Chương 472: Tin tức cần phải cảnh giác
Hà Thường Tại
13/06/2013
So với mấy năm trước, Tiểu Muội đã cao hơn một chút, cũng có vẻ duyên dáng yêu kiều hơn, nhất là cái cổ thon dài và vóc người cao gầy, nếu mặc lễ phục vào, nhất định sẽ có khí chất cao quý, ung dung tao nhã.
Hiện giờ tuy Tiểu Muội chỉ mặc một bộ đồ thể dục, nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp trời sinh của cô. Khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết, tươi tắn như ánh sáng mặt trời, dáng người đã trổ mã, xinh đẹp lộng lẫy, Nếu như năm trước Quan gia có con gái sắp lớn thì bây giờ, Tiểu Muội dĩ nhiên đã trở thành đứa con gái quốc sắc thiên hương.
Sắp xếp theo quan hệ gần gũi, Tiểu Muội là người gần gũi nhất trong cuộc đời Quan Doãn. Không chỉ vì hắn và Tiểu Muội sớm chiều ở chung, mà vì còn thân thế trôi giạt của Tiểu Muội khiến hắn càng yêu quý. Nếu như Kim Nhất Giai là người phụ nữ mà hắn muốn chung sống cả đời, thì cô em Tiểu Muội này chính là người con gái mà hắn sẵn sàng dành cả đời để bảo vệ. Cho nên, khi hắn nhìn thấy cô em gái Tiểu Muội của hắn bị mấy tên lưu manh bao vây, trong nháy mắt, lửa giận của hắn đã bốc lên.
Quan Doãn dừng hẳn xe lại, nhân tiện cầm theo roi điện từ trên xe xuống – sau lần xảy ra chuyện trên đường cao tốc, hắn đã rút ra được bài học, trên xe luôn để roi điện, hắn không chủ động gây chuyện, người khác cũng đừng hòng ức hiếp hắn – hắn bước ba bước đến trước mặt Tiểu Muội, không nói hai lời, nhấc chân đá vào bụng một tên trẻ tuổi tóc nhuộm vàng dáng vẻ lưu manh.
Gã thanh niên tóc vàng đưa cái tay bẩn thỉu định sờ mặt Tiều Muội, đôi mắt húp híp trên mặt gã đầy vẻ ti tiện,thình lình ăn một đòn của Quan Doãn vào bụng, gã kêu thảm thiết một tiếng, ôm bụng ngồi xổm xuống.
Quan Doãn ít nhiều gì cũng lưu tình. Dù sao huyện Khổng cũng không lớn, nói không chừng quanh đi quẩn lại lại là người quen. Nếu ở Hoàng Lương hoặc thành phố Yến thì cước vừa rồi của hắn có lẽ đối phương phải văng ra xa vài mét, nửa ngày cũng không dậy nổi.
Quan Doãn vừa ra tay, ba gã còn lại bên đối phương cũng không yên, đều lấy ra vũ khí – dao gập – khoa tay múa chân với Quan Doãn, miệng còn hùng hùng hổ hổ hét lên:
- Mẹ nó, thằng nhà quê ở đâu đến đây, dám đánh Chủ nhiệm, không muốn sống nữa hả?
- Chủ nhiệm, anh không việc gì chứ? Có cần mấy anh em phế nó luôn?
Tên tóc vàng chắc chắn chẳng phải cán bộ cấp bậc chủ nhiệm gì cả. Chủ nhiệm hẳn là biệt danh của gã. Gã ngồi chồm hổm trên mặt đất, lúng búng nói không nên lời, cố nhịn cả nửa ngày mới thốt lên được một câu:
- Đánh, đánh, đánh cho tàn phế.
Quan Doãn dở khóc dở cười. Ở thành phố Yến bị xã hội đen uy hiếp còn chưa tính, quay về huyện Khổng còn gặp phải đám lưu manh ăn nói ngông cuồng, nói muốn đánh cho hắn tàn phế. Nhớ năm đó, lúc hắn ở huyện Khổng này cùng ba người Lưu Bảo Gia diễu võ dương oai, thằng nhóc tóc vàng trước mặt này hẳn còn đang mặc tã chơi nước tiểu.
Tiểu Muội ôm lấy cánh tay Quan Doãn, không hề sợ hãi, trầm tĩnh nói:
- Anh, đừng khách sáo, trừng trị bọn chúng cho tốt, chúng quấn lấy em đã lâu rồi, phiền chết được.
Quan Doãn vốn đang lên cơn thịnh nộ, lại nghe được lời nói của Tiểu Muội, càng giận không kiềm được, bước một bước về phía trước, roi điện trong tay vung lên, dừng lại trên người tên côn đồ mới vừa vung dao lên.
Sau một ánh chớp điện chói lòa, tên côn đồ run rẩy cả người, sau đó miệng sùi bọt mép, xụi lơ trên mặt đất, nằm đơ như chết trên mặt đất.
Mấy tên nhóc lưu manh ở huyện Khổng, bình thường diễu võ dương oai coi như cũng được, chưa từng thấy người nào hay hơn, cũng chưa từng thấy được uy lực của cây roi điện chuyên dụng của Công an Trung Quốc mà Quan Doãn đang sử dụng, lần này Quan Doãn vừa ra tay, lập tức khiến hai gã còn lại sợ đến không nhúc nhích nổi, hai chân run rẩy, suýt nữa đã tiểu trong quần.
Quan Doãn mỉm cười:
- Còn muốn đánh tôi tàn phế không?
Một tên trong đó thân hình cao lớn, tóc dài, rõ ràng ra vẻ là tên cầm đầu, cố gắng giữ vững thân người, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Quan Doãn, liếc mắt một cái, thấp thỏm hỏi:
- Xin hỏi anh là…
- Tôi là Quan Doãn.
- Anh thật sự là anh Quan sao?
Tên tóc dài tỏ vẻ vừa mừng vừa sợ.
- Quan Doãn, đệ nhất thái gia huyện Khổng hả?
Quan Doãn dở khóc dở cười:
- Cái gì mà đệ nhất thái gia huyện Khổng chứ? Nói xằng bậy. Tôi chỉ là Quan Doãn, không có đệ nhất thái gia huyện Khổng gì cả.
- Quan gia!
Quan Doãn vừa dứt lời, tên tóc dài vội ném con dao trong tay xuống, quỳ phịch xuống đất, dập đầu xuống đất “binh binh binh” ba cái.
- Quan gia trên cao, xin nhận một lạy của Tiểu Cường!
Quan Doãn ngây ngẩn cả người. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đang lúc còn ngơ ngẩn, gã thanh niên trẻ tuổi tóc vàng cũng bò dậy, giống hệt như tên tóc dài, dập đầu ba cái liên tiếp:
- Quan gia, xin thu nhận chúng em, sau này chúng em theo anh lăn lộn.
Quan Doãn hoàn toàn hồ đồ rồi.
- Ý của các cậu là gì?
Tiểu Cường vừa chắp tay, nói với khí khái giang hồ:
- Quan Doãn, em tên là Mã Tiểu Cường, nó tên là Ngưu Chủ Nhân, thằng kia là Dương Tiểu Nhị, thằng đó là Thân Đại Trương. Bốn người chúng em luôn ngưỡng mộ sự tích anh hùng của Quan gia, Lôi gia và Lý gia, một lòng mong được đầu nhập làm thuộc hạ Quan gia, nhưng vẫn chưa có cơ hội, nên nghĩ ra một ý tưởng vớ vẩn cùi bắp là mượn chuyện trêu chọc Tiểu Muội để gây chuyện với Quan gia, hy vọng chúng em để lại được ấn tượng sâu sắc cho Quan gia…
Quan Doãn thật hết chỗ nói rồi, vậy cũng được sao? Tuy nhiên cũng đừng nói, thủ pháp của mấy tên lưu manh này đúng thật là có hiệu quả, bốn tên này quả là để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc. Lại nghĩ đến không biết khi nào mà danh tiếng của hắn và mấy người Lưu Bảo Gia lại có danh tiếng trong đám lưu manh huyện Khổng đến như thế? Đây không phải là một hiện tượng tốt.
