Chương 94: Tàn cục
Tà Nguyệt Lâu Chủ
12/02/2020
Hạng đế thoáng nhìn xuống Phạm Đăng Giai, sau đó khẽ liếc qua Cao Văn Đạt đang đứng gần bên.
Lập tức, vị Đại học sĩ này liền lên tiếng phản bác Phạm Đăng Giai:
- Sứ thần nói thế là không đúng rồi. Thân mẫu của An vương điện hạ là An quý phi, gốc vốn ở đất Hạng, về sau mới di cư sang Trần. Như vậy, An vương điện hạ lẽ dĩ nhiên cũng được xem là một nửa người Hạng, hoàn toàn có thể tiếp nhận sắc phong của hoàng thượng.
Lời ấy không phải không có lý, nhưng Phạm Đăng Giai làm sao dễ dàng chấp nhận cho được. Hắn lại chắp tay nói:
- Tâu hoàng thượng, An vương sinh tại Trần đô, từ nhỏ đến lớn đều là tiếp nhận văn hoá, lễ nghi của Đại Trần, thân phận hiện nay cũng là Vương gia của Đại Trần quốc...
Cao Văn Đạt đã đoán được ý tứ của Hạng đế, khó có khả năng chịu thua:
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lúc trước An vương đích xác là ở Trần quốc, nhưng hiện tại thì đã không phải. Một năm nay An vương sống trên đất Hạng, tiếp thu lễ nghi, văn hoá của người Hạng...
Hai vị Đại học sĩ của hai nước cứ thế ta một câu ngươi một câu, moi ra đủ mọi lí lẽ, cố chứng minh, bảo vệ lập trường của mình, chẳng ai chịu thua kém ai.
Hạng đế đứng nghe một hồi, rốt cuộc vẫn là phải lên tiếng can ngăn:
- Thôi được rồi, hai người các ngươi không cần phải tranh cãi nữa. Các ngươi ai nói cũng đều có lý, đã vậy, tại sao chúng ta lại không để cho An vương tự mình quyết định?
Hạng đế dời mắt nhìn về phía Trần Tĩnh Kỳ vẫn đang bất động thanh sắc đứng nghe nãy giờ, mỉm cười nói:
- Trần Tĩnh Kỳ, qua câu đối ban nãy, ta thấy ngươi là người hiểu được lòng ta; nghe hai câu trả lời kế đó của ngươi, ta lại càng thêm hợp ý. Vì cảm mến tài năng cho nên ta muốn sắc phong ngươi làm Cần Thanh Đại học sĩ của Đại Hạng, nhưng sứ thần của Trần quốc các ngươi thì lại nghĩ rằng không thoả. Vậy, ngươi nói ta nghe. Chức vị Cần Thanh Đại học sĩ này, ngươi cảm thấy thế nào?
Trần Tĩnh Kỳ nghe xong, chưa vội đáp. Hắn thoáng liếc qua nhìn Phạm Đăng Giai, trông thấy vẻ mong đợi kia của vị sứ thần này, thầm khẽ thở dài. Hắn không thể đáp lại được. Trần Tĩnh Kỳ hắn đã cân nhắc kỹ lưỡng, nhận định trước mắt bản thân chỉ có thể lưu lại ở Hạng, tìm kiếm cơ hội tại đây.
Về Trần? Đừng nói Hạng đế chắc chắn không cho, kể cả cho dù có đồng ý đi nữa thì sao chứ?
Trần Tĩnh Kỳ hắn ở Trần quốc chỉ là một vị hoàng tử thân cô thế cô, về đó thì lấy gì để cùng người tranh đấu?
Hôm nay hắn bộc lộ tài năng, Phạm Đăng Giai đã thấy được, sau khi vị sứ thần này phản hồi Trần quốc hẳn sẽ đem nói lại cho Thiên Đức Hoàng đế nghe, từ đó mọi người sẽ biết được Trần Tĩnh Kỳ hắn là một con người uyên bác, trí tuệ hơn người... Nhưng rồi sao nữa?
