Chương 164: Tính toán sai lầm lớn nhất
Hà Thường Tại
18/03/2013
- Hạ Đức Trường?
Quan Doãn rất không hiểu
- Ông ta tới làm gì?
- Ai biết được, có lẽ là ông ta khá thích góp vui, lại có lẽ là ông ta muốn biểu hiện một chút. Sau khi ông ta điều đến tỉnh Yến, luôn bị động, có thể là muốn mượn sự kiện Lãnh Phong mở rộng cục diện.
Hạ Đức Trường thật biết điều, ông ta khẩn cấp đến Hoàng Lương, có lẽ không phải vì sự kiện mà đến, mà là đến vì Lãnh Phong. Lại liên tưởng đến lần trước Hạ Đức Trường ở tỉnh thành đặc biệt khẩn cấp mời Lãnh Phong gặp mặt, Quan Doãn càng cảm thấy Hạ Đức Trường đối với Lãnh Phong thân thiện khác thường.
Chẳng lẽ là Hạ Đức Trường để ý bối cảnh to lớn phía sau Lãnh Phong.
Chờ chút, Quan Doãn bị Hạ Đức Trường dắt suy nghĩ đi mất, lại nghĩ tới hai tin tức của Kim Nhất Giai, tin thứ nhất, Thành ủy đồng ý Lý Dật Phong từ chức là nằm trong dự liệu, Tưởng Tuyết Tùng có không thích Lãnh Phong đi nữa, hiện tại cũng không có cách nào chuyển Lãnh Phong đi, Lãnh Phong là bởi vì chuyện công bị thương. Mà tin thứ hai là… Thôi Đồng cố ý gọi điện thoại sắp xếp hắn vào ở phòng bệnh cán bộ cao cấp, việc này… bắt đầu nói từ đâu?
Thôi Đồng và hắn hoàn toàn là người của hai thế giới, không liên quan đến nhau.
Thôi Đồng xuất thân nhà làm quan họ Thôi, nói một cách phổ biến, con nhà quan, nói một cách tao nhã, là con cháu quý tộc. Cha mẹ Thôi Đồng là thân phận và chức vị gì, Quan Doãn không biết rõ, nhưng nếu Thôi Đồng là nhân vật đứng đầu mà họ Thôi cùng ba dòng họ lớn cùng công nhận, ông ta nhất định có cảnh đời tốt đẹp, họ Thôi ở thành phố Hoàng Lương đông đúc, có thể trở thành đẳng cấp số một lại không nhiều, cho dù là trở thành đẳng cấp số một, người có thể ở trong đẳng cấp quân đội trổ hết tài năng, cũng ít ỏi không có mấy, dù sao cán bộ cấp phòng như người mù quáng chạy theo mốt, cán bộ cấp Cục lại không đến 10% trong vô số cán bộ cấp phòng.
Tiến thêm một bước từ cấp Cục vượt qua đến Phó giám đốc sở, như một rào cản tự nhiên, người có thể vượt qua cửa ải là một, hai phần mười, cũng không ít người cả đời ở cấp cục. Lúc gần rút lui mới chiếu cố một giải an ủi, cấp cho cái đãi ngộ cấp Phó phòng ban, giống như Thôi Đồng ở tuổi 35 đã đột phá trạm gác từ cấp Cục đến Phó giám đốc, chẳng khác gì là con hào biến thành đại lộ, từ nay về sau đường quan thuận lợi, trong một ngàn không có một!
Với thân thế và con đường làm quan thuận buồm xuôi gió của Thôi Đồng, ánh mắt của ông ta chỉ nhìn chằm chằm ở tỉnh và Bắc Kinh là được rồi. Đối với việc khu huyện phía dưới, vốn dĩ cũng không cần liếc mắt nhìn, căn bản là không ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông ta, như vậy Quan Doãn trăm nghĩ cũng không lời giải đáp rồi, Thôi Đồng làm sao lại có thể đem ánh mắt dừng trên người một nhân vật nhỏ bé như hắn?
- Giai Giai. Cô làm sao lại điều động nhiều máy ủi đất như vậy?
Quan Doãn trước hết đem chủ đề Hạ Đức Trường vứt qua một bên, nói đến vấn đề Kim Nhất Giai khai thông con đường mạng sống,
- Tôi bội phục cô sát đất rồi.
- Khâm phục tôi à?
Được người đàn ông yêu mến khen, là cô gái đều sẽ dương dương đắc ý, Kim Nhất Giai cũng không ngoại lệ, mặt mày hớn hở,
- Sau này chỗ anh khâm phục tôi còn nhiều. Bản lĩnh của tôi có bao nhiêu, anh nghĩ cũng không nghĩ đến, quen biết tôi, là diễm phúc của anh. Điều động trên trăm chiếc xe ủi đất cũng không khó gì, ở trong phạm vi ảnh hưởng của quyền lực. Hơn nữa uy lực của tiền bạc, cơ bản không có gì là bất lợi.
Quan Doãn thực ra là muốn thuận thế đưa tới vấn đề Thôi Đồng, tuy rằng trực giác nói cho hắn biết Thôi Đồng cảm thấy hứng thú với hắn có thể không phải xuất phát từ nguyên nhân là Kim Nhất Giai, nhưng ngoại trừ Kim Nhất Giai, hắn thật sự không nghĩ ra hắn có chỗ nào sáng chói có thể khiến cho Thôi Đồng hứng thú và chiếu cố.
- Tốn hết bao nhiêu tiền?
- Cũng không nhiều, khoảng mấy trăm ngàn.
Kim Nhất Giai tâm tư trong sáng, sợ Quan Doãn nghĩ lung tung, lắc lắc cánh tay Quan Doãn nói:
- Anh đừng nghĩ nhiều như vậy. Cứu người quan trọng hơn, tiền xài rồi có thể kiếm lại, người không còn, cái gì cũng mất hết. Lại nói chủ tịch huyện Lãnh là người dẫn đường của anh trên quan trường, cứu ông ta giống như cứu anh.
- Được, tôi không nghĩ nữa.
Nói không nghĩ, nhưng trong lòng Quan Doãn vẫn là một hồi ấm áp, Kim Nhất Giai và Lãnh Phong không quen không biết, cô chắc chắn không gióng trống khua chiêng như vậy, còn đi cùng trên con đường gió tuyết, xét đến cùng, cô vẫn là vì hắn, xài hơn mấy trăm ngàn không nói, thế lực gia tộc Kim Nhất Giai có lớn hơn nữa, điều động trên trăm chiếc máy ủi đất, cũng phải chi ra ân tình lớn, hắn dùng lực cầm lấy tay nhỏ bé của Kim Nhất Giai,
- Tôi nợ cô một ân tình lớn.
- Tôi chính là muốn cho anh nợ tôi, cả đời cũng trả không hết.
Kim Nhất Giai ngẩng khuông mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt hạnh phúc,
- Khoảng nợ là dấu ấn khắc vào tâm hồn, anh không phải là người mắc nợ không trả, khoản nợ anh thiếu tôi sẽ phải nhớ cái tốt của tôi, sẽ dùng thời gian cả đời để trả lại.
Quan Doãn mỉm cười, nghe hiểu lời nói của Kim Nhất Giai, vốn định lại nói vài lời ngon ngọt, lại nghĩ tới Hạ Đức Trường và Hạ Lai, Hạ Đức Trường trước không cần phải nói, mà trong lúc hắn bị thương nặng nằm viện, Hạ Lai ở đâu?
- Hạ Lai…
Quan Doãn nhắc tới Hạ Lai, nhiệt tình luyến ái sáng rọi trên mặt Kim Nhất Giai liền ảm đạm vài phần:
- Không liên lạc được với cô ta, cô ta hẳn là còn ở thành phố Hoàng Lương điều tra ngầm, chỉ cần cô ta vừa nghe tin tức anh bị thương, nhất định sẽ đến thăm anh.
Không biết vì sao, đột nhiên Quan Doãn cảm thấy Hạ Lai bỗng chốc cách hắn rất xa, giống như khoảng cách trăm núi ngàn sông, khi hắn bị thương, bên cạnh hắn chính là Ôn Lâm và Kim Nhất Giai. Trên đường gió tuyết đến thành phố Hoàng Lương, theo hắn chính là Kim Nhất Giai, khi hắn bị bệnh liệt giường, bên cạnh hắn chính là Lãnh Thư, Ngõa Nhi và…Kim Nhất Giai, từ đầu đến cuối, Kim Nhất Giai ở xung quanh hắn, không rời nửa bước, Hạ Lai chẳng những không có bên cạnh, ngay cả một câu trấn an cũng chưa từng có?
Làm sao không khiến hắn tổn thương?
Mặc dù hắn cũng hiểu Hạ Lai một lòng bổ nhào vào công việc, nguyên nhân của tính chất công tác, không tiện liên lạc với bên ngoài, nhưng lòng người đều có mặt mềm yếu, lúc Quan Doãn cần yêu thương nhất, ai ở bên cạnh hắn, ai có thể sưởi ấm nỗi cô đơn của hắn.
- Giai Giai, bí thư Thôi - Thôi Đồng trước là thay tôi sắp xếp phòng bệnh, lại tới thăm tôi, không phải bởi vì cô?
Quan Doãn cố gắng vứt bỏ nghĩ ngợi lung tung trong đầu, tình cảm mấy năm của hắn và Hạ Lai không thể vì một việc liền oán giận cô ấy, hắn lại trở về vấn đề chính
- Cô nói thật với tôi.
- Không phải.
Kim Nhất Giai trả lời rất rõ ràng,
- Tôi quả thật quen biết Thôi Đồng, nhưng nguyên nhân cũng vì dì Thôi, gặp qua ông ta vài lần, không có thâm giao. Dì Thôi… chính là vợ của bác Dung - Dung Nhất Thủy, cô cũng là xuất thân từ Thôi gia Hoàng Lương.
Thì ra là thế, Quan Doãn khẽ gật đầu, đối với xuất thân của phu nhân Dung Nhất Thủy không có nghĩ nhiều, lại hỏi:
- Tôi lại không hiểu, Thôi Đồng vì sao đối với tôi đặc biệt chiếu cố?
- Tôi cũng không hiểu.
Kim Nhất Giai lắc đầu,
- Có lẽ là anh rất ưu tú, Thôi Đồng muốn lôi kéo anh trước. Anh suy nghĩ một chút xem, nhưng ông ta là nhân vật đại biểu của ba dòng họ lớn, anh nếu đảm nhiệm chức thư ký của Tưởng Tuyết Tùng, sẽ trở thành cầu nối giữa ông ta và Tưởng Tuyết Tùng.
- Sẽ không.
Quan Doãn phủ nhận phỏng đoán của Kim Nhất Giai,
- Cho dù tôi là thư ký số một của Thành ủy, cũng không đủ sức nặng kinh động Thôi Đồng tự mình ra mặt. Ngay cả bí thư Tưởng đều mở không ra cục diện, thư ký bên cạnh bí thư Tưởng, cũng sẽ không được ba dòng họ lớn để vào trong mắt!
- Cũng có đạo lý.
Kim Nhất Giai cũng lầm lẫn rồi,
- Nói như vậy, quả thật ý vị xâu xa… Trước mặc kệ ông ta, ông ta nếu cho anh một số tiền vốn, khẳng định phải thu về lãi suất, anh đợi ông ta là được rồi.
- Cô nói thêm về sự rối ren của Thành ủy đi.
Quan Doãn thu hồi tâm sự, Thôi Đồng bất ngờ xuất hiện, Hạ Đức Trường bất ngờ đến Hoàng Lương, xem như là một loạt sự kiện tiếp sau do Lãnh Phong bị thương dẫn đến, như vậy nếu như Lãnh Phong bị thương làm cho Lý Dật Phong rộng lượng buông tay huyện Khổng cũng hợp tình hợp lý, lại dẫn đến sự rối ren của Thành ủy, khiến trong lòng Quan Doãn lo lắng.
Lý Dật Phong từ chức đối với huyện Khổng mà nói là chuyện tốt, đối với tiền đồ bản thân ông ta mà nói, cũng không chắc là chuyện không tốt, Lý Dật Phong ngầm chịu đựng mà còn bày mưu lập kế, là nhân tài quan trường, nhưng thủ đoạn của ông ta quá mức kín đáo mà không phù hợp với cơ sở, cơ sở có lúc coi trọng chiêu đại khai đại hợp, ai mạnh ai hống hách ai cố tình gây sự, có lẽ người đó có thể chiếm thế thượng phong.
Có lẽ… đến cấp thành phố và cấp tỉnh, mới là sân khấu sáng rọi của Lý Dật Phong. Vấn đề là, Lý Dật Phong từ huyện Khổng từ chức, sẽ đến nơi nào nhận chức? Thủ pháp lấy lui làm tiến của ông ta không thể nói là không thông minh, chủ động từ chức, Thành ủy nhất định sẽ không truy cứu trách nhiệm của ông ta, hơn nữa sẽ còn giải thưởng an ủi. Nhưng nếu Lý Dật Phong điều đến thành phố Hoàng Lương, chỉ sợ cũng không phải một bước cờ hay.
Thành ủy rối ren, nếu không ngoài dự liệu của hắn, chính là bắt nguồn về bước tiếp theo Lý Dật Phong sắp xếp thế nào.
- Nghe nói Thành ủy trên vấn đề bước tiếp theo của Lý Dật Phong sắp xếp thế nào và Lãnh Phong có tiếp nhận chức Bí thư Huyện ủy hay không, ầm ĩ thành một đoàn. Chủ tịch thành phố Hồ Diên lần đầu tiên đập bàn với bí thư Tưởng, cục diện đoàn kết nhiều năm của Thành ủy Hoàng Lương, vì một huyện Khổng nho nhỏ, đã đến bên bờ chia năm xẻ bảy, Tưởng Tuyết Tùng khổ tâm kinh doanh thành phố Hoàng Lương ba năm, hiện tại thế cục loạn rồi.
Quan Doãn liền kinh hãi:
- Sao có thể? Sự điều chỉnh của hai cán bộ cấp huyện cục, cũng không phải việc to tát, sao có thể khiến thế cục Thành ủy rối ren bất an?
- Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm, chỉ có điều từ nhiều con đường khác nhau nghe được một ít tin đồn, hiện tại bí thư Lý còn ở Thành ủy đợi lệnh, rốt cuộc là đi con đường nào, còn chưa có kết quả.
Kim Nhất Giai nếu như là thư ký của Quan Doãn, tuyệt đối là một thư ký hoàn toàn xứng đáng, tác dụng trợ lực của cô ở trong chính trị đối với Quan Doãn, đã vượt xa mong đợi của Quan Doãn.
- Chủ tịch huyện Lãnh tỉnh lại đã lâu, trên cơ bản không sao, lúc nãy còn đi lại trên đất, nghe nói đã nhận được thông báo của Thành ủy, có lẽ cũng chuẩn bị đi Thành ủy rồi.
Thật đúng là tình hình biến đổi rối ren, con cờ huyện Khổng này vốn dĩ là điểm tựa trên bàn cờ của Thành ủy, bây giờ hay rồi, điểm tựa không vững, thực sự đưa đến toàn bộ thế cục suýt nữa không khống chế được, không thể không nói, bất kể là Tưởng Tuyết Tùng hay là Hô Diên Ngạo Bác, chỉ sợ đều đã tính sai.
Một là tính toán sai lầm vụ án nổ đập lớn, hai là tính toán sai lầm về nhân phẩm của Lý Dật Phong. Đập lớn nổ xem như là lòng lang dạ thú của Vương Xa Quân, như vậy Lý Dật Phong đột nhiên đem thế cục huyện Khổng bình ổn, hơn nữa phóng khoáng mà buông tay rời đi, tuyệt đối là bất ngờ lớn nhất mà Hô Diên Ngao Bác và Tưởng Tuyết Tùng ai cũng không lường trước được!
Tuy nói tiền đặt cược của Hô Diên Ngạo Bác và Tưởng Tuyết Tùng vào Huyện Khổng quá lớn, bất ngờ xảy ra sẽ không đến mức khiến thế cục Thành ủy gặp nguy hiểm sụp đổ, nhưng có dấu hiệu không khống chế được, cũng là gián tiếp nói rõ thế lực phía sau Lãnh Phong và Lý Dật Phong cũng nghe tin lập tức hành động, đều ra tay, rốt cuộc khuấy động hồ nước thu của thành phố Hoàng Lương.
Có người gõ cửa:
- Quan Doãn?
Quan Doãn vui vẻ, thoáng cái nhảy xuống đất:
- Chủ tịch huyện, tôi đây.
Quan Doãn rất không hiểu
- Ông ta tới làm gì?
- Ai biết được, có lẽ là ông ta khá thích góp vui, lại có lẽ là ông ta muốn biểu hiện một chút. Sau khi ông ta điều đến tỉnh Yến, luôn bị động, có thể là muốn mượn sự kiện Lãnh Phong mở rộng cục diện.
Hạ Đức Trường thật biết điều, ông ta khẩn cấp đến Hoàng Lương, có lẽ không phải vì sự kiện mà đến, mà là đến vì Lãnh Phong. Lại liên tưởng đến lần trước Hạ Đức Trường ở tỉnh thành đặc biệt khẩn cấp mời Lãnh Phong gặp mặt, Quan Doãn càng cảm thấy Hạ Đức Trường đối với Lãnh Phong thân thiện khác thường.
Chẳng lẽ là Hạ Đức Trường để ý bối cảnh to lớn phía sau Lãnh Phong.
Chờ chút, Quan Doãn bị Hạ Đức Trường dắt suy nghĩ đi mất, lại nghĩ tới hai tin tức của Kim Nhất Giai, tin thứ nhất, Thành ủy đồng ý Lý Dật Phong từ chức là nằm trong dự liệu, Tưởng Tuyết Tùng có không thích Lãnh Phong đi nữa, hiện tại cũng không có cách nào chuyển Lãnh Phong đi, Lãnh Phong là bởi vì chuyện công bị thương. Mà tin thứ hai là… Thôi Đồng cố ý gọi điện thoại sắp xếp hắn vào ở phòng bệnh cán bộ cao cấp, việc này… bắt đầu nói từ đâu?
Thôi Đồng và hắn hoàn toàn là người của hai thế giới, không liên quan đến nhau.
Thôi Đồng xuất thân nhà làm quan họ Thôi, nói một cách phổ biến, con nhà quan, nói một cách tao nhã, là con cháu quý tộc. Cha mẹ Thôi Đồng là thân phận và chức vị gì, Quan Doãn không biết rõ, nhưng nếu Thôi Đồng là nhân vật đứng đầu mà họ Thôi cùng ba dòng họ lớn cùng công nhận, ông ta nhất định có cảnh đời tốt đẹp, họ Thôi ở thành phố Hoàng Lương đông đúc, có thể trở thành đẳng cấp số một lại không nhiều, cho dù là trở thành đẳng cấp số một, người có thể ở trong đẳng cấp quân đội trổ hết tài năng, cũng ít ỏi không có mấy, dù sao cán bộ cấp phòng như người mù quáng chạy theo mốt, cán bộ cấp Cục lại không đến 10% trong vô số cán bộ cấp phòng.
Tiến thêm một bước từ cấp Cục vượt qua đến Phó giám đốc sở, như một rào cản tự nhiên, người có thể vượt qua cửa ải là một, hai phần mười, cũng không ít người cả đời ở cấp cục. Lúc gần rút lui mới chiếu cố một giải an ủi, cấp cho cái đãi ngộ cấp Phó phòng ban, giống như Thôi Đồng ở tuổi 35 đã đột phá trạm gác từ cấp Cục đến Phó giám đốc, chẳng khác gì là con hào biến thành đại lộ, từ nay về sau đường quan thuận lợi, trong một ngàn không có một!
Với thân thế và con đường làm quan thuận buồm xuôi gió của Thôi Đồng, ánh mắt của ông ta chỉ nhìn chằm chằm ở tỉnh và Bắc Kinh là được rồi. Đối với việc khu huyện phía dưới, vốn dĩ cũng không cần liếc mắt nhìn, căn bản là không ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông ta, như vậy Quan Doãn trăm nghĩ cũng không lời giải đáp rồi, Thôi Đồng làm sao lại có thể đem ánh mắt dừng trên người một nhân vật nhỏ bé như hắn?
- Giai Giai. Cô làm sao lại điều động nhiều máy ủi đất như vậy?
Quan Doãn trước hết đem chủ đề Hạ Đức Trường vứt qua một bên, nói đến vấn đề Kim Nhất Giai khai thông con đường mạng sống,
- Tôi bội phục cô sát đất rồi.
- Khâm phục tôi à?
Được người đàn ông yêu mến khen, là cô gái đều sẽ dương dương đắc ý, Kim Nhất Giai cũng không ngoại lệ, mặt mày hớn hở,
- Sau này chỗ anh khâm phục tôi còn nhiều. Bản lĩnh của tôi có bao nhiêu, anh nghĩ cũng không nghĩ đến, quen biết tôi, là diễm phúc của anh. Điều động trên trăm chiếc xe ủi đất cũng không khó gì, ở trong phạm vi ảnh hưởng của quyền lực. Hơn nữa uy lực của tiền bạc, cơ bản không có gì là bất lợi.
Quan Doãn thực ra là muốn thuận thế đưa tới vấn đề Thôi Đồng, tuy rằng trực giác nói cho hắn biết Thôi Đồng cảm thấy hứng thú với hắn có thể không phải xuất phát từ nguyên nhân là Kim Nhất Giai, nhưng ngoại trừ Kim Nhất Giai, hắn thật sự không nghĩ ra hắn có chỗ nào sáng chói có thể khiến cho Thôi Đồng hứng thú và chiếu cố.
- Tốn hết bao nhiêu tiền?
- Cũng không nhiều, khoảng mấy trăm ngàn.
Kim Nhất Giai tâm tư trong sáng, sợ Quan Doãn nghĩ lung tung, lắc lắc cánh tay Quan Doãn nói:
- Anh đừng nghĩ nhiều như vậy. Cứu người quan trọng hơn, tiền xài rồi có thể kiếm lại, người không còn, cái gì cũng mất hết. Lại nói chủ tịch huyện Lãnh là người dẫn đường của anh trên quan trường, cứu ông ta giống như cứu anh.
- Được, tôi không nghĩ nữa.
Nói không nghĩ, nhưng trong lòng Quan Doãn vẫn là một hồi ấm áp, Kim Nhất Giai và Lãnh Phong không quen không biết, cô chắc chắn không gióng trống khua chiêng như vậy, còn đi cùng trên con đường gió tuyết, xét đến cùng, cô vẫn là vì hắn, xài hơn mấy trăm ngàn không nói, thế lực gia tộc Kim Nhất Giai có lớn hơn nữa, điều động trên trăm chiếc máy ủi đất, cũng phải chi ra ân tình lớn, hắn dùng lực cầm lấy tay nhỏ bé của Kim Nhất Giai,
- Tôi nợ cô một ân tình lớn.
- Tôi chính là muốn cho anh nợ tôi, cả đời cũng trả không hết.
Kim Nhất Giai ngẩng khuông mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt hạnh phúc,
- Khoảng nợ là dấu ấn khắc vào tâm hồn, anh không phải là người mắc nợ không trả, khoản nợ anh thiếu tôi sẽ phải nhớ cái tốt của tôi, sẽ dùng thời gian cả đời để trả lại.
Quan Doãn mỉm cười, nghe hiểu lời nói của Kim Nhất Giai, vốn định lại nói vài lời ngon ngọt, lại nghĩ tới Hạ Đức Trường và Hạ Lai, Hạ Đức Trường trước không cần phải nói, mà trong lúc hắn bị thương nặng nằm viện, Hạ Lai ở đâu?
- Hạ Lai…
Quan Doãn nhắc tới Hạ Lai, nhiệt tình luyến ái sáng rọi trên mặt Kim Nhất Giai liền ảm đạm vài phần:
- Không liên lạc được với cô ta, cô ta hẳn là còn ở thành phố Hoàng Lương điều tra ngầm, chỉ cần cô ta vừa nghe tin tức anh bị thương, nhất định sẽ đến thăm anh.
Không biết vì sao, đột nhiên Quan Doãn cảm thấy Hạ Lai bỗng chốc cách hắn rất xa, giống như khoảng cách trăm núi ngàn sông, khi hắn bị thương, bên cạnh hắn chính là Ôn Lâm và Kim Nhất Giai. Trên đường gió tuyết đến thành phố Hoàng Lương, theo hắn chính là Kim Nhất Giai, khi hắn bị bệnh liệt giường, bên cạnh hắn chính là Lãnh Thư, Ngõa Nhi và…Kim Nhất Giai, từ đầu đến cuối, Kim Nhất Giai ở xung quanh hắn, không rời nửa bước, Hạ Lai chẳng những không có bên cạnh, ngay cả một câu trấn an cũng chưa từng có?
Làm sao không khiến hắn tổn thương?
Mặc dù hắn cũng hiểu Hạ Lai một lòng bổ nhào vào công việc, nguyên nhân của tính chất công tác, không tiện liên lạc với bên ngoài, nhưng lòng người đều có mặt mềm yếu, lúc Quan Doãn cần yêu thương nhất, ai ở bên cạnh hắn, ai có thể sưởi ấm nỗi cô đơn của hắn.
- Giai Giai, bí thư Thôi - Thôi Đồng trước là thay tôi sắp xếp phòng bệnh, lại tới thăm tôi, không phải bởi vì cô?
Quan Doãn cố gắng vứt bỏ nghĩ ngợi lung tung trong đầu, tình cảm mấy năm của hắn và Hạ Lai không thể vì một việc liền oán giận cô ấy, hắn lại trở về vấn đề chính
- Cô nói thật với tôi.
- Không phải.
Kim Nhất Giai trả lời rất rõ ràng,
- Tôi quả thật quen biết Thôi Đồng, nhưng nguyên nhân cũng vì dì Thôi, gặp qua ông ta vài lần, không có thâm giao. Dì Thôi… chính là vợ của bác Dung - Dung Nhất Thủy, cô cũng là xuất thân từ Thôi gia Hoàng Lương.
Thì ra là thế, Quan Doãn khẽ gật đầu, đối với xuất thân của phu nhân Dung Nhất Thủy không có nghĩ nhiều, lại hỏi:
- Tôi lại không hiểu, Thôi Đồng vì sao đối với tôi đặc biệt chiếu cố?
- Tôi cũng không hiểu.
Kim Nhất Giai lắc đầu,
- Có lẽ là anh rất ưu tú, Thôi Đồng muốn lôi kéo anh trước. Anh suy nghĩ một chút xem, nhưng ông ta là nhân vật đại biểu của ba dòng họ lớn, anh nếu đảm nhiệm chức thư ký của Tưởng Tuyết Tùng, sẽ trở thành cầu nối giữa ông ta và Tưởng Tuyết Tùng.
- Sẽ không.
Quan Doãn phủ nhận phỏng đoán của Kim Nhất Giai,
- Cho dù tôi là thư ký số một của Thành ủy, cũng không đủ sức nặng kinh động Thôi Đồng tự mình ra mặt. Ngay cả bí thư Tưởng đều mở không ra cục diện, thư ký bên cạnh bí thư Tưởng, cũng sẽ không được ba dòng họ lớn để vào trong mắt!
- Cũng có đạo lý.
Kim Nhất Giai cũng lầm lẫn rồi,
- Nói như vậy, quả thật ý vị xâu xa… Trước mặc kệ ông ta, ông ta nếu cho anh một số tiền vốn, khẳng định phải thu về lãi suất, anh đợi ông ta là được rồi.
- Cô nói thêm về sự rối ren của Thành ủy đi.
Quan Doãn thu hồi tâm sự, Thôi Đồng bất ngờ xuất hiện, Hạ Đức Trường bất ngờ đến Hoàng Lương, xem như là một loạt sự kiện tiếp sau do Lãnh Phong bị thương dẫn đến, như vậy nếu như Lãnh Phong bị thương làm cho Lý Dật Phong rộng lượng buông tay huyện Khổng cũng hợp tình hợp lý, lại dẫn đến sự rối ren của Thành ủy, khiến trong lòng Quan Doãn lo lắng.
Lý Dật Phong từ chức đối với huyện Khổng mà nói là chuyện tốt, đối với tiền đồ bản thân ông ta mà nói, cũng không chắc là chuyện không tốt, Lý Dật Phong ngầm chịu đựng mà còn bày mưu lập kế, là nhân tài quan trường, nhưng thủ đoạn của ông ta quá mức kín đáo mà không phù hợp với cơ sở, cơ sở có lúc coi trọng chiêu đại khai đại hợp, ai mạnh ai hống hách ai cố tình gây sự, có lẽ người đó có thể chiếm thế thượng phong.
Có lẽ… đến cấp thành phố và cấp tỉnh, mới là sân khấu sáng rọi của Lý Dật Phong. Vấn đề là, Lý Dật Phong từ huyện Khổng từ chức, sẽ đến nơi nào nhận chức? Thủ pháp lấy lui làm tiến của ông ta không thể nói là không thông minh, chủ động từ chức, Thành ủy nhất định sẽ không truy cứu trách nhiệm của ông ta, hơn nữa sẽ còn giải thưởng an ủi. Nhưng nếu Lý Dật Phong điều đến thành phố Hoàng Lương, chỉ sợ cũng không phải một bước cờ hay.
Thành ủy rối ren, nếu không ngoài dự liệu của hắn, chính là bắt nguồn về bước tiếp theo Lý Dật Phong sắp xếp thế nào.
- Nghe nói Thành ủy trên vấn đề bước tiếp theo của Lý Dật Phong sắp xếp thế nào và Lãnh Phong có tiếp nhận chức Bí thư Huyện ủy hay không, ầm ĩ thành một đoàn. Chủ tịch thành phố Hồ Diên lần đầu tiên đập bàn với bí thư Tưởng, cục diện đoàn kết nhiều năm của Thành ủy Hoàng Lương, vì một huyện Khổng nho nhỏ, đã đến bên bờ chia năm xẻ bảy, Tưởng Tuyết Tùng khổ tâm kinh doanh thành phố Hoàng Lương ba năm, hiện tại thế cục loạn rồi.
Quan Doãn liền kinh hãi:
- Sao có thể? Sự điều chỉnh của hai cán bộ cấp huyện cục, cũng không phải việc to tát, sao có thể khiến thế cục Thành ủy rối ren bất an?
- Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm, chỉ có điều từ nhiều con đường khác nhau nghe được một ít tin đồn, hiện tại bí thư Lý còn ở Thành ủy đợi lệnh, rốt cuộc là đi con đường nào, còn chưa có kết quả.
Kim Nhất Giai nếu như là thư ký của Quan Doãn, tuyệt đối là một thư ký hoàn toàn xứng đáng, tác dụng trợ lực của cô ở trong chính trị đối với Quan Doãn, đã vượt xa mong đợi của Quan Doãn.
- Chủ tịch huyện Lãnh tỉnh lại đã lâu, trên cơ bản không sao, lúc nãy còn đi lại trên đất, nghe nói đã nhận được thông báo của Thành ủy, có lẽ cũng chuẩn bị đi Thành ủy rồi.
Thật đúng là tình hình biến đổi rối ren, con cờ huyện Khổng này vốn dĩ là điểm tựa trên bàn cờ của Thành ủy, bây giờ hay rồi, điểm tựa không vững, thực sự đưa đến toàn bộ thế cục suýt nữa không khống chế được, không thể không nói, bất kể là Tưởng Tuyết Tùng hay là Hô Diên Ngạo Bác, chỉ sợ đều đã tính sai.
Một là tính toán sai lầm vụ án nổ đập lớn, hai là tính toán sai lầm về nhân phẩm của Lý Dật Phong. Đập lớn nổ xem như là lòng lang dạ thú của Vương Xa Quân, như vậy Lý Dật Phong đột nhiên đem thế cục huyện Khổng bình ổn, hơn nữa phóng khoáng mà buông tay rời đi, tuyệt đối là bất ngờ lớn nhất mà Hô Diên Ngao Bác và Tưởng Tuyết Tùng ai cũng không lường trước được!
Tuy nói tiền đặt cược của Hô Diên Ngạo Bác và Tưởng Tuyết Tùng vào Huyện Khổng quá lớn, bất ngờ xảy ra sẽ không đến mức khiến thế cục Thành ủy gặp nguy hiểm sụp đổ, nhưng có dấu hiệu không khống chế được, cũng là gián tiếp nói rõ thế lực phía sau Lãnh Phong và Lý Dật Phong cũng nghe tin lập tức hành động, đều ra tay, rốt cuộc khuấy động hồ nước thu của thành phố Hoàng Lương.
Có người gõ cửa:
- Quan Doãn?
Quan Doãn vui vẻ, thoáng cái nhảy xuống đất:
- Chủ tịch huyện, tôi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.