Chương 570: Buổi lễ trao giải (5)
Hàn Trinh Trinh
18/05/2021
Hàn Văn Hạo chậm rãi từ trên ghế salon đứng lên, đầu tiên là nhìn cô ta một cái, rồi chậm rãi cúi đầu, cởi bao tay da màu đen của mình, ném cho Hi Thần, ngẩng đầu lên, hai mắt giống như con Báo nhỏ rình mồi, mang theo tàn nhẫn đáng sợ nhìn cô ta ————
Trầm Ngọc Lộ nhất thời hoảng sợ, trợn to cặp mắt nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo từng bước, từng bước đi tới trước mặt cô ta, sắc mặt bình lặng giống như bóng đêm, trên thế giới này, không có ai biết người đàn ông này đang suy nghĩ gì, chỉ thấy hắn chậm rãi vươn tay, bóp cằm Trầm Ngọc Lộ, nâng mặt của cô ta lên ————
Trầm Ngọc Lộ bị sợ giống như bị rắn cắn, nhìn hắn, da mặt sau khi bị xé rách, Hồ Điệp sợ nhất là người đàn ông này, sợ nhất, sợ nhất người đàn ông này.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo lạnh lùng rời khỏi khuôn mặt Trầm Ngọc Lộ, chậm rãi, thật chậm rãi, ánh mắt hắn giống như một con Báo nhỏ đang ẩn nấp, nhìn Trầm Ngọc Lộ chậm rãi nói: "Giỏi cho một con bướm, bẻ gảy cánh còn có thể bay lên lần nữa, sáu năm trước, niệm tình cô đã từng ở bên tôi, tha cho cô một mạng, không nghĩ tới, tôi nhất thời mềm lòng, tạo ra sai lầm lớn hôm nay ———— Cô thật to gan, lại dám khiêu chiến tôi?"
Trầm Ngọc Lộ hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch nhìn hắn, nhưng cũng không dám nhúc nhích, thậm chí không dám nói lời nào, sợ vừa nói, là hắn có thể biết manh mối nhiều hơn!
Cửa nhẹ nhàng chậm rãi mở ra, Daniel cũng mặt lạnh đi vào, phía sau là Mặc Nhã và Hạo Vũ theo vào, còn có Sophie, trong tay Sophie mang theo một cái cặp công văn, vẻ mặt cũng nghiêm túc nhìn cô ta!
Trầm Ngọc Lộ liếc mắt nhìn Daniel một cái, lúc này mới phát hiện, thứ Sophie cầm trong tay là túi công văn chuyên dụng của chánh phủ Nhật Bản, trong lòng của cô ta lạnh lẽo, thở phì phò, trừng chặt Hàn Văn Hạo!
Hàn Văn Hạo nhìn cô ta, trầm giọng nói: "Cô đừng cho rằng, đổi một miếng da, đổi mùi vị của cô, cô liền cho rằng cô không phải là cô? Giết Trầm Ngọc Lộ thật, chỉnh dung thành cô ấy, đóng kịch tiếp cận hoàng phi Nhật Bản, cố ý tạo ra thế lực hắc đạo, liền muốn chống lại tôi?"
Trầm Ngọc Lộ vẫn nhìn hai tròng mắt của hắn, cắn chặt răng, nói: "Tại sao anh biết tôi chính là Hồ Điệp?"
Hàn Văn Hạo cười lạnh, siết chặt cằm của cô ta nói: "Cô vĩnh viễn đừng quên, cô không phải là con bươm bướm thật, cô là người ———— Cô là một người khác với Trầm Ngọc Lộ ———— Xem như cô thay đổi hình dạng của cô ấy, để tôi không nhận ra mặt của cô, để tôi không ngửi được mùi vị trên người cô, sẽ không phát hiện ra được? ADN của người với người luôn không đồng dạng như vậy ————"
Lúc này, trái tim Trầm Ngọc Lộ đột nhiên căng thẳng, liếc nhìn Mặc Nhã nhận lấy tài liệu trong tay Sophie, mở ra, bày ra cho cô ta nhìn, nói: "ADN bên trái, là Trầm Ngọc Lộ thật, tóc khi còn bé, bên phải là tóc của Trầm Ngọc Lộ bây giờ, AND các người chênh lệch 60%! Chúng tôi đã đem kết quả này, chuyển giao cho hoàng phi Nhật Bản! sau khi cô ấy biết, vô cùng tức giận, hạn cho cô vài ngày sau, trở về nước ————"
Daniel mới từ Nhật Bản quay về, vẻ mặt đông lạnh nhìn Trầm Ngọc Lộ.
