Chương 182: Triệu Cơ Tiến Cử
Tà Nguyệt Lâu Chủ
15/06/2020
Mật Nhi Đình vẫn khoáng đạt, bề thế giống thuở nào. Mặc dù đã được xây dựng từ khá lâu, song đến hôm nay vẫn chưa thấy có vẻ gì là cũ kỹ chứ đừng nói xuống cấp. Cũng hiển nhiên, chỗ này đâu phải địa phận lãnh cung. Nó là nơi Hạng đế Lý Uyên vẫn thường xuyên lui tới kia mà.
Hôm nay, hơi khác thường nhật, Hạng đế không tới ngắm cảnh một mình. Cùng thưởng ngoạn còn có thêm hai người nữa: Hoàng hậu Triệu Cơ và Hoàng phi Triệu Phi Yến.
Ngồi trên chiếc ghế đặt ở hướng đông, trong bộ cẩm bào thêu ngũ trảo kim long sống động, Hạng đế nhìn Hoàng hậu Triệu Cơ, tay vuốt râu cười hỏi:
- Ái hậu, chẳng phải nàng nói có món đồ muốn tặng cho ta sao?
Không giống Thiên Đức Hoàng đế của Đại Trần, Hạng đế xưa giờ vẫn vậy, thay vì "trẫm" thì lại thích xưng "ta" hơn. Đó cũng là điều khiến cho mọi người cảm thấy dễ gần khi cùng hắn tiếp xúc. Có lẽ do bản thân Lý Uyên hắn mong muốn như vậy, cái loại cảm giác thân thiện, hiền từ này.
Hoàng hậu Triệu Cơ mặc bộ cung trang màu trắng bên trong, phía ngoài khoác một chiếc áo mỏng màu ánh kim có thêu chín con phượng hoàng, nhoẻn miệng hồi đáp:
- Hoàng thượng hà tất phải nóng vội, thần thiếp lý đâu lại dám nuốt lời với người.
- Ái hậu cũng không thể trách ta, ai bảo nàng ra vẻ thần bí như vậy, thực khiến cho ta rất đỗi tò mò.
Bên cạnh, Hoàng phi Triệu Phi Yến cũng góp lời:
- Tỷ tỷ, muội đây cũng rất hiếu kì muốn biết rốt cuộc là món quà gì mà tỷ tỷ lại cố công che đậy như vậy.
- Phi Yến muội nói gì vậy? Lời này của muội, để người ta nghe được, không khéo họ lại cho là tỷ tỷ đây có điều ám muội.
- A, xin lỗi tỷ tỷ, là muội lỡ lời.
- Vậy lần sau muội nên chú ý lời nói của mình một chút, đừng để người ta chê cười thân là Hoàng phi lại không biết ăn nói.
Triệu Phi Yến cúi đầu vâng dạ, nhu thuận tiếp thu, mặc dù trong lòng thì chẳng hề vui vẻ. Trái lại, nàng rất bất mãn. Đối với người tỷ tỷ này, nàng sớm đã sinh tâm ghen ghét.
Hạng đế Lý Uyên không phải kẻ ngốc, mối quan hệ rạn nứt giữa Triệu Cơ và Triệu Phi Yến, hắn từ lâu đã nhìn thấu. Sự tranh đấu của đôi bên, hắn cũng biết rất rõ. Dù vậy, hắn chẳng hề có ý nghĩ can ngăn. Thật ra thì sự tranh đấu này vốn chính là điều hắn đã mong muốn.
Vờ như chẳng nghe ra mùi hoả dược, hắn lại lần nữa lên tiếng hối thúc Hoàng hậu Triệu Cơ về món quà mà nàng đã hứa dâng tặng.
Triệu Cơ dĩ nhiên không dám để cho Lý Uyên hắn phải chờ đợi lâu, xoay sang nhìn hai cung nữ thân cận Tiểu Thuý - Tiểu Mỹ vẫn đang đứng hầu phía sau, ra hiệu.
