Chương 4: Đúng đắn hay sai lầm
Hắc Huyết Mao
08/01/2014
Sóng gió càng ngày mạnh, mặt nước càng dao động hỗn loạn.
Hô !
Tiếng gió rít càng ngày càng mạnh, như cuồng phong vạn phá. Nó quyết qua người Thiên Phong như mún cắt da cắt thịt, tạo ra từng cơn đau đớn không dứt. Đôi mắt Thiên Phong đã nhấm nghiền , đôi lông mài đã nhíu chặt lại, miệng cắn vào môi, thấy thế đùng tưởng rằng chỉ là nhẹ vì Thiên Phong từ bé đã là 1 cậu bé kiên cường nên cảm giác đau đớn này cũng không là cái gì hết so với nổi đau khi Thiên Phong mất người chú duy nhất của mình.
Miệng Thiên Phong càng ngày càng cắt chặt , một dòng máu đỏ bắt đầu chảy ra từ khóe môi nhỏ có phần thâm đen ấy. Đôi bàn tay nắm chặt, móng tay đã cắm sâu vào trong long bàn tay khô ráp ấy.
Aaaaaaaaaaaaaaa !
Tiếng thét của Thiên Phong cũng báo hiệu cho sự thống khổ vượt qua giới hạn chịu đựng của Thiên Phong. Từ xa nhìn vào chỉ thấy thân hình của Thiên Phong dần dần bay lên giống như 1 cánh tay vô hình nâng lên. Tiếng gió bỗng dừng lại, một thứ im ắn nhưng tình cảnh Thiên Phong vẫn đang bay nhanh về dòng xoáy nước đang cuồn cuộn ở phía kia.
- Chú Khang ơi ! Con đến với chú đây !
Lúc này một chút ý niệm cuối cùng trong cơn đau đã vượt qua sức chịu đựng của con người. Sau đó thì Thiên Phong đã ngất đi , trong lúc vừa ngất đi thì thân thể của Thiên Phong cũng đã bay đến bên trên cái vòng lốc xoáy nước khổng lồ kia. Bỗng cái bóng người thanh niên kia lại xuất hiện, trên mặt nở 1 nụ cười hiền hòa.
- Cảm ơn cậu ! Có lẽ ta đã thiếu nợ cậu 1 cái nợ mà suốt đời này ta không bít khi nào mới báo đáp. Cậu là 1 cậu bé kiên cường, và cũng xem như có duyên với ta. Thật sự ta không thuộc về thế giới này, ta ở 1 thế giới song song với nơi này, mà vòng xoáy này là cánh cửa thông giửa 2 thế giới.
Không biết hành động này của ta là tốt hay là hại cậu. Nếu có 1 ngày nào đó cậu cảm thấy điều ta làm đều là sai thì xin nguyền rủa ta, còn nếu ngược lại thì không cần phải cảm ơn ta. Món quà cuối cùng ta tặng cho cậu, xin hãy nhận nó, hãy xem như nó là 1 món quà lưu niệm cũa ta dành cho cậu.
Nói xong thì một luồng sáng bằng cỡ nắm tay bay về phía Thiên Phong rồi nhập hết vào người . Cơ thể của Thiên Phong co giật dữ dội, trong lúc co giật thì chung quanh người của Thiên Phong xuất ra luồng hắc khí có mùi hôi tanh ghê tởm, thân hình của Thiên Phong xoay tròn trong không trung theo một quỷ tích bất định, lúc nhanh lúc chậm.
Tình cảnh này nếu có 1 ai nhìn thấy cũng không tin vào mắt mình, vì nó chỉ xảy ra trong phim ảnh mà thôi. Sau 5 phút thì tình trạng co giật củng đã hết, chỉ thấy chung quanh Thiên Phong lúc này là một luồng khi đen kịt như muốn hóa lỏng ngưng tụ. Một cơn gió thổi qua thân hình Thiên Phong cuốn đi luồng khi đen ấy. Chỉ thấy lúc này thân thể của Thiên Phong như được lột xác , da vẻ trắng nõn hồng hào không còn vẻ đen "quý phái" như ngày xưa, hơi thở mang theo khi chất cao quý hơn xa với người thường, chung quanh người như có một lớp khi mỏng bao quanh , khuôn mặt đã trở nên đáng iu đến không ngờ.
- Lễ Tẩy rữa những tạp chất và ban phúc của thần là điều ta có thể làm . Cảm ơn cậu đã giải thoát ta khỏi nơi phong ấn này để nhập vào luân hồi. Trước khi đi , ta tặng cái này cho cậu…
Lời nói vừa dứt thì chỉ thấy trước ngực của Thiên Phong xuất hiện một ký hiệu theo hình thù kỳ dị nhưng nếu nhìn kỹ các đường nét màu đỏ rực đó thì có thể liên tưởng đến một cái “ vương miện “ vô cùng cao quý bên dưới có 5 ngôi sao 10 cánh đỏ rực được bao bọc trong ngọn lữa như thật, chúng không cố định mà xoay tròn quanh cái “vương miện” ấy , sau 1 lát ký hiệu ấy biến mất. Toàn bộ quá trình xảy ra rất nhanh nhưng có lẽ Thiên Phong cũng không biết cái gì đang xảy ra vì đến giờ đôi mắt của Thiên Phong vẫn nhấm nghiền .
- Quang Ảnh này sẽ bảo vệ nhóc khi nguy hiểm và có lẻ nó sẽ âm thầm hướng dẫn đến kể thù đã phong ấn ta ở nơi này...nếu có thể xin hãy giúp ta trả thù. Thật sự ta đã 159 tuổi rồi, bị phong ấn 100 năm ở đây... không biết kẻ kia còn sống hay không...haiz...Tạm biệt Thiên Phong… ta tên là….Th… à mà thôi đi. Nói ra cũng không có lợi gì cả. Hãy vượt qua mọi trở ngại để trưởng thành nhé .
Thân thể của Thiên Phongo rớt tự do vào vòng xoáy bên dưới rồi bị nhấn chìm không thấy bóng dáng. Chỉ thấy mặt hồ sau đó lại phẳng lặn như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng như linh hồn của người kia cũng tan biến theo màn đem vô tận.
Hô !
Tiếng gió rít càng ngày càng mạnh, như cuồng phong vạn phá. Nó quyết qua người Thiên Phong như mún cắt da cắt thịt, tạo ra từng cơn đau đớn không dứt. Đôi mắt Thiên Phong đã nhấm nghiền , đôi lông mài đã nhíu chặt lại, miệng cắn vào môi, thấy thế đùng tưởng rằng chỉ là nhẹ vì Thiên Phong từ bé đã là 1 cậu bé kiên cường nên cảm giác đau đớn này cũng không là cái gì hết so với nổi đau khi Thiên Phong mất người chú duy nhất của mình.
Miệng Thiên Phong càng ngày càng cắt chặt , một dòng máu đỏ bắt đầu chảy ra từ khóe môi nhỏ có phần thâm đen ấy. Đôi bàn tay nắm chặt, móng tay đã cắm sâu vào trong long bàn tay khô ráp ấy.
Aaaaaaaaaaaaaaa !
Tiếng thét của Thiên Phong cũng báo hiệu cho sự thống khổ vượt qua giới hạn chịu đựng của Thiên Phong. Từ xa nhìn vào chỉ thấy thân hình của Thiên Phong dần dần bay lên giống như 1 cánh tay vô hình nâng lên. Tiếng gió bỗng dừng lại, một thứ im ắn nhưng tình cảnh Thiên Phong vẫn đang bay nhanh về dòng xoáy nước đang cuồn cuộn ở phía kia.
- Chú Khang ơi ! Con đến với chú đây !
Lúc này một chút ý niệm cuối cùng trong cơn đau đã vượt qua sức chịu đựng của con người. Sau đó thì Thiên Phong đã ngất đi , trong lúc vừa ngất đi thì thân thể của Thiên Phong cũng đã bay đến bên trên cái vòng lốc xoáy nước khổng lồ kia. Bỗng cái bóng người thanh niên kia lại xuất hiện, trên mặt nở 1 nụ cười hiền hòa.
- Cảm ơn cậu ! Có lẽ ta đã thiếu nợ cậu 1 cái nợ mà suốt đời này ta không bít khi nào mới báo đáp. Cậu là 1 cậu bé kiên cường, và cũng xem như có duyên với ta. Thật sự ta không thuộc về thế giới này, ta ở 1 thế giới song song với nơi này, mà vòng xoáy này là cánh cửa thông giửa 2 thế giới.
Không biết hành động này của ta là tốt hay là hại cậu. Nếu có 1 ngày nào đó cậu cảm thấy điều ta làm đều là sai thì xin nguyền rủa ta, còn nếu ngược lại thì không cần phải cảm ơn ta. Món quà cuối cùng ta tặng cho cậu, xin hãy nhận nó, hãy xem như nó là 1 món quà lưu niệm cũa ta dành cho cậu.
Nói xong thì một luồng sáng bằng cỡ nắm tay bay về phía Thiên Phong rồi nhập hết vào người . Cơ thể của Thiên Phong co giật dữ dội, trong lúc co giật thì chung quanh người của Thiên Phong xuất ra luồng hắc khí có mùi hôi tanh ghê tởm, thân hình của Thiên Phong xoay tròn trong không trung theo một quỷ tích bất định, lúc nhanh lúc chậm.
Tình cảnh này nếu có 1 ai nhìn thấy cũng không tin vào mắt mình, vì nó chỉ xảy ra trong phim ảnh mà thôi. Sau 5 phút thì tình trạng co giật củng đã hết, chỉ thấy chung quanh Thiên Phong lúc này là một luồng khi đen kịt như muốn hóa lỏng ngưng tụ. Một cơn gió thổi qua thân hình Thiên Phong cuốn đi luồng khi đen ấy. Chỉ thấy lúc này thân thể của Thiên Phong như được lột xác , da vẻ trắng nõn hồng hào không còn vẻ đen "quý phái" như ngày xưa, hơi thở mang theo khi chất cao quý hơn xa với người thường, chung quanh người như có một lớp khi mỏng bao quanh , khuôn mặt đã trở nên đáng iu đến không ngờ.
- Lễ Tẩy rữa những tạp chất và ban phúc của thần là điều ta có thể làm . Cảm ơn cậu đã giải thoát ta khỏi nơi phong ấn này để nhập vào luân hồi. Trước khi đi , ta tặng cái này cho cậu…
Lời nói vừa dứt thì chỉ thấy trước ngực của Thiên Phong xuất hiện một ký hiệu theo hình thù kỳ dị nhưng nếu nhìn kỹ các đường nét màu đỏ rực đó thì có thể liên tưởng đến một cái “ vương miện “ vô cùng cao quý bên dưới có 5 ngôi sao 10 cánh đỏ rực được bao bọc trong ngọn lữa như thật, chúng không cố định mà xoay tròn quanh cái “vương miện” ấy , sau 1 lát ký hiệu ấy biến mất. Toàn bộ quá trình xảy ra rất nhanh nhưng có lẽ Thiên Phong cũng không biết cái gì đang xảy ra vì đến giờ đôi mắt của Thiên Phong vẫn nhấm nghiền .
- Quang Ảnh này sẽ bảo vệ nhóc khi nguy hiểm và có lẻ nó sẽ âm thầm hướng dẫn đến kể thù đã phong ấn ta ở nơi này...nếu có thể xin hãy giúp ta trả thù. Thật sự ta đã 159 tuổi rồi, bị phong ấn 100 năm ở đây... không biết kẻ kia còn sống hay không...haiz...Tạm biệt Thiên Phong… ta tên là….Th… à mà thôi đi. Nói ra cũng không có lợi gì cả. Hãy vượt qua mọi trở ngại để trưởng thành nhé .
Thân thể của Thiên Phongo rớt tự do vào vòng xoáy bên dưới rồi bị nhấn chìm không thấy bóng dáng. Chỉ thấy mặt hồ sau đó lại phẳng lặn như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng như linh hồn của người kia cũng tan biến theo màn đem vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.