Chương 7: Nếu đây chỉ là 1 giấc mơ, xin đừng bao giờ đánh thức ta dậy
Hắc Huyết Mao
08/01/2014
Thiên Phong bổng tỉnh giấc với cảm giác mơ mơ màn màn, Thiên
Phong phát hiện mình như đang nằm trên mây. Không biết cảm giác êm ái, ấm áp
này từ đâu đến nhưng Thiên Phong chỉ ước sẽ mãi mãi không bao giờ biến mất.
Nhưng chợt Thiên Phong mở to đôi mắt , chỉ thấy xung quanh là 1 căn phòng sang
trọng, cao cấp , chuyện không dừng ở đó. Thiên Phong nhìn thấy mình đang mặc bộ
quần áo mới toanh, Thiên Phong khó hiểu bộ quàn áo mang phong cách “xì tin”
lũng lỗ rách rưới củ nhèm của mình ở đâu biến mất, cơ thể cũng được tắm rữa sạch
sẽ , làn da đen cũng biến mất mà trở lại làn da trắng hồng tự nhiên .
Thiên Phong liền nhảy xuống giường , chạy nhanh về cửa của căn phòng vừa định mở ra thì cánh cửa đã được 1 ai đó mở. Thiên Phong do dự lùi về sau, trên khuôn mặt không 1 chút lo sợ chỉ có 1 vẻ kiên cường có thể chấp nhận bất cứ việc gì sắp xãy ra, người bước vào không ai khác là vị tài xế xe được ủy thác ở lại chăm sóc Thiên Phong .
- A… cậu đã tĩnh. Ta họ Cao, là tài xế cho Phu nhân. Vừa rồi ngươi ngất xĩu trước đầu xe của ta , nên phu nhân đã đem người đi theo.
- Bác … bác Cao. Cháu tên Thiên Phong.
- Uhm ! Thiên Phong có đói không. Nếu đói Bác dẫn cháu đi ăn sau đó đi khám 1 chút về cơ thể xem có bị sao ko .
- Dạ !
Thiên Phong gật đầu rồi đi theo vị trung niên, có lẽ đã từ lâu lắm rồi Thiên Phong không có cảm giác ấm áp trong lời nói của 1 ai đó dành cho mình như thế này. Có thể nói Thiên Phong cảm thấy vị trung niên trước mặt không có ác ý . Vị trung niên tay xoa đầu Thiên Phong rồi dẫn đi về phía nhà ăn. Bước vào cái phòng gọi là nhà ăn thì Thiên Phong hoàn toàn bị choáng ngộp vì khung cảnh tráng lệ nơi đây.
Phía trước có rất nhiều bàn ăn được trãi bàn bằng những chiếc khăn trắng rất sạch sẽ, bồi bàn mặc trang phục rất chĩnh tề và tinh tế. Người ngồi ăn thì càng sang trọng và quý phái hơn , khí chất quý tộc của họ tỏ ra từ cử chỉ, cách ăn , cách nói chuyện. Đây là lần đầu tiên Thiên Phong có thể nhìn họ gần đến mức này. Thiên Phong cảm giác bị choáng ngộp , và khó thích ứng với nơi này, cử chỉ của Thiên Phong không được tự nhiên nên tay của Thiên Phong lay động vị tài xế trung niên.
- Bác Cao ơi… hay là bác dẫn cháu đến nơi khác ăn được không. Dù sao thân phận cháu không phù hợp với nơi này.
Lời nói ra, thì hình ảnh những ngày tháng “bới rác tìm xương” của mình lại hiện về, nhưng nó rất thoải mái hơn hoàn cảnh ở trước mặt. Vị trung niên nhìn Thiên Phong cũng hiểu ý nên cười rồi gật đầu, sau đó dẫn Thiên Phong đi ra. Nhưng vừa quay lưng thì giọng của vị phu nhân lên tiếng gọi :
- Chú Cao! Mang cậu bé lại đây đi.
Vẻ mặt của Thiên Phong lúc này thật sự là rất khó coi , nói 1 cách chính xác là Thiên Phong không bít phải nên như thế nào, dù sao thì trước giờ ai ai cũng đều xa lánh nó. Đi theo tài xé Cao, Thiên Phong dần dần thấy rõ khuôn mặt của vị phu nhân này. Phu nhân này còn khá trẽ phải nói chính xác là tuy tuổi hơi cao nhưng vẫn còn chút nhan sắc =)), vẫn còn lưu lại những nét thanh xuân hoàn mỹ, dáng người rất chuẩn, chổ lỏm cho lòi nói chung là đẹp.
- Trần phu nhân . Đứa nhỏ này là…..
- À đứa nhỏ này là cháu của ta, ta vừa mới đón nó về do cha mẹ nó bị tại nạn nên đã qua đời….
Nói đến đậy giọng của Trần phu nhân hơi nghẹn lại. Thiên Phong tuy bít vị phu nhân này đều là nói dối để cho bản thân mình không mặc cảm . Sau đó tài xế cao lại gần Trần phu nhân và nói nhỏ gì đó sau đó thì cáo lui bỏ lại Thiên Phong đứng ngơ ngác như nai vàng giữa chốn xa lạ này.
- Thiên Phong lại đây với dì nào.
Đang ngơ ngác thì nghe giọng nói êm dịu ấy thì Thiên Phong cũng giật mình rồi tiến lại gần Trần phụ nhân. Bàn tay thon dài tuyệt đẹp xoa đầu Thiên Phong 1 cách hiền hòa. Thiên Phong để ý trên mu bàn tay trái của Trần phu nhân cũng có ký hiệu nhưng hơi khác 1 tí là bên dưới là 5 ngôi sao 5 cánh có màu cam. Trong lúc để ý thì mấy người phụ nữ xung quanh cũng để ý đến cậu và cũng chém gió vài nhát về chủ đề hoàn cảnh của Thiên Phong .
- ọt…. ọt…. !
Thiên Phong bất giác cảm thấy xấu hổ vì cái bụng của mình lại kêu to, nhưng đang chốn đông người nên cảm thấy hơi ngượng, nên lấy tay xoa xoa sau đầu rùi cười cho đỡ quê.
- Thiên Phong của dì đối rồi à. Theo dì , dì dẫn cháu đi ăn.
- Xin lỗi mọi người ! Ta dẫn cháu đi ăn , 1 lát nữa sẽ chém cùng mọi người sau nhé ^^.
Vì đây là 1 bữa tiệc buffe ( thức ăn tự xữ =)) , chính xác là mún ăn gì thì chọn ấy mà :p) nên thức ăn được bày biện ra rất đặc sắc và hấp dẫn. Thiên Phong được dẫn đến trước bàn thức ăn, thì nước miếng cứ tuông như nước lũ tràn đê, sóng thần tuông trào, nuốt nước miếng ừng ựt phối hợp bụng kêu ọt ọt… như beatbox .
Trong suy nghĩ của Thiên Phong lúc này chỉ ao ướt được cứ thế này mãi . Chỉ thấy vị Trần phú nhân đừng bên cạnh cứ cười mãi không thôi. Sau đó Trần phu nhân lấy dĩa thức ăn gấp miếng thịt dê nướng rồi dắt Thiên Phong vào bàn ăn. Vừa ngồi lên bàn mùi thơm bay vào mủi của Thiên Phong làm cho tâm thần Thiên Phong cứ lân lân bay bỏng.
- Cháu ăn đi. Ăn từ từ thôi. Ở đây còn rất nhiều…ách… không ai tranh với cháu đâu… từ tốn thôi. Hihi
Chỉ thấy Thiên Phong và miếng thịt dê kia như có thâm cừu đại hận lắm hay sao mà vừa thấy nhau, Thiên Phong đã không kìm được lòng mà nhào vào cắn xé như thú dữ xé con mồi. Miếng thịt vào miệng , bao nhiu hương vị thơm ngon, đã rất lâu rất lâu rồi mình không được ăn như thế này… ách là không được ăn chứ, nhớ lúc trước chỉ đc gậm xương của người ta bỏ đi thôi. Chưa đầy 1 phút 30 giây, Thiên Phong đã vượt lên chính mình xơi xong 5 miếng thịt dê nướng lớn , rồi 2 tay sờ vào bụng xoa xoa vẽ mặt thỏa mãn.