Hiểu ý, Tiểu Thúy và Tiểu Mỹ lập tức tiến lên. Tiểu Thúy nhẹ nhàng đem chiếc hộp gấm hình chữ nhật mà Tiểu Mỹ đang cầm trên tay mở ra, cầm lấy quyển trục cuộc tròn bên trong dâng cho Hoàng hậu Triệu Cơ.
Hạng đế Lý Uyên, Triệu Phi Yến không hẹn mà gặp, cùng tập trung ánh mắt vào quyển trục nọ.
Đây là thứ gì? Một bức hoạ chăng?
Sở dĩ bọn họ nghĩ đến "hoạ" chứ không phải "thư" hay một cái gì khác là bởi cả hai đều biết dạo gần đây Hoàng hậu Triệu Cơ đang thụ giáo ở phương diện này.
Thực tế chứng minh suy đoán của bọn họ không sai. Quyển trục kia đích xác là một bức hoạ chân dung, vẽ theo lối truyền thần. Đối tượng được vẽ chẳng ai khác ngoài Lý Uyên. Trong tranh, hắn đang mặc long bào, bên hông đeo một thanh bảo kiếm, tay trái nắm hờ chuôi kiếm còn tay phải thì đưa lên vuốt nhẹ chòm râu.
Bức tranh rất sống động, lại có nội hàm. Mọi người đều biết, trước khi đăng cơ, Lý Uyên cũng từng có một thời cầm binh đánh trận, chinh chiến bắc nam. Nay, Triệu Cơ vẽ kiếm, phong cảnh phía sau còn hoạ ra muôn dặm núi sông, thấp thoáng những ngọn cờ, ngụ ý rõ ràng để ca ngợi công lao, một thời oanh liệt. Chính điều đó đã làm cho Lý Uyên càng thêm yêu thích.
Càng xem, tiếu ý càng đậm, Hạng đế Lý Uyên liên tiếp gật đầu ngợi khen. Rồi hắn hỏi:
- Ái hậu, bức tranh này là do nàng vẽ sao?
Hoàng hậu Triệu Cơ gật đầu, giọng ôn nhu:
- Vâng, thưa Hoàng thượng. Bức tranh này là do chính tay thần thiếp tự mình vẽ ra.
- Vẽ rất đẹp. Vẽ rất đẹp...
Lý Uyên đưa bức tranh cho thái giám Trịnh Hoài An cất giữ, tỏ ý muốn ban thưởng cho Triệu Cơ, song nàng từ chối.
- Hoàng thượng người mỗi ngày xử lý quốc sự, vì bách tính mà lao tâm khổ tứ, thiếp đây thân phận nữ nhi, không thể sẻ chia gánh nặng, dạ thầm tự trách. Bức tranh này là một chút tâm ý của thần thiếp, chỉ mong có thể giúp cho người được thư giãn phần nào. Nhìn thấy người vui vẻ, đấy chính là sự ban thưởng lớn nhất dành cho thần thiếp.
Ứng xử thông minh, giọng điệu chân thành, Triệu Cơ thực khiến cho người ta phải âm thầm cảm phục. Phần mình, Lý Uyên đương nhiên cũng hết sức vừa ý.
- Quý thay cho tấm lòng của Hoàng hậu. Để cho nàng nắm giữ phượng ấn, thật sự là một trong những điều sáng suốt nhất mà ta đã từng làm.
Triệu Cơ khiêm nhường tiếp nhận, không quên liếc mắt xem nét mặt của Hoàng phi Triệu Phi Yến. Đúng như nàng nghĩ, vị muội muội này của nàng đang âm thầm bất mãn, nụ cười rõ ràng gượng ép, trông khá khó coi.
"Hừm, muốn đấu với ta? Tiện nhân ngươi còn phải học nhiều."
Trong lòng đã sớm lên kế hoạch, nhân lúc Lý Uyên hiện đang vui vẻ, lại vừa nhắc đến danh tự Trần Tĩnh Kỳ, nàng liền nói:
- Lời Hoàng thượng quả thật không sai, An vương đích xác là một con người tài ba lỗi lạc. Cũng nhờ hắn chỉ điểm mà thần thiếp mới có thể tự mình vẽ ra được một bức chân dung sinh động như vầy.
Nàng dừng một chút, rồi tiếp tục, biểu cảm trên khuôn mặt có vài phần khác lạ:
- Hoàng thượng, qua những buổi học, cùng An vương tiếp xúc, thần thiếp chợt cảm thấy tiếc.
- Hửm?
Hạng đế nghi hoặc:
- Ái hậu, sao lại nói như vậy?
Triệu Cơ trả lời:
- Hoàng thượng, cái tài của An vương so với bậc đại trí như Hứa Bỉ, Văn Đạt đều chẳng chút nào thua kém, một vài phương diện thậm chí còn giỏi hơn. Nếu như có thể dùng hắn, thiết nghĩ sẽ thu được nhiều lợi ích.
Hạng đế trầm ngâm, sau vài giây mới phản hồi:
- Trần Tĩnh Kỳ dù sao cũng là hoàng tử Đại Trần, có nhiều chỗ bất tiện.
Có vẻ cũng đã sớm lường được câu trả lời, Hoàng hậu Triệu Cơ mỉm cười mà rằng:
- Hoàng thượng, thần thiếp đâu có nói để hắn trực tiếp tham gia vào chuyện triều chính. Chúng ta có thể bảo hắn đem tài năng của mình truyền thụ lại mà.
- Hoàng hậu, ý của nàng là...?
- Hoàng thượng, An vương ở đế đô cũng không có việc gì làm, tại sao chúng ta không gọi hắn vào cung dạy học cho các vị hoàng tử, công chúa? Chẳng phải hắn chính là một vị Cần thanh Đại học sĩ của Đại Hạng ta ư?
Hạng đế càng ngẫm, khuôn mặt càng hiện nhiều tiếu ý, cuối cùng thì cười ra hẳn thành tiếng.
- Ái hậu, nàng đã cho ta một gợi ý rất thú vị đấy.
Nghe vậy, Triệu Cơ mừng thầm. Chỉ cần Lý Uyên chịu để cho Trần Tĩnh Kỳ vào cung dạy học thì kế hoạch của nàng coi như đã thành công một nửa rồi.
Trái ngược với Triệu Cơ, tâm tình Triệu Phi Yến đang rất không tốt. Nàng cảm thấy bất an với lời đề xuất này của Triệu Cơ. Phải biết Lý Long Cân - đứa con trai thứ hai của nàng - hiện vẫn đang ở trong cung học tập.
Hôm nay, hơi khác thường nhật, Hạng đế không tới ngắm cảnh một mình. Cùng thưởng ngoạn còn có thêm hai người nữa: Hoàng hậu Triệu Cơ và Hoàng phi Triệu Phi Yến.
Ngồi trên chiếc ghế đặt ở hướng đông, trong bộ cẩm bào thêu ngũ trảo kim long sống động, Hạng đế nhìn Hoàng hậu Triệu Cơ, tay vuốt râu cười hỏi:
- Ái hậu, chẳng phải nàng nói có món đồ muốn tặng cho ta sao?
Không giống Thiên Đức Hoàng đế của Đại Trần, Hạng đế xưa giờ vẫn vậy, thay vì "trẫm" thì lại thích xưng "ta" hơn. Đó cũng là điều khiến cho mọi người cảm thấy dễ gần khi cùng hắn tiếp xúc. Có lẽ do bản thân Lý Uyên hắn mong muốn như vậy, cái loại cảm giác thân thiện, hiền từ này.
Hoàng hậu Triệu Cơ mặc bộ cung trang màu trắng bên trong, phía ngoài khoác một chiếc áo mỏng màu ánh kim có thêu chín con phượng hoàng, nhoẻn miệng hồi đáp:
- Hoàng thượng hà tất phải nóng vội, thần thiếp lý đâu lại dám nuốt lời với người.
- Ái hậu cũng không thể trách ta, ai bảo nàng ra vẻ thần bí như vậy, thực khiến cho ta rất đỗi tò mò.
Bên cạnh, Hoàng phi Triệu Phi Yến cũng góp lời:
- Tỷ tỷ, muội đây cũng rất hiếu kì muốn biết rốt cuộc là món quà gì mà tỷ tỷ lại cố công che đậy như vậy.
- Phi Yến muội nói gì vậy? Lời này của muội, để người ta nghe được, không khéo họ lại cho là tỷ tỷ đây có điều ám muội.
- A, xin lỗi tỷ tỷ, là muội lỡ lời.
- Vậy lần sau muội nên chú ý lời nói của mình một chút, đừng để người ta chê cười thân là Hoàng phi lại không biết ăn nói.
Triệu Phi Yến cúi đầu vâng dạ, nhu thuận tiếp thu, mặc dù trong lòng thì chẳng hề vui vẻ. Trái lại, nàng rất bất mãn. Đối với người tỷ tỷ này, nàng sớm đã sinh tâm ghen ghét.
Hạng đế Lý Uyên không phải kẻ ngốc, mối quan hệ rạn nứt giữa Triệu Cơ và Triệu Phi Yến, hắn từ lâu đã nhìn thấu. Sự tranh đấu của đôi bên, hắn cũng biết rất rõ. Dù vậy, hắn chẳng hề có ý nghĩ can ngăn. Thật ra thì sự tranh đấu này vốn chính là điều hắn đã mong muốn.
Vờ như chẳng nghe ra mùi hoả dược, hắn lại lần nữa lên tiếng hối thúc Hoàng hậu Triệu Cơ về món quà mà nàng đã hứa dâng tặng.
Triệu Cơ dĩ nhiên không dám để cho Lý Uyên hắn phải chờ đợi lâu, xoay sang nhìn hai cung nữ thân cận Tiểu Thuý - Tiểu Mỹ vẫn đang đứng hầu phía sau, ra hiệu.
Hiểu ý, Tiểu Thúy và Tiểu Mỹ lập tức tiến lên. Tiểu Thúy nhẹ nhàng đem chiếc hộp gấm hình chữ nhật mà Tiểu Mỹ đang cầm trên tay mở ra, cầm lấy quyển trục cuộc tròn bên trong dâng cho Hoàng hậu Triệu Cơ.
Hạng đế Lý Uyên, Triệu Phi Yến không hẹn mà gặp, cùng tập trung ánh mắt vào quyển trục nọ.
Đây là thứ gì? Một bức hoạ chăng?
Sở dĩ bọn họ nghĩ đến "hoạ" chứ không phải "thư" hay một cái gì khác là bởi cả hai đều biết dạo gần đây Hoàng hậu Triệu Cơ đang thụ giáo ở phương diện này.
Thực tế chứng minh suy đoán của bọn họ không sai. Quyển trục kia đích xác là một bức hoạ chân dung, vẽ theo lối truyền thần. Đối tượng được vẽ chẳng ai khác ngoài Lý Uyên. Trong tranh, hắn đang mặc long bào, bên hông đeo một thanh bảo kiếm, tay trái nắm hờ chuôi kiếm còn tay phải thì đưa lên vuốt nhẹ chòm râu.
Bức tranh rất sống động, lại có nội hàm. Mọi người đều biết, trước khi đăng cơ, Lý Uyên cũng từng có một thời cầm binh đánh trận, chinh chiến bắc nam. Nay, Triệu Cơ vẽ kiếm, phong cảnh phía sau còn hoạ ra muôn dặm núi sông, thấp thoáng những ngọn cờ, ngụ ý rõ ràng để ca ngợi công lao, một thời oanh liệt. Chính điều đó đã làm cho Lý Uyên càng thêm yêu thích.
Càng xem, tiếu ý càng đậm, Hạng đế Lý Uyên liên tiếp gật đầu ngợi khen. Rồi hắn hỏi:
- Ái hậu, bức tranh này là do nàng vẽ sao?
Hoàng hậu Triệu Cơ gật đầu, giọng ôn nhu:
- Vâng, thưa Hoàng thượng. Bức tranh này là do chính tay thần thiếp tự mình vẽ ra.
- Vẽ rất đẹp. Vẽ rất đẹp...
Lý Uyên đưa bức tranh cho thái giám Trịnh Hoài An cất giữ, tỏ ý muốn ban thưởng cho Triệu Cơ, song nàng từ chối.
- Hoàng thượng người mỗi ngày xử lý quốc sự, vì bách tính mà lao tâm khổ tứ, thiếp đây thân phận nữ nhi, không thể sẻ chia gánh nặng, dạ thầm tự trách. Bức tranh này là một chút tâm ý của thần thiếp, chỉ mong có thể giúp cho người được thư giãn phần nào. Nhìn thấy người vui vẻ, đấy chính là sự ban thưởng lớn nhất dành cho thần thiếp.
Ứng xử thông minh, giọng điệu chân thành, Triệu Cơ thực khiến cho người ta phải âm thầm cảm phục. Phần mình, Lý Uyên đương nhiên cũng hết sức vừa ý.
- Quý thay cho tấm lòng của Hoàng hậu. Để cho nàng nắm giữ phượng ấn, thật sự là một trong những điều sáng suốt nhất mà ta đã từng làm.
Triệu Cơ khiêm nhường tiếp nhận, không quên liếc mắt xem nét mặt của Hoàng phi Triệu Phi Yến. Đúng như nàng nghĩ, vị muội muội này của nàng đang âm thầm bất mãn, nụ cười rõ ràng gượng ép, trông khá khó coi.
"Hừm, muốn đấu với ta? Tiện nhân ngươi còn phải học nhiều."
Trong lòng đã sớm lên kế hoạch, nhân lúc Lý Uyên hiện đang vui vẻ, lại vừa nhắc đến danh tự Trần Tĩnh Kỳ, nàng liền nói:
- Lời Hoàng thượng quả thật không sai, An vương đích xác là một con người tài ba lỗi lạc. Cũng nhờ hắn chỉ điểm mà thần thiếp mới có thể tự mình vẽ ra được một bức chân dung sinh động như vầy.
Nàng dừng một chút, rồi tiếp tục, biểu cảm trên khuôn mặt có vài phần khác lạ:
- Hoàng thượng, qua những buổi học, cùng An vương tiếp xúc, thần thiếp chợt cảm thấy tiếc.
- Hửm?
Hạng đế nghi hoặc:
- Ái hậu, sao lại nói như vậy?
Triệu Cơ trả lời:
- Hoàng thượng, cái tài của An vương so với bậc đại trí như Hứa Bỉ, Văn Đạt đều chẳng chút nào thua kém, một vài phương diện thậm chí còn giỏi hơn. Nếu như có thể dùng hắn, thiết nghĩ sẽ thu được nhiều lợi ích.
Hạng đế trầm ngâm, sau vài giây mới phản hồi:
- Trần Tĩnh Kỳ dù sao cũng là hoàng tử Đại Trần, có nhiều chỗ bất tiện.
Có vẻ cũng đã sớm lường được câu trả lời, Hoàng hậu Triệu Cơ mỉm cười mà rằng:
- Hoàng thượng, thần thiếp đâu có nói để hắn trực tiếp tham gia vào chuyện triều chính. Chúng ta có thể bảo hắn đem tài năng của mình truyền thụ lại mà.
- Hoàng hậu, ý của nàng là...?
- Hoàng thượng, An vương ở đế đô cũng không có việc gì làm, tại sao chúng ta không gọi hắn vào cung dạy học cho các vị hoàng tử, công chúa? Chẳng phải hắn chính là một vị Cần thanh Đại học sĩ của Đại Hạng ta ư?
Hạng đế càng ngẫm, khuôn mặt càng hiện nhiều tiếu ý, cuối cùng thì cười ra hẳn thành tiếng.
- Ái hậu, nàng đã cho ta một gợi ý rất thú vị đấy.
Nghe vậy, Triệu Cơ mừng thầm. Chỉ cần Lý Uyên chịu để cho Trần Tĩnh Kỳ vào cung dạy học thì kế hoạch của nàng coi như đã thành công một nửa rồi.
Trái ngược với Triệu Cơ, tâm tình Triệu Phi Yến đang rất không tốt. Nàng cảm thấy bất an với lời đề xuất này của Triệu Cơ. Phải biết Lý Long Cân - đứa con trai thứ hai của nàng - hiện vẫn đang ở trong cung học tập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.