Chương 548: Chết để cưới vợ nhỏ
Hàn Trinh Trinh
18/05/2021
Trên tầng thượng xuất hiện một thi thể!
Người phụ trách dây thép Tiểu Lưu, nằm trong vũng máu, cặp mắt lộ ra kinh hoàng và sợ hãi, máu tươi nhỏ giọt.
Hứa Mặc và Nhậm Phong cùng Mặc Nhã đeo găng tay trắng, trước lúc cảnh sát chưa tới, ba người bọn họ cùng ngồi xổm xuống, quan sát thi thể này, Mặc Nhã nhìn người đàn ông kinh hoàng trước khi rời khỏi nhân thế, cô nói ngay: "Người làm đứt dây thép, là người khác!"
Hứa Mặc và Nhậm Phong cùng nhìn về phía cô.
Mặc Nhã đưa găng tay trắng chỉ vào cặp mắt kinh hoàng của người đàn ông kia, chậm rãi nói: "Nếu là đồng bọn, kế hoạch thất bại, hắn phải có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng con ngươi người đàn ông này trừng lớn như vậy, hiển nhiên là chuyện đột ngột xảy ra, không kịp năn nỉ, liền bị người dùng lưỡi dao cắt cổ, một đao trí mạng!!"
Hứa Mặc hơi nghiêng người, nhìn người đàn ông này ngã vào trong vũng máu, vết cắt trên cổ, máu tươi còn chưa khô, nhưng hắn nhìn chằm chằm vào vết máu đó, lập tức nói: "dường như đây là một cô gái ra tay!"
Mặc Nhã lập tức loại bỏ thợ trang điểm, chuyên gia trang phục, chỉ đạo mỹ thuật ở tầng thượng, bao gồm Trầm Ngọc Lộ, tổng cộng 13 người phụ nữ, cô lập tức nói: "Mười mấy người này đều có hiềm nghi, nhưng tôi có chút ngạc nhiên, lúc các người đi lên lầu chót, không phải đã kiểm tra mỗi người rồi sao?"
Hứa Mặc và Nhậm Phong cũng ngạc nhiên gật đầu nói: "Đúng vậy ————"
Đang lúc này, Hạo Vũ cũng đi lên tầng thượng, nói: "Dụng cụ dò xét thông qua phản ứng nhiệt năng và khúc xạ vũ khí bằng kim loại để đạt tới hiệu quả cảnh báo, nhưng chúng ta kiểm tra vẫn còn để sót một điểm ———— Nếu có người cố ý đem lưỡi dao cất giấu trong cơ thể, chúng ta không kiểm tra ra được, bởi vì bên trong thân thể là nhiệt độ ————"
"Trong cơ thể!?" Mặc Nhã lập tức nhìn Hạo Vũ nói: "Anh nói là miệng!?"
Nhậm Phong nhướng mày, nhưng vẫn gọi điện thoại cho Hàn Văn Hạo.
Xe đang lao ra phía trước!!
Hàn Văn Hạo lập tức cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng nói: "Nói!"
Nhậm Phong trầm giọng báo cáo với Hàn Văn Hạo: "Một người phụ trách treo dây thép đã chết! Cổ bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt! Lúc chết con ngươi phóng đại, kinh hoàng khác thường, tôi nghi ngồ sau khi chuyện bị bại lộ, hắn bị giết diệt khẩu hoặc bị chịu tội thay!!"
"Thủ đoạn duy nhất của bọn họ chính là lợi dụng người chết để giết người!!" Hàn Văn Hạo cầm điện thoại di động, ánh mắt chợt lóe, giận dữ, nói: "Người này chảy cùng dòng máu với tôi, cho nên mới tàn nhẫn như vậy!! Cho rằng giết người đi, tôi sẽ không làm gì được hắn? Dây thép đột nhiên đứt, tất nhiên trong quá trình kéo xảy ra chuyện, hoặc là nút thắt bên hông Hạ Tuyết bị đứt!! Hoặc chính là người kéo dây thép tác quái!! Tìm ra mấy người kia, cùng nhau thẩm vấn!! Tốc độ phải mau!! Không để cho người khác cản chân, giành trước!"
