Quyển 6 - Chương 1: Kiên trinh đích ái (Tình yêu kiên trì)
Đường Gia Tam Thiểu
18/04/2013
Thời gian qua thật là nhanh, đảo mắt đã đến thời hạn hai tháng, hai khỏa kim cầu trong cơ thể ta đã có tiến bộ rõ rệt, mặc dù chưa hoàn toàn trở nên trong suốt nhưng cũng không còn xa nữa, ta rõ ràng cảm giác ma pháp lực của bản thân đã có đột phá. Học kì này sắp kết thúc, Mã Khắc với Hải Nguyệt hiệntại vô cùng hòa hợp, lúc nào cũng ở bên nhau, ta và Mộc Tử lại không được như vậy, mặc dù ta cảm thấy nàng với ta là chân tâm đích ái nhưng giữa nàng và ta hầu như tồn tại một cảm giác như có một bức tường ngăn cách, hơn nữa lại cực kì kiên cố không thể vượt qua.
Hôm nay, ta viết cho nàng bức thư tình, tính ra đã là thứ 100, biết viết thế nào đây, lại đúng vào đoạn phát triển tình cảm sau này như thế nào? Tốt hay không tốt, nghĩ tới nghĩ lui, ta đột nhiên nhớ tới trước kia trong thôn có lưu truyền một truyền thuyết xa xưa. Chính truyền thuyết này đã tạo đề tài cho ta viết bức thư tình thứ 100 cho Mộc Tử.
Bắt đầu vào học, ta ngắm Mộc Tử một chút, mặc dù nàng không phải quá xinh đẹp nhưng lại có cảm giác làm cho ta mê mẩn không rời, trong lòng toát ra tình cảm ấm áp, ta vung bút, bắt đầu tiến trình viết bức thư tình thứ 100.
Mộc Tử, đây là bức thư tình thứ 100 ta viết cho muội, hạnh phúc thế nào ta dĩ nhiên không cần phải nói nữa, ta cũng muốn nhân đây kể cho muội nghe một sự tích xưa.
Chuyện là thế này, ngày xưa thật xưa có một đứa bé trai, mỗi ngày hắn đi trên đường đều gặp một cô bé gái nên đem lòng ngưỡng mộ, tình cảm ngày ngày phát triển như thế. Rốt cục, đến một ngày nọ, hắn cũng thu hết dũng khí viết cho cô gái một bức thư tình, hẹn nàng ra bờ biển đi dạo, chàng trai rất thẹn thùng, lúc đưa thư cho cô gái cũng không dám nhìn thẳng, nàng nhận thư xong cũng xoay người lại mở đọc.
Cuối cùng cũng tới ngày hẹn, chàng trai khẩn trương đi đến địa điểm hẹn gặp cô gái ở đó, hai người cùng nhau du ngoạn vui vẻ suốt một ngày.
Trời tối, trên đường đưa cô gái về nhà, chàng trai hỏi cô gái có đồng ý đáp ứng mối quan hệ của bọn họ, cô gái chỉ đưa một phong thư cho hắn, xoay người đi mất, nói một câu:
- Nếu có duyên …
Chàng trai mở niêm bức thư, hóa ra tờ giấy trắng trơn, một chữ cũng không có viết. Hắn vô cùng ngạc nhiên, nghĩ đến những lời cô gái nói nhưng cũng không minh bạch được.
Lại vài ngày trôi qua, chàng trai lại ước hẹn cô gái đi chơi, cũng dùng phương pháp như vậy. Cũng đúng thời gian ước hẹn, cô gái xuất hiện, hai người lại trải qua một ngày vui vẻ. Chính lúc ly biệt, cô gái vẫn nói một câu:
- Nếu có duyên …
Sau đó chàng trai nhận được bức thư trắng thứ hai.
Cứ mãi như vậy, chàng trai thủy chung vẫn dùng thư tình ước hẹn với cô gái.
Trôi qua vài năm, chàng trai đã gửi cho cô gái 99 bức thư tình, nhưng mỗi lần cô gái chỉ trả lời cho y là câu nói cũ:
- Nếu có duyên …
cùng với một phong thư trắng trơn. Chàng trai từ từ mất kiên nhẫn, hắn cũng không viết thư cho cô gái nữa, bi quan cho rằng mình không thể thành công chinh phục nàng. Khi hắn nhận phong thư trả lời thứ 99 của cô gái, hắn cuối cùng cũng lựa chọn kết hôn với một cô gái khác.
Đêm tân hôn, chàng trai với thê tử của mình 1 dạ trung thành, trước kia bao nhiêu thư tình viết cho người yêu cũ đều đem hết ra. Cũng tiện kể lại toàn bộ câu chuyện cho người vợ.
Người vợ cầm một phong thư của cô gái lên xem thử, quả nhiên như lời chàng trai nói, đều là thư trắng. Đến cuối cùng nàng phát hiện vài phong thư cuối cùng thậm chí chàng trai còn chưa mở ra, nàng hỏi y tại sao.
Chàng trai nói, dù sao cũng là thư trắng, mở hay không mở cũng có khác nhau gì đâu.
Người vợ y cho phép, lần lượt từng bức một mở ra, hơn 10 bức thư như vậy. Đến khi nàng mở phong thư thứ 99, nàng phát hiện trên tờ giấy có một hàng chữ. Nàng im lặng rồi đưa cho chồng mình xem.
Chàng trai tiếp nhận thư, kinh ngạc phát hiện trên bức thư này có viết một câu:
- Muội đã chuẩn bị áo cưới, khi phong thư thứ 100 của huynh đến, chính là lúc muội trở thành tân nương của huynh.
CHàng trai cầm phong thư này ngây người ra, cảm giác choáng váng, hắn không thể tin đây là sự thật. Hắn cầm phong thư thứ 99 này đi ra ngoài, bên ngoài gió lạnh thấu xương thổi ào ào không ngớt. Trái tim của hắn cũng dường như bị gió thổi bay cùng tờ giấy, bay tới một nơi rất rất xa.
Nói đến đây chuyện xưa kết thúc, mặc dù truyện xưa có nói rằng cách xử sự của cô gái có đôi chút kì quặc nhưng cũng có ngụ ý là tình yêu của chàng trai này với cô gái không đủ kiên trì
Mộc Tử, không biết ta phải viết cho muội bao nhiêu bức thư tình nữa muội mới có thể mở lòng đón nhận ta, phó thác cuộc đời muội cho ta, Mã Khắc đã thành công chinh phục Hải Nguyệt, ta lúc nào mới thành công đeo đuổi muội đây. Nếu có thể giống như Mã Khắc, dùng tính mạng để đổi lấy tình cảm muội dành cho ta, ta cũng sẽ không chút do dự. Bất luận thế nào, tình cảm của ta với muội cũng là kiên trinh nhất nhất.
Lạc khoản đề – vĩnh viễn yêu muội – Trường Cung
Viết xong phong thư tràn ngập tình cảm này, ta đưa liền cho Mộc Tử.
Theo thói quen, Mộc Tử tiếp nhận phong thư rất nhanh, sau đó nhanh chóng đọc hết, nàng ngẩng đầu lên, nhìn ta thật chăm chú. Trong mắt nàng ta cũng không thấy xuất hiện thần sắc cảm động mà chỉ tràn ngập biểu tình phức tạp. Nàng thở dài nhè nhẹ, quay đầu đi không nhìn ta nữa, mà chỉ nhìn chú ý nhìn lên bảng.
Ta cảm giác như bị một côn nặng giáng trúng, trong lòng tràn ngập cảm giác khổ sở. Mộc Tử a, tại sao muội không thể mở tấm lòng đón nhận ta, ta thật sự là không xứng đáng với tình yêu của muội hay sao?
Ta lắc lắc đầu, tự cười nhạo bản thân, nằm dài trên bàn nhìn là cây ngoài của sổ, cố hết sức mình để không nghĩ đến những chuyện đó nữa.
Rốt cục cũng kết thúc giờ học, ta cũng không giống như trước kia cùng với Mộc Tử đi về mà là riêng rẽ tách nhau ra, ta im lặng đi tới một góc của học viện, trong tâm tràn ngập cảm giác chua xót.
Ta nhẹ nhàng đứng dựa vào một gốc cây đại thụ hai người ôm mới xuể, hai mắt vô thần nhìn ra khoảng không trước mặt, trong đầu dường như trống rỗng.
- Trường Cung à?
Có người vỗ vai ta, ta nhất động linh cơ quay người nhìn lại, thì ra là Hải Thủy, đã nhiều ngày không gặp. Kể từ khi quay trở về từ trường tỉ thí lần trước, ta vẫn cố ý tránh mặt nàng, đây là lần đầu tiên gặp mặt.
Hải Thủy mỉm cười nói:
- Đã lâu không gặp huynh, Trường Cung, sao huynh lại đứng một mình ở chỗ này, vừa rồi muội gọi mấy lần dường như huynh cũng không nghe thấy.
Hải Thủy so với trước kia gầy đi rất nhiều, sắc mặt vốn hồng hào giờ cũng có vẻ hơi tái, ta nhìn nàng xấu hổ cười nói:
- Đúng vậy, đã lâu không gặp, dạo này muội thế nào?
Hải Thủy cười cười tự giễu:
- Còn thế nào nữa, muội nghe tỷ tỷ kể lại, lần này các huynh đi ra ngoài thi đấu chịu không ít khổ sở.
Ta trả lời:
- Đúng vậy, ai biết tham gia trường tỉ thí đó lại biến thái như vậy, tuy nhien cũng có chỗ tốt, thành toàn được cho tỷ tỷ của muội và Mã Khắc.
Hải Thủy gật đầu, nói:
- Thật sự hâm mộ bọn họ, còn huynh với Mộc Tử tỷ tỷ thế nào?
Hôm nay, ta viết cho nàng bức thư tình, tính ra đã là thứ 100, biết viết thế nào đây, lại đúng vào đoạn phát triển tình cảm sau này như thế nào? Tốt hay không tốt, nghĩ tới nghĩ lui, ta đột nhiên nhớ tới trước kia trong thôn có lưu truyền một truyền thuyết xa xưa. Chính truyền thuyết này đã tạo đề tài cho ta viết bức thư tình thứ 100 cho Mộc Tử.
Bắt đầu vào học, ta ngắm Mộc Tử một chút, mặc dù nàng không phải quá xinh đẹp nhưng lại có cảm giác làm cho ta mê mẩn không rời, trong lòng toát ra tình cảm ấm áp, ta vung bút, bắt đầu tiến trình viết bức thư tình thứ 100.
Mộc Tử, đây là bức thư tình thứ 100 ta viết cho muội, hạnh phúc thế nào ta dĩ nhiên không cần phải nói nữa, ta cũng muốn nhân đây kể cho muội nghe một sự tích xưa.
Chuyện là thế này, ngày xưa thật xưa có một đứa bé trai, mỗi ngày hắn đi trên đường đều gặp một cô bé gái nên đem lòng ngưỡng mộ, tình cảm ngày ngày phát triển như thế. Rốt cục, đến một ngày nọ, hắn cũng thu hết dũng khí viết cho cô gái một bức thư tình, hẹn nàng ra bờ biển đi dạo, chàng trai rất thẹn thùng, lúc đưa thư cho cô gái cũng không dám nhìn thẳng, nàng nhận thư xong cũng xoay người lại mở đọc.
Cuối cùng cũng tới ngày hẹn, chàng trai khẩn trương đi đến địa điểm hẹn gặp cô gái ở đó, hai người cùng nhau du ngoạn vui vẻ suốt một ngày.
Trời tối, trên đường đưa cô gái về nhà, chàng trai hỏi cô gái có đồng ý đáp ứng mối quan hệ của bọn họ, cô gái chỉ đưa một phong thư cho hắn, xoay người đi mất, nói một câu:
- Nếu có duyên …
Chàng trai mở niêm bức thư, hóa ra tờ giấy trắng trơn, một chữ cũng không có viết. Hắn vô cùng ngạc nhiên, nghĩ đến những lời cô gái nói nhưng cũng không minh bạch được.
Lại vài ngày trôi qua, chàng trai lại ước hẹn cô gái đi chơi, cũng dùng phương pháp như vậy. Cũng đúng thời gian ước hẹn, cô gái xuất hiện, hai người lại trải qua một ngày vui vẻ. Chính lúc ly biệt, cô gái vẫn nói một câu:
- Nếu có duyên …
Sau đó chàng trai nhận được bức thư trắng thứ hai.
Cứ mãi như vậy, chàng trai thủy chung vẫn dùng thư tình ước hẹn với cô gái.
Trôi qua vài năm, chàng trai đã gửi cho cô gái 99 bức thư tình, nhưng mỗi lần cô gái chỉ trả lời cho y là câu nói cũ:
- Nếu có duyên …
cùng với một phong thư trắng trơn. Chàng trai từ từ mất kiên nhẫn, hắn cũng không viết thư cho cô gái nữa, bi quan cho rằng mình không thể thành công chinh phục nàng. Khi hắn nhận phong thư trả lời thứ 99 của cô gái, hắn cuối cùng cũng lựa chọn kết hôn với một cô gái khác.
Đêm tân hôn, chàng trai với thê tử của mình 1 dạ trung thành, trước kia bao nhiêu thư tình viết cho người yêu cũ đều đem hết ra. Cũng tiện kể lại toàn bộ câu chuyện cho người vợ.
Người vợ cầm một phong thư của cô gái lên xem thử, quả nhiên như lời chàng trai nói, đều là thư trắng. Đến cuối cùng nàng phát hiện vài phong thư cuối cùng thậm chí chàng trai còn chưa mở ra, nàng hỏi y tại sao.
Chàng trai nói, dù sao cũng là thư trắng, mở hay không mở cũng có khác nhau gì đâu.
Người vợ y cho phép, lần lượt từng bức một mở ra, hơn 10 bức thư như vậy. Đến khi nàng mở phong thư thứ 99, nàng phát hiện trên tờ giấy có một hàng chữ. Nàng im lặng rồi đưa cho chồng mình xem.
Chàng trai tiếp nhận thư, kinh ngạc phát hiện trên bức thư này có viết một câu:
- Muội đã chuẩn bị áo cưới, khi phong thư thứ 100 của huynh đến, chính là lúc muội trở thành tân nương của huynh.
CHàng trai cầm phong thư này ngây người ra, cảm giác choáng váng, hắn không thể tin đây là sự thật. Hắn cầm phong thư thứ 99 này đi ra ngoài, bên ngoài gió lạnh thấu xương thổi ào ào không ngớt. Trái tim của hắn cũng dường như bị gió thổi bay cùng tờ giấy, bay tới một nơi rất rất xa.
Nói đến đây chuyện xưa kết thúc, mặc dù truyện xưa có nói rằng cách xử sự của cô gái có đôi chút kì quặc nhưng cũng có ngụ ý là tình yêu của chàng trai này với cô gái không đủ kiên trì
Mộc Tử, không biết ta phải viết cho muội bao nhiêu bức thư tình nữa muội mới có thể mở lòng đón nhận ta, phó thác cuộc đời muội cho ta, Mã Khắc đã thành công chinh phục Hải Nguyệt, ta lúc nào mới thành công đeo đuổi muội đây. Nếu có thể giống như Mã Khắc, dùng tính mạng để đổi lấy tình cảm muội dành cho ta, ta cũng sẽ không chút do dự. Bất luận thế nào, tình cảm của ta với muội cũng là kiên trinh nhất nhất.
Lạc khoản đề – vĩnh viễn yêu muội – Trường Cung
Viết xong phong thư tràn ngập tình cảm này, ta đưa liền cho Mộc Tử.
Theo thói quen, Mộc Tử tiếp nhận phong thư rất nhanh, sau đó nhanh chóng đọc hết, nàng ngẩng đầu lên, nhìn ta thật chăm chú. Trong mắt nàng ta cũng không thấy xuất hiện thần sắc cảm động mà chỉ tràn ngập biểu tình phức tạp. Nàng thở dài nhè nhẹ, quay đầu đi không nhìn ta nữa, mà chỉ nhìn chú ý nhìn lên bảng.
Ta cảm giác như bị một côn nặng giáng trúng, trong lòng tràn ngập cảm giác khổ sở. Mộc Tử a, tại sao muội không thể mở tấm lòng đón nhận ta, ta thật sự là không xứng đáng với tình yêu của muội hay sao?
Ta lắc lắc đầu, tự cười nhạo bản thân, nằm dài trên bàn nhìn là cây ngoài của sổ, cố hết sức mình để không nghĩ đến những chuyện đó nữa.
Rốt cục cũng kết thúc giờ học, ta cũng không giống như trước kia cùng với Mộc Tử đi về mà là riêng rẽ tách nhau ra, ta im lặng đi tới một góc của học viện, trong tâm tràn ngập cảm giác chua xót.
Ta nhẹ nhàng đứng dựa vào một gốc cây đại thụ hai người ôm mới xuể, hai mắt vô thần nhìn ra khoảng không trước mặt, trong đầu dường như trống rỗng.
- Trường Cung à?
Có người vỗ vai ta, ta nhất động linh cơ quay người nhìn lại, thì ra là Hải Thủy, đã nhiều ngày không gặp. Kể từ khi quay trở về từ trường tỉ thí lần trước, ta vẫn cố ý tránh mặt nàng, đây là lần đầu tiên gặp mặt.
Hải Thủy mỉm cười nói:
- Đã lâu không gặp huynh, Trường Cung, sao huynh lại đứng một mình ở chỗ này, vừa rồi muội gọi mấy lần dường như huynh cũng không nghe thấy.
Hải Thủy so với trước kia gầy đi rất nhiều, sắc mặt vốn hồng hào giờ cũng có vẻ hơi tái, ta nhìn nàng xấu hổ cười nói:
- Đúng vậy, đã lâu không gặp, dạo này muội thế nào?
Hải Thủy cười cười tự giễu:
- Còn thế nào nữa, muội nghe tỷ tỷ kể lại, lần này các huynh đi ra ngoài thi đấu chịu không ít khổ sở.
Ta trả lời:
- Đúng vậy, ai biết tham gia trường tỉ thí đó lại biến thái như vậy, tuy nhien cũng có chỗ tốt, thành toàn được cho tỷ tỷ của muội và Mã Khắc.
Hải Thủy gật đầu, nói:
- Thật sự hâm mộ bọn họ, còn huynh với Mộc Tử tỷ tỷ thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.