Chương 348: Thông suốt
Hà Thường Tại
13/06/2013
Là Đảng ủy quan trọng nhất trong các ban ngành, Đảng ủy Công an vừa là bộ môn chính trị pháp luật lại là tham mưu và trợ thủ trong việc Đảng ủy tăng cường công tác tổng hợp xã hội trị an, đồng thời còn có quyền lãnh đạo và chỉ đạo các ban ngành của Cục Công an.
Chính vì thế, ngoài Bí thư Tưởng của Thành ủy, Chủ tịch Hô Diên Ngạo Bác của Ủy ban nhân dân thành phố, thì Trịnh Thiên Tắc chỉ còn xem Thái Diễm Lệ, Bí thư Thái là lãnh đạo.
Trên thực tế, nếu muốn có ý đối lập không phù hợp, về mặt nào đó, chức của Thái Diễm Lệ còn cao hơn cả Bạch Sa.
Tưởng Tuyết Tùng ba năm ẩn nhẫn, mới khiến người khác không nhìn rõ được thủ đoạn của ông, còn Thái Diễm Lệ mới làm Bí thư Đảng ủy Công an hơn một năm, cô quá khiêm tốn và bình thản, cũng khiến cho vô số người cho rằng cô giống Tưởng Tuyết Tùng, tính cách hiền lành và dửng dưng. Hơn nữa, với vỏ bọc đầy nữ tính, Quan Doãn có lý do để tin rằng, không chỉ có hắn không để ý đến sự tồn tại của Thái Diễm Lệ, mà trong Thành ủy, cũng không ít người không để ý đến quyền uy của Bí thư Đảng ủy Công an này.
Nếu Thái Diễm Lệ thật sự là người bình thường, cô chắc chắn không có khả năng được bổ nhiệm làm Bí thư Đảng ủy Công an.
Quan Doãn lại mới vừa nhận được điện thoại của Sở Triều Huy, khi biết được Sở Công an tỉnh xuất động bắt hai vương bài cuối cùng của Trịnh Thiên Tắc, lại do chính Trương Triết Thành ra mặt, rốt cuộc là trùng hợp hay là do người nào đó an bài? Nhớ lại lúc trước, Ngũ hổ tướng của Trịnh Thiên Tắc, thượng tướng thứ nhất chết đi cũng do Trương Triết Thành bắt đầu, đến lá bài tẩy cuối cùng của Trịnh Thiên Tắc bị bắt cũng lại do Trương Triết Thành. Tin rằng Trịnh Thiên Tắc sẽ hận Trương Triết Thành đến tận xương tủy. Hình ảnh Thái Diễm Lệ tay nâng cặp lồng có bánh bao lại hiện ra trước mặt hắn, lần đầu tiên dẫn tới sự chú ý của hắn, lại đưa đến bao nhiêu liên tưởng, phải chăng chỉ là trùng hợp?
Hơn nữa Thái Diễm Lệ còn chủ động nhắc tới Trịnh Thiên Tắc, nhìn qua thì dường như quan tâm đến bệnh dạ dày của Trịnh Thiên Tắc, nhưng thật ra là ám chỉ Trịnh Thiên Tắc có dã tâm quá lớn, tâm bệnh quá nặng, muốn toàn bộ Hoàng Lương đều phải được bao phủ bởi phạm vi thế lực của gã.
Thái Diễm Lệ, hóa ra cũng là một trong lãnh đạo Thành ủy của Hoàng Lương, là một nhân vật quan trọng không thể bỏ qua. Quan Doãn thầm thấy hổ thẹn. Hắn cũng bị thế cục phức tạp của Hoàng Lương che mắt, bị ba dòng họ lớn làm mất phương hướng, cũng bị trận đọ sức giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đưa vào mê trận, cho nên bị vỏ bên ngoài che mất không thấy được rừng rậm, cuối cùng không tìm được chỗ dựa vững chắc của Hoàng Hán là ai.
