Chương 243: Ta... Phải Làm Thiên Tử (2)
Tà Nguyệt Lâu Chủ
15/08/2020
Thần tử dẫu cao đến mấy, trọng đến mấy thì vẫn phải cúi đầu, mệnh
vẫn nằm trong tay kẻ khác. Kể đâu xa, Lâm Hào kia chính là ví dụ.
Thuở ấy, lúc Lý Uyên mới lên ngôi, khi còn đương chức Đại tướng quân, quyền lực của Lâm Hào có ai qua được? Đứng trước hắn, Lý Uyên còn phải kiêng nể ba phần. Giữa triều đường, một lời hắn nói ra, sức nặng tựa ngàn cân. Còn như xét bên ngoài cấm cung hoa lệ, ở trong lòng người dân nước Hạng, uy vọng của Lâm Hào, của Lâm gia vẫn cứ là số một.
Quyền uy là vậy, song Lâm Hào cũng không vì thế mà tỏ ra kiêu ngạo, lấn lướt quân vương. Lâm gia bọn họ đối với Lý Uyên vẫn nhất mực trung thành. Nhưng rốt cuộc thì sao? Khi vừa ổn định được ngai vàng, Lý Uyên lập tức hạ lệnh bãi bỏ chức vị Đại tướng quân, từng bước thu hẹp quyền lực của Lâm gia, ép cho Lâm Hào phải lui về đất Tương ở ẩn. Nếu không vì Liêu quốc có dã tâm xâm chiếm đất nước, dám cá cả đời Lâm Hào cũng đừng mong khôi phục chức vị. An phận làm một Tương Kính hầu, đấy vốn là ý muốn của Lý Uyên.
"Quân sử thần tử, thần bất tử bất trung", từ xưa đến nay, có biết bao trung thần đã vì câu nói này mà đành bỏ mạng? Thiên tử là con trời, ý vua chính là ý trời.
Trần Tĩnh Kỳ không chấp nhận điều đó, bị người thao túng, chỉ với một câu nói liền khiến mình mất đi tất cả. Hắn phải làm chủ vận mệnh của mình. Điều đó cũng đồng nghĩa hắn phải trèo lên ngôi vị cao nhất, nắm giữ quyền uy lớn nhất.
Thiên tử... Hắn muốn làm thiên tử!
Nỗi lòng của Trần Tĩnh Kỳ, Lê Ngọc Chân hoàn toàn thấu hiểu. Nàng biết, những năm tháng ở Trần quốc hắn đã sống rất khổ, bao năm qua trên đất Hạng cũng chưa được bình yên. Từng ngày, từng giờ hắn vẫn luôn phải nỗ lực tranh đấu, cố gắng đi lên...
Dạ thương cảm, Lê Ngọc Chân vươn tay tìm đến cánh tay của Trần Tĩnh Kỳ, nhẹ nhàng nắm lấy, rồi bảo:
- Ta sẽ giúp ông hoàn thành đại nghiệp.
Chỉ là một câu đơn giản như vậy, không có điểm nhấn, ý tứ khẳng định cũng không nhiều, nhưng thông qua nét biểu cảm trên khuôn mặt, vẻ kiên định hiện trong đôi mắt, Trần Tĩnh Kỳ tuyệt đối tin tưởng Lê Ngọc Chân nàng sẽ quyết tâm thực hiện đến cùng. Là vì hắn.
- Ngọc Chân, cảm ơn nàng.
Đáp lại hắn là một nụ cười mộc mạc chân phương:
- Hì... Giữa ta và ông mà còn cần nói tiếng "cảm ơn" sao?
- Phải, chúng ta đã không cần.
...
...
Sáng hôm sau.
Như thường lệ, phụ trách bưng nước đến cho Trần Tĩnh Kỳ vệ sinh cá nhân vẫn là thị nữ Mục Chân. Công cụ dùng để đánh răng là một chiếc bàn chải làm bằng gỗ, được vót dẹp và đục lỗ một đầu, bên trên có gắn lông đuôi ngựa làm phần đầu bàn chải. Phối hợp với bàn chải là một loại hỗn hợp được tạo thành từ nấm phục linh cùng một số dược liệu, bài thuốc khác, rất hữu hiệu trong việc làm sạch răng, không những thế còn giúp cho khoang miệng trở nên thơm tho.
