Quan Vận

Chương 30: Trời quang mưa tạnh

Hà Thường Tại

18/03/2013

Hiện tại mới hiểu được, bài xích Quan Doãn rồi, người đó có ghi nhớ cái tốt của hắn còn là hai chuyện khác nhau, hắn chính là tự mình đánh cuộc con đường của mình, mất nhiều hơn được nha, con đường trên quan trường, có đôi khi thật sự là sương mù dày đặt, hơi chút không để ý là có khả năng bị lạc phương hướng. Hơn nữa có khả năng sau khi lạc lối anh mới phát hiện, hoá ra chính là người khác tung ra mây mù, căn bản là không can hệ tới anh

- Cháu muốn nhận thầu núi Bình Khâu

Quan Doãn lớn mật nói ra suy nghĩ trong lòng, một bản kế hoạch hoàn toàn mới ở trong lòng hắn phác thảo thành hình. Hắn tin lời nói của ông cụ Dung, ông cụ Dung nói, huyện Khổng một sông một núi, xuống sông dễ dàng dìm chết người, lên núi lại có thể một bước lên mây.

Núi Bình Khâu vẫn là ngọn núi vô chủ

Giống như sông Lưu Sa, núi Bình Khâu đứng sừng sững trong lãnh thổ huyện Khổng, nào giờ chưa từng được cụ thể phân bố cho ban ngành nào quản hạt, sông Lưu Sa còn đỡ, có thể tưới tiêu cây trồng, có thể đánh cá, thôn dân hai bên bờ sông tự phát dẫn nước sông chảy vào phần đất của mình tạo thành hậu viện nhà mình, mà núi Bình Khâu ngoại trừ phong cảnh ra, cũng không có nhiều tài nguyên có thể lợi dụng, đối với nhóm người vật lộn kiếm tiền mà nói, chỉ có người rảnh rỗi mới có thể thưởng cảnh. Cho nên núi Bình Khâu ở trong cảm nhận dân chúng huyện Khổng, là thứ vô dụng

Lãnh Phong cảm thấy khó hiểu:

- Nhận thầu núi Bình Khâu? Làm cái gì?

- Khai thác, phát triển du lịch!

Quan Doãn đón nhận ánh mắt khó hiểu và nghi hoặc của Lãnh Phong, vẻ mặt cười nhạt

Lãnh Phong càng thêm tò mò:

- Núi Bình Khâu quá nhỏ, lại không có danh tiếng, giao thông huyện Khổng cũng không phát đạt, suy nghĩ của cậu không tồi, nhưng không thực tế, tính hiện thực lại không nhiều

- Tôi muốn thử một lần

Quan Doãn nghĩ xong hết rồi, núi Bình Khâu không cao danh tiếng không có, nhưng hắn tin một câu, núi không phải xem cao hay thấp, có thần tiên thì sẽ thành danh, hơn nữa hắn cũng biết, nhận thầu núi Bình Khâu phí tổn sẽ thấp, gần như có thể không cần tính đến. Vậy thì thử một lần có sao nào

Lãnh Phong trầm ngâm một lát, đồng ý:



- Nhận thầu có thể, nhưng không thể ảnh hưởng đến công tác bình thường, hơn nữa cậu cũng không thể trực tiếp ra mặt.

- Tôi biết rồi

Quan Doãn trong lòng ấm áp, lời Lãnh Phong nói, tương đương là sự quan tâm và trân trọng đối với hắn

- Tôi đã nghĩ đâu vào đó, một mặt là cùng Ôn Lâm hùn vốn nhận thầu, mặt khác đã tìm xong nhân công

- Cùng Ôn Lâm hùn vốn?

Lãnh Phong lông mi giương lên,

- Ôn Lâm tốt nghiệp đại học tài chính và kinh tế, có đầu óc kinh tế, cùng cô ta hợp tác cũng không phải là không thể được, nhưng phải chú ý không quá thân cận, Ôn Lâm sẽ không ở luôn huyện Khổng đâu…

Lãnh Phong lời này, vừa có ám chỉ lại có nhắc nhở, Quan Doãn yên lặng gật đầu, đối với quan hệ giữa hắn và Ôn Lâm, hắn sớm đã có định vị, cho dù Lãnh Phong không nói, hắn cũng trong lòng biết rõ

Từ văn phòng Lãnh Phong đi ra, không biết khi nào bên ngoài đã trời quang mưa tạnh, ánh chiều tà chiếu rọi, khiến trụ sở huyện ủy hoàng hôn sau cơn mưa chiếu sáng như bức tranh. Quan Doãn ở Huyện ủy một năm, nào giờ chưa thấy cảnh sắc trụ sở huyện ủy xinh đẹp như vậy, cành liễu sau cơn mưa đón gió lay động, cành hoa hồng xinh tươi, hết thảy hết thảy, liền như vẻ đẹp núi Bình Khâu chưa được người phát hiện, bất chợt, có cảm giác đẹp không sao tả xiết

Quan Doãn tâm tình tốt, con đường đã trải sẵn đó, kế tiếp thì xem hắn đi như thế nào, suốt một năm, tâm tình của hắn chưa từng khoan khoái như hiện tại, đang muốn ngâm nga vài câu ca thích nhất, lại phát hiện Lý Dật Phong đi tới trước mặt

Lý Dật Phong chắp tay sau lưng, mặt chau mày nhíu, dường như đang suy tư nan đề không giải được gì đó, y cúi đầu nhìn vũng nước dưới chân, không phát hiện Quan Doãn. Mặt đất trụ sở huyện ủy không phải mặt xi măng, là lót gạch vuông, một khi mưa xuống sẽ tụ nước, nhất định phải nhìn rõ dưới chân mới đặt chân, nếu không sẽ bắn tung tóe một thân bùn.

Khi đi đến một lối đi nhỏ chỉ đủ hai người đi, Lý Dật Phong thiếu chút nữa đụng phải một người, không khỏi nhất thời tức giận, ở Huyện ủy huyện Khổng, còn có người giành đường với y sao, thật không hiểu quy củ

Vừa thấy là Quan Doãn, lại càng tức hơn, Quan Doãn mới đề lên Phó phòng, mới được Lãnh Phong tiếp nhận, sao mới chút vậy mà đã vểnh đuôi, ý chí cũng quá nông. Lý Dật Phong ngược lại không đi nữa, mặc dù Quan Doãn đứng ở vị trí không đúng, chỉ chiếm một phần ba, y có thể nghiêng người lách qua, nhưng y đường đường là Bí thư huyện ủy, nếu ở trước mặt Quan Doãn nghiêng người thì chẳng khác nào nhường đường cho Quan Doãn, chuyện này không thể được.

Lý Dật Phong rất để ý chi tiết, một vấn đề văn phòng thôi y cũng đã nâng cấp lên thành vấn đề lớn ai chủ ai thứ, thế thì vần đề đường đi cũng là sẽ không nhượng bộ, y đứng lại trước mặt Quan Doãn, lộ ra vẻ mặt từng như cười như không thường thấy:



- Quan Doãn, tôi nên cảm ơn cậu đã chăm sóc Ngõa Nhi

- Xin đừng khách khí, bí thư Lý, là việc tôi nên làm. Ngõa Nhi chịu đi với tôi, là may mắn của tôi, hơn nữa Ngõa Nhi vừa đáng yêu, lại thông minh, ai cũng sẽ thích cô bé

Quan Doãn cung kính khen Ngõa Nhi vài câu, cũng là lời thực tâm của hắn, cách nói vừa thành khẩn lại thản nhiên.

Lý Dật trong lòng thoải mái hơn nhiều, so với việc người khác nịnh bợ mình, hầu hết người làm cha làm mẹ càng thích người khác khen ngợi con cái của mình hơn, y nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, lập tức lại cảm thấy Quan Doãn không đến nỗi đáng ghét như vậy, liền gật gật đầu nói:

- Vất vả cho cậu

Mượn lúc nói chuyện, y hơi nghiêng người, lướt qua sát bên Quan Doãn, có hết sức để thân mình ở giữa, để hiển thị y không hề nhường đường cho Quan Doãn, sau khi lướt qua, trong lòng y vẫn còn thấy kỳ kỳ, liền quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Lần nhìn này thì không đáng lo, nhưng lập tức khiến trong lòng y khơi dậy gợn sóng không nhỏ!

Quan Doãn vẫn còn đứng tại chỗ chưa đi, vẫn là vẻ mặt cười yếu ớt tiễn bước y, nếu nói cái chăm chú vì lễ của Quan Doãn, không đủ để khiến y cảm nhận được Quan Doãn tử chỗ nhỏ nhặt tỏ vẻ tôn kính đối với y, như vậy khi ánh mắt y rơi xuống dưới chân Quan Doãn, phát hiện Quan Doãn đứng ở trong một vũng nước, vừa lúc thay y chặn một bước chân bước vào vũng nước, thì đã khuấy động đến chỗ mềm yếu trong lòng y

Có thể nói từ lúc y theo chính trị tới nay, gặp qua vô số hạ cấp nịnh hót và xu nịnh muôn hình muôn vẻ, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, mục đích không có gì khác là muốn y nhớ kỹ ân tình, thậm chí rất nhiều người còn nói ngoa, phô bày công lao vất vả, chưa từng có người nào như Quan Doãn, chỉ yên lặng đứng đó cản vũng nước đọng cho y, không giải thích, không khoe khoa, nếu y không quay đầu lại xem, còn có thể khiến y hiểu lầm hành động của hắn là biểu hiện không hiểu chuyện.

Quan Doãn… Rốt cuộc là một chàng thanh niên như thế nào? Lý Dật Phong lần đầu tiên đối với Quan Doãn sinh ra thiện cảm không thể ức chế, y không có cách nào không thay đổi ấn tượng của Quan Doãn, Ngõa Nhi vui vẻ, Lãnh Phong nhượng bộ, không một chỗ nào không có bóng dáng Quan Doãn trong đó.

Trước kia đối với Quan Doãn có phải là quá hà khắc hay không? Hắn dù sao cũng chỉ là một tahnh niên mới ra đời, lại không phạm quanh sai lầm lớn gì, cần gì phải khiến hắn hủy trong tay mình? Trở lại văn phòng, Lý Dật Phong vừa mới ngồi vào chỗ của mình, còn đang hồi tưởng cảnh tượng vừa rồi, điện thoại liền đột ngột vang lên một cách chói tai

Là đường dây lãnh đạo Thành ủy, trong lòng Lý Dật Phong liền tim đập thình thịch, vội vàng cầm lấy điện thoại, vừa mới “A lô”, bên trong liền truyền đến một thanh âm thản nhiên mà không mất phần uy nghiêm.

- Dật Phong, vừa mới nghe Diệp Lâm nói, Quan Doãn đã đề Phó phòng?

Tới nhanh thật, Lý Dật Phong trong lòng căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Vận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook