Quyển 8 - Chương 4: Linh mạch thần tuyền
Đường Gia Tam Thiểu
18/04/2013
Thước Già Lặc cười xấu hổ giải thích :
-Không có gì, ngươi yên tâm đi, mặc dù tiếp nhận truyền thừa quả thật có nguy hiểm nhất định, nhưng cơ hội thành công là rất cao.
Ta vội hỏi :
-Rất cao là bao nhiêu?
Mặc kệ có bao nhiêu đi nữa nếu không phải trăm phần trăm ta nhất định không tới hạp cốc tiếp nhận truyền thừa gì đó của lão, dù sao an toàn là đệ nhất mà.
Thước Già Lặc cũng không trả lời câu hỏi của ta mà nói :
-Ai nha, ngươi có phiền toái kìa, có rất đông người tới đó, ngươi mau về đi.
Nói xong trước mắt ta vụt tối sầm lại, tinh quang đã tiêu mất.
Ta dần tỉnh lại, ta nhận ra điều đó vì ta cảm thấy thác nước vẫn không ngừng rơi xuống người ta nhưng đã không còn tia năng lượng nào nữa. Toàn thân ta truyền lại cảm giác khoan khoái thư sướng.
Ta kiểm tra một chút, không ngờ kinh mạch ta đều trở nên lớn hơn rất nhiều, khắp nơi đều có chất lỏng màu vàng lưu động. Ở mi tâm không chỉ có chất lỏng màu vàng đó mà còn có ba tiểu cầu trong suốt, chẳng lẽ đây là hình thái đã thay đổi của kim cầu sao ? Ta càng cao hứng hơn chính là một thanh tiểu kiếm đang tỏa ra ngân quang nơi ngực ta, khi ý thức của ta truyền đến, bỗng nhiên nhận thấy nó đã chịu nghe theo sự chỉ huy của ta,vậy là ta đã có thể khống chế được Thánh Kiếm thật rồi. Thật tốt quá, sau này không phải lo chỉ dùng được nó lúc nguy hiểm suýt chết rồi.
Ta kiềm chế nỗi mừng như điên trong lòng, phát ra một tiếng hú dài, theo tiếng hú của ta năng lượng toàn thân dường như cũng tăng lên, nếu nói vừa rồi chúng nó bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng thì giờ đây chính là con sông đang gầm rít tuôn chảy. Năng lượng cường đại không ngừng tỏa ra xung quanh.
Khi ta mở mắt ra, oa,bên bờ suối đứng đầy người, tất cả đều có vẻ như đang rất tức giận xen lẫn kinh ngạc.
Ta nhìn thấy Kiếm Sơn, cũng nhận ra tam trưởng lão, chẳng lẽ đây là người cả thôn sao, ai nha, phá hoại, còn bị bọn họ phát hiện ta bước vào cấm địa nữa chứ.
Dường như ta không hề cảm thấy dòng suối đập vào thân nữa, ta ngẩng đầu nhìn lên, oa, thác nước cứ như bị ta treo ở trên đầu vậy, bị kim quang từ trên người ta phát ra ngăn cản lại. Ngay khi ta nhất thời phân thần, năng lượng bị phân tán đi, thác nước liền dội thẳng xuống người ta cuốn bay ta xuống thủy đàm một lần nữa, thảm a.
Ta lộ ra cái đầu dưới thủy đàm, xấu hổ cười nói :
-Mọi người hảo a, sao lại cùng đứng hết cả ở đây vậy.
Kiếm Sơn giận dữ nói :
-Chúng ta hảo tâm cho ngươi ở lại không ngờ ngươi dám bước vào cấm địa lại còn phá hủy linh mạch của thần tuyền, nói mau, là ai sai ngươi tới đây?
Hiểu nhầm to rồi, ta hơi vận lực, từ dưới nước vọt lên, khẽ rơi xuống bờ suối, vuốt qua ít nước trên mặt rồi quay sang nói với mấy vị trưởng lão :
-Rất xin lỗi, ta chỉ muốn tìm một chỗ để tu luyện mà thôi, vì sợ bị quấy rầy nên mới đến nơi này, Kiếm Sơn vừa nói linh mạch thần tuyền thực sự ta không hiểu, là cái gì vậy ?
Ta phải giả vờ ngây ngốc tí!
Lão nhân cầm quải trượng lên tiếng :
-Thanh niên, chẳng nhẽ Kiếm Sơn không nói cho ngươi đây là cấm địa sao ?
Ta gãi gãi đầu nói:
-Hắn có nói nhưng ngài cũng biết đó, ai cũng có lòng hiếu kỳ mà, ta xem nơi này lại không có ai, là nơi rất thanh tịnh nên mới đi đến đây, thực sự ta không có ác ý, chỉ là vì tò mò mà thôi, còn về phần linh mạch mà mọi người nói đó ta quả là bị oan mà.
Đại trưởng lão cười nhạt :
-Còn nói dối nữa, vừa rồi đấu khí trên người ngươi rõ ràng ẩn chứa linh lực của thần tuyền, ngươi còn muốn giấu diếm sao ?
Ai nha, bất hảo rồi, bị lão nhận ra rồi.
Đại trưởng lão nói tiếp :
-Nếu ngươi đã phá hủy táng mạng nguồn suối của chúng ta thì chúng ta phải giữ ngươi ở lại đây, mọi người lui ra phía sau.
Bất hảo, ta còn phải đi nữa mà, mấy lão đầu này hình như đều đang rất tức giận. Ta mặc niệm chú ngữ, dụng thuấn di muốn thoát ra ngoài. Đột nhiên ta cảm thấy như va vào tường đồng vách sắt vậy, đau quá a. Là cái gì vậy ? Ta nhìn lại, thấy mình mới chỉ dời đi khoảng 10 thước, ta vừa đụng vào là một màn khí màu vàng.
Đại trưởng lão nói :
-Nếu để cho ngươi chạy thoát thì mấy lão già chúng ta tựu không làm trưởng lão nữa. Nói cho ngươi biết đó là kết giới do đấu khí của chúng ta tạo thành, so với kết giới do ma pháp của các ngươi sử dụng còn vững chắc hơn rất nhiều, bất kì ma pháp truyền tống nào đều không thể thoát được, ngươi mau bó tay chịu trói đi.
Ta cười khổ nói :
-Trưởng lão, ta thật sự không cố ý phá hủy linh mạch của mọi người mà, khi ta đi xuống suối tự nó mang năng lượng truyền đến cho ta đó chứ, ta làm sao có biện pháp gì khác đây. Ai nha, đừng động thủ a.
Mấy vị trưởng lão dường như đã rất giận, đều phát đấu khí ra tấn công ta.
Đấu khí hảo lợi hại a, thực lực của bọn họ cao hơn Kiếm Sơn rất nhiều a, cho dù Văn sư phụ ở Tu Đạt có lẽ cũng không thể so cùng với bọn họ, bất hảo, chẳng lẽ bọn họ đều là Kiếm Thánh sao, cái này quả thực là động trời a .
Ta vội dùng Tô Khắc Lạp Để chi trượng bổ ra vài đạo kiếm quang, cố gắng ngăn cản đòn tấn công của bọn họ, lạ là kiếm quang do ta phát ra chẳng những có ma pháp lực mà còn tồn tại cả đấu khí, nhất là mỗi đạo kiếm quang dường như đều có một tia năng lượng Thánh Kiếm nữa khiến uy lực kiếm quang còn vượt qua cả ma đấu trảm trước đây.
Mấy đạo kiếm quang thuận lợi ngăn cản đòn tấn công của mấy trưởng lão đó nhưng ta phát hiện mình đã bị năm vị trưởng lão vây ở giữa, nếu có bất kì cử động nào đều sẽ khiến bọn họ cùng ra tay mất.
Bị ta thành công tiếp lấy đòn tấn công đầu tiên của họ cả năm vị trưởng lão đều rất ngạc nhiên. Đại trưởng lão nói :
-Hảo tiểu tử, quả nhiên là có chuẩn bị rồi, thực ra ngươi đến đây vì mục đích gì ?
Ta bất đắc dĩ cười khổ nói :
-Ta thật sự không hề có bất kì mục đích gì, chỉ vô ý phá hủy linh mạch của mọi người mà thôi.
Tam trưởng lão cả giận nói :
-Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đại ca, để ta tới đối phó hắn đi.
Đại trưởng lão gật gật đầu, cùng ba vị trưởng lão kia lui xuống mấy bước, vẫn duy trì kết giới hiển nhiên là phòng ngừa ta chạy trốn.
Trong lòng ta mừng thầm, xem ra bọn họ khinh thường không thèm liên thủ thu thập ta, mặc dù ta vẫn không trốn thoát nhưng cũng đỡ thảm hơn là bị liên thủ vây công. Đúng lúc ta muốn thử công lực của mình, toàn thân ta đều sung mãn năng lượng, so với trạng thái tốt nhất trước đây thì còn hơn rất nhiều.
Quải trượng trong tay tam trưởng lão vung lên, kim mang đã vọt tới, khiến ta nhảy dựng lên, ta vội phát ra một đạo kiếm quang triệt tiêu đòn của lão, thân thể song phương cùng chấn động, cả hai đều ngang sức nhau.
-Không có gì, ngươi yên tâm đi, mặc dù tiếp nhận truyền thừa quả thật có nguy hiểm nhất định, nhưng cơ hội thành công là rất cao.
Ta vội hỏi :
-Rất cao là bao nhiêu?
Mặc kệ có bao nhiêu đi nữa nếu không phải trăm phần trăm ta nhất định không tới hạp cốc tiếp nhận truyền thừa gì đó của lão, dù sao an toàn là đệ nhất mà.
Thước Già Lặc cũng không trả lời câu hỏi của ta mà nói :
-Ai nha, ngươi có phiền toái kìa, có rất đông người tới đó, ngươi mau về đi.
Nói xong trước mắt ta vụt tối sầm lại, tinh quang đã tiêu mất.
Ta dần tỉnh lại, ta nhận ra điều đó vì ta cảm thấy thác nước vẫn không ngừng rơi xuống người ta nhưng đã không còn tia năng lượng nào nữa. Toàn thân ta truyền lại cảm giác khoan khoái thư sướng.
Ta kiểm tra một chút, không ngờ kinh mạch ta đều trở nên lớn hơn rất nhiều, khắp nơi đều có chất lỏng màu vàng lưu động. Ở mi tâm không chỉ có chất lỏng màu vàng đó mà còn có ba tiểu cầu trong suốt, chẳng lẽ đây là hình thái đã thay đổi của kim cầu sao ? Ta càng cao hứng hơn chính là một thanh tiểu kiếm đang tỏa ra ngân quang nơi ngực ta, khi ý thức của ta truyền đến, bỗng nhiên nhận thấy nó đã chịu nghe theo sự chỉ huy của ta,vậy là ta đã có thể khống chế được Thánh Kiếm thật rồi. Thật tốt quá, sau này không phải lo chỉ dùng được nó lúc nguy hiểm suýt chết rồi.
Ta kiềm chế nỗi mừng như điên trong lòng, phát ra một tiếng hú dài, theo tiếng hú của ta năng lượng toàn thân dường như cũng tăng lên, nếu nói vừa rồi chúng nó bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng thì giờ đây chính là con sông đang gầm rít tuôn chảy. Năng lượng cường đại không ngừng tỏa ra xung quanh.
Khi ta mở mắt ra, oa,bên bờ suối đứng đầy người, tất cả đều có vẻ như đang rất tức giận xen lẫn kinh ngạc.
Ta nhìn thấy Kiếm Sơn, cũng nhận ra tam trưởng lão, chẳng lẽ đây là người cả thôn sao, ai nha, phá hoại, còn bị bọn họ phát hiện ta bước vào cấm địa nữa chứ.
Dường như ta không hề cảm thấy dòng suối đập vào thân nữa, ta ngẩng đầu nhìn lên, oa, thác nước cứ như bị ta treo ở trên đầu vậy, bị kim quang từ trên người ta phát ra ngăn cản lại. Ngay khi ta nhất thời phân thần, năng lượng bị phân tán đi, thác nước liền dội thẳng xuống người ta cuốn bay ta xuống thủy đàm một lần nữa, thảm a.
Ta lộ ra cái đầu dưới thủy đàm, xấu hổ cười nói :
-Mọi người hảo a, sao lại cùng đứng hết cả ở đây vậy.
Kiếm Sơn giận dữ nói :
-Chúng ta hảo tâm cho ngươi ở lại không ngờ ngươi dám bước vào cấm địa lại còn phá hủy linh mạch của thần tuyền, nói mau, là ai sai ngươi tới đây?
Hiểu nhầm to rồi, ta hơi vận lực, từ dưới nước vọt lên, khẽ rơi xuống bờ suối, vuốt qua ít nước trên mặt rồi quay sang nói với mấy vị trưởng lão :
-Rất xin lỗi, ta chỉ muốn tìm một chỗ để tu luyện mà thôi, vì sợ bị quấy rầy nên mới đến nơi này, Kiếm Sơn vừa nói linh mạch thần tuyền thực sự ta không hiểu, là cái gì vậy ?
Ta phải giả vờ ngây ngốc tí!
Lão nhân cầm quải trượng lên tiếng :
-Thanh niên, chẳng nhẽ Kiếm Sơn không nói cho ngươi đây là cấm địa sao ?
Ta gãi gãi đầu nói:
-Hắn có nói nhưng ngài cũng biết đó, ai cũng có lòng hiếu kỳ mà, ta xem nơi này lại không có ai, là nơi rất thanh tịnh nên mới đi đến đây, thực sự ta không có ác ý, chỉ là vì tò mò mà thôi, còn về phần linh mạch mà mọi người nói đó ta quả là bị oan mà.
Đại trưởng lão cười nhạt :
-Còn nói dối nữa, vừa rồi đấu khí trên người ngươi rõ ràng ẩn chứa linh lực của thần tuyền, ngươi còn muốn giấu diếm sao ?
Ai nha, bất hảo rồi, bị lão nhận ra rồi.
Đại trưởng lão nói tiếp :
-Nếu ngươi đã phá hủy táng mạng nguồn suối của chúng ta thì chúng ta phải giữ ngươi ở lại đây, mọi người lui ra phía sau.
Bất hảo, ta còn phải đi nữa mà, mấy lão đầu này hình như đều đang rất tức giận. Ta mặc niệm chú ngữ, dụng thuấn di muốn thoát ra ngoài. Đột nhiên ta cảm thấy như va vào tường đồng vách sắt vậy, đau quá a. Là cái gì vậy ? Ta nhìn lại, thấy mình mới chỉ dời đi khoảng 10 thước, ta vừa đụng vào là một màn khí màu vàng.
Đại trưởng lão nói :
-Nếu để cho ngươi chạy thoát thì mấy lão già chúng ta tựu không làm trưởng lão nữa. Nói cho ngươi biết đó là kết giới do đấu khí của chúng ta tạo thành, so với kết giới do ma pháp của các ngươi sử dụng còn vững chắc hơn rất nhiều, bất kì ma pháp truyền tống nào đều không thể thoát được, ngươi mau bó tay chịu trói đi.
Ta cười khổ nói :
-Trưởng lão, ta thật sự không cố ý phá hủy linh mạch của mọi người mà, khi ta đi xuống suối tự nó mang năng lượng truyền đến cho ta đó chứ, ta làm sao có biện pháp gì khác đây. Ai nha, đừng động thủ a.
Mấy vị trưởng lão dường như đã rất giận, đều phát đấu khí ra tấn công ta.
Đấu khí hảo lợi hại a, thực lực của bọn họ cao hơn Kiếm Sơn rất nhiều a, cho dù Văn sư phụ ở Tu Đạt có lẽ cũng không thể so cùng với bọn họ, bất hảo, chẳng lẽ bọn họ đều là Kiếm Thánh sao, cái này quả thực là động trời a .
Ta vội dùng Tô Khắc Lạp Để chi trượng bổ ra vài đạo kiếm quang, cố gắng ngăn cản đòn tấn công của bọn họ, lạ là kiếm quang do ta phát ra chẳng những có ma pháp lực mà còn tồn tại cả đấu khí, nhất là mỗi đạo kiếm quang dường như đều có một tia năng lượng Thánh Kiếm nữa khiến uy lực kiếm quang còn vượt qua cả ma đấu trảm trước đây.
Mấy đạo kiếm quang thuận lợi ngăn cản đòn tấn công của mấy trưởng lão đó nhưng ta phát hiện mình đã bị năm vị trưởng lão vây ở giữa, nếu có bất kì cử động nào đều sẽ khiến bọn họ cùng ra tay mất.
Bị ta thành công tiếp lấy đòn tấn công đầu tiên của họ cả năm vị trưởng lão đều rất ngạc nhiên. Đại trưởng lão nói :
-Hảo tiểu tử, quả nhiên là có chuẩn bị rồi, thực ra ngươi đến đây vì mục đích gì ?
Ta bất đắc dĩ cười khổ nói :
-Ta thật sự không hề có bất kì mục đích gì, chỉ vô ý phá hủy linh mạch của mọi người mà thôi.
Tam trưởng lão cả giận nói :
-Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đại ca, để ta tới đối phó hắn đi.
Đại trưởng lão gật gật đầu, cùng ba vị trưởng lão kia lui xuống mấy bước, vẫn duy trì kết giới hiển nhiên là phòng ngừa ta chạy trốn.
Trong lòng ta mừng thầm, xem ra bọn họ khinh thường không thèm liên thủ thu thập ta, mặc dù ta vẫn không trốn thoát nhưng cũng đỡ thảm hơn là bị liên thủ vây công. Đúng lúc ta muốn thử công lực của mình, toàn thân ta đều sung mãn năng lượng, so với trạng thái tốt nhất trước đây thì còn hơn rất nhiều.
Quải trượng trong tay tam trưởng lão vung lên, kim mang đã vọt tới, khiến ta nhảy dựng lên, ta vội phát ra một đạo kiếm quang triệt tiêu đòn của lão, thân thể song phương cùng chấn động, cả hai đều ngang sức nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.