Chương 19: Thế giới 1: Hoa trong gương (18)
Phích Lạc Thiềm Canh
02/12/2024
Cố Ngải Sa vừa bước xuống khỏi xe thì bụi bặm và mùi mồ hôi nồng nặc của khu nhà tập thể lụp xụp liền xộc thẳng vào mũi khiến ả nhăn mặt. Đôi giày cao gót bóng loáng dường như không thuộc về nơi này, rất nhanh đã bị vấy bẩn bởi nền đất lởm chởm cùng rác rưởi tanh tưởi đen ngòm. Mọi thứ xung quanh đồng loạt toát lên một vẻ xơ xác tàn tạ khi từ những dãy nhà cũ kỹ với bức tường loang lổ cho đến những người đàn ông cơ bắp trần truồng, hì hục bốc vác giữa cái nắng gay gắt đều cực kỳ không phù hợp với sự phồn hoa của thành phố Z. Ả như thấy một cảm giác ngột ngạt, khó chịu đang dần dâng lên trong lồng ngực, làm ả vừa muốn quay đầu rời đi ngay lập tức, vừa không thể nào không chịu đựng thêm cái cảnh tượng này để có thể hoàn thành mục đích cần đạt được.
Đây là lần đầu tiên Cố Ngải Sa bước chân vào một nơi như thế này, và ả chỉ muốn cấp tốc quên đi cảm xúc tồi tệ đang ngày càng bùng phát mãnh liệt hơn trong tâm trí mình ngay sau khi rời khỏi đây.
Quá ghê tởm!
Dựa theo địa chỉ được gửi tới, ả cẩn thận dò từng bước né tránh bùn lầy dơ bẩn, chậm rãi đi qua dãy hành lang tăm tối khó nhìn tới ánh mặt trời, kế đó dừng chân trước cánh cửa nhà xập xệ méo mó, do dự hết vài phút mới dám giơ tay ra gõ cửa.
Cánh cửa làm bằng nhôm thiếc nhanh chóng được mở ra, người đàn bà mặc trên mình bộ quần áo lam lũ nở nụ cười yếu ớt, ngại ngùng mời chào: "Vào đi con, đừng ngại."
Cố Ngải Sa khinh thường liếc bà ta, chầm chậm nhấc chân tiến vào.
Đối diện trước cái nhìn ấy, người phụ nữ liền gượng gạo cúi đầu, đôi vai khẽ run lên dưới lớp áo bạc màu, như đã quen với sự đè nén từ bao năm tháng trôi qua dài dằng dặc. Dáng vẻ hèn nhát, nhu nhược tựa một nhành cây yếu đuối trước gió chẳng dám vùng lên, chỉ biết im lặng chịu đựng ấy khiến người khác trông vào khó lòng khen ngợi nổi. Thế nhưng nếu nhìn kỹ, ở sâu trong đôi mắt mờ mịt uể oải kia, nơi ẩn chứa vô vàn sự sợ hãi cùng lo lắng lại có thứ gì đó được cất giấu một cách cực kỳ khác biệt. Đó không chỉ là sự cam chịu phó mặc cho số phận dòng đời, mà còn là những toan tính âm mưu sắc bén tựa dao găm, như vực sâu không thấy đáy khó ai lường được. Một loại kiên nhẫn lạnh lùng chẳng khác gì thợ săn chờ đợi thời cơ, từ từ khiến con mồi thả lỏng cảnh giác để rồi trong phút chốc rơi vào bẫy rập hãi hùng.
Dẫu sao bà ta cũng chính là chủ mưu năm xưa hoán đổi thân phận hai đứa trẻ, hung thủ làm xáo trộn toàn bộ cuộc đời Cố Tinh Nguyệt kia mà.
Cố tình né tránh để khỏi phải đụng chạm vào người đối phương, Cố Ngải Sa khéo léo đi lướt qua Vương Thục Phân, tự cho là bí mật đánh giá một lượt nơi chẳng đáng gọi là nhà này.