- Được rồi, mấy người đúng là để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc. Giờ mấy người có thể đi được rồi.
Quan Doãn khoát tay, không muốn đùa với chúng nữa.
- Quan gia, anh không hứa nhận bọn em làm đệ tử, bọn em không đứng dậy đâu.
Mã Tiểu Cường giở trò vô lại nói.
- Không tin là Quan gia anh không chấp nhận.
Thật sao? Muốn uy hiếp hắn à? Quan Doãn suy nghĩ, để mấy tên này quỳ mãi thế cũng không xong, hắn gật đầu nói:
- Như vậy cũng được, các cậu sau này có chuyện gì thì cứ đi tìm Lý Lý, nói là đã nói với tôi, để Lý Lý có thể giúp các cậu.
Quan Doãn vừa nói xong những lời này, mặt mấy tên này lập tức lộ rõ vẻ vui mừng. Mã Tiểu Cường lại muốn dập đầu, Quan Doãn nghiêm mặt:
- Còn càn quấy nữa, các cậu cút xéo đi.
- Dạ, dạ, không dám đâu.
Mã Tiểu Cường thấy Quan Doãn thật sự tức giận, bèn đứng dậy ngay, mấy người đứng xung quanh Quan Doãn, cúi đầu cung kính.
Quan Doãn cũng chẳng muốn giằng co với bọn chúng nữa, có chủ ý để chúng đi tìm Lý Lý cũng là muốn Lý Lý dẫn đường cho chúng, đi về đường ngay, đừng cả ngày lúc ẩn lúc hiện không làm chuyện đàng hoàng mà lại làm lưu manh, không có tiền đồ. Cho dù có lăn lộn được như Trịnh Thiên Tắc thì sớm muộn gì con người cũng đen tối, con đường trước mắt của xã hội đen trong tình hình chính trị trong nước, chỉ có con đường chết.
Quan Doãn xoay người rời đi, để Tiểu Muội lên xe trước, sau đó hắn mở cửa xe ra, đang định bước lên thì Mã Tiểu Cường lại bu tới, lắp bắp nói:
- Quan, Quan gia…
Quan Doãn chau mày, cách xưng hô Quan gia này nghe thế nào cũng không thấy tự nhiên, hắn xua tay nói:
- Còn chuyện gì nữa?
- Không có chuyện, không có chuyện, nhưng có một chuyện nhỏ không là gì, em không biết có nói nên với Quan gia một tiếng không.
Mã Tiểu Cường muốn nói lại thôi.
- Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, đừng dài dòng.
Quan Doãn mắng một câu, lại đấm một đấm vào vai Mã Tiểu Cường.
- Lấy phong độ đàn ông ra đi.
Câu mắng này khiến Mã Tiểu Cường lên tinh thần gấp trăm lần, eo của gã lại cong xuống thêm mấy phần, nói nhỏ với vẻ thần bí:
- Quan gia, ở huyện mình, trong đám lưu manh đều đang đồn đãi là Vương Xa Quân không chết, còn có người nói, một thời gian ngắn trước, còn gặp được Vương Xa Quân ở huyện Khổng.
- !!!
Chuyện này thật đáng giật mình, không phải chuyện thường, Quan Doãn lập tức mở to hai mắt.
- Lời đồn có lâu chưa?
- Cũng không lâu lắm, chỉ mới mấy ngày nay thôi, lời đồn cũng thêm mắt thêm mũi, nói Vương Xa Quân đại nạn không chết, ắt có hạnh phúc tới cuối đời, còn nói dường như Vương Xa Quân đi về phương nam, theo một ông chủ rất lợi hại, còn học được một thân bản lĩnh, muốn quay về trả thù.
Nếu Vương Xa Quan quả thật không chết, gã lại lẻn về huyện Khổng… Với tính cách của gã, nhất định sẽ điên cuồng trả thù. Trong lòng Quan Doãn trầm xuống, hắn không ở huyện Khổng, nhưng cha mẹ và Tiểu Muội đều ở trong huyện Khổng. Tiểu Muội còn tốt, cũng sẽ đi học Đại học Bắc Kinh rồi, nhưng cha mẹ thì không thể rời khỏi huyện Khổng. Nếu chẳng may lời đồn là thật, Vương Xa Quân mang lửa giận trả thù trên người cha mẹ, sẽ là sức nặng mà bản thân Quan Doãn không thể chịu nổi.
- Cứ thăm dò xem tin tức là thật hay giả, nếu đã xác định được, thì cứ đến Huyện ủy tìm Lý Lý, nghe theo sự căn dặn của anh ta.
- Dạ, Quan gia.
Mã Tiểu Cường được cổ vũ, vội vội vàng vàng vung tay lên, dẫn mấy người kia đi mất.
Nhìn theo bóng lưng của họ, Quan Doãn khẽ lắc đầu, không ngờ vừa đến huyện Khổng đã gặp bọn dở hơi Mã Tiểu Cường, càng không ngờ được một đám dở hơi bình thường cũng có thể mang đến tin tức đánh kinh ngạc như thế cho hắn. Giờ hắn và Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực ở xa huyện Khổng, huyện Khổng gió thổi cỏ lay, hắn rất khó nắm bắt được kịp thời, mà Lý Lý ở Huyện ủy phát triển nhanh chóng, cũng dần dần cách xa xã hội ngầm, nhưng đôi khi cũng linh thông tin tức của xã hội ngầm, cũng rất kịp thời. Phải nói rằng mấy người Mã Tiểu Cường mèo mù vớ cá rán, đúng là đã mang đến cho hắn một tin tức đáng cảnh giác.
Việc này cũng khiến Quan Doãn ghi nhớ, bất kỳ ai cũng có điểm có lợi.
Hắn lái xe chở Tiểu Muội về thẳng nhà. Được nửa đường, Quan Doãn trong lòng vẫn không dám khẳng định, liền gọi điện thoại cho Lý Lý.
- Lý Lý, có chuyện cậu nên cẩn thận một chút…
Quan Doãn nói lại chuyện vừa rồi.
- Anh Quan, Mã Tiểu Cường vừa rồi đã đến tìm em nói chuyện này. Em đã hỏi vài người, đang đợi trả lời, nếu có tin chính xác em sẽ nói cho anh biết. Ngoài ra, anh cứ an tâm về an toàn của cha mẹ anh, còn có em ở huyện Khổng này, để hai cụ xảy ra vấn đề thì em không dám gặp mặt anh nữa rồi.
Lý Lý trước kia vẫn là người rất nghĩa dũng, Quan Doãn cũng yên tâm.
Trở lại căn nhà quen thuộc, tất cả vẫn như trước, mấy con gà vịt, chó vàng cũng lớn hơn một chút, còn mấy cây ăn quả trong sân cũng to lớn hơn nhiều. Qua bao năm tháng, vô hình trung tất cả đều đã thay đổi rất nhiều.
- Cha, mẹ, con về rồi.
Trong lúc con chó Vàng vẫy đuôi mừng rỡ, Quan Doãn bước vào nhà. Mùi cơm chín thơm quen thuộc ngào ngạt có hương vị của bánh nướng áp chảo, trong nháy mắt lòng hắn chìm đắm trong tình thân ngọt ngào.
Quan Thành Nhân và Mẫu Bang Phương một trước một sau bước ra đó. Hai người vui vẻ ra mặt.
- Về rồi à.
- Mau vào nhà thôi.
Đi theo cha mẹ vào nhà, cách bày trí trong nhà vẫn như trước. Những người lớn tuổi không muốn bố trí thêm các dụng cụ gia đình. Hơn nữa, cha mẹ hắn tiết kiệm, còn sử dụng được thì tuyệt đối không thay mới. Quan Doãn cũng ảnh hưởng sâu sắc tư tưởng tiết kiệm của cha mẹ, hắn bình thường cũng rất ít khi tiêu tiền loạn xạ.
Vào nhà, thức ăn đã dọn lên, sau khi ngồi vào bàn, câu nói đầu tiên của mẹ hắn đã khiến Quan Doãn giật mình kinh hãi.
- Quan Doãn, có khả năng mẹ phải về nhà ngoại một chuyến.
Hiện giờ tuy Tiểu Muội chỉ mặc một bộ đồ thể dục, nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp trời sinh của cô. Khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết, tươi tắn như ánh sáng mặt trời, dáng người đã trổ mã, xinh đẹp lộng lẫy, Nếu như năm trước Quan gia có con gái sắp lớn thì bây giờ, Tiểu Muội dĩ nhiên đã trở thành đứa con gái quốc sắc thiên hương.
Sắp xếp theo quan hệ gần gũi, Tiểu Muội là người gần gũi nhất trong cuộc đời Quan Doãn. Không chỉ vì hắn và Tiểu Muội sớm chiều ở chung, mà vì còn thân thế trôi giạt của Tiểu Muội khiến hắn càng yêu quý. Nếu như Kim Nhất Giai là người phụ nữ mà hắn muốn chung sống cả đời, thì cô em Tiểu Muội này chính là người con gái mà hắn sẵn sàng dành cả đời để bảo vệ. Cho nên, khi hắn nhìn thấy cô em gái Tiểu Muội của hắn bị mấy tên lưu manh bao vây, trong nháy mắt, lửa giận của hắn đã bốc lên.
Quan Doãn dừng hẳn xe lại, nhân tiện cầm theo roi điện từ trên xe xuống – sau lần xảy ra chuyện trên đường cao tốc, hắn đã rút ra được bài học, trên xe luôn để roi điện, hắn không chủ động gây chuyện, người khác cũng đừng hòng ức hiếp hắn – hắn bước ba bước đến trước mặt Tiểu Muội, không nói hai lời, nhấc chân đá vào bụng một tên trẻ tuổi tóc nhuộm vàng dáng vẻ lưu manh.
Gã thanh niên tóc vàng đưa cái tay bẩn thỉu định sờ mặt Tiều Muội, đôi mắt húp híp trên mặt gã đầy vẻ ti tiện,thình lình ăn một đòn của Quan Doãn vào bụng, gã kêu thảm thiết một tiếng, ôm bụng ngồi xổm xuống.
Quan Doãn ít nhiều gì cũng lưu tình. Dù sao huyện Khổng cũng không lớn, nói không chừng quanh đi quẩn lại lại là người quen. Nếu ở Hoàng Lương hoặc thành phố Yến thì cước vừa rồi của hắn có lẽ đối phương phải văng ra xa vài mét, nửa ngày cũng không dậy nổi.
Quan Doãn vừa ra tay, ba gã còn lại bên đối phương cũng không yên, đều lấy ra vũ khí – dao gập – khoa tay múa chân với Quan Doãn, miệng còn hùng hùng hổ hổ hét lên:
- Mẹ nó, thằng nhà quê ở đâu đến đây, dám đánh Chủ nhiệm, không muốn sống nữa hả?
- Chủ nhiệm, anh không việc gì chứ? Có cần mấy anh em phế nó luôn?
Tên tóc vàng chắc chắn chẳng phải cán bộ cấp bậc chủ nhiệm gì cả. Chủ nhiệm hẳn là biệt danh của gã. Gã ngồi chồm hổm trên mặt đất, lúng búng nói không nên lời, cố nhịn cả nửa ngày mới thốt lên được một câu:
- Đánh, đánh, đánh cho tàn phế.
Quan Doãn dở khóc dở cười. Ở thành phố Yến bị xã hội đen uy hiếp còn chưa tính, quay về huyện Khổng còn gặp phải đám lưu manh ăn nói ngông cuồng, nói muốn đánh cho hắn tàn phế. Nhớ năm đó, lúc hắn ở huyện Khổng này cùng ba người Lưu Bảo Gia diễu võ dương oai, thằng nhóc tóc vàng trước mặt này hẳn còn đang mặc tã chơi nước tiểu.
Tiểu Muội ôm lấy cánh tay Quan Doãn, không hề sợ hãi, trầm tĩnh nói:
- Anh, đừng khách sáo, trừng trị bọn chúng cho tốt, chúng quấn lấy em đã lâu rồi, phiền chết được.
Quan Doãn vốn đang lên cơn thịnh nộ, lại nghe được lời nói của Tiểu Muội, càng giận không kiềm được, bước một bước về phía trước, roi điện trong tay vung lên, dừng lại trên người tên côn đồ mới vừa vung dao lên.
Sau một ánh chớp điện chói lòa, tên côn đồ run rẩy cả người, sau đó miệng sùi bọt mép, xụi lơ trên mặt đất, nằm đơ như chết trên mặt đất.
Mấy tên nhóc lưu manh ở huyện Khổng, bình thường diễu võ dương oai coi như cũng được, chưa từng thấy người nào hay hơn, cũng chưa từng thấy được uy lực của cây roi điện chuyên dụng của Công an Trung Quốc mà Quan Doãn đang sử dụng, lần này Quan Doãn vừa ra tay, lập tức khiến hai gã còn lại sợ đến không nhúc nhích nổi, hai chân run rẩy, suýt nữa đã tiểu trong quần.
Quan Doãn mỉm cười:
- Còn muốn đánh tôi tàn phế không?
Một tên trong đó thân hình cao lớn, tóc dài, rõ ràng ra vẻ là tên cầm đầu, cố gắng giữ vững thân người, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Quan Doãn, liếc mắt một cái, thấp thỏm hỏi:
- Xin hỏi anh là…
- Tôi là Quan Doãn.
- Anh thật sự là anh Quan sao?
Tên tóc dài tỏ vẻ vừa mừng vừa sợ.
- Quan Doãn, đệ nhất thái gia huyện Khổng hả?
Quan Doãn dở khóc dở cười:
- Cái gì mà đệ nhất thái gia huyện Khổng chứ? Nói xằng bậy. Tôi chỉ là Quan Doãn, không có đệ nhất thái gia huyện Khổng gì cả.
- Quan gia!
Quan Doãn vừa dứt lời, tên tóc dài vội ném con dao trong tay xuống, quỳ phịch xuống đất, dập đầu xuống đất “binh binh binh” ba cái.
- Quan gia trên cao, xin nhận một lạy của Tiểu Cường!
Quan Doãn ngây ngẩn cả người. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đang lúc còn ngơ ngẩn, gã thanh niên trẻ tuổi tóc vàng cũng bò dậy, giống hệt như tên tóc dài, dập đầu ba cái liên tiếp:
- Quan gia, xin thu nhận chúng em, sau này chúng em theo anh lăn lộn.
Quan Doãn hoàn toàn hồ đồ rồi.
- Ý của các cậu là gì?
Tiểu Cường vừa chắp tay, nói với khí khái giang hồ:
- Quan Doãn, em tên là Mã Tiểu Cường, nó tên là Ngưu Chủ Nhân, thằng kia là Dương Tiểu Nhị, thằng đó là Thân Đại Trương. Bốn người chúng em luôn ngưỡng mộ sự tích anh hùng của Quan gia, Lôi gia và Lý gia, một lòng mong được đầu nhập làm thuộc hạ Quan gia, nhưng vẫn chưa có cơ hội, nên nghĩ ra một ý tưởng vớ vẩn cùi bắp là mượn chuyện trêu chọc Tiểu Muội để gây chuyện với Quan gia, hy vọng chúng em để lại được ấn tượng sâu sắc cho Quan gia…
Quan Doãn thật hết chỗ nói rồi, vậy cũng được sao? Tuy nhiên cũng đừng nói, thủ pháp của mấy tên lưu manh này đúng thật là có hiệu quả, bốn tên này quả là để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc. Lại nghĩ đến không biết khi nào mà danh tiếng của hắn và mấy người Lưu Bảo Gia lại có danh tiếng trong đám lưu manh huyện Khổng đến như thế? Đây không phải là một hiện tượng tốt.
- Được rồi, mấy người đúng là để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc. Giờ mấy người có thể đi được rồi.
Quan Doãn khoát tay, không muốn đùa với chúng nữa.
- Quan gia, anh không hứa nhận bọn em làm đệ tử, bọn em không đứng dậy đâu.
Mã Tiểu Cường giở trò vô lại nói.
- Không tin là Quan gia anh không chấp nhận.
Thật sao? Muốn uy hiếp hắn à? Quan Doãn suy nghĩ, để mấy tên này quỳ mãi thế cũng không xong, hắn gật đầu nói:
- Như vậy cũng được, các cậu sau này có chuyện gì thì cứ đi tìm Lý Lý, nói là đã nói với tôi, để Lý Lý có thể giúp các cậu.
Quan Doãn vừa nói xong những lời này, mặt mấy tên này lập tức lộ rõ vẻ vui mừng. Mã Tiểu Cường lại muốn dập đầu, Quan Doãn nghiêm mặt:
- Còn càn quấy nữa, các cậu cút xéo đi.
- Dạ, dạ, không dám đâu.
Mã Tiểu Cường thấy Quan Doãn thật sự tức giận, bèn đứng dậy ngay, mấy người đứng xung quanh Quan Doãn, cúi đầu cung kính.
Quan Doãn cũng chẳng muốn giằng co với bọn chúng nữa, có chủ ý để chúng đi tìm Lý Lý cũng là muốn Lý Lý dẫn đường cho chúng, đi về đường ngay, đừng cả ngày lúc ẩn lúc hiện không làm chuyện đàng hoàng mà lại làm lưu manh, không có tiền đồ. Cho dù có lăn lộn được như Trịnh Thiên Tắc thì sớm muộn gì con người cũng đen tối, con đường trước mắt của xã hội đen trong tình hình chính trị trong nước, chỉ có con đường chết.
Quan Doãn xoay người rời đi, để Tiểu Muội lên xe trước, sau đó hắn mở cửa xe ra, đang định bước lên thì Mã Tiểu Cường lại bu tới, lắp bắp nói:
- Quan, Quan gia…
Quan Doãn chau mày, cách xưng hô Quan gia này nghe thế nào cũng không thấy tự nhiên, hắn xua tay nói:
- Còn chuyện gì nữa?
- Không có chuyện, không có chuyện, nhưng có một chuyện nhỏ không là gì, em không biết có nói nên với Quan gia một tiếng không.
Mã Tiểu Cường muốn nói lại thôi.
- Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, đừng dài dòng.
Quan Doãn mắng một câu, lại đấm một đấm vào vai Mã Tiểu Cường.
- Lấy phong độ đàn ông ra đi.
Câu mắng này khiến Mã Tiểu Cường lên tinh thần gấp trăm lần, eo của gã lại cong xuống thêm mấy phần, nói nhỏ với vẻ thần bí:
- Quan gia, ở huyện mình, trong đám lưu manh đều đang đồn đãi là Vương Xa Quân không chết, còn có người nói, một thời gian ngắn trước, còn gặp được Vương Xa Quân ở huyện Khổng.
- !!!
Chuyện này thật đáng giật mình, không phải chuyện thường, Quan Doãn lập tức mở to hai mắt.
- Lời đồn có lâu chưa?
- Cũng không lâu lắm, chỉ mới mấy ngày nay thôi, lời đồn cũng thêm mắt thêm mũi, nói Vương Xa Quân đại nạn không chết, ắt có hạnh phúc tới cuối đời, còn nói dường như Vương Xa Quân đi về phương nam, theo một ông chủ rất lợi hại, còn học được một thân bản lĩnh, muốn quay về trả thù.
Nếu Vương Xa Quan quả thật không chết, gã lại lẻn về huyện Khổng… Với tính cách của gã, nhất định sẽ điên cuồng trả thù. Trong lòng Quan Doãn trầm xuống, hắn không ở huyện Khổng, nhưng cha mẹ và Tiểu Muội đều ở trong huyện Khổng. Tiểu Muội còn tốt, cũng sẽ đi học Đại học Bắc Kinh rồi, nhưng cha mẹ thì không thể rời khỏi huyện Khổng. Nếu chẳng may lời đồn là thật, Vương Xa Quân mang lửa giận trả thù trên người cha mẹ, sẽ là sức nặng mà bản thân Quan Doãn không thể chịu nổi.
- Cứ thăm dò xem tin tức là thật hay giả, nếu đã xác định được, thì cứ đến Huyện ủy tìm Lý Lý, nghe theo sự căn dặn của anh ta.
- Dạ, Quan gia.
Mã Tiểu Cường được cổ vũ, vội vội vàng vàng vung tay lên, dẫn mấy người kia đi mất.
Nhìn theo bóng lưng của họ, Quan Doãn khẽ lắc đầu, không ngờ vừa đến huyện Khổng đã gặp bọn dở hơi Mã Tiểu Cường, càng không ngờ được một đám dở hơi bình thường cũng có thể mang đến tin tức đánh kinh ngạc như thế cho hắn. Giờ hắn và Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực ở xa huyện Khổng, huyện Khổng gió thổi cỏ lay, hắn rất khó nắm bắt được kịp thời, mà Lý Lý ở Huyện ủy phát triển nhanh chóng, cũng dần dần cách xa xã hội ngầm, nhưng đôi khi cũng linh thông tin tức của xã hội ngầm, cũng rất kịp thời. Phải nói rằng mấy người Mã Tiểu Cường mèo mù vớ cá rán, đúng là đã mang đến cho hắn một tin tức đáng cảnh giác.
Việc này cũng khiến Quan Doãn ghi nhớ, bất kỳ ai cũng có điểm có lợi.
Hắn lái xe chở Tiểu Muội về thẳng nhà. Được nửa đường, Quan Doãn trong lòng vẫn không dám khẳng định, liền gọi điện thoại cho Lý Lý.
- Lý Lý, có chuyện cậu nên cẩn thận một chút…
Quan Doãn nói lại chuyện vừa rồi.
- Anh Quan, Mã Tiểu Cường vừa rồi đã đến tìm em nói chuyện này. Em đã hỏi vài người, đang đợi trả lời, nếu có tin chính xác em sẽ nói cho anh biết. Ngoài ra, anh cứ an tâm về an toàn của cha mẹ anh, còn có em ở huyện Khổng này, để hai cụ xảy ra vấn đề thì em không dám gặp mặt anh nữa rồi.
Lý Lý trước kia vẫn là người rất nghĩa dũng, Quan Doãn cũng yên tâm.
Trở lại căn nhà quen thuộc, tất cả vẫn như trước, mấy con gà vịt, chó vàng cũng lớn hơn một chút, còn mấy cây ăn quả trong sân cũng to lớn hơn nhiều. Qua bao năm tháng, vô hình trung tất cả đều đã thay đổi rất nhiều.
- Cha, mẹ, con về rồi.
Trong lúc con chó Vàng vẫy đuôi mừng rỡ, Quan Doãn bước vào nhà. Mùi cơm chín thơm quen thuộc ngào ngạt có hương vị của bánh nướng áp chảo, trong nháy mắt lòng hắn chìm đắm trong tình thân ngọt ngào.
Quan Thành Nhân và Mẫu Bang Phương một trước một sau bước ra đó. Hai người vui vẻ ra mặt.
- Về rồi à.
- Mau vào nhà thôi.
Đi theo cha mẹ vào nhà, cách bày trí trong nhà vẫn như trước. Những người lớn tuổi không muốn bố trí thêm các dụng cụ gia đình. Hơn nữa, cha mẹ hắn tiết kiệm, còn sử dụng được thì tuyệt đối không thay mới. Quan Doãn cũng ảnh hưởng sâu sắc tư tưởng tiết kiệm của cha mẹ, hắn bình thường cũng rất ít khi tiêu tiền loạn xạ.
Vào nhà, thức ăn đã dọn lên, sau khi ngồi vào bàn, câu nói đầu tiên của mẹ hắn đã khiến Quan Doãn giật mình kinh hãi.
- Quan Doãn, có khả năng mẹ phải về nhà ngoại một chuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.