Chương 528: Không Khí
Hàn Trinh Trinh
18/05/2021
"À? Hôm nay đi tìm hắn?" Hạ Tuyết nhìn đứa con gái có chỉ số IQ cao giống cha, lại ngây ngốc nói: "Nếu hắn không muốn gặp mẹ, vậy làm sao bây giờ?"
Hi Văn thở dài một hơi, lại cau mày nhìn cô nói: "Nếu hôm nay hắn không muốn gặp mẹ, ngày mai tìm tiếp! phim thần tượng không phải nói vậy sao? Nếu như yêu một người, phải có da mặt thật dày a! Hắn không gặp mẹ —— Mỗi ngày mẹ làm phiền hắn! Làm phiền đến khi nào hắn gặp mẹ mới thôi!"
"Nếu làm như vậy, hắn chán ghét mẹ thì làm thế nào?" Hạ Tuyết có chút lo lắng chuyện này.
Hi Văn nhún nhún vai nói: "Mỗi một chuyện, đều có hai mặt! Hoặc là thành! Hoặc là bại! Ít ra còn tốt hơn so với việc mẹ gọt vỏ táo, vứt quả táo, để lại vỏ a!"
Hạ Tuyết khẽ cắn môi, con ngươi trừng to, nghĩ tới những lời này.
Hi Văn lại cảm thán nhìn bà mẹ ngốc nghếch này, nói: "Ảnh hậu, con nghĩ mẹ cũng không phải là một người không có đầu óc a? Mẹ giống như một cây cỏ dại rồi? Còn sợ lời nói dối lòng của cha sao? Con tin cha yêu mẹ!"
"Câu này, sao nghe rất quen thuộc a ——" Hạ Tuyết quay đầu nhìn con gái nói: "Đây không phải là câu mẹ thường nói cho con nghe sao? Lúc đó, là mẹ gạt người!"
"Mẹ!" Hi Văn bị chọc giận gần chết, nhìn mẹ!!
"Được rồi! Mẹ —— Mẹ —— Mẹ —— Đi công ty tìm cha của con!!" Hạ Tuyết vừa nghĩ tới mình muốn gặp Hàn Văn Hạo, trong lòng có chút xúc động, mặt lập tức ửng hồng, cô không nói nữa, đứng lên, vội vàng dùng nước nóng rửa mặt, gội đầu, đi tới trước tủ treo quần áo nho nhỏ trong phòng bệnh VIP, “kịt” một tiếng, mở hai cánh cửa ra, nghĩ tới ngày hôm qua Hàn thị xảy ra chuyện không vui như vậy, liền chọn một cái áo len cổ chữ V, màu lá cọ bó sát người, quần dài ống rộng màu lá cọ và một áo khoác da màu lá cọ, buộc mái tóc xoăn dài, xách túi xách màu lá cọ, mang giày cao gót, vừa đi ra ngoài vừa nhìn con gái, có chút ngượng ngùng như đang nịnh nọt nói: "Dì Thanh Nhã và người giúp việc đang ở bên ngoài, bảo các cô đi vào cùng con!"
"Dù sao, mẹ cũng không thể theo con là được! Đi đi đi đi! Nhớ a, mặc kệ cha từ chối mẹ thế nào, nói lời hung dữ với mẹ!! Cũng nhất định đừng sợ!! Cố gắng!!" Hi Văn nhìn mẹ nắm chặt quả đấm!!
"Cố gắng!!" Hạ Tuyết lập tức đáp lại, nhìn con gái cố gắng nắm chặt quả đấm, xoay người chạy như bay ra ngoài!
"Đừng uốn éo gót giày á!!" Hi Văn nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, cẩn thận nhắc nhở!!
"Ai nha!!" Bên ngoài lập tức truyền đến tiếng rên của Hạ Tuyết.
Hi Văn lắc đầu một cái, cầm cái chăn đắp lên người, rồi nằm xuống nói: "Tình yêu thật đúng là phiền toái!"
Đôi mắt to của cô bé đột nhiên chớp một cái, lập tức cầm điện thoại di động lên, bấm một số điện thoại, đầu bên kia truyền đến một tràng tiếng lẩm bẩm của bé trai, nói: "Alô ——"
"Cậu muốn chết a!!" Hi Văn nắm điện thoại, tức giận nói với bé trai: "Không phải cậu nói hôm nay đến thăm tớ sao? Thế nào còn chưa tới!?"
"Tiểu Lệ tới tìm tớ, muốn tớ theo bạn ấy đi chơi một lát, tớ lập tức tới thăm cậu, Haắc...!" Bé trai đành nói.
Hi Văn nghe xong lời này, con ngươi nóng lên, tức giận kéo kéo cái chăn màu trắng, nói: "Ghét ghê!! Tiểu Lệ cận thị1000 độ, hơn nữa người lại ngốc, rốt cuộc cậu thích bạn ấy cái gì?"
"Ngây ngốc, đáng yêu a ——" Đứa bé trai xinh đẹp đeo kính đen lập tức nói!
"Cậu —— Về sau không cần tới tìm tớ nữa! Tánh tình giống cha tớ!! Hừ!" Hi Văn tức giận cúp điện thoại, thân thể nho nhỏ xoay tròn, ô ô ô khóc lên: "Tôi bị vứt bỏ rồi! Thật quá đáng! Tôi cư nhiên bị vứt bỏ!!"
*****
Cao ốc Hàn thị!
Tả An Na căng thẳng chuẩn bị buổi họp báo với các phóng viên, nghe tin Tổng Tài trở về, cô lập tức đi ra khỏi cao ốc Hàn thị, vừa vặn nhìn thấy Hàn Văn Hạo cùng người lãnh đạo khác đi ra xe, hắn bước lên bậc thang, vừa nhìn người lãnh đạo bên cạnh, nói: "Sau đó cậu nhớ mời hai người bác sĩ tâm lý đi an ủi người thân của nạn nhân một chút, tôi nhìn thấy có hai cụ già tâm tình không ổn định! Mau sớm cùng luật sư bàn về số tiền bồi thường ——"
"Vâng!" Người lãnh đạo lập tức đồng ý.
Hàn Văn Hạo nghe xong, hài lòng đi vào đại sảnh, tất cả nhân viên lập tức khom người chào hắn, vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng, đi qua đại sảnh chuẩn bị đi về phía thang máy, Tả An Na đi theo, nói tiếp: "Hiện tại mới 12h trưa, anh còn có 3 tiếng để nghỉ ngơi, rồi sau đó mở họp báo ——"
"Không cần, nửa giờ sau, mở cuộc họp khẩn cấp ——" Hàn Văn Hạo đi vào thang máy, nói ngay.
"Vâng ——" Ánh mắt Tả An Na lóe lên, lại không dám nói gì nữa.
Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng Tả An Na như vậy, nhìn cô có chút nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"À? Không có gì ——" Tả An Na vội vàng cười cười.
Hơi quá giờ, cửa thang máy lần nữa mở ra, Hàn Văn Hạo đi ra thang máy, người của bộ phận hành chính, phòng thư ký tất cả đều rối rít đứng dậy, nhìn hắn hơi cúi người chào hỏi, hắn không lên tiếng, đi qua mọi người, đi tới trước cửa phòng làm việc Tổng Tài, thư ký lập tức mở hai cánh cửa ra, hắn cất bước đi vào, nhớ tới việc gì, muốn căn dặn đám lãnh đạo, ánh mắt đông lại, cư nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết ở trên ghế sofa đứng lên, nắm chặt túi xách, có chút lo lắng vội vàng nhìn mình.
Hắn lạnh lùng nhìn cô, không lên tiếng.
Tả An Na và đám người lãnh đạo lập tức thối lui ra khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại.
Hạ Tuyết nhìn thấy mọi người đã đi ra ngoài, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Hàn Văn Hạo, giống như đứa ngốc, cười theo một chút, lại lo lắng, xúc động nhìn hắn, hỏi: "Vết thương có tốt lên chút nào chưa? Hạ sốt chưa? Có đỡ hơn chút nào không? Cái đó ——"
"Chuyện của tôi không cần cô lo lắng!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói xong, muốn cởi áo khoác ngoài, chuẩn bị làm việc ——
Hạ Tuyết lập tức đi tới trước mặt của hắn, vươn tay nói: "Em giúp anh nhé, bây giờ anh đang bị thương ——"
Hàn Văn Hạo một lần nữa nắm chặt cổ tay của cô, nhìn hai tròng mắt trong veo nói: "Cách tôi xa một chút! Hôm qua những gì muốn nói, cũng đã nói rõ ràng rồi chứ! Nếu cô không có việc gì, thì đi đi! Tôi không muốn gặp lại cô ——"
Hạ Tuyết đột nhiên cười khúc khích nói: "Xem ra anh không phải là rất hận em, không bảo em cút —— Chỉ bảo em đi nha ——"
Hàn Văn Hạo tức giận nhìn cô chằm chằm, cởi áo khoác ngoài của mình, tùy ý ném trên ghế sa lon, rồi nới lỏng cúc áo âu phục, đi đến trước bàn làm việc, ngồi xuống, mở tài liệu ra chăm chú xem, căn dặn Tả An Na, chuẩn bị nửa giờ sau đi họp, xem người khác như không khí!
Hi Văn thở dài một hơi, lại cau mày nhìn cô nói: "Nếu hôm nay hắn không muốn gặp mẹ, ngày mai tìm tiếp! phim thần tượng không phải nói vậy sao? Nếu như yêu một người, phải có da mặt thật dày a! Hắn không gặp mẹ —— Mỗi ngày mẹ làm phiền hắn! Làm phiền đến khi nào hắn gặp mẹ mới thôi!"
"Nếu làm như vậy, hắn chán ghét mẹ thì làm thế nào?" Hạ Tuyết có chút lo lắng chuyện này.
Hi Văn nhún nhún vai nói: "Mỗi một chuyện, đều có hai mặt! Hoặc là thành! Hoặc là bại! Ít ra còn tốt hơn so với việc mẹ gọt vỏ táo, vứt quả táo, để lại vỏ a!"
Hạ Tuyết khẽ cắn môi, con ngươi trừng to, nghĩ tới những lời này.
Hi Văn lại cảm thán nhìn bà mẹ ngốc nghếch này, nói: "Ảnh hậu, con nghĩ mẹ cũng không phải là một người không có đầu óc a? Mẹ giống như một cây cỏ dại rồi? Còn sợ lời nói dối lòng của cha sao? Con tin cha yêu mẹ!"
"Câu này, sao nghe rất quen thuộc a ——" Hạ Tuyết quay đầu nhìn con gái nói: "Đây không phải là câu mẹ thường nói cho con nghe sao? Lúc đó, là mẹ gạt người!"
"Mẹ!" Hi Văn bị chọc giận gần chết, nhìn mẹ!!
"Được rồi! Mẹ —— Mẹ —— Mẹ —— Đi công ty tìm cha của con!!" Hạ Tuyết vừa nghĩ tới mình muốn gặp Hàn Văn Hạo, trong lòng có chút xúc động, mặt lập tức ửng hồng, cô không nói nữa, đứng lên, vội vàng dùng nước nóng rửa mặt, gội đầu, đi tới trước tủ treo quần áo nho nhỏ trong phòng bệnh VIP, “kịt” một tiếng, mở hai cánh cửa ra, nghĩ tới ngày hôm qua Hàn thị xảy ra chuyện không vui như vậy, liền chọn một cái áo len cổ chữ V, màu lá cọ bó sát người, quần dài ống rộng màu lá cọ và một áo khoác da màu lá cọ, buộc mái tóc xoăn dài, xách túi xách màu lá cọ, mang giày cao gót, vừa đi ra ngoài vừa nhìn con gái, có chút ngượng ngùng như đang nịnh nọt nói: "Dì Thanh Nhã và người giúp việc đang ở bên ngoài, bảo các cô đi vào cùng con!"
"Dù sao, mẹ cũng không thể theo con là được! Đi đi đi đi! Nhớ a, mặc kệ cha từ chối mẹ thế nào, nói lời hung dữ với mẹ!! Cũng nhất định đừng sợ!! Cố gắng!!" Hi Văn nhìn mẹ nắm chặt quả đấm!!
"Cố gắng!!" Hạ Tuyết lập tức đáp lại, nhìn con gái cố gắng nắm chặt quả đấm, xoay người chạy như bay ra ngoài!
"Đừng uốn éo gót giày á!!" Hi Văn nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, cẩn thận nhắc nhở!!
"Ai nha!!" Bên ngoài lập tức truyền đến tiếng rên của Hạ Tuyết.
Hi Văn lắc đầu một cái, cầm cái chăn đắp lên người, rồi nằm xuống nói: "Tình yêu thật đúng là phiền toái!"
Đôi mắt to của cô bé đột nhiên chớp một cái, lập tức cầm điện thoại di động lên, bấm một số điện thoại, đầu bên kia truyền đến một tràng tiếng lẩm bẩm của bé trai, nói: "Alô ——"
"Cậu muốn chết a!!" Hi Văn nắm điện thoại, tức giận nói với bé trai: "Không phải cậu nói hôm nay đến thăm tớ sao? Thế nào còn chưa tới!?"
"Tiểu Lệ tới tìm tớ, muốn tớ theo bạn ấy đi chơi một lát, tớ lập tức tới thăm cậu, Haắc...!" Bé trai đành nói.
Hi Văn nghe xong lời này, con ngươi nóng lên, tức giận kéo kéo cái chăn màu trắng, nói: "Ghét ghê!! Tiểu Lệ cận thị1000 độ, hơn nữa người lại ngốc, rốt cuộc cậu thích bạn ấy cái gì?"
"Ngây ngốc, đáng yêu a ——" Đứa bé trai xinh đẹp đeo kính đen lập tức nói!
"Cậu —— Về sau không cần tới tìm tớ nữa! Tánh tình giống cha tớ!! Hừ!" Hi Văn tức giận cúp điện thoại, thân thể nho nhỏ xoay tròn, ô ô ô khóc lên: "Tôi bị vứt bỏ rồi! Thật quá đáng! Tôi cư nhiên bị vứt bỏ!!"
*****
Cao ốc Hàn thị!
Tả An Na căng thẳng chuẩn bị buổi họp báo với các phóng viên, nghe tin Tổng Tài trở về, cô lập tức đi ra khỏi cao ốc Hàn thị, vừa vặn nhìn thấy Hàn Văn Hạo cùng người lãnh đạo khác đi ra xe, hắn bước lên bậc thang, vừa nhìn người lãnh đạo bên cạnh, nói: "Sau đó cậu nhớ mời hai người bác sĩ tâm lý đi an ủi người thân của nạn nhân một chút, tôi nhìn thấy có hai cụ già tâm tình không ổn định! Mau sớm cùng luật sư bàn về số tiền bồi thường ——"
"Vâng!" Người lãnh đạo lập tức đồng ý.
Hàn Văn Hạo nghe xong, hài lòng đi vào đại sảnh, tất cả nhân viên lập tức khom người chào hắn, vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng, đi qua đại sảnh chuẩn bị đi về phía thang máy, Tả An Na đi theo, nói tiếp: "Hiện tại mới 12h trưa, anh còn có 3 tiếng để nghỉ ngơi, rồi sau đó mở họp báo ——"
"Không cần, nửa giờ sau, mở cuộc họp khẩn cấp ——" Hàn Văn Hạo đi vào thang máy, nói ngay.
"Vâng ——" Ánh mắt Tả An Na lóe lên, lại không dám nói gì nữa.
Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng Tả An Na như vậy, nhìn cô có chút nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"À? Không có gì ——" Tả An Na vội vàng cười cười.
Hơi quá giờ, cửa thang máy lần nữa mở ra, Hàn Văn Hạo đi ra thang máy, người của bộ phận hành chính, phòng thư ký tất cả đều rối rít đứng dậy, nhìn hắn hơi cúi người chào hỏi, hắn không lên tiếng, đi qua mọi người, đi tới trước cửa phòng làm việc Tổng Tài, thư ký lập tức mở hai cánh cửa ra, hắn cất bước đi vào, nhớ tới việc gì, muốn căn dặn đám lãnh đạo, ánh mắt đông lại, cư nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết ở trên ghế sofa đứng lên, nắm chặt túi xách, có chút lo lắng vội vàng nhìn mình.
Hắn lạnh lùng nhìn cô, không lên tiếng.
Tả An Na và đám người lãnh đạo lập tức thối lui ra khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại.
Hạ Tuyết nhìn thấy mọi người đã đi ra ngoài, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Hàn Văn Hạo, giống như đứa ngốc, cười theo một chút, lại lo lắng, xúc động nhìn hắn, hỏi: "Vết thương có tốt lên chút nào chưa? Hạ sốt chưa? Có đỡ hơn chút nào không? Cái đó ——"
"Chuyện của tôi không cần cô lo lắng!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói xong, muốn cởi áo khoác ngoài, chuẩn bị làm việc ——
Hạ Tuyết lập tức đi tới trước mặt của hắn, vươn tay nói: "Em giúp anh nhé, bây giờ anh đang bị thương ——"
Hàn Văn Hạo một lần nữa nắm chặt cổ tay của cô, nhìn hai tròng mắt trong veo nói: "Cách tôi xa một chút! Hôm qua những gì muốn nói, cũng đã nói rõ ràng rồi chứ! Nếu cô không có việc gì, thì đi đi! Tôi không muốn gặp lại cô ——"
Hạ Tuyết đột nhiên cười khúc khích nói: "Xem ra anh không phải là rất hận em, không bảo em cút —— Chỉ bảo em đi nha ——"
Hàn Văn Hạo tức giận nhìn cô chằm chằm, cởi áo khoác ngoài của mình, tùy ý ném trên ghế sa lon, rồi nới lỏng cúc áo âu phục, đi đến trước bàn làm việc, ngồi xuống, mở tài liệu ra chăm chú xem, căn dặn Tả An Na, chuẩn bị nửa giờ sau đi họp, xem người khác như không khí!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.