- Nhìn kìa, lo ăn mà không lo lau miệng, cháu thật hư.
Trần phu nhân lấy khăn lau miệng của Thiên Phong . Lúc này Thiên Phong cảm thấy ấm áp, cái cảm giác Trần phu nhân ở trước mặt mình như là mẹ của mình vậy, Thiên Phong lấy làm khó hiểu, tại sao Trần phu nhân lại quan tâm mình như thế. Khuôn mặt của Thiên Phong cuối xuống và cất lời giọng nghẹn ngào :
- Sao dì lại quan tâm con, dù sao con cũng đâu phải là cháu của dì đâu ?
- Con có lẽ lúc trước không là cháu của ta, nhưng từ bây giờ con sẽ là cháu của ta từ đây và trở về sau .
- Tại sao chứ ? Con không có cách nào trã ơn dì cả… con… con chỉ là 1 đứa trẻ mồ côi lang thang đầu đường xó chợ, bới rác tìm thức ăn để sống thôi.
- Nghe ta kể 1 câu chuyện nhé :
Một ngày nọ có 1 người phụ nữ rách nát dẫn theo 1 đứa bé gái tầm 5-6 tuổi đến góc đường vắng vẽ, rồi kêu đứa bé gái đó đứng chờ, đứa bé gái ấy cứ chờ mãi chờ mãi , từ lúc sáng cho đến khi đêm về, nó tự nhũ với lòng là mẹ nó sẽ về dẫn nó về nhà nhưng rồi cái hy vọng ấy càng ngày nhạt dần khi đêm đến, nó bất giác bước chân đi tìm cái người mà nó gọi là mẹ và cũng là người bỏ nó, nó không dám tin mẹ nó lại bỏ rơi nó, thế là nó cứ đi đi mãi cho đến nơi mà chân nó không còn đi nổi nữa, đứa bé gái ấy đã khóc, khóc rất nhiều rồi đứa bé ấy ngất xĩu vì lạnh và cơn đói, khi đứa bé gái ấy tĩnh lại nó phát hiện mình nằm trong 1 căn nhà trang nhã , đơn giãn nhưng rất hài hòa…
Rồi đứa bé gái ấy được gia đình giàu có này nhân nuôi. Ngày tháng thấm thoát trôi đi đứa bé gái đã lớn , đứa bé gái ấy trở thành 1 thương nhân thành đạt , cô bé ấy rất biết ơn người đã nhân nuôi cha mẹ nuôi của mình . Nhưng số phận trớ trêu, đã cướp mất khả năng làm mẹ của cô bé ấy... ( đẹp mà bị tịt khổ wa )
Kể đến đây, chắc cháu cũng đã biết cô bé ấy là ai rồi phải không ? Um cô bé đó chính là ta, có lẽ ta và cháu cùng số phận nhưng có lẽ ta may mắn hơn cháu rất nhiều, và khi nhìn thấy cháu niềm khao khát làm mẹ của ta lại dâng trào… Ta không dám lo cho cháu hoàn toàn, nhưng ta hứa ta sẽ chăm sóc cháu hết sức của mình . Cháu đồng ý không ?
- Cháu… cháu…. Rất biết ơn dì đã quan tâm cho cháu. Nhưng Cháu không dám, Cháu chỉ xin dì cho cháu làm cái gì đó , ngày có cơm ăn dù 1 chén cơm thôi cũng được.
Nụ cười hiền hòa chứa chan bao cảm xúc của Trần phu nhân hiện ra trên khuôn mặt làm cho lòng của Thiên Phong trở nên ấm áp. Trần phu nhân đứng dậy ôm Thiên Phong vào lòng :
- Thiên Phong của dì ngoan. Từ nay về sau con là 1 thành viên của họ Trần .
Cảm giác được ôm thật là dễ chịu. Cảm giác của tình thương yêu như người mẹ, mà bao năm qua Thiên Phong đã khát khao. Nếu đây chỉ là 1 giấc mơ, xin đừng bao giờ đánh thức ta dậy. Đây là ý niệm duy nhất trong đầu của Thiên Phong lúc này.
Thiên Phong liền nhảy xuống giường , chạy nhanh về cửa của căn phòng vừa định mở ra thì cánh cửa đã được 1 ai đó mở. Thiên Phong do dự lùi về sau, trên khuôn mặt không 1 chút lo sợ chỉ có 1 vẻ kiên cường có thể chấp nhận bất cứ việc gì sắp xãy ra, người bước vào không ai khác là vị tài xế xe được ủy thác ở lại chăm sóc Thiên Phong .
- A… cậu đã tĩnh. Ta họ Cao, là tài xế cho Phu nhân. Vừa rồi ngươi ngất xĩu trước đầu xe của ta , nên phu nhân đã đem người đi theo.
- Bác … bác Cao. Cháu tên Thiên Phong.
- Uhm ! Thiên Phong có đói không. Nếu đói Bác dẫn cháu đi ăn sau đó đi khám 1 chút về cơ thể xem có bị sao ko .
- Dạ !
Thiên Phong gật đầu rồi đi theo vị trung niên, có lẽ đã từ lâu lắm rồi Thiên Phong không có cảm giác ấm áp trong lời nói của 1 ai đó dành cho mình như thế này. Có thể nói Thiên Phong cảm thấy vị trung niên trước mặt không có ác ý . Vị trung niên tay xoa đầu Thiên Phong rồi dẫn đi về phía nhà ăn. Bước vào cái phòng gọi là nhà ăn thì Thiên Phong hoàn toàn bị choáng ngộp vì khung cảnh tráng lệ nơi đây.
Phía trước có rất nhiều bàn ăn được trãi bàn bằng những chiếc khăn trắng rất sạch sẽ, bồi bàn mặc trang phục rất chĩnh tề và tinh tế. Người ngồi ăn thì càng sang trọng và quý phái hơn , khí chất quý tộc của họ tỏ ra từ cử chỉ, cách ăn , cách nói chuyện. Đây là lần đầu tiên Thiên Phong có thể nhìn họ gần đến mức này. Thiên Phong cảm giác bị choáng ngộp , và khó thích ứng với nơi này, cử chỉ của Thiên Phong không được tự nhiên nên tay của Thiên Phong lay động vị tài xế trung niên.
- Bác Cao ơi… hay là bác dẫn cháu đến nơi khác ăn được không. Dù sao thân phận cháu không phù hợp với nơi này.
Lời nói ra, thì hình ảnh những ngày tháng “bới rác tìm xương” của mình lại hiện về, nhưng nó rất thoải mái hơn hoàn cảnh ở trước mặt. Vị trung niên nhìn Thiên Phong cũng hiểu ý nên cười rồi gật đầu, sau đó dẫn Thiên Phong đi ra. Nhưng vừa quay lưng thì giọng của vị phu nhân lên tiếng gọi :
- Chú Cao! Mang cậu bé lại đây đi.
Vẻ mặt của Thiên Phong lúc này thật sự là rất khó coi , nói 1 cách chính xác là Thiên Phong không bít phải nên như thế nào, dù sao thì trước giờ ai ai cũng đều xa lánh nó. Đi theo tài xé Cao, Thiên Phong dần dần thấy rõ khuôn mặt của vị phu nhân này. Phu nhân này còn khá trẽ phải nói chính xác là tuy tuổi hơi cao nhưng vẫn còn chút nhan sắc =)), vẫn còn lưu lại những nét thanh xuân hoàn mỹ, dáng người rất chuẩn, chổ lỏm cho lòi nói chung là đẹp.
- Trần phu nhân . Đứa nhỏ này là…..
- À đứa nhỏ này là cháu của ta, ta vừa mới đón nó về do cha mẹ nó bị tại nạn nên đã qua đời….
Nói đến đậy giọng của Trần phu nhân hơi nghẹn lại. Thiên Phong tuy bít vị phu nhân này đều là nói dối để cho bản thân mình không mặc cảm . Sau đó tài xế cao lại gần Trần phu nhân và nói nhỏ gì đó sau đó thì cáo lui bỏ lại Thiên Phong đứng ngơ ngác như nai vàng giữa chốn xa lạ này.
- Thiên Phong lại đây với dì nào.
Đang ngơ ngác thì nghe giọng nói êm dịu ấy thì Thiên Phong cũng giật mình rồi tiến lại gần Trần phụ nhân. Bàn tay thon dài tuyệt đẹp xoa đầu Thiên Phong 1 cách hiền hòa. Thiên Phong để ý trên mu bàn tay trái của Trần phu nhân cũng có ký hiệu nhưng hơi khác 1 tí là bên dưới là 5 ngôi sao 5 cánh có màu cam. Trong lúc để ý thì mấy người phụ nữ xung quanh cũng để ý đến cậu và cũng chém gió vài nhát về chủ đề hoàn cảnh của Thiên Phong .
- ọt…. ọt…. !
Thiên Phong bất giác cảm thấy xấu hổ vì cái bụng của mình lại kêu to, nhưng đang chốn đông người nên cảm thấy hơi ngượng, nên lấy tay xoa xoa sau đầu rùi cười cho đỡ quê.
- Thiên Phong của dì đối rồi à. Theo dì , dì dẫn cháu đi ăn.
- Xin lỗi mọi người ! Ta dẫn cháu đi ăn , 1 lát nữa sẽ chém cùng mọi người sau nhé ^^.
Vì đây là 1 bữa tiệc buffe ( thức ăn tự xữ =)) , chính xác là mún ăn gì thì chọn ấy mà :p) nên thức ăn được bày biện ra rất đặc sắc và hấp dẫn. Thiên Phong được dẫn đến trước bàn thức ăn, thì nước miếng cứ tuông như nước lũ tràn đê, sóng thần tuông trào, nuốt nước miếng ừng ựt phối hợp bụng kêu ọt ọt… như beatbox .
Trong suy nghĩ của Thiên Phong lúc này chỉ ao ướt được cứ thế này mãi . Chỉ thấy vị Trần phú nhân đừng bên cạnh cứ cười mãi không thôi. Sau đó Trần phu nhân lấy dĩa thức ăn gấp miếng thịt dê nướng rồi dắt Thiên Phong vào bàn ăn. Vừa ngồi lên bàn mùi thơm bay vào mủi của Thiên Phong làm cho tâm thần Thiên Phong cứ lân lân bay bỏng.
- Cháu ăn đi. Ăn từ từ thôi. Ở đây còn rất nhiều…ách… không ai tranh với cháu đâu… từ tốn thôi. Hihi
Chỉ thấy Thiên Phong và miếng thịt dê kia như có thâm cừu đại hận lắm hay sao mà vừa thấy nhau, Thiên Phong đã không kìm được lòng mà nhào vào cắn xé như thú dữ xé con mồi. Miếng thịt vào miệng , bao nhiu hương vị thơm ngon, đã rất lâu rất lâu rồi mình không được ăn như thế này… ách là không được ăn chứ, nhớ lúc trước chỉ đc gậm xương của người ta bỏ đi thôi. Chưa đầy 1 phút 30 giây, Thiên Phong đã vượt lên chính mình xơi xong 5 miếng thịt dê nướng lớn , rồi 2 tay sờ vào bụng xoa xoa vẽ mặt thỏa mãn.
- Nhìn kìa, lo ăn mà không lo lau miệng, cháu thật hư.
Trần phu nhân lấy khăn lau miệng của Thiên Phong . Lúc này Thiên Phong cảm thấy ấm áp, cái cảm giác Trần phu nhân ở trước mặt mình như là mẹ của mình vậy, Thiên Phong lấy làm khó hiểu, tại sao Trần phu nhân lại quan tâm mình như thế. Khuôn mặt của Thiên Phong cuối xuống và cất lời giọng nghẹn ngào :
- Sao dì lại quan tâm con, dù sao con cũng đâu phải là cháu của dì đâu ?
- Con có lẽ lúc trước không là cháu của ta, nhưng từ bây giờ con sẽ là cháu của ta từ đây và trở về sau .
- Tại sao chứ ? Con không có cách nào trã ơn dì cả… con… con chỉ là 1 đứa trẻ mồ côi lang thang đầu đường xó chợ, bới rác tìm thức ăn để sống thôi.
- Nghe ta kể 1 câu chuyện nhé :
Một ngày nọ có 1 người phụ nữ rách nát dẫn theo 1 đứa bé gái tầm 5-6 tuổi đến góc đường vắng vẽ, rồi kêu đứa bé gái đó đứng chờ, đứa bé gái ấy cứ chờ mãi chờ mãi , từ lúc sáng cho đến khi đêm về, nó tự nhũ với lòng là mẹ nó sẽ về dẫn nó về nhà nhưng rồi cái hy vọng ấy càng ngày nhạt dần khi đêm đến, nó bất giác bước chân đi tìm cái người mà nó gọi là mẹ và cũng là người bỏ nó, nó không dám tin mẹ nó lại bỏ rơi nó, thế là nó cứ đi đi mãi cho đến nơi mà chân nó không còn đi nổi nữa, đứa bé gái ấy đã khóc, khóc rất nhiều rồi đứa bé ấy ngất xĩu vì lạnh và cơn đói, khi đứa bé gái ấy tĩnh lại nó phát hiện mình nằm trong 1 căn nhà trang nhã , đơn giãn nhưng rất hài hòa…
Rồi đứa bé gái ấy được gia đình giàu có này nhân nuôi. Ngày tháng thấm thoát trôi đi đứa bé gái đã lớn , đứa bé gái ấy trở thành 1 thương nhân thành đạt , cô bé ấy rất biết ơn người đã nhân nuôi cha mẹ nuôi của mình . Nhưng số phận trớ trêu, đã cướp mất khả năng làm mẹ của cô bé ấy... ( đẹp mà bị tịt khổ wa )
Kể đến đây, chắc cháu cũng đã biết cô bé ấy là ai rồi phải không ? Um cô bé đó chính là ta, có lẽ ta và cháu cùng số phận nhưng có lẽ ta may mắn hơn cháu rất nhiều, và khi nhìn thấy cháu niềm khao khát làm mẹ của ta lại dâng trào… Ta không dám lo cho cháu hoàn toàn, nhưng ta hứa ta sẽ chăm sóc cháu hết sức của mình . Cháu đồng ý không ?
- Cháu… cháu…. Rất biết ơn dì đã quan tâm cho cháu. Nhưng Cháu không dám, Cháu chỉ xin dì cho cháu làm cái gì đó , ngày có cơm ăn dù 1 chén cơm thôi cũng được.
Nụ cười hiền hòa chứa chan bao cảm xúc của Trần phu nhân hiện ra trên khuôn mặt làm cho lòng của Thiên Phong trở nên ấm áp. Trần phu nhân đứng dậy ôm Thiên Phong vào lòng :
- Thiên Phong của dì ngoan. Từ nay về sau con là 1 thành viên của họ Trần .
Cảm giác được ôm thật là dễ chịu. Cảm giác của tình thương yêu như người mẹ, mà bao năm qua Thiên Phong đã khát khao. Nếu đây chỉ là 1 giấc mơ, xin đừng bao giờ đánh thức ta dậy. Đây là ý niệm duy nhất trong đầu của Thiên Phong lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.