Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em
Chương 27
Tam Thiên Đại Mộng Tự Bình Sinh
23/02/2022
Diệp Chi nín thở nhìn nhìn vào khẩu súng ấy, cô cẩn thận dè dặt ngẩng mặt lên.
Lâm Mộ Đông nhìn cô, lần đầu tiên thần sắc thấp thoáng hiện ra chút bất an không hoàn toàn nắm chắc, đôi mắt đen nhánh chiếu lấy cô gái nhỏ ở trước mặt, một mảnh an tĩnh dịu dàng như nước chảy.
Khẩu súng đó được anh cầm ở trong tay, an tĩnh lành lạnh, bỗng nhiên trông như nó đã được thuần phục cách thu liễm lại toàn bộ mũi nhọn sắc bén và tàn bạo.
Diệp Chi mím mím khóe môi, cô dồn hết dũng khí, gật gật đầu.
Bàn tay của cô gái nhỏ có chút run rẩy, gương mặt thanh tú căng thẳng đến nỗi siết chặt, nhưng lại không có sự chần chừ lùi bước, cô duỗi tay về phía khẩu súng trong tay của Lâm Mộ Đông.
Lâm Mộ Đông đặt súng vào lòng bàn tay của cô.
Trọng lượng của khẩu súng còn nặng hơn cả trong tưởng tượng, nặng trình trịch đè vào lòng bàn tay cô, tay cầm bằng gỗ vẫn mang theo chút nhiệt độ cơ thể của chủ nhân, trung thực mà giao phó cho cô, ấm áp nằm trên tay cô.
Tay cầm của súng hoàn toàn được định chế dựa theo khuôn tay của chính bản thân xạ thủ, tay Diệp Chi nhỏ hơn tay Lâm Mộ Đông không ít, lúc cầm nó ít nhiều vẫn có chút mất sức. Cô cố gắng siết chặt ngón tay, cuối cùng mới cầm vững khẩu súng ở trong tay.
Lại phải nhắm vào cái điểm đen bé xíu ở xa tít 10m ngoài kia, đây gần như đã là một nhiệm vụ không thể hoàn thành được.
Diệp Chi nghiêng đầu nhìn vào Lâm Mộ Đông, cô do dự một lúc, dựa theo tư thế ngắm chuẩn trong tưởng tượng, cô âm thầm nhắm một mắt lại.
Mày kiếm của Lâm Mộ Đông nhướng lên.
Mắt trái của cô gái nhỏ nhắm lại rất khó nhọc, lông mi cong dài rậm rạp nhẹ nhàng run rẩy, khóe môi mím lại khẽ kéo căng lên, cánh tay vẫn không ngừng run bần bật, căn bản không tìm được thời cơ bóp cò.
Mắt thấy một chút sức lực cuối cùng cũng sắp dùng hết, cánh tay Diệp Chi mềm nhũn đi, bàn tay cầm súng như sắp muốn rơi xuống, bỗng nhiên khẩu súng được người khác vững vàng đỡ lấy.
Diệp Chi vô thức ngẩng mặt lên.
Lâm Một Đông dùng một tay đỡ khẩu súng, đôi mắt đen láy rơi ở trên người cô, cánh tay vững vàng đến không thể ngờ.
Cô gái nhỏ cố gắng nhắm vào tâm bia hết nửa ngày trời, lúc này đôi mắt đã có chút mỏi rồi, mắt cô va phải ánh mắt vô cùng tĩnh lặng thâm trầm đang đổ xuống kia, cô chớp mắt vài cái, tâm trạng bỗng dưng mất tự chủ bị mê hoặc.
“ Cứ từ từ thôi, trước tiên phải tìm cảm giác đã. ”
Giọng nói Lâm Mộ Đông thật dịu dàng, đỡ lấy khẩu súng ở trong tay cô rồi nâng nó lên: “ Dựa theo lời đội trưởng Sài đã nói, canh kẽ hở nhịp tim rồi bóp cò, không sợ bắn lệch bia. ”
m giọng của anh vốn dĩ đã trầm thấp từ tính, có lẽ là sợ nói lớn giọng sẽ làm kinh sợ đến cô gái nhỏ, nên anh lại khẽ hạ thấp âm lượng xuống, từ trong lồng ngực phát ra một giọng nói dịu dàng hơi khàn khàn, rồi giòn giã bùng nổ ở bên tai của cô gái nhỏ.
Huấn luyện viên Lâm người ngày thường gần như không dựa vào việc nói chuyện để giao tiếp nên anh đối với giọng nói của bản thân mình không chút ý thức, anh khẽ cúi đầu, chờ đợi Diệp Chi bóp cò theo sự chỉ dẫn của bản thân mình.
………..
Qua một lúc lâu, Diệp Chi vẫn không chút động đậy.
Lần đầu tiên chạm súng không dám bóp cò là chuyện bình thường, Lâm Mộ Đông vẫn giúp cô đỡ khẩu súng, anh khẽ cúi đầu: “ Sao thế?”
Anh nhớ đến phương pháp giảng dạy của Lưu Nhàn, tận lực muốn khích lệ cô vài câu, bất chợt cô gái nhỏ ở trước mặt đã vùi đầu xuống thật sâu, vành tai nhỏ nhắn ửng đỏ đến mức nóng bừng: “ Không, không có kẽ hở…….. ”
Lâm Mộ Đông ngây người.
Diệp Chi hít một hơi thật sâu, cô giơ tay lên ấn ấn vào lồng ngực vài cái, nỗ lực muốn xoa dịu trái tim đang đập thình thịch, nhưng có làm thế nào nhịp tim cũng không chậm lại được.
Kẽ hở giữa hai nhịp tim đập còn không tính được, chứ đừng nói đến bóp cò.
Lâm Mộ Đông ngây ngốc mất một lúc mới hiểu ra ý tứ của cô, chân mày ngược lại càng nhíu chặt, anh nhẹ giọng nói một câu xin lỗi, nhận lại khẩu súng xuống đạn xong anh đặt nó sang một bên, ngón tay đè lên mạch cổ tay của cô gái nhỏ.
Ngón tay hơi lạnh đặt trên cổ tay bắt đầu lờ mờ ửng hồng của cô gái nhỏ, anh đo mạch đập hết sức chuyên chú, ngón tay thon dài sạch sẽ ổn định có lực, ngón tay cái vững vàng đỡ lấy cổ tay của cô.
Nhịp tim đập của Diệp Chi càng không có kẽ hở rồi.
Lâm Mộ Đông đơn giải đo thử nhịp tim của cô, cả con người đều nghiêm túc trở lại, anh kéo một cái ghế qua để cô gái nhỏ ngồi xuống, anh nửa quỳ xuống khẽ nâng tầm mắt lên: “ Là quá căng thẳng hay sao? Nghỉ ngơi một chút đi, điều chỉnh lại hô hấp, nhịp tim đập quá nhanh rồi. ”
Hiểu rõ cảm giác tim đập quá nhanh, ngữ khí của anh trầm tĩnh an ổn, cẩn thận tỉ mỉ dẫn dắt cô gái nhỏ điều chỉnh lại tần suất hít thở, cho đến khi nhiệt độ ở trên mặt Diệp Chi hoàn toàn giảm xuống, sự lo lắng bị anh giấu ở đáy mắt mới âm thầm vơi đi.
Diệp Chi dựa vào lưng ghế, chậm rãi hít thở sâu.
Sắc ửng đỏ ở trên mặt cô gái nhỏ đã rút lui bớt, nhưng vẫn còn lưu lại một sắc hồng nhạt mong mỏng, vừa hít hơi vào hai má liền theo đó khẽ nhô lên, rồi lại mềm mại thở ra, mang theo một luồng hơi nhẹ nhàng nhàn nhạt.
Lâm Mộ Đông vẫn đang nửa quỳ nửa ngồi, tầm mắt rơi lên trên người cô, đôi mắt chuyên chú ân cần: “ Còn khó chịu không?”
Diệp Chi vội vàng lắc lắc đầu.
Tóc ngắn vụn vặt ở giữa trán cũng bị lắc đến khẽ rơi rớt xuống, mềm mại phủ lên vầng trán trắng nõn của cô gái nhỏ.
Thực ra vừa rồi cũng không tính là khó chịu. Chỉ là cái cảm giác ấy thực sự có chút quá xa lạ mà thôi……..đây không phải là lần đầu tiên tim cô đập nhanh như thế, trước đây lúc gặp phải nguy hiểm hoặc mơ thấy ác mộng nhịp tim cô đều sẽ tăng nhanh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên không sợ hãi cũng không vô thố.
Thậm chí ở tận đáy lòng còn vô thức sinh ra cảm giác mong đợi mơ hồ.
Chỉ đáng tiếc phản ứng của huấn luyện viên Lâm thực sự quá nhanh chóng quá chuyên nghiệp, cô thậm chí còn chưa kịp hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, thì đã được thuận lợi xoa dịu xuống.
Cái cảm giác ấy đến nhanh đi cũng nhanh, chớp mắt đã không thấy đâu nữa rồi.
Lâm Mộ Đông không định khiến Diệp Chi quá miễn cưỡng, anh xoa xoa đầu nhỏ của cô, rồi đứng lên chuẩn bị thu dọn lại súng.
Bỗng dưng tay áo của anh bị nhẹ nhàng nắm lấy.
Lực đạo rất nhẹ, nhưng bất ngờ lại trở nên nghiêm túc kiên trì. Lâm Mộ Đông khẽ ngẩn người, vừa xoay đầu nhìn qua, Diệp Chi đã đứng lên theo anh.
Đôi mắt cô gái nhỏ dịu dàng, con ngươi lại ngập tràn ánh sáng lấp lánh, cô vô cùng nghiêm túc mà nhìn vào anh: “ Huấn luyện viên Lâm, tôi vẫn muốn thử thêm lần nữa. ”
Bàn tay Lâm Mộ Đông khẽ ngừng lại.
Khẩu súng ấy được anh cầm ở trong tay, nhiệt độ của cả hai người chồng chất lên nhau, tay cầm bằng gỗ sớm đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn cơ hồ còn mang theo một loại trầm lặng có thể nói là an ổn, không tiếng động mà nằm trong lòng bàn tay của anh.
Ngón tay thon nhỏ sạch sẽ nhẹ nhàng dán lên, nhẹ nhàng cọ qua mu bàn tay của anh, từ chính giữa tìm thấy một chút khe hở, cô cố gắng muốn cầm lấy khẩu súng ấy.
Trông giống một chú chuột hamster nhỏ lần đầu tiên ra khỏi ổ, rõ ràng vô cùng căng thẳng, nhưng vẫn kiên định muốn chui ra khỏi cái ổ nhỏ vừa vững chắc lại ấm áp kia, từng bước từng bước nhỏ di chuyển đến đôi bàn tay của anh.
Không hẹn mà đến, cẩn thận dè dặt. Từng chút từng chút ló cái đầu nhỏ ra, âm thầm đến thăm thế giới của anh.
Lâm Mộ Đông gần như đã nhận ra lòng bàn tay được một cỗ nhiệt độ ấm áp bao phủ lấy.
Nhiệt độ ấm áp này nóng bỏng đến mức khiến đầu trái tim anh nhói đau, anh vô thức buông tay ra, khẩu súng mất đi điểm tựa liền rũ xuống, mắt thấy sắp rơi xuống đất, liền được bàn tay đã chuẩn bị sẵn của cô gái nhỏ vững vàng bắt lấy.
Diệp Chi bắt lấy khẩu súng, cô ngẩng mặt lên nhìn vào anh, con ngươi trong veo trông như tuyết trắng vừa tan chảy.
Bàn tay của Lâm Mộ Đông duỗi qua, giúp cô cầm vững khẩu súng ở trong tay.
Diệp Chi bắn đạn thật tận mấy lượt, từ lúc bắt đầu đến cả giấy bia cũng không chạm đến được, tập mãi tập mãi cuối cùng cũng miễn cưỡng bắn trúng được một lần vòng số ba.
Đấy là do cánh tay của cô gái nhỏ đều nhức mỏi đến không nhấc lên nổi, cô lung lung lay lay không cẩn thận bóp phải cò súng, vô tình lại trúng bia luôn.
Được huấn luyện viên Lâm không chút nghi ngờ mà phán định thành “Có tiến bộ lớn”.
Hạng mục thi đấu trong hôm nay toàn bộ đã hoàn thành, đội bắn súng cũng quay về khách sạn. Sài Quốc Hiên quay về không thấy người đâu, ông lo sợ sốt sắng gửi tin nhắn cho Lâm Mộ Đông, truy hỏi anh có phải số lần xem của cô gái nhỏ quá nhiều, cho nên anh bắt cô lên làm bia ngắm hay không.
Dưới sự quan tâm ân cần của người dẫn đội, huấn luyện viên Lâm người đã bị nghiêm trọng hoài nghi lừa bán nhân khẩu không thể không tạm dừng buổi luyện tập của ngày hôm nay, kịp thời dẫn theo đội y mới đuổi kịp chuyến xe buýt cuối cùng, hai người cùng nhau quay về khách sạn.
Sắc trở ở bên ngoài đã bắt đầu chập tối, tất cả đèn đường đã sáng lên, ánh sáng màu vàng ấm phủ lên một vầng sáng ôn hòa cho cả con đường, màn đêm tĩnh lặng đến mức gần như không cảm nhận được cái lạnh của đêm đông.
Cô gái nhỏ được bao bọc kín kẽ nghiêm ngặt, ngoan ngoãn ngồi cuộn tròn trên ghế ngồi, vẫn có chút ỉu xìu không vực dậy nổi tinh thần.
Lâm Mộ Đông ngồi ở bên cạnh, từng chút từng chút bóc khối cơm nắm vừa mới mua ra: “ Như thế đã rất tốt, đội trưởng Sài đã từng nói, lúc ông ấy vừa mới bắt đầu tập súng cả một tuần lễ nhưng không chạm được vào giấy bia, mỗi lần huấn luyện thì luôn bị tăng thêm hình phạt chạy. ”
Anh chưa từng an ủi cho người khác, tận lực cân nhắc lại ngữ khí, nêu cho cô một vài ví dụ: “ Lúc huấn luyện viên Lưu vừa mới bắt đầu tập bắn, cả một thanh đạn cũng bắn trúng vào tấm bia ở kế bên. ”
Diệp Chi không nhịn được, khúc khích bật cười lên.
Cô gái nhỏ vừa cười lên, lông mi cũng theo đó mở rộng ra thành một độ cong mềm mại, đôi mắt thì lại cong thành một vầng trăng khuyết thật đẹp mắt.
Ánh đèn bên ngoài cửa sổ xuyên vào trong, rơi trên tóc mái mềm mại của cô, khiến những sợi tóc vụn vặt được chải lên một tầng màu sắc hổ phách thật ấm áp. Hai người ngồi sóng đôi với nhau, cơ hồ có thể nhìn thấy rõ ràng những sợi lông tơ sạch sẽ mềm mại li ti trên gương mặt.
Lâm Mộ Đông khẽ thở phào một hơi, đem khối cơm nắm nóng hổi đưa đến lòng bàn tay trắng trắng mềm mềm của cô gái nhỏ.
Tầm mắt của anh dừng lại một lúc trên một mảnh vết tích ửng đỏ.
Bọn họ tập luyện lâu rồi, eo bàn tay. sớm đã hình thành một tầng vết chai mỏng nhỏ, cầm súng cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Diệp Chi cầm súng cả một buổi chiều, eo bàn tay đã bị cấn đến phát đỏ, lúc này nằm trên da thịt trắng nõn, khiến nó trở nên vô cùng rõ ràng.
Eo bàn tay: Vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ.
Nhìn thôi cũng cảm thấy đau.
Cô gái nhỏ mềm mại dịu dàng, nhưng bất ngờ lại chịu được khổ cực, một chút cũng không bởi vì tay đau mà không vui, đôi mắt cô cong lên cắn từng ngụm từng ngụm nhỏ cơm nắm: “ Huấn luyện viên Lâm……thế còn anh thì sao?”
Chân mày Lâm Mộ Đông khẽ nhướng lên.
Diệp Chi lần lượt được an ủi bởi những ví dụ mạnh mẽ này, cô cũng sinh ra một chút tự tin mới mẻ, vô cùng mong đợi mà ngẩng mặt lên: “ Lần đầu tiên anh bắn bia thì sao, có thành tích thế nào ạ……. ”
Truyền thuyết về Lâm Mộ Đông là điều mà cả đội bắn súng ai ai cũng biết đến nỗi có thể đọc thuộc lòng lưu loát, không chỉ những vị huấn luyện viên nhìn anh trưởng thành mới biết, đến cả những đội viên vừa mới vào đội kia đều có thể hưng phấn mà đọc một đoạn lớn từ đầu đến cuối một cách thật trôi chảy.
Chỉ có vị đội y mới đến này là không biết gì, cho đến hiện tại cũng chỉ nghe qua người dẫn đội phổ cập được một phần, phần còn lại vẫn chỉ là kiến thức nửa vời.
Nhưng vị đội y mới kiến thức nửa vời vừa mới được khích lệ, vẫn hứng thú bừng bừng ngẩng đầu lên, nhoài người trên tay vịn, vui vẻ cầm khối cơm nắm đợi anh trả lời.
Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng ho khan một tiếng, quay đầu lại nói một câu có ý nghĩa mơ hồ: “ …….cũng ổn. ”
Cô gái nhỏ hiển nhiên không có cách nào thỏa mãn với kiểu trả lời như thế này, đôi mắt cô vẫn long lanh nhìn chằm chằm vào anh.
Lâm Mộ Đông có chút khó xử.
Thật không dễ gì mới dỗ được mà.
Ánh sáng mong đợi tha thiết trong đôi mắt trong veo quá đỗi rõ ràng, một tay Lâm Mộ Đông đặt trên hộp súng, đầu ngón tay nhẹ nhàng cong lại, đón lấy ánh mắt mong đợi của Diệp Chi, anh đành nói sự thật: “ Vòng số chín. ”
Diệp Chi: “ ……. ”
Lâm Mộ Đông người từ khi bắt đầu xuất đạo đã là thần thoại thực sự cầu thị, nói rõ thêm một điều bổ sung: “ Bia 50m. ”
Diệp Chi: “ …….
Cô gái nhỏ thật không dễ gì mới dỗ được giờ đây đang thở phì phì, chớp mắt ỉu xìu rũ đầu nhỏ xuống, bả vai cũng gục xuống, buồn rầu cắn từng ngụm từng ngụm cơm nắm mập mạp trắng trắng ở trong tay.
Xe buýt không hiểu phong tình, rít còi inh ỏi rẽ qua ngã tư, chạy vào một con đường hẻo lánh ít người.
Bên ngoài cửa sổ bắt đầu đổ tuyết.
Hoa tuyết nhỏ bé quay một vòng rồi rơi xuống, phản chiếu dưới ánh đèn, yên tĩnh đến mức tựa như đã lạc vào một giấc mơ ấm áp kỳ lạ.
Lâm Mộ Đông ho nhẹ một tiếng, tầm mắt dán sát vào cô gái nhỏ ở bên cạnh, khóe môi cuối cùng cũng không nhịn được nhẹ nhàng giương lên thành một độ cong.
Lâm Mộ Đông nhìn cô, lần đầu tiên thần sắc thấp thoáng hiện ra chút bất an không hoàn toàn nắm chắc, đôi mắt đen nhánh chiếu lấy cô gái nhỏ ở trước mặt, một mảnh an tĩnh dịu dàng như nước chảy.
Khẩu súng đó được anh cầm ở trong tay, an tĩnh lành lạnh, bỗng nhiên trông như nó đã được thuần phục cách thu liễm lại toàn bộ mũi nhọn sắc bén và tàn bạo.
Diệp Chi mím mím khóe môi, cô dồn hết dũng khí, gật gật đầu.
Bàn tay của cô gái nhỏ có chút run rẩy, gương mặt thanh tú căng thẳng đến nỗi siết chặt, nhưng lại không có sự chần chừ lùi bước, cô duỗi tay về phía khẩu súng trong tay của Lâm Mộ Đông.
Lâm Mộ Đông đặt súng vào lòng bàn tay của cô.
Trọng lượng của khẩu súng còn nặng hơn cả trong tưởng tượng, nặng trình trịch đè vào lòng bàn tay cô, tay cầm bằng gỗ vẫn mang theo chút nhiệt độ cơ thể của chủ nhân, trung thực mà giao phó cho cô, ấm áp nằm trên tay cô.
Tay cầm của súng hoàn toàn được định chế dựa theo khuôn tay của chính bản thân xạ thủ, tay Diệp Chi nhỏ hơn tay Lâm Mộ Đông không ít, lúc cầm nó ít nhiều vẫn có chút mất sức. Cô cố gắng siết chặt ngón tay, cuối cùng mới cầm vững khẩu súng ở trong tay.
Lại phải nhắm vào cái điểm đen bé xíu ở xa tít 10m ngoài kia, đây gần như đã là một nhiệm vụ không thể hoàn thành được.
Diệp Chi nghiêng đầu nhìn vào Lâm Mộ Đông, cô do dự một lúc, dựa theo tư thế ngắm chuẩn trong tưởng tượng, cô âm thầm nhắm một mắt lại.
Mày kiếm của Lâm Mộ Đông nhướng lên.
Mắt trái của cô gái nhỏ nhắm lại rất khó nhọc, lông mi cong dài rậm rạp nhẹ nhàng run rẩy, khóe môi mím lại khẽ kéo căng lên, cánh tay vẫn không ngừng run bần bật, căn bản không tìm được thời cơ bóp cò.
Mắt thấy một chút sức lực cuối cùng cũng sắp dùng hết, cánh tay Diệp Chi mềm nhũn đi, bàn tay cầm súng như sắp muốn rơi xuống, bỗng nhiên khẩu súng được người khác vững vàng đỡ lấy.
Diệp Chi vô thức ngẩng mặt lên.
Lâm Một Đông dùng một tay đỡ khẩu súng, đôi mắt đen láy rơi ở trên người cô, cánh tay vững vàng đến không thể ngờ.
Cô gái nhỏ cố gắng nhắm vào tâm bia hết nửa ngày trời, lúc này đôi mắt đã có chút mỏi rồi, mắt cô va phải ánh mắt vô cùng tĩnh lặng thâm trầm đang đổ xuống kia, cô chớp mắt vài cái, tâm trạng bỗng dưng mất tự chủ bị mê hoặc.
“ Cứ từ từ thôi, trước tiên phải tìm cảm giác đã. ”
Giọng nói Lâm Mộ Đông thật dịu dàng, đỡ lấy khẩu súng ở trong tay cô rồi nâng nó lên: “ Dựa theo lời đội trưởng Sài đã nói, canh kẽ hở nhịp tim rồi bóp cò, không sợ bắn lệch bia. ”
m giọng của anh vốn dĩ đã trầm thấp từ tính, có lẽ là sợ nói lớn giọng sẽ làm kinh sợ đến cô gái nhỏ, nên anh lại khẽ hạ thấp âm lượng xuống, từ trong lồng ngực phát ra một giọng nói dịu dàng hơi khàn khàn, rồi giòn giã bùng nổ ở bên tai của cô gái nhỏ.
Huấn luyện viên Lâm người ngày thường gần như không dựa vào việc nói chuyện để giao tiếp nên anh đối với giọng nói của bản thân mình không chút ý thức, anh khẽ cúi đầu, chờ đợi Diệp Chi bóp cò theo sự chỉ dẫn của bản thân mình.
………..
Qua một lúc lâu, Diệp Chi vẫn không chút động đậy.
Lần đầu tiên chạm súng không dám bóp cò là chuyện bình thường, Lâm Mộ Đông vẫn giúp cô đỡ khẩu súng, anh khẽ cúi đầu: “ Sao thế?”
Anh nhớ đến phương pháp giảng dạy của Lưu Nhàn, tận lực muốn khích lệ cô vài câu, bất chợt cô gái nhỏ ở trước mặt đã vùi đầu xuống thật sâu, vành tai nhỏ nhắn ửng đỏ đến mức nóng bừng: “ Không, không có kẽ hở…….. ”
Lâm Mộ Đông ngây người.
Diệp Chi hít một hơi thật sâu, cô giơ tay lên ấn ấn vào lồng ngực vài cái, nỗ lực muốn xoa dịu trái tim đang đập thình thịch, nhưng có làm thế nào nhịp tim cũng không chậm lại được.
Kẽ hở giữa hai nhịp tim đập còn không tính được, chứ đừng nói đến bóp cò.
Lâm Mộ Đông ngây ngốc mất một lúc mới hiểu ra ý tứ của cô, chân mày ngược lại càng nhíu chặt, anh nhẹ giọng nói một câu xin lỗi, nhận lại khẩu súng xuống đạn xong anh đặt nó sang một bên, ngón tay đè lên mạch cổ tay của cô gái nhỏ.
Ngón tay hơi lạnh đặt trên cổ tay bắt đầu lờ mờ ửng hồng của cô gái nhỏ, anh đo mạch đập hết sức chuyên chú, ngón tay thon dài sạch sẽ ổn định có lực, ngón tay cái vững vàng đỡ lấy cổ tay của cô.
Nhịp tim đập của Diệp Chi càng không có kẽ hở rồi.
Lâm Mộ Đông đơn giải đo thử nhịp tim của cô, cả con người đều nghiêm túc trở lại, anh kéo một cái ghế qua để cô gái nhỏ ngồi xuống, anh nửa quỳ xuống khẽ nâng tầm mắt lên: “ Là quá căng thẳng hay sao? Nghỉ ngơi một chút đi, điều chỉnh lại hô hấp, nhịp tim đập quá nhanh rồi. ”
Hiểu rõ cảm giác tim đập quá nhanh, ngữ khí của anh trầm tĩnh an ổn, cẩn thận tỉ mỉ dẫn dắt cô gái nhỏ điều chỉnh lại tần suất hít thở, cho đến khi nhiệt độ ở trên mặt Diệp Chi hoàn toàn giảm xuống, sự lo lắng bị anh giấu ở đáy mắt mới âm thầm vơi đi.
Diệp Chi dựa vào lưng ghế, chậm rãi hít thở sâu.
Sắc ửng đỏ ở trên mặt cô gái nhỏ đã rút lui bớt, nhưng vẫn còn lưu lại một sắc hồng nhạt mong mỏng, vừa hít hơi vào hai má liền theo đó khẽ nhô lên, rồi lại mềm mại thở ra, mang theo một luồng hơi nhẹ nhàng nhàn nhạt.
Lâm Mộ Đông vẫn đang nửa quỳ nửa ngồi, tầm mắt rơi lên trên người cô, đôi mắt chuyên chú ân cần: “ Còn khó chịu không?”
Diệp Chi vội vàng lắc lắc đầu.
Tóc ngắn vụn vặt ở giữa trán cũng bị lắc đến khẽ rơi rớt xuống, mềm mại phủ lên vầng trán trắng nõn của cô gái nhỏ.
Thực ra vừa rồi cũng không tính là khó chịu. Chỉ là cái cảm giác ấy thực sự có chút quá xa lạ mà thôi……..đây không phải là lần đầu tiên tim cô đập nhanh như thế, trước đây lúc gặp phải nguy hiểm hoặc mơ thấy ác mộng nhịp tim cô đều sẽ tăng nhanh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên không sợ hãi cũng không vô thố.
Thậm chí ở tận đáy lòng còn vô thức sinh ra cảm giác mong đợi mơ hồ.
Chỉ đáng tiếc phản ứng của huấn luyện viên Lâm thực sự quá nhanh chóng quá chuyên nghiệp, cô thậm chí còn chưa kịp hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, thì đã được thuận lợi xoa dịu xuống.
Cái cảm giác ấy đến nhanh đi cũng nhanh, chớp mắt đã không thấy đâu nữa rồi.
Lâm Mộ Đông không định khiến Diệp Chi quá miễn cưỡng, anh xoa xoa đầu nhỏ của cô, rồi đứng lên chuẩn bị thu dọn lại súng.
Bỗng dưng tay áo của anh bị nhẹ nhàng nắm lấy.
Lực đạo rất nhẹ, nhưng bất ngờ lại trở nên nghiêm túc kiên trì. Lâm Mộ Đông khẽ ngẩn người, vừa xoay đầu nhìn qua, Diệp Chi đã đứng lên theo anh.
Đôi mắt cô gái nhỏ dịu dàng, con ngươi lại ngập tràn ánh sáng lấp lánh, cô vô cùng nghiêm túc mà nhìn vào anh: “ Huấn luyện viên Lâm, tôi vẫn muốn thử thêm lần nữa. ”
Bàn tay Lâm Mộ Đông khẽ ngừng lại.
Khẩu súng ấy được anh cầm ở trong tay, nhiệt độ của cả hai người chồng chất lên nhau, tay cầm bằng gỗ sớm đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn cơ hồ còn mang theo một loại trầm lặng có thể nói là an ổn, không tiếng động mà nằm trong lòng bàn tay của anh.
Ngón tay thon nhỏ sạch sẽ nhẹ nhàng dán lên, nhẹ nhàng cọ qua mu bàn tay của anh, từ chính giữa tìm thấy một chút khe hở, cô cố gắng muốn cầm lấy khẩu súng ấy.
Trông giống một chú chuột hamster nhỏ lần đầu tiên ra khỏi ổ, rõ ràng vô cùng căng thẳng, nhưng vẫn kiên định muốn chui ra khỏi cái ổ nhỏ vừa vững chắc lại ấm áp kia, từng bước từng bước nhỏ di chuyển đến đôi bàn tay của anh.
Không hẹn mà đến, cẩn thận dè dặt. Từng chút từng chút ló cái đầu nhỏ ra, âm thầm đến thăm thế giới của anh.
Lâm Mộ Đông gần như đã nhận ra lòng bàn tay được một cỗ nhiệt độ ấm áp bao phủ lấy.
Nhiệt độ ấm áp này nóng bỏng đến mức khiến đầu trái tim anh nhói đau, anh vô thức buông tay ra, khẩu súng mất đi điểm tựa liền rũ xuống, mắt thấy sắp rơi xuống đất, liền được bàn tay đã chuẩn bị sẵn của cô gái nhỏ vững vàng bắt lấy.
Diệp Chi bắt lấy khẩu súng, cô ngẩng mặt lên nhìn vào anh, con ngươi trong veo trông như tuyết trắng vừa tan chảy.
Bàn tay của Lâm Mộ Đông duỗi qua, giúp cô cầm vững khẩu súng ở trong tay.
Diệp Chi bắn đạn thật tận mấy lượt, từ lúc bắt đầu đến cả giấy bia cũng không chạm đến được, tập mãi tập mãi cuối cùng cũng miễn cưỡng bắn trúng được một lần vòng số ba.
Đấy là do cánh tay của cô gái nhỏ đều nhức mỏi đến không nhấc lên nổi, cô lung lung lay lay không cẩn thận bóp phải cò súng, vô tình lại trúng bia luôn.
Được huấn luyện viên Lâm không chút nghi ngờ mà phán định thành “Có tiến bộ lớn”.
Hạng mục thi đấu trong hôm nay toàn bộ đã hoàn thành, đội bắn súng cũng quay về khách sạn. Sài Quốc Hiên quay về không thấy người đâu, ông lo sợ sốt sắng gửi tin nhắn cho Lâm Mộ Đông, truy hỏi anh có phải số lần xem của cô gái nhỏ quá nhiều, cho nên anh bắt cô lên làm bia ngắm hay không.
Dưới sự quan tâm ân cần của người dẫn đội, huấn luyện viên Lâm người đã bị nghiêm trọng hoài nghi lừa bán nhân khẩu không thể không tạm dừng buổi luyện tập của ngày hôm nay, kịp thời dẫn theo đội y mới đuổi kịp chuyến xe buýt cuối cùng, hai người cùng nhau quay về khách sạn.
Sắc trở ở bên ngoài đã bắt đầu chập tối, tất cả đèn đường đã sáng lên, ánh sáng màu vàng ấm phủ lên một vầng sáng ôn hòa cho cả con đường, màn đêm tĩnh lặng đến mức gần như không cảm nhận được cái lạnh của đêm đông.
Cô gái nhỏ được bao bọc kín kẽ nghiêm ngặt, ngoan ngoãn ngồi cuộn tròn trên ghế ngồi, vẫn có chút ỉu xìu không vực dậy nổi tinh thần.
Lâm Mộ Đông ngồi ở bên cạnh, từng chút từng chút bóc khối cơm nắm vừa mới mua ra: “ Như thế đã rất tốt, đội trưởng Sài đã từng nói, lúc ông ấy vừa mới bắt đầu tập súng cả một tuần lễ nhưng không chạm được vào giấy bia, mỗi lần huấn luyện thì luôn bị tăng thêm hình phạt chạy. ”
Anh chưa từng an ủi cho người khác, tận lực cân nhắc lại ngữ khí, nêu cho cô một vài ví dụ: “ Lúc huấn luyện viên Lưu vừa mới bắt đầu tập bắn, cả một thanh đạn cũng bắn trúng vào tấm bia ở kế bên. ”
Diệp Chi không nhịn được, khúc khích bật cười lên.
Cô gái nhỏ vừa cười lên, lông mi cũng theo đó mở rộng ra thành một độ cong mềm mại, đôi mắt thì lại cong thành một vầng trăng khuyết thật đẹp mắt.
Ánh đèn bên ngoài cửa sổ xuyên vào trong, rơi trên tóc mái mềm mại của cô, khiến những sợi tóc vụn vặt được chải lên một tầng màu sắc hổ phách thật ấm áp. Hai người ngồi sóng đôi với nhau, cơ hồ có thể nhìn thấy rõ ràng những sợi lông tơ sạch sẽ mềm mại li ti trên gương mặt.
Lâm Mộ Đông khẽ thở phào một hơi, đem khối cơm nắm nóng hổi đưa đến lòng bàn tay trắng trắng mềm mềm của cô gái nhỏ.
Tầm mắt của anh dừng lại một lúc trên một mảnh vết tích ửng đỏ.
Bọn họ tập luyện lâu rồi, eo bàn tay. sớm đã hình thành một tầng vết chai mỏng nhỏ, cầm súng cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Diệp Chi cầm súng cả một buổi chiều, eo bàn tay đã bị cấn đến phát đỏ, lúc này nằm trên da thịt trắng nõn, khiến nó trở nên vô cùng rõ ràng.
Eo bàn tay: Vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ.
Nhìn thôi cũng cảm thấy đau.
Cô gái nhỏ mềm mại dịu dàng, nhưng bất ngờ lại chịu được khổ cực, một chút cũng không bởi vì tay đau mà không vui, đôi mắt cô cong lên cắn từng ngụm từng ngụm nhỏ cơm nắm: “ Huấn luyện viên Lâm……thế còn anh thì sao?”
Chân mày Lâm Mộ Đông khẽ nhướng lên.
Diệp Chi lần lượt được an ủi bởi những ví dụ mạnh mẽ này, cô cũng sinh ra một chút tự tin mới mẻ, vô cùng mong đợi mà ngẩng mặt lên: “ Lần đầu tiên anh bắn bia thì sao, có thành tích thế nào ạ……. ”
Truyền thuyết về Lâm Mộ Đông là điều mà cả đội bắn súng ai ai cũng biết đến nỗi có thể đọc thuộc lòng lưu loát, không chỉ những vị huấn luyện viên nhìn anh trưởng thành mới biết, đến cả những đội viên vừa mới vào đội kia đều có thể hưng phấn mà đọc một đoạn lớn từ đầu đến cuối một cách thật trôi chảy.
Chỉ có vị đội y mới đến này là không biết gì, cho đến hiện tại cũng chỉ nghe qua người dẫn đội phổ cập được một phần, phần còn lại vẫn chỉ là kiến thức nửa vời.
Nhưng vị đội y mới kiến thức nửa vời vừa mới được khích lệ, vẫn hứng thú bừng bừng ngẩng đầu lên, nhoài người trên tay vịn, vui vẻ cầm khối cơm nắm đợi anh trả lời.
Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng ho khan một tiếng, quay đầu lại nói một câu có ý nghĩa mơ hồ: “ …….cũng ổn. ”
Cô gái nhỏ hiển nhiên không có cách nào thỏa mãn với kiểu trả lời như thế này, đôi mắt cô vẫn long lanh nhìn chằm chằm vào anh.
Lâm Mộ Đông có chút khó xử.
Thật không dễ gì mới dỗ được mà.
Ánh sáng mong đợi tha thiết trong đôi mắt trong veo quá đỗi rõ ràng, một tay Lâm Mộ Đông đặt trên hộp súng, đầu ngón tay nhẹ nhàng cong lại, đón lấy ánh mắt mong đợi của Diệp Chi, anh đành nói sự thật: “ Vòng số chín. ”
Diệp Chi: “ ……. ”
Lâm Mộ Đông người từ khi bắt đầu xuất đạo đã là thần thoại thực sự cầu thị, nói rõ thêm một điều bổ sung: “ Bia 50m. ”
Diệp Chi: “ …….
Cô gái nhỏ thật không dễ gì mới dỗ được giờ đây đang thở phì phì, chớp mắt ỉu xìu rũ đầu nhỏ xuống, bả vai cũng gục xuống, buồn rầu cắn từng ngụm từng ngụm cơm nắm mập mạp trắng trắng ở trong tay.
Xe buýt không hiểu phong tình, rít còi inh ỏi rẽ qua ngã tư, chạy vào một con đường hẻo lánh ít người.
Bên ngoài cửa sổ bắt đầu đổ tuyết.
Hoa tuyết nhỏ bé quay một vòng rồi rơi xuống, phản chiếu dưới ánh đèn, yên tĩnh đến mức tựa như đã lạc vào một giấc mơ ấm áp kỳ lạ.
Lâm Mộ Đông ho nhẹ một tiếng, tầm mắt dán sát vào cô gái nhỏ ở bên cạnh, khóe môi cuối cùng cũng không nhịn được nhẹ nhàng giương lên thành một độ cong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.