Chương 169: Đối tượng đánh cược
Huyết Hồng
12/09/2013
Sau một trận phong ba, Bối Á và Hắc Mã Hào Tư sóng vai đi vào tiểu lầu.
Nhận ra được, biểu hiện vừa rồi của Hắc Mã Hào Tư khiến Bối Á vô cùng hài lòng. Hai người nói chuyện vô cùng thân mật. Lâm Tề nhìn hai người đi xa, không khỏi liên tục gật đầu. Điểm này cũng không kỳ lạ, Bối Á và Hắc mã Hào Tư đều là quý tộc quân sự, đơn giản chỉ là thế lực quân đội của gia tộc Bối Á hùng mạnh hơn gia tộc Hắc Mã Hào Tư.
Thậm chí Lâm Tề có thể tưởng tượng ra, có lẽ gia tộc Hắc Mã Hào Tư chính là phụ thuộc vào gia tộc Bối Á, điều này rất có khả năng.
Quân đội, máu và đao đã rèn luyện ra quái thú bạo lực, tại địa ngục máu tanh kia, sinh vật giống đực đã cùng nhau nhỏ máu liều mạng cực kỳ dễ bồi dưỡng ra giao tình thâm sâu không thể phá vỡ. Loai giao tình này theo năm tháng trôi lại càng trở nên thuần hậu, thậm chí còn ảnh hưởng đến giao tình của con cháu đời sau.
Bối Á và Hắc Mã Hào Tư đều chưa từng qua chiến trường, nhưng việc này cũng không gây trở ngại giao tình của bọn họ.
Ít nhất vừa rồi đúng lúc Hắc Mã Hào Tư ra mặt cứu Bối Á một trận, đây rất khó nói là trùng hợp hay là cố ý.
Nhìn thật sâu theo Bối Á và Hắc Mã Hào Tư, Lâm Tề cười lạnh vài tiếng. Các công tử và tiểu thư thiên kim con ông cháu cha gần đó đều tò mò liếc nhìn Lâm Tề và Long Thành, khóe mắt lại đảo qua Vu Liên, bọn họ khẽ cười, kiêu ngạo dưới sự bảo vệ của hộ vệ đi về phía tiểu lầu ở sâu trong bóng cây.
Tối nay là Đề Hương triệu tập tụ hợp, gần như tất cả con cháu dòng họ có cấp bậc ở đế đô đều đến tham dự. Buổi tụ hội tối nay không chỉ có hát hay múa giỏi, không chỉ có ăn uống linh đình, mà quan trọng hơn là đánh bài, mà con cháu quý tộc đế đô biết rõ đó ván bài gì.
Đằng sau ván bài này quan hệ rắc rối phức tạp, nhưng bề ngoài, ván bài này quyết định quyền sở hữu của cửa hàng “Ngân Loan nguyệt” đứng thứ ba ở đế đô. Nếu ván bài tối nay Đề Hương thắng, vậy thì y sẽ chiếm được quyền sở hữu cửa hàng Ngân Loan Nguyên, lợi nhuận hàng năm hàng ngàn vạn kim tệ rất lớn đều thuộc về Đề Hương.
Nếu đêm nay Đề Hương thua ván bài này, vậy thì y sẽ phải trả giá bằng toàn bộ tất cả cửa hàng cũng mấy trang viên ngoài thành và hai nơi trong thành đứng tên của y, tổn thất như vậy cũng là con số hàng ngàn vạn.
Lỗ tai Long Thành giống như tai ngựa tự do chuyển động, y nghe được rõ ràng những lời nói nhỏ nhẹ của thanh niên quý tộc ở đây, y mỉm cười:
- Rất thú vị, Đề Hương kia rất có can đảm, ván bài quan trọng như này mà hắn ta lại giao cho đám người chỉ quen vài ngày?
Nhĩ lực của Lâm Tề cũng rất nhạy bén, hắn cũng nghe được hết những âm thanh của đám người đó nói, hắn nhún nhún vai, ra sức vỗ vào ngực mình:
- Nhìn bộ dạng của ta là biết, ta vô cùng đáng tín nhiệm! Ồ, tuy nhiên cũng thật kỳ ạ, hắn ta thật sự yên tâm về ta sao?
Lắc đầu, Lâm Tề đang định tiếp đón Long Thành và Vu Liên đi lên tiểu lầu, thì ba chiếc xe ngựa màu vàng đã yên lặng không một tiếng động đi đến. Năm mươi cấm vệ cung đình mặc quần màu trắng bó sát người, bên trên là áo đỏ bó sát người, giáp trụ màu đồng thau bảo vệ xung quanh ba chiếc xe này, cưỡi ngựa ngạo nghễ đi tới.
Hộ vệ vừa bắt các công tử quý tộc đế đô xuống xe lại không ngăn cản ba chiếc xe ngựa này, bọn họ kính cẩn rẽ ra hai bên đường, khom người thật sâu về phía ba chiếc xe ngựa. Ba chiếc xe ngựa châm rãi đi vào đường nhỏ, lúc đi qua ba người Lâm Tề, dường như có người khẽ nói một câu, cấm vệ cung đình cưỡi tuấn mã cùng chiếc xe ngựa đồng thời dừng lại.
Tấm rèm xe ngựa được vén lên, một thanh niên có khuôn mặt dịu dàng khiến người khác vừa thấy đã cảm thấy thân thiết cười vẫy tay về hướng Vu Liên.Vu Liên vội vàng đi tới, cung kính vái chào thanh niên kia theo lễ tiết cung đình:
- Lạp Đồ Tư điện hạ!
Lạp Đồ Tư khẽ cười, nhìn lướt qua Lâm Tề và Long Thành, chậm rãi gật đầu:
- Hai vi kia chính là người mà Đề Hương đã nói với ta sao?
Lâm Tề tiến lên một bước, hơi cúi người hành lễ với Lạp Đồ Tư:
- Điện hạ, rất vinh hạnh được gặp ngài!
Long Thành thì kiêu căng khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn Lạp Đồ Tư. Vu Liên gọi Lạp Đồ Tư là điện hạ, rõ ràng Lạp Đồ Tư là thành viên hoàng thất đế quốc, hơn nữa lại quen biết với Đề Hương, vậy thì khẳng định hắn ta chính là thành viên hoàng thất dòng chính của đế quốc. Nhưng đối với Long Thành mà nói, thành viên hoàng thất ở trong mắt y chẳng khác gì con kiến dưới đất.
Đến từ đế quốc cổ xưa Đông Phương hùng mạnh, Long Thành thật sự khinh thường đám khỉ biến hóa thành người của quốc gia chưa được khai hóa này. Cho dù là thành viên hoàng thất trong đám khỉ con, thì cũng chỉ là khỉ con hơi cường tráng đẹp đẽ chút thôi.
Lạp Đồ Tư cười nhìn Long Thành một cái, lại nói với Vu Liên mấy câu, lúc này mới khẽ vỗ cửa kính xe, vì thế ba chiếc xe lại cùng khởi động.
Ba chiếc xe ngựa đã đi xa, Vu Liên đi tới bên cạnh Lâm Tề, giới thiệu một chút về thân phận của Lạp Đồ Tư:
- Lạp Đô Tư điện hạ là tam hoàng tử của Bệ hạ. Tam Hoàng tử thụ phong làm Đại công tước Phổ La Ngang, đại nhân Hoa Lê Thị có quan hệ rất tốt với Lạp Đồ Tư điện hạ, cũng là người lớn lên từ nhỏ với Đề Hương các hạ.
Lâm Tề như thoáng chút suy nghĩ gật đầu. Long Thành đứng bên cạnh phì một cái khinh thường:
- Nói như vậy, Thủ tướng tiền nhiệm Hoa Lê Thị là muốn đào tạo Tam hoàng tử đăng cơ? Xem ra nhóc con Lạp Đồ Tư kia thật giống khuôn mặt của gà chết, cha con bọn họ hẳn là đều ủng hộ hệ thống quan văn, phản đối thế lực quân đội?
Vu Liên kinh ngạc nhìn Long Thành, lời nói của y tuy khó nghe nhưng thật sự đúng điểm mấu chốt.
