Quãng Đời Còn Lại Đều Là Thích Em
Chương 34: Cảm Giác Bị Ác Ma Kéo Vào Ngực
Đường Quả Miểu Miểu
25/05/2022
Nam Chi đi tới cửa phòng ăn, liếc mắt nhìn về phía phòng khách.
Cô nhìn thấy một bóng người cao ráo từ cổng vào.
Chiếc quần tây được ủi tỉ mỉ ôm lấy hai đôi chân thon dài thẳng tắp của người đàn ông, áo sơ mi đen cổ áo hình chữ V, xương quai xanh và ngực lộ ra, gợi cảm và hoang dã.
Người đàn ông bước đi, giống như một con báo hoa mai tao nhã, toàn thân toát ra khí chất uy nghiêm và mạnh mẽ.
Nam Chi ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ dưới mái tóc đen ngắn của nam nhân, lông mi dài dày run lên, nhanh chóng lui vào trong phòng bếp trốn.
Cô không bị mù chứ?
Chẳng lẽ đứa cháu đích tôn mà bà lão nói tới là tên biếи ŧɦái đó?
Hình như tối qua anh đã dặn cô không được để anh gặp lại cô, mặc dù hôm nay cô không cố ý xuất hiện ở đây nhưng với lòng tự ái và kiêu ngạo của anh, liệu anh có hiểu lầm rằng cô đến đây là vì anh?
Nam Chi vỗ đầu, ra hiệu bình tĩnh.
Cô tìm thấy một chiếc mũ và mặt nạ trong nhà bếp, tự trang bị vũ khí cho mình.
Vừa mới trang bị vũ khí, giọng nói lạnh lùng có phần nóng nảy của một người đàn ông từ phía sau truyền đến, "Mang cho tôi một chai nước."
Nam Chi, "..." Anh đang nói chuyện với cô?
Cô không trả lời, người đàn ông đứng ở cửa đi về phía nhà bếp.
Đứng trước tủ lạnh, Nam Chi có thể cảm nhận được khí tức mạnh mẽ do người đàn ông đến gần mình mà không quay đầu lại.
Áp lực rất nặng.
Khi anh chuẩn bị tới gẦn Nam Chi, cô mở cửa tủ lạnh ra, lấy một chai nước khoáng, đưa cho người đàn ông phía sau mà không hề nhìn lại.
Mộ Tư Hàn uể oải hạ mi mắt khi cầm lấy nước, một dấu vết nhỏ trên chiếc cổ thon dài đập vào mắt anh.
Anh liếc nhìn người phụ nữ đang đứng trước tủ lạnh quay lưng về phía anh, trên đầu đội chiếc mũ đầu bếp, trên người mặc một chiếc áo liền quần màu trắng, hai chân thon dài thẳng tắp.
Mộ Tư Hàn mở chai nước khoáng và uống hết 555ml nước trong một hơi.
Nam Chi nhếch miệng khi nghe thấy người đàn ông đang uống nước sau lưng mình.
Uống nhiều nước lạnh như vậy, thảo nào bà nội nói anh hay bị đau bụng.
Tự chuốc họa vào thân, đáng bị như vậy!
Khi Nam Chi đang thầm chửi rủa, chai nước khoáng cạn đột ngột đập vào sau đầu cô.
Nó không đau lắm, nhưng làm cô sợ.
Cô lùi lại hai bước theo phản xạ có điều kiện, nhưng vô tình giẫm phải chai nước khoáng lăn trên mặt đất, cô sắp ngã thì một cánh tay mảnh khảnh và mạnh mẽ vươn về phía cô.
Anh ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô.
Nam Chi đột nhiên nín thở, áp một bên vai vào lồng ngực rắn chắc và ấm áp của người đàn ông, bên tai truyền đến giọng nói quỷ dị, lạnh lùng đùa giỡn, "Nữ nhân, chơi chán rồi sao?"
Nam Chi chưa kịp nói gì thì người đàn ông đã lần lượt dùng bàn tay xinh đẹp cởi bỏ chiếc mũ đầu bếp trên đầu cô và chiếc mặt nạ trên mặt cô.
Anh trịch thượng nhìn cô, đôi mắt đen sắc lạnh và khóe môi mỏng khẽ câu lên, mang theo sự phán xét và giễu cợt.
Nam Chi cau mày phản ứng lại đây, tức giận nói: "Thả tôi ra."
Mộ Tư Hàn nhìn Nam Chi, đôi mắt sâu hơn một chút, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, "Buông cô ra?"
"Đúng."
Mộ Tư Hàn khóe môi cong lên một tia cười lạnh, "Như cô muốn."
Khi lời nói đó rơi xuống, lòng bàn tay lớn quanh eo cô đã thả cô ra.
Ngay khi anh buông ra, Nam Chi nhất định ngã xuống, cô sợ đau nhất từ
nhỏ, lúc anh buông ra, hai tay cô nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, ngay khi ổn định cơ thể, vai cô bị lòng bàn tay to lớn của anh đè nặng.
Ngay sau đó, thân hình mảnh mai của cô bị anh đẩy mạnh vào tủ lạnh.
Cô nhìn thấy một bóng người cao ráo từ cổng vào.
Chiếc quần tây được ủi tỉ mỉ ôm lấy hai đôi chân thon dài thẳng tắp của người đàn ông, áo sơ mi đen cổ áo hình chữ V, xương quai xanh và ngực lộ ra, gợi cảm và hoang dã.
Người đàn ông bước đi, giống như một con báo hoa mai tao nhã, toàn thân toát ra khí chất uy nghiêm và mạnh mẽ.
Nam Chi ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ dưới mái tóc đen ngắn của nam nhân, lông mi dài dày run lên, nhanh chóng lui vào trong phòng bếp trốn.
Cô không bị mù chứ?
Chẳng lẽ đứa cháu đích tôn mà bà lão nói tới là tên biếи ŧɦái đó?
Hình như tối qua anh đã dặn cô không được để anh gặp lại cô, mặc dù hôm nay cô không cố ý xuất hiện ở đây nhưng với lòng tự ái và kiêu ngạo của anh, liệu anh có hiểu lầm rằng cô đến đây là vì anh?
Nam Chi vỗ đầu, ra hiệu bình tĩnh.
Cô tìm thấy một chiếc mũ và mặt nạ trong nhà bếp, tự trang bị vũ khí cho mình.
Vừa mới trang bị vũ khí, giọng nói lạnh lùng có phần nóng nảy của một người đàn ông từ phía sau truyền đến, "Mang cho tôi một chai nước."
Nam Chi, "..." Anh đang nói chuyện với cô?
Cô không trả lời, người đàn ông đứng ở cửa đi về phía nhà bếp.
Đứng trước tủ lạnh, Nam Chi có thể cảm nhận được khí tức mạnh mẽ do người đàn ông đến gần mình mà không quay đầu lại.
Áp lực rất nặng.
Khi anh chuẩn bị tới gẦn Nam Chi, cô mở cửa tủ lạnh ra, lấy một chai nước khoáng, đưa cho người đàn ông phía sau mà không hề nhìn lại.
Mộ Tư Hàn uể oải hạ mi mắt khi cầm lấy nước, một dấu vết nhỏ trên chiếc cổ thon dài đập vào mắt anh.
Anh liếc nhìn người phụ nữ đang đứng trước tủ lạnh quay lưng về phía anh, trên đầu đội chiếc mũ đầu bếp, trên người mặc một chiếc áo liền quần màu trắng, hai chân thon dài thẳng tắp.
Mộ Tư Hàn mở chai nước khoáng và uống hết 555ml nước trong một hơi.
Nam Chi nhếch miệng khi nghe thấy người đàn ông đang uống nước sau lưng mình.
Uống nhiều nước lạnh như vậy, thảo nào bà nội nói anh hay bị đau bụng.
Tự chuốc họa vào thân, đáng bị như vậy!
Khi Nam Chi đang thầm chửi rủa, chai nước khoáng cạn đột ngột đập vào sau đầu cô.
Nó không đau lắm, nhưng làm cô sợ.
Cô lùi lại hai bước theo phản xạ có điều kiện, nhưng vô tình giẫm phải chai nước khoáng lăn trên mặt đất, cô sắp ngã thì một cánh tay mảnh khảnh và mạnh mẽ vươn về phía cô.
Anh ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô.
Nam Chi đột nhiên nín thở, áp một bên vai vào lồng ngực rắn chắc và ấm áp của người đàn ông, bên tai truyền đến giọng nói quỷ dị, lạnh lùng đùa giỡn, "Nữ nhân, chơi chán rồi sao?"
Nam Chi chưa kịp nói gì thì người đàn ông đã lần lượt dùng bàn tay xinh đẹp cởi bỏ chiếc mũ đầu bếp trên đầu cô và chiếc mặt nạ trên mặt cô.
Anh trịch thượng nhìn cô, đôi mắt đen sắc lạnh và khóe môi mỏng khẽ câu lên, mang theo sự phán xét và giễu cợt.
Nam Chi cau mày phản ứng lại đây, tức giận nói: "Thả tôi ra."
Mộ Tư Hàn nhìn Nam Chi, đôi mắt sâu hơn một chút, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, "Buông cô ra?"
"Đúng."
Mộ Tư Hàn khóe môi cong lên một tia cười lạnh, "Như cô muốn."
Khi lời nói đó rơi xuống, lòng bàn tay lớn quanh eo cô đã thả cô ra.
Ngay khi anh buông ra, Nam Chi nhất định ngã xuống, cô sợ đau nhất từ
nhỏ, lúc anh buông ra, hai tay cô nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, ngay khi ổn định cơ thể, vai cô bị lòng bàn tay to lớn của anh đè nặng.
Ngay sau đó, thân hình mảnh mai của cô bị anh đẩy mạnh vào tủ lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.