Chương 134: Xa xỉ
Hàn Trinh Trinh
18/05/2021
Bữa ăn sáng sắp kết thúc, Dạ Thiên Thiên bận quay phim quảng cáo phải đi trước ……
Hàn Văn Vũ chợt nhớ lúc tối hôm qua đi đến đây, đã để quên kịch bản ở nhà, Hạ Tuyết muốn về lấy, hắn nói để hắn đi lấy, trên bàn ăn chỉ còn lại ba người ……
Hàn Văn Hạo đang im lặng ăn cháo......
Hàn Văn Kiệt cũng im lặng ăn cháo, Hạ Tuyết ăn xong bữa ăn sáng, đi vào phòng bếp rửa chén......
"Chú ba, hôm nay không phải chú đi làm sớm sao?" Hàn Văn Hạo kỳ quái hỏi em trai. Hàn Văn Kiệt suy nghĩ một chút, quay đầu lại, liếc mắt nhìn bóng lưng Hạ Tuyết, đành phải miễn cưỡng cười nói: "Em sẽ đi......"
"Ừm!" Hàn Văn Hạo đáp lời. Hàn Văn Kiệt ăn xong bát cháo, ăn thêm một miếng bánh trứng, lúc nhai, nhàn nhạt gọi Hạ Tuyết: "Hạ Tuyết......"
"Ừ" Hạ Tuyết phía trong, giọng giòn tan đáp lời. "Bánh trứng này ăn thật ngon!" Hàn Văn Kiệt chậm rãi nói. "Cám ơn!" Hạ Tuyết cười đến rất sảng khoái nói, quay đầu lại, vội vàng lau tủ chén, vừa lau vừa nhìn về phía Hàn Văn Hạo nói: "Hàn tổng giám đốc, lần sau anh có thể thay đổi mùi nước rửa chén hay không, mùi vị này rất khó ngửi!"
"Mắc mớ gì tới cô? Cô cảm thấy mình còn có cơ hội đi lên đây sao?" Hàn Văn Hạo tức giận nói. Hạ Tuyết một bên “hừ” một tiếng nói: "Anh có biết không? Phòng bếp là chỗ kiêu ngạo nhất trong đời tôi ……"
"Vì vậy cô mới có cuộc sống như thế!" Hàn Văn Hạo tiếp tục tổn hại nàng! "Anh......" Hạ Tuyết tức giận quay đầu, ném cái khăn lau nói: "Tôi không lau cho anh nữa! Nấu cơm cho anh ăn, còn phải lau dọn phòng bếp cho anh?"
"Ai ở trong nhà tôi ngủ một buổi tối?" Hàn Văn Hạo nhắc nhở nàng! "Cô kiếp trước là con gà sao, lại kêu lên như vậy!" Hạ Tuyết tức giận xoay người, cầm cái khăn lau tức giận kêu to: "Anh mới là 12 con giáp đó!"
Hàn Văn Kiệt mỉm cười để đũa xuống, nhìn anh cả nói: "Em đã ăn no …… Vậy …… Em đi trước..."
"Ừm!" Hàn Văn Hạo tiếp tục đáp lời. Hàn Văn Kiệt đứng lên, cầm áo khoác của mình, nhìn Hạ Tuyết trong phòng bếp, nhàn nhạt cười một tiếng, im lặng rời đi ……
Cửa thang máy “đinh” một tiếng, Hạ Tuyết đột nhiên dừng động tác trong tay, đứng bên cạnh tủ bếp, miệng mếu máo, nước mắt từ từ rơi xuống......
Hàn Văn Hạo ăn xong chén cháo, cầm khăn ăn lau khóe miệng một cái, đứng dậy, đi tới bên sofa, cầm cặp tài liệu, lạnh lùng nói: "Dọn sạch chỗ này cho tôi, sau đó có thể đi, nếu như tôi về nhà, phát hiện có một chút không sạch sẽ, tôi sẽ không tha cho cô!"
Hắn nói xong, bước nhanh ra thang máy, nhấn xuống nút thang máy, mở cửa ra, vừa định đi vào, lại không nhịn được đi ra, cau mày có chút tò mò, đi vào phòng bếp, nhìn thấy Hạ Tuyết đang quay lưng lại phía hắn, đầu cúi thấp giống như con đà điểu, người co quắp, hắn cảm thấy có chút kỳ lạ vỗ vai của nàng!
"Cút ngay!" Hạ Tuyết hất tay của hắn ra......"Đụng đến tôi, tôi báo cảnh sát nói anh vô lễ với tôi!"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nheo lại, xoay người nàng lại, rõ ràng thấy cái người không sợ trời đất này lại đang khóc? Bị phỏng dầu sao?
"Cô nổi điên cái gì? Mới vừa rồi còn rất tốt, sao bây giờ lại khóc lên, ai đắc tội với cô?" Hàn Văn Hạo chậm rãi hỏi. "Mắc mớ gì tới anh?" Hạ Tuyết lại đẩy hắn ra......
Hàn Văn Hạo lại ôm chặt vai của nàng, nắm cằm của nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên, lại thấy nước mắt từng dòng tuôn ra, lớn bằng hạt đậu, hắn nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì?"
"Ai cần anh lo?" Hạ Tuyết đột nhiên khóc to lên, muốn đi ra khỏi phòng bếp! Hàn Văn Hạo một tay lấy kéo nàng, sau đó mặt lạnh ôm lấy nàng vào lòng! "Buông tôi ra!" Hạ Tuyết khóc muốn thoát khỏi thân thể hắn! "Muốn khóc thì khóc đi!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói xong, ôm chặt nàng! Hạ Tuyết tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, nắm âu phục của hắn, nhớ tới mấy lời của Hàn Văn Kiệt nói lúc nảy, đột nhiên “oa” một tiếng, khóc to: "Hắn là một tên bại hoại!"
Hàn Văn Hạo nghe có chút ngạc nhiên, không phải cô ấy chửi mình chứ? "Ai?" Hắn tò mò hỏi.
"Hắn là một tên bại hoại! Tôi không thích hắn!" Hạ Tuyết “oa” một tiếng khóc rống lên, vùi mặt trong ngực Hàn Văn Hạo, hắn dùng sức ôm chặt nàng trong lồng ngực......
Hàn Văn Hạo có chút không kiên nhẫn buồn bực, hỏi: "Rốt cuộc ai làm tổn thương cô?" "
"Chuyện không liên quan đến anh!!" Hạ Tuyết lần nữa khóc to. Sắc mặt Hàn Văn Hạo cau lại, nhưng vẫn ôm chặt thân thể của nàng nói: "Không liên quan đến tôi, cũng không nên mắng hai em trai tôi!"
"Ai mắng hai em trai anh?" Hạ Tuyết vừa khóc vừa kêu lên!
"Không phải một người trong bọn hắn khi dễ cô sao!?" Hàn Văn Hạo tò mò hỏi.
"Anh mới là người khi dễ tôi!!" Hạ Tuyết tức giận rống to!
Hàn Văn Hạo sắc mặt của lạnh lẽo, đẩy nàng ra, xoay người chuẩn bị tránh ra......
Hạ Tuyết ngẩng đầu khóc rống lên, cầm khăn lau, lau nước mắt của mình ……
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn người này chợt cười, chợt khóc, lại ngẩng mặt khóc rống, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi đến bên cạnh nàng, kỳ quái hỏi: "Rốt cuộc cô có chuyện gì?"
Hạ Tuyết ngồi xổm trên mặt sàn tiếp tục khóc......
