Chương 21: Thế giới 1: Hoa trong gương (20)
Phích Lạc Thiềm Canh
04/12/2024
Tiếng nhạc du dương khẽ ngân lên, nhưng trong không gian xa hoa tột bậc ấy, những lời thì thầm vẫn len lỏi khắp nơi, chẳng có cách nào dìm xuống nổi.
"Hóa ra đây chính là đại tiểu thư Cố gia thất lạc bao năm kia đấy à, trông cũng xinh đẹp đấy chứ."
"Thật sao? Nhưng phải công nhận rằng với phong thái như thế này, cô ta rõ ràng chẳng phải kẻ tầm thường!" (3)
"Có điều...mất tích nhiều năm đến thế, bây giờ lại đột ngột xuất hiện...Ai mà biết được thực sự có đúng là cô ta hay không" (7)
"Ông chủ Cố cũng đã lên tiếng vậy rồi, không lẽ cậu nghi ngờ cách làm việc của ngài ấy sao?"
Bước chân Tinh Nguyệt chậm rãi lướt trên tấm thảm nhung màu đỏ, nụ cười dịu dàng vẫn luôn vẽ trên môi mà chưa từng xê dịch chút nào. Thế nhưng ẩn đằng sau đôi mắt trầm lặng ấy lại là vô số ý nghĩ cực đoan độc ác như sóng thần trỗi dậy từ phía mặt biển đen ngòm, lẳng lặng liếc nhìn mọi thứ xung quanh. Không khí quanh cô đã bắt đầu trở nên đặc lại, chẳng còn sự hào hoa mà buổi tiệc cố khoác lên mình khi chôn vùi sau lớp vỏ bọc đó chính là một cảm giác ngột ngạt âm ỉ bởi những tia dò xét, nghi ngờ dần dần bao vây lấy cô từ bốn phương tám hướng. Song Tinh Nguyệt lại không hề nao núng, vẫn cực kỳ tự tin uyển chuyển tiến về phía Cố Triệu Xuyên với sự hoàn mỹ cô cố tình phô bày cho bọn họ thấy. (3)
"Mất tích nhiều năm...hiện tại quay về chỉ để giành giật tài sản thôi chứ gì. Mấy thứ này tôi lại lạ quá nữa."
"Nhớ ra rồi! Cô ta chính là con đàn bà dám lên mặt từ chối tôi hôm trước. Chẳng trách ông chủ Cố hạ mình đi xin lỗi, chẳng trách cô ta dám ăn nói ngông cuồng. Quả nhiên không đơn giản mà."
"Nhìn cha cô ta cười kìa, đúng kiểu thương yêu ra mặt chẳng tiếc thứ gì cho con. Còn Ngải Sa thì...xem ra ả ta cũng sắp hết thời rồi" (2
Tinh Nguyệt đều nghe thấy hết, nhưng cô vẫn bước đi với vẻ ngoài không chút gợn sóng, vô cảm đến lạ thường. Mấy lời xì xào bàn tán đó, dù cho sắc bén hơn cả những mũi dao thì cũng chẳng thể chạm tới được cô. Cuộc chơi mà cô mong đợi bấy lâu còn chưa chính thức mở màn thì sao lại phải vội vàng kia chứ. Ngọn lửa tham vọng đã bắt đầu âm thầm cháy sáng, dần bùng phát một cách mãnh liệt trong cõi lòng Tinh Nguyệt. ( 1 )
Đám đông cứ tiếp tục bàn tán, song chẳng ai trong số họ nhận ra nụ cười trên môi Tinh Nguyệt đã dần chuyển từ dịu dàng sang ẩn ý, cùng đôi mắt lóe lên thứ ánh sáng khát máu đầy lạnh lẽo.
Đáng thương làm sao, rồi cuối cùng các người chỉ có thể làm con rối cho ta thôi.
"Chào buổi tối, thưa cha." Tinh Nguyệt dừng chân đứng bên cạnh Cố Triệu Xuyên, ngoan ngoãn lên tiếng chào hỏi. (7)
Một lần nữa nghe con gái gọi mình là cha, Cố Triệu Xuyên cười càng thêm vui vẻ, hòa nhã đáp: "Cứ thoải mái chơi cho thỏa thích nhé. Bữa tiệc này được tổ chức riêng cho con đó, ra trò chuyện với người ta đi con, họ tò mò rất nhiều về nhân vật chính của ngày hôm nay đấy.
"Lát nữa con có thể xin phép rời đi trước không ạ?" Tinh Nguyệt ngại ngùng nói nhỏ, "Mặc dù khá là thất lễ nhưng bỗng dưng con thấy mệt quá."
Cố Triệu Xuyên lo lắng nhìn cô, theo bản năng giơ tay ra dìu con mình, "Sao thế con? Cơ thể lại đau nữa à? Con còn chịu nổi không? Đã uống thuốc vào chưa?"
Tinh Nguyệt chậm rãi lắc đầu, xấu hổ nắm chặt vạt váy màu ngọc bích.
Cố Triệu Xuyên chợt cảm thấy trong lòng như đang dấy lên một cỗ tức giận khó mà kiềm chế nổi khi biết được chuyện này. Ông còn chẳng thể tưởng tượng ra con gái mình lại có thể bỏ bê sức khỏe của bản thân ngay trong ngày quan trọng đến thế. Dù biết rõ rằng đây là thời điểm Tinh Nguyệt nên tận hưởng và giao lưu với mọi người, song ông không có cách nào ngăn chặn nổi nỗi lo âu đang bành trướng trong đầu óc. Mọi ánh mắt của quan khách đều đổ dồn vào họ, khiến ông khó lòng quở trách cô ngay lập tức. Ông ngập ngừng cùng lưỡng lự, và rồi lại đắn đo chẳng biết có nên kéo Tinh Nguyệt lại và nhắc nhở cô về việc chăm sóc bản thân hay không.
Khi ông còn đang băn khoăn suy nghĩ, Cố Ngải Sa đã xuất hiện một cách kịp thời với khuôn mặt rạng rỡ tràn đầy sức sống. Nhận thấy tình hình có dấu hiệu trở nên không tốt, ả vội vàng tiến tới, ánh mắt đầy quan tâm hướng về chị gái, hiểu chuyện bảo: “Để con đưa chị về phòng nghỉ ngơi một chút có được không a?"
Ả nhẹ nhàng đưa ra lời đề nghị, như thể đã biết rõ tâm tư dối trá của cha mình.
Cố Triệu Xuyên thoáng chốc thở phào nhẹ nhõm, lòng ông cũng dịu lại phần nào: “Cảm ơn con, Ngải Sa. Nhớ chăm sóc chị thật tốt nhé.” Ông nói với hy vọng rằng khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi ấy sẽ giúp Tinh Nguyệt hồi phục sức lực được phần nào. Dù còn nhiều điều cần phải suy nghĩ, nhưng ông biết rằng sức khỏe của con gái vẫn nên là ưu tiên hàng đầu.
Cố Ngải Sa nhẹ nhàng đưa tay ra, dịu dàng xoay người đỡ Tinh Nguyệt về phòng. Tuy nhiên, ẩn sau dáng vẻ ấm áp kia lại là một ánh mắt chứa đầy sự hài lòng tàn nhẫn.
Khi cơ hội ấy bất ngờ xuất hiện, tâm trí Cố Ngải Sa đã tràn ngập niềm sung sướng tột đỉnh, tựa như ông trời đang gật đầu tán thưởng cho kế hoạch trả thù mà ả đã ấp ủ bấy lâu. Một cảm giác hân hoan dần dần lan tỏa khắp cơ thể, khiến trái tim ả đập rộn ràng sôi nổi nơi lồng ngực. Từng mảnh ghép của kế hoạch bỗng chốc trở nên rõ ràng, như những tia sáng le lói xuyên qua màn đêm u ám. Ả cảm nhận được sự ủng hộ từ vũ trụ, như thể mọi thứ đang diễn ra theo đúng ý muốn của mình. Niềm vui này không chỉ đơn thuần là sự háo hức mà còn là sự khẳng định rằng những nỗ lực của ả cuối cùng cũng đã được đền đáp, và thời khắc huy hoàng sắp làm thay đổi cuộc đời ả đang đến gần hơn bao giờ hết.
Giữa lúc ả đang chìm đắm rồi bản thân sẽ giẫm đạp Tinh Nguyệt dưới chân như thế nào thì cô gái vốn đang yếu ớt tới mức phải dựa vào người ả lại chợt đứng thẳng dậy, vặn vặn cổ tay giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Cô giả vờ phát bệnh?" Cố Ngải Sa kinh hãi lùi về sau một bước. Ả biết mình không bao giờ có thể trở thành đối thủ xứng tầm với Tinh Nguyệt nếu cô ta vẫn còn khỏe mạnh.
