Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em
Chương 49
Tam Thiên Đại Mộng Tự Bình Sinh
25/02/2022
Hô hấp của Lâm Mộ Đông đột ngột đình trệ lại.
Ánh mắt của anh trầm xuống, có cảm xúc không thể tự khống chế đang dâng lên cuồn cuộn ngất trời, nhưng không có sự tàn bạo sắc bén dọa người như mọi khi nữa.
Anh thậm chí còn không chút do dự, một tay luồn ra sau lưng cô, gắt gao siết chặt cổ tay, trước khi Diệp Chi phản ứng trở lại, anh đã túm lấy khuỷu chân của cô, cuốn lấy ôm cô lên.
Trông như còn nán lại lâu thêm chút nữa, cô gái nhỏ sẽ lạch bạch ngã xuống, sau đó âm thầm, im hơi lặng tiếng mà biến mất vậy.
Lâm Mộ Đông hung hăng siết chặt lòng bàn tay, cổ họng khàn đặc:”Diệp đội y……..”
Anh vẫn sợ cô sẽ chạy mất, một tay luồn ra sau lưng cô, ngước mắt lên, tầm mắt anh rơi ở trên người cô.
Diệp đội y chớp chớp mắt ngẩng đầu lên.
Cả người cô bị anh bồng lên, độ cao đột nhiên tăng lên một khúc lớn.
Cô gái nhỏ rất ít khi có thể tiếp xúc đến không khí ở một độ cao như thế này, cô hưng phấn không thôi, đôi mắt sáng lấp la lấp lánh, một chút bất an căng thẳng cũng không có.
Cô còn đang vui vui vẻ vẻ mà duỗi cánh tay ra, muốn để anh ôm vững hơn một chút.
Lâm Mộ Đông khép mắt lại, siết chặt cánh tay.
Trước ngực mềm mại như bông, vừa ấm áp lại vừa sạch sẽ.
Giống như một đám mây tình cờ lướt qua cơn ác mộng, rồi dừng ở trước mặt anh, chắn đi những cơn gió lạnh lẽo, bao bọc lấy anh vô cùng lợi hại, còn híp mắt cười với anh biến ra những ngôi sao nho nhỏ.
Và rồi anh trốn tránh cô, sợ làm đau cô, sợ cô sẽ sợ hãi.
Bọn họ có thể cùng nhau đi trên một đoạn đường nhỏ.
Sau đó anh sẽ vĩnh viễn dừng lại ở nơi này. Cô sẽ tiếp tục bước đi, có thể sẽ có một công việc khác, hoặc là trở thành một vị bác sĩ thật lợi hại, quen biết những người mới, trải nghiệm những câu chuyện mới.
Bọn họ không còn cùng nhau xuất hiện, cũng sẽ không có bất kỳ liên quan nào nữa.
Diệp Chi vẫn còn đang đợi anh nói tiếp, cách một lúc sau, cô nhẹ nhàng kéo lấy tay áo của anh:”Sao thế ạ…….”
“Anh đang nghĩ.”Lâm Mộ Đông ôm chặt cô, giọng nói rất nhẹ nhàng,”Anh đang nghĩ một chuyện rất đáng sợ.”
“ Rất đáng sợ sao anh?”
Vẫn đang lo lắng cho tình trạng của anh, Diệp Chi khẽ nhẹ nhàng chau mày lại, cô dò người qua, sờ sờ lên đôi mắt đang khép lại của anh:”Có thể không nghĩ nữa không ạ? Phải làm thế nào mới có thể không sợ nữa ạ?”
Xúc cảm dịu dàng rơi trên mi mắt, vô cùng ấm áp, lực đạo thật cẩn thận dè dặt.
Lâm Mộ Đông khẽ cúi thấp đầu, để cô nhẹ nhàng chạm vào.
Rất đáng sợ.
Là chuyện đáng sợ nhất mà anh từng nghĩ qua.
“ Có thể không nghĩ.”
Lâm Mộ Đông mở mắt ra, mái tóc ngắn lướt qua vành tai của cô, ngón tay anh từng chút từng chút ma sát qua thùy tai mỏng manh của cô gái nhỏ.
Dựa theo những gì mà Diệp Chi đã dạy cho anh, anh chậm rãi nắm lấy bàn tay của cô gái nhỏ, giọng nói rất trầm thấp:”Diệp đội y.”
Anh rũ mi mắt, lực đạo thật nhẹ nhàng, cẩn thận dè dặt, giống như một con thú dữ hung hãn đã bị thuần phục.
“ Anh có thể thích em không?”
Diệp Chi khẽ ngẩn người.
Sau khi Lâm Mộ Đông nói xong câu này liền không nói thêm gì nữa.