Hàn Văn Hạo thật sự không có cách nào với nàng, để cặp tài liệu xuống, bế cả người nàng lên, đi vào phòng khách, đặt trên ghế sa lon, nàng giống như con mèo cuốn rúc vào trên ghế sa lon khóc, hắn nhìn bộ dáng thương tâm của nàng, chậm rãi nói: "Làm tốt lắm …… giống như lúc cô đưa lưng về phía tôi mà khóc......"
Hạ Tuyết ngừng khóc, nhìn người này......
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, lạnh lùng nói: "Đưa lưng về phía kẻ địch của cô, người yêu của cô, một mình khóc lóc, mặc dù thua thiệt một chút, nhưng người ta kính trọng......"
Nước mắt Hạ Tuyết lại tiếp tục lăn xuống, nhớ lần đó hai người chia tay, người ở trong xe, người đứng ngoài xe, hai tay nàng ôm đầu gối ngồi trên ghế sa lon, im lặng không lên tiếng......
"Nếu muốn hắn yêu cô, có hai biện pháp, hoặc là đi tới bên cạnh hắn, thổ lộ với hắn …… Hoặc là hoàn toàn rời bỏ hắn, để cho hắn biết cô đáng quý ……" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói.
"Tôi chưa từng nghĩ đến làm cho người nào thích tôi! Ai lại đi yêu tôi!" Hạ Tuyết đột nhiên đứng dậy, sau đó nắm ba lô của mình lên trên ghế sa lon, đeo lên lưng, thuận tiện cầm hai bánh ngọt trên bàn, và một bình sữa chua lúc nảy lấy trong tủ lạnh ra, bỏ vào ba lô của mình, vừa đi vừa lảm nhảm: "Loại người giống tôi, có thể ăn cơm no, đã là rất tốt rồi, sao dám nói đến tình yêu? Hừ! Thật là quá xa xỉ!"
Nàng nói xong, xoay người rời đi, đi vào thang máy, sau đó nhấn nút đóng cửa lại......
Hàn Văn Hạo ngồi ở trên ghế sa lon, không lên tiếng......
Hạ Tuyết nhìn hắn trong phòng khách, cũng trầm mặc cúi đầu, cửa thang máy chậm rãi đóng chặt.
Hàn Văn Vũ chợt nhớ lúc tối hôm qua đi đến đây, đã để quên kịch bản ở nhà, Hạ Tuyết muốn về lấy, hắn nói để hắn đi lấy, trên bàn ăn chỉ còn lại ba người ……
Hàn Văn Hạo đang im lặng ăn cháo......
Hàn Văn Kiệt cũng im lặng ăn cháo, Hạ Tuyết ăn xong bữa ăn sáng, đi vào phòng bếp rửa chén......
"Chú ba, hôm nay không phải chú đi làm sớm sao?" Hàn Văn Hạo kỳ quái hỏi em trai. Hàn Văn Kiệt suy nghĩ một chút, quay đầu lại, liếc mắt nhìn bóng lưng Hạ Tuyết, đành phải miễn cưỡng cười nói: "Em sẽ đi......"
"Ừm!" Hàn Văn Hạo đáp lời. Hàn Văn Kiệt ăn xong bát cháo, ăn thêm một miếng bánh trứng, lúc nhai, nhàn nhạt gọi Hạ Tuyết: "Hạ Tuyết......"
"Ừ" Hạ Tuyết phía trong, giọng giòn tan đáp lời. "Bánh trứng này ăn thật ngon!" Hàn Văn Kiệt chậm rãi nói. "Cám ơn!" Hạ Tuyết cười đến rất sảng khoái nói, quay đầu lại, vội vàng lau tủ chén, vừa lau vừa nhìn về phía Hàn Văn Hạo nói: "Hàn tổng giám đốc, lần sau anh có thể thay đổi mùi nước rửa chén hay không, mùi vị này rất khó ngửi!"
"Mắc mớ gì tới cô? Cô cảm thấy mình còn có cơ hội đi lên đây sao?" Hàn Văn Hạo tức giận nói. Hạ Tuyết một bên “hừ” một tiếng nói: "Anh có biết không? Phòng bếp là chỗ kiêu ngạo nhất trong đời tôi ……"
"Vì vậy cô mới có cuộc sống như thế!" Hàn Văn Hạo tiếp tục tổn hại nàng! "Anh......" Hạ Tuyết tức giận quay đầu, ném cái khăn lau nói: "Tôi không lau cho anh nữa! Nấu cơm cho anh ăn, còn phải lau dọn phòng bếp cho anh?"
"Ai ở trong nhà tôi ngủ một buổi tối?" Hàn Văn Hạo nhắc nhở nàng! "Cô kiếp trước là con gà sao, lại kêu lên như vậy!" Hạ Tuyết tức giận xoay người, cầm cái khăn lau tức giận kêu to: "Anh mới là 12 con giáp đó!"
Hàn Văn Kiệt mỉm cười để đũa xuống, nhìn anh cả nói: "Em đã ăn no …… Vậy …… Em đi trước..."
"Ừm!" Hàn Văn Hạo tiếp tục đáp lời. Hàn Văn Kiệt đứng lên, cầm áo khoác của mình, nhìn Hạ Tuyết trong phòng bếp, nhàn nhạt cười một tiếng, im lặng rời đi ……
Cửa thang máy “đinh” một tiếng, Hạ Tuyết đột nhiên dừng động tác trong tay, đứng bên cạnh tủ bếp, miệng mếu máo, nước mắt từ từ rơi xuống......
Hàn Văn Hạo ăn xong chén cháo, cầm khăn ăn lau khóe miệng một cái, đứng dậy, đi tới bên sofa, cầm cặp tài liệu, lạnh lùng nói: "Dọn sạch chỗ này cho tôi, sau đó có thể đi, nếu như tôi về nhà, phát hiện có một chút không sạch sẽ, tôi sẽ không tha cho cô!"
Hắn nói xong, bước nhanh ra thang máy, nhấn xuống nút thang máy, mở cửa ra, vừa định đi vào, lại không nhịn được đi ra, cau mày có chút tò mò, đi vào phòng bếp, nhìn thấy Hạ Tuyết đang quay lưng lại phía hắn, đầu cúi thấp giống như con đà điểu, người co quắp, hắn cảm thấy có chút kỳ lạ vỗ vai của nàng!
"Cút ngay!" Hạ Tuyết hất tay của hắn ra......"Đụng đến tôi, tôi báo cảnh sát nói anh vô lễ với tôi!"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nheo lại, xoay người nàng lại, rõ ràng thấy cái người không sợ trời đất này lại đang khóc? Bị phỏng dầu sao?
"Cô nổi điên cái gì? Mới vừa rồi còn rất tốt, sao bây giờ lại khóc lên, ai đắc tội với cô?" Hàn Văn Hạo chậm rãi hỏi. "Mắc mớ gì tới anh?" Hạ Tuyết lại đẩy hắn ra......
Hàn Văn Hạo lại ôm chặt vai của nàng, nắm cằm của nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên, lại thấy nước mắt từng dòng tuôn ra, lớn bằng hạt đậu, hắn nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì?"
"Ai cần anh lo?" Hạ Tuyết đột nhiên khóc to lên, muốn đi ra khỏi phòng bếp! Hàn Văn Hạo một tay lấy kéo nàng, sau đó mặt lạnh ôm lấy nàng vào lòng! "Buông tôi ra!" Hạ Tuyết khóc muốn thoát khỏi thân thể hắn! "Muốn khóc thì khóc đi!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói xong, ôm chặt nàng! Hạ Tuyết tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, nắm âu phục của hắn, nhớ tới mấy lời của Hàn Văn Kiệt nói lúc nảy, đột nhiên “oa” một tiếng, khóc to: "Hắn là một tên bại hoại!"
Hàn Văn Hạo nghe có chút ngạc nhiên, không phải cô ấy chửi mình chứ? "Ai?" Hắn tò mò hỏi.
"Hắn là một tên bại hoại! Tôi không thích hắn!" Hạ Tuyết “oa” một tiếng khóc rống lên, vùi mặt trong ngực Hàn Văn Hạo, hắn dùng sức ôm chặt nàng trong lồng ngực......
Hàn Văn Hạo có chút không kiên nhẫn buồn bực, hỏi: "Rốt cuộc ai làm tổn thương cô?" "
"Chuyện không liên quan đến anh!!" Hạ Tuyết lần nữa khóc to. Sắc mặt Hàn Văn Hạo cau lại, nhưng vẫn ôm chặt thân thể của nàng nói: "Không liên quan đến tôi, cũng không nên mắng hai em trai tôi!"
"Ai mắng hai em trai anh?" Hạ Tuyết vừa khóc vừa kêu lên!
"Không phải một người trong bọn hắn khi dễ cô sao!?" Hàn Văn Hạo tò mò hỏi.
"Anh mới là người khi dễ tôi!!" Hạ Tuyết tức giận rống to!
Hàn Văn Hạo sắc mặt của lạnh lẽo, đẩy nàng ra, xoay người chuẩn bị tránh ra......
Hạ Tuyết ngẩng đầu khóc rống lên, cầm khăn lau, lau nước mắt của mình ……
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn người này chợt cười, chợt khóc, lại ngẩng mặt khóc rống, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi đến bên cạnh nàng, kỳ quái hỏi: "Rốt cuộc cô có chuyện gì?"
Hạ Tuyết ngồi xổm trên mặt sàn tiếp tục khóc......
Hàn Văn Hạo thật sự không có cách nào với nàng, để cặp tài liệu xuống, bế cả người nàng lên, đi vào phòng khách, đặt trên ghế sa lon, nàng giống như con mèo cuốn rúc vào trên ghế sa lon khóc, hắn nhìn bộ dáng thương tâm của nàng, chậm rãi nói: "Làm tốt lắm …… giống như lúc cô đưa lưng về phía tôi mà khóc......"
Hạ Tuyết ngừng khóc, nhìn người này......
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, lạnh lùng nói: "Đưa lưng về phía kẻ địch của cô, người yêu của cô, một mình khóc lóc, mặc dù thua thiệt một chút, nhưng người ta kính trọng......"
Nước mắt Hạ Tuyết lại tiếp tục lăn xuống, nhớ lần đó hai người chia tay, người ở trong xe, người đứng ngoài xe, hai tay nàng ôm đầu gối ngồi trên ghế sa lon, im lặng không lên tiếng......
"Nếu muốn hắn yêu cô, có hai biện pháp, hoặc là đi tới bên cạnh hắn, thổ lộ với hắn …… Hoặc là hoàn toàn rời bỏ hắn, để cho hắn biết cô đáng quý ……" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói.
"Tôi chưa từng nghĩ đến làm cho người nào thích tôi! Ai lại đi yêu tôi!" Hạ Tuyết đột nhiên đứng dậy, sau đó nắm ba lô của mình lên trên ghế sa lon, đeo lên lưng, thuận tiện cầm hai bánh ngọt trên bàn, và một bình sữa chua lúc nảy lấy trong tủ lạnh ra, bỏ vào ba lô của mình, vừa đi vừa lảm nhảm: "Loại người giống tôi, có thể ăn cơm no, đã là rất tốt rồi, sao dám nói đến tình yêu? Hừ! Thật là quá xa xỉ!"
Nàng nói xong, xoay người rời đi, đi vào thang máy, sau đó nhấn nút đóng cửa lại......
Hàn Văn Hạo ngồi ở trên ghế sa lon, không lên tiếng......
Hạ Tuyết nhìn hắn trong phòng khách, cũng trầm mặc cúi đầu, cửa thang máy chậm rãi đóng chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.