Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 149: Cướp sạch trắng trợn.

Huyết Hồng

12/09/2013

Tám cái bóng đen luồnvào trong ba tòa nhà lầu lớn, hai người một nhóm mà nhanh chóng qua lại không ngừng trong tòa lầu.

Nói ra cũng kỳ lạ, Khu nhà cao cấp số 1 đường Thánh Huy này, thế nào cũng phải có ba năm trăm tôi tớ bảo vệ mới đúng. Nhưng hiện giờ trong tòa nhà to lớn nhường này, tổng cộng chỉ có đôi nam nữ tôi tớ hai người, bảo vệ trông coi cũng chỉ có vỏn vẹn hơn mười người.

Đôi người hầu nam nữ đều là người bình thường, dễ dàng bị tám tên thích khách lật úp xuống đất. Còn lại mười mấy người bảo vệ, tên yếu nhất trong bọn chúng cũng có địa vị của trình độ bậc trung. Kẻ mạnh nhất trong bọn chúng thậm chí cũng đã bước vào ngưỡng cửa Thiên Vị. Thế nhưng tám tên thích khách im lặng không một tiếng động mà dùng các loại ám khí và các thứ thuốc để tập kích từ phía sau, đám bảo vệ này không thể phát ra tẹo tiếng động nào thì đã ngã gục xuống.

Thời gian uống một tách trà ngắn ngủi, tất cả những người trong ba tòa nhà lớn đều đã hôn mê bất tỉnh, người đeo mặt nạ là Lâm Tề và Long Thành ngông nghênh mà đi từ cửa chính vào trong tòa nhà chính, đĩnh đạc đi qua lại trong phòng khách.

Bó hoa lớn bị vứt xuống đất, Lâm Tề cứ như con sói đói bổ nhào tới cái bình hoa đen kịt có kích thước ước chừng bằng với eo người. Bình hoa có hoa văn đen nhánh phía dưới, phần trên có bức họa thần bí cổ xưa được khắc họa bằng men sứ màu đỏ sẫm, chiếc bình hoa lưu truyền từ thời hắc ám đây mà!

Điều khó có hơn nữa chính là, trải qua mưa gió ít nhất mấy ngàn năm, bình hoa này láng bóng như mới, căn bản là không có chút tỳ vết nào. Lâm Tề ham hố vuốt ve đường cong khiến người ta rung động của bình hoa này, nước miếng suýt tí nữa là chảy khắp nhà. Lưu luyến vuốt ve một hồi, hắn nhanh như chớp cởi bỏ giày và tất, nhét thẳng cổ chân trái vào bình hoa.

Người đứng kế bên chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối là Long Thành suýt tí nữa là bất tỉnh nhân sự——cái tên nhóc này không ngờ lại có một pháp khí không gian? Càng khổ nổi là, cái gã này lại sọt cổ chân mình vào trong cái pháp khí không gian quý báu? Cái này coi sao chứ? Tên nhóc này cũng quá không tôn trọng các bậc sư tổ người có thể chế tạo ra pháp khí không gian này rồi!

Long Thành ở Phương Đông có thân phận tôn kính, xuất thân cao quý, loại vật như pháp khí không gian này gã cũng có, chỉ là lần này đánh cược với người ta, đối phương hạn chế điều kiện, do vậy không thể mang theo ra ngoài. Chính bởi vì bản thân cũng có pháp khí không gian, Long Thành mới biết loại vật này quý báu và hiếm có đến nhường nào, trừ phi là thế lực có mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với mấy vị pháp sư không gian hùng mạnh, pháp khí không gian căn bản không thể nào lọt ra ngoài được.

Bất kỳ một cái pháp khí không gian nào thì giá trị của nó cũng cao ngất ngưỡng. Nhà quý tộc lớn thông thường không thể nào thấy được loại đạo cụ hiếm có này. Nhưng còn Lâm Tề thì sao? Hắn không ngờ lại đem sọt cả cổ chân vào một cái pháp khí không gian.

- Hy vọng hắn không bị bệnh hôi chân.



Long Thành chửi rủa độc địa nói:

- Hy vọng đại sự chế tạo ra pháp khí này sẽ không nhìn thấy cảnh này, nếu không tên nhãi này chắc chắn sẽ xui xẻo rồi, ta dám thề, hắn nhất định sẽ gặp xui xẻo đấy!

Một mặt lẩm ba lẩm bẩm gửi lời hỏi thăm đến Lâm Tề. Long Thành chạy tán loạn trong đại sảnh như gió cuốn mây tan vậy. Những vật giá trị đắt đỏ nhưng thể tích quá lớn đó thì gã không có cách nào mang đi được, thế nhưng trong đại sảnh cũng có không ít những vật có giá trị to lớn nhưng thể tích cực nhỏ.

Ví dụ như nói đến một góc quanh khu ghế sô pha, hộp thuốc xì gà được đặt trên bàn trà kia, tầng trong của hộp được chống đỡ bởi gỗ già ngàn năm, mà mặt trên hộp được khảm một viên đá quý màu xanh biển to ước chừng một nắm tay của trẻ sơ sinh. Ngọc quý to bằng nắm tay của đứa trẻ, tay nghề thiết kế gần như hoàn mỹ, ánh sáng màu sắc thuần túy không có chút tỳ vết nào, xanh trong tựa như màu của biển vậy.

- Giá trị cả triệu!

Long Thành nhanh chóng tính ra giá trị cho cái hộp thuốc xì gà này, gã một tay nắm lấy cái hộp nhỏ chỉ có nửa thước vuông, vô cùng hài lòng mà bỏ nó vào trong túi vải sau lưng. Đáng thương cho gã không mang theo pháp khí không gian, chỉ có thể chọn lựa những vật có thể tích nhỏ nhưng giá trị cao để mà mang theo thôi.

