Chương 283: Tranh chấp
Hà Thường Tại
13/06/2013
Kim Nhất Lập? Quan Doãn lập tức sợ ngây người, là em họ Kim Nhất Giai sao?
Nghĩ lại lúc nãy giọng nói của Kim Nhất Lập toàn khẩu âm Bắc Kinh, đúng là người Bắc Kinh rồi. Đương nhiên, Quan Doãn không hề biết rằng Kim gia của Kim Nhất Giai lớn đến cỡ nào, cũng chưa từng nghe Kim Nhất Giai nói đến gia thế của cô, càng không biết Kim Nhất Lập là người ra sao. Chỉ có điều khi nghe kẻ vui sướng khi người gặp họa nói tên nghệ sĩ trẻ bị giẫm nát dưới chân kia là họ Kim đến từ Bắc Kinh, hắn liền nghĩ đến họ Kim.
Chủ yếu là vì tên Kim Nhất Lập và Kim Nhất Giai cũng có thể cho thấy được mối quan hệ họ hàng của họ.
Nói như vậy, lũ lụt vọt đến miếu Long Vương, người một nhà đánh nhau sao?
Đương nhiên, Quan Doãn và Tề Ngang Dương xem Kim Nhất Lập là người một nhà, nhưng Kim Nhất Lập chưa chắc đã xem hắn và Tề Ngang Dương là người một nhà.
Tề Ngang Dương nghe được người anh đang giẫm dưới chân là Kim Nhất Lập cũng sững sờ, bèn thả lỏng chân ra, cười ha hả:
- Thiên Vũ, cảm ơn đã nhắc nhở. Mặc kệ cậu có phải xuất phát từ lòng hảo tâm hay không, chút nữa tôi cũng sẽ mời cậu uống một ly. Đúng rồi, chẳng phải nghe nói cậu đã về Bắc Kinh rồi sao, sao giờ lại tới đây?
Tô Mặc Ngu sau khi xuống xe thì đứng bên trái Quan Doãn. Cô thấy Quan Doãn không biết người mới đến là ai, bèn nhỏ giọng nói:
- Em Quan, y là Trần Thiên Vũ.
Trần Thiên Vũ? Quan Doãn bị Kim Nhất Lập làm phân tâm, nghe Tô Mặc Ngu nói, mới quay lại nhìn kỹ Trần Thiên Vũ. Trần Thiên Vũ khoảng 25, 26 tuổi, bộ dáng cũng không tệ, khí vũ hiên ngang, tuấn tú lịch sự, mặt dài mày rậm, ngoại trừ mắt một mí xem như không được hoàn hảo thì y cũng là một thanh niên bảnh bao, mang giày tây, vừa bước tới trước mặt đã ra dáng công tử.
Nhưng, Trần Thiên Vũ là ai, Quan Doãn nhất thời không nhớ ra được. Tô Mặc Ngu thấy Quan Doãn nhất thời ngây người, biết hắn không thể nghĩ ra thân thế của Trần Thiên Vũ, bèn nhắc một câu:
- Cha Trần Thiên Vũ là Trần Hằng Phong.
Đệ nhị công tử tỉnh Yến Trần Thiên Vũ? Quan Doãn lập tức mở to hai mắt, nhìn về phía Trần Thiên Vũ đầy kinh ngạc.
Tề Toàn, cha Tề Ngang Dương, là nhân vật số ba của Tỉnh ủy, nhưng Tề Ngang Dương lại giành được danh xưng là đệ nhất công tử tỉnh Yến, còn Trần Hằng Phong, cha Trần Thiên Vũ là Phó Bí thư Tỉnh ủy, Quyền Chủ tịch tỉnh, tháng sau Đại hội Hội đồng Nhân dân và Mặt trận Tổ quốc khai mạc, trên cơ bản đã an vị trên ngai vàng Chủ tịch tỉnh, trở thành nhân vật số hai của tỉnh Yến. Thân là con trai của Chủ tịch tỉnh, Trần Thiên Vũ cũng được những người trong giới xem là đệ nhị công tử tỉnh Yến.
Cũng là một hiện tượng vô cùng thú vị trong giới con ông cháu cha ở tỉnh Yến. Con trai của nhân vật số ba là đệ nhất công từ tỉnh Yến, con trai nhân vật số hai là đệ nhị công tử tỉnh Yến, còn con trai của nhân vật số một thì chẳng có tiếng tăm gì, bất hiện sơn, bất lộ thủy, rất bình thường, hơn nữa còn nghe nói rất ít khi xuất đầu lộ diện ở tỉnh Yến, cũng không biết là vì khiêm tốn hay có mưu tính sâu xa gì khác.
Quan Doãn còn đang kinh ngạc về Trần Thiên Vũ, thì một chiếc ô tô đã lọt vào tầm mắt. Một người bước xuống xe, chỉ nhìn thoáng qua bên này, tựa hồ như đã quá quen thuộc với trò đùa giỡn của đám người trẻ tuổi, thờ ơ, xoay người đi khỏi. Không phải là ai khác, mà chính là Lý Đinh Sơn.
Lý Đinh Sơn cũng tới đây sao? Cuộc tụ hội hôm nay, rốt cuộc có tính chất như thế nào?
Lúc Quan Doãn còn đang nghi hoặc khó hiểu, Kim Nhất Lập đã nhảy từ dưới đất dậy, khẽ đưa tay lấy vật gì đó trong túi, có ánh chớp của điện lóe lên, đâm vào hông Tề Ngang Dương. Không hay rồi, là roi điện!
Tề Ngang Dương bị Trần Thiên Vũ nhắc nhở, đã thả lỏng cảnh giác, không ngờ Kim Nhất Lập lại thẹn quá hóa giận, lại lấy roi điện đâm người. Lần này nếu bị đâm trúng, Tề Ngang Dương nhất định bị co giật tại chỗ.
Chẳng cần nghĩ nhiều nữa, không lo y là ai, chỉ biết tiên hạ thủ vi cường. Quan Doãn bước về phía trước một bước, đưa chân đạp một cú. Cú đá trúng ngay giữ mông Kim Nhất Lập. Đáng thương cho Kim Nhất Lập, lo đầu không lo được đuôi, bị Quan Doãn đá cho một cú, thân mình đột ngột ngã nhào về phía trước, roi điện cũng văng ra xa, người thì lăn một vòng, lại bị té ngã như chó tìm phân.
Gã này thật quá đáng!
Nhưng cú đá này của Quan Doãn cũng đã thu hút ánh mắt của Trần Thiên Vũ. Trần Thiên Vũ quăng cho Quan Doãn tia nhìn đầy thâm ý và khinh miệt, lại quay đầu nói với Tề Ngang Dương:
- Ngang Dương, tài xế của cậu cũng dám đánh người của Kim gia ở Bắc Kinh. Tôi thật khâm phục dũng khí của cậu. Nhất Lập là người bạn mà tôi mời tới, chuyện này cậu phải giải thích cho tôi.
Lúc nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng của Trần Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Quan Doãn. Hiển nhiên, giữa Tề Ngang Dương và Trần Thiên Vũ có xung đột mâu thuẫn, cuối cùng muốn giải quyết cho hoàn mỹ phải có một người chịu tội thay. Không hề nghi ngờ, Quan Doãn chính là người chịu tội thay có một không hai.
- Tài xế?
Tề Ngang Dương thản nhiên cười.
- Hắn không phải là tài xế của tôi. Thiên Vũ, lần này cậu nhìn nhầm rồi, tôi không có đủ tư cách để hắn làm tài xế của tôi, cậu cũng không đủ đâu.
Sắc mặt Trần Thiên Vũ khẽ không vui:
- Lai lịch lớn như vậy sao? Là công tử nhà ai?
Chắc hẳn trong giới con ông cháu cha này, so cha ai to hơn đang là mốt, nếu không Trần Thiên Vũ cũng chẳng vừa mới mở miệng đã hỏi là công tử nhà ai. Cũng có thể hiểu được, có một người cha là Chủ tịch tỉnh, dù là ai cũng phải tự cao tự đại, nhìn toàn tỉnh không thấy ai là đối thủ.
- Thiên Vũ, cậu lại sai rồi. Hắn không phải là công tử nhà ai, cha hắn chỉ làm thầy giáo ở huyện.
Tề Ngang Dương dương dương tự đắc giới thiệu Quan Doãn.
- Nhưng thành tựu của hắn lại khiến cho tôi cảm thấy không bằng. Ngay cả cậu so với hắn cũng kém ba phần.
Trần Thiên Vũ tức giận vô cùng. Nhìn khắp tỉnh Yến, trong đám bạn cùng lứa, ngoại trừ Tề Ngang Dương có thể đè đầu y, còn ai có tư cách đánh đồng với y? Nói về xuất thân, y là con trai của Chủ tịch tỉnh. Nói về bằng cấp, y nguyên là sinh viên thuộc hàng top của trường Đại học Giang Hưng. Nói về diện mạo, y tướng mạo đường đường, là rồng phượng trong đám người. Có thể nói, tất cả những gì mà một người thanh niên có thể có, anh tuấn, đẹp trai, phong độ, quyền thế và giàu có, y đều có cả, còn ai có thể so được với y chứ?
Ngay cả Tề Ngang Dương, tuy bằng cấp, diện mạo, cũng không thua y, nhưng xuất thân vẫn kém hơn một chút. Tuy y phải chịu thua Tề Ngang Dương, chấp nhận danh hiệu đệ nhị công tử tỉnh Yến, nhưng trên thực tế, y cho rằng, y mới xứng đáng là đệ nhất công tử tỉnh Yến.
- Tỉnh Yến còn có một nhân vật xuất sắc như vậy sao? Mời mọc không bằng tình cờ. Tôi thật muốn được mở rộng tầm mắt.
Trần Thiên Vũ lạnh lùng cười:
- Ngang Dương, đừng thừa nước đục thả câu. Giới thiệu chút đi.
- Quan Doãn, là thư ký số một Thành ủy Hoàng Lương, là thư ký số một Thành ủy trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hoàng Lương. Nếu tôi nhớ không lầm, hắn cũng là thư ký Thành ủy trẻ tuổi nhất trong toàn bộ tỉnh Yến. Nếu như nghiên cứu một chút về lịch sử, không chừng cũng là thư ký Thành ủy trẻ tuồi nhất trong lịch sử tỉnh Yến.
Tề Ngang Dương dương dương tự đắc nói.
- Tôi vô cùng khâm phục Quan Doãn. Hắn xuất thân từ dân chúng bình dân. Tôi nghĩ, với trình độ của cậu hay tôi, nếu không có một xuất thân tốt, thì có thể có được một nửa như hắn không?
Câu nói kia rõ ràng là khiêm tốn, nhưng thật ra là sỉ nhục, đánh vào bộ mặt kiêu căng tự đại của Trần Thiên Vũ.
Sắc mặt Trần Thiên Vũ lập tức thay đổi, vẻ mặt khó tin, lùi về sau một bước, quan sát Quan Doãn từ trên xuống dưới vài lần, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc:
- Cậu, cậu chính là Quan Doãn sao?
Từ vẻ mặt của y có thể thấy được y đã từng nghe đến tên Quan Doãn.
Nói đùa sao, thư ký số một Thành ủy Hoàng Lương, vừa vào Hoàng Lương đã khiến cho thế cục Hoàng Lương nổi gió cuộn mây, Quan Doãn, trong toàn tỉnh Yến, chỉ cần là người trong quan trường, chỉ cần là những người có quan tâm đến tin tức trong quan trường, có ai mà không biết đại danh Quan Doãn.
- Tôi chính là quan Doãn.
Quan Doãn khẽ gật đầu, mỉm cười.
- Quan Doãn chẳng phải là nhân vật gì, chẳng lẽ có người giả mạo sao?
Khi nói chuyện, Quan Doãn còn quay sang, nhìn Tề Ngang Dương đầy thâm ý. Hắn biết rõ Tề Ngang Dương cố ý đề cao hắn, cũng âm thầm quất cho cường địch của anh ta một cây – Trần Thiên Vũ. Hơn nữa, rất rõ ràng, Tề Ngang Dương và Trần Thiên Vũ bất hòa.
Tề Ngang Dương đáp trả bằng một nụ cười giảo hoạt, có ý là thật ngại quá em Quan, cho mượn gió đông của em đạp vai người khác. Em là em anh, nên giúp bạn không tiếc cả mạng sống chứ.
Trần Thiên Vũ sau một hồi kinh ngạc, bỗng nhiên lại mỉm cười, chủ động đưa tay ra:
- Ngang Dương nói rất đúng, cậu đúng là thanh niên tài tuấn của tỉnh Yến. Thư ký Quan, hạnh ngộ, hạnh ngộ. Kẻ hèn này là Trần Thiên Vũ.
- Anh Trần quá khen. Tôi còn rất nhiểu điểm phải học hỏi ở anh Trần.
Quan Doãn bắt tay Trần Thiên Vũ, vô cùng khâm phục trình độ thay đổi sắc mặt của trần Thiên Vũ. Ấn tượng đầu tiên về Trần Thiên Vũ là người này giỏi xem xét thời thế, không thể lường được, không thể khinh thường.
Hơn nữa, khi Trần Thiên Vũ tự giới thiệu, chỉ nói tên, không nhắc đến thân phận, không phải giả bộ khiêm tốn, mà là không muốn mang thân phận ra hù dọa người khác. Điều này khiến Quan Doãn lại càng rõ ràng, điểm khác biệt hoàn toàn trong phong cách làm việc của người này với Tề Ngang Dương chính là vị đệ nhị công tử tỉnh Yến này lòng dạ sâu xa.
- Nếu không phải là người ngoài, thì chính là hiểu lầm.
Bản lĩnh nương theo chiều gió của Trần Thiên Vũ không phải tầm thường. Mới vừa rồi y còn đối chọi gay gắt với Tề Ngang Dương, vừa nghe được tên Quan Doãn, thì lại lập tức đổi chiều. Vừa rồi y chỉ e thiên hạ không đủ loạn, giờ thấy chuyện tốt thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Đám người vây xung quanh xem đều ngơ ngác nhìn nhau. Vì sao trong mắt đường đường đệ nhị công tử tỉnh Yến, Quan Doãn lại có thể ngang bằng với Tề Ngang Dương.
Lúc này, Kim Nhất Lập đã được cô gái trang điểm như quỷ đỡ dậy. Gã vốn muốn hùng hổ tìm Quan Doãn tính sổ, bèn đi đến phía sau Quan Doãn, nghe được lời lẽ của Trần Thiên Vũ với Quan Doãn, tay gã đã giơ cao rồi phải hạ xuống, không quan tâm đến ngón tay út đã bị gãy vô cùng đau đớn, lắp bắp hỏi:
- Anh, anh thật sự là Quan Doãn sao?
Quan Doãn quay đầu lại nhìn Kim Nhất Lập, gật đầu nói:
- Tôi là Quan Doãn. Kim Nhất Lập, Kim Nhất Giai là gì của cậu?
Vừa nghe hắn thật sự là Quan Doãn, Kim Nhất lập nhảy dựng lên quan sát Quan Doãn mấy lần, ác khí trên mặt đã biết mất không thấy tăm hơi, còn miễn cưỡng cố tỏ ra tươi cười:
- Anh Quan, thật xin lỗi, em không biết là anh, xin anh tha thứ cho em út vô tri. Em lập tức nhường chỗ cho anh…
Khi nói chuyện, gã còn bước tới một bước, nói nhỏ bên tai Quan Doãn:
- Anh Quan, anh là anh em, chuyện này có thể đừng nói cho chị em biết được không?
- Cậu nói là Kim Nhất Giai hả?
Quan Doãn biết rõ còn cố hỏi, nghĩ thầm, hay cho Kim Nhất Giai, uy danh quá lớn, khiến Kim Nhất Lập sợ đến mức gần như xin tha thứ, bèn cười thầm:
- Được mà, được mà.
- Cảm ơn anh Quan.
Kim Nhất lập đừng nói là muốn tìm Quan Doãn tính sổ, mà gần như vạn tạ thiên ân vậy.
- Tiền sửa xe để em tính, đừng khách khí với em, anh với em còn khách khí làm gì. Em có việc phải đi trước.
Kim Nhất Lập nói đi là đi ngay, mặc kệ cô gái trang điểm như quỷ kia, nhanh như chớp đã biến mất không còn thấy bóng dáng đâu cả. Những người đứng xem không ít người biết Kim Nhất Lập, có thể đánh cho thiếu chủ Kim gia ở Bắc Kinh - Kim Nhất Lập đánh cho lăn lộn đất cát đầy người lại còn hoảng sợ bỏ chạy, người nào có lai lịch lớn như vậy chứ?
Vì thế, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Quan Doãn….
Nghĩ lại lúc nãy giọng nói của Kim Nhất Lập toàn khẩu âm Bắc Kinh, đúng là người Bắc Kinh rồi. Đương nhiên, Quan Doãn không hề biết rằng Kim gia của Kim Nhất Giai lớn đến cỡ nào, cũng chưa từng nghe Kim Nhất Giai nói đến gia thế của cô, càng không biết Kim Nhất Lập là người ra sao. Chỉ có điều khi nghe kẻ vui sướng khi người gặp họa nói tên nghệ sĩ trẻ bị giẫm nát dưới chân kia là họ Kim đến từ Bắc Kinh, hắn liền nghĩ đến họ Kim.
Chủ yếu là vì tên Kim Nhất Lập và Kim Nhất Giai cũng có thể cho thấy được mối quan hệ họ hàng của họ.
Nói như vậy, lũ lụt vọt đến miếu Long Vương, người một nhà đánh nhau sao?
Đương nhiên, Quan Doãn và Tề Ngang Dương xem Kim Nhất Lập là người một nhà, nhưng Kim Nhất Lập chưa chắc đã xem hắn và Tề Ngang Dương là người một nhà.
Tề Ngang Dương nghe được người anh đang giẫm dưới chân là Kim Nhất Lập cũng sững sờ, bèn thả lỏng chân ra, cười ha hả:
- Thiên Vũ, cảm ơn đã nhắc nhở. Mặc kệ cậu có phải xuất phát từ lòng hảo tâm hay không, chút nữa tôi cũng sẽ mời cậu uống một ly. Đúng rồi, chẳng phải nghe nói cậu đã về Bắc Kinh rồi sao, sao giờ lại tới đây?
Tô Mặc Ngu sau khi xuống xe thì đứng bên trái Quan Doãn. Cô thấy Quan Doãn không biết người mới đến là ai, bèn nhỏ giọng nói:
- Em Quan, y là Trần Thiên Vũ.
Trần Thiên Vũ? Quan Doãn bị Kim Nhất Lập làm phân tâm, nghe Tô Mặc Ngu nói, mới quay lại nhìn kỹ Trần Thiên Vũ. Trần Thiên Vũ khoảng 25, 26 tuổi, bộ dáng cũng không tệ, khí vũ hiên ngang, tuấn tú lịch sự, mặt dài mày rậm, ngoại trừ mắt một mí xem như không được hoàn hảo thì y cũng là một thanh niên bảnh bao, mang giày tây, vừa bước tới trước mặt đã ra dáng công tử.
Nhưng, Trần Thiên Vũ là ai, Quan Doãn nhất thời không nhớ ra được. Tô Mặc Ngu thấy Quan Doãn nhất thời ngây người, biết hắn không thể nghĩ ra thân thế của Trần Thiên Vũ, bèn nhắc một câu:
- Cha Trần Thiên Vũ là Trần Hằng Phong.
Đệ nhị công tử tỉnh Yến Trần Thiên Vũ? Quan Doãn lập tức mở to hai mắt, nhìn về phía Trần Thiên Vũ đầy kinh ngạc.
Tề Toàn, cha Tề Ngang Dương, là nhân vật số ba của Tỉnh ủy, nhưng Tề Ngang Dương lại giành được danh xưng là đệ nhất công tử tỉnh Yến, còn Trần Hằng Phong, cha Trần Thiên Vũ là Phó Bí thư Tỉnh ủy, Quyền Chủ tịch tỉnh, tháng sau Đại hội Hội đồng Nhân dân và Mặt trận Tổ quốc khai mạc, trên cơ bản đã an vị trên ngai vàng Chủ tịch tỉnh, trở thành nhân vật số hai của tỉnh Yến. Thân là con trai của Chủ tịch tỉnh, Trần Thiên Vũ cũng được những người trong giới xem là đệ nhị công tử tỉnh Yến.
Cũng là một hiện tượng vô cùng thú vị trong giới con ông cháu cha ở tỉnh Yến. Con trai của nhân vật số ba là đệ nhất công từ tỉnh Yến, con trai nhân vật số hai là đệ nhị công tử tỉnh Yến, còn con trai của nhân vật số một thì chẳng có tiếng tăm gì, bất hiện sơn, bất lộ thủy, rất bình thường, hơn nữa còn nghe nói rất ít khi xuất đầu lộ diện ở tỉnh Yến, cũng không biết là vì khiêm tốn hay có mưu tính sâu xa gì khác.
Quan Doãn còn đang kinh ngạc về Trần Thiên Vũ, thì một chiếc ô tô đã lọt vào tầm mắt. Một người bước xuống xe, chỉ nhìn thoáng qua bên này, tựa hồ như đã quá quen thuộc với trò đùa giỡn của đám người trẻ tuổi, thờ ơ, xoay người đi khỏi. Không phải là ai khác, mà chính là Lý Đinh Sơn.
Lý Đinh Sơn cũng tới đây sao? Cuộc tụ hội hôm nay, rốt cuộc có tính chất như thế nào?
Lúc Quan Doãn còn đang nghi hoặc khó hiểu, Kim Nhất Lập đã nhảy từ dưới đất dậy, khẽ đưa tay lấy vật gì đó trong túi, có ánh chớp của điện lóe lên, đâm vào hông Tề Ngang Dương. Không hay rồi, là roi điện!
Tề Ngang Dương bị Trần Thiên Vũ nhắc nhở, đã thả lỏng cảnh giác, không ngờ Kim Nhất Lập lại thẹn quá hóa giận, lại lấy roi điện đâm người. Lần này nếu bị đâm trúng, Tề Ngang Dương nhất định bị co giật tại chỗ.
Chẳng cần nghĩ nhiều nữa, không lo y là ai, chỉ biết tiên hạ thủ vi cường. Quan Doãn bước về phía trước một bước, đưa chân đạp một cú. Cú đá trúng ngay giữ mông Kim Nhất Lập. Đáng thương cho Kim Nhất Lập, lo đầu không lo được đuôi, bị Quan Doãn đá cho một cú, thân mình đột ngột ngã nhào về phía trước, roi điện cũng văng ra xa, người thì lăn một vòng, lại bị té ngã như chó tìm phân.
Gã này thật quá đáng!
Nhưng cú đá này của Quan Doãn cũng đã thu hút ánh mắt của Trần Thiên Vũ. Trần Thiên Vũ quăng cho Quan Doãn tia nhìn đầy thâm ý và khinh miệt, lại quay đầu nói với Tề Ngang Dương:
- Ngang Dương, tài xế của cậu cũng dám đánh người của Kim gia ở Bắc Kinh. Tôi thật khâm phục dũng khí của cậu. Nhất Lập là người bạn mà tôi mời tới, chuyện này cậu phải giải thích cho tôi.
Lúc nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng của Trần Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Quan Doãn. Hiển nhiên, giữa Tề Ngang Dương và Trần Thiên Vũ có xung đột mâu thuẫn, cuối cùng muốn giải quyết cho hoàn mỹ phải có một người chịu tội thay. Không hề nghi ngờ, Quan Doãn chính là người chịu tội thay có một không hai.
- Tài xế?
Tề Ngang Dương thản nhiên cười.
- Hắn không phải là tài xế của tôi. Thiên Vũ, lần này cậu nhìn nhầm rồi, tôi không có đủ tư cách để hắn làm tài xế của tôi, cậu cũng không đủ đâu.
Sắc mặt Trần Thiên Vũ khẽ không vui:
- Lai lịch lớn như vậy sao? Là công tử nhà ai?
Chắc hẳn trong giới con ông cháu cha này, so cha ai to hơn đang là mốt, nếu không Trần Thiên Vũ cũng chẳng vừa mới mở miệng đã hỏi là công tử nhà ai. Cũng có thể hiểu được, có một người cha là Chủ tịch tỉnh, dù là ai cũng phải tự cao tự đại, nhìn toàn tỉnh không thấy ai là đối thủ.
- Thiên Vũ, cậu lại sai rồi. Hắn không phải là công tử nhà ai, cha hắn chỉ làm thầy giáo ở huyện.
Tề Ngang Dương dương dương tự đắc giới thiệu Quan Doãn.
- Nhưng thành tựu của hắn lại khiến cho tôi cảm thấy không bằng. Ngay cả cậu so với hắn cũng kém ba phần.
Trần Thiên Vũ tức giận vô cùng. Nhìn khắp tỉnh Yến, trong đám bạn cùng lứa, ngoại trừ Tề Ngang Dương có thể đè đầu y, còn ai có tư cách đánh đồng với y? Nói về xuất thân, y là con trai của Chủ tịch tỉnh. Nói về bằng cấp, y nguyên là sinh viên thuộc hàng top của trường Đại học Giang Hưng. Nói về diện mạo, y tướng mạo đường đường, là rồng phượng trong đám người. Có thể nói, tất cả những gì mà một người thanh niên có thể có, anh tuấn, đẹp trai, phong độ, quyền thế và giàu có, y đều có cả, còn ai có thể so được với y chứ?
Ngay cả Tề Ngang Dương, tuy bằng cấp, diện mạo, cũng không thua y, nhưng xuất thân vẫn kém hơn một chút. Tuy y phải chịu thua Tề Ngang Dương, chấp nhận danh hiệu đệ nhị công tử tỉnh Yến, nhưng trên thực tế, y cho rằng, y mới xứng đáng là đệ nhất công tử tỉnh Yến.
- Tỉnh Yến còn có một nhân vật xuất sắc như vậy sao? Mời mọc không bằng tình cờ. Tôi thật muốn được mở rộng tầm mắt.
Trần Thiên Vũ lạnh lùng cười:
- Ngang Dương, đừng thừa nước đục thả câu. Giới thiệu chút đi.
- Quan Doãn, là thư ký số một Thành ủy Hoàng Lương, là thư ký số một Thành ủy trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hoàng Lương. Nếu tôi nhớ không lầm, hắn cũng là thư ký Thành ủy trẻ tuổi nhất trong toàn bộ tỉnh Yến. Nếu như nghiên cứu một chút về lịch sử, không chừng cũng là thư ký Thành ủy trẻ tuồi nhất trong lịch sử tỉnh Yến.
Tề Ngang Dương dương dương tự đắc nói.
- Tôi vô cùng khâm phục Quan Doãn. Hắn xuất thân từ dân chúng bình dân. Tôi nghĩ, với trình độ của cậu hay tôi, nếu không có một xuất thân tốt, thì có thể có được một nửa như hắn không?
Câu nói kia rõ ràng là khiêm tốn, nhưng thật ra là sỉ nhục, đánh vào bộ mặt kiêu căng tự đại của Trần Thiên Vũ.
Sắc mặt Trần Thiên Vũ lập tức thay đổi, vẻ mặt khó tin, lùi về sau một bước, quan sát Quan Doãn từ trên xuống dưới vài lần, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc:
- Cậu, cậu chính là Quan Doãn sao?
Từ vẻ mặt của y có thể thấy được y đã từng nghe đến tên Quan Doãn.
Nói đùa sao, thư ký số một Thành ủy Hoàng Lương, vừa vào Hoàng Lương đã khiến cho thế cục Hoàng Lương nổi gió cuộn mây, Quan Doãn, trong toàn tỉnh Yến, chỉ cần là người trong quan trường, chỉ cần là những người có quan tâm đến tin tức trong quan trường, có ai mà không biết đại danh Quan Doãn.
- Tôi chính là quan Doãn.
Quan Doãn khẽ gật đầu, mỉm cười.
- Quan Doãn chẳng phải là nhân vật gì, chẳng lẽ có người giả mạo sao?
Khi nói chuyện, Quan Doãn còn quay sang, nhìn Tề Ngang Dương đầy thâm ý. Hắn biết rõ Tề Ngang Dương cố ý đề cao hắn, cũng âm thầm quất cho cường địch của anh ta một cây – Trần Thiên Vũ. Hơn nữa, rất rõ ràng, Tề Ngang Dương và Trần Thiên Vũ bất hòa.
Tề Ngang Dương đáp trả bằng một nụ cười giảo hoạt, có ý là thật ngại quá em Quan, cho mượn gió đông của em đạp vai người khác. Em là em anh, nên giúp bạn không tiếc cả mạng sống chứ.
Trần Thiên Vũ sau một hồi kinh ngạc, bỗng nhiên lại mỉm cười, chủ động đưa tay ra:
- Ngang Dương nói rất đúng, cậu đúng là thanh niên tài tuấn của tỉnh Yến. Thư ký Quan, hạnh ngộ, hạnh ngộ. Kẻ hèn này là Trần Thiên Vũ.
- Anh Trần quá khen. Tôi còn rất nhiểu điểm phải học hỏi ở anh Trần.
Quan Doãn bắt tay Trần Thiên Vũ, vô cùng khâm phục trình độ thay đổi sắc mặt của trần Thiên Vũ. Ấn tượng đầu tiên về Trần Thiên Vũ là người này giỏi xem xét thời thế, không thể lường được, không thể khinh thường.
Hơn nữa, khi Trần Thiên Vũ tự giới thiệu, chỉ nói tên, không nhắc đến thân phận, không phải giả bộ khiêm tốn, mà là không muốn mang thân phận ra hù dọa người khác. Điều này khiến Quan Doãn lại càng rõ ràng, điểm khác biệt hoàn toàn trong phong cách làm việc của người này với Tề Ngang Dương chính là vị đệ nhị công tử tỉnh Yến này lòng dạ sâu xa.
- Nếu không phải là người ngoài, thì chính là hiểu lầm.
Bản lĩnh nương theo chiều gió của Trần Thiên Vũ không phải tầm thường. Mới vừa rồi y còn đối chọi gay gắt với Tề Ngang Dương, vừa nghe được tên Quan Doãn, thì lại lập tức đổi chiều. Vừa rồi y chỉ e thiên hạ không đủ loạn, giờ thấy chuyện tốt thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Đám người vây xung quanh xem đều ngơ ngác nhìn nhau. Vì sao trong mắt đường đường đệ nhị công tử tỉnh Yến, Quan Doãn lại có thể ngang bằng với Tề Ngang Dương.
Lúc này, Kim Nhất Lập đã được cô gái trang điểm như quỷ đỡ dậy. Gã vốn muốn hùng hổ tìm Quan Doãn tính sổ, bèn đi đến phía sau Quan Doãn, nghe được lời lẽ của Trần Thiên Vũ với Quan Doãn, tay gã đã giơ cao rồi phải hạ xuống, không quan tâm đến ngón tay út đã bị gãy vô cùng đau đớn, lắp bắp hỏi:
- Anh, anh thật sự là Quan Doãn sao?
Quan Doãn quay đầu lại nhìn Kim Nhất Lập, gật đầu nói:
- Tôi là Quan Doãn. Kim Nhất Lập, Kim Nhất Giai là gì của cậu?
Vừa nghe hắn thật sự là Quan Doãn, Kim Nhất lập nhảy dựng lên quan sát Quan Doãn mấy lần, ác khí trên mặt đã biết mất không thấy tăm hơi, còn miễn cưỡng cố tỏ ra tươi cười:
- Anh Quan, thật xin lỗi, em không biết là anh, xin anh tha thứ cho em út vô tri. Em lập tức nhường chỗ cho anh…
Khi nói chuyện, gã còn bước tới một bước, nói nhỏ bên tai Quan Doãn:
- Anh Quan, anh là anh em, chuyện này có thể đừng nói cho chị em biết được không?
- Cậu nói là Kim Nhất Giai hả?
Quan Doãn biết rõ còn cố hỏi, nghĩ thầm, hay cho Kim Nhất Giai, uy danh quá lớn, khiến Kim Nhất Lập sợ đến mức gần như xin tha thứ, bèn cười thầm:
- Được mà, được mà.
- Cảm ơn anh Quan.
Kim Nhất lập đừng nói là muốn tìm Quan Doãn tính sổ, mà gần như vạn tạ thiên ân vậy.
- Tiền sửa xe để em tính, đừng khách khí với em, anh với em còn khách khí làm gì. Em có việc phải đi trước.
Kim Nhất Lập nói đi là đi ngay, mặc kệ cô gái trang điểm như quỷ kia, nhanh như chớp đã biến mất không còn thấy bóng dáng đâu cả. Những người đứng xem không ít người biết Kim Nhất Lập, có thể đánh cho thiếu chủ Kim gia ở Bắc Kinh - Kim Nhất Lập đánh cho lăn lộn đất cát đầy người lại còn hoảng sợ bỏ chạy, người nào có lai lịch lớn như vậy chứ?
Vì thế, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Quan Doãn….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.