Long Thành còn chưa dứt lời, tiếng vó ngựa mang theo trận cuồng phong gào thét ập đến, một kỵ sĩ mặc giáp trụ màu đen, đầu đội mũ sừng trâu kín mít, dưới sự bảo vệ của gần trăm cấm vệ cung đình thân hình cao lớn cưỡi ngựa lao như điên đến. Mấy gã hộ vệ dưới trướng Đề Hương né tránh hơi chút chậm chễ đã bị kỵ sĩ giáp đen kia giơ tay vung roi da vút xuống thật mạnh.
Những tiếng kêu thê lương không ngừng vọng đến, hộ vệ bị đánh giãy dụa điên cuồng co giật trên mặt đất, ngọn roi kia ngập thật sâu vào da thịt y, miệng vết thương toác ra dài hai thước sâu ba tấc vô cùng thê thảm. Máu tươi từ miệng vết thương phun ra, trên mặt đất đã bị nhuộm đẫm máu một mảng lớn.
Khóe mắt Lâm Tề co giật, hắn thấy rõ roi da trên tay của kỵ sĩ giáp đen kia, đó là roi da sao? Kia rõ ràng là vũ khí giết người lợi hại, roi da dài hơn một thước thô to bằng hai đầu ngón tay, mặt trên được khảm rất nhiêu gai sắt ba cạnh sắc nhọn, đó căn bản là vật dùng để giết người tàn độc.
Cả người Vu Liên run rẩy, gã thấp giọng thì thầm:
- Đi mau, đừng để hắn gặp phải. Đây là Đại hoàng tử Mã Thụy Tư Điện hạ, hắn và Bối Á là bạn tốt, đây chính là kẻ đánh cược với Đề Hương các hạ!
Hung thần như thế không ngờ là Hoàng tử Đế quốc?
Lâm Tề như hít phải ngụm khí lạnh, hắn lắc đầu, kéo Long Thành đi. Hắn đột nhiên hiểu được, chỉ sợ trận đánh bài hôm nay không hề đơn giản, đây có thể liên quan đến sự tranh đấu trong hoàng thất.
Nhưng Đề Hương, hắn ta lại nhẹ nhàng dẫn dắt mình thế thân hắn ta xuất chiến?
Thật sự là gặp quỷ!
Nhận ra được, biểu hiện vừa rồi của Hắc Mã Hào Tư khiến Bối Á vô cùng hài lòng. Hai người nói chuyện vô cùng thân mật. Lâm Tề nhìn hai người đi xa, không khỏi liên tục gật đầu. Điểm này cũng không kỳ lạ, Bối Á và Hắc mã Hào Tư đều là quý tộc quân sự, đơn giản chỉ là thế lực quân đội của gia tộc Bối Á hùng mạnh hơn gia tộc Hắc Mã Hào Tư.
Thậm chí Lâm Tề có thể tưởng tượng ra, có lẽ gia tộc Hắc Mã Hào Tư chính là phụ thuộc vào gia tộc Bối Á, điều này rất có khả năng.
Quân đội, máu và đao đã rèn luyện ra quái thú bạo lực, tại địa ngục máu tanh kia, sinh vật giống đực đã cùng nhau nhỏ máu liều mạng cực kỳ dễ bồi dưỡng ra giao tình thâm sâu không thể phá vỡ. Loai giao tình này theo năm tháng trôi lại càng trở nên thuần hậu, thậm chí còn ảnh hưởng đến giao tình của con cháu đời sau.
Bối Á và Hắc Mã Hào Tư đều chưa từng qua chiến trường, nhưng việc này cũng không gây trở ngại giao tình của bọn họ.
Ít nhất vừa rồi đúng lúc Hắc Mã Hào Tư ra mặt cứu Bối Á một trận, đây rất khó nói là trùng hợp hay là cố ý.
Nhìn thật sâu theo Bối Á và Hắc Mã Hào Tư, Lâm Tề cười lạnh vài tiếng. Các công tử và tiểu thư thiên kim con ông cháu cha gần đó đều tò mò liếc nhìn Lâm Tề và Long Thành, khóe mắt lại đảo qua Vu Liên, bọn họ khẽ cười, kiêu ngạo dưới sự bảo vệ của hộ vệ đi về phía tiểu lầu ở sâu trong bóng cây.
Tối nay là Đề Hương triệu tập tụ hợp, gần như tất cả con cháu dòng họ có cấp bậc ở đế đô đều đến tham dự. Buổi tụ hội tối nay không chỉ có hát hay múa giỏi, không chỉ có ăn uống linh đình, mà quan trọng hơn là đánh bài, mà con cháu quý tộc đế đô biết rõ đó ván bài gì.
Đằng sau ván bài này quan hệ rắc rối phức tạp, nhưng bề ngoài, ván bài này quyết định quyền sở hữu của cửa hàng “Ngân Loan nguyệt” đứng thứ ba ở đế đô. Nếu ván bài tối nay Đề Hương thắng, vậy thì y sẽ chiếm được quyền sở hữu cửa hàng Ngân Loan Nguyên, lợi nhuận hàng năm hàng ngàn vạn kim tệ rất lớn đều thuộc về Đề Hương.
Nếu đêm nay Đề Hương thua ván bài này, vậy thì y sẽ phải trả giá bằng toàn bộ tất cả cửa hàng cũng mấy trang viên ngoài thành và hai nơi trong thành đứng tên của y, tổn thất như vậy cũng là con số hàng ngàn vạn.
Lỗ tai Long Thành giống như tai ngựa tự do chuyển động, y nghe được rõ ràng những lời nói nhỏ nhẹ của thanh niên quý tộc ở đây, y mỉm cười:
- Rất thú vị, Đề Hương kia rất có can đảm, ván bài quan trọng như này mà hắn ta lại giao cho đám người chỉ quen vài ngày?
Nhĩ lực của Lâm Tề cũng rất nhạy bén, hắn cũng nghe được hết những âm thanh của đám người đó nói, hắn nhún nhún vai, ra sức vỗ vào ngực mình:
- Nhìn bộ dạng của ta là biết, ta vô cùng đáng tín nhiệm! Ồ, tuy nhiên cũng thật kỳ ạ, hắn ta thật sự yên tâm về ta sao?
Lắc đầu, Lâm Tề đang định tiếp đón Long Thành và Vu Liên đi lên tiểu lầu, thì ba chiếc xe ngựa màu vàng đã yên lặng không một tiếng động đi đến. Năm mươi cấm vệ cung đình mặc quần màu trắng bó sát người, bên trên là áo đỏ bó sát người, giáp trụ màu đồng thau bảo vệ xung quanh ba chiếc xe này, cưỡi ngựa ngạo nghễ đi tới.
Hộ vệ vừa bắt các công tử quý tộc đế đô xuống xe lại không ngăn cản ba chiếc xe ngựa này, bọn họ kính cẩn rẽ ra hai bên đường, khom người thật sâu về phía ba chiếc xe ngựa. Ba chiếc xe ngựa châm rãi đi vào đường nhỏ, lúc đi qua ba người Lâm Tề, dường như có người khẽ nói một câu, cấm vệ cung đình cưỡi tuấn mã cùng chiếc xe ngựa đồng thời dừng lại.
Tấm rèm xe ngựa được vén lên, một thanh niên có khuôn mặt dịu dàng khiến người khác vừa thấy đã cảm thấy thân thiết cười vẫy tay về hướng Vu Liên.Vu Liên vội vàng đi tới, cung kính vái chào thanh niên kia theo lễ tiết cung đình:
- Lạp Đồ Tư điện hạ!
Lạp Đồ Tư khẽ cười, nhìn lướt qua Lâm Tề và Long Thành, chậm rãi gật đầu:
- Hai vi kia chính là người mà Đề Hương đã nói với ta sao?
Lâm Tề tiến lên một bước, hơi cúi người hành lễ với Lạp Đồ Tư:
- Điện hạ, rất vinh hạnh được gặp ngài!
Long Thành thì kiêu căng khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn Lạp Đồ Tư. Vu Liên gọi Lạp Đồ Tư là điện hạ, rõ ràng Lạp Đồ Tư là thành viên hoàng thất đế quốc, hơn nữa lại quen biết với Đề Hương, vậy thì khẳng định hắn ta chính là thành viên hoàng thất dòng chính của đế quốc. Nhưng đối với Long Thành mà nói, thành viên hoàng thất ở trong mắt y chẳng khác gì con kiến dưới đất.
Đến từ đế quốc cổ xưa Đông Phương hùng mạnh, Long Thành thật sự khinh thường đám khỉ biến hóa thành người của quốc gia chưa được khai hóa này. Cho dù là thành viên hoàng thất trong đám khỉ con, thì cũng chỉ là khỉ con hơi cường tráng đẹp đẽ chút thôi.
Lạp Đồ Tư cười nhìn Long Thành một cái, lại nói với Vu Liên mấy câu, lúc này mới khẽ vỗ cửa kính xe, vì thế ba chiếc xe lại cùng khởi động.
Ba chiếc xe ngựa đã đi xa, Vu Liên đi tới bên cạnh Lâm Tề, giới thiệu một chút về thân phận của Lạp Đồ Tư:
- Lạp Đô Tư điện hạ là tam hoàng tử của Bệ hạ. Tam Hoàng tử thụ phong làm Đại công tước Phổ La Ngang, đại nhân Hoa Lê Thị có quan hệ rất tốt với Lạp Đồ Tư điện hạ, cũng là người lớn lên từ nhỏ với Đề Hương các hạ.
Lâm Tề như thoáng chút suy nghĩ gật đầu. Long Thành đứng bên cạnh phì một cái khinh thường:
- Nói như vậy, Thủ tướng tiền nhiệm Hoa Lê Thị là muốn đào tạo Tam hoàng tử đăng cơ? Xem ra nhóc con Lạp Đồ Tư kia thật giống khuôn mặt của gà chết, cha con bọn họ hẳn là đều ủng hộ hệ thống quan văn, phản đối thế lực quân đội?
Vu Liên kinh ngạc nhìn Long Thành, lời nói của y tuy khó nghe nhưng thật sự đúng điểm mấu chốt.
Long Thành còn chưa dứt lời, tiếng vó ngựa mang theo trận cuồng phong gào thét ập đến, một kỵ sĩ mặc giáp trụ màu đen, đầu đội mũ sừng trâu kín mít, dưới sự bảo vệ của gần trăm cấm vệ cung đình thân hình cao lớn cưỡi ngựa lao như điên đến. Mấy gã hộ vệ dưới trướng Đề Hương né tránh hơi chút chậm chễ đã bị kỵ sĩ giáp đen kia giơ tay vung roi da vút xuống thật mạnh.
Những tiếng kêu thê lương không ngừng vọng đến, hộ vệ bị đánh giãy dụa điên cuồng co giật trên mặt đất, ngọn roi kia ngập thật sâu vào da thịt y, miệng vết thương toác ra dài hai thước sâu ba tấc vô cùng thê thảm. Máu tươi từ miệng vết thương phun ra, trên mặt đất đã bị nhuộm đẫm máu một mảng lớn.
Khóe mắt Lâm Tề co giật, hắn thấy rõ roi da trên tay của kỵ sĩ giáp đen kia, đó là roi da sao? Kia rõ ràng là vũ khí giết người lợi hại, roi da dài hơn một thước thô to bằng hai đầu ngón tay, mặt trên được khảm rất nhiêu gai sắt ba cạnh sắc nhọn, đó căn bản là vật dùng để giết người tàn độc.
Cả người Vu Liên run rẩy, gã thấp giọng thì thầm:
- Đi mau, đừng để hắn gặp phải. Đây là Đại hoàng tử Mã Thụy Tư Điện hạ, hắn và Bối Á là bạn tốt, đây chính là kẻ đánh cược với Đề Hương các hạ!
Hung thần như thế không ngờ là Hoàng tử Đế quốc?
Lâm Tề như hít phải ngụm khí lạnh, hắn lắc đầu, kéo Long Thành đi. Hắn đột nhiên hiểu được, chỉ sợ trận đánh bài hôm nay không hề đơn giản, đây có thể liên quan đến sự tranh đấu trong hoàng thất.
Nhưng Đề Hương, hắn ta lại nhẹ nhàng dẫn dắt mình thế thân hắn ta xuất chiến?
Thật sự là gặp quỷ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.