Quân Vương Không Đến Được Với Ta
Chương 6: Tiểu Thu
NNHH
16/08/2023
Trời chập tối, đang trên đường về nhà thì bỗng một cô gái trẻ chạy đến và cản đường cô. Người cô ấy toàn những vết thương do dây thừng để lại, bộ đồ thì rách chấp vá. Trong lúc Y Quân chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cô gái trẻ ấy bỗng lên tiếng:
- Cứu, xin tiểu thư làm ơn cứu tôi với. Làm ơn cứu tôi, tôi đang bị hai tên kia truy sát.
Y Quân nghe thế liền gắt tay cô ấy chạy vào trong một cái hẻm để núp, vừa chạy vào thì có hai tên mặc áo đen bịch mặt toàn thân chạy đến. Một tên lên tiếng nói:
- Lúc nãy vừa mới thấy cô ta ở đây mà.
- Ngươi kiếm kĩ xem, cô ta đang bị thương không chạy nhanh được, chắc chỉ là đang lẫn trốn ở đâu đó. Ta đi về phía tay trái còn người đi về phía tay mặc đi.
- Được.
Sau khi hai tên đó chạy đi, Y Quân liền dắt cô gái đó chạy hướng ngược lại về gần Nho phủ.
- Đến đây đã không còn nguy hiểm nữa. Mà cô tên gì? Tại sao lại bị bọn chúng truy sát?
Cô gái trẻ ấp úng một chút rồi trả lời.
- Tôi, tôi vốn mồ côi cha từ bé hàng ngày cùng mẹ lên rừng hái thuốc để trang trải qua ngày. Sau đó tôi bị một tên công tử nhà giàu lừa bán vào lầu xanh. Còn mẹ tôi chỉ vì cứu tôi mà bị bọn chúng đánh đập đến chết.
Vừa dứt lời cô liền bật khóc rồi nói tiếp.
- Hôm nay tôi quyết định bỏ trốn, tôi biết nếu thất bại sẽ bị bọn chúng giết. Tôi thà bị giết còn hơn là làm gái lầu xanh, bị lăn nhục. Cũng may hôm nay gặp được tiểu thư đây. Mạng này của tôi là do tiểu thư cứu lấy, mong tiểu thư thu nhận tôi, tôi nguyện làm trâu, làm ngựa cho người.
Y Quân ra chiều suy nghĩ rồi lên tiếng:
- Ngươi có chắc là muốn theo ta không? Có chắc là sẽ trung thành không?
- Tôi chắc ( Kiên Quyết)
- Được! Nếu vậy thì phải vượt qua được thử thách của ta.
- Người muốn hạ nhân làm gì thì hạ nhân cũng làm.
Y Quân lấy một viên thuốc gì đó đen đen đưa cho cô ta rồi nói:
- Đây là Hắc Đơn Kỳ Độc, người nào uống vô thì sẽ bị phát độc sau mỗi 2 canh giờ. Chỉ cần bảy lần bảy 49 ngày thì độc phát mà chết. Nhưng...chỉ cần mỗi tuần uống một viên thuốc của ta đưa thì sẽ không phát độc. Nhưng chỉ cần ngưng uống thì sẽ độc phát mà chết. Ngươi có dám uống không?
Cô gái trẻ kia không chừng chừ mà chụp lấy viên thuốc bỏ vào miệng uống trước sự ngỡ ngàng của Y Quân. Bỗng nhiên bụng của cô gái đó nóng hừng hực như bị lửa đốt. Cô gắn ôm bụng chịu đau mà quỳ dưới chân Y Quân.
Khoảng chừng Năm phút thì không còn cảm giác gì nửa. Cô gái kia đưa vẻ mặt khó hiểu nhìn Y Quân. Y Quân nhìn cô cười cười rồi nói:
- Thật ra đó chỉ là một viên thuốc tiêu hóa bình thường thôi! trả phải thuốc độc gì ghê gớm! chỉ là ta thử lòng cô, xem cô có thật sự muốn theo ta hay không thôi.
Nói rồi Y Quân hỏi tên cô ấy.
- Ngươi tên là gì?
Cô ấy liền trả lời
- Tiểu thư cứ gọi nô tì là Tiểu Thu.
- Nô tì? Không cần phải vậy đâu cứ xưng hô với ta như bình thường.
- Nô tì không dám, được tiểu thư nhận đã là phúc ba đời của nô tì, làm sao mà dám ăn nói ngang hàng với tiểu thư ạ.
Y Quân suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng.
- Ngươi chạy sáng giờ chắc cũng mệt rồi nhỉ, ngươi ăn uống gì chưa?
Tiểu Thu ấp úng trả lời:
- Nô tì, nô tì..
- Được rồi, nhìn bộ dạng ngươi là biết chưa ăn uống gì rồi. Y phục thế này sao xứng đáng làm người của ta chứ?
Nói rồi Y Quân dẫn tiểu Thu đi mua vài bộ trang phục mới và dẫn cô đi ăn một bữa.
**
Tại quán ăn Canh Tỳ cực kỳ nổi tiếng. Tiểu thu được Y Quân mời vào trong đó ăn cơm. Tiểu Thu ngoài miệng thì ngại nhưng thật chất cô đã đói đến không chịu nổi rồi. Ăn ngốn nghiến như bị cấm cơm ba năm. Vừa ngốn vừa nói:
- Cảm ơn Tiểu Thư đã đãi con một bàn ăn ngon như vậy!
- Không có gì? chỉ là mấy đồng bạc lẻ.
- Vậy sao?
Một giọng nói của ai đó cất lên, Nhìn sang thì là một người phụ nữ mặt đồ lộng lẫy, đang nhìn cô với vẻ mặt khinh thường. Cô ta ngồi xuống một cái bàn bên cạnh rồi nói:
- Coi bộ hôm nay đại tiểu thư Nho phủ được ra ngoài chơi rồi! Đã vậy còn làm giọng giàu có...đúng là nhà có giàu thật nhưng trừ ngươi ra. Á haha..
Y Quân dùng kí ức của Nguyên Chủ thì biết đó là Nhị tiểu thư Lý Phủ. Lý Kim Dung. Chức quan của cha cô ta tuy kém hơn cha cô một bật nhưng khí thế ngút trời...bá quan trong triều đều phải nể ông ta ba phần. Tuy nói là vậy nhưng Y Quân là ai chứ! Cô Không nhịn mà liền đáp trả.
- Ta đây có tiền hay giàu không thì đâu liên quan đến tên nhị tiểu thư Lý phủ như ngươi chứ!
- Con ả khờ hôm nay lại dám trả cheo à...
Chưa dứt câu thì một chiếc đũa bay ngang qua mặt của Kim Dung mà cấm thằng vào tường. Y Quân chừng con mắt lựu đạn nhìn Kim Dung như muốn xé cô ta ra trăm mảnh.
Kim Dung đột nhiên sợ hãi, mồ hôi đổ như tắm, khí thế của Y Quân đã hoàng toàn lấn áp Kim Dung. Thật ra cũng vì nể cha cô ta chứ nếu không thì cây đũa đó không cấm vào tường đâu! Để cho đỡ chướng mắt, Y Quân dẫn Tiểu Thu trở về Nho Phủ để nhanh chóng thích nghi.
- Cứu, xin tiểu thư làm ơn cứu tôi với. Làm ơn cứu tôi, tôi đang bị hai tên kia truy sát.
Y Quân nghe thế liền gắt tay cô ấy chạy vào trong một cái hẻm để núp, vừa chạy vào thì có hai tên mặc áo đen bịch mặt toàn thân chạy đến. Một tên lên tiếng nói:
- Lúc nãy vừa mới thấy cô ta ở đây mà.
- Ngươi kiếm kĩ xem, cô ta đang bị thương không chạy nhanh được, chắc chỉ là đang lẫn trốn ở đâu đó. Ta đi về phía tay trái còn người đi về phía tay mặc đi.
- Được.
Sau khi hai tên đó chạy đi, Y Quân liền dắt cô gái đó chạy hướng ngược lại về gần Nho phủ.
- Đến đây đã không còn nguy hiểm nữa. Mà cô tên gì? Tại sao lại bị bọn chúng truy sát?
Cô gái trẻ ấp úng một chút rồi trả lời.
- Tôi, tôi vốn mồ côi cha từ bé hàng ngày cùng mẹ lên rừng hái thuốc để trang trải qua ngày. Sau đó tôi bị một tên công tử nhà giàu lừa bán vào lầu xanh. Còn mẹ tôi chỉ vì cứu tôi mà bị bọn chúng đánh đập đến chết.
Vừa dứt lời cô liền bật khóc rồi nói tiếp.
- Hôm nay tôi quyết định bỏ trốn, tôi biết nếu thất bại sẽ bị bọn chúng giết. Tôi thà bị giết còn hơn là làm gái lầu xanh, bị lăn nhục. Cũng may hôm nay gặp được tiểu thư đây. Mạng này của tôi là do tiểu thư cứu lấy, mong tiểu thư thu nhận tôi, tôi nguyện làm trâu, làm ngựa cho người.
Y Quân ra chiều suy nghĩ rồi lên tiếng:
- Ngươi có chắc là muốn theo ta không? Có chắc là sẽ trung thành không?
- Tôi chắc ( Kiên Quyết)
- Được! Nếu vậy thì phải vượt qua được thử thách của ta.
- Người muốn hạ nhân làm gì thì hạ nhân cũng làm.
Y Quân lấy một viên thuốc gì đó đen đen đưa cho cô ta rồi nói:
- Đây là Hắc Đơn Kỳ Độc, người nào uống vô thì sẽ bị phát độc sau mỗi 2 canh giờ. Chỉ cần bảy lần bảy 49 ngày thì độc phát mà chết. Nhưng...chỉ cần mỗi tuần uống một viên thuốc của ta đưa thì sẽ không phát độc. Nhưng chỉ cần ngưng uống thì sẽ độc phát mà chết. Ngươi có dám uống không?
Cô gái trẻ kia không chừng chừ mà chụp lấy viên thuốc bỏ vào miệng uống trước sự ngỡ ngàng của Y Quân. Bỗng nhiên bụng của cô gái đó nóng hừng hực như bị lửa đốt. Cô gắn ôm bụng chịu đau mà quỳ dưới chân Y Quân.
Khoảng chừng Năm phút thì không còn cảm giác gì nửa. Cô gái kia đưa vẻ mặt khó hiểu nhìn Y Quân. Y Quân nhìn cô cười cười rồi nói:
- Thật ra đó chỉ là một viên thuốc tiêu hóa bình thường thôi! trả phải thuốc độc gì ghê gớm! chỉ là ta thử lòng cô, xem cô có thật sự muốn theo ta hay không thôi.
Nói rồi Y Quân hỏi tên cô ấy.
- Ngươi tên là gì?
Cô ấy liền trả lời
- Tiểu thư cứ gọi nô tì là Tiểu Thu.
- Nô tì? Không cần phải vậy đâu cứ xưng hô với ta như bình thường.
- Nô tì không dám, được tiểu thư nhận đã là phúc ba đời của nô tì, làm sao mà dám ăn nói ngang hàng với tiểu thư ạ.
Y Quân suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng.
- Ngươi chạy sáng giờ chắc cũng mệt rồi nhỉ, ngươi ăn uống gì chưa?
Tiểu Thu ấp úng trả lời:
- Nô tì, nô tì..
- Được rồi, nhìn bộ dạng ngươi là biết chưa ăn uống gì rồi. Y phục thế này sao xứng đáng làm người của ta chứ?
Nói rồi Y Quân dẫn tiểu Thu đi mua vài bộ trang phục mới và dẫn cô đi ăn một bữa.
**
Tại quán ăn Canh Tỳ cực kỳ nổi tiếng. Tiểu thu được Y Quân mời vào trong đó ăn cơm. Tiểu Thu ngoài miệng thì ngại nhưng thật chất cô đã đói đến không chịu nổi rồi. Ăn ngốn nghiến như bị cấm cơm ba năm. Vừa ngốn vừa nói:
- Cảm ơn Tiểu Thư đã đãi con một bàn ăn ngon như vậy!
- Không có gì? chỉ là mấy đồng bạc lẻ.
- Vậy sao?
Một giọng nói của ai đó cất lên, Nhìn sang thì là một người phụ nữ mặt đồ lộng lẫy, đang nhìn cô với vẻ mặt khinh thường. Cô ta ngồi xuống một cái bàn bên cạnh rồi nói:
- Coi bộ hôm nay đại tiểu thư Nho phủ được ra ngoài chơi rồi! Đã vậy còn làm giọng giàu có...đúng là nhà có giàu thật nhưng trừ ngươi ra. Á haha..
Y Quân dùng kí ức của Nguyên Chủ thì biết đó là Nhị tiểu thư Lý Phủ. Lý Kim Dung. Chức quan của cha cô ta tuy kém hơn cha cô một bật nhưng khí thế ngút trời...bá quan trong triều đều phải nể ông ta ba phần. Tuy nói là vậy nhưng Y Quân là ai chứ! Cô Không nhịn mà liền đáp trả.
- Ta đây có tiền hay giàu không thì đâu liên quan đến tên nhị tiểu thư Lý phủ như ngươi chứ!
- Con ả khờ hôm nay lại dám trả cheo à...
Chưa dứt câu thì một chiếc đũa bay ngang qua mặt của Kim Dung mà cấm thằng vào tường. Y Quân chừng con mắt lựu đạn nhìn Kim Dung như muốn xé cô ta ra trăm mảnh.
Kim Dung đột nhiên sợ hãi, mồ hôi đổ như tắm, khí thế của Y Quân đã hoàng toàn lấn áp Kim Dung. Thật ra cũng vì nể cha cô ta chứ nếu không thì cây đũa đó không cấm vào tường đâu! Để cho đỡ chướng mắt, Y Quân dẫn Tiểu Thu trở về Nho Phủ để nhanh chóng thích nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.