"Dạ!" Nhậm Phong lập tức đồng ý, Hứa Mặc cũng đã nghe hết điện thoại của một người khác, nhìn Nhậm Phong nói: "Ba nhân viên treo dây thép, trên đường về thì xe ô tô xảy ra tai nạn, nổ tung chết hết rồi ————"
Hàn Văn Hạo cầm điện thoại di động, nghe nói như thế, ánh mắt ngưng tụ, trên mặt hiện ra vẻ khát máu, kích thích co quắp, nói: "Tốt ———— Làm rất tốt ————"
One-king!!!
Trác Bách Quân ngồi ở trước bàn làm việc, ánh mắt như ma quỷ, lại bình tĩnh nghe Trầm Ngọc Lộ báo cáo cho mình, hắn không lên tiếng!
Trầm Ngọc Lộ nắm điện thoại, ngồi trên giường bệnh, trên mặt cứng ngắc, không hề có chút tia máu, sâu kín nói: "Tôi ———— xem như tính sai một chút".
Trác Bách Quân không lên tiếng, chờ cô ta nói xong.
Ánh mắt Trầm Ngọc Lộ lóe sáng, xẹt qua một chút khó hiểu, nói: " xem như tính sai ———— Tôi không ngờ, Hàn Văn Hạo sẽ xem trọng một cô gái như vậy! Tôi vẫn cho rằng, nhiều lắm Hạ Tuyết chỉ là Dạ Thiên Thiên thứ hai, nhưng không nghĩ đến ———— Ở trong lòng Hàn Văn Hạo, Hạ Tuyết không giống như vậy ———— Nếu không, hắn không tốn nhiều công sức cứu cô ta một mạng ————"
Trác Bách Quân lại vô tình, nói: "Như vậy không phải tốt hơn sao? Chúng ta biết cô ta quan trọng hơn ————"
"Không!!" Trái tim Trầm Ngọc Lộ bị bóp chặt, đau đớn cô ta giận dữ, ở trước cửa sổ sát đất, nhìn cành cây Dương Thụ bị khô cằn ngoài cửa sổ, kích động nói: "Tôi vẫn cho rằng, Dạ Thiên Thiên mới là đối thủ lớn nhất của tôi!! Hắn không thể yêu Hạ Tuyết!! Không được!! Hắn không thể yêu bất cứ ai! Hắn không yêu tôi, thì hắn cũng không thể yêu bất cứ kẻ nào!!"
"Bình tĩnh đi!!" Trác Bách Quân lạnh giọng nói: "Lần này cô trở lại là muốn báo thù, chứ không phải nói chuyện yêu đương!! Hắn yêu người nào, không có quan hệ gì với cô! Mục đích cuối cùng của cô chính là muốn thanh trừ từng người đàn bà bên cạnh hắn!! Lần này cô giết Hạ Tuyết không thành, nhất định sẽ khiến cho hắn nghi ngờ, trước tiên cô nên bảo vệ tốt an nguy của bản thân mình thân đi!"
Trầm Ngọc Lộ cười lạnh, ngẩng mặt nói: "Có ai ———— Dám đụng đến tôi? Tôi là Em gái nuôi của hoàng phi Nhật Bản!! Bọn họ không có bất kỳ chứng cứ nào, chứng minh là tôi làm đấy!!"
Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, nếu muốn không có người biết, trừ phi đừng làm!
Trong một phòng bệnh khác!!
Hàn Văn Vũ ngồi bên giường bệnh của Hạ Tuyết, lấy lòng cười nói: "Thân ái, cô đừng tức giận anh cả tôi! Con báo nhỏ chết tiệt kia, có đôi khi không hiểu phong tình! Hắn cho rằng cô đang nhảy dù!"
Hàn Văn Kiệt vẫn còn nghỉ thời gian kết hôn, mặc âu phục đơn giản, ngồi ở một đầu kia giường bệnh của Hạ Tuyết, im lặng cười khẽ.