Hắn sẽ rất nhanh liền chết! Những vị hoàng huynh kia của hắn, bọn họ há có khả năng đứng nhìn hắn phát triển? Những kẻ như Phạm Đăng Giai, thực quyền nắm giữ lại được bao nhiêu, làm sao bảo vệ cho hắn...
Trần quốc, trước mắt hắn chưa thể, mà cũng không thể trở về. Trần Tĩnh Kỳ hắn chỉ có một lựa chọn là tiếp tục lưu tại đất Hạng, lợi dụng sự tranh đấu quyền lực trong triều đình Đại Hạng để mưu lợi cho bản thân mình. Nguy cơ, nó tất nhiên sẽ có, song là so với khi hắn đứng lên tranh đấu cho bản thân ở Trần thì nhỏ hơn hẳn. Chí ít ở đây hắn còn có Viên Hi, thế lực ở sau lưng nàng, còn có Lý Long Tích, Hoàng hậu Triệu Cơ làm cái ô dù, hay thậm chí là cả Hạng đế...
Trong lòng sớm đã kiên định với lựa chọn của mình, Trần Tĩnh Kỳ hít sâu một hơi, hướng Hạng đế Lý Uyên cúi đầu cung kính:
- Tĩnh Kỳ khấu tạ hoàng ân!
Phạm Đăng Giai hé môi như muốn nói điều gì, nhưng rốt cuộc vẫn là không thể thốt được thành lời. Trong đôi mắt già nua của hắn không khó nhìn ra nỗi thất vọng, mất mát...
Hạng đế thì ngược lại, đang vì quyết định của Trần Tĩnh Kỳ mà cảm thấy rất vui vẻ. Hiện tại Trần Tĩnh Kỳ đã tiếp nhận sắc phong, danh chính ngôn thuận là một thần tử của Đại Hạng, như vậy, chiến thắng của hắn trong cuộc thi ứng đối đêm nay hiển nhiên cũng sẽ là chiến thắng của Đại Hạng.
"Trần Tĩnh Kỳ..."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc Hạng đế cao hứng công bố kết quả sau cùng thì ở sát ngay bên cạnh, lùi về sau một bước, Hoàng quý phi Triệu Phi Yến âm thầm nghiến răng, ngón tay cũng lặng lẽ siết chặt, con mắt thì ẩn hiện hàn quang.
Nàng rất giận. Nếu không phải có sự xuất hiện của Trần Tĩnh Kỳ thì đêm nay con của nàng đã giành thắng lợi trước Lý Long Tích, bản thân Triệu Phi Yến nàng cũng đã có thể áp chế được tỷ tỷ Triệu Cơ của mình. Chứ đâu như bây giờ...
Buồn bực của người này lại chính là niềm vui của kẻ khác. Cũng đứng ngay sau lưng Hạng đế, Hoàng hậu Triệu Cơ hé môi cười tươi, quay sang nói với muội muội của mình:
- Phi Yến muội muội, kết quả đã được Hoàng thượng công bố, lần cá cược này tỷ tỷ đây thắng rồi. Phi Yến muội muội có phải là nên cởi chiếc áo Dạ quang phi hồng đưa cho tỷ tỷ hay không?
Nét mặt Triệu Phi Yến có chút khó coi, nàng cười gượng:
- Tỷ tỷ, lát nữa tiểu muội sẽ cho người mang áo sang cho tỷ...
- Ấy, đâu có được.
Triệu Cơ ngắt lời.
- Phi Yến muội muội, chẳng phải mới rồi muội cũng yêu cầu tỷ tháo xuống trâm cài đó sao? Bản thân tỷ tỷ đối với chiếc áo Dạ quang phi hồng này thực sự rất yêu thích, không thể chờ thêm.
Miệng nói chân đưa, Hoàng hậu Triệu Cơ nhanh chóng áp sát Triệu Phi Yến, đặt tay lên vai của người muội muội này.
Kết quả đã có, bản thân đã thua, Triệu Phi Yến dẫu trong lòng không nguyện cũng đành phải nghe theo, đem chiếc áo Dạ quang phi hồng trân quý đang khoác trên người mình cởi ra.
Triệu Cơ tiếp nhận chiếc áo, miệng cười càng tươi. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve chiếc áo màu đỏ cầm trên tay, bảo với Triệu Phi Yến:
- Phi Yến muội muội đừng lo, tỷ tỷ đây sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận.
Cuộc thi ứng đối kết thúc, buổi tiệc đã tàn, sau một vài lời chốt hạ của Hạng đế Lý Uyên thì tất cả nối nhau ra về. Phía Lý Long Thành, bọn họ rời đi rất nhanh; Triệu Phi Yến cũng vậy, bóng dáng đã hoàn toàn khuất dạng. Lúc này, còn lưu ở đại điện có chăng là Hoàng hậu Triệu Cơ.
- Mẫu hậu.
Lý Long Tích trông thấy Triệu Cơ đi tới, lập tức cung kính hành lễ.
Triệu Cơ nhẹ gật đầu, khen tặng con mình mấy câu, sau đó mới chuyển mắt nhìn qua Trần Tĩnh Kỳ, đưa chân bước tới.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hoàng hậu nương nương.
Trần Tĩnh Kỳ chắp tay hành lễ, lời vừa nói xong thì chân mày liền nhíu lại, theo phản xạ cúi nhìn xuống dưới. Chân trái của hắn, nó vừa mới bị người giẫm lên. Kẻ giẫm không ai khác, đích xác là Hoàng hậu Triệu Cơ.
Gì vậy? Nữ nhân này sao lại giẫm lên chân ta?
Thần tình nghi hoặc, Trần Tĩnh Kỳ ngẩng đầu lên.
Xem qua cái nhếch môi, ý cười trong đôi mắt phượng, hắn chắc chắn Triệu Cơ chẳng phải vô ý mà đã cố tình. Rõ ràng nàng có điều bất mãn với hắn.
(Cảm ơn
ngobahung đề cử 2 Nguyệt phiếu
phongthattha đã tặng 5k đậu. Chúc mọi người ăn Tết vui vẻ!)
Lập tức, vị Đại học sĩ này liền lên tiếng phản bác Phạm Đăng Giai:
- Sứ thần nói thế là không đúng rồi. Thân mẫu của An vương điện hạ là An quý phi, gốc vốn ở đất Hạng, về sau mới di cư sang Trần. Như vậy, An vương điện hạ lẽ dĩ nhiên cũng được xem là một nửa người Hạng, hoàn toàn có thể tiếp nhận sắc phong của hoàng thượng.
Lời ấy không phải không có lý, nhưng Phạm Đăng Giai làm sao dễ dàng chấp nhận cho được. Hắn lại chắp tay nói:
- Tâu hoàng thượng, An vương sinh tại Trần đô, từ nhỏ đến lớn đều là tiếp nhận văn hoá, lễ nghi của Đại Trần, thân phận hiện nay cũng là Vương gia của Đại Trần quốc...
Cao Văn Đạt đã đoán được ý tứ của Hạng đế, khó có khả năng chịu thua:
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lúc trước An vương đích xác là ở Trần quốc, nhưng hiện tại thì đã không phải. Một năm nay An vương sống trên đất Hạng, tiếp thu lễ nghi, văn hoá của người Hạng...
Hai vị Đại học sĩ của hai nước cứ thế ta một câu ngươi một câu, moi ra đủ mọi lí lẽ, cố chứng minh, bảo vệ lập trường của mình, chẳng ai chịu thua kém ai.
Hạng đế đứng nghe một hồi, rốt cuộc vẫn là phải lên tiếng can ngăn:
- Thôi được rồi, hai người các ngươi không cần phải tranh cãi nữa. Các ngươi ai nói cũng đều có lý, đã vậy, tại sao chúng ta lại không để cho An vương tự mình quyết định?