Trầm Ngọc Lộ căng thẳng nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh phát hiện được tôi khi nào?"
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn cô nói: "Còn nhớ rõ đêm hôm đó, cô dẫn tôi đi vào thang máy, tôi theo cô cùng nhau tiến vào phòng, lúc cô muốn hôn tôi ————Cô quá động tình, muốn học tàn nhẫn giống tôi, còn chưa đủ, bị tôi mê hoặc ————"
Trầm Ngọc Lộ nhanh chóng nhớ lại lúc Hàn Văn Hạo cúi đầu chuẩn bị hôn lên mình, trong lúc đó, nếu mình thật lòng tiếp nhận nụ hôn của hắn, đầu lưỡi của mình chắc chắn có thói quen cuốn lại, cô ta tức giận nhìn Hàn Văn Hạo, hai tròng mắt chợt đỏ bừng!
Hàn Văn Hạo nhắc cằm của cô ta, lạnh lùng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, nói: "Gương mặt xinh đẹp như vậy, chính xác xuất hiện trước sân khấu, đủ đánh vào thị giác và hưởng thụ, đáng tiếc gương mặt này ———— Không phải của cô ———— Vì báo thù, cái gì cô cũng nguyện ý làm, ngang nhiên không sửa đổi bản tính tàn nhẫn, cô nói tôi làm sao bỏ qua cho cô?"
Trầm Ngọc Lộ cắn chặt răng, giận dữ rơi lệ, không dám nói nữa!
Hàn Văn Hạo nới lỏng ngón tay, buông cằm của cô ta, lạnh lùng nói tiếp: "Nói!! Kế hoạch tối nay của cô!"
Trầm Ngọc Lộ trừng chặt hắn, không lên tiếng, nước mắt từng viên rơi xuống!
"Không nói?" Hàn Văn Hạo híp mắt, thần kỳ nhìn Trầm Ngọc Lộ, hắn cười một tiếng, nói: "Cô biết tôi đang cho cô cơ hội chứ? Cô không cần ————"
Ánh mắt hắn lạnh lùng vừa thu lại, chậm rãi nhìn cô ta một cái, ngồi trở lại trên ghế sa lon, cùng Daniel nhìn cô ta, từng điểm một, phân tích kế hoạch của cô ta, nói: "Phụ nữ trên mặt tình cảm bị thương, phần đông bọn họ sẽ lựa chọn đi tổn thương phụ nữ, buổi lễ trao giải tối nay, bên cạnh Hạ Tuyết, đều là cao thủ, cô nhất định không đến gần được cô ấy, trong hội trường tôi đã an bài mọi người, cô cũng không hại được cô ấy ———— Như vậy ———— Chỉ có khi cô ấy ở trên khán đài, cô mới có cơ hội này ————"
Ánh mắt hắn trong nháy mắt lạnh lẽo, nhìn chòng chọc Trầm Ngọc Lộ, mím chặt môi mỏng, chậm rãi buông ra, từng chữ, từng chữ nói: "Bên ngoài sân vận động ———— Nhất định cô đã an bài tay bắn tỉa từ xa!"
Hứa Mặc và Nhậm Phong nhanh chóng đi ra ngoài, Chính Hách nhai kẹo cao su, ánh mắt lạnh lẽo, phân phó Hi Thần nói: "Chuẩn bị cho tôi một cây súng trường, tôi muốn gặp qua người kia ————"
Toàn thân Trầm Ngọc Lộ lạnh lẽo phát run, đứng tại chỗ, thở phì phò nhìn Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Hạo cũng lạnh lùng nhìn cô ta, một đôi mắt ẩn chứa rất nhiều số liệu, cô ta dường như đã tiến vào trong bẫy rập của hắn, cả đời không cách nào lật người, thế nhưng hắn lại không giết chết cô ta, hắn cứ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt sâu lạnh như dao găm, lần lượt cắm vào trong trái tim của cô ta.
"Tổng Tài ———— Cô gái kia ————" Tả An Na tiến lên một bước, nhìn Hàn Văn Hạo và Daniel hỏi.
Hàn Văn Hạo chớp mắt, ánh mắt lạnh lùng, nhìn bộ dáng Trầm Ngọc Lộ phát run, nước mắt rơi xuống, hắn chậm rãi mở miệng ————"Cút ———— Để cho cô ta tham gia hết buổi lễ trao giải này ————"
Trầm Ngọc Lộ lập tức sửng sốt nhìn hắn, trong lòng càng lo sợ hơn, vẫn không dám tin nhìn hắn.
"Cút ————" Ánh mắt Hàn Văn Hạo cứng rắn, nhìn cô ta lạnh lùng nói!
Trầm Ngọc Lộ run rẩy xoay người, cảm giác sau lưng mình chợt lạnh, giống như cô ta cảm giác có rất nhiều khẩu súng nhắm ngay mình, tay cô ta run run nắm khóa cửa, kéo ra, một cơn gió lạnh đập vào mặt, cô ta nhanh chóng chạy thẳng ra bên ngoài ————
"Tổng Tài ———— Tại sao anh phải thả cô ta?" Tả An Na lập tức nhìn Hàn Văn Hạo không hiểu, hỏi.
Daniel mỉm cười nhìn Tả An Na nói: "Như vậy một người khác, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tối nay ———— Trước hết xem xét buổi lễ trao giải thôi ————"
Trầm Ngọc Lộ lạnh lẽo nhanh chóng sợ đi ra sân khấu, nói với BTC thân thể mình khó chịu, cho nên không cách nào trao giải thưởng, sau khi giải thích xong, sắc mặt tái nhợt, mất hết ý thức ngồi trở lại chỗ cũ, Trác Bách Quân thấy cô ta trở lại, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm cô ta, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Trầm Ngọc Lộ không dám lên tiếng, hai mắt rưng rưng ngồi trong hội trường, cắn chặt răng nhớ tới thái độ tàn nhẫn của Hàn Văn Hạo lúc nảy, cô ta nắm chặt hai bên ghế, ngẩng mặt nói: "Cuộc sống này chính là phải đánh cuộc một lần! Bây giờ tôi nhìn xem Hạ Tuyết cô có thể đoạt ảnh hậu hay không!! Trầm Ngọc Lộ tôi trước khi chết, cũng muốn thắng cô một lần!!"
Trầm Ngọc Lộ nhất thời hoảng sợ, trợn to cặp mắt nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo từng bước, từng bước đi tới trước mặt cô ta, sắc mặt bình lặng giống như bóng đêm, trên thế giới này, không có ai biết người đàn ông này đang suy nghĩ gì, chỉ thấy hắn chậm rãi vươn tay, bóp cằm Trầm Ngọc Lộ, nâng mặt của cô ta lên ————
Trầm Ngọc Lộ bị sợ giống như bị rắn cắn, nhìn hắn, da mặt sau khi bị xé rách, Hồ Điệp sợ nhất là người đàn ông này, sợ nhất, sợ nhất người đàn ông này.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo lạnh lùng rời khỏi khuôn mặt Trầm Ngọc Lộ, chậm rãi, thật chậm rãi, ánh mắt hắn giống như một con Báo nhỏ đang ẩn nấp, nhìn Trầm Ngọc Lộ chậm rãi nói: "Giỏi cho một con bướm, bẻ gảy cánh còn có thể bay lên lần nữa, sáu năm trước, niệm tình cô đã từng ở bên tôi, tha cho cô một mạng, không nghĩ tới, tôi nhất thời mềm lòng, tạo ra sai lầm lớn hôm nay ———— Cô thật to gan, lại dám khiêu chiến tôi?"
Trầm Ngọc Lộ hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch nhìn hắn, nhưng cũng không dám nhúc nhích, thậm chí không dám nói lời nào, sợ vừa nói, là hắn có thể biết manh mối nhiều hơn!
Cửa nhẹ nhàng chậm rãi mở ra, Daniel cũng mặt lạnh đi vào, phía sau là Mặc Nhã và Hạo Vũ theo vào, còn có Sophie, trong tay Sophie mang theo một cái cặp công văn, vẻ mặt cũng nghiêm túc nhìn cô ta!
Trầm Ngọc Lộ liếc mắt nhìn Daniel một cái, lúc này mới phát hiện, thứ Sophie cầm trong tay là túi công văn chuyên dụng của chánh phủ Nhật Bản, trong lòng của cô ta lạnh lẽo, thở phì phò, trừng chặt Hàn Văn Hạo!
Hàn Văn Hạo nhìn cô ta, trầm giọng nói: "Cô đừng cho rằng, đổi một miếng da, đổi mùi vị của cô, cô liền cho rằng cô không phải là cô? Giết Trầm Ngọc Lộ thật, chỉnh dung thành cô ấy, đóng kịch tiếp cận hoàng phi Nhật Bản, cố ý tạo ra thế lực hắc đạo, liền muốn chống lại tôi?"
Trầm Ngọc Lộ vẫn nhìn hai tròng mắt của hắn, cắn chặt răng, nói: "Tại sao anh biết tôi chính là Hồ Điệp?"
Hàn Văn Hạo cười lạnh, siết chặt cằm của cô ta nói: "Cô vĩnh viễn đừng quên, cô không phải là con bươm bướm thật, cô là người ———— Cô là một người khác với Trầm Ngọc Lộ ———— Xem như cô thay đổi hình dạng của cô ấy, để tôi không nhận ra mặt của cô, để tôi không ngửi được mùi vị trên người cô, sẽ không phát hiện ra được? ADN của người với người luôn không đồng dạng như vậy ————"
Lúc này, trái tim Trầm Ngọc Lộ đột nhiên căng thẳng, liếc nhìn Mặc Nhã nhận lấy tài liệu trong tay Sophie, mở ra, bày ra cho cô ta nhìn, nói: "ADN bên trái, là Trầm Ngọc Lộ thật, tóc khi còn bé, bên phải là tóc của Trầm Ngọc Lộ bây giờ, AND các người chênh lệch 60%! Chúng tôi đã đem kết quả này, chuyển giao cho hoàng phi Nhật Bản! sau khi cô ấy biết, vô cùng tức giận, hạn cho cô vài ngày sau, trở về nước ————"
Daniel mới từ Nhật Bản quay về, vẻ mặt đông lạnh nhìn Trầm Ngọc Lộ.
Trầm Ngọc Lộ căng thẳng nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh phát hiện được tôi khi nào?"
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn cô nói: "Còn nhớ rõ đêm hôm đó, cô dẫn tôi đi vào thang máy, tôi theo cô cùng nhau tiến vào phòng, lúc cô muốn hôn tôi ————Cô quá động tình, muốn học tàn nhẫn giống tôi, còn chưa đủ, bị tôi mê hoặc ————"
Trầm Ngọc Lộ nhanh chóng nhớ lại lúc Hàn Văn Hạo cúi đầu chuẩn bị hôn lên mình, trong lúc đó, nếu mình thật lòng tiếp nhận nụ hôn của hắn, đầu lưỡi của mình chắc chắn có thói quen cuốn lại, cô ta tức giận nhìn Hàn Văn Hạo, hai tròng mắt chợt đỏ bừng!
Hàn Văn Hạo nhắc cằm của cô ta, lạnh lùng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, nói: "Gương mặt xinh đẹp như vậy, chính xác xuất hiện trước sân khấu, đủ đánh vào thị giác và hưởng thụ, đáng tiếc gương mặt này ———— Không phải của cô ———— Vì báo thù, cái gì cô cũng nguyện ý làm, ngang nhiên không sửa đổi bản tính tàn nhẫn, cô nói tôi làm sao bỏ qua cho cô?"
Trầm Ngọc Lộ cắn chặt răng, giận dữ rơi lệ, không dám nói nữa!
Hàn Văn Hạo nới lỏng ngón tay, buông cằm của cô ta, lạnh lùng nói tiếp: "Nói!! Kế hoạch tối nay của cô!"
Trầm Ngọc Lộ trừng chặt hắn, không lên tiếng, nước mắt từng viên rơi xuống!
"Không nói?" Hàn Văn Hạo híp mắt, thần kỳ nhìn Trầm Ngọc Lộ, hắn cười một tiếng, nói: "Cô biết tôi đang cho cô cơ hội chứ? Cô không cần ————"
Ánh mắt hắn lạnh lùng vừa thu lại, chậm rãi nhìn cô ta một cái, ngồi trở lại trên ghế sa lon, cùng Daniel nhìn cô ta, từng điểm một, phân tích kế hoạch của cô ta, nói: "Phụ nữ trên mặt tình cảm bị thương, phần đông bọn họ sẽ lựa chọn đi tổn thương phụ nữ, buổi lễ trao giải tối nay, bên cạnh Hạ Tuyết, đều là cao thủ, cô nhất định không đến gần được cô ấy, trong hội trường tôi đã an bài mọi người, cô cũng không hại được cô ấy ———— Như vậy ———— Chỉ có khi cô ấy ở trên khán đài, cô mới có cơ hội này ————"
Ánh mắt hắn trong nháy mắt lạnh lẽo, nhìn chòng chọc Trầm Ngọc Lộ, mím chặt môi mỏng, chậm rãi buông ra, từng chữ, từng chữ nói: "Bên ngoài sân vận động ———— Nhất định cô đã an bài tay bắn tỉa từ xa!"
Hứa Mặc và Nhậm Phong nhanh chóng đi ra ngoài, Chính Hách nhai kẹo cao su, ánh mắt lạnh lẽo, phân phó Hi Thần nói: "Chuẩn bị cho tôi một cây súng trường, tôi muốn gặp qua người kia ————"
Toàn thân Trầm Ngọc Lộ lạnh lẽo phát run, đứng tại chỗ, thở phì phò nhìn Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Hạo cũng lạnh lùng nhìn cô ta, một đôi mắt ẩn chứa rất nhiều số liệu, cô ta dường như đã tiến vào trong bẫy rập của hắn, cả đời không cách nào lật người, thế nhưng hắn lại không giết chết cô ta, hắn cứ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt sâu lạnh như dao găm, lần lượt cắm vào trong trái tim của cô ta.
"Tổng Tài ———— Cô gái kia ————" Tả An Na tiến lên một bước, nhìn Hàn Văn Hạo và Daniel hỏi.
Hàn Văn Hạo chớp mắt, ánh mắt lạnh lùng, nhìn bộ dáng Trầm Ngọc Lộ phát run, nước mắt rơi xuống, hắn chậm rãi mở miệng ————"Cút ———— Để cho cô ta tham gia hết buổi lễ trao giải này ————"
Trầm Ngọc Lộ lập tức sửng sốt nhìn hắn, trong lòng càng lo sợ hơn, vẫn không dám tin nhìn hắn.
"Cút ————" Ánh mắt Hàn Văn Hạo cứng rắn, nhìn cô ta lạnh lùng nói!
Trầm Ngọc Lộ run rẩy xoay người, cảm giác sau lưng mình chợt lạnh, giống như cô ta cảm giác có rất nhiều khẩu súng nhắm ngay mình, tay cô ta run run nắm khóa cửa, kéo ra, một cơn gió lạnh đập vào mặt, cô ta nhanh chóng chạy thẳng ra bên ngoài ————
"Tổng Tài ———— Tại sao anh phải thả cô ta?" Tả An Na lập tức nhìn Hàn Văn Hạo không hiểu, hỏi.
Daniel mỉm cười nhìn Tả An Na nói: "Như vậy một người khác, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tối nay ———— Trước hết xem xét buổi lễ trao giải thôi ————"
Trầm Ngọc Lộ lạnh lẽo nhanh chóng sợ đi ra sân khấu, nói với BTC thân thể mình khó chịu, cho nên không cách nào trao giải thưởng, sau khi giải thích xong, sắc mặt tái nhợt, mất hết ý thức ngồi trở lại chỗ cũ, Trác Bách Quân thấy cô ta trở lại, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm cô ta, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Trầm Ngọc Lộ không dám lên tiếng, hai mắt rưng rưng ngồi trong hội trường, cắn chặt răng nhớ tới thái độ tàn nhẫn của Hàn Văn Hạo lúc nảy, cô ta nắm chặt hai bên ghế, ngẩng mặt nói: "Cuộc sống này chính là phải đánh cuộc một lần! Bây giờ tôi nhìn xem Hạ Tuyết cô có thể đoạt ảnh hậu hay không!! Trầm Ngọc Lộ tôi trước khi chết, cũng muốn thắng cô một lần!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.