Quan Vận

Chương 541: Thời cơ chưa chín muồi

Hà Thường Tại

17/02/2014

Dùng đá tự đập vào chân mình chính là tâm trạng của Vương Thiên Phong lúc này, nhưng cũng là thích đáng thôi.

Chủ tịch huyện Quan Doãn, quả đúng là kỳ tài, nếu hắn tham gia cuộc thi suy nghĩ nhanh, chắc chắn có thể lấy được hạng nhất. Trong lòng Vương Thiên Phong tức giận bất bình. Quan Doãn mới tới mà đã muốn tỏ rõ uy phong. Trực Toàn là nơi nào chứ? Không phải là nơi ai muốn làm loạn là cứ làm loạn, phải suy nghĩ cẩn thận một chút, chứ đừng nghĩ không qua khỏi thắt lưng.

Thế nhưng trong lúc vô ý, lại khiến Du Dực Nhiên lọt vào tầm nhìn của Quan Doãn, thật sự khiến trong lòng gã rất khó chịu. Vốn nghĩ rằng ở Trực Toàn gã vẫn được tiếng là đấu trí như Gia Cát, không muốn vừa đối mặt đã bị Quan Doãn đã đánh bại rồi, vũ nhục hoàn toàn chỉ số thông minh của gã.

Tin tức lúc Quan Doãn nhận chức, vừa gặp mặt Vương Thiên Phong, đấu một lần đã đại thắng, đã lan truyền khắp cả Huyện ủy Trực Toàn.

Sau khi nghe được tin tức, Thẩm Học Lương đang ngồi trong phòng làm việc uống trà - là loại trà xanh Phú Tây do người khác cố ý mang từ Hồ Bắc tới, có người nói trà xanh Phú Tây có tác dụng phòng ung thư – y buông chén nước trong vắt trong tay mình xuống, ý vị thâm trường đưa mắt nhìn Vương Thiên Phong:

- Thế nào, bại dưới tay Quan Doãn rồi hả?

- Cũng không thể nói là bại, chỉ có thể nói là không đạt được mục tiêu như dự định.

Vương Thiên Phong mạnh miệng.

- Tuy đề cử Vương Nhàn không thành, nhưng Quan Doãn chọn Du Dực Nhiên cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt. Du Dực Nhiên cũng là người đặc biệt trong Huyện ủy.

- Anh cũng đừng quên, Quan Doãn lại càng đặc biệt hơn.

Thẩm Học Lương lại cầm chén nước trong vắt của y lên, chăm chú ngắm một lúc, rồi nói:

- Một tên cá biệt, lại thêm một tên cá biệt nữa, nói không chừng đúng là cán bộ có tài đến mang theo một luồng gió mới cho Trực Toàn.

- Địa vị của Bí thư Thẩm ở Trực Toàn vô cùng vững chắc. Quan Doãn tới, bất quá chỉ là vai phụ cho anh. Hắn lại còn trẻ như vậy, sao có thể được như lời anh nói vậy?

Vương Thiên Phong nịnh bợ nói.

- Cũng không nhất định là như vậy. Quan Doãn còn trẻ, nhưng lại rất có chủ kiến.

Thẩm Học Lương khẽ nhíu mày.

- Được rồi, nếu như Quan Doãn thật sự xác định Du Dực Nhiên làm thư ký của hắn, thì anh nói với Vương Nhàn cứ lo làm Phó Chủ nhiệm đi, để y theo cạnh Chủ tịch huyện Quan học một ít cách quản lý sự vụ của Ủy ban, lấy đó làm nền móng để sau này làm việc ở cơ sở.

Vương Thiên Phong mừng thầm trong lòng. Ý của Bí thư Thẩm rõ ràng là ám chỉ, chờ đến khi thời cơ chín muồi thì để Vương Nhàn tiếp nhận chức Chủ nhiệm Văn phòng Ủy ban nhân dân, rất tốt cho việc kiềm chế Quan Doãn.

- Dạ được, tôi lập tức đi sắp xếp.

Sau khi từ phòng làm việc của Thẩm Học Lương đi ra, Vương Thiên Phong đi bộ đến phòng thư ký, thông báo cho Du Dực Nhiên đến phòng làm việc của Quan Doãn.

Phòng thư ký tổng cộng có bốn năm nhân sự, tất cả đều đang xem báo cáo hoặc tài liệu, vừa nghe thấy Du Dực Nhiên được gọi đến văn phòng của Chủ tịch huyện mới, nhất trời mọi người đều mở to hai mắt, ước ao, đố kị không gì sánh được nhìn Du Dực Nhiên.

Du Dực Nhiên đang viết thoăn thoắt vào một tài liệu, gần như ghé sát vào bàn. Hình dạng của anh ta gầy gò ốm yếu, vừa thoạt nhìn thấy như cơm không đủ no, dinh dưỡng không đủ, vừa nghe Vương Thiên Phong nói, bỗng ngẩng đầu lên:

- Qua văn phòng của Chủ tịch huyện Quan? Có việc gì không?

Những người còn lại trong lòng tràn đầy một nỗi bi ai và bất đắc dĩ. Bi ai vì Du Dực Nhiên như kẻ mù, đã ở lâu trong Huyện ủy, không hề có tí giác ngộ chính trị. Chủ tịch huyện mới gọi đến, tất nhiên là có ý dùng anh ta làm thư ký, một cơ hội tốt như vậy sao lại rơi xuống đầu con mọt sách này chứ? Bất đắc dĩ vì ngay cả người chết cũng nhanh nhẹn linh hoạt hơn Du Dực Nhiên nhiều, sao hết lần này đến lần khác Chủ tịch huyện Quan đều hài lòng với hắn?

Không công bằng nha, tuyệt đối không hề công bằng!

- Cho anh đi thì anh cứ đi nhanh lên đi, còn lôi thôi cái gì?

Vương Thiên Phong cũng thấy rất phiền lòng. Quan Doãn vừa thấy bộ dạng ngu ngốc của Du Dực Nhiên, tất nhiên sẽ không thích Du Dực Nhiên, có bao nhiêu bất mãn sẽ trút hết lên đầu chẳng phải trở thành quả trứng xui xẻo rồi sao?

Có trách thì trách quá tinh ranh, ngay từ lúc đầu đã bị Quan Doãn một nhát đã khắc chế được, khiến cho y giờ đây đứng chơi vơi nửa vời, thật khó chấp nhận được, nên Quan Doãn sẽ không nghĩ y là lựa chọn tốt. Quan Doãn trực tiếp chỉ định Du Dực Nhiên cũng nói rõ được rằng hắn đoán được sự tính toán của y. Nếu thất bại, Quan Doãn sẽ mang toàn bộ khuyết điểm đổ lên đầu y, sớm muộn gì cũng sẽ cho y một đôi giày nhỏ.

- À.



Du Dực Nhiên trả lời, nhưng cũng không đứng lên ngay, mà vẫn thong thả viết tiếp lên tài liệu.

Vương Thiên Phong thật sự nổi giận, vỗ bàn đánh rầm:

- Du Dực Nhiên, anh nhiều việc lắm sao, còn muốn để Chủ tịch Quan chờ anh, phải không?

- Không phải.

Du Dực Nhiên đứng lên, quơ quơ tài liệu trong tay:

- Tôi vội viết xong phần này của tài liệu để đưa cho Chủ tịch Quan, vừa lúc còn mấy chữ cuối cùng.

Vương Thiên Phong mở to hai mắt:

- Anh cho rằng Chủ tịch Quan nhất định sẽ xem những gì anh viết sao?

- Lúc trước tôi chỉ làm nền cho Vương Nhàn, Vương Nhàn lên không được, thì nhất định tôi sẽ lên, vì thế tôi cho rằng tài liệu của tôi nhất định có cơ hội trình lên để Chủ tịch Quan đích thân xem tới.

Du Dực Nhiên mỉm cười, bước vòng qua Vương Thiên Phong, ra khỏi phòng thư ký.

Vương Thiên Phong đứng sững sờ tại chỗ, được một lúc lâu mới tỉnh lại, thẹn quá hóa giận, gạt sạch văn kiện trên bàn Du Dực Nhiên xuống đất, mắng:

- Thứ gì vậy? Thành tinh rồi sao?

Những người khác câm như hến, không dám hó hé.

Nhưng tuy không hẹn, mà họ đều nghĩ rằng Chủ tịch huyện Quan thật lợi hại, mới đến còn chưa được vài giờ, mà đã khiến Chủ nhiệm Vương phải giậm chân rồi. Nên biết rằng, Chủ nhiệm Vương chính là người tâm phúc hàng đầu của Bí thư Thẩm.

Du Dực Nhiên cứ thư thả bước chân, không chút hoang mang bước đến phòng làm việc của Quan Doãn.

- Mời vào.

Quan Doãn nghe tiếng gõ cửa, bèn thản nhiên trả lời một câu.

Cửa vừa mở ra, có một người bước vào. Người này đầu tóc bù xù, rất gầy gò, vành mắt đen kịt. Đôi mắt không nhỏ, nhưng không mở lớn quá, e là vừa nhìn đã có vài phần dọa người. Quan Doãn không nén cười nổi. Hình ảnh Du Dực Nhiên thế này, hình như là hình ảnh của một người thường xuyên thức đêm dựa vào bàn làm việc?

Quan Doãn đã đoán đúng rồi. Lúc Du Dực Nhiên bình thường không có việc gì, thường hay thức đêm, hơn nữa có lúc còn thức ba bốn đêm liền để làm việc. Ví như để làm được tài liệu này, anh ta luôn ngồi ở bàn làm việc, chỉ đi làm những gì thật cần thiết. Mỗi ngày anh ta đều đọc một lượt báo chí từ cấp trung ương đến thành phố, lại càng không ngừng nghiên cứu lịch sử của Trực Toàn, trong vòng thời gian hơn một năm, viết ra báo cáo về Trực Toàn dài đến hơn ba mươi ngàn chữ.

Báo cáo Trực Toàn nói lên được lịch sử, phong tục của Trực Toàn, viết ra được hiện trạng của Trực Toàn hiện nay và hoàn cảnh cùng triển vọng của Trực Toàn trong thời gian tới, từ khốn cảnh đến tương lai của Trực Toàn, trình bày ý kiến của mình một cách có hệ thống.

- Chủ tịch Quan, tôi là Du Dực Nhiên.

Du Dực Nhiên cung kính khẽ cúi người.

- Tiểu Du tới rồi, ngồi đi.

Quan Doãn vẫn ngồi yên không nhúc nhích, đầu tiên quan sát Du Dực Nhiên mấy lượt, mỉm cười:

- Đồng chí Thiên Phong đề cử anh làm thư ký cho tôi, anh nghĩ thế nào?

- Có thể làm thư ký của chủ tịch Quan là vinh hạnh của tôi.

Du Dực Nhiên nói:

- Cá nhân tôi phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.

Quan Doãn mỉm cười, thái độ cũng không tệ lắm, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, nhưng hình tượng hình như kém một chút, bèn hỏi thêm:



- Anh có ý kiến gì đối với sự phát triển sau này của Trực Toàn không?

- Có.

Nếu đổi lại là người khác, có thể biết khiêm tốn vài câu, nhưng Du Dực Nhiên thì không, cứ trực tiếp bước tới trước, đưa tài liệu đang cầm trong tay lên:

- Đây là những suy nghĩ của tôi từ những việc mắt thấy tai nghe khi đến Trực Toàn, có tổng kết những chuyện đã qua của Trực Toàn, cũng có cách nhìn về ngày sau của Trực Toàn.

- Được, để tôi xem.

Quan Doãn mỉm cười nhận lấy tài liệu của Du Dực Nhiên, nhưng không mở ra xem ngay, mà để qua một bên, hỏi tiếp:

- Anh cũng là một người thầy gương mẫu ở Đại học, dạy được một năm ở Trường Đại học Sư phạm Trực Toàn, sao lại được điều đến Huyện ủy?

Lý lịch của Du Dực Nhiên nằm trên bàn Quan Doãn, hắn chỉ xem vài lần đã phát hiện được điểm mấu chốt trong đó. Từ một giáo viên chuyển sang làm việc ở Huyện ủy, sự điều chuyển này vô cùng đột ngột. Đừng xem việc điều động này là chuyện nhỏ, rất nhiều người không thể vượt qua được cửa ải đầu tiên.

Chuyện này nói lên được rằng phía sau Du Dực Nhiên có người chống lưng.

Nhưng dựa vào sự sa sút của Du Dực Nhiên hiện nay, rõ ràng là phía sau không ai lo cho anh ta nữa.

Quan Doãn phân tích một cách có hệ thống một chút, tình cảnh của Du Dực Nhiên hiện này, so với tình cảnh của hắn ở huyện Khổng năm xưa không khá hơn là bao. Cũng may tuy là Du Dực Nhiên mất đi chỗ dựa, nhưng ít ra cũng không ai chèn ép, cuộc sống cũng qua một cách dễ chịu.

Nếu đổi là người khác, có thể ý chí chiến đấu sẽ tiêu tùng theo năm tháng, từ nay về sau không gượng dậy nổi, đến lúc ấy chìm sâu, qua ngày nào hay ngày ấy rồi. Nhưng Du Dực Nhiên vẫn còn có thể bày mưu tính kế vì sự phát triển của Trực Toàn sau này, cũng không đơn giản, chứng tỏ người thanh niên này không hề cam chịu.

Điều chủ yếu làm tiêu tan ý chí của một người, dù cho đã có bao nhiêu khát vọng và lý tưởng, đều chủ yếu vì qua ngày trong những chuỗi công tác vụn vặt buồn chán, khiến ý chí gần như biến mất, gần như không còn tồn tại. Do đó, từ một chàng thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, trở thành cỗ máy già nua. Quan Doãn đã đích thân trải nghiệm điều này. Mỗi một người tài ba, có được chiến thắng cuối cùng trong quan trường, đều là đại diện cho nghị lực, cho sự bền lòng.

- Lúc đó cũng thật trùng hợp.

Du Dực Nhiên hơi cúi đầu.

- Chủ tịch huyện Mã đến thị sát công tác, hỏi vài vấn đề còn bỏ ngõ, tôi trả lời được, nên Chủ tịch huyện Mã điều tôi đến Huyện ủy.

Mã Đại Thịnh đã nhìn trúng Du Dực Nhiên? Thật là lạ lùng, Quan Doãn cũng không nghĩ sâu xa nữa, lại hỏi:

- Vấn đề gì?

- Phạm Trọng Yêm là người ở đâu?

Lịch sử ghi chép Phạm Trọng Yêm là người Tô Châu, thật ra không đúng. Phạm Trọng Yêm được sinh ra ở Trực Toàn, sau khi sinh được hơn trăm ngày thì theo cha mẹ xuống phía nam, đến huyện Ngô, sau khi mất cũng không chôn ở huyện Ngô.

Chuyện xưa về Phạm Trọng Yêm, Quan Doãn cũng đã sớm được nghe qua, cũng nghe được ông cụ Dung nói một số chuyện, hắn cười ha hả:

- Phạm công là người Trực Toàn.

- Đúng vậy, câu trả lời của tôi với Chủ tịch huyện Mã đúng là như vậy. Chủ tịch huyện Mã lại hỏi có bằng chứng gì chứng minh Phạm công là người Trực Toàn không, tôi liệt kê vài điều, trong đó có một câu mà Phạm công đã viết trong thư cho anh trai mình: “Tôi là người phương bắc, người phương bắc thật thà”. Có thể thấy được, Phạm công không phải là người huyện Ngô hay người Tô Châu. Chủ tịch huyện Mã rất hài lòng với câu trả lời của tôi, bèn khen tôi hiểu được Trực Toàn khá toàn diện.

Lúc Mã Đại Thịnh ở Trực Toàn, không công không tội, nhưng sau lại bất ngờ ngã ngựa, quả thực khiến mọi người bất ngờ. Bên ngoài có lời đồn rằng Mã Đại Thịnh chịu tội cho người khác, tin tức cụ thể thế nào, Quan Doãn không dám suy đoán lung tung. Nhưng từ cuộc tao ngộ với Du Dực Nhiên mà nói, Mã Đại Thịnh chính là lãnh đạo khá có tài.

Suy nghĩ như vậy, Quan Doãn phất tay:

- Được rồi, trước hết cứ như vậy đã.

Du Dực Nhiên cũng không hỏi nhiều, cúi đầu quay về.

Quan Doãn ngồi một mình suy nghĩ mọi việc, sau đó giải quyết một ít công vụ, nhìn thấy đến giờ tan tầm, Tống Sách lại đúng giờ xuất hiện rồi.

- Chủ tịch Quan, Bí thư Thẩm đã sắp xếp một bữa tiệc để đón tiếp anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Vận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook