[Quang Điện Tiêu Ứng] Hãy Ôm Em Thật Chặt Khi Giông Bão Sắp Tới
Chương 1
Một Thác Triết Triết
13/11/2021
Hôn nhân thương mại
Quy trình tìm lại chồng của Trạch Tiêu Văn
————————————————————————————
Hơn 12 giờ đêm Hạ Chi Quang vừa tăng ca xong cậu ngồi ở ghế sau xe, xoa xoa thái dương, chuẩn bị nghỉ ngơi, trước khi hoàn toàn đặt điện thoại xuống, màn hình sáng lên hai ký tự: Nhậm Hào.
Hạ Chi Quang cau mày, anh ấy gọi cái gì?
Trả lời điện thoại xong, bên kia lên tiếng trước: "Này, em có thời gian không? Mau đến đưa tiểu tổ tông của em đi."
Hạ Chi Quang sắc mặt chìm xuống, "Anh ấy uống nhiều không?"
"Cũng không nhiều lắm, giống như sắp phát điên rồi," Hạ Chi Quang nghe thấy Nhậm Hào cười tủm tỉm ở đằng kia, "Không biết ngày thường em có thể đối phó với Hạ Chi Quang như thế nào."
Hạ Chi Quang trực tiếp cúp điện thoại nói với tài xế: "Quay xe đi đến nhà Nhậm Hào."
Người lái xe sửng sốt: "Tiêu Văn ở nhà Nhậm Hào."
Hạ Chi Quang không trả lời, cúi đầu nghịch điện thoại di động, người lái xe biết mình đã chọc phải chỗ ngứa của tổng giám đốc nhà mình, anh ta sợ tới mức không dám phát ra tiếng động nữa.
Khi đến nhà của Nhậm Hào, Hạ Chi Quang đã vào nhà Nhậm Hào một cách quen thuộc, ngay khi Nhậm Hào mở cửa, Hạ Chi Quang đã nhìn thấy cảnh này: Trạch Tiêu Văn đang ôm lấy bàn của nhà Nhậm Hào không buông, mặt anh đỏ bừng và miệng thì vẫn lẩm bẩm nói linh tinh. Cậu không hiểu rốt cuộc là anh muốn nói cái gì.
Hạ Chi Quang bước tới, muốn cưỡng ép ôm Trạch Tiêu Văn, nhưng lại sợ làm tổn thương anh, Trạch Tiêu Văn nhìn gầy yếu, lại cường tráng bắt đầu say rượu điên cuồng, Hạ Chi Quang không thể nhúc nhích một chút trong một khoảng thời gian dài.
"Đừng làm phiền, em ấy đã ôm lấy cái bàn này cả tối hôm nay đấy." Nhậm Hào lười biếng nói, dựa vào trên sô pha, "Anh mệt, nhưng em ấy không mệt."
"Lại để người ta ngồi đây cả đêm không có cái chăn nào đắp cho anh ấy. Đây là cách anh đối xử với khách sao?" Hạ Chi Quang đang dở khóc dở cười, nghẹn ngào hỏi lại.
Nhậm Hào vung tay lên ra hiệu đầu hàng, đi vào phòng ngủ tìm một chiếc chăn để đắp cho Trạch Tiêu Văn.
Bây giờ chỉ có thể chờ Trạch Tiêu Văn ngủ say, Hạ Chi Quang ngồi trên sô pha, nhìn vẻ mặt của Trạch Tiêu Văn. Trạch Tiêu Văn được Nhậm Hào khoác lên chiếc chăn mỏng, bóng dáng nhỏ nhắn thu vào trong chiếc chăn ấy, sắc mặt đỏ bừng.
Thấy Trạch Tiêu Văn dần dần bình tĩnh trở lại, Hạ Chi Quang cười nhẹ: "Em vẫn còn băn khoăn không biết hôm nay anh bằng cách nào để trả lại người cho em. "
Nhậm Hạo cũng cười: "Mời Văn Văn tới nhà gọi điện thoại sao? Cũng không quá khó. Chỉ cần em ấy có lòng muốn nói chuyện gì đó anh sẽ sẵn sàng nghe em ấy nói."
Hạ Chi Quang không còn gì để nói, đây là lần thứ năm anh ấy đưa Trạch Tiêu Văn trở về nhà của mình trong tháng này, những gì Nhậm Hào nói là sự thật, và cậu không thể bác bỏ nó.
Cậu không muốn đánh nhau với Nhậm Hào nữa, cậu đứng dậy bế Trạch Tiêu Văn lên, nhưng lại nhìn thấy vết đỏ trên cổ Trạch Tiêu Văn.
Khuôn mặt Hạ Chi Quang trầm xuống, cậu định kéo cổ áo Trạch Tiêu Văn, Trạch Tiêu Văn say khướt không muốn bị động vào, cau mày chống cự, thấy Trạch Tiêu Văn chống cự Hạ Chi Quang mặt đen lại liền bế Trạch Tiêu Văn trên vai.
Tư thế đột ngột thay đổi làm cho hai mắt Trạch Tiêu Văn có chút mơ hồ, anh hiện tại rất muốn nôn mửa, lúc này anh mới nhận ra người đang bế mình là Hạ Chi Quang, liền vỗ nhẹ vào lưng Hạ Chi Quang vài cái: "Hạ Chi Quang để tôi xuống đi, không thoải mái. "
Hạ Chi Quang tiếp tục đi về phía xe như không nghe thấy lời Trạch Tiêu Văn, Trạch Tiêu Văn choáng váng đến mức đầu óc quay cuồng, nhịn không được muốn nôn ra ngoài. Khi tới xe, Hạ Chi Quang đặt Trạch Tiêu Văn ngồi ở ghế sau, còn mình mở cửa xe ngồi vào chỗ lái phụ.
Tài xế do dự nói: "Giám đốc, Trạch Tiêu Văn cậu ấy say rồi, anh không ngồi ở phía sau chăm sóc cho cậu ấy sao?"
Hạ Chi Quang cau mày cáu kỉnh: "Mặc kệ anh ấy có gan uống rượu thì có gan chịu."
Hạ Chi Quang đã hơn hai giờ đêm rồi thu dọn đồ đạc, Trạch Tiêu Văn ngủ rất sâu trên ghế sô pha được Hạ Chi Quang đắp chăn thật cẩn thận, Hạ Chi Quang ngồi xuống bình tĩnh lại một lúc lâu mới đưa tay ra vuốt đôi má ửng hồng vì say rượu của Trạch Tiêu Văn.
Hình nền điện thoại di động của cậu cũng chính là cái người kia đang ngủ, với khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nằm trong lòng bàn tay, trông giống như một con mèo nhỏ vô hại.
Tuy nhiên, con mèo con này không tốt. Hạ Chi Quang nhướng mắt nhìn trên cổ Trạch Tiêu Văn, vết đỏ ở đó vẫn chưa biến mất, thật chói mắt.
Trạch Tiêu Văn, Tiểu Trạch, em phải làm gì với anh đây.
Ngồi ở sô pha một lúc lâu canh chừng cho Trạch Tiêu văn ngủ, Hạ Chi Quang ngẫm nghĩ một lúc sau đó trở về phòng thu dọn một số đồ đạc của mình, mở điện thoại và gửi một tin nhắn cho Trạch Tiêu Văn: " Chúng ta ly hôn đi! "
Quy trình tìm lại chồng của Trạch Tiêu Văn
————————————————————————————
Hơn 12 giờ đêm Hạ Chi Quang vừa tăng ca xong cậu ngồi ở ghế sau xe, xoa xoa thái dương, chuẩn bị nghỉ ngơi, trước khi hoàn toàn đặt điện thoại xuống, màn hình sáng lên hai ký tự: Nhậm Hào.
Hạ Chi Quang cau mày, anh ấy gọi cái gì?
Trả lời điện thoại xong, bên kia lên tiếng trước: "Này, em có thời gian không? Mau đến đưa tiểu tổ tông của em đi."
Hạ Chi Quang sắc mặt chìm xuống, "Anh ấy uống nhiều không?"
"Cũng không nhiều lắm, giống như sắp phát điên rồi," Hạ Chi Quang nghe thấy Nhậm Hào cười tủm tỉm ở đằng kia, "Không biết ngày thường em có thể đối phó với Hạ Chi Quang như thế nào."
Hạ Chi Quang trực tiếp cúp điện thoại nói với tài xế: "Quay xe đi đến nhà Nhậm Hào."
Người lái xe sửng sốt: "Tiêu Văn ở nhà Nhậm Hào."
Hạ Chi Quang không trả lời, cúi đầu nghịch điện thoại di động, người lái xe biết mình đã chọc phải chỗ ngứa của tổng giám đốc nhà mình, anh ta sợ tới mức không dám phát ra tiếng động nữa.
Khi đến nhà của Nhậm Hào, Hạ Chi Quang đã vào nhà Nhậm Hào một cách quen thuộc, ngay khi Nhậm Hào mở cửa, Hạ Chi Quang đã nhìn thấy cảnh này: Trạch Tiêu Văn đang ôm lấy bàn của nhà Nhậm Hào không buông, mặt anh đỏ bừng và miệng thì vẫn lẩm bẩm nói linh tinh. Cậu không hiểu rốt cuộc là anh muốn nói cái gì.
Hạ Chi Quang bước tới, muốn cưỡng ép ôm Trạch Tiêu Văn, nhưng lại sợ làm tổn thương anh, Trạch Tiêu Văn nhìn gầy yếu, lại cường tráng bắt đầu say rượu điên cuồng, Hạ Chi Quang không thể nhúc nhích một chút trong một khoảng thời gian dài.
"Đừng làm phiền, em ấy đã ôm lấy cái bàn này cả tối hôm nay đấy." Nhậm Hào lười biếng nói, dựa vào trên sô pha, "Anh mệt, nhưng em ấy không mệt."
"Lại để người ta ngồi đây cả đêm không có cái chăn nào đắp cho anh ấy. Đây là cách anh đối xử với khách sao?" Hạ Chi Quang đang dở khóc dở cười, nghẹn ngào hỏi lại.
Nhậm Hào vung tay lên ra hiệu đầu hàng, đi vào phòng ngủ tìm một chiếc chăn để đắp cho Trạch Tiêu Văn.
Bây giờ chỉ có thể chờ Trạch Tiêu Văn ngủ say, Hạ Chi Quang ngồi trên sô pha, nhìn vẻ mặt của Trạch Tiêu Văn. Trạch Tiêu Văn được Nhậm Hào khoác lên chiếc chăn mỏng, bóng dáng nhỏ nhắn thu vào trong chiếc chăn ấy, sắc mặt đỏ bừng.
Thấy Trạch Tiêu Văn dần dần bình tĩnh trở lại, Hạ Chi Quang cười nhẹ: "Em vẫn còn băn khoăn không biết hôm nay anh bằng cách nào để trả lại người cho em. "
Nhậm Hạo cũng cười: "Mời Văn Văn tới nhà gọi điện thoại sao? Cũng không quá khó. Chỉ cần em ấy có lòng muốn nói chuyện gì đó anh sẽ sẵn sàng nghe em ấy nói."
Hạ Chi Quang không còn gì để nói, đây là lần thứ năm anh ấy đưa Trạch Tiêu Văn trở về nhà của mình trong tháng này, những gì Nhậm Hào nói là sự thật, và cậu không thể bác bỏ nó.
Cậu không muốn đánh nhau với Nhậm Hào nữa, cậu đứng dậy bế Trạch Tiêu Văn lên, nhưng lại nhìn thấy vết đỏ trên cổ Trạch Tiêu Văn.
Khuôn mặt Hạ Chi Quang trầm xuống, cậu định kéo cổ áo Trạch Tiêu Văn, Trạch Tiêu Văn say khướt không muốn bị động vào, cau mày chống cự, thấy Trạch Tiêu Văn chống cự Hạ Chi Quang mặt đen lại liền bế Trạch Tiêu Văn trên vai.
Tư thế đột ngột thay đổi làm cho hai mắt Trạch Tiêu Văn có chút mơ hồ, anh hiện tại rất muốn nôn mửa, lúc này anh mới nhận ra người đang bế mình là Hạ Chi Quang, liền vỗ nhẹ vào lưng Hạ Chi Quang vài cái: "Hạ Chi Quang để tôi xuống đi, không thoải mái. "
Hạ Chi Quang tiếp tục đi về phía xe như không nghe thấy lời Trạch Tiêu Văn, Trạch Tiêu Văn choáng váng đến mức đầu óc quay cuồng, nhịn không được muốn nôn ra ngoài. Khi tới xe, Hạ Chi Quang đặt Trạch Tiêu Văn ngồi ở ghế sau, còn mình mở cửa xe ngồi vào chỗ lái phụ.
Tài xế do dự nói: "Giám đốc, Trạch Tiêu Văn cậu ấy say rồi, anh không ngồi ở phía sau chăm sóc cho cậu ấy sao?"
Hạ Chi Quang cau mày cáu kỉnh: "Mặc kệ anh ấy có gan uống rượu thì có gan chịu."
Hạ Chi Quang đã hơn hai giờ đêm rồi thu dọn đồ đạc, Trạch Tiêu Văn ngủ rất sâu trên ghế sô pha được Hạ Chi Quang đắp chăn thật cẩn thận, Hạ Chi Quang ngồi xuống bình tĩnh lại một lúc lâu mới đưa tay ra vuốt đôi má ửng hồng vì say rượu của Trạch Tiêu Văn.
Hình nền điện thoại di động của cậu cũng chính là cái người kia đang ngủ, với khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nằm trong lòng bàn tay, trông giống như một con mèo nhỏ vô hại.
Tuy nhiên, con mèo con này không tốt. Hạ Chi Quang nhướng mắt nhìn trên cổ Trạch Tiêu Văn, vết đỏ ở đó vẫn chưa biến mất, thật chói mắt.
Trạch Tiêu Văn, Tiểu Trạch, em phải làm gì với anh đây.
Ngồi ở sô pha một lúc lâu canh chừng cho Trạch Tiêu văn ngủ, Hạ Chi Quang ngẫm nghĩ một lúc sau đó trở về phòng thu dọn một số đồ đạc của mình, mở điện thoại và gửi một tin nhắn cho Trạch Tiêu Văn: " Chúng ta ly hôn đi! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.