Lâm Tề đã như cơn gió mùa thu cuốn sạch lá vàng vậy, càng quét hết tất cả những vật bày trí có giá trị cao nhất trong đại sảnh, hắn đem những vật phẩm có thể tích tương đối nhỏ nhưng đáng tiền đem nhét vào trong bốn bình hoa, sau đó đem bốn bình hoa nhét vào trong lắc chân. Cũng có tám tên thích khách vác túi lớn màu đen sau lưng, đang ở một bên tỏ ra cực kỳ chuyên nghiệp mà vơ vét những vật đáng giá trong đại sảnh.

Ngoại trừ những đồ cổ có thể tích quá ư khổng lồ nên không ai đả động đến chúng, chưa tới thời gian uống một tách trà thì tất cả những hàng đáng giá trong đại sảnh đều bị cướp đoạt sạch sẽ. Thậm chí những châu báu đính trên đồ cổ cũng đều bị người tay chân lanh lẹ là Long Thành gỡ xuống hết.

Đại sảnh bị quét sạch trống rỗng, một đoàn người tít tốc ùa lên lầu hai. Lâm Tề chạy thẳng tới phòng tiếp khách được thiết kế bằng cây mun sáng loáng, thô lỗ mà dã man, một kiếm chém văng một miếng gỗ mun rớt xuống dưới đất. Tám tên thích khách thân thủ như gió, bọn chúng nhanh chóng phối hợp với Lâm Tề, lần lượt gỡ từng miếng gỗ mun xuống. Dùng dây buột chặt một cách ngay ngắn gọn gang, sau đó nhanh chóng mang ra sau vườn.

Hàng rào sau vườn đã bị người ta khoét một lỗ lớn, một mảng cây hoa lớn cũng bị san bằng một cách thô bạo. Một đám trai tráng dũng mãnh bịt mặt với lớp vải màu đen, mang theo mười hai chiếc xe ngựa được nối dài thêm xe hàng bốn bánh phía sau đang ẩn mình dưới bóng cây để tiếp ứng, nhanh chóng đem của cải mà bọn thích khách mang ra bỏ vào trong xe ngựa.



Lâm Tề bọn họ đang vơ vét nhiệt tình bên trong tòa lầu, hai mươi mấy gã đàn ông vạm vỡ đang tiếp ứng ở sau vườn cũng gia nhập vào hàng ngũ vơ vét, bọn họ tàn sát bừa bãi trong tòa lầu tựa như là cơn lốc xoáy vậy, tuy nhiên ba mươi phút sau thì đã vơ vét sạch sẽ tất cả của cải thuận tiện mang theo ở bên trong tòa nhà chính. Thậm chí là dụng cụ nấu ăn bằng vàng bạc tinh khiết ở trong phòng bếp kia, ngay cả cái gáo múc canh cũng không chừa.

Tòa nhà chính vơ vét sạch sẽ rồi thì đến tòa nhà phụ, hai tòa nhà phụ cũng cực kỳ xa hoa, một căn phòng ngủ trong số hai tòa nhà phụ, thật không ngờ còn dùng cả ngà voi của loài voi ma mút khổng lồ thời tiền sử để làm vật liệu xây dựng; Một căn phòng khách bên trong tòa nhà phụ phía đối diện, thì dùng khung xương của cá voi một sừng làm vật liệu chính để xây dựng nên.

Lâm Tề bọn họ mừng rỡ như điên, dỡ những vật liệu này xuống một cách thô bạo, kể cả những bức tranh cổ cuộn tròn kia, tất cả các vật bày trí toàn bộ chất hết lên xe.

Mùa Đông, Lâm Tề làm tới đổ mồ hôi đầy đầu. Những của cải quý báu nhất đều bị hắn cho vào trong lắc chân, ánh mắt của hắn cũng đang phát ra ánh hoàng kim, phát tài rồi, phát tài rồi, nếu như có thể đổi những của cải ngay hôm nay thành nhân dân tệ, có lẽ Lâm Tề hắn chưa được coi là người giàu có nhất đại lục, nhưng tuyệt đối có thể đứng vào hàng ngũ một trong số hai trăm cái tên giàu có nhất đại lục.

Trong mắt Lâm Tề đã có một quan tài ánh kim đang lấp lánh, đợi khi hắn chết đi, ít nhất đã kiếm đủ tiền cho một cổ quan tài bằng vàng thuần khiết.

Thở hổn ha hổn hển mà tiếp tục làm việc, Lâm Tề hài long thỏa dạ mà vơ vét hết các vật phẩm trưng bày trong phòng trưng bày, đột nhiên một tay thích khách cứ như âm hồn vậy chui ra từ kế bên người hắn:

- Thiếu gia, chúng tôi phát hiện một đường hầm bí mật ở phía dưới tòa lầu chính, ngài muốn đi xem qua không?

Căn phòng bí mật phía dưới tòa nhà chính ư? Lâm Tề nhanh chóng móc nối giữa tin này với thứ đại loại như bảo tang, hắn chùi chùi mồ hôi trên trán, cắn răng quát:

- Đương nhiên phải đi xem sao, ừm, cẩn thận cơ quan, kêu Long Thành cùng đi, để cậu ta mở đường là đúng rồi.

Đồ đạc của hai tòa nhà phụ đều đã bị vơ vét gần hết rồi, Lâm Tề nhanh chóng dẫn người đi xuống con đường ngầm thông đến căn phòng bí mật đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Minh Kỷ Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook