Chương 14: Không hối
Tà Nguyệt Lâu Chủ
12/02/2020
...
Thục Phi tựa như đóa phù dung từ trong nước đứng lên bước ra khỏi bồn, thân hình mềm mại, nhũ hoa cao vút, nước từng dòng chảy theo những đường cong cơ thể, theo bước nàng đi, từng giọt nước rơi tí tách, tất cả cùng tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp khó có thể dùng ngôn từ miêu tả.
Bước đến bên cạnh Trần Tĩnh Kỳ, Thục Phi ôn nhu cất tiếng:
- Tĩnh Kỳ, ngươi có khinh ta không?
Trần Tĩnh Kỳ lắc đầu. Hắn chẳng thấy Kim Vận nàng có chỗ nàng đáng khinh cả. Một phi tử bị ruồng bỏ như nàng, nỗi cô đơn hờn tủi ai người thấu hiểu? Thiên Đức hoàng đế đối xử vô tình với nàng như vậy, việc gì nàng phải nhất dạ trung trinh?
Huống hồ... phi tử tiến cung như nàng, đối với hoàng đế vốn dĩ nào có thực tâm yêu thích.
- Vậy, ngươi có trách ta không?
- Tại sao ta phải trách?
- Vì...
Thục Phi ngập ngừng:
- Ta là nữ nhân đầu tiên của ngươi phải không?
Trần Tĩnh Kỳ gật đầu.
Thục Phi tiếp lời:
- Đối với ngươi ta là nữ nhân đầu tiên, nhưng còn với ta... Nam nhân đầu tiên của ta... lại không phải ngươi...
Nói đến đây thì khoé mắt Thục Phi đã chảy ra dòng lệ. Nàng cảm thấy bản thân đã không còn xứng đáng, nội tâm cũng có mấy phần ai oán. Tại sao sự trinh bạch của nàng lại không phải dành cho người nàng yêu thích chứ?
Trần Tĩnh Kỳ đưa tay lau nước mắt cho Thục Phi:
- Ta không cần là nam nhân đầu tiên của người, ta chỉ cần ở trong tim Thục Phi người Tĩnh Kỳ ta là nam nhân được người thật tâm yêu thích, như vậy là đủ rồi.Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tĩnh Kỳ...
Thục Phi nghe qua những lời ấy, rất là cảm động, nước mắt lại chảy ra nhiều hơn.
...
Một đỗi sau, tâm tình của Thục Phi cũng dần bình ổn lại. Nàng ngả đầu trên thân thể Trần Tĩnh Kỳ, tay vuốt ve ngực hắn, thấp giọng nói:
- Ta thấy ngươi bề ngoài văn nhược, còn tưởng ngươi sẽ nhẹ nhàng, không ngờ lại mạnh bạo như vậy, làm ta...
Trần Tĩnh Kỳ mỉm cười, ánh mắt có chút ranh ma hỏi:
- Ta khiến người làm sao?
Thục Phi nhẹ cắn môi, xấu hổ không đáp.
Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa thì đứng dậy. Thục Phi giúp Trần Tĩnh Kỳ mặc quần áo vào, cử chỉ ôn nhu chẳng khác nào hiền thê thực sự của hắn.
Trần Tĩnh Kỳ tâm hồn xao động, đột nhiên cầm lấy hai tay Thục Phi, đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng cháy...
- Ha a...
Sau khi tách ra, Thục Phi thực là có cảm giác hít thở không thông. Nàng phải vuốt ngực mấy bận rồi mới có thể lên tiếng:
- Đêm đã khuya, ngươi nên trở về nghỉ ngơi đi.
- Ừm.
Trần Tĩnh Kỳ nhẹ gật đầu, lưu luyến rời đi. Lúc đi ra tới cửa hắn có quay đầu nhìn lại thì thấy Thục Phi trong bộ cung trang màu xanh nhạt vẫn đang dõi mắt nhìn theo...
...Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tiểu chủ nhân!
Trần Tĩnh Kỳ vừa đi ra khỏi Thanh Nguyệt Cung thì từ trong góc tối, thân ảnh thái giám Tạ Đình bất ngờ xuất hiện. Xem dáng vẻ thì hình như hắn đã đứng đợi một lúc lâu rồi.
Tạ Đình mở cây dù đang cầm ra che tuyết cho Trần Tĩnh Kỳ. Trần Tĩnh Kỳ im lặng không nói, đi nhanh về Cảnh Nhân Cung. Chừng khi khoảng cách đã khá xa thì lúc này Tạ Đình mới thấp giọng nói nhỏ:
- Tiểu chủ nhân yên tâm. Đêm nay người cùng với vị trong kia cũng không xảy ra chuyện gì.
"Quả nhiên là hắn đã nhìn ra rồi."
Trần Tĩnh Kỳ trong lòng thầm nghĩ. Hắn khẽ lườm Tạ Đình:
- Nói ít một câu cũng không ai bảo ngươi câm.
- Dạ dạ...
Tạ Đình cúi đầu, không dám nhắc đến nữa.
Trần Tĩnh Kỳ thở ra một hơi, tiếp tục hướng Cảnh Nhân Cung bước đi. Kỳ thực đối với Tạ Đình, Trần Tĩnh Kỳ cũng không có lo lắng gì. Cùng với cung nữ Kim Toả, Tạ Đình chính là một trong hai người tâm phúc nhất mà mẫu phi đã lưu lại cho hắn. Tám năm qua, Trần Tĩnh Kỳ hắn có thể trưởng thành được, hết thảy đều là nhờ bọn họ. Nếu không có họ, hắn thật chẳng biết mình phải làm sao để sinh tồn trong hoàng cung quá đỗi vô tình này.
...
Tết Nguyên Tiêu đã qua được mấy ngày, song dư âm thì mãi đến hôm nay vẫn còn đọng lại. Nhất là đối với Thục Phi Kim Vận. Nàng thuỷ chung không làm sao quên được.
Chuyện nàng làm đổ rượu lên người Thiên Đức hoàng đế, bị Thiên Đức lạnh lùng vứt bỏ, đạp ngã trên tuyết?
Không. Tràn ngập trong tâm trí Thục Phi là chiếc áo chống phong hàn được ai kia đem khoác lên người mình, là sự ân cần dìu đỡ, đối ẩm dưới trăng, một đêm triền miên hoan lạc...
Phải. Đêm hôm đó, Thục Phi nàng đã phạm tội tày đình, làm ra cái chuyện đại nghịch bất đạo, dâm loạn hậu cung. Trần Tĩnh Kỳ là nhi tử của Thiên Đức hoàng đế, Thục Phi nàng lại là phi tử của Thiên Đức, ấy thế mà nàng lại cùng với Tĩnh Kỳ hắn... Chuyện này nếu lọt ra bên ngoài, Thục Phi nàng nhất định chết không có chỗ chôn, tiếng xấu sẽ truyền lưu muôn thuở.
Nhưng cho dù là biết rõ như vậy, Thục Phi vẫn chẳng hề hối hận. Kỳ thực trước cả đêm hôm đó, nàng đối với Trần Tĩnh Kỳ vốn đã rất lưu tâm. Kể từ lúc nàng bị đày vào lãnh cung, thật dạ tôn kính, quan tâm đến nàng duy cũng chỉ có mỗi Trần Tĩnh Kỳ.
Thục Phi tựa như đóa phù dung từ trong nước đứng lên bước ra khỏi bồn, thân hình mềm mại, nhũ hoa cao vút, nước từng dòng chảy theo những đường cong cơ thể, theo bước nàng đi, từng giọt nước rơi tí tách, tất cả cùng tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp khó có thể dùng ngôn từ miêu tả.
Bước đến bên cạnh Trần Tĩnh Kỳ, Thục Phi ôn nhu cất tiếng:
- Tĩnh Kỳ, ngươi có khinh ta không?
Trần Tĩnh Kỳ lắc đầu. Hắn chẳng thấy Kim Vận nàng có chỗ nàng đáng khinh cả. Một phi tử bị ruồng bỏ như nàng, nỗi cô đơn hờn tủi ai người thấu hiểu? Thiên Đức hoàng đế đối xử vô tình với nàng như vậy, việc gì nàng phải nhất dạ trung trinh?
Huống hồ... phi tử tiến cung như nàng, đối với hoàng đế vốn dĩ nào có thực tâm yêu thích.
- Vậy, ngươi có trách ta không?
- Tại sao ta phải trách?
- Vì...
Thục Phi ngập ngừng:
- Ta là nữ nhân đầu tiên của ngươi phải không?
Trần Tĩnh Kỳ gật đầu.
Thục Phi tiếp lời:
- Đối với ngươi ta là nữ nhân đầu tiên, nhưng còn với ta... Nam nhân đầu tiên của ta... lại không phải ngươi...
Nói đến đây thì khoé mắt Thục Phi đã chảy ra dòng lệ. Nàng cảm thấy bản thân đã không còn xứng đáng, nội tâm cũng có mấy phần ai oán. Tại sao sự trinh bạch của nàng lại không phải dành cho người nàng yêu thích chứ?
Trần Tĩnh Kỳ đưa tay lau nước mắt cho Thục Phi:
- Ta không cần là nam nhân đầu tiên của người, ta chỉ cần ở trong tim Thục Phi người Tĩnh Kỳ ta là nam nhân được người thật tâm yêu thích, như vậy là đủ rồi.Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tĩnh Kỳ...
Thục Phi nghe qua những lời ấy, rất là cảm động, nước mắt lại chảy ra nhiều hơn.
...
Một đỗi sau, tâm tình của Thục Phi cũng dần bình ổn lại. Nàng ngả đầu trên thân thể Trần Tĩnh Kỳ, tay vuốt ve ngực hắn, thấp giọng nói:
- Ta thấy ngươi bề ngoài văn nhược, còn tưởng ngươi sẽ nhẹ nhàng, không ngờ lại mạnh bạo như vậy, làm ta...
Trần Tĩnh Kỳ mỉm cười, ánh mắt có chút ranh ma hỏi:
- Ta khiến người làm sao?
Thục Phi nhẹ cắn môi, xấu hổ không đáp.
Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa thì đứng dậy. Thục Phi giúp Trần Tĩnh Kỳ mặc quần áo vào, cử chỉ ôn nhu chẳng khác nào hiền thê thực sự của hắn.
Trần Tĩnh Kỳ tâm hồn xao động, đột nhiên cầm lấy hai tay Thục Phi, đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng cháy...
- Ha a...
Sau khi tách ra, Thục Phi thực là có cảm giác hít thở không thông. Nàng phải vuốt ngực mấy bận rồi mới có thể lên tiếng:
- Đêm đã khuya, ngươi nên trở về nghỉ ngơi đi.
- Ừm.
Trần Tĩnh Kỳ nhẹ gật đầu, lưu luyến rời đi. Lúc đi ra tới cửa hắn có quay đầu nhìn lại thì thấy Thục Phi trong bộ cung trang màu xanh nhạt vẫn đang dõi mắt nhìn theo...
...Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tiểu chủ nhân!
Trần Tĩnh Kỳ vừa đi ra khỏi Thanh Nguyệt Cung thì từ trong góc tối, thân ảnh thái giám Tạ Đình bất ngờ xuất hiện. Xem dáng vẻ thì hình như hắn đã đứng đợi một lúc lâu rồi.
Tạ Đình mở cây dù đang cầm ra che tuyết cho Trần Tĩnh Kỳ. Trần Tĩnh Kỳ im lặng không nói, đi nhanh về Cảnh Nhân Cung. Chừng khi khoảng cách đã khá xa thì lúc này Tạ Đình mới thấp giọng nói nhỏ:
- Tiểu chủ nhân yên tâm. Đêm nay người cùng với vị trong kia cũng không xảy ra chuyện gì.
"Quả nhiên là hắn đã nhìn ra rồi."
Trần Tĩnh Kỳ trong lòng thầm nghĩ. Hắn khẽ lườm Tạ Đình:
- Nói ít một câu cũng không ai bảo ngươi câm.
- Dạ dạ...
Tạ Đình cúi đầu, không dám nhắc đến nữa.
Trần Tĩnh Kỳ thở ra một hơi, tiếp tục hướng Cảnh Nhân Cung bước đi. Kỳ thực đối với Tạ Đình, Trần Tĩnh Kỳ cũng không có lo lắng gì. Cùng với cung nữ Kim Toả, Tạ Đình chính là một trong hai người tâm phúc nhất mà mẫu phi đã lưu lại cho hắn. Tám năm qua, Trần Tĩnh Kỳ hắn có thể trưởng thành được, hết thảy đều là nhờ bọn họ. Nếu không có họ, hắn thật chẳng biết mình phải làm sao để sinh tồn trong hoàng cung quá đỗi vô tình này.
...
Tết Nguyên Tiêu đã qua được mấy ngày, song dư âm thì mãi đến hôm nay vẫn còn đọng lại. Nhất là đối với Thục Phi Kim Vận. Nàng thuỷ chung không làm sao quên được.
Chuyện nàng làm đổ rượu lên người Thiên Đức hoàng đế, bị Thiên Đức lạnh lùng vứt bỏ, đạp ngã trên tuyết?
Không. Tràn ngập trong tâm trí Thục Phi là chiếc áo chống phong hàn được ai kia đem khoác lên người mình, là sự ân cần dìu đỡ, đối ẩm dưới trăng, một đêm triền miên hoan lạc...
Phải. Đêm hôm đó, Thục Phi nàng đã phạm tội tày đình, làm ra cái chuyện đại nghịch bất đạo, dâm loạn hậu cung. Trần Tĩnh Kỳ là nhi tử của Thiên Đức hoàng đế, Thục Phi nàng lại là phi tử của Thiên Đức, ấy thế mà nàng lại cùng với Tĩnh Kỳ hắn... Chuyện này nếu lọt ra bên ngoài, Thục Phi nàng nhất định chết không có chỗ chôn, tiếng xấu sẽ truyền lưu muôn thuở.
Nhưng cho dù là biết rõ như vậy, Thục Phi vẫn chẳng hề hối hận. Kỳ thực trước cả đêm hôm đó, nàng đối với Trần Tĩnh Kỳ vốn đã rất lưu tâm. Kể từ lúc nàng bị đày vào lãnh cung, thật dạ tôn kính, quan tâm đến nàng duy cũng chỉ có mỗi Trần Tĩnh Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.