"À?" Hạ Tuyết vẫn chưa tỉnh hồn, cả người run rẩy, đang đắp cái chăn dầy cộm, nặng nề, nhưng vẫn cảm thấy thân thể mình bồng bềnh giữa không trung, khi cô nghe Hàn Văn Vũ nói vậy, cả người “phịch” một tiếng, nhảy dựng ngồi dậy, rất không khách khí nhìn Hàn Văn Vũ, hét lên: "Ý của anh là ———— Chị đây rơi xuống từ 100 tầng lầu, chín cái mạng cũng không đủ ngã chết, hắn cho rằng tôi đang nhảy dù, cho nên cũng không thèm tới nhìn tôi một cái?"
"Ách ————" Hàn Văn Vũ nhướng mày, lập tức nhìn em trai cầu cứu, lại lấy lòng cười nói: "Lúc đó chắc chắn hắn bị mù!! Cô tha thứ cho hắn, được không?"
Trong lòng của Hạ Tuyết có chút ủy khuất, cúi đầu không biết nói gì, chỉ cần nhớ tới vẻ mặt của Hàn Văn Hạo lúc rời khỏi, lòng không khỏi chua xót và khổ sở.
Hàn Văn Kiệt nhìn bộ dáng kia của cô, liền mỉm cười nói: "Hạ Tuyết ———— Anh trai tôi, bình thường suy nghĩ chuyện rất nhiều, làm rất nhiều việc, hắn luôn có lý do của mình ———— Thỉnh thoảng chăm sóc không chu đáo, cô tha thứ cho hắn đi ————"
"Dù có khó chịu thế nào đi nữa, dù có lý do gì đi nữa, lý do quan trọng đi nữa, không phải nên tới xem tôi trước sao? Tôi thiếu chút nữa chết rồi!! Muốn tôi chết để cưới vợ nhỏ sao?" Hạ Tuyết tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nói.
"Suốt ngày nói vớ vẩn!" Tiếng của Daniel từ bên ngoài truyền tới.
Người phụ trách dây thép Tiểu Lưu, nằm trong vũng máu, cặp mắt lộ ra kinh hoàng và sợ hãi, máu tươi nhỏ giọt.
Hứa Mặc và Nhậm Phong cùng Mặc Nhã đeo găng tay trắng, trước lúc cảnh sát chưa tới, ba người bọn họ cùng ngồi xổm xuống, quan sát thi thể này, Mặc Nhã nhìn người đàn ông kinh hoàng trước khi rời khỏi nhân thế, cô nói ngay: "Người làm đứt dây thép, là người khác!"
Hứa Mặc và Nhậm Phong cùng nhìn về phía cô.
Mặc Nhã đưa găng tay trắng chỉ vào cặp mắt kinh hoàng của người đàn ông kia, chậm rãi nói: "Nếu là đồng bọn, kế hoạch thất bại, hắn phải có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng con ngươi người đàn ông này trừng lớn như vậy, hiển nhiên là chuyện đột ngột xảy ra, không kịp năn nỉ, liền bị người dùng lưỡi dao cắt cổ, một đao trí mạng!!"
Hứa Mặc hơi nghiêng người, nhìn người đàn ông này ngã vào trong vũng máu, vết cắt trên cổ, máu tươi còn chưa khô, nhưng hắn nhìn chằm chằm vào vết máu đó, lập tức nói: "dường như đây là một cô gái ra tay!"
Mặc Nhã lập tức loại bỏ thợ trang điểm, chuyên gia trang phục, chỉ đạo mỹ thuật ở tầng thượng, bao gồm Trầm Ngọc Lộ, tổng cộng 13 người phụ nữ, cô lập tức nói: "Mười mấy người này đều có hiềm nghi, nhưng tôi có chút ngạc nhiên, lúc các người đi lên lầu chót, không phải đã kiểm tra mỗi người rồi sao?"
Hứa Mặc và Nhậm Phong cũng ngạc nhiên gật đầu nói: "Đúng vậy ————"
Đang lúc này, Hạo Vũ cũng đi lên tầng thượng, nói: "Dụng cụ dò xét thông qua phản ứng nhiệt năng và khúc xạ vũ khí bằng kim loại để đạt tới hiệu quả cảnh báo, nhưng chúng ta kiểm tra vẫn còn để sót một điểm ———— Nếu có người cố ý đem lưỡi dao cất giấu trong cơ thể, chúng ta không kiểm tra ra được, bởi vì bên trong thân thể là nhiệt độ ————"
"Trong cơ thể!?" Mặc Nhã lập tức nhìn Hạo Vũ nói: "Anh nói là miệng!?"
Nhậm Phong nhướng mày, nhưng vẫn gọi điện thoại cho Hàn Văn Hạo.
Xe đang lao ra phía trước!!
Hàn Văn Hạo lập tức cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng nói: "Nói!"
Nhậm Phong trầm giọng báo cáo với Hàn Văn Hạo: "Một người phụ trách treo dây thép đã chết! Cổ bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt! Lúc chết con ngươi phóng đại, kinh hoàng khác thường, tôi nghi ngồ sau khi chuyện bị bại lộ, hắn bị giết diệt khẩu hoặc bị chịu tội thay!!"
"Thủ đoạn duy nhất của bọn họ chính là lợi dụng người chết để giết người!!" Hàn Văn Hạo cầm điện thoại di động, ánh mắt chợt lóe, giận dữ, nói: "Người này chảy cùng dòng máu với tôi, cho nên mới tàn nhẫn như vậy!! Cho rằng giết người đi, tôi sẽ không làm gì được hắn? Dây thép đột nhiên đứt, tất nhiên trong quá trình kéo xảy ra chuyện, hoặc là nút thắt bên hông Hạ Tuyết bị đứt!! Hoặc chính là người kéo dây thép tác quái!! Tìm ra mấy người kia, cùng nhau thẩm vấn!! Tốc độ phải mau!! Không để cho người khác cản chân, giành trước!"
"Dạ!" Nhậm Phong lập tức đồng ý, Hứa Mặc cũng đã nghe hết điện thoại của một người khác, nhìn Nhậm Phong nói: "Ba nhân viên treo dây thép, trên đường về thì xe ô tô xảy ra tai nạn, nổ tung chết hết rồi ————"
Hàn Văn Hạo cầm điện thoại di động, nghe nói như thế, ánh mắt ngưng tụ, trên mặt hiện ra vẻ khát máu, kích thích co quắp, nói: "Tốt ———— Làm rất tốt ————"
One-king!!!
Trác Bách Quân ngồi ở trước bàn làm việc, ánh mắt như ma quỷ, lại bình tĩnh nghe Trầm Ngọc Lộ báo cáo cho mình, hắn không lên tiếng!
Trầm Ngọc Lộ nắm điện thoại, ngồi trên giường bệnh, trên mặt cứng ngắc, không hề có chút tia máu, sâu kín nói: "Tôi ———— xem như tính sai một chút".
Trác Bách Quân không lên tiếng, chờ cô ta nói xong.
Ánh mắt Trầm Ngọc Lộ lóe sáng, xẹt qua một chút khó hiểu, nói: " xem như tính sai ———— Tôi không ngờ, Hàn Văn Hạo sẽ xem trọng một cô gái như vậy! Tôi vẫn cho rằng, nhiều lắm Hạ Tuyết chỉ là Dạ Thiên Thiên thứ hai, nhưng không nghĩ đến ———— Ở trong lòng Hàn Văn Hạo, Hạ Tuyết không giống như vậy ———— Nếu không, hắn không tốn nhiều công sức cứu cô ta một mạng ————"
Trác Bách Quân lại vô tình, nói: "Như vậy không phải tốt hơn sao? Chúng ta biết cô ta quan trọng hơn ————"
"Không!!" Trái tim Trầm Ngọc Lộ bị bóp chặt, đau đớn cô ta giận dữ, ở trước cửa sổ sát đất, nhìn cành cây Dương Thụ bị khô cằn ngoài cửa sổ, kích động nói: "Tôi vẫn cho rằng, Dạ Thiên Thiên mới là đối thủ lớn nhất của tôi!! Hắn không thể yêu Hạ Tuyết!! Không được!! Hắn không thể yêu bất cứ ai! Hắn không yêu tôi, thì hắn cũng không thể yêu bất cứ kẻ nào!!"
"Bình tĩnh đi!!" Trác Bách Quân lạnh giọng nói: "Lần này cô trở lại là muốn báo thù, chứ không phải nói chuyện yêu đương!! Hắn yêu người nào, không có quan hệ gì với cô! Mục đích cuối cùng của cô chính là muốn thanh trừ từng người đàn bà bên cạnh hắn!! Lần này cô giết Hạ Tuyết không thành, nhất định sẽ khiến cho hắn nghi ngờ, trước tiên cô nên bảo vệ tốt an nguy của bản thân mình thân đi!"
Trầm Ngọc Lộ cười lạnh, ngẩng mặt nói: "Có ai ———— Dám đụng đến tôi? Tôi là Em gái nuôi của hoàng phi Nhật Bản!! Bọn họ không có bất kỳ chứng cứ nào, chứng minh là tôi làm đấy!!"
Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, nếu muốn không có người biết, trừ phi đừng làm!
Trong một phòng bệnh khác!!
Hàn Văn Vũ ngồi bên giường bệnh của Hạ Tuyết, lấy lòng cười nói: "Thân ái, cô đừng tức giận anh cả tôi! Con báo nhỏ chết tiệt kia, có đôi khi không hiểu phong tình! Hắn cho rằng cô đang nhảy dù!"
Hàn Văn Kiệt vẫn còn nghỉ thời gian kết hôn, mặc âu phục đơn giản, ngồi ở một đầu kia giường bệnh của Hạ Tuyết, im lặng cười khẽ.
"À?" Hạ Tuyết vẫn chưa tỉnh hồn, cả người run rẩy, đang đắp cái chăn dầy cộm, nặng nề, nhưng vẫn cảm thấy thân thể mình bồng bềnh giữa không trung, khi cô nghe Hàn Văn Vũ nói vậy, cả người “phịch” một tiếng, nhảy dựng ngồi dậy, rất không khách khí nhìn Hàn Văn Vũ, hét lên: "Ý của anh là ———— Chị đây rơi xuống từ 100 tầng lầu, chín cái mạng cũng không đủ ngã chết, hắn cho rằng tôi đang nhảy dù, cho nên cũng không thèm tới nhìn tôi một cái?"
"Ách ————" Hàn Văn Vũ nhướng mày, lập tức nhìn em trai cầu cứu, lại lấy lòng cười nói: "Lúc đó chắc chắn hắn bị mù!! Cô tha thứ cho hắn, được không?"
Trong lòng của Hạ Tuyết có chút ủy khuất, cúi đầu không biết nói gì, chỉ cần nhớ tới vẻ mặt của Hàn Văn Hạo lúc rời khỏi, lòng không khỏi chua xót và khổ sở.
Hàn Văn Kiệt nhìn bộ dáng kia của cô, liền mỉm cười nói: "Hạ Tuyết ———— Anh trai tôi, bình thường suy nghĩ chuyện rất nhiều, làm rất nhiều việc, hắn luôn có lý do của mình ———— Thỉnh thoảng chăm sóc không chu đáo, cô tha thứ cho hắn đi ————"
"Dù có khó chịu thế nào đi nữa, dù có lý do gì đi nữa, lý do quan trọng đi nữa, không phải nên tới xem tôi trước sao? Tôi thiếu chút nữa chết rồi!! Muốn tôi chết để cưới vợ nhỏ sao?" Hạ Tuyết tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nói.
"Suốt ngày nói vớ vẩn!" Tiếng của Daniel từ bên ngoài truyền tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.