Chương 19
Lam Cầm
02/02/2016
"Chàng đều nghe được, phải không?" Diêm Thiên Mạc một đường mang Đoạn Thủy Vũ vào trong tẩm cung, ngay sau đó Đoạn Thủy Vũ mở miệng.
"Dĩ nhiên." sắc mặt của Diêm Thiên Mạc thật sự không tốt chút nào. Nữ nhân của hắn thật sự quá lạm tình, vì thành toàn người khác mà muốn lưu lạc chân trời. . . . . . Nàng đang làm cái gì? !
"Vậy chàng không cảm thấy Liễu Đạo Uẩn thật sự là nữ nhân rất tuyệt vời sao?" Kỳ quái, tại sao nhìn hắn đứng lên giống như không thật cao hứng?
Thiên Mạc vững vàng nhìn chằm chằm nàng, cho nàng một đáp án không ngờ.
"Trong lòng của ta chỉ có nàng."
"Ta không hỏi cái này. . . . . . Chậm đã, chàng nói cái gì?" Đoạn Thủy Vũ chớp chớp con mắt sáng, lại chớp chớp con mắt, không nghĩ tới hắn sẽ nói những lời này vào lúc này.
"Trong lòng của ta chỉ có nàng, không cho phép nàng vì thành toàn người khác mà rời cung trốn đi." Diêm Thiên Mạc chuyên chế nói.
"Nhưng . . . . ." Đoạn Thủy Vũ cảm động không hiểu, lại không có biện pháp không vì Liễu Đạo Uẩn cùng Diêm Đào nghĩ. "Nhưng hiện tại trên danh nghĩa thiếp là thê tử của Diêm Đào, nếu thiếp ở đây, Diêm Đào sẽ không có khả năng lập Liễu Đạo Uẩn làm vương phi, như vậy không phải rất uất ức nàng ấy sao?"
"Để hắn hưu nàng chẳng phải được sao?" sắc mặt của Diêm Thiên Mạc càng lúc càng không vui. Tại sao nàng một mực nghĩ giúp người khác ?
"Cũng đúng." Đoạn Thủy Vũ hưng phấn gật đầu một cái, lấy ánh mắt sùng bái nhìn Thiên Mạc."Thiếp không nghĩ tới cái phương pháp này, chàng thật là thông minh."
Sắc mặt Diêm Thiên Mạc vẫn không thay đổi, thật sự không muốn nói với nàng thật ra thì hắn thông minh hay không không có quan hệ, mà là nàng thật sự quá ngốc xuẩn.
"Chuyện của bọn họ để họ giải quyết, hiện tại nàng cần có tâm tình giải quyết chuyện tình hai chúng ta đi?" Diêm Thiên Mạc nghiêng dò xét nàng.
"Chuyện của chúng ta? Chúng ta có chuyện gì?" chuyện này đã dễ dàng giải quyết, nàng không cần đối với Diêm Đào có cảm giác áy náy nữa, còn có thể quang minh chánh đại cùng Diêm Thiên Mạc ở chung một chỗ. Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên có loại cảm giác sung sướng, căn bản không biết còn chuyện gì cần nàng phí tâm giải quyết.
"Hôn sự của ta và nàng." Diêm Thiên Mạc nặng nề thở dài một cái, chỉ kém không có mệt mỏi nắm bả vai của nàng đem nàng lay tỉnh.
Nàng không nghĩ tình trạng bên ngoài đi!
"Hôn sự của ta với chàng? Ta với chàng có hôn sự gì?" Đoạn Thủy Vũ mở lớn mắt đẹp, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì.
"Nàng. . . . . ." Nếu hắn vừa muốn đem nàng lay tỉnh, hiện tại lại muốn bóp chết nàng. Tại sao nàng không rõ ràng tình trạng bên ngoài chứ?
"Nàng còn nhớ rõ trước kia ta nói qua chuyện muốn lập hậu chứ?" Hắn nuốt xuống lửa giận, miễn cưỡng nhắc nhở nàng.
"Ta nhớ rõ. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ gật đầu một cái, lập tức liên tưởng theo hướng sai lầm. "Ý của chàng là muốn ta rời khỏi chàng, để chàng cùng nữ nhân khác lập gia đình sao?"
Đang nói chuyện đồng thời, nàng như nghe được thanh âm trái tim mình tan nát.
Diêm Thiên Mạc bức bách chính mình khẽ đếm đến mười để bình ổn tức giận. Nếu hắn vừa muốn giết chết nàng, hiện tại nàng đã đem hắn tức giận tới mức muốn tự sát rồi.
"Ý của ta là, ta muốn cưới nàng, ta muốn nàng là hoàng hậu của ta!" Hắn nói xong đủ hiểu, sẽ không để cho nàng hiểu lầm chứ?
"À?" Đoạn Thủy Vũ trừng mắt nhìn, lúc này mới hoàn toàn hiểu ý của hắn. Lời cầu hôn của hắn làm tim nàng vừa mới vỡ vụn lập tức tự động khép lại.
"Được. . . . . ." Đầu tiên nàng cao hứng bừng bừng gật đầu, ngay sau đó lại lắc lắc đầu. "Không được, ta không thể gả cho chàng. Hoàng đế cưới phi tử của thúc thúc mình, không phải rất buồn cười sao?"
"Có gì đáng cười? Trên đời này ai dám cười ta?" Diêm Thiên Mạc gảy nhẹ tuấn lông mày, căn bản không quan tâm đến.
"Nhưng . . . . . . Ngươi không để ý, người khác sẽ để ý. Huống chi thiếp như vậy sao làm mẫu nghi thiên hạ được? Mọi người nhất định sẽ cười thiếp là một nữ nhân thờ hai chồng, một chút hình tượng thiếp cũng không có." Đoạn Thủy Vũ hét lên, còn chưa nguyện ý gả cho hắn.
Mẫu nghi thiên hạ? Nàng là nữ nhân cố chấp không thông như vậy nếu thực làm mẫu nghi thiên hạ, giang sơn của hắn không đại loạn mới là lạ.
"Ta cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới muốn nàng làm mẫu nghi thiên hạ." Diêm Thiên Mạc cười nhạt ra tiếng, gặp phải cái nhìn đằng đằng sát khí xem thường của nàng.
"Chàng có ý gì? Thật giống như thiếp thật sự thối nát. Thiếp nói cho chàng biết, nếu chàng không để thiếp làm mẫu nghi thiên hạ, thiếp tuyệt đối không từ bỏ ý đồ!" Đoạn Thủy Vũ chống nạnh nhìn hắn chằm chằm, quyết tâm cùng hắn đối đầu.
"Vậy trước hết nàng làm hoàng hậu của ta đi đã rồi hãy làm mẫu nghi thiên hạ." Không nghĩ tới đào một cái bẫy nàng liền tự mình ngây ngốc nhảy vào đó. Thật biết điều.
"Được!" Đoạn Thủy Vũ đồng ý một tiếng xuống, đồng ý sau mới phát hiện có cái gì không đúng. "Này, ta không làm hoàng hậu, ta không muốn gả cho chàng. . . . . . Như vậy người ta sẽ nói ta một nữ thờ hai phu, một chút hình tượng ta cũng không có. . . . . ."
"Vậy còn cách đơn giản là ta nói cho mọi người biết trước khi nàng được gả cho Diêm Đào hai chúng ta đã ngầm sinh tình cảm rồi." bờ môi Diêm Mạc hiện lên nụ cười mập mờ.
Một cái tay nhỏ bé mịn màng đè lên môi mỏng của hắn."Không thể nói!" Đoạn Thủy Vũ gấp gáp nói."Nếu chàng nói thật rồi, dân chúng nhất định sẽ nói ta là nữ nhân dâm đãng!"
"Sẽ không. Ta chỉ nói trước khi nàng gả cho Diêm Đào chúng ta đã có tình cảm, mà nàng bị buộc gả cho Diêm Đào rồi, vẫn thủ thân như ngọc, đáng quý, mà trong lòng Diêm Đào cũng yêu người khác, vì vậy nhờ sự đồng ý của Hoàng nãi nãi, để nàng tái giá cho ta, còn Diêm Đào lập phi tử khác." Diêm Thiên Mạc lộ ra nụ cười đã tính trước.
"Thật sự như vậy là được sao?" Hai mắt Đoạn Thủy Vũ bỗng nhiên sáng lên. Nghe hắn nói tựa hồ một chút cũng không khó khăn.
"Nàng đừng có quên ta là Thiên Tử, có chuyện gì ta nói mà không thay đổi được?" Trên trán Diêm Thiên Mạc lộ ra khí phách tôn quý.
"Hình như cũng đúng." Đoạn Thủy Vũ vui vẻ gật đầu, một lát đột nhiên lại dừng lại, không an lòng lại hỏi. "Nhưng chàng xác định Hoàng đế cưới phi tử thúc thúc mình, không buồn cười sao?"
"Dĩ nhiên không." Xác định muốn chết, giảng giải nửa ngày, sao lại trở về điểm xuất phát? "Nàng cảm thấy ta cưới nàng rất buồn cười sao”
"Đương nhiên không." Đoạn Thủy Vũ lắc đầu một cái."Nhưng vấn đề ta là phi tử của thúc thúc chàng ….. . . . Ta nghe qua có rất nhiều Hoàng đế đoạt phi tử của nhi tử, nhưng chưa nghe qua đoạt phi tử của thúc thúc . . . . . . Chàng xác định lập dị như vậy một chút cũng không buồn cười sao?"
"Nàng ——" Diêm Thiên Mạc thiếu chút nữa muốn giận đến bỏ mình. "Chẳng lẽ nàng lại hi vọng ta hiện tại nhanh sinh con trai, sau đó để nàng gả cho con ta, tái giá cho ta, chế tạo một quá trình đoạt phi không thể cười sao?" Hắn thật sự bó tay với nàng, không thể làm gì khác hơn là theo hình thức suy tư của nàng.
"Không phải. . . . . . hiện tại chàng mới sinh con trai, thì ta phải thật lâu sau mới có thể gả hắn." Đoạn Thủy Vũ trả lời càng làm cho Diêm Thiên Mạc hộc máu. "Huống chi ta đây yêu chàng, không muốn chàng cùng nữ nhân khác sinh đứa trẻ, cho nên chàng chỉ có thể cùng ta sinh đứa trẻ, mà ta cùng đứa trẻ tự mình sinh ra thành thân, vậy không phải là loạn luân sao? Cho nên vô luận như thế nào ta cũng không thể để chàng sinh đứa trẻ cho ta thành thân, sau tái giá cho chàng được." Đoạn Thủy Vũ nói xong nhưng rất nghiêm túc.
"Tiểu Vũ." Diêm Thiên Mạc đã hoàn toàn nghe không nổi nữa. "Nàng có nhớ nàng thiếu ta một— yêu cầu không." Cuối cùng hắn quyết định lấy ra chiêu này, xong hết mọi chuyện.
"Dĩ nhiên nhớ ." Đoạn Thủy Vũ dùng sức gật đầu.
"Tốt, vậy hiện tại ta yêu cầu nàng, ngoan ngoãn gả cho ta!" bên môi Diêm Thiên Mạc chứa đựng nụ cười. "Trừ chuyện này ra, cái gì cũng không nói nữa!"
"Dĩ nhiên." sắc mặt của Diêm Thiên Mạc thật sự không tốt chút nào. Nữ nhân của hắn thật sự quá lạm tình, vì thành toàn người khác mà muốn lưu lạc chân trời. . . . . . Nàng đang làm cái gì? !
"Vậy chàng không cảm thấy Liễu Đạo Uẩn thật sự là nữ nhân rất tuyệt vời sao?" Kỳ quái, tại sao nhìn hắn đứng lên giống như không thật cao hứng?
Thiên Mạc vững vàng nhìn chằm chằm nàng, cho nàng một đáp án không ngờ.
"Trong lòng của ta chỉ có nàng."
"Ta không hỏi cái này. . . . . . Chậm đã, chàng nói cái gì?" Đoạn Thủy Vũ chớp chớp con mắt sáng, lại chớp chớp con mắt, không nghĩ tới hắn sẽ nói những lời này vào lúc này.
"Trong lòng của ta chỉ có nàng, không cho phép nàng vì thành toàn người khác mà rời cung trốn đi." Diêm Thiên Mạc chuyên chế nói.
"Nhưng . . . . ." Đoạn Thủy Vũ cảm động không hiểu, lại không có biện pháp không vì Liễu Đạo Uẩn cùng Diêm Đào nghĩ. "Nhưng hiện tại trên danh nghĩa thiếp là thê tử của Diêm Đào, nếu thiếp ở đây, Diêm Đào sẽ không có khả năng lập Liễu Đạo Uẩn làm vương phi, như vậy không phải rất uất ức nàng ấy sao?"
"Để hắn hưu nàng chẳng phải được sao?" sắc mặt của Diêm Thiên Mạc càng lúc càng không vui. Tại sao nàng một mực nghĩ giúp người khác ?
"Cũng đúng." Đoạn Thủy Vũ hưng phấn gật đầu một cái, lấy ánh mắt sùng bái nhìn Thiên Mạc."Thiếp không nghĩ tới cái phương pháp này, chàng thật là thông minh."
Sắc mặt Diêm Thiên Mạc vẫn không thay đổi, thật sự không muốn nói với nàng thật ra thì hắn thông minh hay không không có quan hệ, mà là nàng thật sự quá ngốc xuẩn.
"Chuyện của bọn họ để họ giải quyết, hiện tại nàng cần có tâm tình giải quyết chuyện tình hai chúng ta đi?" Diêm Thiên Mạc nghiêng dò xét nàng.
"Chuyện của chúng ta? Chúng ta có chuyện gì?" chuyện này đã dễ dàng giải quyết, nàng không cần đối với Diêm Đào có cảm giác áy náy nữa, còn có thể quang minh chánh đại cùng Diêm Thiên Mạc ở chung một chỗ. Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên có loại cảm giác sung sướng, căn bản không biết còn chuyện gì cần nàng phí tâm giải quyết.
"Hôn sự của ta và nàng." Diêm Thiên Mạc nặng nề thở dài một cái, chỉ kém không có mệt mỏi nắm bả vai của nàng đem nàng lay tỉnh.
Nàng không nghĩ tình trạng bên ngoài đi!
"Hôn sự của ta với chàng? Ta với chàng có hôn sự gì?" Đoạn Thủy Vũ mở lớn mắt đẹp, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì.
"Nàng. . . . . ." Nếu hắn vừa muốn đem nàng lay tỉnh, hiện tại lại muốn bóp chết nàng. Tại sao nàng không rõ ràng tình trạng bên ngoài chứ?
"Nàng còn nhớ rõ trước kia ta nói qua chuyện muốn lập hậu chứ?" Hắn nuốt xuống lửa giận, miễn cưỡng nhắc nhở nàng.
"Ta nhớ rõ. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ gật đầu một cái, lập tức liên tưởng theo hướng sai lầm. "Ý của chàng là muốn ta rời khỏi chàng, để chàng cùng nữ nhân khác lập gia đình sao?"
Đang nói chuyện đồng thời, nàng như nghe được thanh âm trái tim mình tan nát.
Diêm Thiên Mạc bức bách chính mình khẽ đếm đến mười để bình ổn tức giận. Nếu hắn vừa muốn giết chết nàng, hiện tại nàng đã đem hắn tức giận tới mức muốn tự sát rồi.
"Ý của ta là, ta muốn cưới nàng, ta muốn nàng là hoàng hậu của ta!" Hắn nói xong đủ hiểu, sẽ không để cho nàng hiểu lầm chứ?
"À?" Đoạn Thủy Vũ trừng mắt nhìn, lúc này mới hoàn toàn hiểu ý của hắn. Lời cầu hôn của hắn làm tim nàng vừa mới vỡ vụn lập tức tự động khép lại.
"Được. . . . . ." Đầu tiên nàng cao hứng bừng bừng gật đầu, ngay sau đó lại lắc lắc đầu. "Không được, ta không thể gả cho chàng. Hoàng đế cưới phi tử của thúc thúc mình, không phải rất buồn cười sao?"
"Có gì đáng cười? Trên đời này ai dám cười ta?" Diêm Thiên Mạc gảy nhẹ tuấn lông mày, căn bản không quan tâm đến.
"Nhưng . . . . . . Ngươi không để ý, người khác sẽ để ý. Huống chi thiếp như vậy sao làm mẫu nghi thiên hạ được? Mọi người nhất định sẽ cười thiếp là một nữ nhân thờ hai chồng, một chút hình tượng thiếp cũng không có." Đoạn Thủy Vũ hét lên, còn chưa nguyện ý gả cho hắn.
Mẫu nghi thiên hạ? Nàng là nữ nhân cố chấp không thông như vậy nếu thực làm mẫu nghi thiên hạ, giang sơn của hắn không đại loạn mới là lạ.
"Ta cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới muốn nàng làm mẫu nghi thiên hạ." Diêm Thiên Mạc cười nhạt ra tiếng, gặp phải cái nhìn đằng đằng sát khí xem thường của nàng.
"Chàng có ý gì? Thật giống như thiếp thật sự thối nát. Thiếp nói cho chàng biết, nếu chàng không để thiếp làm mẫu nghi thiên hạ, thiếp tuyệt đối không từ bỏ ý đồ!" Đoạn Thủy Vũ chống nạnh nhìn hắn chằm chằm, quyết tâm cùng hắn đối đầu.
"Vậy trước hết nàng làm hoàng hậu của ta đi đã rồi hãy làm mẫu nghi thiên hạ." Không nghĩ tới đào một cái bẫy nàng liền tự mình ngây ngốc nhảy vào đó. Thật biết điều.
"Được!" Đoạn Thủy Vũ đồng ý một tiếng xuống, đồng ý sau mới phát hiện có cái gì không đúng. "Này, ta không làm hoàng hậu, ta không muốn gả cho chàng. . . . . . Như vậy người ta sẽ nói ta một nữ thờ hai phu, một chút hình tượng ta cũng không có. . . . . ."
"Vậy còn cách đơn giản là ta nói cho mọi người biết trước khi nàng được gả cho Diêm Đào hai chúng ta đã ngầm sinh tình cảm rồi." bờ môi Diêm Mạc hiện lên nụ cười mập mờ.
Một cái tay nhỏ bé mịn màng đè lên môi mỏng của hắn."Không thể nói!" Đoạn Thủy Vũ gấp gáp nói."Nếu chàng nói thật rồi, dân chúng nhất định sẽ nói ta là nữ nhân dâm đãng!"
"Sẽ không. Ta chỉ nói trước khi nàng gả cho Diêm Đào chúng ta đã có tình cảm, mà nàng bị buộc gả cho Diêm Đào rồi, vẫn thủ thân như ngọc, đáng quý, mà trong lòng Diêm Đào cũng yêu người khác, vì vậy nhờ sự đồng ý của Hoàng nãi nãi, để nàng tái giá cho ta, còn Diêm Đào lập phi tử khác." Diêm Thiên Mạc lộ ra nụ cười đã tính trước.
"Thật sự như vậy là được sao?" Hai mắt Đoạn Thủy Vũ bỗng nhiên sáng lên. Nghe hắn nói tựa hồ một chút cũng không khó khăn.
"Nàng đừng có quên ta là Thiên Tử, có chuyện gì ta nói mà không thay đổi được?" Trên trán Diêm Thiên Mạc lộ ra khí phách tôn quý.
"Hình như cũng đúng." Đoạn Thủy Vũ vui vẻ gật đầu, một lát đột nhiên lại dừng lại, không an lòng lại hỏi. "Nhưng chàng xác định Hoàng đế cưới phi tử thúc thúc mình, không buồn cười sao?"
"Dĩ nhiên không." Xác định muốn chết, giảng giải nửa ngày, sao lại trở về điểm xuất phát? "Nàng cảm thấy ta cưới nàng rất buồn cười sao”
"Đương nhiên không." Đoạn Thủy Vũ lắc đầu một cái."Nhưng vấn đề ta là phi tử của thúc thúc chàng ….. . . . Ta nghe qua có rất nhiều Hoàng đế đoạt phi tử của nhi tử, nhưng chưa nghe qua đoạt phi tử của thúc thúc . . . . . . Chàng xác định lập dị như vậy một chút cũng không buồn cười sao?"
"Nàng ——" Diêm Thiên Mạc thiếu chút nữa muốn giận đến bỏ mình. "Chẳng lẽ nàng lại hi vọng ta hiện tại nhanh sinh con trai, sau đó để nàng gả cho con ta, tái giá cho ta, chế tạo một quá trình đoạt phi không thể cười sao?" Hắn thật sự bó tay với nàng, không thể làm gì khác hơn là theo hình thức suy tư của nàng.
"Không phải. . . . . . hiện tại chàng mới sinh con trai, thì ta phải thật lâu sau mới có thể gả hắn." Đoạn Thủy Vũ trả lời càng làm cho Diêm Thiên Mạc hộc máu. "Huống chi ta đây yêu chàng, không muốn chàng cùng nữ nhân khác sinh đứa trẻ, cho nên chàng chỉ có thể cùng ta sinh đứa trẻ, mà ta cùng đứa trẻ tự mình sinh ra thành thân, vậy không phải là loạn luân sao? Cho nên vô luận như thế nào ta cũng không thể để chàng sinh đứa trẻ cho ta thành thân, sau tái giá cho chàng được." Đoạn Thủy Vũ nói xong nhưng rất nghiêm túc.
"Tiểu Vũ." Diêm Thiên Mạc đã hoàn toàn nghe không nổi nữa. "Nàng có nhớ nàng thiếu ta một— yêu cầu không." Cuối cùng hắn quyết định lấy ra chiêu này, xong hết mọi chuyện.
"Dĩ nhiên nhớ ." Đoạn Thủy Vũ dùng sức gật đầu.
"Tốt, vậy hiện tại ta yêu cầu nàng, ngoan ngoãn gả cho ta!" bên môi Diêm Thiên Mạc chứa đựng nụ cười. "Trừ chuyện này ra, cái gì cũng không nói nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.