Căn phòng khách nhỏ hẹp âm thầm chìm trong bóng tối với những bức tường đã lâu không được quét vôi, đồng loạt lem nhem những dấu vết ố vàng do thời gian và khói dầu ám đậm. Mùi khét của dầu mỡ thấm đượm vào mọi ngóc ngách, lan tỏa khắp không gian như thứ mùi hương không bao giờ phai nhạt, bởi ngay phía sau phòng khách chính là gian bếp chật chội được nối liền. Các món đồ nội thất cũ kỹ, sờn mòn đã bám đầy bụi được lặng lẽ xếp đặt một cách ngẫu nhiên, chẳng theo một trật tự cụ thể rõ ràng nào. Chiếc ghế sofa lụp xụp, rách nát tới nỗi lòi ra những sợi bông trắng đục, nằm lọt thỏm giữa căn phòng như thể đã bị bỏ quên từ lâu. Không khí chung quanh đặc quánh lại, ngột ngạt đến mức khiến bất cứ ai bước vào đều cảm nhận được sự u ám và tồi tàn không thể chối bỏ.
Hóa ra đây là nơi Cố Tinh Nguyệt từng sinh sống, cũng là nơi vốn phải trở thành mái ấm che mưa chắn gió cho ả.
"Tới rồi à? Trễ hẹn quá đấy."
Giọng nói khàn khàn trầm đục của gã đàn ông phát ra từ trong góc khiến Cố Ngải Sa giật mình thoáng chốc, song sau khi lấy lại được bình tĩnh liền kiêu ngạo đáp: "Tôi cần hai người giúp."
"Đây là thái độ của một đứa phải đi van xin người khác đấy à?" Ông ta bật cười thành tiếng, tựa như nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm.
Cố Ngải Sa nắm chặt tay, nghiến răng cố gắng giữ vững nét mặt: "Tôi sẽ trả đầy đủ cả gốc lẫn lời cho ông, chỉ cần các người có cách khiến Cố Tinh Nguyệt phải thân bại danh liệt không ngốc đầu lên nổi."
"Ra là con nhỏ đó à? Đúng là một công đôi việc mà."
Giữa lúc Cố Ngải Sa đang khó hiểu ẩn ý trong lời nói ấy thì dáng vẻ hiện tại của Trương Bình rốt cuộc cũng đập vào mắt ả, hiển nhiên câu trả lời đã hiện hữu vô cùng rõ ràng.
Cô gái đứng chết lặng ở một góc phòng, ánh nhìn chăm chú chẳng rời mắt khỏi người gã đàn ông lớn tuổi ngồi bên bàn, nơi ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn trần không đủ để xua tan cái không khí nặng nề quanh ông. Làn da ông nhăn nheo, sạm màu tựa một chiếc áo đã cũ, song điều khiến ả cảm thấy rùng mình nhất chính là sự thô bạo ẩn chứa trong dáng vẻ mặc kệ sự đời ấy của ông ta. Trương Bình an tĩnh ngồi đó, với một bên chân bây giờ đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ để lại khoảng không lạnh lẽo cùng vô vàn vết thương đau đớn âm ỉ, khó lòng nguôi ngoai.
Ngọn lửa của điếu thuốc cháy dở trong tay Trương Bình như một mảnh sáng yếu ớt đang le lói giữa bóng tối, nhưng hơi thuốc lại chẳng khác gì khúc nhạc bi ai hòa cùng hàng đống suy nghĩ tiêu cực u ám trong đầu óc. Ả cảm nhận được sự nặng nề từ ông, tựa một ngọn núi đè nén những cảm xúc không thể thốt nên lời. Trương Bình lẳng lặng chờ đợi với đôi mắt vẩn đục quét nhanh qua không gian, không chỉ là chờ đợi một ai đó đến gần trao cho cơ hội đi đến cuộc sống mới, mà còn như đang tìm kiếm sự thỏa mãn nơi chất chứa đầy rẫy ký ức chua chát và đau thương.
Dẫu đã quen với sự nghèo khổ, nhưng lòng tự mãn vẫn bừng lên mạnh mẽ trong ông, như một cách để bảo vệ bản thân khỏi những cảm xúc yếu đuối. Trương Bình vốn là kẻ từng dùng sức mạnh để áp đảo những người yếu thế, vậy mà giờ đây, trong sự cô đơn của những năm tháng đã qua, ông chỉ còn lại nỗi sợ hãi về chính mình. Cái chân đã mất không chỉ là căn bệnh về phần thể xác, mà nó còn tượng trưng cho vô số thứ ông đã đánh mất: danh dự, gia đình, và cả sự kiểm soát đối với cuộc đời của người mang tên Trương Bình.
"Thục Phân, tôi nhớ em trai bà dạo này đang thất nghiệp cần một khoản tiền lớn để trả nợ nhỉ?" Trương Bình suy ngẫm rồi lên tiếng dặn dò, "Bảo với nó, đang có miếng mồi ngon đầy béo bở đợi nó đến thưởng thức đấy."
Vương Thục Phân vừa nghe liền hiểu ông ta dự định làm gì. Bà do dự phân vân đáp: "Chồng à, em thấy như vậy không tốt lắm đâu. Ít nhiều gì chúng ta cũng từng nuôi nấng con bé..."
"Bà nói vậy là sao?" Dù đang hoang mang chưa hiểu chuyện gì diễn ra song khi biết Vương Thục Phân nảy sinh ý định bác bỏ thì Cố Ngải Sa lại thập phần tức giận, "Tôi mới là con gái ruột của bà đây này. Vậy mà bà còn muốn vì nhỏ điên đó để đối địch với tôi ư?"
"Không phải không phải, Ngải Sa con ơi..." Vương Thục Phân lắc đầu liên tục, vội vã phân bua, "Chuyện là...cậu con mê đắm hồ ly tinh kia từ rất lâu rồi. Mẹ sợ nếu tùy tiện để xảy ra cớ sự gì, ông chủ Cố mà phát hiện thì không những nó toi đời mà cha và mẹ cũng chẳng sống nổi. Chân cha con còn không phải do..."
"Câm miệng. Có gì tao gánh, mày cứ gọi nhắc nhở cho thằng em vô dụng của mình đi."
Vương Thục Phân im lặng chẳng dám đáp nữa, lủi thủi đi vào phòng trong tìm kiếm điện thoại, bỏ lại hai cha con một đứng một ngồi ở đấy đang lặng yên chìm vào những khao khát cháy bỏng sắp được thỏa mãn.
Đây là lần đầu tiên Cố Ngải Sa bước chân vào một nơi như thế này, và ả chỉ muốn cấp tốc quên đi cảm xúc tồi tệ đang ngày càng bùng phát mãnh liệt hơn trong tâm trí mình ngay sau khi rời khỏi đây.
Quá ghê tởm!
Dựa theo địa chỉ được gửi tới, ả cẩn thận dò từng bước né tránh bùn lầy dơ bẩn, chậm rãi đi qua dãy hành lang tăm tối khó nhìn tới ánh mặt trời, kế đó dừng chân trước cánh cửa nhà xập xệ méo mó, do dự hết vài phút mới dám giơ tay ra gõ cửa.
Cánh cửa làm bằng nhôm thiếc nhanh chóng được mở ra, người đàn bà mặc trên mình bộ quần áo lam lũ nở nụ cười yếu ớt, ngại ngùng mời chào: "Vào đi con, đừng ngại."
Cố Ngải Sa khinh thường liếc bà ta, chầm chậm nhấc chân tiến vào.
Đối diện trước cái nhìn ấy, người phụ nữ liền gượng gạo cúi đầu, đôi vai khẽ run lên dưới lớp áo bạc màu, như đã quen với sự đè nén từ bao năm tháng trôi qua dài dằng dặc. Dáng vẻ hèn nhát, nhu nhược tựa một nhành cây yếu đuối trước gió chẳng dám vùng lên, chỉ biết im lặng chịu đựng ấy khiến người khác trông vào khó lòng khen ngợi nổi. Thế nhưng nếu nhìn kỹ, ở sâu trong đôi mắt mờ mịt uể oải kia, nơi ẩn chứa vô vàn sự sợ hãi cùng lo lắng lại có thứ gì đó được cất giấu một cách cực kỳ khác biệt. Đó không chỉ là sự cam chịu phó mặc cho số phận dòng đời, mà còn là những toan tính âm mưu sắc bén tựa dao găm, như vực sâu không thấy đáy khó ai lường được. Một loại kiên nhẫn lạnh lùng chẳng khác gì thợ săn chờ đợi thời cơ, từ từ khiến con mồi thả lỏng cảnh giác để rồi trong phút chốc rơi vào bẫy rập hãi hùng.
Dẫu sao bà ta cũng chính là chủ mưu năm xưa hoán đổi thân phận hai đứa trẻ, hung thủ làm xáo trộn toàn bộ cuộc đời Cố Tinh Nguyệt kia mà.
Cố tình né tránh để khỏi phải đụng chạm vào người đối phương, Cố Ngải Sa khéo léo đi lướt qua Vương Thục Phân, tự cho là bí mật đánh giá một lượt nơi chẳng đáng gọi là nhà này.
Căn phòng khách nhỏ hẹp âm thầm chìm trong bóng tối với những bức tường đã lâu không được quét vôi, đồng loạt lem nhem những dấu vết ố vàng do thời gian và khói dầu ám đậm. Mùi khét của dầu mỡ thấm đượm vào mọi ngóc ngách, lan tỏa khắp không gian như thứ mùi hương không bao giờ phai nhạt, bởi ngay phía sau phòng khách chính là gian bếp chật chội được nối liền. Các món đồ nội thất cũ kỹ, sờn mòn đã bám đầy bụi được lặng lẽ xếp đặt một cách ngẫu nhiên, chẳng theo một trật tự cụ thể rõ ràng nào. Chiếc ghế sofa lụp xụp, rách nát tới nỗi lòi ra những sợi bông trắng đục, nằm lọt thỏm giữa căn phòng như thể đã bị bỏ quên từ lâu. Không khí chung quanh đặc quánh lại, ngột ngạt đến mức khiến bất cứ ai bước vào đều cảm nhận được sự u ám và tồi tàn không thể chối bỏ.
Hóa ra đây là nơi Cố Tinh Nguyệt từng sinh sống, cũng là nơi vốn phải trở thành mái ấm che mưa chắn gió cho ả.
"Tới rồi à? Trễ hẹn quá đấy."
Giọng nói khàn khàn trầm đục của gã đàn ông phát ra từ trong góc khiến Cố Ngải Sa giật mình thoáng chốc, song sau khi lấy lại được bình tĩnh liền kiêu ngạo đáp: "Tôi cần hai người giúp."
"Đây là thái độ của một đứa phải đi van xin người khác đấy à?" Ông ta bật cười thành tiếng, tựa như nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm.
Cố Ngải Sa nắm chặt tay, nghiến răng cố gắng giữ vững nét mặt: "Tôi sẽ trả đầy đủ cả gốc lẫn lời cho ông, chỉ cần các người có cách khiến Cố Tinh Nguyệt phải thân bại danh liệt không ngốc đầu lên nổi."
"Ra là con nhỏ đó à? Đúng là một công đôi việc mà."
Giữa lúc Cố Ngải Sa đang khó hiểu ẩn ý trong lời nói ấy thì dáng vẻ hiện tại của Trương Bình rốt cuộc cũng đập vào mắt ả, hiển nhiên câu trả lời đã hiện hữu vô cùng rõ ràng.
Cô gái đứng chết lặng ở một góc phòng, ánh nhìn chăm chú chẳng rời mắt khỏi người gã đàn ông lớn tuổi ngồi bên bàn, nơi ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn trần không đủ để xua tan cái không khí nặng nề quanh ông. Làn da ông nhăn nheo, sạm màu tựa một chiếc áo đã cũ, song điều khiến ả cảm thấy rùng mình nhất chính là sự thô bạo ẩn chứa trong dáng vẻ mặc kệ sự đời ấy của ông ta. Trương Bình an tĩnh ngồi đó, với một bên chân bây giờ đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ để lại khoảng không lạnh lẽo cùng vô vàn vết thương đau đớn âm ỉ, khó lòng nguôi ngoai.
Ngọn lửa của điếu thuốc cháy dở trong tay Trương Bình như một mảnh sáng yếu ớt đang le lói giữa bóng tối, nhưng hơi thuốc lại chẳng khác gì khúc nhạc bi ai hòa cùng hàng đống suy nghĩ tiêu cực u ám trong đầu óc. Ả cảm nhận được sự nặng nề từ ông, tựa một ngọn núi đè nén những cảm xúc không thể thốt nên lời. Trương Bình lẳng lặng chờ đợi với đôi mắt vẩn đục quét nhanh qua không gian, không chỉ là chờ đợi một ai đó đến gần trao cho cơ hội đi đến cuộc sống mới, mà còn như đang tìm kiếm sự thỏa mãn nơi chất chứa đầy rẫy ký ức chua chát và đau thương.
Dẫu đã quen với sự nghèo khổ, nhưng lòng tự mãn vẫn bừng lên mạnh mẽ trong ông, như một cách để bảo vệ bản thân khỏi những cảm xúc yếu đuối. Trương Bình vốn là kẻ từng dùng sức mạnh để áp đảo những người yếu thế, vậy mà giờ đây, trong sự cô đơn của những năm tháng đã qua, ông chỉ còn lại nỗi sợ hãi về chính mình. Cái chân đã mất không chỉ là căn bệnh về phần thể xác, mà nó còn tượng trưng cho vô số thứ ông đã đánh mất: danh dự, gia đình, và cả sự kiểm soát đối với cuộc đời của người mang tên Trương Bình.
"Thục Phân, tôi nhớ em trai bà dạo này đang thất nghiệp cần một khoản tiền lớn để trả nợ nhỉ?" Trương Bình suy ngẫm rồi lên tiếng dặn dò, "Bảo với nó, đang có miếng mồi ngon đầy béo bở đợi nó đến thưởng thức đấy."
Vương Thục Phân vừa nghe liền hiểu ông ta dự định làm gì. Bà do dự phân vân đáp: "Chồng à, em thấy như vậy không tốt lắm đâu. Ít nhiều gì chúng ta cũng từng nuôi nấng con bé..."
"Bà nói vậy là sao?" Dù đang hoang mang chưa hiểu chuyện gì diễn ra song khi biết Vương Thục Phân nảy sinh ý định bác bỏ thì Cố Ngải Sa lại thập phần tức giận, "Tôi mới là con gái ruột của bà đây này. Vậy mà bà còn muốn vì nhỏ điên đó để đối địch với tôi ư?"
"Không phải không phải, Ngải Sa con ơi..." Vương Thục Phân lắc đầu liên tục, vội vã phân bua, "Chuyện là...cậu con mê đắm hồ ly tinh kia từ rất lâu rồi. Mẹ sợ nếu tùy tiện để xảy ra cớ sự gì, ông chủ Cố mà phát hiện thì không những nó toi đời mà cha và mẹ cũng chẳng sống nổi. Chân cha con còn không phải do..."
"Câm miệng. Có gì tao gánh, mày cứ gọi nhắc nhở cho thằng em vô dụng của mình đi."
Vương Thục Phân im lặng chẳng dám đáp nữa, lủi thủi đi vào phòng trong tìm kiếm điện thoại, bỏ lại hai cha con một đứng một ngồi ở đấy đang lặng yên chìm vào những khao khát cháy bỏng sắp được thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.