Chương 6: Biến sự
Tà Nguyệt Lâu Chủ
12/02/2020
Nội tâm càng khó chịu, hận ý của Trần Tĩnh Kỳ dành cho Dực Vương càng tăng cao. Vị hoàng huynh này của hắn lúc này nhắc đến chuyện phong Vương, rõ ràng là cố ý sỉ nhục.
Bình Vương, Chương Vương, Nam Phong Vương, Đông Thành Vương... những người này dĩ nhiên cũng thừa trí thông minh để hiểu được tình cảnh của Trần Tĩnh Kỳ, biết Dực Vương đang cố tình giễu cợt, song lại vẫn cứ hùa theo, rót rượu chúc mừng trước cho vị nhị thập tứ hoàng đệ này của mình. Các hoàng tôn, bọn họ cũng đều là như thế.
Bên dưới bàn, năm ngón tay Trần Tĩnh Kỳ lặng lẽ bấu chặt vào đùi. Dù vậy, ở trên gương mặt hắn vẫn làm bộ hân hoan, cùng mọi người cười cười nói nói...
...
Trên bàn tiệc mọi người tiếp tục chung vui, chuyện liên quan đến Trần Tĩnh Kỳ cũng theo đó mà mau chóng trôi qua. Đám hoàng tử, hoàng tôn tiếp tục chén tạc chén thù, cười nói rộn rã.
Ăn uống thêm một lúc, nơi ghế thủ toạ Bình Vương đột nhiên đưa tay lên cao, hai bàn tay vỗ thành tiếng. Sau ba lần vỗ, ngay lập tức, từ phía sau rèm trúc trong đại sảnh, một nhóm ca kỹ dung nhan diễm lệ, trên người là bộ trang phục ca cơ được may bằng chất liệu nhẹ nhàng có thể nhìn thấy được làn da trắng hồng ở bên trong y phục bước ra.
Giống như những người khác, Trần Tĩnh Kỳ cũng đưa mắt chăm chú nhìn xem.
Tiếng nhạc đã nổi. Nhóm ca cơ tập trung ở giữa đại sảnh, tung ra vô số những bông hoa hướng về bốn phía, trong đại sảnh hoa bay khắp nơi, hương hoa như thấm vào tận phế phủ của mọi người trong bữa tiệc.
Trần Tĩnh Kỳ chú ý nhất là cô gái đứng ở trung tâm nhóm ca cơ. Nàng ta mặc một bộ bạch y trắng sáng, dung nhan xinh đẹp, bước đi nhẹ nhàng thanh thoát.
Dưới sự chú mục của đám hoàng tử, hoàng tôn, nàng bắt đầu biểu diễn. Một vũ điệu mê hoặc lòng người.
Dực Vương, Chương Vương, Nam Phong Vương, Đông Thành Vương... tất cả như si như ngốc, đều nhìn về phía nữ ca cơ mặc bạch y, cơ hồ quên luôn việc hô hấp.
Đối với những cái nhìn si ngốc ấy, nữ ca cơ có lẽ đã quen, chẳng biểu lộ gì, tiếp tục múa.
Lúc này tiếng đàn đã nhanh lên không ít, theo đó động tác của nữ ca cơ cũng phải phối hợp theo. Nàng lấy chân phải làm trụ, rồi xoay tròn. Những người còn lại thì tập trung bao bọc lấy nàng, ngọc thủ vung ra hàng trăm sợi lụa đủ màu sắc.
Bỗng, ca cơ mặc bạch y tung người nhảy lên cao, thân hình ngập trong những sợi lụa đầy màu sắc nọ, trông giống như là tiên nữ xuất hiện giữa trời vậy.
- Hay!
- Hay!
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bộp bộp... bộp...!
Bốn phía đại sảnh tiếng vỗ tay vang lên liên tục, mọi người không ngớt tiếng ngợi khen.
Nhóm ca cơ ổn định lại tư thế, nghiêng mình cúi chào mọi người, sau đó từ từ lui vào bên trong.
Trên ghế thủ toạ Bình Vương còn chưa hết kích động, nhìn theo đám ca cơ khen:
- Thật là hay! Thật là đẹp! Vũ điệu như thế chỉ có thể xem được vài lần ở nhân gian này!
Ở gần đó, Dực Vương Trần Tự Đức cũng cười lên phụ hoạ. Chỉ là khi hắn nhìn theo đám ca cơ, trong ánh mắt lại ánh lên vẻ dâm tà rõ rệt.
- Tứ hoàng huynh, bữa tiệc này của huynh... rất... rất... ợ...!
Dực Vương đứng lên nói chưa hết câu thì trong miệng đã ợ lên một tiếng, thân hình lảo đảo, bước đi không vững, dường đã say.
- Ha ha! Hoàng đệ, ngươi say rồi!
Bình Vương cười to, vui vẻ nói.
- Đệ... Đệ không có say. Đệ... ợ...!
Dực Vương vừa đi vừa nói, lúc qua đến chỗ Trần Tĩnh Kỳ thì đột nhiên té ngã, thân thể nằm lên trên bàn của hắn, khiến cho rượu và thức ăn văng tung tóe, dính đầy quần áo.
- Ha ha ha!
- Ha ha...!
Được dịp, mọi người cười to.
Bình Vương nhìn Dực Vương lắc đầu, vui vẻ mà rằng:
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hoàng đệ ngươi đúng là đã say thật rồi. Thôi, ta không giữ ngươi nữa, cứ về trước đi.
- Vậy... ợ... Vậy đệ đây... xin phép cáo lui.
Dực Vương hướng Bình Vương tạ lỗi, sau đó loạng choạng hướng cửa lớn bước ra.
Dực Vương vừa đi thì Trần Tĩnh Kỳ cũng đứng lên. Dáng hình lảo đảo, đôi mắt mơ màng, hắn nói:
- Tứ hoàng huynh, đệ... hình như cũng đã say, xin phép hoàng huynh...
- Được rồi, Tĩnh Kỳ ngươi cứ về đi.
Bình Vương khoát tay, bảo. Trần Tĩnh Kỳ dù chưa say thì khắp người cũng đã dính bẩn như vậy, lưu lại thật là không tiện.
- Tĩnh Kỳ, ngươi say như vậy, liệu có đi ra tới cổng được không? Có cần ta dìu ngươi ra?
Chương Vương cười nói, cốt chỉ để trêu vui chứ vốn chả muốn dìu dắt gì.
Trần Tĩnh Kỳ đương nhiên hiểu được. Hắn xua tay từ chối, giả vờ say rượu bước đi ra ngoài.
...
- Phù... ù...
Khi khoảng cách đã đủ xa, thấy đã chẳng còn ai nữa, Trần Tĩnh Kỳ mới khôi phục dáng vẻ như thường.
Hắn thoáng xoay đầu nhìn lại hướng đại sảnh, rồi nhanh chóng bước đi. Những tiếng nói tiếng cười kia, sao mà giả tạo quá.
Bên ngoài, chẳng biết khi nào tuyết đã rơi đầy. Trần Tĩnh Kỳ đi thêm một đoạn thì chợt nghe thấy phía trước có tiếng người hô gọi, thanh âm thảng thốt. Rõ ràng là của nữ nhân.
Trần Tĩnh Kỳ nhanh chóng theo hướng thanh âm bước nhanh tới.
Bình Vương, Chương Vương, Nam Phong Vương, Đông Thành Vương... những người này dĩ nhiên cũng thừa trí thông minh để hiểu được tình cảnh của Trần Tĩnh Kỳ, biết Dực Vương đang cố tình giễu cợt, song lại vẫn cứ hùa theo, rót rượu chúc mừng trước cho vị nhị thập tứ hoàng đệ này của mình. Các hoàng tôn, bọn họ cũng đều là như thế.
Bên dưới bàn, năm ngón tay Trần Tĩnh Kỳ lặng lẽ bấu chặt vào đùi. Dù vậy, ở trên gương mặt hắn vẫn làm bộ hân hoan, cùng mọi người cười cười nói nói...
...
Trên bàn tiệc mọi người tiếp tục chung vui, chuyện liên quan đến Trần Tĩnh Kỳ cũng theo đó mà mau chóng trôi qua. Đám hoàng tử, hoàng tôn tiếp tục chén tạc chén thù, cười nói rộn rã.
Ăn uống thêm một lúc, nơi ghế thủ toạ Bình Vương đột nhiên đưa tay lên cao, hai bàn tay vỗ thành tiếng. Sau ba lần vỗ, ngay lập tức, từ phía sau rèm trúc trong đại sảnh, một nhóm ca kỹ dung nhan diễm lệ, trên người là bộ trang phục ca cơ được may bằng chất liệu nhẹ nhàng có thể nhìn thấy được làn da trắng hồng ở bên trong y phục bước ra.
Giống như những người khác, Trần Tĩnh Kỳ cũng đưa mắt chăm chú nhìn xem.
Tiếng nhạc đã nổi. Nhóm ca cơ tập trung ở giữa đại sảnh, tung ra vô số những bông hoa hướng về bốn phía, trong đại sảnh hoa bay khắp nơi, hương hoa như thấm vào tận phế phủ của mọi người trong bữa tiệc.
Trần Tĩnh Kỳ chú ý nhất là cô gái đứng ở trung tâm nhóm ca cơ. Nàng ta mặc một bộ bạch y trắng sáng, dung nhan xinh đẹp, bước đi nhẹ nhàng thanh thoát.
Dưới sự chú mục của đám hoàng tử, hoàng tôn, nàng bắt đầu biểu diễn. Một vũ điệu mê hoặc lòng người.
Dực Vương, Chương Vương, Nam Phong Vương, Đông Thành Vương... tất cả như si như ngốc, đều nhìn về phía nữ ca cơ mặc bạch y, cơ hồ quên luôn việc hô hấp.
Đối với những cái nhìn si ngốc ấy, nữ ca cơ có lẽ đã quen, chẳng biểu lộ gì, tiếp tục múa.
Lúc này tiếng đàn đã nhanh lên không ít, theo đó động tác của nữ ca cơ cũng phải phối hợp theo. Nàng lấy chân phải làm trụ, rồi xoay tròn. Những người còn lại thì tập trung bao bọc lấy nàng, ngọc thủ vung ra hàng trăm sợi lụa đủ màu sắc.
Bỗng, ca cơ mặc bạch y tung người nhảy lên cao, thân hình ngập trong những sợi lụa đầy màu sắc nọ, trông giống như là tiên nữ xuất hiện giữa trời vậy.
- Hay!
- Hay!
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bộp bộp... bộp...!
Bốn phía đại sảnh tiếng vỗ tay vang lên liên tục, mọi người không ngớt tiếng ngợi khen.
Nhóm ca cơ ổn định lại tư thế, nghiêng mình cúi chào mọi người, sau đó từ từ lui vào bên trong.
Trên ghế thủ toạ Bình Vương còn chưa hết kích động, nhìn theo đám ca cơ khen:
- Thật là hay! Thật là đẹp! Vũ điệu như thế chỉ có thể xem được vài lần ở nhân gian này!
Ở gần đó, Dực Vương Trần Tự Đức cũng cười lên phụ hoạ. Chỉ là khi hắn nhìn theo đám ca cơ, trong ánh mắt lại ánh lên vẻ dâm tà rõ rệt.
- Tứ hoàng huynh, bữa tiệc này của huynh... rất... rất... ợ...!
Dực Vương đứng lên nói chưa hết câu thì trong miệng đã ợ lên một tiếng, thân hình lảo đảo, bước đi không vững, dường đã say.
- Ha ha! Hoàng đệ, ngươi say rồi!
Bình Vương cười to, vui vẻ nói.
- Đệ... Đệ không có say. Đệ... ợ...!
Dực Vương vừa đi vừa nói, lúc qua đến chỗ Trần Tĩnh Kỳ thì đột nhiên té ngã, thân thể nằm lên trên bàn của hắn, khiến cho rượu và thức ăn văng tung tóe, dính đầy quần áo.
- Ha ha ha!
- Ha ha...!
Được dịp, mọi người cười to.
Bình Vương nhìn Dực Vương lắc đầu, vui vẻ mà rằng:
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hoàng đệ ngươi đúng là đã say thật rồi. Thôi, ta không giữ ngươi nữa, cứ về trước đi.
- Vậy... ợ... Vậy đệ đây... xin phép cáo lui.
Dực Vương hướng Bình Vương tạ lỗi, sau đó loạng choạng hướng cửa lớn bước ra.
Dực Vương vừa đi thì Trần Tĩnh Kỳ cũng đứng lên. Dáng hình lảo đảo, đôi mắt mơ màng, hắn nói:
- Tứ hoàng huynh, đệ... hình như cũng đã say, xin phép hoàng huynh...
- Được rồi, Tĩnh Kỳ ngươi cứ về đi.
Bình Vương khoát tay, bảo. Trần Tĩnh Kỳ dù chưa say thì khắp người cũng đã dính bẩn như vậy, lưu lại thật là không tiện.
- Tĩnh Kỳ, ngươi say như vậy, liệu có đi ra tới cổng được không? Có cần ta dìu ngươi ra?
Chương Vương cười nói, cốt chỉ để trêu vui chứ vốn chả muốn dìu dắt gì.
Trần Tĩnh Kỳ đương nhiên hiểu được. Hắn xua tay từ chối, giả vờ say rượu bước đi ra ngoài.
...
- Phù... ù...
Khi khoảng cách đã đủ xa, thấy đã chẳng còn ai nữa, Trần Tĩnh Kỳ mới khôi phục dáng vẻ như thường.
Hắn thoáng xoay đầu nhìn lại hướng đại sảnh, rồi nhanh chóng bước đi. Những tiếng nói tiếng cười kia, sao mà giả tạo quá.
Bên ngoài, chẳng biết khi nào tuyết đã rơi đầy. Trần Tĩnh Kỳ đi thêm một đoạn thì chợt nghe thấy phía trước có tiếng người hô gọi, thanh âm thảng thốt. Rõ ràng là của nữ nhân.
Trần Tĩnh Kỳ nhanh chóng theo hướng thanh âm bước nhanh tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.