Có đôi khi đi mòn cả gót sắt cũng không tìm thấy, đến lúc chẳng tốn chút công phu lại tìm được. Đời người luôn có những niềm vui bất ngờ xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Quan Doãn nhất thời cảm thán. Nếu Hoàng Hán là người của Thái Diễm Lệ, hay nói chính xác hơn là đồng minh, thì Thái Diễm Lệ luôn khiêm tốn và yếu ớt trong Thành ủy chưa chắc là bộ mặt thật của cô, rất có khả năng chỉ là ngụy trang. Lại nghĩ đến việc Sở Công an tỉnh ra tay rất kịp thời. Lần đầu tiên Trương Triết Thành ra tay, hắn đã nghĩ nhân tố bên trong tác động chính là Hạ Đức Trường, còn lần thứ hai Trương Triết Thành từ trên trời giáng xuống, bắt sống Trịnh Lệnh Đông, đưa Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm đi, anh ta đã có tin tức chính xác từ đâu?
Dù Sở Công an tỉnh đã sớm nắm được chứng cứ phạm tội của Trịnh Thiên Tắc, nhưng lần trước Trương Triết Thành có nói với Quan Doãn là chứng cứ không đầy đủ, còn không làm gì được Trịnh Thiên Tắc. Hiện tại một loạt sự kiện lại liên tiếp xảy ra, Quan Doãn lại càng khẳng định thêm phán đoán của mình: Hoàng Hán và Thái Diễm Lệ đứng cùng chiến tuyến, mà Thái Diễm Lệ lại ngầm hợp tác với Sở Công an tỉnh trong chừng mực nào đó.
Đến đây, thế cục Hoàng Lương rốt cuộc cũng đã sáng rõ trước mắt Quan Doãn, rất thông suốt. Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đối lập sừng sững, lấy Trịnh Thiên Tắc và Học viện Tiến Thủ làm điểm tựa, bay lên đến việc đấu sức vì phương hướng phát triển chính trị của Hoàng Lương.
Còn hắn đối lập với Trịnh Thiên Tắc, cũng lấy Học viện Tiến Thủ làm điểm tựa, lấy việc Hạ Lai nhảy lầu tìm cái chết, lấy việc phụ trợ Tưởng Tuyết Tùng nắm được Hoàng Lương làm đại kế đọ sức trong lúc tranh tối tranh sáng.
Còn chuyện Hoàng Hán liên kết với Thái Diễm Lệ, dưới sự chỉ huy của Sở Công an tỉnh, rốt cuộc có sự tham gia của Đảng ủy Công an tỉnh hay không thì không biết được, nhưng cũng đã âm thầm làm tan rã thế lực của Trịnh Thiên Tắc. Động cơ của Thái Diễm Lệ có phải bắt nguồn từ pháp luật hay không, Quan Doãn cũng không muốn đoán bừa, nhưng Hoàng Hán cuối cùng muốn thay thế cho Trịnh Thiên Tắc, dù có vì chính nghĩa công lý gì đi nữa, thì thật ra vẫn còn ý nghĩa sâu xa nữa.
Hành động của Hoàng Hán cũng có điểm xuất phát từ chính nghĩa, nhưng dường như cũng có mặt vì tư lợi. Dù hiện tại Quan Doãn đã rẽ mây nhìn thấy mặt trời, nhưng hắn vẫn không dám khẳng định tính cách của Hoàng Hán. Hoàng Hán có thể tung hoành ở Hoàng Lương nhiều năm, hơn nữa còn có thể đứng đầu Ngũ hổ tướng của Trịnh Thiên Tắc, có thể dễ dàng bị Sở Công an tỉnh xúi giục sao?
Hiển nhiên, Hoàng Hán ngay từ đầu không phải là người của Sở Công an tỉnh. Y nhận nhiệm vụ của Sở Công an tỉnh chắc chắn là do sự liên kết với Thái Diễm Lệ, chỉ là chuyện hai ba năm nay thôi.
Làn gió thổi nhẹ, hơi thở mùa xuân lan toả trong gió, khiến người ta vui vẻ thoải mái. Quan Doãn đứng thẳng người, khẽ mỉm cười với Thái Diễm Lệ:
-Bí thư Thái, bánh bao đựng trong cặp lồng sẽ mau nguội, mấy thứ này mà ăn lạnh có hại cho dạ dày lắm.
Thái Diễm Lệ cười ha hả, tỏ vẻ thân thiết thêm vài phần:
-Thư ký Quan thật biết chuyện, suy một ra ba, nghe tôi nói đã xem nhẹ tôi rồi. Vậy không được rồi, ăn bánh bao nhanh đi thôi.
-Tôi không dám xem nhẹ Bí thư Thái. Tôi thật lòng suy nghĩ cho sức khỏe của Bí thư Thái.
Quan Doãn nửa đùa nửa thật nói.
-Nếu quay về còn thời gian, tôi cũng đến hỏi thăm Cục trưởng Trịnh. Mới vừa khỏe mạnh đấy, sao lại xảy ra tai nạn giao thông được? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ, có chuyện gì mờ ám bên trong không?
Thái Diễm Lệ che miệng cười, lộ ra vẻ thẹn thùng hiếm thấy, còn đưa tay đẩy nhẹ Quan Doãn:
-Tin tức gì? Tôi có biết tin tức gì đâu? Thư ký Quan, anh không cần luôn ra vẻ thần bí như thế.
Nói xong, cô xoay người rời đi, đi được vài bước lại quay đầu lại mỉm cười với Quan Doãn:
-Đúng rồi, tôi nghe dường như chiếc xe đụng Cục trưởng Trịnh là xe cải tiến. Hoàng Lương tổng cộng có mấy mươi chiếc xe cải tiến, đều là mấy chiếc xe lắp ráp phi pháp chở vật liệu xây dựng.
Bóng lưng cồng kềnh của Thái Diễm Lệ biến mất ở phía xa, Quan Doãn mới thôi nhìn theo. Dù dáng người và diện mạo của Thái Diễm Lệ thật không bằng Diệp Lâm, nhưng trong mắt hắn, Thái Diễm Lệ còn đáng yêu hơn Diệp Lâm nhiều.
Xe lắp ráp phi pháp chở vật liệu xây dựng, nói một câu thật đơn giản, nhưng thật ra lại để lộ tin tức rất lớn. Ai khống chế thị trường xây dựng Hoàng Lương? Triệu Bưu! Triệu Bưu là người của ai? Trịnh Thiên Tắc!
Chuyện trở nên thú vị rồi. Xe Triệu Bưu đụng Trịnh Thiên Tắc, chẳng lẽ Trịnh Thiên Tắc lại bị thuộc hạ đánh lén? Đương nhiên, cuối cùng có phải Triệu Bưu hạ thủ hay không còn phải xem lại, nhưng chuyện đã xảy ra cũng chứng minh nội bộ Trịnh Thiên Tắc có mâu thuẫn không thể hòa giải được.
Tập đoàn thế lực của Trịnh Thiên Tắc sắp hoàn toàn sụp đổ.
Tâm trạng của Quan Doãn nhất thời tốt hẳn lên, bao phiền muộn vì chuyện Trịnh Lệnh Đông rơi vào tay Sở Công an tỉnh cũng được quét sạch. Cũng hay, Trịnh Lệnh Đông sống hay chết dĩ nhiên là chuyện nhỏ, giờ Trịnh Thiên Tắc đã như diều đứt dây, muốn bay cũng không bay cao được. Ngoài việc ngồi chờ chết, Trịnh Thiên Tắc còn có thủ đoạn gì chứ?
Mối thù của Hạ Lai xem như cũng đã được báo. Tin rằng dù Trịnh Lệnh Đông không chết, thì cũng đã mất nửa mạng rồi, không chừng không thể thoát khỏi Sở Công an tỉnh. Học viện Tiến Thủ đầu tư phi pháp, dính líu rất nhiều lãnh đạo cao cấp ở Hoàng Lương, tin rằng tỉnh sẽ áp chế hơn phân nửa chân tướng, nếu không, sẽ dẫn đến động đất lớn trong quan trường Hoàng Lương, đến lúc đó phiền toái to.
Áp đảo khiến cho tất cả đều ổn định, dưới tình thế trước mắt, không ai chịu nổi rung chuyển vì việc thay máu trong quan trường Hoàng Lương. Hơn nữa, hiện ở Bắc Kinh có gió, Tỉnh ủy cũng hơi lành lạnh vì tiết xuân.
Chỉ có điều, không biết sau khi Lý Đinh Sơn nhận được báo cáo điều tra, có thể giao cho Mộc Quả Pháp như hắn phỏng đoán hay không? Nếu Mộc Quả Pháp nhận được báo cáo điều tra, sẽ dùng thủ pháp gì để tham gia vào thế cục Hoàng Lương, khiến Hoàng Lương trở thành điểm tựa của y, từ đó đạt được lợi ích lớn về chính trị?
Vừa nghĩ, Quan Doãn vừa lấy thức ăn, cũng không ăn ở căn tin, mang cặp lồng về thẳng nhà, nhưng không để ý đến một ánh mắt hung ác đang theo dõi hắn sát sao.
Chính là Lưu Dương.
Hô Diên Ngạo Bác có tiệc, phải đi xã giao nhưng không dẫn theo Lưu Dương. Không phải Hô Diên Ngạo Bác không tin tưởng Lưu Dương, mà Hô Diên Ngạo Bác cùng mấy nhà đầu tư đến từ Bắc Kinh cùng ăn cơm để thảo luận về việc khai thác và phát triển kinh tế của các khu kinh tế mới ở Hoàng Lương. Ông ta bảo Lưu Dương chuẩn bị ít tư liệu về khu kinh tế mới, nghiên cứu về việc khai thác các khu kinh tế mới cũng như tiền lệ phát triển bất động sản thành công trong những năm gần đây.
Lưu Dương mang nhiệm vụ trong người, cũng liền xin miễn ăn cơm khách với vài vị Phó Cục trưởng, định ăn qua loa ở căn tin, sau đó quay về tăng ca, lại không hẹn mà gặp được Quan Doãn. Lần đầu tiên thấy Quan Doãn và Thái Diễm Lệ nói cười vui vẻ đến hơn nửa ngày, lại một mình vui vẻ hớn hở quay về, trong lòng cậu ta không khỏi ghen tị. Dưới ánh sáng chói lóa của Quan Doãn, hào quang của cậu ta ngày càng bị che khuất. Thư ký số một và số hai Thành ủy chỉ kém một số, nhưng đãi ngộ lại cách biệt một trời một vực.
Quan Doãn sao lại có mối quan hệ tốt như vậy với Thái Diễm Lệ? Lưu Dương mang theo sự khó hiểu và nghi vấn gọi điện thoại cho Hô Diên Ngạo Bác.
-Chủ tịch thành phố Hô Diên, Quan Doãn vừa rồi đứng nói chuyện với Bí thư Thái trước cửa căn tin đến nửa ngày.
-Thái Diễm Lệ hả?
Hô Diên Ngạo Bác và các nhà đầu tư đang trò chuyện rất vui vẻ, đã đạt được sự đồng thuận ban đầu. Nếu ông ta có được lời hứa sẽ khai thác phát triển khu kinh tế mới của nhà đầu tư, thì ông ta đã có được hơn nửa phần lợi thế trong cuộc chiến tranh giành con đường riêng trong đường lối phát triển kinh tế Hoàng Lương. Có hơn một trăm triệu tệ đầu tư trong tay, nhất định sẽ không chiến mà thắng, không làm mà được. Tưởng Tuyết Tùng có lý do gì từ chối đầu tư chứ?
Chẳng ngờ nghe được Thái Diễm Lệ và Quan Doãn có qua lại, không khỏi khiến ông ta kinh ngạc, suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Bí thư Thái luôn bình dị gần gũi, cô ấy và Quan Doãn nói chuyện cũng không có gì. Cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, nhanh chóng chỉnh sửa cho tốt các tư liệu liên quan đi.
-Dạ.
Lưu Dương rầu rĩ không vui, thầm nghĩ có chuyển biến mới rõ ràng như vậy, Chủ tịch thành phố Hô Diên sao lại không xem trọng chuyện này vậy? Thái Diễm Lệ tuy bình thường bất hiện sơn cũng bất lộ thủy ở Thành ủy, nhưng cô ta đường đường vẫn là Bí thư Đảng ủy Công an mà!
Hô Diên Ngạo Bác thật ra cũng không nghĩ nhiều đến quan hệ giữa Quan Doãn và Thái Diễm Lệ. Không phải ông ta sơ suất, mà vì ông ta đang đắm chìm trong sung sướng, nhất thời không suy nghĩ được sâu xa rằng hành động của Thái Diễm Lệ là có ý gì, cũng vì bình thường Thái Diễm Lệ trong Thành ủy không tiếng tăm gì khiến ông ta bị mê hoặc.
-Nào, tổng giám đốc Lãnh, tôi lại kính anh một ly.
Hô Diên Ngạo Bác hai tay nâng chén rượu, cung kính mời rượu một người trẻ tuổi rất trắng trẻo, mặc tây phục, mang cravat.
-Chủ tịch thành phố Hô Diên khách sáo rồi. Tôi phải mời ngài mới đúng.
Người trẻ tuổi tuy ngoài miệng nói khách sáo, nhưng thật ra không có ý khách khí chút nào, nâng chén rượu lên chạm khẽ với Hô Diên Ngạo Bác:
-Một trăm triệu có đủ không?