Hơi thở lạnh lẽo khô hanh của mùa đông xuyên qua cửa sổ, hòa lẫn cùng với tiếng hít thở an tĩnh, cây kim giây của đồng hồ thạch anh lạch cạch lạch cạch tiến về phía trước theo quy luật.
Nếu như không phải tiếng nước chảy róc rách ở sau lưng, thì cơ hồ đã khiến cho người ta tưởng rằng thời gian cứ như thế yên tĩnh tiến vào trong một vòng tuần hoàn bí mật nào đó.
Diệp Chi ngây ngốc được anh ôm lấy, cô theo bản năng duỗi cánh tay ra, cẩn thận kỹ lưỡng khóa vòi nước lại.
Lâm Mộ Đông ngước mắt lên.
Cô gái nhỏ vẫn đang thất thần, cánh môi mỏng manh mím lại, có chút dùng quá sức, gần như mất đi huyết sắc.
Vẫn là bị dọa đến.
Chí ít vẫn chưa dọa cô bật khóc.
Toàn bộ ý nghĩ đang dâng trào khuấy động đều hoàn toàn tĩnh lặng lại khi anh hỏi ra câu ấy, trái tim của anh gần như dâng lên chút bất lực không đúng lúc.
Trong phòng quá an tĩnh, an tĩnh đến mức toàn bộ máu huyết ở trong cơ thể của anh, giống như cũng đang dần dần nguội lạnh theo.
Cánh tay của Lâm Mộ Đông khẽ siết chặt lại, anh muốn đem cô đặt xuống đất, nhưng lại sợ sẽ làm cổ chân của cô bị thương thêm lần nữa.
Nên anh đành ôm lấy cô đứng yên đó.
Một mực ôm chặt như thế này, không đi, không rời khỏi, không động đậy, thì sẽ không có lúc không thể không buông xuống.
Anh cũng không có mệt.
Lâm Mộ Đông rũ tầm mắt, anh nhẹ nhàng kéo căng khóe môi, muốn ôm cô quay về lại ghế sô pha, bỗng nhiên tay áo bị cô nhẹ nhàng níu lấy.
Cô gái nhỏ nỗ lực trừng to đôi mắt, kéo lấy tay áo của anh, thần sắc nghiêm túc:”Huấn luyện viên Lâm, trước đây anh luôn không thích em hay sao?”
Trái tim của Lâm Mộ Đông đột nhiên đập thình thịch.
Anh có chút không chắc chắn câu nói này của Diệp Chi rốt cuộc là có ý gì, nhưng dường như lại không thể giải thích được.
Lâm Mộ Đông nghiêng đầu qua, anh nhẹ nhàng hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng, đã bị một bàn tay mềm như bông vịn lấy đầu, nghiêm khắc xoay đầu anh qua.
“ Không được rồi, chuyện này không phải chuyện nhỏ đâu.”
Diệp Chi bám lên vai anh, mím khóe môi, hai má cô phồng lên:”Bệnh nhân phải cùng bác sĩ thiết lập một mối quan hệ thật tin tưởng, chỉ có tin tưởng lẫn nhau, mới có thể đảm bảo hiệu quả chữa trị thật tối đa. Anh không thích em, thì sẽ sinh ra ý nghĩ chống cự chữa trị trong tiềm thức.”
“ Thân thể sẽ nghe theo ý thức, nó sẽ thay đổi một cách vô tri vô giác và thể hiện ra ngoài.”
“ Anh phải thích em đấy nhé.”
Cô gái nhỏ rất kiên nhẫn giảng đạo lý cho anh nghe, chắc như đinh đóng cột, giải quyết dứt khoát:”Anh nên thích em sớm hơn mới phải.”
Cánh tay của Lâm Mộ Đông đột ngột siết chặt lại, lồng ngực âm thầm đau nhói.
Anh đem cô đặt trên ghế sô pha, nửa quỳ xuống, nhẹ nhàng gật đầu thừa nhận:”Anh đã thích em từ lâu.”
Tuy rằng biết rõ từ ”thích” trong lời lý giải của cô gái nhỏ rõ ràng đã xuất hiện độ sai lệch không nhỏ, nhưng anh thật sự đã thích cô từ lâu.
Trước khi anh kịp thời nhận thức được, trước khi anh còn kịp buông tay cô, để cô vô lo vô nghĩ mà làm công việc cô yêu thích, không cần vì những thương thế linh tinh tạp nham của anh mà thức khuya, nhọc tâm và ưu sầu.
Anh đã thích cô rồi.
Đây là lần đầu tiên cô thành công trong việc câu thông giữa bác sĩ và bệnh nhân như thế này, Diệp Chi kiêu ngạo không thôi, cô ngẩng đầu lên còn muốn nói tiếp, bỗng nhiên cô bị một nhiệt độ đã rất thân thuộc toàn bộ bao trùm lấy.
Đôi mắt Diệp Chi mở lớn.
Xúc cảm bao trùm xuống quá sức đột ngột, không kịp phòng bị, khiến cô phút chốc bị phong ấn thành một chú chuột hamster nhỏ ở trong góc ghế sô pha.
Thật ra cô vẫn còn nhớ cái xúc cảm này.
Có chút khô hanh, ấm áp, rất mềm mại rất mềm mại.
Mềm mại đến mức dường như đang chạm vào một giấc mơ.
Lần trước cô còn nghĩ rằng đây là ảo giác của bản thân mình, nhưng lần ảo giác này cô chắc chắn không định trốn tránh nữa. Hơi thở cuồn cuộn dịu dàng lướt qua tóc mái của cô, một tay của Lâm Mộ Đông chống trên ghế sô pha ở sau lưng cô, thân ảnh cao thẳng sắc bén đổ xuống, gắt gao bao bọc lấy cô.
Âm giọng của Lâm Mộ Đông trầm thấp nhu hòa, nhẹ nhàng rơi xuống, rõ ràng có hơi khàn:”Anh có thể……thích em như thế này không?”
Đôi mắt Diệp Chi dần dần mở lớn.
Trong cuộc sống trước đây của cô, thời gian để học y có lẽ đã chiếm cứ hết một phần ba. Dưới tiền đề không cân nhắc đến nghệ thuật làm đẹp, mức độ nặng nhọc của sinh viên y khoa, thực ra đã được định sẵn là rất khó có được sự lãng mạn và tình yêu trong cùng một lúc.
Cho dù có yêu đương, cũng chỉ cần cùng nhau đồng cam cộng khổ từ thư viện đến ca trực đêm, cùng nhau trôi qua mỗi kỳ thi thố choáng váng mặt mày là được.
Cô gái nhỏ không những không có kinh nghiệm yêu đương của riêng mình, đến cả người ta yêu đương như thế nào cô cũng chưa từng nhìn thấy qua.
Nhưng cho dù chưa từng thấy qua, không có kinh nghiệm, hiện tại cô cũng lờ mờ thấp thoáng hiểu rõ được, rốt cuộc là Lâm Mộ Đông đang muốn hỏi cái gì.
Đột nhiên Diệp Chi có chút căng thẳng, cô nuốt nước bọt, khẽ động đậy trong không gian nhỏ hẹp ở giữa Lâm Mộ Đông và ghế sô pha, cô ngẩng đầu lên:”Anh…anh đừng động đậy.”
Bản thân cô cúi đầu xuống ngồi ngơ một lúc, trên mặt dần dần ửng đỏ lên, lại lấp la lấp lửng mà lên tiếng:”Anh nhắm…nhắm mắt lại đi.”
Lâm Mộ Đông rũ xuống mi mắt, nghe lời không chút động đậy.
Anh cúi người xuống, cánh tay chống lên lớp da lạnh lẽo của ghế sô pha, cùng với bả vai, vô cùng an tĩnh, cuốn lấy cô gái nhỏ ngồi trên ghế sô pha.
Cô gái nhỏ bắt đầu trúc tra trúc trắc nhẹ nhàng động đậy.
Cô cố gắng cả một lúc lâu, lâu đến mức gần như còn khiến Lâm Mộ Đông tưởng rằng cô định đào một cái hố trên ghế sô pha rồi len lén bỏ chạy mất, anh không nhịn được khép lại cánh tay, ngước mắt lên nhìn.
Diệp Chi giơ tay lên, giữ lấy đầu của anh.
Cô cuộn tròn chân lại, chống trên ghế sô pha, cả người cô trông giống như bị luộc chín vậy, trên mặt ửng đỏ, nghiêm túc mà ra lệnh cho anh:”Anh không được nhìn lén đấy.”
Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng ”ừm” một tiếng, lại lần nữa nhắm mắt lại.
Diệp Chi dùng sức quạt quạt gió cho bản thân mình, lại cảm thấy vẫn không đáng tin, cô giơ tay lên che mắt anh lại.
Mi mắt của Lâm Mộ Đông khẽ động đậy.
Lông mi của anh rất dài, khẽ quét qua lòng bàn tay của cô, cảm giác ngứa ngáy từng chút từng chút lan ra.
Diệp Chi hít một hơi thật sâu, cô dồn hết dũng khí cho bản thân mình, run run rẩy rẩy áp sát đến, học theo động tác của Lâm Mộ Đông, nhẹ nhàng chạm vào trán của anh.
Người bị cô ôm lấy bỗng nhiên mạnh mẽ run rẩy.
Hô hấp đột ngột trở nên nặng nề, cánh tay ôm lấy cô phút chốc căng chặt đến mức tựa như sắt thép, anh lại cưỡng ép bản thân mình thả lỏng từng chút từng chút một. Sức lực của anh quá lớn, cổ tay phải không chịu được sức nặng, bấy giờ đã bắt đầu run lẩy bẩy.
Diệp Chi nhíu chân mày, cô vội vã nắm lấy tay phải của anh:”Anh đừng dùng sức, huấn luyện viên Lâm, thả lỏng………”
Lâm Mộ Đông hít thở dồn dập, cúi đầu tựa lên trán của cô, cổ họng thấp thoáng tràn ra chút âm thanh vô lực.
Diệp Chi sợ anh lại bất cẩn làm tay bị thương, cô dứt khoát đem toàn bộ cánh tay ấy kéo vào lòng ôm chặt, cô đang định nói chuyện, bỗng nhiên lại khẽ ngẩn người.
Có một chút hơi thở ẩm ướt và nóng hổi, im lặng lướt qua da thịt của cô, phút chốc thấm ướt.
Rất nhanh lại trở nên lạnh lẽo.
Thân thể của Lâm Mộ Đông có chút cứng nhắc, nhưng vẫn không làm đau cô chút nào cả, thậm chí anh không đổ chút sức lực nào lên người cô, anh chỉ im lặng mà nhẹ nhàng run rẩy.
Tiếng hít thở của anh rất trầm thấp, trông như từ trong phổi cứng nhắc đè ép ra ngoài, mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt.
Diệp Chi ôm lấy cánh tay của anh, lồng ngực bỗng nhiên nhẹ nhàng đau nhói.
Cô giơ tay lên, ôm lấy bả vai của Lâm Mộ Đông, nhẹ nhàng xoa vỗ, thùy tai lại khe khẽ nóng bừng:”Anh để em hôn anh nha……..”
Phản ứng của cô gái nhỏ vẫn luôn chậm chạp, lại được che chở quá tốt. Lâm Mộ Đông quá an tĩnh, an tĩnh đến mức bây giờ cô mới nhận ra, giữa hai người bọn họ thế mà đã có nhiều tiếp xúc đến thế này.
Cô sẽ nhớ anh, khi sợ hãi sẽ đi tìm anh, đứng không nổi sẽ muốn anh ôm ôm.
Ngoại trừ ba và mẹ ra, Diệp Chi lớn như thế này, trước giờ chưa từng gần gũi với người nào khác như thế này.
Nhưng quan hệ của người thân và người yêu lại không giống nhau.
Diệp Chi đã từng nghe người khác kể qua, nếu như không chỉ muốn ôm, còn không nhịn được muốn hôn người ta, đó chính là muốn yêu đương rồi đấy.
Diệp Chi từng chút từng chút xoa dịu sống lưng sắc bén như dao của Lâm Mộ Đông, cô cẩn thận vén những sợi tóc mái bị mồ hôi lạnh thấm ướt của anh, dùng bàn tay nhẹ nhàng giúp anh lau mồ hôi.
Lâm Mộ Đông giơ tay lên, anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cô.
“ Đừng làm thế.”
Lâm Mộ Đông rũ mắt, giọng nói rất trầm thấp, âm giọng khàn đến mức không nghe rõ:”Không sạch sẽ đâu, anh đi rửa mặt một chút……..”
Mu bàn tay của anh bị cô gái nhỏ nhẹ nhàng vỗ”bộp”một tiếng.
Không có dùng nhiều sức lực, không đau, nhưng hô hấp của anh vẫn theo đó khẽ đình trệ.
Lâm Mộ Đông chậm rãi ngước mắt lên.
Đáy mắt của anh vẫn có chút huyết sắc chưa kịp phai hết đi, sắc mặt thì trắng bệch, tôn lên đôi mắt trở nên đen láy, mang theo một chút hơi nước.
Ánh mắt của anh chạm phải tầm mắt của Diệp Chi, liền khẽ co rút lại, anh che giấu vào sâu bên trong hơn.
Trông như đã làm sai chuyện gì đó vậy.
Diệp Chi mím mím môi, đỡ lấy khuôn mặt của anh nâng lên, lần đầu tiên cô lộ ra chút dáng vẻ giận dỗi hàng thật giá thật, ôm lấy cánh tay của anh, khí thế hùng hổ mà dùng sức hôn lên đỉnh đầu của anh một cái.
“ Còn như thế này nữa……….”
Trên mặt cô gái nhỏ nóng hừng hực, giọng nói nhỏ xíu đến nỗi không nghe rõ:”Em…..sẽ không thích anh nữa đâu đó.”
Ánh mắt của anh trầm xuống, có cảm xúc không thể tự khống chế đang dâng lên cuồn cuộn ngất trời, nhưng không có sự tàn bạo sắc bén dọa người như mọi khi nữa.
Anh thậm chí còn không chút do dự, một tay luồn ra sau lưng cô, gắt gao siết chặt cổ tay, trước khi Diệp Chi phản ứng trở lại, anh đã túm lấy khuỷu chân của cô, cuốn lấy ôm cô lên.
Trông như còn nán lại lâu thêm chút nữa, cô gái nhỏ sẽ lạch bạch ngã xuống, sau đó âm thầm, im hơi lặng tiếng mà biến mất vậy.
Lâm Mộ Đông hung hăng siết chặt lòng bàn tay, cổ họng khàn đặc:”Diệp đội y……..”
Anh vẫn sợ cô sẽ chạy mất, một tay luồn ra sau lưng cô, ngước mắt lên, tầm mắt anh rơi ở trên người cô.
Diệp đội y chớp chớp mắt ngẩng đầu lên.
Cả người cô bị anh bồng lên, độ cao đột nhiên tăng lên một khúc lớn.
Cô gái nhỏ rất ít khi có thể tiếp xúc đến không khí ở một độ cao như thế này, cô hưng phấn không thôi, đôi mắt sáng lấp la lấp lánh, một chút bất an căng thẳng cũng không có.
Cô còn đang vui vui vẻ vẻ mà duỗi cánh tay ra, muốn để anh ôm vững hơn một chút.
Lâm Mộ Đông khép mắt lại, siết chặt cánh tay.
Trước ngực mềm mại như bông, vừa ấm áp lại vừa sạch sẽ.
Giống như một đám mây tình cờ lướt qua cơn ác mộng, rồi dừng ở trước mặt anh, chắn đi những cơn gió lạnh lẽo, bao bọc lấy anh vô cùng lợi hại, còn híp mắt cười với anh biến ra những ngôi sao nho nhỏ.
Và rồi anh trốn tránh cô, sợ làm đau cô, sợ cô sẽ sợ hãi.
Bọn họ có thể cùng nhau đi trên một đoạn đường nhỏ.
Sau đó anh sẽ vĩnh viễn dừng lại ở nơi này. Cô sẽ tiếp tục bước đi, có thể sẽ có một công việc khác, hoặc là trở thành một vị bác sĩ thật lợi hại, quen biết những người mới, trải nghiệm những câu chuyện mới.
Bọn họ không còn cùng nhau xuất hiện, cũng sẽ không có bất kỳ liên quan nào nữa.
Diệp Chi vẫn còn đang đợi anh nói tiếp, cách một lúc sau, cô nhẹ nhàng kéo lấy tay áo của anh:”Sao thế ạ…….”
“Anh đang nghĩ.”Lâm Mộ Đông ôm chặt cô, giọng nói rất nhẹ nhàng,”Anh đang nghĩ một chuyện rất đáng sợ.”
“ Rất đáng sợ sao anh?”
Vẫn đang lo lắng cho tình trạng của anh, Diệp Chi khẽ nhẹ nhàng chau mày lại, cô dò người qua, sờ sờ lên đôi mắt đang khép lại của anh:”Có thể không nghĩ nữa không ạ? Phải làm thế nào mới có thể không sợ nữa ạ?”
Xúc cảm dịu dàng rơi trên mi mắt, vô cùng ấm áp, lực đạo thật cẩn thận dè dặt.
Lâm Mộ Đông khẽ cúi thấp đầu, để cô nhẹ nhàng chạm vào.
Rất đáng sợ.
Là chuyện đáng sợ nhất mà anh từng nghĩ qua.
“ Có thể không nghĩ.”
Lâm Mộ Đông mở mắt ra, mái tóc ngắn lướt qua vành tai của cô, ngón tay anh từng chút từng chút ma sát qua thùy tai mỏng manh của cô gái nhỏ.
Dựa theo những gì mà Diệp Chi đã dạy cho anh, anh chậm rãi nắm lấy bàn tay của cô gái nhỏ, giọng nói rất trầm thấp:”Diệp đội y.”
Anh rũ mi mắt, lực đạo thật nhẹ nhàng, cẩn thận dè dặt, giống như một con thú dữ hung hãn đã bị thuần phục.
“ Anh có thể thích em không?”
Diệp Chi khẽ ngẩn người.
Sau khi Lâm Mộ Đông nói xong câu này liền không nói thêm gì nữa.
Hơi thở lạnh lẽo khô hanh của mùa đông xuyên qua cửa sổ, hòa lẫn cùng với tiếng hít thở an tĩnh, cây kim giây của đồng hồ thạch anh lạch cạch lạch cạch tiến về phía trước theo quy luật.
Nếu như không phải tiếng nước chảy róc rách ở sau lưng, thì cơ hồ đã khiến cho người ta tưởng rằng thời gian cứ như thế yên tĩnh tiến vào trong một vòng tuần hoàn bí mật nào đó.
Diệp Chi ngây ngốc được anh ôm lấy, cô theo bản năng duỗi cánh tay ra, cẩn thận kỹ lưỡng khóa vòi nước lại.
Lâm Mộ Đông ngước mắt lên.
Cô gái nhỏ vẫn đang thất thần, cánh môi mỏng manh mím lại, có chút dùng quá sức, gần như mất đi huyết sắc.
Vẫn là bị dọa đến.
Chí ít vẫn chưa dọa cô bật khóc.
Toàn bộ ý nghĩ đang dâng trào khuấy động đều hoàn toàn tĩnh lặng lại khi anh hỏi ra câu ấy, trái tim của anh gần như dâng lên chút bất lực không đúng lúc.
Trong phòng quá an tĩnh, an tĩnh đến mức toàn bộ máu huyết ở trong cơ thể của anh, giống như cũng đang dần dần nguội lạnh theo.
Cánh tay của Lâm Mộ Đông khẽ siết chặt lại, anh muốn đem cô đặt xuống đất, nhưng lại sợ sẽ làm cổ chân của cô bị thương thêm lần nữa.
Nên anh đành ôm lấy cô đứng yên đó.
Một mực ôm chặt như thế này, không đi, không rời khỏi, không động đậy, thì sẽ không có lúc không thể không buông xuống.
Anh cũng không có mệt.
Lâm Mộ Đông rũ tầm mắt, anh nhẹ nhàng kéo căng khóe môi, muốn ôm cô quay về lại ghế sô pha, bỗng nhiên tay áo bị cô nhẹ nhàng níu lấy.
Cô gái nhỏ nỗ lực trừng to đôi mắt, kéo lấy tay áo của anh, thần sắc nghiêm túc:”Huấn luyện viên Lâm, trước đây anh luôn không thích em hay sao?”
Trái tim của Lâm Mộ Đông đột nhiên đập thình thịch.
Anh có chút không chắc chắn câu nói này của Diệp Chi rốt cuộc là có ý gì, nhưng dường như lại không thể giải thích được.
Lâm Mộ Đông nghiêng đầu qua, anh nhẹ nhàng hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng, đã bị một bàn tay mềm như bông vịn lấy đầu, nghiêm khắc xoay đầu anh qua.
“ Không được rồi, chuyện này không phải chuyện nhỏ đâu.”
Diệp Chi bám lên vai anh, mím khóe môi, hai má cô phồng lên:”Bệnh nhân phải cùng bác sĩ thiết lập một mối quan hệ thật tin tưởng, chỉ có tin tưởng lẫn nhau, mới có thể đảm bảo hiệu quả chữa trị thật tối đa. Anh không thích em, thì sẽ sinh ra ý nghĩ chống cự chữa trị trong tiềm thức.”
“ Thân thể sẽ nghe theo ý thức, nó sẽ thay đổi một cách vô tri vô giác và thể hiện ra ngoài.”
“ Anh phải thích em đấy nhé.”
Cô gái nhỏ rất kiên nhẫn giảng đạo lý cho anh nghe, chắc như đinh đóng cột, giải quyết dứt khoát:”Anh nên thích em sớm hơn mới phải.”
Cánh tay của Lâm Mộ Đông đột ngột siết chặt lại, lồng ngực âm thầm đau nhói.
Anh đem cô đặt trên ghế sô pha, nửa quỳ xuống, nhẹ nhàng gật đầu thừa nhận:”Anh đã thích em từ lâu.”
Tuy rằng biết rõ từ ”thích” trong lời lý giải của cô gái nhỏ rõ ràng đã xuất hiện độ sai lệch không nhỏ, nhưng anh thật sự đã thích cô từ lâu.
Trước khi anh kịp thời nhận thức được, trước khi anh còn kịp buông tay cô, để cô vô lo vô nghĩ mà làm công việc cô yêu thích, không cần vì những thương thế linh tinh tạp nham của anh mà thức khuya, nhọc tâm và ưu sầu.
Anh đã thích cô rồi.
Đây là lần đầu tiên cô thành công trong việc câu thông giữa bác sĩ và bệnh nhân như thế này, Diệp Chi kiêu ngạo không thôi, cô ngẩng đầu lên còn muốn nói tiếp, bỗng nhiên cô bị một nhiệt độ đã rất thân thuộc toàn bộ bao trùm lấy.
Đôi mắt Diệp Chi mở lớn.
Xúc cảm bao trùm xuống quá sức đột ngột, không kịp phòng bị, khiến cô phút chốc bị phong ấn thành một chú chuột hamster nhỏ ở trong góc ghế sô pha.
Thật ra cô vẫn còn nhớ cái xúc cảm này.
Có chút khô hanh, ấm áp, rất mềm mại rất mềm mại.
Mềm mại đến mức dường như đang chạm vào một giấc mơ.
Lần trước cô còn nghĩ rằng đây là ảo giác của bản thân mình, nhưng lần ảo giác này cô chắc chắn không định trốn tránh nữa. Hơi thở cuồn cuộn dịu dàng lướt qua tóc mái của cô, một tay của Lâm Mộ Đông chống trên ghế sô pha ở sau lưng cô, thân ảnh cao thẳng sắc bén đổ xuống, gắt gao bao bọc lấy cô.
Âm giọng của Lâm Mộ Đông trầm thấp nhu hòa, nhẹ nhàng rơi xuống, rõ ràng có hơi khàn:”Anh có thể……thích em như thế này không?”
Đôi mắt Diệp Chi dần dần mở lớn.
Trong cuộc sống trước đây của cô, thời gian để học y có lẽ đã chiếm cứ hết một phần ba. Dưới tiền đề không cân nhắc đến nghệ thuật làm đẹp, mức độ nặng nhọc của sinh viên y khoa, thực ra đã được định sẵn là rất khó có được sự lãng mạn và tình yêu trong cùng một lúc.
Cho dù có yêu đương, cũng chỉ cần cùng nhau đồng cam cộng khổ từ thư viện đến ca trực đêm, cùng nhau trôi qua mỗi kỳ thi thố choáng váng mặt mày là được.
Cô gái nhỏ không những không có kinh nghiệm yêu đương của riêng mình, đến cả người ta yêu đương như thế nào cô cũng chưa từng nhìn thấy qua.
Nhưng cho dù chưa từng thấy qua, không có kinh nghiệm, hiện tại cô cũng lờ mờ thấp thoáng hiểu rõ được, rốt cuộc là Lâm Mộ Đông đang muốn hỏi cái gì.
Đột nhiên Diệp Chi có chút căng thẳng, cô nuốt nước bọt, khẽ động đậy trong không gian nhỏ hẹp ở giữa Lâm Mộ Đông và ghế sô pha, cô ngẩng đầu lên:”Anh…anh đừng động đậy.”
Bản thân cô cúi đầu xuống ngồi ngơ một lúc, trên mặt dần dần ửng đỏ lên, lại lấp la lấp lửng mà lên tiếng:”Anh nhắm…nhắm mắt lại đi.”
Lâm Mộ Đông rũ xuống mi mắt, nghe lời không chút động đậy.
Anh cúi người xuống, cánh tay chống lên lớp da lạnh lẽo của ghế sô pha, cùng với bả vai, vô cùng an tĩnh, cuốn lấy cô gái nhỏ ngồi trên ghế sô pha.
Cô gái nhỏ bắt đầu trúc tra trúc trắc nhẹ nhàng động đậy.
Cô cố gắng cả một lúc lâu, lâu đến mức gần như còn khiến Lâm Mộ Đông tưởng rằng cô định đào một cái hố trên ghế sô pha rồi len lén bỏ chạy mất, anh không nhịn được khép lại cánh tay, ngước mắt lên nhìn.
Diệp Chi giơ tay lên, giữ lấy đầu của anh.
Cô cuộn tròn chân lại, chống trên ghế sô pha, cả người cô trông giống như bị luộc chín vậy, trên mặt ửng đỏ, nghiêm túc mà ra lệnh cho anh:”Anh không được nhìn lén đấy.”
Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng ”ừm” một tiếng, lại lần nữa nhắm mắt lại.
Diệp Chi dùng sức quạt quạt gió cho bản thân mình, lại cảm thấy vẫn không đáng tin, cô giơ tay lên che mắt anh lại.
Mi mắt của Lâm Mộ Đông khẽ động đậy.
Lông mi của anh rất dài, khẽ quét qua lòng bàn tay của cô, cảm giác ngứa ngáy từng chút từng chút lan ra.
Diệp Chi hít một hơi thật sâu, cô dồn hết dũng khí cho bản thân mình, run run rẩy rẩy áp sát đến, học theo động tác của Lâm Mộ Đông, nhẹ nhàng chạm vào trán của anh.
Người bị cô ôm lấy bỗng nhiên mạnh mẽ run rẩy.
Hô hấp đột ngột trở nên nặng nề, cánh tay ôm lấy cô phút chốc căng chặt đến mức tựa như sắt thép, anh lại cưỡng ép bản thân mình thả lỏng từng chút từng chút một. Sức lực của anh quá lớn, cổ tay phải không chịu được sức nặng, bấy giờ đã bắt đầu run lẩy bẩy.
Diệp Chi nhíu chân mày, cô vội vã nắm lấy tay phải của anh:”Anh đừng dùng sức, huấn luyện viên Lâm, thả lỏng………”
Lâm Mộ Đông hít thở dồn dập, cúi đầu tựa lên trán của cô, cổ họng thấp thoáng tràn ra chút âm thanh vô lực.
Diệp Chi sợ anh lại bất cẩn làm tay bị thương, cô dứt khoát đem toàn bộ cánh tay ấy kéo vào lòng ôm chặt, cô đang định nói chuyện, bỗng nhiên lại khẽ ngẩn người.
Có một chút hơi thở ẩm ướt và nóng hổi, im lặng lướt qua da thịt của cô, phút chốc thấm ướt.
Rất nhanh lại trở nên lạnh lẽo.
Thân thể của Lâm Mộ Đông có chút cứng nhắc, nhưng vẫn không làm đau cô chút nào cả, thậm chí anh không đổ chút sức lực nào lên người cô, anh chỉ im lặng mà nhẹ nhàng run rẩy.
Tiếng hít thở của anh rất trầm thấp, trông như từ trong phổi cứng nhắc đè ép ra ngoài, mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt.
Diệp Chi ôm lấy cánh tay của anh, lồng ngực bỗng nhiên nhẹ nhàng đau nhói.
Cô giơ tay lên, ôm lấy bả vai của Lâm Mộ Đông, nhẹ nhàng xoa vỗ, thùy tai lại khe khẽ nóng bừng:”Anh để em hôn anh nha……..”
Phản ứng của cô gái nhỏ vẫn luôn chậm chạp, lại được che chở quá tốt. Lâm Mộ Đông quá an tĩnh, an tĩnh đến mức bây giờ cô mới nhận ra, giữa hai người bọn họ thế mà đã có nhiều tiếp xúc đến thế này.
Cô sẽ nhớ anh, khi sợ hãi sẽ đi tìm anh, đứng không nổi sẽ muốn anh ôm ôm.
Ngoại trừ ba và mẹ ra, Diệp Chi lớn như thế này, trước giờ chưa từng gần gũi với người nào khác như thế này.
Nhưng quan hệ của người thân và người yêu lại không giống nhau.
Diệp Chi đã từng nghe người khác kể qua, nếu như không chỉ muốn ôm, còn không nhịn được muốn hôn người ta, đó chính là muốn yêu đương rồi đấy.
Diệp Chi từng chút từng chút xoa dịu sống lưng sắc bén như dao của Lâm Mộ Đông, cô cẩn thận vén những sợi tóc mái bị mồ hôi lạnh thấm ướt của anh, dùng bàn tay nhẹ nhàng giúp anh lau mồ hôi.
Lâm Mộ Đông giơ tay lên, anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cô.
“ Đừng làm thế.”
Lâm Mộ Đông rũ mắt, giọng nói rất trầm thấp, âm giọng khàn đến mức không nghe rõ:”Không sạch sẽ đâu, anh đi rửa mặt một chút……..”
Mu bàn tay của anh bị cô gái nhỏ nhẹ nhàng vỗ”bộp”một tiếng.
Không có dùng nhiều sức lực, không đau, nhưng hô hấp của anh vẫn theo đó khẽ đình trệ.
Lâm Mộ Đông chậm rãi ngước mắt lên.
Đáy mắt của anh vẫn có chút huyết sắc chưa kịp phai hết đi, sắc mặt thì trắng bệch, tôn lên đôi mắt trở nên đen láy, mang theo một chút hơi nước.
Ánh mắt của anh chạm phải tầm mắt của Diệp Chi, liền khẽ co rút lại, anh che giấu vào sâu bên trong hơn.
Trông như đã làm sai chuyện gì đó vậy.
Diệp Chi mím mím môi, đỡ lấy khuôn mặt của anh nâng lên, lần đầu tiên cô lộ ra chút dáng vẻ giận dỗi hàng thật giá thật, ôm lấy cánh tay của anh, khí thế hùng hổ mà dùng sức hôn lên đỉnh đầu của anh một cái.
“ Còn như thế này nữa……….”
Trên mặt cô gái nhỏ nóng hừng hực, giọng nói nhỏ xíu đến nỗi không nghe rõ:”Em…..sẽ không thích anh nữa đâu đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.