Chương 61
Tuyết Trà
17/01/2023
Ngoại trừ im lặng thì vẫn là im lặng.
Không khí chung quanh như bị rút ra từng chút một, mang đến tư vị khiến người ta hít thở không thông.
Sơ Hiểu Hiểu bất giác nín thở, trầm mặt một lúc lâu không lên tiếng, Giản Diệc Bạch cũng lẳng lặng nhìn cô, trong mắt chợt lóe lên sự hứng thú, híp híp mắt.
Mãi đến một lúc lâu sau Sơ Hiểu Hiểu mới nheo mắt nhìn chằm chằm Giản Diệc Bạch vài giây, trào phúng nói: “Thế nào, chẳng lẽ chỉ cần em nói em không có hứng thú với món quà này, anh sẽ thả em đi sao?”
“Những lời này của em thật sự rất đả thương người khác.” Giản Diệc Bạch nói, “Dù sao chúng ta quen biết cũng đã lâu, tình cảm thanh mai trúc mã nên có.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giản Diệc Bạch: “Trong khoảng thời gian này em luôn trốn tránh anh, anh cũng có chút nhớ em.”
Vừa dứt lời, liền thấy Giản Diệc Bạch vươn tay về phía cô, Sơ Hiểu Hiểu vô thức lui về phía sau, giống như chim sợ cành cong hất tay anh ta ra! Giản Diệc Bạch lập tức thay đổi sắc mặt.
“Ưm ——”
Sơ Hiểu Hiểu chỉ một lòng muốn tránh Giản Diệc Bạch, lại quên mất người đàn ông cao to phía sau.
Chiếc khăn tay có mùi kỳ lạ bất ngờ bịt miệng mũi cô lại, Sơ Hiểu Hiểu cả kinh, giãy dụa trừng to mắt tức giận nhìn người trước mắt, lại không thể thoát khỏi trói buộc của người phía sau.
Cái nhìn cuối cùng là khi Giản Diệc Bạch tới gần cô, khóe miệng chứa ý cười nhạt nhẽo, sau đó chậm rãi đặt lòng bàn tay lạnh lẽo lên hai mắt cô.
Trước mắt lập tức tối sầm lại.
Một vùng tối tăm.
Bên tai truyền đến giọng nói ôn hòa quen thuộc —— “Chúng ta mới là đồng loại.” Giản Diệc Bạch chậm rãi nói, “Rõ ràng đã nói là đồng bệnh tương liên, sống nương tựa lẫn nhau, không phải sao?”
Đồng bệnh tương liên...
Sống nương tựa lẫn nhau...
Sơ Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, trong lúc hỗn loạn không ngừng hoảng hốt gắt gao giữ chặt bàn tay cầm khăn kia, móng tay cắt tỉa gọn gàng găm vào trong da thịt người nọ, đối phương gầm lên, lại tựa như muốn trả thù một cước trước đó, cánh tay siết chặt cổ cô kéo về phía sau, càng lúc càng siết chặt chiếc khăn tay kia.
Sơ Hiểu Hiểu r.ên rỉ thành tiếng, có điều chỉ trong vài giây dưới chân đã mềm nhũn, mất lực ngã về phía sau.
Giản Diệc Bạch thấy vậy trong lòng không vui, nhưng cũng không ra tay ngăn cản, chỉ nói: “Nhẹ một chút, đừng làm người ta bị thương.”
Ngay sau đó cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến, nuốt chửng lấy cô.
- Lạnh lẽo.
Khó chịu.
Thời điểm ý thức lần nữa trở về, Sơ Hiểu Hiểu chỉ cảm giác cả người bủn rủn, tay chân như có gánh nặng ngàn cân không thể nhúc nhích.
Mí mắt đang đánh nhau, cô khẽ run rẩy mở mắt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một tia sáng yếu ớt từ nơi xa chiếu tới, đổ xuống mặt đất một cái bóng thật dài.
Người nọ ngồi tr.ên ghế trong tư thế thoải mái, không nói một lời nhìn về phía bên này.
Cho dù không nhìn rõ mặt người nọ, Sơ Hiểu Hiểu cũng biết anh ta là ai.
Giản Diệc Bạch.
Một giây sau, có lẽ là phát hiện động tĩnh của cô, đối phương đứng lên, thong thả đến gần cô.
Giày da giẫm lên mặt đất xi măng cứng rắn, tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng.
Cuối cùng dừng lại bên cạnh cô.
Cái bóng dài che khuất ánh đèn yếu ớt nơi cô đang nằm.
Sơ Hiểu Hiểu run rẩy thở hổn hển dưới bóng tối, không khí lạnh lẽo theo đó chui vào xoang mũi và miệng cô, trộn lẫn với tất cả sự khẩn trương và bất an, dọc theo cổ họng khô khốc nuốt vào trong bụng.
Cô há miệng, chợt nghe Giản Diệc Bạch hỏi: “Có muốn uống nước không?”
Sơ Hiểu Hiểu trầm ngâm một giây, gật đầu.
Giản Diệc Bạch ngẩn người, bỗng dưng nở nụ cười, chậm rãi nói: “Tôi còn tưởng rằng với tính cách của em, có thể sẽ cứng đầu với tôi đến cuối cùng.”
Sơ Hiểu Hiểu không lên tiếng, chờ Giản Diệc Bạch rời đi, lúc trở về tr.ên tay anh ta có thêm một cái ly giấy, miệng ly có hơi nóng mơ hồ bốc lên.
Sơ Hiểu Hiểu toàn thân mất lực, chỉ có thể tùy ý để đối phương ôm bả vai cô, dựng nửa người ngồi dậy.
Lúc này cô mới phát hiện mình vẫn nằm tr.ên một chiếc giường gỗ, đệm chăn màu trắng mới tinh, hẳn là mới chuẩn bị cách đây không lâu.
Nước ấm vừa vặn, một ly nước trong nháy mắt đã thấy đáy.
Sơ Hiểu Hiểu khàn giọng nói: “Còn muốn.”
Giản Diệc Bạch có chút kinh ngạc nhướng mày, trầm ngâm vài giây rồi buông cô ra, lại đi xa rót đầy ly nước.
Sơ Hiểu Hiểu nhắm mắt tựa vào đầu giường, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Phát hiện người đến gần, sau lưng cô chợt cứng đờ, cảnh giác trừng mắt.
Có điều sắc mặt chỉ thoáng qua chút kinh ngạc, một chốc sau lại ngơ ngẩn xuất thần.
Lần này Sơ Hiểu Hiểu chỉ uống vài ngụm nước, lắc đầu ý bảo không cần nữa.
Giản Diệc Bạch tùy ý đặt chăn sang bên cạnh, vẫn chưa mở miệng, Sơ Hiểu Hiểu đã li.ếm môi hỏi: “Thuốc còn bao lâu nữa mới hết tác dụng?”
“Chỉ là gây mê bình thường, em đừng lo lắng quá.”
Giản Diệc Bạch nói, “Chỉ cần em ngoan ngoãn là được, tôi sợ em sẽ tổn thương chính mình.”
Sơ Hiểu Hiểu cảm thấy logic của đối phương thật sự khiến người ta khó hiểu, cô nhẹ nhàng nhíu mày, đè nén mọi cảm xúc thăng trầm trong lòng xuống, nghiêng đầu liếc nhìn Giản Diệc Bạch.
“Không phải anh cảm thấy tôi rất tiếc mạng sao, sao lại làm tổn thương chính mình chứ?” Sơ Hiểu Hiểu cố gắng làm cho giọng nói của mình vững vàng, “Chúng ta nhất định phải như vậy sao?”
Giản Diệc Bạch giật giật khóe miệng: “Là em lựa chọn, không phải sao?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Tôi chọn?”
Lồng ng.ực Sơ Hiểu Hiểu phập phồng kịch liệt, cuối cùng cũng không nhịn được yếu ớt quát khẽ: “Chẳng lẽ là tôi kêu anh đi làm những chuyện mờ ám đó, là tôi dùng sự tồn tại của em trai Trần Tuyết uy hiếp, bắt cô ấy đi làm những chuyện thương thiên hại lý kia?!”
“Không phải em đã sớm ngứa mắt Liêu Tĩnh sao?”
Giản Diệc Bạch chỉ thản nhiên liếc cô một cái, “Mắt không thấy thì lòng mới vui vẻ, đúng không?”
“Vậy Giang Diễn thì sao? Năm lần bảy lượt gặp sự cố kia cũng là vì anh?”
Cái tên này rơi vào tai Giản Diệc Bạch rốt cục cũng phá vỡ vẻ mặt hờ hững duy trì nãy giờ của đối phương, môi mỏng mím chặt đồng thời khóe mắt lông mày hiện ra vài phần nham hiểm, chán ghét nói: “Nếu không thì sao? Ngồi yên đợi anh ta tới bắt tôi?”
Sơ Hiểu Hiểu trợn mắt nhìn, lại thấy Giản Diệc Bạch trào phúng nhếch môi, tiếp tục mở miệng: “Em thật sự cho rằng anh ta thích em sao, có phải rất cảm động không, vậy mà còn đặc biệt dẫn em về thành phố Lâm?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
“Bề ngoài là bởi vì đình chỉ công tác không thể không cút về quê, sau lưng lại mượn cơ hội đó lần theo manh mối và lén lút điều tra tôi.” Giản Diệc Bạch cười nhạo, “Cẩn thận ngẫm lại, anh ta chẳng qua chỉ là mượn em để tiếp cận tôi, điều tra tôi mà thôi.”
Sơ Hiểu Hiểu ngẩn người, bướng bỉnh nói: “Tôi không có năng lực lớn như thế.”
“Tất nhiên là em có rồi.”
“...”
Giản Diệc Bạch nhìn cô thật sâu, đột nhiên chuyển đề tài: “Nhưng quả thật, nhìn dáng vẻ bây giờ của em không đáng yêu bằng lúc trước.”
Hô hấp của Sơ Hiểu Hiểu như ngừng lại, lại không hiểu dụng ý của Giản Diệc Bạch khi nói lời này.
Giản Diệc Bạch ngồi bên giường, bỗng nhiên giơ hai ngón tay nắm cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên.
Sơ Hiểu Hiểu cắn chặt răng, cũng không biết có phải ảo giác hay không, trong miệng chậm rãi tràn ra mùi máu tươi như có như không.
Giản Diệc Bạch nhẹ giọng nói: “Lúc trước em thật đáng thương, chuyện gì cũng không hay biết, chuyện gì cũng không nhớ ra, khóc lóc, la hét, chỉ có thể dựa vào một mình tôi.”
Sơ Hiểu Hiểu đang định lên tiếng, không ngờ hai ngón tay của Giản Diệc Bạch lại dùng sức, cô nhất thời xuýt xoa một hơi, lời trách cứ đã đến bên miệng lại không khống chế được nuốt trở vào.
Nụ cười có vẻ quỷ dị phóng đại tr.ên mặt Giản Diệc Bạch, ánh mắt sáng quắc của đối phương đảo qua khuôn mặt trắng bệch của Sơ Hiểu Hiểu, cũng không biết nhớ lại chuyện gì mà mang theo chút hứng thú nào đó.
Giản Diệc Bạch: “Tựa như vừa rồi em cầu xin tôi cho em uống nước, Hiểu Hiểu, em chỉ có thể dựa vào tôi thôi.”
Sơ Hiểu Hiểu th.ở dốc, khó khăn gằn từng chữ một: “Giang Diễn sẽ tìm được tôi.”
Không nói thì không sao, lời còn chưa dứt, Giản Diệc Bạch lại giống như nghe được chuyện cười gì đó, rốt cuộc cũng nhịn không được càn rỡ cười rộ lên.
Giản Diệc Bạch nói: “Em cũng không mất tích, sao lại tìm được em?”
Sơ Hiểu Hiểu giật mình, khó hiểu nhíu mày.
Giản Diệc Bạch tiện tay lấy di động ra, nhấn vài cái mở ra một trang.
Là Weibo của cô.
Bản tin gần nhất dừng lại một giờ trước, là ảnh chụp chung của cô và Tô Du trong phòng bệnh.
@Sơ Hiểu Hiểu V: Hôm nay thuận lợi, vô cùng may mắn! Phía dưới là bình luận chúc mừng Tô Du bình an thoát hiểm, thân thể sớm ngày bình phục.
Sơ Hiểu Hiểu: “!!!”
Sơ Hiểu Hiểu không thể tin nhìn chằm chằm người bên cạnh Tô Du.
Người phụ nữ đó nở nụ cười rạng rỡ, nhưng đối với cô mà nói, nụ cười đó giống như rắn độc đang phun ra một dòng chữ đỏ như máu, khiến cô dựng tóc gáy.
“Có phóng viên chụp được cảnh em ra vào bệnh viện Tô Du đang nằm sáng hôm qua, sau đó lên đường cao tốc lập tức chạy về thành phố Ninh.” Giản Diệc Bạch nói: “Sớm hơn Giang Diễn một bước.”
- -----oOo------
Không khí chung quanh như bị rút ra từng chút một, mang đến tư vị khiến người ta hít thở không thông.
Sơ Hiểu Hiểu bất giác nín thở, trầm mặt một lúc lâu không lên tiếng, Giản Diệc Bạch cũng lẳng lặng nhìn cô, trong mắt chợt lóe lên sự hứng thú, híp híp mắt.
Mãi đến một lúc lâu sau Sơ Hiểu Hiểu mới nheo mắt nhìn chằm chằm Giản Diệc Bạch vài giây, trào phúng nói: “Thế nào, chẳng lẽ chỉ cần em nói em không có hứng thú với món quà này, anh sẽ thả em đi sao?”
“Những lời này của em thật sự rất đả thương người khác.” Giản Diệc Bạch nói, “Dù sao chúng ta quen biết cũng đã lâu, tình cảm thanh mai trúc mã nên có.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Giản Diệc Bạch: “Trong khoảng thời gian này em luôn trốn tránh anh, anh cũng có chút nhớ em.”
Vừa dứt lời, liền thấy Giản Diệc Bạch vươn tay về phía cô, Sơ Hiểu Hiểu vô thức lui về phía sau, giống như chim sợ cành cong hất tay anh ta ra! Giản Diệc Bạch lập tức thay đổi sắc mặt.
“Ưm ——”
Sơ Hiểu Hiểu chỉ một lòng muốn tránh Giản Diệc Bạch, lại quên mất người đàn ông cao to phía sau.
Chiếc khăn tay có mùi kỳ lạ bất ngờ bịt miệng mũi cô lại, Sơ Hiểu Hiểu cả kinh, giãy dụa trừng to mắt tức giận nhìn người trước mắt, lại không thể thoát khỏi trói buộc của người phía sau.
Cái nhìn cuối cùng là khi Giản Diệc Bạch tới gần cô, khóe miệng chứa ý cười nhạt nhẽo, sau đó chậm rãi đặt lòng bàn tay lạnh lẽo lên hai mắt cô.
Trước mắt lập tức tối sầm lại.
Một vùng tối tăm.
Bên tai truyền đến giọng nói ôn hòa quen thuộc —— “Chúng ta mới là đồng loại.” Giản Diệc Bạch chậm rãi nói, “Rõ ràng đã nói là đồng bệnh tương liên, sống nương tựa lẫn nhau, không phải sao?”
Đồng bệnh tương liên...
Sống nương tựa lẫn nhau...
Sơ Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, trong lúc hỗn loạn không ngừng hoảng hốt gắt gao giữ chặt bàn tay cầm khăn kia, móng tay cắt tỉa gọn gàng găm vào trong da thịt người nọ, đối phương gầm lên, lại tựa như muốn trả thù một cước trước đó, cánh tay siết chặt cổ cô kéo về phía sau, càng lúc càng siết chặt chiếc khăn tay kia.
Sơ Hiểu Hiểu r.ên rỉ thành tiếng, có điều chỉ trong vài giây dưới chân đã mềm nhũn, mất lực ngã về phía sau.
Giản Diệc Bạch thấy vậy trong lòng không vui, nhưng cũng không ra tay ngăn cản, chỉ nói: “Nhẹ một chút, đừng làm người ta bị thương.”
Ngay sau đó cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến, nuốt chửng lấy cô.
- Lạnh lẽo.
Khó chịu.
Thời điểm ý thức lần nữa trở về, Sơ Hiểu Hiểu chỉ cảm giác cả người bủn rủn, tay chân như có gánh nặng ngàn cân không thể nhúc nhích.
Mí mắt đang đánh nhau, cô khẽ run rẩy mở mắt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một tia sáng yếu ớt từ nơi xa chiếu tới, đổ xuống mặt đất một cái bóng thật dài.
Người nọ ngồi tr.ên ghế trong tư thế thoải mái, không nói một lời nhìn về phía bên này.
Cho dù không nhìn rõ mặt người nọ, Sơ Hiểu Hiểu cũng biết anh ta là ai.
Giản Diệc Bạch.
Một giây sau, có lẽ là phát hiện động tĩnh của cô, đối phương đứng lên, thong thả đến gần cô.
Giày da giẫm lên mặt đất xi măng cứng rắn, tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng.
Cuối cùng dừng lại bên cạnh cô.
Cái bóng dài che khuất ánh đèn yếu ớt nơi cô đang nằm.
Sơ Hiểu Hiểu run rẩy thở hổn hển dưới bóng tối, không khí lạnh lẽo theo đó chui vào xoang mũi và miệng cô, trộn lẫn với tất cả sự khẩn trương và bất an, dọc theo cổ họng khô khốc nuốt vào trong bụng.
Cô há miệng, chợt nghe Giản Diệc Bạch hỏi: “Có muốn uống nước không?”
Sơ Hiểu Hiểu trầm ngâm một giây, gật đầu.
Giản Diệc Bạch ngẩn người, bỗng dưng nở nụ cười, chậm rãi nói: “Tôi còn tưởng rằng với tính cách của em, có thể sẽ cứng đầu với tôi đến cuối cùng.”
Sơ Hiểu Hiểu không lên tiếng, chờ Giản Diệc Bạch rời đi, lúc trở về tr.ên tay anh ta có thêm một cái ly giấy, miệng ly có hơi nóng mơ hồ bốc lên.
Sơ Hiểu Hiểu toàn thân mất lực, chỉ có thể tùy ý để đối phương ôm bả vai cô, dựng nửa người ngồi dậy.
Lúc này cô mới phát hiện mình vẫn nằm tr.ên một chiếc giường gỗ, đệm chăn màu trắng mới tinh, hẳn là mới chuẩn bị cách đây không lâu.
Nước ấm vừa vặn, một ly nước trong nháy mắt đã thấy đáy.
Sơ Hiểu Hiểu khàn giọng nói: “Còn muốn.”
Giản Diệc Bạch có chút kinh ngạc nhướng mày, trầm ngâm vài giây rồi buông cô ra, lại đi xa rót đầy ly nước.
Sơ Hiểu Hiểu nhắm mắt tựa vào đầu giường, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Phát hiện người đến gần, sau lưng cô chợt cứng đờ, cảnh giác trừng mắt.
Có điều sắc mặt chỉ thoáng qua chút kinh ngạc, một chốc sau lại ngơ ngẩn xuất thần.
Lần này Sơ Hiểu Hiểu chỉ uống vài ngụm nước, lắc đầu ý bảo không cần nữa.
Giản Diệc Bạch tùy ý đặt chăn sang bên cạnh, vẫn chưa mở miệng, Sơ Hiểu Hiểu đã li.ếm môi hỏi: “Thuốc còn bao lâu nữa mới hết tác dụng?”
“Chỉ là gây mê bình thường, em đừng lo lắng quá.”
Giản Diệc Bạch nói, “Chỉ cần em ngoan ngoãn là được, tôi sợ em sẽ tổn thương chính mình.”
Sơ Hiểu Hiểu cảm thấy logic của đối phương thật sự khiến người ta khó hiểu, cô nhẹ nhàng nhíu mày, đè nén mọi cảm xúc thăng trầm trong lòng xuống, nghiêng đầu liếc nhìn Giản Diệc Bạch.
“Không phải anh cảm thấy tôi rất tiếc mạng sao, sao lại làm tổn thương chính mình chứ?” Sơ Hiểu Hiểu cố gắng làm cho giọng nói của mình vững vàng, “Chúng ta nhất định phải như vậy sao?”
Giản Diệc Bạch giật giật khóe miệng: “Là em lựa chọn, không phải sao?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Tôi chọn?”
Lồng ng.ực Sơ Hiểu Hiểu phập phồng kịch liệt, cuối cùng cũng không nhịn được yếu ớt quát khẽ: “Chẳng lẽ là tôi kêu anh đi làm những chuyện mờ ám đó, là tôi dùng sự tồn tại của em trai Trần Tuyết uy hiếp, bắt cô ấy đi làm những chuyện thương thiên hại lý kia?!”
“Không phải em đã sớm ngứa mắt Liêu Tĩnh sao?”
Giản Diệc Bạch chỉ thản nhiên liếc cô một cái, “Mắt không thấy thì lòng mới vui vẻ, đúng không?”
“Vậy Giang Diễn thì sao? Năm lần bảy lượt gặp sự cố kia cũng là vì anh?”
Cái tên này rơi vào tai Giản Diệc Bạch rốt cục cũng phá vỡ vẻ mặt hờ hững duy trì nãy giờ của đối phương, môi mỏng mím chặt đồng thời khóe mắt lông mày hiện ra vài phần nham hiểm, chán ghét nói: “Nếu không thì sao? Ngồi yên đợi anh ta tới bắt tôi?”
Sơ Hiểu Hiểu trợn mắt nhìn, lại thấy Giản Diệc Bạch trào phúng nhếch môi, tiếp tục mở miệng: “Em thật sự cho rằng anh ta thích em sao, có phải rất cảm động không, vậy mà còn đặc biệt dẫn em về thành phố Lâm?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
“Bề ngoài là bởi vì đình chỉ công tác không thể không cút về quê, sau lưng lại mượn cơ hội đó lần theo manh mối và lén lút điều tra tôi.” Giản Diệc Bạch cười nhạo, “Cẩn thận ngẫm lại, anh ta chẳng qua chỉ là mượn em để tiếp cận tôi, điều tra tôi mà thôi.”
Sơ Hiểu Hiểu ngẩn người, bướng bỉnh nói: “Tôi không có năng lực lớn như thế.”
“Tất nhiên là em có rồi.”
“...”
Giản Diệc Bạch nhìn cô thật sâu, đột nhiên chuyển đề tài: “Nhưng quả thật, nhìn dáng vẻ bây giờ của em không đáng yêu bằng lúc trước.”
Hô hấp của Sơ Hiểu Hiểu như ngừng lại, lại không hiểu dụng ý của Giản Diệc Bạch khi nói lời này.
Giản Diệc Bạch ngồi bên giường, bỗng nhiên giơ hai ngón tay nắm cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên.
Sơ Hiểu Hiểu cắn chặt răng, cũng không biết có phải ảo giác hay không, trong miệng chậm rãi tràn ra mùi máu tươi như có như không.
Giản Diệc Bạch nhẹ giọng nói: “Lúc trước em thật đáng thương, chuyện gì cũng không hay biết, chuyện gì cũng không nhớ ra, khóc lóc, la hét, chỉ có thể dựa vào một mình tôi.”
Sơ Hiểu Hiểu đang định lên tiếng, không ngờ hai ngón tay của Giản Diệc Bạch lại dùng sức, cô nhất thời xuýt xoa một hơi, lời trách cứ đã đến bên miệng lại không khống chế được nuốt trở vào.
Nụ cười có vẻ quỷ dị phóng đại tr.ên mặt Giản Diệc Bạch, ánh mắt sáng quắc của đối phương đảo qua khuôn mặt trắng bệch của Sơ Hiểu Hiểu, cũng không biết nhớ lại chuyện gì mà mang theo chút hứng thú nào đó.
Giản Diệc Bạch: “Tựa như vừa rồi em cầu xin tôi cho em uống nước, Hiểu Hiểu, em chỉ có thể dựa vào tôi thôi.”
Sơ Hiểu Hiểu th.ở dốc, khó khăn gằn từng chữ một: “Giang Diễn sẽ tìm được tôi.”
Không nói thì không sao, lời còn chưa dứt, Giản Diệc Bạch lại giống như nghe được chuyện cười gì đó, rốt cuộc cũng nhịn không được càn rỡ cười rộ lên.
Giản Diệc Bạch nói: “Em cũng không mất tích, sao lại tìm được em?”
Sơ Hiểu Hiểu giật mình, khó hiểu nhíu mày.
Giản Diệc Bạch tiện tay lấy di động ra, nhấn vài cái mở ra một trang.
Là Weibo của cô.
Bản tin gần nhất dừng lại một giờ trước, là ảnh chụp chung của cô và Tô Du trong phòng bệnh.
@Sơ Hiểu Hiểu V: Hôm nay thuận lợi, vô cùng may mắn! Phía dưới là bình luận chúc mừng Tô Du bình an thoát hiểm, thân thể sớm ngày bình phục.
Sơ Hiểu Hiểu: “!!!”
Sơ Hiểu Hiểu không thể tin nhìn chằm chằm người bên cạnh Tô Du.
Người phụ nữ đó nở nụ cười rạng rỡ, nhưng đối với cô mà nói, nụ cười đó giống như rắn độc đang phun ra một dòng chữ đỏ như máu, khiến cô dựng tóc gáy.
“Có phóng viên chụp được cảnh em ra vào bệnh viện Tô Du đang nằm sáng hôm qua, sau đó lên đường cao tốc lập tức chạy về thành phố Ninh.” Giản Diệc Bạch nói: “Sớm hơn Giang Diễn một bước.”
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.