Chương 536: Tự tìm đường chết
Hà Thường Tại
13/02/2014
Vì thế mà tình hình đột ngột biến chuyển.
Về phần lúc đó Chương Hệ Phong trả lời thế nào mà thuyết phục được Đại Gia thì người ngoài chắc chắn không được biết. Có người nói lúc Chương Hệ Phong rời khỏi bệnh viện thì sắc mặt tái mét, chỉ lần lượt gọi cho Vu Phồn Nhiên và Thôi Quan Ngư một cú điện thoại. Sau đó, Vu Phồn Nhiên và Thôi Quan Ngư đi suốt đêm, khẩn cấp đến Tỉnh ủy gặp Chương Hệ Phong.
Quan Doãn nói đúng. Nếu Hồng Hi đủ thông minh để sửa chữa kịp thời mối quan hệ với Đại Gia, có đủ thủ đoạn và dũng khí của tráng sĩ, hiểu rõ khuyết điểm tham lam của Đại Gia, để dâng hết toàn bộ những gì mình có cho gã, có thể Đại Gia sẽ cảm nhận được thành ý của y, sẽ không cho rằng tai nạn giao thông kia là có sự nhúng tay của y từ phía sau. Nhưng lúc tai nạn giao thông xảy ra, Hồng Hi lại cứ một mực im lặng. Không phải là y không làm chuyện cần thiết trước tiên, là chứng tỏ sự trong sạch của y, là chuyện tai nạn giao thông không liên quan gì đến y cả, cũng không liên quan gì đến ba bang lớn, mà là có người hãm hại y. Nhưng y còn chưa kịp nhúc nhích, Hoàng Hán đã xuất hiện trước mặt y rồi.
Nếu đúng như lời Quan Doãn, Hoàng Hán tìm đến Hồng Hy, hoàn toàn là con cú báo điềm gở, không có chuyện thì không đến. Anh ta muốn giữ lấy Hồng Hi, không cho y thời gian đi đâu cả, không cho Hồng Hi có cơ hội giáp mặt Đại Gia nói cho rõ ràng, chính là muốn Đại Gia càng hiểu lầm Hồng Hi sâu sắc thêm.
- Hoàng Hán, anh còn có mặt mũi đến tìm tôi sao?
Trong phòng làm việc của Cục trưởng Cục Công an thành phố, Hồng Hi nói lớn với Hoàng Hán:
- Đừng tưởng việc anh hãm hại tôi không ai hay biết. Mánh khóe của anh không lừa được tôi đâu.
Hoàng Hán kinh ngạc nói:
- Cục trưởng Hồng, tôi nào dám hãm hại ai. Anh lo nghĩ quá nhiều rồi. Tôi chỉ Thiên Khoát dạy cho Đại Gia một bài học, lẽ nào anh còn chưa biết hả? Dù cho Thiên Khoát không khiêu khích Đại Gia, thì Đại Gia cũng xem anh và Thiên Khoát như cái đinh trong mắt.
- Nói bậy.
Hồng Hi đùng đùng nổi giận.
- Anh chính là kẻ tiểu nhân châm dầu vào lửa.
Hoàng Hán bị Hồng Hi mắng vào mặt, nhưng không hề giận chút nào, trái lại lắc đầu thở dài một tiếng:
- Cục trưởng Hồng, anh có điều không biết. Anh chính là khắc tinh của Đại Gia, Thiên Khoát là cái mạng tiểu nhân của Đại Gia, trong mắt Đại Gia, cha con họ Hồng phải được diệt trừ nhanh chóng.
- À…
Tuy Hồng Hi hận Hoàng Hán thấu xương, nhưng Hoàng Hán nói không phải không có lý. Y cũng biết tính cách của Đại Gia khá cổ quái, lại nghe Hoàng Hán nói một cách chắc chắn như vậy, không khỏi cũng tin được ba phần.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Cục trưởng Hồng, anh nói đi, quan hệ giữa tôi và anh gần hơn hay với Đại Gia gần hơn? Anh là lãnh đạo trực tiếp của tôi, tôi mà cố ý đắc tội với anh thì tôi đúng là kẻ ngu si. Tôi đi thẳng từ Hoàng Lương đến thành phố Yến, Trịnh Thiên Tắc ngã xuống, tôi hoàn toàn không có chuyện gì, chẳng lẽ tôi là kẻ ngu si sao? Đại Gia tuy là Cục trưởng Cục thuế, nhưng lại không cùng hệ thống với tôi, tám gậy đánh không tới, không đáng để tôi vì lấy lòng gã mà đắc tội với anh. Cục trưởng Hồng, chắc chắn là anh đã hiểu lầm tôi rồi, nguyên do mọi việc là….
Hoàng Hán nói rõ đầu đuôi gốc ngọn chuyện Đại Gia cả tin vào Hà Đại Sư, xem cha con họ Hồng là nguyên nhân của họa lớn. Hồng Hi nghe xong, im lặng thật lâu, chớp chớp mắt, tâm trạng nặng nề, đầu cúi thấp dần.
Bí mật phía sau Đại Gia có một Hà Đại Sư, y đương nhiên biết rất rõ. Hơn nữa Hà Đại Sư cũng lui tới với một vài lãnh đạo trong tỉnh khá thân thiết, cũng không phải là bí mật gì. Chuyện Hà Đại Sư nói gì Đại Gia nghe nấy, sự tôn thờ của gã với Hà Đại Sư, gần như người người trong giới đều biết được. Hoàng Hán sau khi đến thành phố Yến không lâu lại có thể nói được quan hệ của Hà Đại Sư và Đại Gia, chứng tỏ lời Hoàng Hán nói hơn phân nửa là sự thật.
Hồng Hi sửng sốt hơn nửa ngày, cũng không để ý đến Hoàng Hán đang có mặt ở đây, lấy điện thoại gọi đi. Sau khi nói được mấy câu, y cụt hứng quay về chỗ ngồi, uể oải nặng nhọc, tỏ vẻ không chịu nổi nữa mà nói:
- Hoàng Hán, anh nói rất đúng, rất thật.
- Cục trưởng Hồng, giờ anh không còn đường thối lui rồi, cho dù là mang hết của cải ra hiếu kính với Đại Gia thì Đại Gia cũng sẽ không chịu để yên. Chuyện tai nạn giao thông mặc kệ ai là người vu oan hãm hại anh, anh cũng đừng mơ đến việc cởi bỏ được hiềm nghi của Đại Gia. Đại Gia không hủy diệt được anh và Thiên Khoát, gã sẽ không dừng tay.
Hoàng Hán tiếp tục đổ dầu vào lửa.
- Biện pháp tốt nhất hiện giờ là….
- Là cái gì? Anh mau nói đi!
Trong lòng Hồng Hi đã rối loạn, khi tuyệt vọng thì chuyện gì cũng có thể thử, đâu còn nghĩ nổi vì sao Hoàng Hán lại chủ động đến cửa hiến kế cho y.
- Thu gom tất cả các tài liệu mà anh có về Đại Gia, trong đêm gởi ngay đến Ủy ban trung ương, tố cáo thực danh Đại Gia tham ô nhận hối lộ.
Nếu cần đào hầm, thì đơn giản cứ đẩy cả đám xuống. Hoàng Hán nói thật lòng, nói thẳng ra cẩm nang diệu kế của anh ta.
- Đồng thời, khiến ba bang lớn phải xé lẻ ra, rời khỏi thành phố Yến trước, tránh đầu ngọn gió, để Thiên Khoát trấn ở thành phố Yến, lưu ý theo hướng đi của Đại Gia.
- Tố cáo thực danh Đại Gia?
Hồng Hi thất kinh.
- Đây chính là tự tìm đường chết.
- Vấn đề là nếu anh không tố cáo Đại Gia thì cũng chỉ còn đường chết.
Hoàng Hán phải rèn sắt khi còn nóng.
- Tố cáo thực danh, với thân phận của anh là Cục trưởng Cục Công an lớn đến như vậy, nhất định sẽ là một vụ án chấn động một thời. Nếu Ủy ban trung ương lập án, thì Đại Gia tất phải ngã, có người nhất định sẽ phải liên lụy. Lúc đó, gã ốc còn không mang nổi mình ốc, anh cũng có thể bình yên vượt qua nguy cơ rồi, bằng không, chỉ có thể ngồi chờ chết, chờ bị Đại Gia trả đũa, bị mất chức, bị điều tra, sau đó thì thân bại danh liệt, mà ngay cả Thiên Khoát nói không chừng cũng phải bị bỏ tù…
Hồng Hi không nói, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo. Xác thực là y giữ trong tay không ít tài liệu về Đại Gia, nếu thật sự muốn tố cáo lên Ủy ban trung ương thì dù Đại Gia không chết cũng phải bị lột da. Nhưng vấn đề là nếu y tố cáo thành công, Đại Gia bị y kéo ngã ngựa, cuộc đời chính trị của y cũng xem như chấm dứt, sau đó không thể nào lên nổi nữa.
Thế nhưng, cân nhắc được mất, so với chuyện bị Đại Gia kéo xuống ngựa rồi giết chết, thì chuyện kéo Đại Gia xuống ngựa vẫn tốt hơn. Chí ít sau đó y vẫn có thể đảm bảo được cuộc sống hạnh phúc cho vợ con. Nhưng vấn đề là tài liệu tội ác của Đại Gia y nắm giữ cũng hữu hạn. Tuy nói có thể mang đến một ít phiền phức cho Đại Gia, nhưng không đủ để đánh Đại Gia một đòn trí mạng. Đánh rắn không chết, hậu hoạn vô cùng.
Hoàng Hán dường như đã sớm liệu được nỗi lo lắng của Hồng Hi, bèn nói một cách thần bí:
- Không giấu gì Cục trưởng Hoàng, tôi cũng có trong tay một ít tư liệu về Đại Gia. Vốn tôi muốn dùng để tự bảo vệ mình, nhưng hiện nay tình thế nguy cấp, vì Cục trưởng Hồng, tôi sẽ mang ra hết. Mặt khác, theo nguồn tin đáng tin cậy, có tài liệu về nhà máy thuốc lá đang khẩn cấp gởi lên Ủy ban Trung ương. Cục trưởng Hồng, anh không phải đang chiến đấu một mình đâu…
Mắt Hồng Hi nhất thời sáng lên, ánh mắt của y sáng lấp lánh nhìn Hoàng Hán:
- Hoàng Hán, anh thật sự có lòng tốt như vậy sao?
Hoàng Hán không hề tỏ vẻ yếu kém chút nào đáp lời Hồng Hi:
- Cục trưởng Hồng, tôi đang làm việc cho anh, vì sao tôi không thể một lòng một dạ với thủ trưởng của mình? Hơn nữa, hành vi của Đại Gia ở tỉnh Yến cũng quá ác liệt rồi, người người oán trách, chúng ta chỉ vì dân trừ hại thôi.
Hồng Hi nhìn vào mắt Hoàng Hán, sửng sốt một hồi, y thở dài một hơi:
- Cũng chỉ có thể làm như thế thôi.
Hoàng Hán hết sức vui mừng, nhưng bên ngoài vẫn bất động thanh sắc:
- Có việc gì cần đến tôi xin Cục trưởng Hồng cứ phân phó.
Hồng Hi gật đầu:
- Anh và Thiên Khoát quan hệ cũng khá tốt, nó cũng tin tưởng anh, thời gian này, anh cứ ở cùng với nó.
- Không thành vấn đề.
Hoàng Hán gật đầu, xoay người đi ra.
Hồng Hi ngồi một mình, toàn bộ văn phòng trở nên u ám và tịch mịch, chỉ có ánh sáng của ngọn đèn bàn nhỏ như hạt đậu chiếu sáng một khoảng trên bàn làm việc, cách xa khỏi y, khiến bóng dáng y thêm lẻ loi cô tịch.
Cuộc đời luôn phải có những sự lựa chọn khó cả đôi đường. Hồng Hi biết, y bước ra một bước, là sống chết trong gang tấc. Nếu thật sự đúng như lời Hoàng Hán nói, y thân bại danh liệt, vợ con đi tù. Nhưng một bước bước ra này của y là không thể quay đầu lại. Đắc tội với Đại Gia rồi thì chẳng khác nào đắc tội với Chương Hệ Phong. Ở tỉnh Yến, nhận thức chung của mọi người là, phàm người nào đắc tội với Chương Hệ Phong thì cũng sẽ không có kết cục tốt.
Ngay cả người trong Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy còn bị Chương Hệ Phong ghẻ lạnh, y chỉ mới là một Cục trưởng Cục Công an thành phố, bị Chương Hệ Phong bắt cũng chỉ cần một câu nói.
Trái phải đều khó, là sự lựa chọn khó khăn mà cuộc đời Hồng Hi trước nay chưa từng có. Y ngồi trong đêm tối, cho đến khi nhìn thấy hừng đông lên, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, vỗ bàn đứng lên.
Hôm sau, ba bang lớn đều có những hành động lạ thường, trùm các bang đều lên bắc xuôi nam, nhất thời gà bay chó chạy.
Giữa trưa, Quan Doãn đến Ban tổ chức cán bộ Thành ủy làm thủ tục bàn giao, không hẹn mà gặp được Hồng Hi ở đó. Hồng Hi chủ động bắt tay Quan Doãn, vẻ mặt tươi cười:
- Thư ký Quan, à không, hẳn nên gọi là Chủ tịch huyện Quan rồi. Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Quan Doãn cũng tươi cười:
- Cục trưởng Hồng quá khen, so với Cục trưởng Hồng tôi còn kém rất xa. Cục trưởng Hồng là tấm gương ở thành phố Yến đó.
Hồng Hi hơi đổi sắc:
- Chuyện tai nạn giao thông của Đại Gia, cậu thấy thế nào?
- Cũng không quá để ý chuyện này.
Quan Doãn thẳng thắn cắt lời Hồng Hi.
- Không hiểu rõ tình hình cụ thể thì sẽ không phát biểu quan điểm. Hơn nữa, tai nạn giao thông của Đại Gia thật sự không liên quan gì đến tôi. Chuyện của gã, tôi cũng không để trong lòng.
Hồng Hi nghĩ đến mâu thuẫn giữa Quan Doãn và Đại Gia, biết mình đã hỏi quá giới hạn, nên không còn cách nào khác đành miễn cưỡng cười:
- Cũng đúng, cậu và Đại Gia có chút gút mắc
Quan Doãn thuận miệng đáp:
- Nghe nói Đại Gia cũng hiểu lầm Cục trưởng Hồng rồi?
Sắc mặt Hồng Hi hơi nghệch ra:
- Đâu phải chỉ mình tôi, Cục trưởng Đại hiểu lầm toàn bộ tỉnh Yến mà.
- Ha ha…
Quan Doãn cười to:
- Câu nói này của Cục trưởng Hồng đúng là cao, thật sự cao. Tôi chợt nhớ đến câu danh ngôn của Tào Tháo: thà ta phụ người trong khắp thiên hạ cũng không để người trong thiên hạ phụ ta. Có thể nói là gã phụ tỉnh Yến cũng không để tỉnh Yến phụ gã.
Hồng Hi vốn chẳng có mấy hảo cảm với Quan Doãn, không ngờ Quan Doãn nói xong cân nói này, thì thiện cảm của y với Quan Doãn lại tăng thêm, trong lòng sĩ khí dường như tăng cao thêm. Đúng vậy, Đại Gia phụ toàn bộ tỉnh Yến, lẽ nào y tố cáo thực danh Đại Gia lại không được tính là vì dân trừ hại?
Đã làm thì không do dự.
Sau khi chia tay Quan Doãn, Hồng Hi lái xe đến thẳng Bắc Kinh. Vì thế, vở tuồng oanh oanh liệt liệt của tỉnh Yến rầm rầm rộ rộ mở màn.
Hồng Hi mới vừa lái ra đường cao tốc không lâu đã nhận được một cú điện thoại nặc danh, trong điện thoại chỉ nói một câu ngắn gọn:
- Cục trưởng Hồng, tài liệu về nhà máy thuốc lá Chương Trình đã đến tay Mộc Quả Pháp rồi.
Hồng Hi rất bình tĩnh, tiến hành đồng bộ, nếu như Đại Gia có thể tránh được kiếp này thì gã không phải là người, mà là đại sư Đại rồi.
Đồng thời với lúc Hồng Hi nhận được cú điện thoại đó, ở Thành ủy, Quan Doãn cũng nhận được một cú điện thoại.
- Quan Doãn, nghe nói em của tao đã bị mày giấu đi. Hạn cho mày trong vòng ngày hôm nay phải làm cho cô ấy rời khỏi mày, bằng không, thành phố Yến chính là nơi chôn mày đó.
Về phần lúc đó Chương Hệ Phong trả lời thế nào mà thuyết phục được Đại Gia thì người ngoài chắc chắn không được biết. Có người nói lúc Chương Hệ Phong rời khỏi bệnh viện thì sắc mặt tái mét, chỉ lần lượt gọi cho Vu Phồn Nhiên và Thôi Quan Ngư một cú điện thoại. Sau đó, Vu Phồn Nhiên và Thôi Quan Ngư đi suốt đêm, khẩn cấp đến Tỉnh ủy gặp Chương Hệ Phong.
Quan Doãn nói đúng. Nếu Hồng Hi đủ thông minh để sửa chữa kịp thời mối quan hệ với Đại Gia, có đủ thủ đoạn và dũng khí của tráng sĩ, hiểu rõ khuyết điểm tham lam của Đại Gia, để dâng hết toàn bộ những gì mình có cho gã, có thể Đại Gia sẽ cảm nhận được thành ý của y, sẽ không cho rằng tai nạn giao thông kia là có sự nhúng tay của y từ phía sau. Nhưng lúc tai nạn giao thông xảy ra, Hồng Hi lại cứ một mực im lặng. Không phải là y không làm chuyện cần thiết trước tiên, là chứng tỏ sự trong sạch của y, là chuyện tai nạn giao thông không liên quan gì đến y cả, cũng không liên quan gì đến ba bang lớn, mà là có người hãm hại y. Nhưng y còn chưa kịp nhúc nhích, Hoàng Hán đã xuất hiện trước mặt y rồi.
Nếu đúng như lời Quan Doãn, Hoàng Hán tìm đến Hồng Hy, hoàn toàn là con cú báo điềm gở, không có chuyện thì không đến. Anh ta muốn giữ lấy Hồng Hi, không cho y thời gian đi đâu cả, không cho Hồng Hi có cơ hội giáp mặt Đại Gia nói cho rõ ràng, chính là muốn Đại Gia càng hiểu lầm Hồng Hi sâu sắc thêm.
- Hoàng Hán, anh còn có mặt mũi đến tìm tôi sao?
Trong phòng làm việc của Cục trưởng Cục Công an thành phố, Hồng Hi nói lớn với Hoàng Hán:
- Đừng tưởng việc anh hãm hại tôi không ai hay biết. Mánh khóe của anh không lừa được tôi đâu.
Hoàng Hán kinh ngạc nói:
- Cục trưởng Hồng, tôi nào dám hãm hại ai. Anh lo nghĩ quá nhiều rồi. Tôi chỉ Thiên Khoát dạy cho Đại Gia một bài học, lẽ nào anh còn chưa biết hả? Dù cho Thiên Khoát không khiêu khích Đại Gia, thì Đại Gia cũng xem anh và Thiên Khoát như cái đinh trong mắt.
- Nói bậy.
Hồng Hi đùng đùng nổi giận.
- Anh chính là kẻ tiểu nhân châm dầu vào lửa.
Hoàng Hán bị Hồng Hi mắng vào mặt, nhưng không hề giận chút nào, trái lại lắc đầu thở dài một tiếng:
- Cục trưởng Hồng, anh có điều không biết. Anh chính là khắc tinh của Đại Gia, Thiên Khoát là cái mạng tiểu nhân của Đại Gia, trong mắt Đại Gia, cha con họ Hồng phải được diệt trừ nhanh chóng.
- À…
Tuy Hồng Hi hận Hoàng Hán thấu xương, nhưng Hoàng Hán nói không phải không có lý. Y cũng biết tính cách của Đại Gia khá cổ quái, lại nghe Hoàng Hán nói một cách chắc chắn như vậy, không khỏi cũng tin được ba phần.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Cục trưởng Hồng, anh nói đi, quan hệ giữa tôi và anh gần hơn hay với Đại Gia gần hơn? Anh là lãnh đạo trực tiếp của tôi, tôi mà cố ý đắc tội với anh thì tôi đúng là kẻ ngu si. Tôi đi thẳng từ Hoàng Lương đến thành phố Yến, Trịnh Thiên Tắc ngã xuống, tôi hoàn toàn không có chuyện gì, chẳng lẽ tôi là kẻ ngu si sao? Đại Gia tuy là Cục trưởng Cục thuế, nhưng lại không cùng hệ thống với tôi, tám gậy đánh không tới, không đáng để tôi vì lấy lòng gã mà đắc tội với anh. Cục trưởng Hồng, chắc chắn là anh đã hiểu lầm tôi rồi, nguyên do mọi việc là….
Hoàng Hán nói rõ đầu đuôi gốc ngọn chuyện Đại Gia cả tin vào Hà Đại Sư, xem cha con họ Hồng là nguyên nhân của họa lớn. Hồng Hi nghe xong, im lặng thật lâu, chớp chớp mắt, tâm trạng nặng nề, đầu cúi thấp dần.
Bí mật phía sau Đại Gia có một Hà Đại Sư, y đương nhiên biết rất rõ. Hơn nữa Hà Đại Sư cũng lui tới với một vài lãnh đạo trong tỉnh khá thân thiết, cũng không phải là bí mật gì. Chuyện Hà Đại Sư nói gì Đại Gia nghe nấy, sự tôn thờ của gã với Hà Đại Sư, gần như người người trong giới đều biết được. Hoàng Hán sau khi đến thành phố Yến không lâu lại có thể nói được quan hệ của Hà Đại Sư và Đại Gia, chứng tỏ lời Hoàng Hán nói hơn phân nửa là sự thật.
Hồng Hi sửng sốt hơn nửa ngày, cũng không để ý đến Hoàng Hán đang có mặt ở đây, lấy điện thoại gọi đi. Sau khi nói được mấy câu, y cụt hứng quay về chỗ ngồi, uể oải nặng nhọc, tỏ vẻ không chịu nổi nữa mà nói:
- Hoàng Hán, anh nói rất đúng, rất thật.
- Cục trưởng Hồng, giờ anh không còn đường thối lui rồi, cho dù là mang hết của cải ra hiếu kính với Đại Gia thì Đại Gia cũng sẽ không chịu để yên. Chuyện tai nạn giao thông mặc kệ ai là người vu oan hãm hại anh, anh cũng đừng mơ đến việc cởi bỏ được hiềm nghi của Đại Gia. Đại Gia không hủy diệt được anh và Thiên Khoát, gã sẽ không dừng tay.
Hoàng Hán tiếp tục đổ dầu vào lửa.
- Biện pháp tốt nhất hiện giờ là….
- Là cái gì? Anh mau nói đi!
Trong lòng Hồng Hi đã rối loạn, khi tuyệt vọng thì chuyện gì cũng có thể thử, đâu còn nghĩ nổi vì sao Hoàng Hán lại chủ động đến cửa hiến kế cho y.
- Thu gom tất cả các tài liệu mà anh có về Đại Gia, trong đêm gởi ngay đến Ủy ban trung ương, tố cáo thực danh Đại Gia tham ô nhận hối lộ.
Nếu cần đào hầm, thì đơn giản cứ đẩy cả đám xuống. Hoàng Hán nói thật lòng, nói thẳng ra cẩm nang diệu kế của anh ta.
- Đồng thời, khiến ba bang lớn phải xé lẻ ra, rời khỏi thành phố Yến trước, tránh đầu ngọn gió, để Thiên Khoát trấn ở thành phố Yến, lưu ý theo hướng đi của Đại Gia.
- Tố cáo thực danh Đại Gia?
Hồng Hi thất kinh.
- Đây chính là tự tìm đường chết.
- Vấn đề là nếu anh không tố cáo Đại Gia thì cũng chỉ còn đường chết.
Hoàng Hán phải rèn sắt khi còn nóng.
- Tố cáo thực danh, với thân phận của anh là Cục trưởng Cục Công an lớn đến như vậy, nhất định sẽ là một vụ án chấn động một thời. Nếu Ủy ban trung ương lập án, thì Đại Gia tất phải ngã, có người nhất định sẽ phải liên lụy. Lúc đó, gã ốc còn không mang nổi mình ốc, anh cũng có thể bình yên vượt qua nguy cơ rồi, bằng không, chỉ có thể ngồi chờ chết, chờ bị Đại Gia trả đũa, bị mất chức, bị điều tra, sau đó thì thân bại danh liệt, mà ngay cả Thiên Khoát nói không chừng cũng phải bị bỏ tù…
Hồng Hi không nói, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo. Xác thực là y giữ trong tay không ít tài liệu về Đại Gia, nếu thật sự muốn tố cáo lên Ủy ban trung ương thì dù Đại Gia không chết cũng phải bị lột da. Nhưng vấn đề là nếu y tố cáo thành công, Đại Gia bị y kéo ngã ngựa, cuộc đời chính trị của y cũng xem như chấm dứt, sau đó không thể nào lên nổi nữa.
Thế nhưng, cân nhắc được mất, so với chuyện bị Đại Gia kéo xuống ngựa rồi giết chết, thì chuyện kéo Đại Gia xuống ngựa vẫn tốt hơn. Chí ít sau đó y vẫn có thể đảm bảo được cuộc sống hạnh phúc cho vợ con. Nhưng vấn đề là tài liệu tội ác của Đại Gia y nắm giữ cũng hữu hạn. Tuy nói có thể mang đến một ít phiền phức cho Đại Gia, nhưng không đủ để đánh Đại Gia một đòn trí mạng. Đánh rắn không chết, hậu hoạn vô cùng.
Hoàng Hán dường như đã sớm liệu được nỗi lo lắng của Hồng Hi, bèn nói một cách thần bí:
- Không giấu gì Cục trưởng Hoàng, tôi cũng có trong tay một ít tư liệu về Đại Gia. Vốn tôi muốn dùng để tự bảo vệ mình, nhưng hiện nay tình thế nguy cấp, vì Cục trưởng Hồng, tôi sẽ mang ra hết. Mặt khác, theo nguồn tin đáng tin cậy, có tài liệu về nhà máy thuốc lá đang khẩn cấp gởi lên Ủy ban Trung ương. Cục trưởng Hồng, anh không phải đang chiến đấu một mình đâu…
Mắt Hồng Hi nhất thời sáng lên, ánh mắt của y sáng lấp lánh nhìn Hoàng Hán:
- Hoàng Hán, anh thật sự có lòng tốt như vậy sao?
Hoàng Hán không hề tỏ vẻ yếu kém chút nào đáp lời Hồng Hi:
- Cục trưởng Hồng, tôi đang làm việc cho anh, vì sao tôi không thể một lòng một dạ với thủ trưởng của mình? Hơn nữa, hành vi của Đại Gia ở tỉnh Yến cũng quá ác liệt rồi, người người oán trách, chúng ta chỉ vì dân trừ hại thôi.
Hồng Hi nhìn vào mắt Hoàng Hán, sửng sốt một hồi, y thở dài một hơi:
- Cũng chỉ có thể làm như thế thôi.
Hoàng Hán hết sức vui mừng, nhưng bên ngoài vẫn bất động thanh sắc:
- Có việc gì cần đến tôi xin Cục trưởng Hồng cứ phân phó.
Hồng Hi gật đầu:
- Anh và Thiên Khoát quan hệ cũng khá tốt, nó cũng tin tưởng anh, thời gian này, anh cứ ở cùng với nó.
- Không thành vấn đề.
Hoàng Hán gật đầu, xoay người đi ra.
Hồng Hi ngồi một mình, toàn bộ văn phòng trở nên u ám và tịch mịch, chỉ có ánh sáng của ngọn đèn bàn nhỏ như hạt đậu chiếu sáng một khoảng trên bàn làm việc, cách xa khỏi y, khiến bóng dáng y thêm lẻ loi cô tịch.
Cuộc đời luôn phải có những sự lựa chọn khó cả đôi đường. Hồng Hi biết, y bước ra một bước, là sống chết trong gang tấc. Nếu thật sự đúng như lời Hoàng Hán nói, y thân bại danh liệt, vợ con đi tù. Nhưng một bước bước ra này của y là không thể quay đầu lại. Đắc tội với Đại Gia rồi thì chẳng khác nào đắc tội với Chương Hệ Phong. Ở tỉnh Yến, nhận thức chung của mọi người là, phàm người nào đắc tội với Chương Hệ Phong thì cũng sẽ không có kết cục tốt.
Ngay cả người trong Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy còn bị Chương Hệ Phong ghẻ lạnh, y chỉ mới là một Cục trưởng Cục Công an thành phố, bị Chương Hệ Phong bắt cũng chỉ cần một câu nói.
Trái phải đều khó, là sự lựa chọn khó khăn mà cuộc đời Hồng Hi trước nay chưa từng có. Y ngồi trong đêm tối, cho đến khi nhìn thấy hừng đông lên, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, vỗ bàn đứng lên.
Hôm sau, ba bang lớn đều có những hành động lạ thường, trùm các bang đều lên bắc xuôi nam, nhất thời gà bay chó chạy.
Giữa trưa, Quan Doãn đến Ban tổ chức cán bộ Thành ủy làm thủ tục bàn giao, không hẹn mà gặp được Hồng Hi ở đó. Hồng Hi chủ động bắt tay Quan Doãn, vẻ mặt tươi cười:
- Thư ký Quan, à không, hẳn nên gọi là Chủ tịch huyện Quan rồi. Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Quan Doãn cũng tươi cười:
- Cục trưởng Hồng quá khen, so với Cục trưởng Hồng tôi còn kém rất xa. Cục trưởng Hồng là tấm gương ở thành phố Yến đó.
Hồng Hi hơi đổi sắc:
- Chuyện tai nạn giao thông của Đại Gia, cậu thấy thế nào?
- Cũng không quá để ý chuyện này.
Quan Doãn thẳng thắn cắt lời Hồng Hi.
- Không hiểu rõ tình hình cụ thể thì sẽ không phát biểu quan điểm. Hơn nữa, tai nạn giao thông của Đại Gia thật sự không liên quan gì đến tôi. Chuyện của gã, tôi cũng không để trong lòng.
Hồng Hi nghĩ đến mâu thuẫn giữa Quan Doãn và Đại Gia, biết mình đã hỏi quá giới hạn, nên không còn cách nào khác đành miễn cưỡng cười:
- Cũng đúng, cậu và Đại Gia có chút gút mắc
Quan Doãn thuận miệng đáp:
- Nghe nói Đại Gia cũng hiểu lầm Cục trưởng Hồng rồi?
Sắc mặt Hồng Hi hơi nghệch ra:
- Đâu phải chỉ mình tôi, Cục trưởng Đại hiểu lầm toàn bộ tỉnh Yến mà.
- Ha ha…
Quan Doãn cười to:
- Câu nói này của Cục trưởng Hồng đúng là cao, thật sự cao. Tôi chợt nhớ đến câu danh ngôn của Tào Tháo: thà ta phụ người trong khắp thiên hạ cũng không để người trong thiên hạ phụ ta. Có thể nói là gã phụ tỉnh Yến cũng không để tỉnh Yến phụ gã.
Hồng Hi vốn chẳng có mấy hảo cảm với Quan Doãn, không ngờ Quan Doãn nói xong cân nói này, thì thiện cảm của y với Quan Doãn lại tăng thêm, trong lòng sĩ khí dường như tăng cao thêm. Đúng vậy, Đại Gia phụ toàn bộ tỉnh Yến, lẽ nào y tố cáo thực danh Đại Gia lại không được tính là vì dân trừ hại?
Đã làm thì không do dự.
Sau khi chia tay Quan Doãn, Hồng Hi lái xe đến thẳng Bắc Kinh. Vì thế, vở tuồng oanh oanh liệt liệt của tỉnh Yến rầm rầm rộ rộ mở màn.
Hồng Hi mới vừa lái ra đường cao tốc không lâu đã nhận được một cú điện thoại nặc danh, trong điện thoại chỉ nói một câu ngắn gọn:
- Cục trưởng Hồng, tài liệu về nhà máy thuốc lá Chương Trình đã đến tay Mộc Quả Pháp rồi.
Hồng Hi rất bình tĩnh, tiến hành đồng bộ, nếu như Đại Gia có thể tránh được kiếp này thì gã không phải là người, mà là đại sư Đại rồi.
Đồng thời với lúc Hồng Hi nhận được cú điện thoại đó, ở Thành ủy, Quan Doãn cũng nhận được một cú điện thoại.
- Quan Doãn, nghe nói em của tao đã bị mày giấu đi. Hạn cho mày trong vòng ngày hôm nay phải làm cho cô ấy rời khỏi mày, bằng không, thành phố Yến chính là nơi chôn mày đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.