Hạng đế dời mắt nhìn về phía Trần Tĩnh Kỳ vẫn đang bất động thanh sắc đứng nghe nãy giờ, mỉm cười nói:
- Trần Tĩnh Kỳ, qua câu đối ban nãy, ta thấy ngươi là người hiểu được lòng ta; nghe hai câu trả lời kế đó của ngươi, ta lại càng thêm hợp ý. Vì cảm mến tài năng cho nên ta muốn sắc phong ngươi làm Cần Thanh Đại học sĩ của Đại Hạng, nhưng sứ thần của Trần quốc các ngươi thì lại nghĩ rằng không thoả. Vậy, ngươi nói ta nghe. Chức vị Cần Thanh Đại học sĩ này, ngươi cảm thấy thế nào?
Trần Tĩnh Kỳ nghe xong, chưa vội đáp. Hắn thoáng liếc qua nhìn Phạm Đăng Giai, trông thấy vẻ mong đợi kia của vị sứ thần này, thầm khẽ thở dài. Hắn không thể đáp lại được. Trần Tĩnh Kỳ hắn đã cân nhắc kỹ lưỡng, nhận định trước mắt bản thân chỉ có thể lưu lại ở Hạng, tìm kiếm cơ hội tại đây.
Về Trần? Đừng nói Hạng đế chắc chắn không cho, kể cả cho dù có đồng ý đi nữa thì sao chứ?
Trần Tĩnh Kỳ hắn ở Trần quốc chỉ là một vị hoàng tử thân cô thế cô, về đó thì lấy gì để cùng người tranh đấu?
Hôm nay hắn bộc lộ tài năng, Phạm Đăng Giai đã thấy được, sau khi vị sứ thần này phản hồi Trần quốc hẳn sẽ đem nói lại cho Thiên Đức Hoàng đế nghe, từ đó mọi người sẽ biết được Trần Tĩnh Kỳ hắn là một con người uyên bác, trí tuệ hơn người... Nhưng rồi sao nữa?
Hắn sẽ rất nhanh liền chết! Những vị hoàng huynh kia của hắn, bọn họ há có khả năng đứng nhìn hắn phát triển? Những kẻ như Phạm Đăng Giai, thực quyền nắm giữ lại được bao nhiêu, làm sao bảo vệ cho hắn...
Trần quốc, trước mắt hắn chưa thể, mà cũng không thể trở về. Trần Tĩnh Kỳ hắn chỉ có một lựa chọn là tiếp tục lưu tại đất Hạng, lợi dụng sự tranh đấu quyền lực trong triều đình Đại Hạng để mưu lợi cho bản thân mình. Nguy cơ, nó tất nhiên sẽ có, song là so với khi hắn đứng lên tranh đấu cho bản thân ở Trần thì nhỏ hơn hẳn. Chí ít ở đây hắn còn có Viên Hi, thế lực ở sau lưng nàng, còn có Lý Long Tích, Hoàng hậu Triệu Cơ làm cái ô dù, hay thậm chí là cả Hạng đế...
Trong lòng sớm đã kiên định với lựa chọn của mình, Trần Tĩnh Kỳ hít sâu một hơi, hướng Hạng đế Lý Uyên cúi đầu cung kính:
- Tĩnh Kỳ khấu tạ hoàng ân!
Phạm Đăng Giai hé môi như muốn nói điều gì, nhưng rốt cuộc vẫn là không thể thốt được thành lời. Trong đôi mắt già nua của hắn không khó nhìn ra nỗi thất vọng, mất mát...
Hạng đế thì ngược lại, đang vì quyết định của Trần Tĩnh Kỳ mà cảm thấy rất vui vẻ. Hiện tại Trần Tĩnh Kỳ đã tiếp nhận sắc phong, danh chính ngôn thuận là một thần tử của Đại Hạng, như vậy, chiến thắng của hắn trong cuộc thi ứng đối đêm nay hiển nhiên cũng sẽ là chiến thắng của Đại Hạng.
"Trần Tĩnh Kỳ..."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc Hạng đế cao hứng công bố kết quả sau cùng thì ở sát ngay bên cạnh, lùi về sau một bước, Hoàng quý phi Triệu Phi Yến âm thầm nghiến răng, ngón tay cũng lặng lẽ siết chặt, con mắt thì ẩn hiện hàn quang.
Nàng rất giận. Nếu không phải có sự xuất hiện của Trần Tĩnh Kỳ thì đêm nay con của nàng đã giành thắng lợi trước Lý Long Tích, bản thân Triệu Phi Yến nàng cũng đã có thể áp chế được tỷ tỷ Triệu Cơ của mình. Chứ đâu như bây giờ...
Buồn bực của người này lại chính là niềm vui của kẻ khác. Cũng đứng ngay sau lưng Hạng đế, Hoàng hậu Triệu Cơ hé môi cười tươi, quay sang nói với muội muội của mình:
- Phi Yến muội muội, kết quả đã được Hoàng thượng công bố, lần cá cược này tỷ tỷ đây thắng rồi. Phi Yến muội muội có phải là nên cởi chiếc áo Dạ quang phi hồng đưa cho tỷ tỷ hay không?
Nét mặt Triệu Phi Yến có chút khó coi, nàng cười gượng:
- Tỷ tỷ, lát nữa tiểu muội sẽ cho người mang áo sang cho tỷ...
- Ấy, đâu có được.
Triệu Cơ ngắt lời.
- Phi Yến muội muội, chẳng phải mới rồi muội cũng yêu cầu tỷ tháo xuống trâm cài đó sao? Bản thân tỷ tỷ đối với chiếc áo Dạ quang phi hồng này thực sự rất yêu thích, không thể chờ thêm.
Miệng nói chân đưa, Hoàng hậu Triệu Cơ nhanh chóng áp sát Triệu Phi Yến, đặt tay lên vai của người muội muội này.
Kết quả đã có, bản thân đã thua, Triệu Phi Yến dẫu trong lòng không nguyện cũng đành phải nghe theo, đem chiếc áo Dạ quang phi hồng trân quý đang khoác trên người mình cởi ra.
Triệu Cơ tiếp nhận chiếc áo, miệng cười càng tươi. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve chiếc áo màu đỏ cầm trên tay, bảo với Triệu Phi Yến:
- Phi Yến muội muội đừng lo, tỷ tỷ đây sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận.
Cuộc thi ứng đối kết thúc, buổi tiệc đã tàn, sau một vài lời chốt hạ của Hạng đế Lý Uyên thì tất cả nối nhau ra về. Phía Lý Long Thành, bọn họ rời đi rất nhanh; Triệu Phi Yến cũng vậy, bóng dáng đã hoàn toàn khuất dạng. Lúc này, còn lưu ở đại điện có chăng là Hoàng hậu Triệu Cơ.
- Mẫu hậu.
Lý Long Tích trông thấy Triệu Cơ đi tới, lập tức cung kính hành lễ.
Triệu Cơ nhẹ gật đầu, khen tặng con mình mấy câu, sau đó mới chuyển mắt nhìn qua Trần Tĩnh Kỳ, đưa chân bước tới.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hoàng hậu nương nương.
Trần Tĩnh Kỳ chắp tay hành lễ, lời vừa nói xong thì chân mày liền nhíu lại, theo phản xạ cúi nhìn xuống dưới. Chân trái của hắn, nó vừa mới bị người giẫm lên. Kẻ giẫm không ai khác, đích xác là Hoàng hậu Triệu Cơ.
Gì vậy? Nữ nhân này sao lại giẫm lên chân ta?
Thần tình nghi hoặc, Trần Tĩnh Kỳ ngẩng đầu lên.
Xem qua cái nhếch môi, ý cười trong đôi mắt phượng, hắn chắc chắn Triệu Cơ chẳng phải vô ý mà đã cố tình. Rõ ràng nàng có điều bất mãn với hắn.
(Cảm ơn
ngobahung đề cử 2 Nguyệt phiếu
phongthattha đã tặng 5k đậu. Chúc mọi người ăn Tết vui vẻ!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.