Quyển 2 - Chương 23: Trận đấu bắt đầu.
Đường Gia Tam Thiểu
19/04/2013
Trở lại ký túc xá, chỉ còn lục mao ở đó. "Trường Cung, gần đây đi đâu vậy a?"
Ta trừng mắt, không lạnh không nóng nói: "Bí mật"
"Nói đi mà, làm gì thế chứ. Nghe nói trong trận đấu của ngươi với Hải Nhật, huyễn thú của ngươi chết thật rồi hả?"
Thật sư là một câu hỏi hồ đồ bắt bí: "Ngươi quấy rầy ta quá, còn làm phiền ta nữa thì ta không có khách khí nữa đâu đấy."
Lục Mao thấy ta với bộ dạng tức giận trở lại giường của mình thì không dám hỏi nhiều nữa.
Đúng lúc này thì hai kẻ cùng phòng cũng đã về, bọn chúng cũng cùng lớp với ta chỉ có điều ta không biết chúng tên gọi là gì thôi. Nói thật, đã ở học viện một năm rồi mà người ta biết tên chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, tất cả mọi người đều liều mạng luyện tập ma pháp cả nên chẳng còn cơ hội mà nói truyện nữa.
"Ngươi gọi là Trường Cung đúng không, trận đấu ngày mai có dự định gì không?" Có lẽ vì ngày mai phải thi đấu cho nên mọi người trong lòng đều có chút khẩn trương, vì vậy nên một trong 2 bọn họ lại chủ động chào hỏi ta.
"Xin chào, ta cũng không có dự định gì cả, chỉ có một mục tiêu duy nhất, chính là quán quân của năm mà thôi." Nói tới câu cuối thanh âm của ta trở lên dị thường kiên định.
"A! Quán quân của năm?" Hai đồng phòng kia ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả Lục Mao cũng như vậy.
"Trường Cung, ngươi không có lầm chứ, ngươi lại mơ tới cái chức quán quân hả, chẳng lẽ không coi Ác Khắc vào đâu sao."
Ta chán ghét liếc Lục Mao một chút: "Sao cái gì ngươi cũng chen vào vậy."
"Mỗi người đều có một mục tiêu mà, chỉ cần cố gắng thì không gì là không đạt được cả." Ta nhàn nhạt nói.
"Trường Cung nói rất đúng, ta gọi là Long Đắc Ngạn, hắn gọi là Thủy Dương Minh, chúng ta hãy cùng cố gắng nhé." Kẻ hơi cao một chút tán đồng nói.
"Được, tất cả chúng ta cùng cố gắng."
"Trường Cung, tới chỗ của ta." Thanh âm của Địch sư phụ vang lên trong lòng ta, ông dùng chính là tâm linh cảm ứng ( ta bây giờ cũng miễn cưỡng có thể sử dụng được.)
"Các ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, ta đi ra ngoài một chút." Chào hỏi xong với hai kẻ đồng phòng, ta ra khỏi túc xá nhằm chỗ Địch sư phụ đằng sau túc xá của học viện mà tiến lại. ĐỊch sư phụ lúc này đã ở bên ngoài chờ ta rồi.
"Sư phụ, người tìm con gấp như thế có chuyện gì thế ạ?" Ta thở phì phò hỏi.
"Ngày mai đã bắt đầu đánh rồi, có tự tin hay không vậy?"
"Có chứ, con bây giờ ma pháp lực rất mạnh mà!"
"Ngày mai mới bắt đầu rút thăm thôi, con không thể mặc bộ quần áo này được, theo ta tới đây nào."
Ta theo sư phụ đi vào phòng của ông. Ông từ trong hòm lấy ra một bộ ma pháp bào màu trắng cấp cho ta: "Mặc vào thử xem."
"Cái này cho con sao?" Ta ngạc nhiên mừng rỡ nhìn bộ ma pháp bào hoa lệ đó.
"Đúng vậy, đệ tử của ta làm sao có thể ăn mặc giản dị nhưu thế được, từ bây giờ nó chính là của con." Địch sư phụ mỉm cười nói.
"Cám ơn người, sư phụ" Ta nhanh chóng ngắm nghía nó, thật là đẹp a, thuần một màu trắng, chỉ có điều nó hơi rộng so với ta ( ma pháp bào kỳ thật hình dáng hơi rộng rãi một chút ) ở hai bên viền ngực đều có một khối ma pháp thạch trắng lấp lánh, phát ra quang mang nhàn nhạt. Ở giữa lưng thêu một hình ma pháp lục mang tinh ( tam giác 6 cạnh ma pháp )
"Thật là xinh đẹp a, nhưng nó có vẻ hơi rộng thì phải."
"Ngốc hài tử, cứ mặc vào đi. Tới đây ta sẽ giúp con." Địch sư phụ đi tới ướm bộ quần áo vào người ta, sau đó cầm hai bảo thạch ở trên ngực áo chạm vào với nhau. Chát nhẹ mông tiếng, hai khối bảo thạch biến thành kim sắc đồng thời ma pháp bào căn cứ vào thân thể ta mà tự động co rút vừa vặn.
"Thật là thần kỳ, sao lại thế này a??"
"Hài tử, ma pháp bào này là do sư phụ của ta truyền cho ta, đến giờ ta lại truyền lại cho con. Không biết nó dùng phương pháp náo tạo ra, có hiệu quả sưởi ấm trong mùa đông, làm mát mùa hè. hơn nữa hai khối bảo thạch trên ngực còn có tác dụng giúp gia tốc ngưng tụ ma lực. nó có thể so với tử sắc ma pháp thạch.Ma pháp bào này còn có thể biến hóa lớn nhỏ theo người mặc, có thể nói nó là một món bảo vật. Ta hy vọng con có thể mặc nó đi tới thành công." Địch sư phụ nhìn sâu vào mắt ta.
"Con nhất định sẽ làm được." Ta trả lời rất kiên định.
Ta nhẹ nhàng xoa xoa làn vải của ma pháp bào, đây là bộ quần áo đẹp nhất từ trước tới nay ta có được. Nó quả thực rất hoa lệ. Vì sự kỳ vọng của Địch sư phụ, vì không mai một nó, ta nhất định sẽ thắng, nhất định phải thắng.
....
"Được rồi, phía dưới bắt đầu nghi thức rút thăm, học sinh năm hai dựa theo lớp tuần tự tiến tới rút thăm."
Rút thăm rất nhanh, ta lấy được thẻ 11 - 4 tương đương ta sẽ ở tổ 11 số thứ tự 4. Trong tổ sẽ đánh như sau. Số 1 với số 2, 3 với 4... theo thứ tự mà thi đấu. Đây là vòng thứ nhất, Vòng thứ 2 là số 1 với số 6, số 2 với số 7, 3 với 8... theo thứu tự đánh. Cứ như vậy tuần hoàn tiến hành, cộng lại là 9 trận, thắng được 3 điểm, thua 0 có điểm. Nếu xử hòa thì cả hai sẽ được 1 điểm.
Tất cả mọi người đều bắt thăm cả, dựa theo giám khảo sư phụ yêu cầu, tất cả đệ tử rút thăm luận theo số thứ tự mà đứng vào đội của mình. Mã khắc ở tổ 5, Ác khắc ở tổ 9, ta đứng ở tổ 11 vị trí thứ 4. Xếp trước mặt ta cũng là đối thủ sắp tới. Ta chưa gặp hắn lần nào cả, có lẽ hắn ở lớp khác. ( Mỗi năm học đều có 4 lớp, mỗi lớp khoảng chừng 50 người ) Hắn quay lại chào hỏi với ta.
"Ngươi chính là đối thủ ngày mai của ta đấy. Ta gọi là Thiên Phong Dương, chủ tu phong hệ ma pháp, lớp B."
"Xin chào, ta tên là Trường Cung Uy, chru tu quang hệ ma pháp" ta mỉm cười đáp lại.
Hắn hiển nhiên cũng không biết ta là người như thế nào, khách khí hai câu, ta cảm giác ma lực của hắn ba động rất mạnh xem ra cũng chỉ là loại người chỉ cắm đầu luyện công. Đáng tiếc hắn gặp phải ta.
"Lão đại, hôm nay y phục của ngươi thật là đẹp quá a, sao tới giờ ta chưa thấy qua ngươi mặc nó vậy?" Vừa giải tán ta đã gặp lại Mã Khắc đi tới.
Ta nhỏ giọng nói với hắn rằng Địch sư phụ cho ta. Hắn lập tức nhảy dựng lên tỏ vẻ nhất định phải bắt sư phụ hắn cũng cho hắn một món đồ. Hắn liền bỏ mặc ta ở đó chạy đi tìm sư phụ, ta lắc lắc đầu.
Ngày mai trận đấu sẽ bắt đầu rồi, ta nhìn kim sắc bảo thạch trên ngực, đối với chính mình tràn ngập cường đại tin tưởng. Ta nhất định phải là quán quân của năm, sau này sẽ khiêu chiến Hải Nhật, nhất định cùng với hắn so tài một cách công bằng.
Ta trừng mắt, không lạnh không nóng nói: "Bí mật"
"Nói đi mà, làm gì thế chứ. Nghe nói trong trận đấu của ngươi với Hải Nhật, huyễn thú của ngươi chết thật rồi hả?"
Thật sư là một câu hỏi hồ đồ bắt bí: "Ngươi quấy rầy ta quá, còn làm phiền ta nữa thì ta không có khách khí nữa đâu đấy."
Lục Mao thấy ta với bộ dạng tức giận trở lại giường của mình thì không dám hỏi nhiều nữa.
Đúng lúc này thì hai kẻ cùng phòng cũng đã về, bọn chúng cũng cùng lớp với ta chỉ có điều ta không biết chúng tên gọi là gì thôi. Nói thật, đã ở học viện một năm rồi mà người ta biết tên chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, tất cả mọi người đều liều mạng luyện tập ma pháp cả nên chẳng còn cơ hội mà nói truyện nữa.
"Ngươi gọi là Trường Cung đúng không, trận đấu ngày mai có dự định gì không?" Có lẽ vì ngày mai phải thi đấu cho nên mọi người trong lòng đều có chút khẩn trương, vì vậy nên một trong 2 bọn họ lại chủ động chào hỏi ta.
"Xin chào, ta cũng không có dự định gì cả, chỉ có một mục tiêu duy nhất, chính là quán quân của năm mà thôi." Nói tới câu cuối thanh âm của ta trở lên dị thường kiên định.
"A! Quán quân của năm?" Hai đồng phòng kia ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả Lục Mao cũng như vậy.
"Trường Cung, ngươi không có lầm chứ, ngươi lại mơ tới cái chức quán quân hả, chẳng lẽ không coi Ác Khắc vào đâu sao."
Ta chán ghét liếc Lục Mao một chút: "Sao cái gì ngươi cũng chen vào vậy."
"Mỗi người đều có một mục tiêu mà, chỉ cần cố gắng thì không gì là không đạt được cả." Ta nhàn nhạt nói.
"Trường Cung nói rất đúng, ta gọi là Long Đắc Ngạn, hắn gọi là Thủy Dương Minh, chúng ta hãy cùng cố gắng nhé." Kẻ hơi cao một chút tán đồng nói.
"Được, tất cả chúng ta cùng cố gắng."
"Trường Cung, tới chỗ của ta." Thanh âm của Địch sư phụ vang lên trong lòng ta, ông dùng chính là tâm linh cảm ứng ( ta bây giờ cũng miễn cưỡng có thể sử dụng được.)
"Các ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, ta đi ra ngoài một chút." Chào hỏi xong với hai kẻ đồng phòng, ta ra khỏi túc xá nhằm chỗ Địch sư phụ đằng sau túc xá của học viện mà tiến lại. ĐỊch sư phụ lúc này đã ở bên ngoài chờ ta rồi.
"Sư phụ, người tìm con gấp như thế có chuyện gì thế ạ?" Ta thở phì phò hỏi.
"Ngày mai đã bắt đầu đánh rồi, có tự tin hay không vậy?"
"Có chứ, con bây giờ ma pháp lực rất mạnh mà!"
"Ngày mai mới bắt đầu rút thăm thôi, con không thể mặc bộ quần áo này được, theo ta tới đây nào."
Ta theo sư phụ đi vào phòng của ông. Ông từ trong hòm lấy ra một bộ ma pháp bào màu trắng cấp cho ta: "Mặc vào thử xem."
"Cái này cho con sao?" Ta ngạc nhiên mừng rỡ nhìn bộ ma pháp bào hoa lệ đó.
"Đúng vậy, đệ tử của ta làm sao có thể ăn mặc giản dị nhưu thế được, từ bây giờ nó chính là của con." Địch sư phụ mỉm cười nói.
"Cám ơn người, sư phụ" Ta nhanh chóng ngắm nghía nó, thật là đẹp a, thuần một màu trắng, chỉ có điều nó hơi rộng so với ta ( ma pháp bào kỳ thật hình dáng hơi rộng rãi một chút ) ở hai bên viền ngực đều có một khối ma pháp thạch trắng lấp lánh, phát ra quang mang nhàn nhạt. Ở giữa lưng thêu một hình ma pháp lục mang tinh ( tam giác 6 cạnh ma pháp )
"Thật là xinh đẹp a, nhưng nó có vẻ hơi rộng thì phải."
"Ngốc hài tử, cứ mặc vào đi. Tới đây ta sẽ giúp con." Địch sư phụ đi tới ướm bộ quần áo vào người ta, sau đó cầm hai bảo thạch ở trên ngực áo chạm vào với nhau. Chát nhẹ mông tiếng, hai khối bảo thạch biến thành kim sắc đồng thời ma pháp bào căn cứ vào thân thể ta mà tự động co rút vừa vặn.
"Thật là thần kỳ, sao lại thế này a??"
"Hài tử, ma pháp bào này là do sư phụ của ta truyền cho ta, đến giờ ta lại truyền lại cho con. Không biết nó dùng phương pháp náo tạo ra, có hiệu quả sưởi ấm trong mùa đông, làm mát mùa hè. hơn nữa hai khối bảo thạch trên ngực còn có tác dụng giúp gia tốc ngưng tụ ma lực. nó có thể so với tử sắc ma pháp thạch.Ma pháp bào này còn có thể biến hóa lớn nhỏ theo người mặc, có thể nói nó là một món bảo vật. Ta hy vọng con có thể mặc nó đi tới thành công." Địch sư phụ nhìn sâu vào mắt ta.
"Con nhất định sẽ làm được." Ta trả lời rất kiên định.
Ta nhẹ nhàng xoa xoa làn vải của ma pháp bào, đây là bộ quần áo đẹp nhất từ trước tới nay ta có được. Nó quả thực rất hoa lệ. Vì sự kỳ vọng của Địch sư phụ, vì không mai một nó, ta nhất định sẽ thắng, nhất định phải thắng.
....
"Được rồi, phía dưới bắt đầu nghi thức rút thăm, học sinh năm hai dựa theo lớp tuần tự tiến tới rút thăm."
Rút thăm rất nhanh, ta lấy được thẻ 11 - 4 tương đương ta sẽ ở tổ 11 số thứ tự 4. Trong tổ sẽ đánh như sau. Số 1 với số 2, 3 với 4... theo thứ tự mà thi đấu. Đây là vòng thứ nhất, Vòng thứ 2 là số 1 với số 6, số 2 với số 7, 3 với 8... theo thứu tự đánh. Cứ như vậy tuần hoàn tiến hành, cộng lại là 9 trận, thắng được 3 điểm, thua 0 có điểm. Nếu xử hòa thì cả hai sẽ được 1 điểm.
Tất cả mọi người đều bắt thăm cả, dựa theo giám khảo sư phụ yêu cầu, tất cả đệ tử rút thăm luận theo số thứ tự mà đứng vào đội của mình. Mã khắc ở tổ 5, Ác khắc ở tổ 9, ta đứng ở tổ 11 vị trí thứ 4. Xếp trước mặt ta cũng là đối thủ sắp tới. Ta chưa gặp hắn lần nào cả, có lẽ hắn ở lớp khác. ( Mỗi năm học đều có 4 lớp, mỗi lớp khoảng chừng 50 người ) Hắn quay lại chào hỏi với ta.
"Ngươi chính là đối thủ ngày mai của ta đấy. Ta gọi là Thiên Phong Dương, chủ tu phong hệ ma pháp, lớp B."
"Xin chào, ta tên là Trường Cung Uy, chru tu quang hệ ma pháp" ta mỉm cười đáp lại.
Hắn hiển nhiên cũng không biết ta là người như thế nào, khách khí hai câu, ta cảm giác ma lực của hắn ba động rất mạnh xem ra cũng chỉ là loại người chỉ cắm đầu luyện công. Đáng tiếc hắn gặp phải ta.
"Lão đại, hôm nay y phục của ngươi thật là đẹp quá a, sao tới giờ ta chưa thấy qua ngươi mặc nó vậy?" Vừa giải tán ta đã gặp lại Mã Khắc đi tới.
Ta nhỏ giọng nói với hắn rằng Địch sư phụ cho ta. Hắn lập tức nhảy dựng lên tỏ vẻ nhất định phải bắt sư phụ hắn cũng cho hắn một món đồ. Hắn liền bỏ mặc ta ở đó chạy đi tìm sư phụ, ta lắc lắc đầu.
Ngày mai trận đấu sẽ bắt đầu rồi, ta nhìn kim sắc bảo thạch trên ngực, đối với chính mình tràn ngập cường đại tin tưởng. Ta nhất định phải là quán quân của năm, sau này sẽ khiêu chiến Hải Nhật, nhất định cùng với hắn so tài một cách công bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.