Sau khi Trần Tĩnh Kỳ đánh răng súc miệng xong, kế tiếp dĩ nhiên là sửa soạn đầu tóc, cần thiết thì thay luôn y phục. Mọi khi, tại bước này đối với Mục Chân chính là một thử thách, khiến cho nàng vừa mong đợi lại vừa muốn chạy đi. Trần Tĩnh Kỳ, hắn rất hay "khi dễ" Mục Chân nàng.
Chỉ nếm mà chẳng chịu ăn, thử hỏi có ai không bực? Cứ mỗi lần như thế là trong người Mục Chân nàng đều vô cùng bức bối. Có điều hôm nay thì câu chuyện lại khác. Trần Tĩnh Kỳ, hắn rất an phận, từ đầu đến cuối đều giữ lễ với nàng. Nói gì đụng chạm, một câu trêu chọc hắn cũng không hề thốt.
Mục Chân nghĩ nàng biết tại sao. Nhất định là vì sự hiện diện của Lê Ngọc Chân. Trên đời này, cũng chỉ có Lê Ngọc Chân mới tạo được sức ảnh hưởng với hắn như vậy, thậm chí chẳng cần lên tiếng cũng khiến hắn phải tự giác mà trở nên biết điều.
"Hưm... Thường ngày không phải rất thích khi dễ ta? Lê Ngọc Chân vừa trở về liền khiến công tử ngài ngoan ngoãn như vậy..."
Thâm tâm Mục Chân thầm bất bình. Trong đầu nàng, một ý nghĩ xấu xa vừa mới loé lên. Thế là nàng quyết định thực hiện luôn. Một cách khẽ khàng, nàng nhích chân về phía trước, cố tình để cho đôi gò bồng đảo của mình chạm vào lưng áo người trước mặt.
Hửm?
Trần Tĩnh Kỳ ngay lập tức bị thu hút. Hắn không thể không chú ý. Cảm giác co dãn, đàn hồi từ sau lưng truyền tới, mị lực cũng lớn lắm.
"Nữ nhân này, hôm nay to gan nhỉ? Lại chủ động khiêu khích ta..."
Trần Tĩnh Kỳ vẫn bảo trì im lặng, chờ xem xem người đứng phía sau sẽ làm gì tiếp theo.
Không phản ứng?
Mục Chân cau mày. Nghĩ hành động của mình còn chưa rõ, nàng quyết định làm nó rõ hơn. Lần này, thay vì chỉ đụng chạm tới lui một cách hời hợt, nàng đem đôi gò bồng đảo cọ xát vào lưng áo Trần Tĩnh Kỳ; đồng thời, nàng cũng đưa mặt lại thật gần, cố ý phả những hơi thở thơm nồng, nóng ấm vào thân thể hắn.
"Cũng được đấy..."
Trần Tĩnh Kỳ thầm cười. Hắn cảm thấy cô thị nữ này của mình cũng thật là thú vị. Nghĩ khiêu khích hắn ư? Tốt thôi. Hắn cũng muốn biết Mục Chân nàng có thể làm được tới đâu.
Sau một đỗi cọ qua cọ lại mà vẫn chưa thấy đối phương có chút biểu hiện gì khác lạ, Mục Chân bắt đầu buồn bực. Nàng tự hỏi lẽ nào mị lực của bản thân lại kém tới như vậy?
Khẽ cắn môi, nàng quyết phải bạo dạn hơn.
"Lần này ta không tin là công tử ngài còn có thể giả bộ thờ ơ."
Ý nghĩ trêu chọc thì ít mà tâm lý tự ái thì nhiều, Mục Chân lần đưa tay xuống dưới, hướng đến vùng hạ thể của Trần Tĩnh Kỳ.
- Tĩnh Kỳ!
Ngay đúng lúc mấy ngón tay Mục Chân sắp chạm đến cái thứ kia thì bất ngờ từ bên ngoài, một thanh âm trong trẻo chợt cất lên, truyền vào trong phòng.
Mục Chân lẫn Trần Tĩnh Kỳ, cả hai ai nấy đều giật mình, vội tách ra xa; kế đó, họ cùng hướng mắt nhìn về phía cửa ra vào.
Thuở ấy, lúc Lý Uyên mới lên ngôi, khi còn đương chức Đại tướng quân, quyền lực của Lâm Hào có ai qua được? Đứng trước hắn, Lý Uyên còn phải kiêng nể ba phần. Giữa triều đường, một lời hắn nói ra, sức nặng tựa ngàn cân. Còn như xét bên ngoài cấm cung hoa lệ, ở trong lòng người dân nước Hạng, uy vọng của Lâm Hào, của Lâm gia vẫn cứ là số một.
Quyền uy là vậy, song Lâm Hào cũng không vì thế mà tỏ ra kiêu ngạo, lấn lướt quân vương. Lâm gia bọn họ đối với Lý Uyên vẫn nhất mực trung thành. Nhưng rốt cuộc thì sao? Khi vừa ổn định được ngai vàng, Lý Uyên lập tức hạ lệnh bãi bỏ chức vị Đại tướng quân, từng bước thu hẹp quyền lực của Lâm gia, ép cho Lâm Hào phải lui về đất Tương ở ẩn. Nếu không vì Liêu quốc có dã tâm xâm chiếm đất nước, dám cá cả đời Lâm Hào cũng đừng mong khôi phục chức vị. An phận làm một Tương Kính hầu, đấy vốn là ý muốn của Lý Uyên.
"Quân sử thần tử, thần bất tử bất trung", từ xưa đến nay, có biết bao trung thần đã vì câu nói này mà đành bỏ mạng? Thiên tử là con trời, ý vua chính là ý trời.
Trần Tĩnh Kỳ không chấp nhận điều đó, bị người thao túng, chỉ với một câu nói liền khiến mình mất đi tất cả. Hắn phải làm chủ vận mệnh của mình. Điều đó cũng đồng nghĩa hắn phải trèo lên ngôi vị cao nhất, nắm giữ quyền uy lớn nhất.
Thiên tử... Hắn muốn làm thiên tử!
Nỗi lòng của Trần Tĩnh Kỳ, Lê Ngọc Chân hoàn toàn thấu hiểu. Nàng biết, những năm tháng ở Trần quốc hắn đã sống rất khổ, bao năm qua trên đất Hạng cũng chưa được bình yên. Từng ngày, từng giờ hắn vẫn luôn phải nỗ lực tranh đấu, cố gắng đi lên...
Dạ thương cảm, Lê Ngọc Chân vươn tay tìm đến cánh tay của Trần Tĩnh Kỳ, nhẹ nhàng nắm lấy, rồi bảo:
- Ta sẽ giúp ông hoàn thành đại nghiệp.
Chỉ là một câu đơn giản như vậy, không có điểm nhấn, ý tứ khẳng định cũng không nhiều, nhưng thông qua nét biểu cảm trên khuôn mặt, vẻ kiên định hiện trong đôi mắt, Trần Tĩnh Kỳ tuyệt đối tin tưởng Lê Ngọc Chân nàng sẽ quyết tâm thực hiện đến cùng. Là vì hắn.
- Ngọc Chân, cảm ơn nàng.
Đáp lại hắn là một nụ cười mộc mạc chân phương:
- Hì... Giữa ta và ông mà còn cần nói tiếng "cảm ơn" sao?
- Phải, chúng ta đã không cần.
...
...
Sáng hôm sau.
Như thường lệ, phụ trách bưng nước đến cho Trần Tĩnh Kỳ vệ sinh cá nhân vẫn là thị nữ Mục Chân. Công cụ dùng để đánh răng là một chiếc bàn chải làm bằng gỗ, được vót dẹp và đục lỗ một đầu, bên trên có gắn lông đuôi ngựa làm phần đầu bàn chải. Phối hợp với bàn chải là một loại hỗn hợp được tạo thành từ nấm phục linh cùng một số dược liệu, bài thuốc khác, rất hữu hiệu trong việc làm sạch răng, không những thế còn giúp cho khoang miệng trở nên thơm tho.
Sau khi Trần Tĩnh Kỳ đánh răng súc miệng xong, kế tiếp dĩ nhiên là sửa soạn đầu tóc, cần thiết thì thay luôn y phục. Mọi khi, tại bước này đối với Mục Chân chính là một thử thách, khiến cho nàng vừa mong đợi lại vừa muốn chạy đi. Trần Tĩnh Kỳ, hắn rất hay "khi dễ" Mục Chân nàng.
Chỉ nếm mà chẳng chịu ăn, thử hỏi có ai không bực? Cứ mỗi lần như thế là trong người Mục Chân nàng đều vô cùng bức bối. Có điều hôm nay thì câu chuyện lại khác. Trần Tĩnh Kỳ, hắn rất an phận, từ đầu đến cuối đều giữ lễ với nàng. Nói gì đụng chạm, một câu trêu chọc hắn cũng không hề thốt.
Mục Chân nghĩ nàng biết tại sao. Nhất định là vì sự hiện diện của Lê Ngọc Chân. Trên đời này, cũng chỉ có Lê Ngọc Chân mới tạo được sức ảnh hưởng với hắn như vậy, thậm chí chẳng cần lên tiếng cũng khiến hắn phải tự giác mà trở nên biết điều.
"Hưm... Thường ngày không phải rất thích khi dễ ta? Lê Ngọc Chân vừa trở về liền khiến công tử ngài ngoan ngoãn như vậy..."
Thâm tâm Mục Chân thầm bất bình. Trong đầu nàng, một ý nghĩ xấu xa vừa mới loé lên. Thế là nàng quyết định thực hiện luôn. Một cách khẽ khàng, nàng nhích chân về phía trước, cố tình để cho đôi gò bồng đảo của mình chạm vào lưng áo người trước mặt.
Hửm?
Trần Tĩnh Kỳ ngay lập tức bị thu hút. Hắn không thể không chú ý. Cảm giác co dãn, đàn hồi từ sau lưng truyền tới, mị lực cũng lớn lắm.
"Nữ nhân này, hôm nay to gan nhỉ? Lại chủ động khiêu khích ta..."
Trần Tĩnh Kỳ vẫn bảo trì im lặng, chờ xem xem người đứng phía sau sẽ làm gì tiếp theo.
Không phản ứng?
Mục Chân cau mày. Nghĩ hành động của mình còn chưa rõ, nàng quyết định làm nó rõ hơn. Lần này, thay vì chỉ đụng chạm tới lui một cách hời hợt, nàng đem đôi gò bồng đảo cọ xát vào lưng áo Trần Tĩnh Kỳ; đồng thời, nàng cũng đưa mặt lại thật gần, cố ý phả những hơi thở thơm nồng, nóng ấm vào thân thể hắn.
"Cũng được đấy..."
Trần Tĩnh Kỳ thầm cười. Hắn cảm thấy cô thị nữ này của mình cũng thật là thú vị. Nghĩ khiêu khích hắn ư? Tốt thôi. Hắn cũng muốn biết Mục Chân nàng có thể làm được tới đâu.
Sau một đỗi cọ qua cọ lại mà vẫn chưa thấy đối phương có chút biểu hiện gì khác lạ, Mục Chân bắt đầu buồn bực. Nàng tự hỏi lẽ nào mị lực của bản thân lại kém tới như vậy?
Khẽ cắn môi, nàng quyết phải bạo dạn hơn.
"Lần này ta không tin là công tử ngài còn có thể giả bộ thờ ơ."
Ý nghĩ trêu chọc thì ít mà tâm lý tự ái thì nhiều, Mục Chân lần đưa tay xuống dưới, hướng đến vùng hạ thể của Trần Tĩnh Kỳ.
- Tĩnh Kỳ!
Ngay đúng lúc mấy ngón tay Mục Chân sắp chạm đến cái thứ kia thì bất ngờ từ bên ngoài, một thanh âm trong trẻo chợt cất lên, truyền vào trong phòng.
Mục Chân lẫn Trần Tĩnh Kỳ, cả hai ai nấy đều giật mình, vội tách ra xa; kế đó, họ cùng hướng mắt nhìn về phía cửa ra vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.