn? Anh ta ở cùng một chỗ với Quan Doãn còn chưa tính, xem thái độ Quan Doãn và Tề Ngang Dương nói chuyện đùa giỡn thoải mái như vậy, chứng tỏ quan hệ của Quan Doãn và Tề Ngang Dương không tầm thường.

Ai chẳng biết Tề Ngang Dương là người ngạo nghễ, mắt cao hơn đầu. Anh ta sao có thể quan tâm tới những người bình thường, càng không cần phải nói tới giao hữu cùng anh ta. Với thân phận của Quan Doãn, mới là Thư ký số một của Thành ủy, trong mắt Tề Ngang Dương chẳng qua chỉ là nhân vật không được xếp hạng. Sao Quan Doãn và Tề Ngang Dương lại có thể kết giao tâm đầu ý hợp tới như vậy?

Đúng, điều gây ra sóng to gió lớn trong lòng Vương Hướng Đông chính là quan hệ giữa Quan Doãn và Tề Ngang Dương lại chặt chẽ khiến người ta đố kỵ. Anh ta đường đường là công tử đứng đầu tỉnh Yến có thân phận bối cảnh cao sâu, là người được bao nhiêu người ngưỡng mộ. Đừng nói là Quan Doãn, ngay cả các Uỷ viên thường vụ Thành ủy Hoàng Lương nếu nghe Tề Ngang Dương đang ở Hoàng Lương, cũng sẽ đều tiến tới thăm hỏi, tranh nhau kết giao. Hiện tại thì hay rồi, Tề Ngang Dương lặng lẽ tới Hoàng Lương, ai cũng không gặp, lại kết bạn với Quan Doãn, không khỏi khiến người ta kinh ngạc không thôi.

Không chỉ Vương Hướng Đông cảm thấy bất ngờ, Lưu Dương, Hồng Nhan Hinh và Triệu Bưu cũng khiếp sợ đến mức tột đỉnh. Đại danh của Tề Ngang Dương, có thể dân chúng bình dân không biết, nhưng chỉ cần là nhân vật có giao thiệp với quan trường và thương trường, hầu như không người nào không biết, không người nào không hiểu. Mấy người và Vương Hướng Đông đều khiếp sợ giống nhau. Họ đều không thể tin được Quan Doãn có một người bằng hữu như Tề Ngang Dương.

Nếu nói mấy người khiếp sợ thân phận của Tề Ngang Dương, còn không bằng nói khiếp sợ hào quang bên ngoài của Quan Doãn, Thư ký số 1 Thành ủy, vì sao lại đáp trên tuyến Tề Ngang Dương. Chẳng khác nào nói, Quan Doãn tiến vào tầm mắt của nhân vật số 3 Tỉnh ủy Tề Toàn? Hồng Nhan Hinh và Triệu Bưu trao đổi ánh mắt một chút. Cả hai đều nhận ra sự khiếp sợ và bất an trong mắt đối phương, đều ý thức được, Quan Doãn bay lên đã ở xu thế không thể ngăn cản được. Cái gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, có Tề Ngang Dương phụ trợ, hào quang Quan Doãn sẽ càng thêm chói mắt.

So với sự khiếp sợ của mọi người, vẻ mặt Tề Ngang Dương lại rất bình tĩnh. Sự bình tĩnh của anh ta không phải là giả vờ. Anh ta đã quá quen với vẻ khiếp sợ của vô số người, sớm đã quen là nhân vật trung tâm, là mặt trăng với các vì sao vây quanh, anh ta cười ha hả, chắp tay ra hiệu:

- Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Đã quấy rầy các vị. Tôi và chú em Quan đến khách sạn Triệu Vương ăn cơm, không ngờ lại vì hai món ăn mà cãi nhau. Nói thật, tranh cãi không phải đồ ăn, mà là tâm tình. Nếu mọi người đều biết nhau, chuyện cũng đã qua, không đánh không quen nhau. Nào, tôi kính các vị một ly.

Tề Ngang Dương vừa mới nâng chén. Tất cả mọi người đều nâng chén. Các chén rượu trịnh trọng chạm vào nhau, lại một lần nữa tụ hợp với tâm tư hoàn toàn khác nhau. Từ khi mới bắt đầu liền đã định trước kết cục.

Quan Doãn và Tề Ngang Dương vừa ngồi xuống một chút, đã cáo biệt đám người Vương Hướng Đông. Thứ nhất dù sao cũng không quen. Thứ hai ngồi xuống, chỉ là xuất phát từ lễ tiết, cũng vì vở diễn vừa rồi.