Ấy vậy mà Tinh Nguyệt lại nhẹ lắc đầu: "Tôi nào rảnh rỗi chứ. Bệnh quả thật có tái phát, song chẳng đau đến mức tôi thường thể hiện. Chỉ là kiếm cái cớ tránh tầm mắt của bọn họ thôi."
"Có phải cô đã biết gì rồi, đúng không?" Cố Ngải Sa đề phòng vạn phần, chăm chú nhìn vào từng hành động của người đối diện. (1)
"Biết gì cơ?" Tinh Nguyệt bật cười ra tiếng, từ tốn phủi phủi cánh tay vừa nãy đã chạm vào ả ta, "Biết cô đi gặp hai kẻ khốn kiếp kia à? Biết cô cùng bọn họ hợp tác nghĩ kế ném tôi vào hố lửa à? Hay biết thời điểm bữa tiệc này diễn ra cũng là lúc các người hành động? Cô muốn hỏi cái nào đây?"
Thân thể Cố Ngải Sa theo từng câu từng chữ Tinh Nguyệt thốt ra càng lúc càng run rẩy lợi hại hơn, cảm giác lạnh toát lan tỏa toàn bộ khắp cơ thể. Mồ hội lạnh rịn ra đầy trên trán, khiến từng giọt lăn dài như những ký ức đầy ám ảnh trong quá khứ đang dần được tái diễn lại. Ả cảm nhận được sự đe dọa từ ánh mắt sắc lạnh ấy, nó chẳng khác nào một con thú hoang đang chuẩn bị lao vào tấn công ả, mạnh bạo cắn đứt cổ họng ả chỉ bằng một cú đớp. Trong khoảnh khắc đó, mọi âm thanh xung quanh bỗng trở nên xa lạ, như thể thế giới đang dần thu bé lại, chỉ còn lại hai người bọn họ. Nỗi bất an gấp gáp dâng lên, khiến ả không thể thở nổi bởi những suy nghĩ hỗn loạn đổ xô về cùng một lúc. Vô vàn câu hỏi "liệu mình có thể trốn chạy?" cứ xoay vần quanh suy nghĩ của Cố Ngải Sa. Chân tay bắt đầu trở nên tê liệt, chẳng thể nhúc nhích, tất cả chỉ còn đọng lại một nỗi sợ hãi tột cùng, khiến ả có cảm giác như mình đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng không còn lối thoát.
"Gậy ông đập lưng ông. Vậy nên Cố Ngải Sa à, đừng nỡ lòng trách chị gái cô độc ác nhé, là do cô tự làm tự chịu thôi."
"Hóa ra đây chính là đại tiểu thư Cố gia thất lạc bao năm kia đấy à, trông cũng xinh đẹp đấy chứ."
"Thật sao? Nhưng phải công nhận rằng với phong thái như thế này, cô ta rõ ràng chẳng phải kẻ tầm thường!" (3)
"Có điều...mất tích nhiều năm đến thế, bây giờ lại đột ngột xuất hiện...Ai mà biết được thực sự có đúng là cô ta hay không" (7)
"Ông chủ Cố cũng đã lên tiếng vậy rồi, không lẽ cậu nghi ngờ cách làm việc của ngài ấy sao?"
Bước chân Tinh Nguyệt chậm rãi lướt trên tấm thảm nhung màu đỏ, nụ cười dịu dàng vẫn luôn vẽ trên môi mà chưa từng xê dịch chút nào. Thế nhưng ẩn đằng sau đôi mắt trầm lặng ấy lại là vô số ý nghĩ cực đoan độc ác như sóng thần trỗi dậy từ phía mặt biển đen ngòm, lẳng lặng liếc nhìn mọi thứ xung quanh. Không khí quanh cô đã bắt đầu trở nên đặc lại, chẳng còn sự hào hoa mà buổi tiệc cố khoác lên mình khi chôn vùi sau lớp vỏ bọc đó chính là một cảm giác ngột ngạt âm ỉ bởi những tia dò xét, nghi ngờ dần dần bao vây lấy cô từ bốn phương tám hướng. Song Tinh Nguyệt lại không hề nao núng, vẫn cực kỳ tự tin uyển chuyển tiến về phía Cố Triệu Xuyên với sự hoàn mỹ cô cố tình phô bày cho bọn họ thấy. (3)
"Mất tích nhiều năm...hiện tại quay về chỉ để giành giật tài sản thôi chứ gì. Mấy thứ này tôi lại lạ quá nữa."
"Nhớ ra rồi! Cô ta chính là con đàn bà dám lên mặt từ chối tôi hôm trước. Chẳng trách ông chủ Cố hạ mình đi xin lỗi, chẳng trách cô ta dám ăn nói ngông cuồng. Quả nhiên không đơn giản mà."
"Nhìn cha cô ta cười kìa, đúng kiểu thương yêu ra mặt chẳng tiếc thứ gì cho con. Còn Ngải Sa thì...xem ra ả ta cũng sắp hết thời rồi" (2
Tinh Nguyệt đều nghe thấy hết, nhưng cô vẫn bước đi với vẻ ngoài không chút gợn sóng, vô cảm đến lạ thường. Mấy lời xì xào bàn tán đó, dù cho sắc bén hơn cả những mũi dao thì cũng chẳng thể chạm tới được cô. Cuộc chơi mà cô mong đợi bấy lâu còn chưa chính thức mở màn thì sao lại phải vội vàng kia chứ. Ngọn lửa tham vọng đã bắt đầu âm thầm cháy sáng, dần bùng phát một cách mãnh liệt trong cõi lòng Tinh Nguyệt. ( 1 )
Đám đông cứ tiếp tục bàn tán, song chẳng ai trong số họ nhận ra nụ cười trên môi Tinh Nguyệt đã dần chuyển từ dịu dàng sang ẩn ý, cùng đôi mắt lóe lên thứ ánh sáng khát máu đầy lạnh lẽo.
Đáng thương làm sao, rồi cuối cùng các người chỉ có thể làm con rối cho ta thôi.
"Chào buổi tối, thưa cha." Tinh Nguyệt dừng chân đứng bên cạnh Cố Triệu Xuyên, ngoan ngoãn lên tiếng chào hỏi. (7)
Một lần nữa nghe con gái gọi mình là cha, Cố Triệu Xuyên cười càng thêm vui vẻ, hòa nhã đáp: "Cứ thoải mái chơi cho thỏa thích nhé. Bữa tiệc này được tổ chức riêng cho con đó, ra trò chuyện với người ta đi con, họ tò mò rất nhiều về nhân vật chính của ngày hôm nay đấy.
"Lát nữa con có thể xin phép rời đi trước không ạ?" Tinh Nguyệt ngại ngùng nói nhỏ, "Mặc dù khá là thất lễ nhưng bỗng dưng con thấy mệt quá."
Cố Triệu Xuyên lo lắng nhìn cô, theo bản năng giơ tay ra dìu con mình, "Sao thế con? Cơ thể lại đau nữa à? Con còn chịu nổi không? Đã uống thuốc vào chưa?"
Tinh Nguyệt chậm rãi lắc đầu, xấu hổ nắm chặt vạt váy màu ngọc bích.
Cố Triệu Xuyên chợt cảm thấy trong lòng như đang dấy lên một cỗ tức giận khó mà kiềm chế nổi khi biết được chuyện này. Ông còn chẳng thể tưởng tượng ra con gái mình lại có thể bỏ bê sức khỏe của bản thân ngay trong ngày quan trọng đến thế. Dù biết rõ rằng đây là thời điểm Tinh Nguyệt nên tận hưởng và giao lưu với mọi người, song ông không có cách nào ngăn chặn nổi nỗi lo âu đang bành trướng trong đầu óc. Mọi ánh mắt của quan khách đều đổ dồn vào họ, khiến ông khó lòng quở trách cô ngay lập tức. Ông ngập ngừng cùng lưỡng lự, và rồi lại đắn đo chẳng biết có nên kéo Tinh Nguyệt lại và nhắc nhở cô về việc chăm sóc bản thân hay không.
Khi ông còn đang băn khoăn suy nghĩ, Cố Ngải Sa đã xuất hiện một cách kịp thời với khuôn mặt rạng rỡ tràn đầy sức sống. Nhận thấy tình hình có dấu hiệu trở nên không tốt, ả vội vàng tiến tới, ánh mắt đầy quan tâm hướng về chị gái, hiểu chuyện bảo: “Để con đưa chị về phòng nghỉ ngơi một chút có được không a?"
Ả nhẹ nhàng đưa ra lời đề nghị, như thể đã biết rõ tâm tư dối trá của cha mình.
Cố Triệu Xuyên thoáng chốc thở phào nhẹ nhõm, lòng ông cũng dịu lại phần nào: “Cảm ơn con, Ngải Sa. Nhớ chăm sóc chị thật tốt nhé.” Ông nói với hy vọng rằng khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi ấy sẽ giúp Tinh Nguyệt hồi phục sức lực được phần nào. Dù còn nhiều điều cần phải suy nghĩ, nhưng ông biết rằng sức khỏe của con gái vẫn nên là ưu tiên hàng đầu.
Cố Ngải Sa nhẹ nhàng đưa tay ra, dịu dàng xoay người đỡ Tinh Nguyệt về phòng. Tuy nhiên, ẩn sau dáng vẻ ấm áp kia lại là một ánh mắt chứa đầy sự hài lòng tàn nhẫn.
Khi cơ hội ấy bất ngờ xuất hiện, tâm trí Cố Ngải Sa đã tràn ngập niềm sung sướng tột đỉnh, tựa như ông trời đang gật đầu tán thưởng cho kế hoạch trả thù mà ả đã ấp ủ bấy lâu. Một cảm giác hân hoan dần dần lan tỏa khắp cơ thể, khiến trái tim ả đập rộn ràng sôi nổi nơi lồng ngực. Từng mảnh ghép của kế hoạch bỗng chốc trở nên rõ ràng, như những tia sáng le lói xuyên qua màn đêm u ám. Ả cảm nhận được sự ủng hộ từ vũ trụ, như thể mọi thứ đang diễn ra theo đúng ý muốn của mình. Niềm vui này không chỉ đơn thuần là sự háo hức mà còn là sự khẳng định rằng những nỗ lực của ả cuối cùng cũng đã được đền đáp, và thời khắc huy hoàng sắp làm thay đổi cuộc đời ả đang đến gần hơn bao giờ hết.
Giữa lúc ả đang chìm đắm rồi bản thân sẽ giẫm đạp Tinh Nguyệt dưới chân như thế nào thì cô gái vốn đang yếu ớt tới mức phải dựa vào người ả lại chợt đứng thẳng dậy, vặn vặn cổ tay giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Cô giả vờ phát bệnh?" Cố Ngải Sa kinh hãi lùi về sau một bước. Ả biết mình không bao giờ có thể trở thành đối thủ xứng tầm với Tinh Nguyệt nếu cô ta vẫn còn khỏe mạnh.
Ấy vậy mà Tinh Nguyệt lại nhẹ lắc đầu: "Tôi nào rảnh rỗi chứ. Bệnh quả thật có tái phát, song chẳng đau đến mức tôi thường thể hiện. Chỉ là kiếm cái cớ tránh tầm mắt của bọn họ thôi."
"Có phải cô đã biết gì rồi, đúng không?" Cố Ngải Sa đề phòng vạn phần, chăm chú nhìn vào từng hành động của người đối diện. (1)
"Biết gì cơ?" Tinh Nguyệt bật cười ra tiếng, từ tốn phủi phủi cánh tay vừa nãy đã chạm vào ả ta, "Biết cô đi gặp hai kẻ khốn kiếp kia à? Biết cô cùng bọn họ hợp tác nghĩ kế ném tôi vào hố lửa à? Hay biết thời điểm bữa tiệc này diễn ra cũng là lúc các người hành động? Cô muốn hỏi cái nào đây?"
Thân thể Cố Ngải Sa theo từng câu từng chữ Tinh Nguyệt thốt ra càng lúc càng run rẩy lợi hại hơn, cảm giác lạnh toát lan tỏa toàn bộ khắp cơ thể. Mồ hội lạnh rịn ra đầy trên trán, khiến từng giọt lăn dài như những ký ức đầy ám ảnh trong quá khứ đang dần được tái diễn lại. Ả cảm nhận được sự đe dọa từ ánh mắt sắc lạnh ấy, nó chẳng khác nào một con thú hoang đang chuẩn bị lao vào tấn công ả, mạnh bạo cắn đứt cổ họng ả chỉ bằng một cú đớp. Trong khoảnh khắc đó, mọi âm thanh xung quanh bỗng trở nên xa lạ, như thể thế giới đang dần thu bé lại, chỉ còn lại hai người bọn họ. Nỗi bất an gấp gáp dâng lên, khiến ả không thể thở nổi bởi những suy nghĩ hỗn loạn đổ xô về cùng một lúc. Vô vàn câu hỏi "liệu mình có thể trốn chạy?" cứ xoay vần quanh suy nghĩ của Cố Ngải Sa. Chân tay bắt đầu trở nên tê liệt, chẳng thể nhúc nhích, tất cả chỉ còn đọng lại một nỗi sợ hãi tột cùng, khiến ả có cảm giác như mình đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng không còn lối thoát.
"Gậy ông đập lưng ông. Vậy nên Cố Ngải Sa à, đừng nỡ lòng trách chị gái cô độc ác nhé, là do cô tự làm tự chịu thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.