Chương 52
Hàn Trinh Trinh
18/05/2021
“Tôi... tôi đã rửa mặt xong rồi...” Hạ Tuyết yếu ớt nhìn hắn nói.
Hàn Văn Hạo tiếp tục phê duyệt văn kiện, không lên tiếng...
Hạ Tuyết lại nhìn hắn, giọng nói hơi thấp: “Khăn mặt kia, cũng giặt... treo ngay ngắn trên tường rồi.”
“Vứt đi. Tôi không cần cái người khác chạm qua gì đó.” Hàn Văn Hạo vừa xem văn kiện vừa nói.
Mặt Hạ Tuyết đỏ lên, tròng mắt trừng hắn, cắn chặt môi dưới, tức giận nhìn người này: “Anh có ý gì? Anh đã chê tôi bẩn, vậy cũng không ý kiến cùng tôi qua một buổi tối?”
“Đó là bởi vì đêm đó ngọn đèn quá mờ... Cô thậm chí son môi cũng không tô...” Hàn Văn Hạo chuyên tâm nhìn một tập tài liệu bỏ thầu, đối thủ vừa vặn là tông tài Tam Á. Hắn nhướng mày, bút máy rơi vào chữ tổng giám đốc Tam Á, hắn hơi chút suy nghĩ...
“Ha ha ha...” Hạ Tuyết cười lạnh ta tiếng, trừng nhanh người đàn ông này nói: “Trên cái thế giới này, cư nhiên còn có người đàn ông như anh, thật là cực phẩm nha...”
“Cô cũng không kém. Dám mặc quần áo bệnh nhân chạy trên phố.” Hàn Văn Hạo lại mở ra một cái tài liệu khác, nhìn người bỏ thầu năm nay...
“Còn không phải do anh làm hại? Nói chuyện không chịu trách nhiệm. Mặc kệ người khác sống chết. Tôi nói anh biết, vô luận như thế nào, anh phải làm rõ cho tôi, tôi không phải là người phụ nữ của anh...” Hạ Tuyết cường ngạnh nói: “Tôi về sau còn muốn lập gia đình nữa.”
Hàn Văn Hạo vừa nhìn tên người đấu thầu trong đơn... từng bước từng bước xem... Vừa nhìn vừa nói...: “Uh`m... tốt...”
“Thật sao?” Hạ Tuyết kinh ngạc vui mừng nói.
“Tôi nói với các phóng viên, nói cô chỉ là theo tôi một buổi tối, cô cũng không phải là người phụ nữ của tôi.” Hàn Văn Hạo nói thẳng.
“Anh!!” Hạ Tuyết giận gần chết kêu: “Anh vô sỉ.”
Hàn Văn Hạo rốt cuộc phát hiện, năm nay ba lần đấu thầu, mà đối thủ lớn nhất cư nhiên đều là Tổng giám đốc Tam Á, hắn lập tức cầm lấy điện thoại...: “Đem tông tài Tam Á năm nay bí mật phát triển hạng mục truyền ra cho tôi...”
“Vâng!” Tả An Na buông xuống điện thoại...
Hạ Tuyết vừa nghe đến tổng giám đốc Tam Á, cô đột nhiên nhớ tới mục đích đến, hơi chút cất bước, đến gần bên bàn làm việc của hắn, hỏi...: “Anh biết tổng giám đốc Tam Á? Là người tốt sao? Tâm địa tốt sao? Có yêu vợ không?” Cô theo bản năng hy vọng Cẩn Nhu có thể gả cho người đàn ông tốt, mặc dù già rồi...
Hàn Văn Hạo nghe Hạ Tuyết nói, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, hai tròng mắt xẹt qua điểm nghi hoặc...: “Cô biết ông ta?”
Hạ Tuyết lắc đầu...
Hàn Văn Hạo trực tiếp đem bút máy hạ xuống, sau đó chuyển qua ghế da, trực tiếp nhìn Hạ Tuyết, bất quá ý cười trào phúng hỏi: “Như thế nào? Đối với ông ta có hứng thú?”
“Tôi không phải nói với anh, tôi không biết ông ta sao. Tôi chỉ tò mò mà thôi.” Hạ Tuyết nhìn không được cao giọng nói.
“Nơi này có rất nhiều tư liệu tổng giám đốc... cô đối với cái kia tò mò?” Hàn Văn Hạo mặt lạnh không khách khí trực tiếp nói.
“Anh...”
Tiếng gõ cửa vang lên... Hàn Văn Hạo cùng Hạ Tuyết đồng thời ngẩng đầu nhìn hướng cửa văn phòng.
“Vào đi...”
Tả An Na đẩy cửa đi đến, kính cẩn đi tới trước mặt Hàn Văn Hạo, đem cặp hồ sơ màu lam nhạt đặt trên mặt bàn, mới ôn nhu nói: “Tổng giám đốc... đây là tư liệu ngài muốn...”
“Uh`m...” Hàn Văn Hạo mặt lạnh mở văn kiện không để ý Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết cũng không để ý hắn, chỉ là chuẩn bị xoay người rời khỏi...
“Còn có... đây là thiệp mời hôn lễ tháng sau của tổng giám đốc Tam Á Nhất Hào..."”Tả An Na đem một thiệp mơig đỏ thẫm khẽ đặt lên bàn.
Hạ Tuyết một phen quay đầu lại, nhìn thoáng qua tấm thiệp mời màu đỏ kia, không nói hai lời như gió, bổ nhào trên mặt bàn, nắm lên tấm thiệp mời mở ra thấy...
Hàn Văn Hạo cùng Tả An Na sửng sốt nhìn bộ dáng khẩn trương của cô...
Hàn Văn Hạo tiếp tục phê duyệt văn kiện, không lên tiếng...
Hạ Tuyết lại nhìn hắn, giọng nói hơi thấp: “Khăn mặt kia, cũng giặt... treo ngay ngắn trên tường rồi.”
“Vứt đi. Tôi không cần cái người khác chạm qua gì đó.” Hàn Văn Hạo vừa xem văn kiện vừa nói.
Mặt Hạ Tuyết đỏ lên, tròng mắt trừng hắn, cắn chặt môi dưới, tức giận nhìn người này: “Anh có ý gì? Anh đã chê tôi bẩn, vậy cũng không ý kiến cùng tôi qua một buổi tối?”
“Đó là bởi vì đêm đó ngọn đèn quá mờ... Cô thậm chí son môi cũng không tô...” Hàn Văn Hạo chuyên tâm nhìn một tập tài liệu bỏ thầu, đối thủ vừa vặn là tông tài Tam Á. Hắn nhướng mày, bút máy rơi vào chữ tổng giám đốc Tam Á, hắn hơi chút suy nghĩ...
“Ha ha ha...” Hạ Tuyết cười lạnh ta tiếng, trừng nhanh người đàn ông này nói: “Trên cái thế giới này, cư nhiên còn có người đàn ông như anh, thật là cực phẩm nha...”
“Cô cũng không kém. Dám mặc quần áo bệnh nhân chạy trên phố.” Hàn Văn Hạo lại mở ra một cái tài liệu khác, nhìn người bỏ thầu năm nay...
“Còn không phải do anh làm hại? Nói chuyện không chịu trách nhiệm. Mặc kệ người khác sống chết. Tôi nói anh biết, vô luận như thế nào, anh phải làm rõ cho tôi, tôi không phải là người phụ nữ của anh...” Hạ Tuyết cường ngạnh nói: “Tôi về sau còn muốn lập gia đình nữa.”
Hàn Văn Hạo vừa nhìn tên người đấu thầu trong đơn... từng bước từng bước xem... Vừa nhìn vừa nói...: “Uh`m... tốt...”
“Thật sao?” Hạ Tuyết kinh ngạc vui mừng nói.
“Tôi nói với các phóng viên, nói cô chỉ là theo tôi một buổi tối, cô cũng không phải là người phụ nữ của tôi.” Hàn Văn Hạo nói thẳng.
“Anh!!” Hạ Tuyết giận gần chết kêu: “Anh vô sỉ.”
Hàn Văn Hạo rốt cuộc phát hiện, năm nay ba lần đấu thầu, mà đối thủ lớn nhất cư nhiên đều là Tổng giám đốc Tam Á, hắn lập tức cầm lấy điện thoại...: “Đem tông tài Tam Á năm nay bí mật phát triển hạng mục truyền ra cho tôi...”
“Vâng!” Tả An Na buông xuống điện thoại...
Hạ Tuyết vừa nghe đến tổng giám đốc Tam Á, cô đột nhiên nhớ tới mục đích đến, hơi chút cất bước, đến gần bên bàn làm việc của hắn, hỏi...: “Anh biết tổng giám đốc Tam Á? Là người tốt sao? Tâm địa tốt sao? Có yêu vợ không?” Cô theo bản năng hy vọng Cẩn Nhu có thể gả cho người đàn ông tốt, mặc dù già rồi...
Hàn Văn Hạo nghe Hạ Tuyết nói, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, hai tròng mắt xẹt qua điểm nghi hoặc...: “Cô biết ông ta?”
Hạ Tuyết lắc đầu...
Hàn Văn Hạo trực tiếp đem bút máy hạ xuống, sau đó chuyển qua ghế da, trực tiếp nhìn Hạ Tuyết, bất quá ý cười trào phúng hỏi: “Như thế nào? Đối với ông ta có hứng thú?”
“Tôi không phải nói với anh, tôi không biết ông ta sao. Tôi chỉ tò mò mà thôi.” Hạ Tuyết nhìn không được cao giọng nói.
“Nơi này có rất nhiều tư liệu tổng giám đốc... cô đối với cái kia tò mò?” Hàn Văn Hạo mặt lạnh không khách khí trực tiếp nói.
“Anh...”
Tiếng gõ cửa vang lên... Hàn Văn Hạo cùng Hạ Tuyết đồng thời ngẩng đầu nhìn hướng cửa văn phòng.
“Vào đi...”
Tả An Na đẩy cửa đi đến, kính cẩn đi tới trước mặt Hàn Văn Hạo, đem cặp hồ sơ màu lam nhạt đặt trên mặt bàn, mới ôn nhu nói: “Tổng giám đốc... đây là tư liệu ngài muốn...”
“Uh`m...” Hàn Văn Hạo mặt lạnh mở văn kiện không để ý Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết cũng không để ý hắn, chỉ là chuẩn bị xoay người rời khỏi...
“Còn có... đây là thiệp mời hôn lễ tháng sau của tổng giám đốc Tam Á Nhất Hào..."”Tả An Na đem một thiệp mơig đỏ thẫm khẽ đặt lên bàn.
Hạ Tuyết một phen quay đầu lại, nhìn thoáng qua tấm thiệp mời màu đỏ kia, không nói hai lời như gió, bổ nhào trên mặt bàn, nắm lên tấm thiệp mời mở ra thấy...
Hàn Văn Hạo cùng Tả An Na sửng sốt nhìn bộ dáng khẩn trương của cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.