Chờ sau khi Quan Doãn và Tề Ngang Dương vừa đi, mấy người cũng không còn hứng thú, tụ hội qua loa đã kết thúc. Vừa đi ra khỏi khách sạn Triệu Vương, bốn người liền chia làm hai nhóm. Vương Hướng Đông và Lưu Dương cùng đi với nhau. Hồng Nhan Hinh và Triệu Bưu cùng đi với nhau. Mỗi nhóm đi một hướng.

Vương Hướng Đông và Lưu Dương ngồi chung một xe. Vừa lên xe, Vương Hướng Đông liền nhắm mắt dưỡng thần, không nói được lời nào. Có vài lần Lưu Dương muốn nói lại thôi, rồi lại sợ hãi uy vọng của Vương Hướng Đông, không dám quấy rầy ông ta nghỉ ngơi. Tuy rằng Vương Hướng Đông chỉ là Trưởng ban thư ký ở bộ máy chính phủ, nhưng uy vọng của của ông ta thì một Phó chủ tịch thành phố bình thường cũng không thể với tới. Hơn nữa còn có một điều, mặc dù Vương Hướng Đông là đại quản gia của Ủy ban nhân dân sâu đến mức được Hô Diên Ngạo Bác tín nhiệm. Đồng thời, quan hệ giữa ông ta và Tưởng Tuyết Tùng cũng không tệ.

Lưu Dương đã sớm biết, Vương Hướng Đông là người thông minh. Tuy nói sự trung lập của ông ta và nguyên tắc trung lập của Thôi Đồng khác nhau rất lớn, nhưng kỹ thuật chân trong chân ngoài của ông ta cũng xuất thần nhập hóa, khiến hai bên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có gì không nên không phải đều chọn ông ta. Cho nên mới có lời đồn nói là sau khi Lãnh Nhạc dời đi, Vương Hướng Đông có hi vọng từ Ủy ban nhân dân thành phố chuyển đến Thành ủy bên kia. Từ Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thăng chức làm Trưởng ban thư ký Thành ủy, bước một bước dài về phía trước.

Sau khi Liễu Tinh Nhã được điều đến Thành ủy, lại có lời đồn Liễu Tinh Nhã có thể tiếp nhận chức vụ Trưởng ban thư ký Thành ủy. Đối với điều này, Lưu Dương cũng không ủng hộ. Liễu Tinh Nhã mới lên Cục trưởng, lại một bước thăng chức tới Phó giám đốc sở, là một khả năng rất nhỏ, tuy rằng những người chính thức lên chức nhảy vọt như vậy cũng có, nhưng cực ít, trừ khi hậu trường ở Tỉnh ủy cực kỳ cứng rắn.



Lưu Dương cũng không phải là người không có suy nghĩ chính trị. Anh ta liền phỏng đoán lời đồn Liễu Tinh Nhã có thể đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Thành ủy, là do Vương Hướng Đông gây ra, cũng là do Vương Hướng Đông thúc giục điều chỉnh phương hướng, nên đúng lúc dựa về phía Tưởng Tuyết Tùng.

Làm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân, có lẽ có thể hai lòng với Chủ tịch thành phố, nhưng làm Trưởng ban thư ký Thành ủy, nhất định phải hoàn toàn một lòng với Bí thư Thành ủy. Quyền hạn của Chủ tịch thành phố chủ yếu thể hiện ở trên phương diện phát triển kinh tế. Mà quyền hạn của Bí thư Thành ủy quá lớn, mặc kệ là quyền nhân sự hay phương hướng phát triển kinh tế, đều có quyền uy nhất ngôn cửu đỉnh, làm Trưởng ban thư ký Thành ủy đại quản gia bên cạnh, chẳng những phải xử lý các hạng mục công việc lớn nhỏ trong Thành ủy hoàn toàn phù hợp với tâm ý của Bí thư, còn phải xem xét trên phương diện vấn đề nhân sự và phát triển kinh tế, làm tốt công tác mở đường tiên phong cho Bí thư. Từ Ủy ban nhân dân thành phố chuyển đến làm việc ở Thành ủy, ngoài mặt chỉ đơn giản giống như đổi một văn phòng, trên thực tế phía sau phải làm công tác giao tiếp và phải một lần nữa xác định lập trường. Tuyệt đối là một chuyện lớn gây hao tổn tinh thần.

- Lưu Dương, về sau khi công tác ở Ủy ban nhân dân thành phố bên này, nên xin chỉ thị của Vĩ Toàn nhiều một chút.

Khi sắp đến Thành ủy, Vương Hướng Đông mới mở to mắt, không chút để ý nói ra một câu.

- Ở thành ủy bên kia, nên trợ giúp công tác cho Quan Doãn nhiều hơn.

Một câu nói đánh trúng tim Lưu Dương, khiến anh ta lập tức nín thở!

Lãnh đạo nói, có hai đặc điểm. Một là lộ ra tính chất lớn, không cẩn thận lắng nghe lãnh đạo nói chuyện sẽ theo không theo kịp suy nghĩ của lãnh đạo. Nghe lên, lời mở đầu của lãnh đạo dường như không liên quan đến lời sau. Hai là khi lãnh đạo nói chuyện cũng sẽ không bắn tên không đích. Mặc kệ là lời thao thao bất tuyệt rỗng tuếch phát biểu trên hội nghị, hay trong trường hợp âm thầm ám chỉ mãnh liệt, hoặc thuận miệng mà nói, cũng không có lời nào mà không có ý nghĩa. Chính là nói ngược hoặc là nói mát. Mặc kệ là loại nào, nếu lĩnh ngộ không được tinh thần nói chuyện của lãnh đạo, đã định trước sẽ không đi xa được trong quan trường.

Chờ Vương Hướng Đông đi rồi, Lưu Dương còn ngây người đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích. Một câu nói của Vương Hướng Đông chẳng những khiến anh ta thông suốt, cũng khiến ấn tượng về Tưởng Tuyết Tùng trước kia là yếu đuối bị động, chuyển biến thành thận trọng đồng thời sâu không lường được. Thì ra, điều Quách Vĩ Toàn tiến vào Thành ủy đảm nhiệm Phó trưởng ban thư ký Ủy ban kiêm Chủ nhiệm phòng Giám sát điều tra, chính là một bước cờ hay, lâu dài. Trước đây, anh ta vẫn không nhìn thấu Tưởng Tuyết Tùng an bài như vậy có tác dụng huyền diệu gì. Hiện tại, Vương Hướng Đông vừa ám chỉ khiến anh ta lập tức cảm giác như rẽ mây nhìn thấy mặt trời. Anh ta đã thấy rõ được bàn tay khéo léo của Tưởng Tuyết Tùng.

Bước tiếp theo, Lãnh Nhạc dời Hoàng Lương, nếu Vương Hướng Đông thuận lợi tiếp nhận chức vụ Trưởng ban thư ký Thành ủy, vậy người kế nhiệm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố không phải ai khác, chính là Quách Vĩ Toàn!

Mà Quách Vĩ Toàn là dòng chính của Bí thư Tưởng đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân, đối với Chủ tịch thành phố Hô Diên sẽ hình thành sự kiềm chế hữu hiệu!

Thì ra, Bí thư Tưởng Tuyết Tùng dụng tâm cao thâm, trí tuệ chính trị vượt xa anh ta. Anh ta nhìn không thấu thủ đoạn cao minh của Bí thư Tưởng, còn tưởng lầm Bí thư Tưởng yếu đuối bất lực. Thật sự là ngu ngốc hết mức có thể.

Tuy nhiên... Trước kia khi Vương Hướng Đông đang công tác, anh ta đã có rất nhiều cơ hội tiếp xúc, nhưng chưa bao giờ chỉ điểm anh ta. Hôm nay, ông ta lại có thái độ khác thường, cố ý nhắc nhở anh ta. Điều này không khỏi khiến tâm tư Lưu Dương chìm nổi, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục cũng nghĩ thông suốt một điểm. Quách Vĩ Toàn và Quan Doãn, một người là dòng chính của Bí thư Tưởng ở Ủy ban nhân dân thành phố, một người là thư ký bên cạnh Bí thư Tưởng. Sau khi Vương Hướng Đông tận mắt nhìn thấy Quan Doãn và Tề Ngang Dương là bạn tốt, dường như đã bị đả kích không nhỏ, lập trường trung lập rõ ràng có sự buông lỏng lớn.

Trong lòng Lưu Dương cảm thấy kinh sợ. Vương Hướng Đông là nhân vật đại biểu cho họ Vương. Nếu ông ta ngả về phía Tưởng Tuyết Tùng, cho dù chỉ là hơi nghiêng một chút, cũng sẽ là một đả kích trọng đại đối với Chủ tịch thành phố Hô Diên!

Quan Doãn làm một pháp mã (đòn bí mật gia thêm cận nặng cho đàm phán), phân lượng của bản thân hắn có xu thế càng ngày càng tăng thêm. Lưu Dương ở trong bóng đêm lạnh giá, một mình đứng ở một góc hẻo lánh trước trụ sở Thành ủy, cảm giác bóng đêm xung quanh đầy ngưng trọng, cũng giống như dường như Quan Doãn đã khiến thế cục Thành ủy bị mất cân bằng, ép đến mức anh ta không thở nổi.



Thân là thư ký số 2 Thành ủy, ở Thành ủy nhiều năm, lần đầu tiên Lưu Dương cảm giác được cảm giác nguy hiểm và cấp bách tới gần như thế. Nếu nói Quan Doãn vừa tới đúng lúc, anh ta chỉ cảm thấy hào quang ở trên người Quan Doãn chói mắt, khiến hào quang của anh ta ảm đạm thất sắc. Với hiện tại như vậy, anh ta cũng cảm nhận được cái lạnh thấu xương. Có vài người, vừa gặp phong vân liền hóa rồng. Chỉ cần cho anh ta một sân khấu. Sân khấu có càng lớn, thì anh ta có thể diễn được càng nhiều cảnh.

Hay cho một Quan Doãn!

- Hay cho một Quan Doãn!

Hồng Nhan Hinh quay đầu nhìn Triệu Bưu nói.

- Anh tuấn trẻ tuổi hơn so với sự tưởng tượng của tôi, cũng cao minh hơn so với sự tưởng tượng của tôi. Một người bình tĩnh, đối thủ đáng sợ như vậy, lại có Tề Ngang Dương trợ giúp, đối với Cục trưởng Trịnh mà nói, không phải là chuyện tốt.

Bình thường, Hồng Nhan Hinh rất ít ngồi chung một xe với Triệu Bưu. Nhưng sau khi rời khởi khách sạn Triệu Vương đi ra, cô chủ động ngồi ở trên xe Triệu Bưu, chính là muốn giao lưu trao đổi một chút về quan điểm của mình cùng Triệu Bưu đối với trò hay vừa diễn ra.

Từ nhỏ Hồng Nhan Hinh sống ở phương nam, sau khi lớn lên mới tới phương bắc. Cô vẫn thích mặc váy. Toàn thân thanh lịch với chiếc váy đông bó sát thân thể uyển chuyển của cô, khiến mắt Triệu Bưu không ngừng lướt qua phần đùi và đỉnh núi cao ngất đang kéo căng váy của Hồng Nhan Hinh, đối với lời nói của Hồng Nhan Hinh cũng không vào đầu được mấy phần.

Cho tới nay, Triệu Bưu đối với dung mạo xinh đẹp của Hồng Nhan Hinh đã thèm tới mức chảy nước miếng. Là nam nhân, khuyết điểm lớn nhất của y chính là háo sắc. Nếu Hồng Nhan Hinh không phải là nhân tình của Trịnh lão đại, như vậy mỗi người đều có thể ngủ cùng. Chẳng qua Hồng Nhan Hinh đối với gã vẫn hờ hững nhìn xa kính trọng mà không gần gũi, nên gã không có cơ hội. Lúc này, cô ta chủ động ngồi ở trên xe gã. Tư tưởng háo sắc của gã lại hơi chấn động, cũng không thể cứu vãn. Có mỹ nữ ở bên, quản gì đến giang sơn. Gã đã quẳng chuyện Quan Doãn ra sau đầu.

Hồng Nhan Hinh nói cái gì, căn bản đều không lọt vào đầu gã. Một bàn tay gã lại không thành thật duỗi về phía váy Hồng Nhan Hinh. Khi gã mới đụng đến quần bên trong lớp váy của Hồng Nhan Hinh, chỉ thấy sắc mặt Hồng Nhan Hinh chợt lạnh xuống, kêu:

- Dừng xe!

Một lát sau, xe dừng lại sát đường, Hồng Nhan Hinh cũng không thèm để ý tới Triệu Bưu, xoay người xuống xe, lưu cho Triệu Bưu một bóng người dứt khoát kiên quyết. Sau khi Triệu Bưu ngây người một lát, nhếch miệng xem thường cười:

- Giả vờ thanh cao cái gì, giả vờ trinh tiết liệt nữ cái gì chứ!

Hồng Nhan Hinh có nghe được những lời Triệu Bưu nói hay không thì không biết, sau khi xuống xe đi được vài bước, cô tới một buồng điện thoại, lấy ra sổ điện thoại lật tìm số điện thoại.

Trên trang đầu của sổ điện thoại viết một chuỗi con số kỳ lạ. Các con số sắp hàng dường như hoàn toàn không có kết cấu. Nếu Quan Doãn nhìn thấy nhất định sẽ chấn động. Chuối con số này, rõ ràng là do Cư Tiểu Dịch lưu lại, là con số đại biểu cho toàn bộ gia sản của Trịnh Thiên Tắc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Vận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook