Chương 449: Vở kịch cuối cùng
Hà Thường Tại
13/06/2013
Vừa nói xong, cả hiện trường lập tức xuất hiện một màn lạ thường – tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ngây ngốc tại chỗ, không khí tại hiện trường vô cùng áp lực và căng thẳng, dường như do khí thế ngất trời vừa rồi đã khiến cho trời đất rét như cắt vậy.
Lặng lẽ, trong lặng lẽ cũng có ý nghĩa, có ý nghĩa phải lựa chọn. Nếu ai muốn giành trước một bước, thì phải nghĩ kỹ đến tất cả mọi việc, ví như tiền bồi thường, ví như tiền đồ của con cái…
Nhưng nguyên nhân khiến mọi người căn bản không thể nhấc chân lên là người này chính là Quách Vĩ Toàn, lời nói này cuối cùng có phải là thật sự không?
- Xem ra mọi người vẫn giữ thái độ hoài nghi với tôi. Ha ha, đừng lo, chỉ cần tiền mặt là thực, người đến được trước, người đến sau không có đâu.
Quách Vĩ Toàn lúc ban đầu đứng trước mặt đám người Lãnh Phong, cho đến lúc sau Lãnh Phong bị người ta đuổi theo đến Thành ủy, không thấy tung tích của anh ta nữa, nhưng giờ đột nhiên lại xuất hiện trước mặt mọi người, trong tay còn quơ một xấp tiền mặt.
- Thấy không, trong tay tôi chính là tiền mặt để bồi thường cho mọi người. Được rồi, tôi tỏ chút thành ý trước…
Trong khi nói, anh ta dùng tay chỉ người đứng gần nhất:
- Anh, đưa tay đây.
Một người đầu trọc mắt một mí, mặt phệ, diện mạo tầm thường, bị Quách Vĩ Toàn chỉ trúng, nửa tin nửa ngờ đưa tay phải ra:
- Muốn tôi đưa tay làm gì?
- Làm gì hả?
Quách Vĩ Toàn rút trong xấp tiền mặt đang cầm ra một tờ tiền một trăm tệ.
- Đương nhiên là có chuyện tốt đến, cho anh một trăm tệ đây.
Người đầu trọc nửa tin nửa ngờ nhận lấy tờ tiền một trăm tệ:
- Thật hay giả đấy?
- Nếu anh không tin, có thể trả lại cho tôi.
Quách Vĩ Toàn cười ha ha, khẽ đưa tay về phía trước.
Người đầu trọc vội vã nhét tờ một trăm tệ vào túi, che thật kín:
- Không được, anh đưa cho tôi rồi, không thể đổi ý.
- Đương nhiên tôi sẽ không đổi ý.
Quách Vĩ Toàn đưa tay chỉ về phía sau:
- Có thấy cái lều làm việc phía sau không? Bắt đầu từ bây giờ, năm mươi phụ huynh đầu tiên có thể đến trong lều đó lãnh tiền bồi thường, cũng đảm bảo vấn đề việc làm của con em, số lượng có hạn, đến trước được trước.
Sức mạnh của tấm gương trước mắt là vô tận. Nếu vừa rồi mọi người còn chưa tin lời nói của Quách Vĩ Toàn thì hành động vừa rồi của Quách Vĩ Toàn, giao tờ một trăm tệ cho người đầu trọc kia, trong nháy mắt, phòng tuyến trong lòng mọi người đã sụp đổ. Dưới sự hấp dẫn trí mạng của tiền bồi thường và tiền đồ của con cái, lại thêm điều kiện tiên quyết là chỉ hạn chế cho năm mươi người đầu tiên, phía trước là có khả năng sẽ trở thành tội phạm xã hội đen, phía sau là chuyện đối lập, có khả năng thỏa mãn thật sự được toàn bộ yêu cầu của mình, không ai ngốc nghếch mà còn dũng cảm tiến tới phía trước nữa.
Sau khi sửng sốt vài phút ngắn ngủi, trong đám người bộc phát những tiếng hoan hô kinh thiên. Người đầu trọc dẫn đầu, hơn trăm người theo sau chạy tới cái lều, e là mình chậm chạp sẽ phải đứng ngoài danh sách năm mươi người đầu tiên.
Trong đám người có người sốt ruột, lớn tiếng kêu:
- Đừng đi, không thể mắc mưu được, mau quay lại đi…
Vừa mới nói được một nửa, đã bị một người cảnh sát chống bạo động dùng gậy quật ngã, sau đó bị còng lại.
Khóe miệng Hoàng Hán nhếch nụ cười hài lòng. Quan Doãn nấp sau màn bày mưu nghĩ kế, Lãnh Phong xung phong ra trận. Đầu tiên là kích thích sự kiện, tạo kíp nổ, đem tội danh xã hội đen tấn công cơ quan Thành ủy đổ xuống - đương nhiên, trong đội ngũ phụ huynh học sinh, cũng có không ít người thích châm ngòi bị gió thổi mát mặt – sau đó, Quách Vĩ Toàn ở phía sau liên hệ với những cơ quan trực thuộc Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố, bước đầu đạt được thỏa thuận để sắp xếp vấn đề vào nghề của các học sinh, lại xây dựng một lều làm việc lâm thời, sắp xếp tiền mặt của Quan Doãn.
Theo tình trạng tiến triển trước mắt, tất cả mọi việc xem như thuận lợi, ngoại trừ chuyện tiền mặt của Quan Doãn làm chậm trễ một ít thời gian, thì những khâu khác đều đạt đến mức độ mong muốn. Kế tiếp, một người đóng vai chính diện, một người đóng vai phản diện, sau đó định ra càn khôn mà y và Quan Doãn mong muốn.
Quan Doãn đương nhiên phải đóng vai chính diện, người xấu thì do y làm. Dù sao y cũng chỉ cần mục đích, không từ thủ đoạn. Quan Doãn trực tiếp phá vỡ thế cục, hóa giải được cơn thịnh nộ của phụ huynh học sinh. Hắn âm thầm ra tay, hoàn toàn làm tan rã quỷ kế của đối phương, chỉ một trận đã có kết quả cuộc chiến.
Còn chuyện những phần tử xã hội đen phạm tội bên trong đám phụ huynh đó, rốt cuộc ai là Lý Quỳ, ai là Lý Quỷ, sao có thể tránh được ánh mắt của Hoàng Hán chứ? Y ở Hoàng Lương nhiều năm, leo lên từ cấp bậc thấp nhất, cho đến nay, ở Hoàng Lương to lớn này, đám lưu manh và cặn bã, không dám nói là toàn bộ đều biết y, nhưng ít nhất đại đa số đều chỉ liếc mắt đã nhận ra y, nên chuyện bắt sâu trong đám người đó, cứ giao cho y là được.
Hoàng Hán biết thời cơ đã hoàn toàn chín muồi, không do dự nữa, hạ lệnh cuối cùng:
- Tất cả phần tử ngoài vòng pháp luật, toàn bộ bị bắt ngay tại chỗ, không để sót một tên.
Mệnh lệnh của Hoàng Hán ban xuống đã khiến cho những vị cảnh sát chống bạo lực sớm không kiềm nén nổi nữa, ai nấy cũng như mãnh hổ hạ sơn, vọt vào đám người. Lúc này đám người ấy cũng đã tan rã như quân thất trận rồi. Phần lớn cha mẹ học sinh đều hướng về cái lều có thể mang lại hạnh phúc ấy, chỉ còn lại một số ít không cam lòng, hoặc không nhận rõ tình hình trước mắt, cứ ở lại đó, mờ mờ mịt mịt, thêm vào đó là đám người thừa cơ muốn quấy rối.
Đào cát trên biển, những gì còn lại chưa chắn đã là tinh túy, mà còn có thể là cặn bã. Hoàng Hán đưa mắt ra hiệu cho cấp dưới, cấp dưới lập tức hiểu ý, liền xuống tay độc ác.
Một trận chiến đấu kịch liệt nhưng ngắn ngủi qua đi, tàn tích lộn xộn, bắt ngay tại chỗ mười mấy người quấy rối. Cuộc chiến này, với chiến thắng toàn diện của phe Hoàng Hán, đã hoàn toàn chấm dứt.
Cùng lúc đó, trong cái lều tượng trưng cho hạnh phúc và hy vọng đã đầy ắp người. Một người ngồi giữa, xung quanh đều là các cảnh sát vũ trang súng vác vai, đạn lên nòng, trước mặt ông ta là một núi tiền mặt, màu sắc rực rỡ, chói thẳng vào mắt người khác, khiến vô số người hai mắt sáng rực.
Người ngồi ngay ngắn chính giữa đó là ai, có lẽ phần lớn phụ huynh học sinh không biết, nhưng người có ánh mắt sắc bén có thể nhận ra được, chính là người bị rượt đuổi phải chật vật chạy trốn, Trưởng ban thư ký Thành ủy Lãnh Phong.
Sao trong nháy mắt, Trưởng ban thư ký Lãnh lại yên ổn ngồi vào trướng rồi? Thay đổi trước sau thế này cũng quá lớn đi chứ.
Nhưng tất cả mọi người đều không còn lòng dạ nào đoán xem sau lưng đã xảy ra chuyện gì, mà chỉ quan tâm đến đồng tiền mồ hôi xương máu của mình có thể lấy về được không. Ngay từ đầu, có rất nhiều người khăng khăng giữ thái độ nửa tin nửa ngờ, những gì là trả tiền lại, sắp xếp việc làm cho con cái, có lẽ đều là những lời dối trá khoa trương, nhưng những người e sợ đó, sau khi thử tới thử lui mấy lần, tiến vào lều, sau lần đầu tiên nhìn thấy một núi tiền mặt, thì không còn một ai hoài nghi thành ý muốn giải quyết mọi chuyện của Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố.
Thành ý dùng cái gì để biểu hiện ra ngoài? Đơn giản thôi, là tiền. Tiền tuy không phải là vạn năng, nhưng cũng có thể bảo đảm thành ý.
Có vài vị phụ huynh cười như nở hoa, không còn người nào tâm can đau đớn cả.
Văn phòng Bí thư Thành ủy.
Quan Doãn đứng trước mặt Tưởng Tuyết Tùng, đầy vẻ thoải mái:
- Cuối cùng tình hình cũng ổn định.
Tưởng Tuyết Tùng gật đầu khen ngợi:
- Tiểu Quan, cậu vất vả rồi, chuyện này giải quyết thật sự không tệ.
Quan Doãn mỉm cười, không nói gì. Sự im lặng thích hợp cho hắn giữ được sự khiêm tốn. Hắn cũng rõ, Tưởng Tuyết Tùng là người biết chuyện, có những lời không nói ra cũng hiểu thấu, hiểu rõ tâm lý của nhau. Như hắn không căn cứ gì cũng có thể đưa ra một số tiền lớn để giải quyết chuyện khẩn cấp, chính là bước ngoặt cho cả câu chuyện hôm nay, Tưởng Tuyết Tùng cũng không hỏi lai lịch, một là vì tin tưởng hắn, hai là chắc chắn Tưởng Tuyết Tùng biết rõ nguồn gốc của số tiền.
Ăn ý, chính là chi tiết mà người trong quan trường chú trọng nhất.
- Chuyện Học viện Tiến Thủ, xem như đã qua rồi…
Tưởng Tuyết Tùng khẽ lắc đầu, cũng không biết xúc động chuyện gì
- Sớm biết chuyện đời nhiều gian khó như thế, chạy đông chạy tây không lúc nào nghỉ ngơi, năm tháng khiến tóc bạc, không biết có ăn nổi một bữa cơm yên phận không – ngẫm lại cũng đúng, tôi với cậu, có ngày nào được ăn chén cơm an phận không?
Có đôi khi lãnh đạo xúc động thì cũng cần có những cảm xúc tương đồng. Nếu trận chiến này chấm dứt trong thất bại toàn diện của Tưởng Tuyết Tùng, thì ông hoàn toàn có thể tổng kết một cách nản lòng thoái chí như vậy, nhưng hoàn toàn ngược lại, sau trận chiến này, Tưởng Tuyết Tùng hoàn toàn nắm được đại cục Hoàng Lương trong tay, có thể nói là Tưởng Tuyết Tùng toàn thắng, như vậy, những lời cảm thán trên chỉ là tự giễu mà thôi.
Hơn nữa, chén cơm an phận và chén cơm yên ổn lại có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, Quan Doãn hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng thoải mái hiện tại của Tưởng Tuyết Tùng. Quả thật, mấy ngày qua Tưởng Tuyết Tùng hoàn toàn có vẻ trấn tĩnh tự nhiên, nhưng thật ra trong lòng vẫn căng thằng, giờ đã xác định được, nỗi lo của ông cuối cùng cũng buông xuống được rồi sao?
Ngẫm lại, trận chiến hôm nay, Tưởng Tuyết Tùng đã hy sinh đến mức nào, đã chờ đợi trong một thời gian dài ra sao, nếu để cho Quan Doãn nói, Quan Doãn sẽ nói vì ngày hôm nay, tất cả đều đáng giá.
- Vì hôm nay, tất cả đều đáng giá!
Quan Doãn kiên định nói.
- Đúng vậy, tất cả đều đáng giá!
Tưởng Tuyết Tùng cũng than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, trong nháy mắt, tinh thần như mất mát, không biết đang nhớ đến ai.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ, chim hót líu lo, bước chân mùa hè đã đến rất gần.
Một tuần sau, cục diện Hoàng Lương đã khôi phục được sự yên tĩnh hoàn toàn. Dù thời tiết ngày càng nóng bức, nhưng thế cục Hoàng Lương gần như hoàn toàn không chút gợn sóng nào.
Sau trận chiến, Hô Diên Ngạo Bác bệnh nặng một trận, xin nghỉ bệnh khoảng gần một tuần. Trong lúc y nghỉ bệnh, Thạch Quân cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn, lo lắng cho sinh hoạt hàng ngày của Hô Diên Ngạo Bác nên đã giành được thiện cảm của y.
Giải quyết xong hậu quả của Học viện Tiến Thủ, mọi việc tiến hành đâu vào đấy, lúc ấy phát tiền bồi thường cho năm mươi người ngay tại chỗ, cũng ghi hợp đồng làm việc cho năm mươi học sinh của Học viện Tiến Thủ, đồng thời cũng bắt ngay tại chỗ ba mươi phần tử thừa cơ gây rối và cướp bóc. Sau đó, Thành ủy mở cuộc họp khẩn cấp, mang chuyện tội phạm có tổ chức, có dự mưu tấn công cơ quan chính phủ, nâng lên thành sự kiện chính trị.
Hôm sau, Nhật báo tỉnh Yến đăng bài văn ký tên giáo sư Thôi Lỗi, gạn đục khơi trong, nói đúng đến tầm quan trọng của việc diệt đen trừ ác đối với việc phát triển kinh tế của thành phố, là hành động quan trọng hàng đầu để ổn định, đoàn kết, phát triển và an toàn chính trị.
Bài văn vừa ra mắt, dư luận lập tức xôn xao, dường như là kẻ kêu người đáp với chuyện thành phố Hoàng Lương mới vừa ổn định đám xã hội đen vậy. Bài báo phát hành vào thời điểm nhạy cảm, cũng thật sự rất đúng lúc, giống như khúc nhạc dạo mới vang lên thì vở tuồng bắt đầu được diễn.
Vở kịch này, quả là thu hoạch đúng hạn. Thời khắc cuối cùng của Hoàng Lương, nương theo mùa hè nóng bức, cuối cùng đã tới một cách rầm rầm rộ rộ.
Lặng lẽ, trong lặng lẽ cũng có ý nghĩa, có ý nghĩa phải lựa chọn. Nếu ai muốn giành trước một bước, thì phải nghĩ kỹ đến tất cả mọi việc, ví như tiền bồi thường, ví như tiền đồ của con cái…
Nhưng nguyên nhân khiến mọi người căn bản không thể nhấc chân lên là người này chính là Quách Vĩ Toàn, lời nói này cuối cùng có phải là thật sự không?
- Xem ra mọi người vẫn giữ thái độ hoài nghi với tôi. Ha ha, đừng lo, chỉ cần tiền mặt là thực, người đến được trước, người đến sau không có đâu.
Quách Vĩ Toàn lúc ban đầu đứng trước mặt đám người Lãnh Phong, cho đến lúc sau Lãnh Phong bị người ta đuổi theo đến Thành ủy, không thấy tung tích của anh ta nữa, nhưng giờ đột nhiên lại xuất hiện trước mặt mọi người, trong tay còn quơ một xấp tiền mặt.
- Thấy không, trong tay tôi chính là tiền mặt để bồi thường cho mọi người. Được rồi, tôi tỏ chút thành ý trước…
Trong khi nói, anh ta dùng tay chỉ người đứng gần nhất:
- Anh, đưa tay đây.
Một người đầu trọc mắt một mí, mặt phệ, diện mạo tầm thường, bị Quách Vĩ Toàn chỉ trúng, nửa tin nửa ngờ đưa tay phải ra:
- Muốn tôi đưa tay làm gì?
- Làm gì hả?
Quách Vĩ Toàn rút trong xấp tiền mặt đang cầm ra một tờ tiền một trăm tệ.
- Đương nhiên là có chuyện tốt đến, cho anh một trăm tệ đây.
Người đầu trọc nửa tin nửa ngờ nhận lấy tờ tiền một trăm tệ:
- Thật hay giả đấy?
- Nếu anh không tin, có thể trả lại cho tôi.
Quách Vĩ Toàn cười ha ha, khẽ đưa tay về phía trước.
Người đầu trọc vội vã nhét tờ một trăm tệ vào túi, che thật kín:
- Không được, anh đưa cho tôi rồi, không thể đổi ý.
- Đương nhiên tôi sẽ không đổi ý.
Quách Vĩ Toàn đưa tay chỉ về phía sau:
- Có thấy cái lều làm việc phía sau không? Bắt đầu từ bây giờ, năm mươi phụ huynh đầu tiên có thể đến trong lều đó lãnh tiền bồi thường, cũng đảm bảo vấn đề việc làm của con em, số lượng có hạn, đến trước được trước.
Sức mạnh của tấm gương trước mắt là vô tận. Nếu vừa rồi mọi người còn chưa tin lời nói của Quách Vĩ Toàn thì hành động vừa rồi của Quách Vĩ Toàn, giao tờ một trăm tệ cho người đầu trọc kia, trong nháy mắt, phòng tuyến trong lòng mọi người đã sụp đổ. Dưới sự hấp dẫn trí mạng của tiền bồi thường và tiền đồ của con cái, lại thêm điều kiện tiên quyết là chỉ hạn chế cho năm mươi người đầu tiên, phía trước là có khả năng sẽ trở thành tội phạm xã hội đen, phía sau là chuyện đối lập, có khả năng thỏa mãn thật sự được toàn bộ yêu cầu của mình, không ai ngốc nghếch mà còn dũng cảm tiến tới phía trước nữa.
Sau khi sửng sốt vài phút ngắn ngủi, trong đám người bộc phát những tiếng hoan hô kinh thiên. Người đầu trọc dẫn đầu, hơn trăm người theo sau chạy tới cái lều, e là mình chậm chạp sẽ phải đứng ngoài danh sách năm mươi người đầu tiên.
Trong đám người có người sốt ruột, lớn tiếng kêu:
- Đừng đi, không thể mắc mưu được, mau quay lại đi…
Vừa mới nói được một nửa, đã bị một người cảnh sát chống bạo động dùng gậy quật ngã, sau đó bị còng lại.
Khóe miệng Hoàng Hán nhếch nụ cười hài lòng. Quan Doãn nấp sau màn bày mưu nghĩ kế, Lãnh Phong xung phong ra trận. Đầu tiên là kích thích sự kiện, tạo kíp nổ, đem tội danh xã hội đen tấn công cơ quan Thành ủy đổ xuống - đương nhiên, trong đội ngũ phụ huynh học sinh, cũng có không ít người thích châm ngòi bị gió thổi mát mặt – sau đó, Quách Vĩ Toàn ở phía sau liên hệ với những cơ quan trực thuộc Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố, bước đầu đạt được thỏa thuận để sắp xếp vấn đề vào nghề của các học sinh, lại xây dựng một lều làm việc lâm thời, sắp xếp tiền mặt của Quan Doãn.
Theo tình trạng tiến triển trước mắt, tất cả mọi việc xem như thuận lợi, ngoại trừ chuyện tiền mặt của Quan Doãn làm chậm trễ một ít thời gian, thì những khâu khác đều đạt đến mức độ mong muốn. Kế tiếp, một người đóng vai chính diện, một người đóng vai phản diện, sau đó định ra càn khôn mà y và Quan Doãn mong muốn.
Quan Doãn đương nhiên phải đóng vai chính diện, người xấu thì do y làm. Dù sao y cũng chỉ cần mục đích, không từ thủ đoạn. Quan Doãn trực tiếp phá vỡ thế cục, hóa giải được cơn thịnh nộ của phụ huynh học sinh. Hắn âm thầm ra tay, hoàn toàn làm tan rã quỷ kế của đối phương, chỉ một trận đã có kết quả cuộc chiến.
Còn chuyện những phần tử xã hội đen phạm tội bên trong đám phụ huynh đó, rốt cuộc ai là Lý Quỳ, ai là Lý Quỷ, sao có thể tránh được ánh mắt của Hoàng Hán chứ? Y ở Hoàng Lương nhiều năm, leo lên từ cấp bậc thấp nhất, cho đến nay, ở Hoàng Lương to lớn này, đám lưu manh và cặn bã, không dám nói là toàn bộ đều biết y, nhưng ít nhất đại đa số đều chỉ liếc mắt đã nhận ra y, nên chuyện bắt sâu trong đám người đó, cứ giao cho y là được.
Hoàng Hán biết thời cơ đã hoàn toàn chín muồi, không do dự nữa, hạ lệnh cuối cùng:
- Tất cả phần tử ngoài vòng pháp luật, toàn bộ bị bắt ngay tại chỗ, không để sót một tên.
Mệnh lệnh của Hoàng Hán ban xuống đã khiến cho những vị cảnh sát chống bạo lực sớm không kiềm nén nổi nữa, ai nấy cũng như mãnh hổ hạ sơn, vọt vào đám người. Lúc này đám người ấy cũng đã tan rã như quân thất trận rồi. Phần lớn cha mẹ học sinh đều hướng về cái lều có thể mang lại hạnh phúc ấy, chỉ còn lại một số ít không cam lòng, hoặc không nhận rõ tình hình trước mắt, cứ ở lại đó, mờ mờ mịt mịt, thêm vào đó là đám người thừa cơ muốn quấy rối.
Đào cát trên biển, những gì còn lại chưa chắn đã là tinh túy, mà còn có thể là cặn bã. Hoàng Hán đưa mắt ra hiệu cho cấp dưới, cấp dưới lập tức hiểu ý, liền xuống tay độc ác.
Một trận chiến đấu kịch liệt nhưng ngắn ngủi qua đi, tàn tích lộn xộn, bắt ngay tại chỗ mười mấy người quấy rối. Cuộc chiến này, với chiến thắng toàn diện của phe Hoàng Hán, đã hoàn toàn chấm dứt.
Cùng lúc đó, trong cái lều tượng trưng cho hạnh phúc và hy vọng đã đầy ắp người. Một người ngồi giữa, xung quanh đều là các cảnh sát vũ trang súng vác vai, đạn lên nòng, trước mặt ông ta là một núi tiền mặt, màu sắc rực rỡ, chói thẳng vào mắt người khác, khiến vô số người hai mắt sáng rực.
Người ngồi ngay ngắn chính giữa đó là ai, có lẽ phần lớn phụ huynh học sinh không biết, nhưng người có ánh mắt sắc bén có thể nhận ra được, chính là người bị rượt đuổi phải chật vật chạy trốn, Trưởng ban thư ký Thành ủy Lãnh Phong.
Sao trong nháy mắt, Trưởng ban thư ký Lãnh lại yên ổn ngồi vào trướng rồi? Thay đổi trước sau thế này cũng quá lớn đi chứ.
Nhưng tất cả mọi người đều không còn lòng dạ nào đoán xem sau lưng đã xảy ra chuyện gì, mà chỉ quan tâm đến đồng tiền mồ hôi xương máu của mình có thể lấy về được không. Ngay từ đầu, có rất nhiều người khăng khăng giữ thái độ nửa tin nửa ngờ, những gì là trả tiền lại, sắp xếp việc làm cho con cái, có lẽ đều là những lời dối trá khoa trương, nhưng những người e sợ đó, sau khi thử tới thử lui mấy lần, tiến vào lều, sau lần đầu tiên nhìn thấy một núi tiền mặt, thì không còn một ai hoài nghi thành ý muốn giải quyết mọi chuyện của Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố.
Thành ý dùng cái gì để biểu hiện ra ngoài? Đơn giản thôi, là tiền. Tiền tuy không phải là vạn năng, nhưng cũng có thể bảo đảm thành ý.
Có vài vị phụ huynh cười như nở hoa, không còn người nào tâm can đau đớn cả.
Văn phòng Bí thư Thành ủy.
Quan Doãn đứng trước mặt Tưởng Tuyết Tùng, đầy vẻ thoải mái:
- Cuối cùng tình hình cũng ổn định.
Tưởng Tuyết Tùng gật đầu khen ngợi:
- Tiểu Quan, cậu vất vả rồi, chuyện này giải quyết thật sự không tệ.
Quan Doãn mỉm cười, không nói gì. Sự im lặng thích hợp cho hắn giữ được sự khiêm tốn. Hắn cũng rõ, Tưởng Tuyết Tùng là người biết chuyện, có những lời không nói ra cũng hiểu thấu, hiểu rõ tâm lý của nhau. Như hắn không căn cứ gì cũng có thể đưa ra một số tiền lớn để giải quyết chuyện khẩn cấp, chính là bước ngoặt cho cả câu chuyện hôm nay, Tưởng Tuyết Tùng cũng không hỏi lai lịch, một là vì tin tưởng hắn, hai là chắc chắn Tưởng Tuyết Tùng biết rõ nguồn gốc của số tiền.
Ăn ý, chính là chi tiết mà người trong quan trường chú trọng nhất.
- Chuyện Học viện Tiến Thủ, xem như đã qua rồi…
Tưởng Tuyết Tùng khẽ lắc đầu, cũng không biết xúc động chuyện gì
- Sớm biết chuyện đời nhiều gian khó như thế, chạy đông chạy tây không lúc nào nghỉ ngơi, năm tháng khiến tóc bạc, không biết có ăn nổi một bữa cơm yên phận không – ngẫm lại cũng đúng, tôi với cậu, có ngày nào được ăn chén cơm an phận không?
Có đôi khi lãnh đạo xúc động thì cũng cần có những cảm xúc tương đồng. Nếu trận chiến này chấm dứt trong thất bại toàn diện của Tưởng Tuyết Tùng, thì ông hoàn toàn có thể tổng kết một cách nản lòng thoái chí như vậy, nhưng hoàn toàn ngược lại, sau trận chiến này, Tưởng Tuyết Tùng hoàn toàn nắm được đại cục Hoàng Lương trong tay, có thể nói là Tưởng Tuyết Tùng toàn thắng, như vậy, những lời cảm thán trên chỉ là tự giễu mà thôi.
Hơn nữa, chén cơm an phận và chén cơm yên ổn lại có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, Quan Doãn hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng thoải mái hiện tại của Tưởng Tuyết Tùng. Quả thật, mấy ngày qua Tưởng Tuyết Tùng hoàn toàn có vẻ trấn tĩnh tự nhiên, nhưng thật ra trong lòng vẫn căng thằng, giờ đã xác định được, nỗi lo của ông cuối cùng cũng buông xuống được rồi sao?
Ngẫm lại, trận chiến hôm nay, Tưởng Tuyết Tùng đã hy sinh đến mức nào, đã chờ đợi trong một thời gian dài ra sao, nếu để cho Quan Doãn nói, Quan Doãn sẽ nói vì ngày hôm nay, tất cả đều đáng giá.
- Vì hôm nay, tất cả đều đáng giá!
Quan Doãn kiên định nói.
- Đúng vậy, tất cả đều đáng giá!
Tưởng Tuyết Tùng cũng than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, trong nháy mắt, tinh thần như mất mát, không biết đang nhớ đến ai.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ, chim hót líu lo, bước chân mùa hè đã đến rất gần.
Một tuần sau, cục diện Hoàng Lương đã khôi phục được sự yên tĩnh hoàn toàn. Dù thời tiết ngày càng nóng bức, nhưng thế cục Hoàng Lương gần như hoàn toàn không chút gợn sóng nào.
Sau trận chiến, Hô Diên Ngạo Bác bệnh nặng một trận, xin nghỉ bệnh khoảng gần một tuần. Trong lúc y nghỉ bệnh, Thạch Quân cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn, lo lắng cho sinh hoạt hàng ngày của Hô Diên Ngạo Bác nên đã giành được thiện cảm của y.
Giải quyết xong hậu quả của Học viện Tiến Thủ, mọi việc tiến hành đâu vào đấy, lúc ấy phát tiền bồi thường cho năm mươi người ngay tại chỗ, cũng ghi hợp đồng làm việc cho năm mươi học sinh của Học viện Tiến Thủ, đồng thời cũng bắt ngay tại chỗ ba mươi phần tử thừa cơ gây rối và cướp bóc. Sau đó, Thành ủy mở cuộc họp khẩn cấp, mang chuyện tội phạm có tổ chức, có dự mưu tấn công cơ quan chính phủ, nâng lên thành sự kiện chính trị.
Hôm sau, Nhật báo tỉnh Yến đăng bài văn ký tên giáo sư Thôi Lỗi, gạn đục khơi trong, nói đúng đến tầm quan trọng của việc diệt đen trừ ác đối với việc phát triển kinh tế của thành phố, là hành động quan trọng hàng đầu để ổn định, đoàn kết, phát triển và an toàn chính trị.
Bài văn vừa ra mắt, dư luận lập tức xôn xao, dường như là kẻ kêu người đáp với chuyện thành phố Hoàng Lương mới vừa ổn định đám xã hội đen vậy. Bài báo phát hành vào thời điểm nhạy cảm, cũng thật sự rất đúng lúc, giống như khúc nhạc dạo mới vang lên thì vở tuồng bắt đầu được diễn.
Vở kịch này, quả là thu hoạch đúng hạn. Thời khắc cuối cùng của Hoàng Lương, nương theo mùa hè nóng bức, cuối cùng đã tới một cách rầm rầm rộ rộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.