Người trẻ tuổi đang nâng ly, ăn nói ngông cuồng này, không là ai khác, mà chính là Lãnh Tử Thiên.
Chính vì thế, ngoài Bí thư Tưởng của Thành ủy, Chủ tịch Hô Diên Ngạo Bác của Ủy ban nhân dân thành phố, thì Trịnh Thiên Tắc chỉ còn xem Thái Diễm Lệ, Bí thư Thái là lãnh đạo.
Trên thực tế, nếu muốn có ý đối lập không phù hợp, về mặt nào đó, chức của Thái Diễm Lệ còn cao hơn cả Bạch Sa.
Tưởng Tuyết Tùng ba năm ẩn nhẫn, mới khiến người khác không nhìn rõ được thủ đoạn của ông, còn Thái Diễm Lệ mới làm Bí thư Đảng ủy Công an hơn một năm, cô quá khiêm tốn và bình thản, cũng khiến cho vô số người cho rằng cô giống Tưởng Tuyết Tùng, tính cách hiền lành và dửng dưng. Hơn nữa, với vỏ bọc đầy nữ tính, Quan Doãn có lý do để tin rằng, không chỉ có hắn không để ý đến sự tồn tại của Thái Diễm Lệ, mà trong Thành ủy, cũng không ít người không để ý đến quyền uy của Bí thư Đảng ủy Công an này.
Nếu Thái Diễm Lệ thật sự là người bình thường, cô chắc chắn không có khả năng được bổ nhiệm làm Bí thư Đảng ủy Công an.
Quan Doãn lại mới vừa nhận được điện thoại của Sở Triều Huy, khi biết được Sở Công an tỉnh xuất động bắt hai vương bài cuối cùng của Trịnh Thiên Tắc, lại do chính Trương Triết Thành ra mặt, rốt cuộc là trùng hợp hay là do người nào đó an bài? Nhớ lại lúc trước, Ngũ hổ tướng của Trịnh Thiên Tắc, thượng tướng thứ nhất chết đi cũng do Trương Triết Thành bắt đầu, đến lá bài tẩy cuối cùng của Trịnh Thiên Tắc bị bắt cũng lại do Trương Triết Thành. Tin rằng Trịnh Thiên Tắc sẽ hận Trương Triết Thành đến tận xương tủy. Hình ảnh Thái Diễm Lệ tay nâng cặp lồng có bánh bao lại hiện ra trước mặt hắn, lần đầu tiên dẫn tới sự chú ý của hắn, lại đưa đến bao nhiêu liên tưởng, phải chăng chỉ là trùng hợp?
Hơn nữa Thái Diễm Lệ còn chủ động nhắc tới Trịnh Thiên Tắc, nhìn qua thì dường như quan tâm đến bệnh dạ dày của Trịnh Thiên Tắc, nhưng thật ra là ám chỉ Trịnh Thiên Tắc có dã tâm quá lớn, tâm bệnh quá nặng, muốn toàn bộ Hoàng Lương đều phải được bao phủ bởi phạm vi thế lực của gã.
Thái Diễm Lệ, hóa ra cũng là một trong lãnh đạo Thành ủy của Hoàng Lương, là một nhân vật quan trọng không thể bỏ qua. Quan Doãn thầm thấy hổ thẹn. Hắn cũng bị thế cục phức tạp của Hoàng Lương che mắt, bị ba dòng họ lớn làm mất phương hướng, cũng bị trận đọ sức giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đưa vào mê trận, cho nên bị vỏ bên ngoài che mất không thấy được rừng rậm, cuối cùng không tìm được chỗ dựa vững chắc của Hoàng Hán là ai.
Có đôi khi đi mòn cả gót sắt cũng không tìm thấy, đến lúc chẳng tốn chút công phu lại tìm được. Đời người luôn có những niềm vui bất ngờ xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Quan Doãn nhất thời cảm thán. Nếu Hoàng Hán là người của Thái Diễm Lệ, hay nói chính xác hơn là đồng minh, thì Thái Diễm Lệ luôn khiêm tốn và yếu ớt trong Thành ủy chưa chắc là bộ mặt thật của cô, rất có khả năng chỉ là ngụy trang. Lại nghĩ đến việc Sở Công an tỉnh ra tay rất kịp thời. Lần đầu tiên Trương Triết Thành ra tay, hắn đã nghĩ nhân tố bên trong tác động chính là Hạ Đức Trường, còn lần thứ hai Trương Triết Thành từ trên trời giáng xuống, bắt sống Trịnh Lệnh Đông, đưa Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm đi, anh ta đã có tin tức chính xác từ đâu?
Dù Sở Công an tỉnh đã sớm nắm được chứng cứ phạm tội của Trịnh Thiên Tắc, nhưng lần trước Trương Triết Thành có nói với Quan Doãn là chứng cứ không đầy đủ, còn không làm gì được Trịnh Thiên Tắc. Hiện tại một loạt sự kiện lại liên tiếp xảy ra, Quan Doãn lại càng khẳng định thêm phán đoán của mình: Hoàng Hán và Thái Diễm Lệ đứng cùng chiến tuyến, mà Thái Diễm Lệ lại ngầm hợp tác với Sở Công an tỉnh trong chừng mực nào đó.
Đến đây, thế cục Hoàng Lương rốt cuộc cũng đã sáng rõ trước mắt Quan Doãn, rất thông suốt. Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đối lập sừng sững, lấy Trịnh Thiên Tắc và Học viện Tiến Thủ làm điểm tựa, bay lên đến việc đấu sức vì phương hướng phát triển chính trị của Hoàng Lương.
Còn hắn đối lập với Trịnh Thiên Tắc, cũng lấy Học viện Tiến Thủ làm điểm tựa, lấy việc Hạ Lai nhảy lầu tìm cái chết, lấy việc phụ trợ Tưởng Tuyết Tùng nắm được Hoàng Lương làm đại kế đọ sức trong lúc tranh tối tranh sáng.
Còn chuyện Hoàng Hán liên kết với Thái Diễm Lệ, dưới sự chỉ huy của Sở Công an tỉnh, rốt cuộc có sự tham gia của Đảng ủy Công an tỉnh hay không thì không biết được, nhưng cũng đã âm thầm làm tan rã thế lực của Trịnh Thiên Tắc. Động cơ của Thái Diễm Lệ có phải bắt nguồn từ pháp luật hay không, Quan Doãn cũng không muốn đoán bừa, nhưng Hoàng Hán cuối cùng muốn thay thế cho Trịnh Thiên Tắc, dù có vì chính nghĩa công lý gì đi nữa, thì thật ra vẫn còn ý nghĩa sâu xa nữa.
Hành động của Hoàng Hán cũng có điểm xuất phát từ chính nghĩa, nhưng dường như cũng có mặt vì tư lợi. Dù hiện tại Quan Doãn đã rẽ mây nhìn thấy mặt trời, nhưng hắn vẫn không dám khẳng định tính cách của Hoàng Hán. Hoàng Hán có thể tung hoành ở Hoàng Lương nhiều năm, hơn nữa còn có thể đứng đầu Ngũ hổ tướng của Trịnh Thiên Tắc, có thể dễ dàng bị Sở Công an tỉnh xúi giục sao?
Hiển nhiên, Hoàng Hán ngay từ đầu không phải là người của Sở Công an tỉnh. Y nhận nhiệm vụ của Sở Công an tỉnh chắc chắn là do sự liên kết với Thái Diễm Lệ, chỉ là chuyện hai ba năm nay thôi.
Làn gió thổi nhẹ, hơi thở mùa xuân lan toả trong gió, khiến người ta vui vẻ thoải mái. Quan Doãn đứng thẳng người, khẽ mỉm cười với Thái Diễm Lệ:
-Bí thư Thái, bánh bao đựng trong cặp lồng sẽ mau nguội, mấy thứ này mà ăn lạnh có hại cho dạ dày lắm.
Thái Diễm Lệ cười ha hả, tỏ vẻ thân thiết thêm vài phần:
-Thư ký Quan thật biết chuyện, suy một ra ba, nghe tôi nói đã xem nhẹ tôi rồi. Vậy không được rồi, ăn bánh bao nhanh đi thôi.
-Tôi không dám xem nhẹ Bí thư Thái. Tôi thật lòng suy nghĩ cho sức khỏe của Bí thư Thái.
Quan Doãn nửa đùa nửa thật nói.
-Nếu quay về còn thời gian, tôi cũng đến hỏi thăm Cục trưởng Trịnh. Mới vừa khỏe mạnh đấy, sao lại xảy ra tai nạn giao thông được? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ, có chuyện gì mờ ám bên trong không?
Thái Diễm Lệ che miệng cười, lộ ra vẻ thẹn thùng hiếm thấy, còn đưa tay đẩy nhẹ Quan Doãn:
-Tin tức gì? Tôi có biết tin tức gì đâu? Thư ký Quan, anh không cần luôn ra vẻ thần bí như thế.
Nói xong, cô xoay người rời đi, đi được vài bước lại quay đầu lại mỉm cười với Quan Doãn:
-Đúng rồi, tôi nghe dường như chiếc xe đụng Cục trưởng Trịnh là xe cải tiến. Hoàng Lương tổng cộng có mấy mươi chiếc xe cải tiến, đều là mấy chiếc xe lắp ráp phi pháp chở vật liệu xây dựng.
Bóng lưng cồng kềnh của Thái Diễm Lệ biến mất ở phía xa, Quan Doãn mới thôi nhìn theo. Dù dáng người và diện mạo của Thái Diễm Lệ thật không bằng Diệp Lâm, nhưng trong mắt hắn, Thái Diễm Lệ còn đáng yêu hơn Diệp Lâm nhiều.
Xe lắp ráp phi pháp chở vật liệu xây dựng, nói một câu thật đơn giản, nhưng thật ra lại để lộ tin tức rất lớn. Ai khống chế thị trường xây dựng Hoàng Lương? Triệu Bưu! Triệu Bưu là người của ai? Trịnh Thiên Tắc!
Chuyện trở nên thú vị rồi. Xe Triệu Bưu đụng Trịnh Thiên Tắc, chẳng lẽ Trịnh Thiên Tắc lại bị thuộc hạ đánh lén? Đương nhiên, cuối cùng có phải Triệu Bưu hạ thủ hay không còn phải xem lại, nhưng chuyện đã xảy ra cũng chứng minh nội bộ Trịnh Thiên Tắc có mâu thuẫn không thể hòa giải được.
Tập đoàn thế lực của Trịnh Thiên Tắc sắp hoàn toàn sụp đổ.
Tâm trạng của Quan Doãn nhất thời tốt hẳn lên, bao phiền muộn vì chuyện Trịnh Lệnh Đông rơi vào tay Sở Công an tỉnh cũng được quét sạch. Cũng hay, Trịnh Lệnh Đông sống hay chết dĩ nhiên là chuyện nhỏ, giờ Trịnh Thiên Tắc đã như diều đứt dây, muốn bay cũng không bay cao được. Ngoài việc ngồi chờ chết, Trịnh Thiên Tắc còn có thủ đoạn gì chứ?
Mối thù của Hạ Lai xem như cũng đã được báo. Tin rằng dù Trịnh Lệnh Đông không chết, thì cũng đã mất nửa mạng rồi, không chừng không thể thoát khỏi Sở Công an tỉnh. Học viện Tiến Thủ đầu tư phi pháp, dính líu rất nhiều lãnh đạo cao cấp ở Hoàng Lương, tin rằng tỉnh sẽ áp chế hơn phân nửa chân tướng, nếu không, sẽ dẫn đến động đất lớn trong quan trường Hoàng Lương, đến lúc đó phiền toái to.
Áp đảo khiến cho tất cả đều ổn định, dưới tình thế trước mắt, không ai chịu nổi rung chuyển vì việc thay máu trong quan trường Hoàng Lương. Hơn nữa, hiện ở Bắc Kinh có gió, Tỉnh ủy cũng hơi lành lạnh vì tiết xuân.
Chỉ có điều, không biết sau khi Lý Đinh Sơn nhận được báo cáo điều tra, có thể giao cho Mộc Quả Pháp như hắn phỏng đoán hay không? Nếu Mộc Quả Pháp nhận được báo cáo điều tra, sẽ dùng thủ pháp gì để tham gia vào thế cục Hoàng Lương, khiến Hoàng Lương trở thành điểm tựa của y, từ đó đạt được lợi ích lớn về chính trị?
Vừa nghĩ, Quan Doãn vừa lấy thức ăn, cũng không ăn ở căn tin, mang cặp lồng về thẳng nhà, nhưng không để ý đến một ánh mắt hung ác đang theo dõi hắn sát sao.
Chính là Lưu Dương.
Hô Diên Ngạo Bác có tiệc, phải đi xã giao nhưng không dẫn theo Lưu Dương. Không phải Hô Diên Ngạo Bác không tin tưởng Lưu Dương, mà Hô Diên Ngạo Bác cùng mấy nhà đầu tư đến từ Bắc Kinh cùng ăn cơm để thảo luận về việc khai thác và phát triển kinh tế của các khu kinh tế mới ở Hoàng Lương. Ông ta bảo Lưu Dương chuẩn bị ít tư liệu về khu kinh tế mới, nghiên cứu về việc khai thác các khu kinh tế mới cũng như tiền lệ phát triển bất động sản thành công trong những năm gần đây.
Lưu Dương mang nhiệm vụ trong người, cũng liền xin miễn ăn cơm khách với vài vị Phó Cục trưởng, định ăn qua loa ở căn tin, sau đó quay về tăng ca, lại không hẹn mà gặp được Quan Doãn. Lần đầu tiên thấy Quan Doãn và Thái Diễm Lệ nói cười vui vẻ đến hơn nửa ngày, lại một mình vui vẻ hớn hở quay về, trong lòng cậu ta không khỏi ghen tị. Dưới ánh sáng chói lóa của Quan Doãn, hào quang của cậu ta ngày càng bị che khuất. Thư ký số một và số hai Thành ủy chỉ kém một số, nhưng đãi ngộ lại cách biệt một trời một vực.
Quan Doãn sao lại có mối quan hệ tốt như vậy với Thái Diễm Lệ? Lưu Dương mang theo sự khó hiểu và nghi vấn gọi điện thoại cho Hô Diên Ngạo Bác.
-Chủ tịch thành phố Hô Diên, Quan Doãn vừa rồi đứng nói chuyện với Bí thư Thái trước cửa căn tin đến nửa ngày.
-Thái Diễm Lệ hả?
Hô Diên Ngạo Bác và các nhà đầu tư đang trò chuyện rất vui vẻ, đã đạt được sự đồng thuận ban đầu. Nếu ông ta có được lời hứa sẽ khai thác phát triển khu kinh tế mới của nhà đầu tư, thì ông ta đã có được hơn nửa phần lợi thế trong cuộc chiến tranh giành con đường riêng trong đường lối phát triển kinh tế Hoàng Lương. Có hơn một trăm triệu tệ đầu tư trong tay, nhất định sẽ không chiến mà thắng, không làm mà được. Tưởng Tuyết Tùng có lý do gì từ chối đầu tư chứ?
Chẳng ngờ nghe được Thái Diễm Lệ và Quan Doãn có qua lại, không khỏi khiến ông ta kinh ngạc, suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Bí thư Thái luôn bình dị gần gũi, cô ấy và Quan Doãn nói chuyện cũng không có gì. Cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, nhanh chóng chỉnh sửa cho tốt các tư liệu liên quan đi.
-Dạ.
Lưu Dương rầu rĩ không vui, thầm nghĩ có chuyển biến mới rõ ràng như vậy, Chủ tịch thành phố Hô Diên sao lại không xem trọng chuyện này vậy? Thái Diễm Lệ tuy bình thường bất hiện sơn cũng bất lộ thủy ở Thành ủy, nhưng cô ta đường đường vẫn là Bí thư Đảng ủy Công an mà!
Hô Diên Ngạo Bác thật ra cũng không nghĩ nhiều đến quan hệ giữa Quan Doãn và Thái Diễm Lệ. Không phải ông ta sơ suất, mà vì ông ta đang đắm chìm trong sung sướng, nhất thời không suy nghĩ được sâu xa rằng hành động của Thái Diễm Lệ là có ý gì, cũng vì bình thường Thái Diễm Lệ trong Thành ủy không tiếng tăm gì khiến ông ta bị mê hoặc.
-Nào, tổng giám đốc Lãnh, tôi lại kính anh một ly.
Hô Diên Ngạo Bác hai tay nâng chén rượu, cung kính mời rượu một người trẻ tuổi rất trắng trẻo, mặc tây phục, mang cravat.
-Chủ tịch thành phố Hô Diên khách sáo rồi. Tôi phải mời ngài mới đúng.
Người trẻ tuổi tuy ngoài miệng nói khách sáo, nhưng thật ra không có ý khách khí chút nào, nâng chén rượu lên chạm khẽ với Hô Diên Ngạo Bác:
-Một trăm triệu có đủ không?
Người trẻ tuổi đang nâng ly, ăn nói ngông cuồng này, không là ai khác, mà chính là Lãnh Tử Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.