Chương 517: Vết Thương
Hàn Trinh Trinh
18/05/2021
Trác Bách Quân lạnh lùng nhìn người cha nuôi đã dạy dỗ mình nhiều năm qua, sau khi Hàn Văn Hạo được cứu đi, Yamamoto Ichirou mổ bụng chết trước màn hình, để lại rất nhiều tài sản và thi thể của ông ta, ánh mắt hắn xốc xếch, nhấp nháy, nhớ lại thi thể của mẹ lúc chết trước mặt mình, lúc ấy hắn sợ hãi khóc rống lên, sau lưng có một người điên cuồng nhào tới, quỳ gối trước mặt mẹ, khóc lóc nức nở nói: "Văn Giai, anh tới chậm, tại sao em muốn lẩn trốn anh? Tại sao? Không yêu nhau được, nhưng anh cũng có thể chăm sóc cho em!"
Trác Bách Quân đột nhiên cúi đầu, không đành lòng nhìn cha nuôi, lại nhớ lại nhiều năm qua, ông ta bí mật dạy tất cả mọi thứ ình, ình hưởng thụ vinh hoa phú quý mà người khác không thể hưởng thụ, phải có thân phận vô cùng tôn quý, tài sản mấy đời cũng đếm không hết, chỉ có một yêu cầu với mình, vì người mẹ đã chết phải trả thù người Nhà họ Hàn! Đôi mắt hắn nhấp nháy, hai tay run rẩy nắm chặt quả đấm, nhớ tới cha nuôi vì giúp mình che giấu thân phận, tạo ra chứng cớ giả, hy sinh bản thân và rất nhiều anh em, hắn đột nhiên điên cuồng ôm lấy máy vi tính, đập mạnh xuống đất!!
Rầm rầm rầm — rất nhiều tia lửa điện tóe ra khắp nơi, phát ra tiếng chi chi vang dội.
Trầm Ngọc Lộ nghe được âm thanh, đi tới, nhìn Trác Bách Quân ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt trán, khổ sở co quắp, nước mắt cố nén nhưng vẫn có thể cảm nhận được nước mắt từng viên nhỏ xuống, trong lòng cô ta đau nhói, im lặng tiến lên, đưa hai tay, ôm bả vai của hắn, hai mắt phát ra ánh sáng kiên định, nói: "Chúng ta nhất định sẽ báo thù cho chủ nhân!! Nhất định sẽ đem người Nhà họ Hàn, giết sạch sẽ!!"
Trác Bách Quân không lên tiếng, thân thể run rẩy, quỳ xuống, đầu cúi xuống đất, rơi lệ vái lạy cha nuôi!
Trầm Ngọc Lộ cũng cúi đầu, hai mắt đỏ thắm!
Trán của Trác Bách Quân dập xuống đất, hai mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nói: "Cha —— Con nhất định sẽ thay cha báo thù!! Hủy diệt Nhà họ Hàn và gia tộc Daniel, báo thù cho cha!!"
Trầm Ngọc Lộ cũng cắn răng nghiến lợi nói: "Hủy diệt one-king, phá hủy Hạ Tuyết, từng bước từng bước hủy diệt bọn họ!!"
Bệnh viện!
Người nhà họ Hàn bên trong, bên ngoài đang bận rộn kiểm tra vết thương của Hi Văn, lúc bác sĩ xác định Hi Văn ngoại trừ bị thương ngoài da, cũng không có bị thương bên trong thì mọi người vừa yên tâm, vừa cảm thán, rối rít than thở Hi Văn thông minh, dũng cảm, Hàn Văn Vũ không nhịn được ngồi xuống giường đã trải khăn tuyết trắng trong phòng bệnh, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Văn đã rửa sạch sẽ, cảm động nói: "Chú thật sự cảm thấy Hi Văn quá lợi hại, Hi Văn một mình biết chạy trốn người xấu, còn một mình chạy lâu ở nơi hoang dã, bị rắn cắn, còn biết xử lý, thật làm cho người ta sợ hãi quá đi ——"
Hi Văn lập tức ngước khuôn mặt tươi cười có chút mệt mỏi, lại khôi phục bản tính kiêu ngạo nói: "Dĩ nhiên! Lúc con tham gia huấn luyện dã ngoại, con được điểm cao nhất a, còn là ông nội Tổng Thống tự mình đến trao thưởng cho con, PA¬PA tự mình thiết kế hạng mục huấn luyện cho con!"
Mọi người cùng cảm động nhìn Daniel.
Daniel chỉ khẽ mỉm cười.
Hàn Trung Trí lại tán thưởng nói: "Daniel là một người cha tốt! Yêu cũng không cưng chìu!! Nếu không phải có hắn huấn luyện Hi Văn nhiều năm, Hi Văn cũng sẽ không có kinh nghiệm và thành tích như vậy!"
Lam Anh lập tức nhướng mày nói: "Dĩ nhiên! Con trai của tôi mà!"
"Hạ Tuyết! Cô chọn lựa một người đàn ông tốt a!" Hàn Văn Vũ đột nhiên cười nói.
Hạ Tuyết nghe xong, trải qua tai nạn này, lại không nhịn được ngẩng đầu, nhìn sắc mặt của Daniel hơi tiều tụy, mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu xám tro, dịu dàng đứng bên cạnh mình, tay nhẹ đỡ trên bờ vai, cô không nhịn được vươn tay, đặt nhẹ trên mu bàn tay Daniel, dịu dàng nói: "Cám ơn anh, lúc trước con bé đi huấn luyện, em còn sợ nó quá khổ —— Nhưng lại phát hiện, anh dạy dỗ như thế con bé sẽ trưởng thành ——"
Daniel dịu dàng cười khẽ, lại vươn tay nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Văn, nói: "Thật ra thì đây là bản lãnh của Hi Văn —— Con bé thông minh, mọi thành tựu, đều nhờ con bé có một người cha rất tuyệt!! Cái này là di truyền dòng máu kiêu ngạo của cha!"
Hi Văn vừa muốn cuối đầu, Hạ Tuyết liền tức giận nói: "Còn cha của con đấy, đã tới bệnh viện lâu như vậy, công việc gì đó chắc cũng xử lý xong rồi chứ? Tại sao chưa thấy xuất hiện? Thật không cần con gái sao?"
"Ai nha, cô đừng tức giận!" Hàn Văn Vũ mỉm cười đi lại gần Hạ Tuyết, vòng chặt bả vai của cô nói: "Cô cũng biết anh của tôi! Từ trước đến giờ thời gian rất quý báu! Có thể là có chuyện gì gấp!"
"Chuyện gấp cũng không thể lúc này đi a!" Hạ Tuyết tức giận quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ phòng bệnh, bầu trời đã bắt đầu tối, hoàng hôn đã tắt, người này đi đâu?
Tại một phòng cấp cứu khác!
Hàn Văn Hạo mặt lạnh ngồi trên giường bệnh, nhìn bác sĩ và y tá lấy ra dao giải phẩu, đi tới trước mặt của mình, mang khẩu trang, mặt nghiêm túc hỏi: "Hàn Tổng Tài, ngài thật không cần tiêm thuốc mê sao?"
Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nói: "Không cần ——"
Nước mắt Tả An Na lăn xuống, nhìn Hàn Văn Hạo, biết hắn còn có chuyện quan trọng phải thu xếp, tuy là cái tay kia phê duyệt tài liệu, bác sĩ và y tá nghe xong, liền bắt đầu giơ dao phẩu thuật, hướng miệng vết thương bị đạn bắn, cắt xuống thật sâu, ngay sau đó máu tươi chảy xuống, khối thịt hở ra, y tá có chút lo lắng ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo ——
Nhưng sắc mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng, không lên tiếng, dưới đèn phòng phẩu thuật, trên trán rịn ra mồ hôi.
Tả An Na bưng chặt miệng, mặc cho nước mắt lăn xuống, nhìn Hàn Văn Hạo mặt lạnh chịu đựng đau đớn kinh khủng, cũng chỉ hơi thở dốc, không lên tiếng, khi y tá cầm cái kìm, đưa tới trong tay bác sĩ, bác sĩ hơi nhìn hắn một cái, cầm lên kìm, cắm vào trong khối thịt, gắp đầu đạn kia ra, con ngươi tà mị của hắn cũng chỉ nóng lên, đôi môi mím chặt!
Bác sĩ và y tá, đều nhìn như vậy cũng có chút lo lắng.
Tả An Na không đành lòng nhìn, chỉ cúi đầu, mặc cho nước mắt lăn xuống.
Lúc này, mọi thứ cũng trở nên im lặng, không tiếng động, giống như người đàn ông này, nhiều năm qua gánh vác tất cả, không khí như lắng đọng! Mặc cho thế giới kia vui vẻ, mà bản thân cô độc, mặc dù trong lòng của hắn, vô cùng nhớ thương một người phụ nữ, trong hai ngày, mắt nhìn thấy cô tiều tụy khóc rống, nhưng vẫn cắn chặt răng, không đến gần cô, bởi vì hắn hiểu rõ, con gái là tất cả hạnh phúc của cô.
Sáng sớm! Con chim nhỏ trên cành cây thì thầm hót! Xem ra, mùa đông vẫn chưa tới, cho nên vẫn còn một chút âm thanh vui vẻ.
Bên trong phòng bệnh, cô bé Hi Văn nặng nề mệt mỏi, nằm trên chiếc giường nhỏ trắng như tuyết, hai bên mặt, dán mấy miếng băng keo, giống như con heo con ục ục ngủ, thật đáng yêu.
Hạ Tuyết một đêm không ngủ, ngồi bên giường bệnh, cười ngọt ngào nắm tay của con gái, cảm thấy giờ khắc này, thật sự rất hạnh phúc, thật hạnh phúc, hốc mắt cô không khỏi đỏ lên, nước mắt lại lăn xuống, cô vội vã lau sạch, thở dài một hơi, duỗi cái lưng mệt mỏi, mỉm cười đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn ngoài phòng bệnh VIP, khắp nơi đều là tòa nhà building, đắm chìm trong trong sương mù dày đặc, vẫn chưa tan đi, nhưng vì —— có chút mênh mang, như ẩn như hiện, làm động lòng người.
Cô thõa mãn cười nhỏ, liền đi vào phòng tắm, sau khi rửa mặt, quấn tóc lên, cầm chiếc vòng buộc lại, nhìn toàn thân mình trong kính, áo thể thao màu trắng, quần jean màu xanh dương, khuôn mặt mát mẻ tự nhiên, cô đột nhiên cảm thán, thì ra hạnh phúc có thể đơn giản như vậy, cô không suy nghĩ nhiều, muốn trở lại bên người con gái, ôm cô bé cùng nhau ngủ, nhưng đang đi ra phòng tắm thì nhìn thấy một bóng lưng cao lớn, canh giữ bên cạnh con gái, hắn vươn tay cánh tay thon dài, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của con gái.
Sắc mặt của cô tối sầm lại, nhìn cái bóng lưng kia, lạnh lùng nói: "Anh còn biết tới thăm con gái à?"
Trác Bách Quân đột nhiên cúi đầu, không đành lòng nhìn cha nuôi, lại nhớ lại nhiều năm qua, ông ta bí mật dạy tất cả mọi thứ ình, ình hưởng thụ vinh hoa phú quý mà người khác không thể hưởng thụ, phải có thân phận vô cùng tôn quý, tài sản mấy đời cũng đếm không hết, chỉ có một yêu cầu với mình, vì người mẹ đã chết phải trả thù người Nhà họ Hàn! Đôi mắt hắn nhấp nháy, hai tay run rẩy nắm chặt quả đấm, nhớ tới cha nuôi vì giúp mình che giấu thân phận, tạo ra chứng cớ giả, hy sinh bản thân và rất nhiều anh em, hắn đột nhiên điên cuồng ôm lấy máy vi tính, đập mạnh xuống đất!!
Rầm rầm rầm — rất nhiều tia lửa điện tóe ra khắp nơi, phát ra tiếng chi chi vang dội.
Trầm Ngọc Lộ nghe được âm thanh, đi tới, nhìn Trác Bách Quân ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt trán, khổ sở co quắp, nước mắt cố nén nhưng vẫn có thể cảm nhận được nước mắt từng viên nhỏ xuống, trong lòng cô ta đau nhói, im lặng tiến lên, đưa hai tay, ôm bả vai của hắn, hai mắt phát ra ánh sáng kiên định, nói: "Chúng ta nhất định sẽ báo thù cho chủ nhân!! Nhất định sẽ đem người Nhà họ Hàn, giết sạch sẽ!!"
Trác Bách Quân không lên tiếng, thân thể run rẩy, quỳ xuống, đầu cúi xuống đất, rơi lệ vái lạy cha nuôi!
Trầm Ngọc Lộ cũng cúi đầu, hai mắt đỏ thắm!
Trán của Trác Bách Quân dập xuống đất, hai mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nói: "Cha —— Con nhất định sẽ thay cha báo thù!! Hủy diệt Nhà họ Hàn và gia tộc Daniel, báo thù cho cha!!"
Trầm Ngọc Lộ cũng cắn răng nghiến lợi nói: "Hủy diệt one-king, phá hủy Hạ Tuyết, từng bước từng bước hủy diệt bọn họ!!"
Bệnh viện!
Người nhà họ Hàn bên trong, bên ngoài đang bận rộn kiểm tra vết thương của Hi Văn, lúc bác sĩ xác định Hi Văn ngoại trừ bị thương ngoài da, cũng không có bị thương bên trong thì mọi người vừa yên tâm, vừa cảm thán, rối rít than thở Hi Văn thông minh, dũng cảm, Hàn Văn Vũ không nhịn được ngồi xuống giường đã trải khăn tuyết trắng trong phòng bệnh, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Văn đã rửa sạch sẽ, cảm động nói: "Chú thật sự cảm thấy Hi Văn quá lợi hại, Hi Văn một mình biết chạy trốn người xấu, còn một mình chạy lâu ở nơi hoang dã, bị rắn cắn, còn biết xử lý, thật làm cho người ta sợ hãi quá đi ——"
Hi Văn lập tức ngước khuôn mặt tươi cười có chút mệt mỏi, lại khôi phục bản tính kiêu ngạo nói: "Dĩ nhiên! Lúc con tham gia huấn luyện dã ngoại, con được điểm cao nhất a, còn là ông nội Tổng Thống tự mình đến trao thưởng cho con, PA¬PA tự mình thiết kế hạng mục huấn luyện cho con!"
Mọi người cùng cảm động nhìn Daniel.
Daniel chỉ khẽ mỉm cười.
Hàn Trung Trí lại tán thưởng nói: "Daniel là một người cha tốt! Yêu cũng không cưng chìu!! Nếu không phải có hắn huấn luyện Hi Văn nhiều năm, Hi Văn cũng sẽ không có kinh nghiệm và thành tích như vậy!"
Lam Anh lập tức nhướng mày nói: "Dĩ nhiên! Con trai của tôi mà!"
"Hạ Tuyết! Cô chọn lựa một người đàn ông tốt a!" Hàn Văn Vũ đột nhiên cười nói.
Hạ Tuyết nghe xong, trải qua tai nạn này, lại không nhịn được ngẩng đầu, nhìn sắc mặt của Daniel hơi tiều tụy, mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu xám tro, dịu dàng đứng bên cạnh mình, tay nhẹ đỡ trên bờ vai, cô không nhịn được vươn tay, đặt nhẹ trên mu bàn tay Daniel, dịu dàng nói: "Cám ơn anh, lúc trước con bé đi huấn luyện, em còn sợ nó quá khổ —— Nhưng lại phát hiện, anh dạy dỗ như thế con bé sẽ trưởng thành ——"
Daniel dịu dàng cười khẽ, lại vươn tay nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Văn, nói: "Thật ra thì đây là bản lãnh của Hi Văn —— Con bé thông minh, mọi thành tựu, đều nhờ con bé có một người cha rất tuyệt!! Cái này là di truyền dòng máu kiêu ngạo của cha!"
Hi Văn vừa muốn cuối đầu, Hạ Tuyết liền tức giận nói: "Còn cha của con đấy, đã tới bệnh viện lâu như vậy, công việc gì đó chắc cũng xử lý xong rồi chứ? Tại sao chưa thấy xuất hiện? Thật không cần con gái sao?"
"Ai nha, cô đừng tức giận!" Hàn Văn Vũ mỉm cười đi lại gần Hạ Tuyết, vòng chặt bả vai của cô nói: "Cô cũng biết anh của tôi! Từ trước đến giờ thời gian rất quý báu! Có thể là có chuyện gì gấp!"
"Chuyện gấp cũng không thể lúc này đi a!" Hạ Tuyết tức giận quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ phòng bệnh, bầu trời đã bắt đầu tối, hoàng hôn đã tắt, người này đi đâu?
Tại một phòng cấp cứu khác!
Hàn Văn Hạo mặt lạnh ngồi trên giường bệnh, nhìn bác sĩ và y tá lấy ra dao giải phẩu, đi tới trước mặt của mình, mang khẩu trang, mặt nghiêm túc hỏi: "Hàn Tổng Tài, ngài thật không cần tiêm thuốc mê sao?"
Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nói: "Không cần ——"
Nước mắt Tả An Na lăn xuống, nhìn Hàn Văn Hạo, biết hắn còn có chuyện quan trọng phải thu xếp, tuy là cái tay kia phê duyệt tài liệu, bác sĩ và y tá nghe xong, liền bắt đầu giơ dao phẩu thuật, hướng miệng vết thương bị đạn bắn, cắt xuống thật sâu, ngay sau đó máu tươi chảy xuống, khối thịt hở ra, y tá có chút lo lắng ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo ——
Nhưng sắc mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng, không lên tiếng, dưới đèn phòng phẩu thuật, trên trán rịn ra mồ hôi.
Tả An Na bưng chặt miệng, mặc cho nước mắt lăn xuống, nhìn Hàn Văn Hạo mặt lạnh chịu đựng đau đớn kinh khủng, cũng chỉ hơi thở dốc, không lên tiếng, khi y tá cầm cái kìm, đưa tới trong tay bác sĩ, bác sĩ hơi nhìn hắn một cái, cầm lên kìm, cắm vào trong khối thịt, gắp đầu đạn kia ra, con ngươi tà mị của hắn cũng chỉ nóng lên, đôi môi mím chặt!
Bác sĩ và y tá, đều nhìn như vậy cũng có chút lo lắng.
Tả An Na không đành lòng nhìn, chỉ cúi đầu, mặc cho nước mắt lăn xuống.
Lúc này, mọi thứ cũng trở nên im lặng, không tiếng động, giống như người đàn ông này, nhiều năm qua gánh vác tất cả, không khí như lắng đọng! Mặc cho thế giới kia vui vẻ, mà bản thân cô độc, mặc dù trong lòng của hắn, vô cùng nhớ thương một người phụ nữ, trong hai ngày, mắt nhìn thấy cô tiều tụy khóc rống, nhưng vẫn cắn chặt răng, không đến gần cô, bởi vì hắn hiểu rõ, con gái là tất cả hạnh phúc của cô.
Sáng sớm! Con chim nhỏ trên cành cây thì thầm hót! Xem ra, mùa đông vẫn chưa tới, cho nên vẫn còn một chút âm thanh vui vẻ.
Bên trong phòng bệnh, cô bé Hi Văn nặng nề mệt mỏi, nằm trên chiếc giường nhỏ trắng như tuyết, hai bên mặt, dán mấy miếng băng keo, giống như con heo con ục ục ngủ, thật đáng yêu.
Hạ Tuyết một đêm không ngủ, ngồi bên giường bệnh, cười ngọt ngào nắm tay của con gái, cảm thấy giờ khắc này, thật sự rất hạnh phúc, thật hạnh phúc, hốc mắt cô không khỏi đỏ lên, nước mắt lại lăn xuống, cô vội vã lau sạch, thở dài một hơi, duỗi cái lưng mệt mỏi, mỉm cười đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn ngoài phòng bệnh VIP, khắp nơi đều là tòa nhà building, đắm chìm trong trong sương mù dày đặc, vẫn chưa tan đi, nhưng vì —— có chút mênh mang, như ẩn như hiện, làm động lòng người.
Cô thõa mãn cười nhỏ, liền đi vào phòng tắm, sau khi rửa mặt, quấn tóc lên, cầm chiếc vòng buộc lại, nhìn toàn thân mình trong kính, áo thể thao màu trắng, quần jean màu xanh dương, khuôn mặt mát mẻ tự nhiên, cô đột nhiên cảm thán, thì ra hạnh phúc có thể đơn giản như vậy, cô không suy nghĩ nhiều, muốn trở lại bên người con gái, ôm cô bé cùng nhau ngủ, nhưng đang đi ra phòng tắm thì nhìn thấy một bóng lưng cao lớn, canh giữ bên cạnh con gái, hắn vươn tay cánh tay thon dài, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của con gái.
Sắc mặt của cô tối sầm lại, nhìn cái bóng lưng kia, lạnh lùng nói: "Anh còn biết tới thăm con gái à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.