Chương 178: Giết người cho hả giận
Huyết Hồng
12/09/2013
Ván bài lấy một loại làm phương thức đã chấm dứt khiến mọi người trợn mắt há mồm.
Mười thủ bài, mỗi thủ bài chỉ đều hao phí không đến thời gian mười lần hít thở. Mười triệu tiền vàng của Mã Thụy Tư thua sạch sẽ. Dựa theo sự đánh cuộc giữa Mã Thụy Tư và Lạp Đồ Tư, cửa hàng Ngân Nguyệt Loan đã thuộc sở hữu của Đề Hương, cùng lúc đó, đám thanh niên quý tộc theo phe Mã Thụy Tư chính thức tuyên cáo táng gia bại sản, ít nhất trong vòng ba năm bọn họ sẽ phải nhai trấu nuốt rơm sống qua ngày.
Mã Thụy Tư vẫn mỉm cười ngồi trên sô pha, y vẫn chưa bị kịp ảnh hưởng bởi một kích nặng nề này.
Bối Á thề son sắt với y, người đàn ông áo đen này là cao thủ đánh bạc lừng lẫy nổi danh ở phương tây Đại lục, ở Liên bang Thương mại Villas, gã là vai chính đặc biệt của mười tám sòng bạc dây chuyền lớn, hai mươi năm qua chưa từng bị thua. Có cao thủ đánh bài như vậy tồn tại, Mã Thụy Tư mới có thể được ăn cả ngã về không đánh bạc bằng chiêu thức ấy với Lạp Đồ Tư.
Nhưng Mã Thụy Tư còn chưa kịp phục hồi tinh thần trong mộng đẹp thu được một số lượng lợi nhuận khổng lồ thì ván bài đã chấm dứt, mười triệu tiền vàng đã nằm trong tay Lạp Đồ Tư, là do Mã Thụy Tư mấy năm nay cực khổ tích cóp từng tí một đã bị Lạp Đồ Tư quét sạch không còn đáy.
- Hà, thắng?
Rõ ràng Mã Thụy Tư tạm thời vẫn không thể chấp nhận thay đổi thảm thiết này, y hi hi ha ha mỉm cười.
Cả người Bối Á toát mồ hôi như mưa, sắc mặt xanh mét nhìn người đàn ông áo đen ngồi bên cạnh bàn. Trong đầu Bối Á trống rỗng, căn bản không biết gì cả. Người đàn ông áo đen là số tiền lớn gã đặt cược, lúc này đây ván bài tuy rằng bề ngoài là do La Già xử lý, thực ra rất nhiều chuyện là đích thân Bối Á tự mình chủ trì.
Nhưng hiện tại, thua, thua sạch sẽ, thua rõ đầu đuôi. Thậm chí Bối Á còn đem cả khoản tiền lớn mà phụ thân gã giao cho gã để sau đầu xuân sẽ thay đổi trang bị hộ vệ gia tộc, đó là khoản lớn đủ để trang bị đủ vũ trang cho ba trăm trọng giáp kỵ sĩ!
Vóc dáng Bối Á cường tráng, nhưng thân thể cường tráng của gã chao đảo giống như lá rụng trong gió, cổ họng gã phát ra những tiếng “khanh khách” quái dị, sắc mặt bất chợt tái nhợt, hộc ra ngụm máu, cả người ngã mạnh xuống đất.
Lâm Tề đã sớm bổ nhào vào đống tiền đặt cược to lớn, hắn ôm lấy ba công chứng viên, gào to:
- Kim phiếu của ta, tiền của ta! Ta thắng tiền rồi! Gặp quỷ à, chết tiệt, ba triệu tiền vốn của ta, còn có ba triệu kim phiếu mà Mã Thụy Tư điện hạ tặng cho ta. Nhanh lấy ra cho ta, ta chỉ muốn đánh cuộc!
Ba triệu tiền vàng tự nhiên rơi vào, Lâm Tề phấn khích cả người đầy thịt rung lên, phát tài rồi, phát tài rồi, ba triệu tiền vàng này cũng đủ tạo ra một bồn tắm bằng vàng ròng lớn chứ? Huống chi Đề Hương còn đồng ý, chỉ cần là trên ván bài thắng được tiền, thì tất cả số tiền đó thuộc về Lâm Tề.
Đó là mười triệu tiền vàng! Hẳn mười triệu tiền vàng! Lâm Tề cũng không sợ Đề Hương đổi ý, khoản tiền này là của hắn.
Lăn lộn mấy ngày cùng Lâm Tề, Đề Hương thấy rõ người này tính tình sống muốn tiền chết muốn tiền, gã cười ôn hòa, bước tới bên cạnh bàn chơi bài, ngay trước mặt nhiều thanh niên quý tộc như vậy,từ trong đống tiền lớn đặt cược lấy ra kim phiếu trị giá mười sáu triệu tiền vàng nhét vào trong ngực Lâm Tề.
- Đại sư, cái này chúng ta không cần, chỉ cần ván bài này thắng, tất cả tiền vàng ở đây đều là của đại sư ngài.
Đề Hương cười rất vui vẻ, gã phất phất tay ra sau, trầm giọng ra lệnh:
- Hộ tống hai vị đại sư rời khỏi đây, nhớ kỹ, dùng tốc độ nhanh nhất hộ tống hai vị đại sư ra khỏi đế quốc, đưa bọn họ trở về cố hương.
Mắt Lâm Tề lóe lên, hắn hiểu ý tứ trong lời nói của Đề Hương, hắn vẫy tay với Long Thành, hai người không lên tiếng đi theo đám hộ vệ từ cửa nách ra ngoài, theo một hành lang bí ẩn đi xuống tầng ngầm, Lâm Tề và Long Thành ở trong này khôi phục lại tướng mạo của mình.
Hơn mười xe ngựa gào thét từ trong lầu nhỏ lao ra, trong chớp mắt đã chia làm ba đoàn xe biến mất trong đêm đen.
Chiêu ấy của Đề Hương chơi rất được, xem như Lâm Tề đã không còn buồn phiền ở nhà, cho dù là sau đó Mã Thụy Tư muốn tìm người phát tiết, có tìm khắp thiên hạ thẩm tra hai cao thủ mà Lâm Tề và Long Thành giả trang cũng không hề tra được, không chút nào liên lụy đến Lâm Tề.
Trong đại sảnh lầu ba, vẻ mặt tươi cười của Mã Thụy Tư cuối cùng trong đả kích đã tỉnh táo trở lại.
Run rẩy đứng lên, nhìn Bối Á hộc máu ngã xuống đất, lại nhìn đám thanh niên quý tộc sắc mặt xám như tro tàn giống như cha mẹ chết, sắc mặt Mã THụy Tư cũng càng lúc càng trở nên khó coi, cổ họng y mơ hồ có mùi máu tanh, một ngụm máu đỏ tươi phụt ra.
Y chằm chằm nhìn Lạp Đồ Tư đường quan rộng mở cả ngày, tay run run chỉ về phía Lạp Đồ Tư.
- Lạp Đồ Tư, ngươi tìm ở đâu ra hai tên khốn kiếp kia? Ta phải giết chúng, ta nhất định phải giết chúng!
Lạp Đồ Tư căn bản lười phản ứng với Mã Thụy Tư, hắn chỉ cười với công chứng viên và nhìn đám thanh niên quý tộc ở phe mình đang phân chia chiến lợi phẩm, lúc này đây tất cả mọi người đều có thu hoạch, tài sản người nào cũng tăng gấp đôi, đây chính là một chuyện vui lớn đáng ăn mừng.
Mã Thụy Tư phẫn nộ rít gào, hét lên giận giữ:
- Lạp Đồ Tư!
Lúc này Lạp Đồ Tư mới nhìn về phía Mã Thụy Tư, giọng nói của hắn rất mềm nhẹ, rất là dễ nghe:
- Mã Thụy Tư đường huynh, lúc trước khi đánh bài, chúng ta đã từng thề trước mặt thần Công Lý. Ngươi thua, ta thắng, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm trái lời thề đoạt lại số tiền đặt cược sao?
Cười nhẹ nhàng, Lạp Đồ Tư đem một tập khế ước dày cộp nhét vào trong tui da do da ma thú chế tạo thành.
- Mã Thụy Tư đường huynh, chúng ta phải tổ chức tiệc rượu ăn mừng, chẳng lẽ ngươi cũng muốn tham gia sao?
Cười rất là ôn hòa, Lạp Đồ Tư chỉ vào người đàn ông áo đen đang cứng ngắc không thể động đậy được kia:
- Nếu là Mã Thụy Tư đường huynh, còn có chư vị nào khác muốn tham gia tiệc rượu chúc mừng, đêm nay sẽ được miễn phí?
Khóe miệng Mã Thụy Tư rỉ ra tia máu, y run rẩy nhìn Lạp Đồ Tư, hận không thể một kiếm đâm chết hắn.
Nhưng dù sao Lạp Đồ Tư cũng là em họ của mình, dù sao cũng là thành viên hoàng thất, Mã Thụy Tư dù bạo ngược cũng không dám làm Lạp Đồ Tư bị thương, nỗi giận xộc lên, Mã Thụy Tư hét lên một tiếng, cả người chợt xoay tròn, một đường kiếm quang nhanh như chớp bổ ra, người đàn ông áo đen ngồi ở trên ghế kêu thảm một tiếng, đã bị chém thành hai đoạn.
Điên cuồng cười lên, Mã Thụy Tư rống to:
- Các ngươi ăn mừng đi, chúng ta đi...Đề Hương, ngươi tiễn hai người kia đi, ta sẽ tìm được bọn chúng!
Chằm chằm nhìn khuôn mặt tươi cười của Đề Hương, Mã Thụy Tư điên cuồng cười:
- Mặc kệ ngươi đưa bọn chúng đi đâu, ta sẽ tìm được bọn chúng. Ha ha ha, hãy cầu nguyện các Thần đi, cầu nguyện bọn chúng không bị ta bắt được.
Nguyền rủa vài tiếng, Mã Thụy Tư ôm lấy Bối Á đang hôn mê bất tỉnh mang theo một đám thanh niên quý tộc sắc mặt trắng bệch đi ra khỏi tiểu lầu tầng ba nơi đã khiến y hổ thẹn mất mặt, tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
Mười thủ bài, mỗi thủ bài chỉ đều hao phí không đến thời gian mười lần hít thở. Mười triệu tiền vàng của Mã Thụy Tư thua sạch sẽ. Dựa theo sự đánh cuộc giữa Mã Thụy Tư và Lạp Đồ Tư, cửa hàng Ngân Nguyệt Loan đã thuộc sở hữu của Đề Hương, cùng lúc đó, đám thanh niên quý tộc theo phe Mã Thụy Tư chính thức tuyên cáo táng gia bại sản, ít nhất trong vòng ba năm bọn họ sẽ phải nhai trấu nuốt rơm sống qua ngày.
Mã Thụy Tư vẫn mỉm cười ngồi trên sô pha, y vẫn chưa bị kịp ảnh hưởng bởi một kích nặng nề này.
Bối Á thề son sắt với y, người đàn ông áo đen này là cao thủ đánh bạc lừng lẫy nổi danh ở phương tây Đại lục, ở Liên bang Thương mại Villas, gã là vai chính đặc biệt của mười tám sòng bạc dây chuyền lớn, hai mươi năm qua chưa từng bị thua. Có cao thủ đánh bài như vậy tồn tại, Mã Thụy Tư mới có thể được ăn cả ngã về không đánh bạc bằng chiêu thức ấy với Lạp Đồ Tư.
Nhưng Mã Thụy Tư còn chưa kịp phục hồi tinh thần trong mộng đẹp thu được một số lượng lợi nhuận khổng lồ thì ván bài đã chấm dứt, mười triệu tiền vàng đã nằm trong tay Lạp Đồ Tư, là do Mã Thụy Tư mấy năm nay cực khổ tích cóp từng tí một đã bị Lạp Đồ Tư quét sạch không còn đáy.
- Hà, thắng?
Rõ ràng Mã Thụy Tư tạm thời vẫn không thể chấp nhận thay đổi thảm thiết này, y hi hi ha ha mỉm cười.
Cả người Bối Á toát mồ hôi như mưa, sắc mặt xanh mét nhìn người đàn ông áo đen ngồi bên cạnh bàn. Trong đầu Bối Á trống rỗng, căn bản không biết gì cả. Người đàn ông áo đen là số tiền lớn gã đặt cược, lúc này đây ván bài tuy rằng bề ngoài là do La Già xử lý, thực ra rất nhiều chuyện là đích thân Bối Á tự mình chủ trì.
Nhưng hiện tại, thua, thua sạch sẽ, thua rõ đầu đuôi. Thậm chí Bối Á còn đem cả khoản tiền lớn mà phụ thân gã giao cho gã để sau đầu xuân sẽ thay đổi trang bị hộ vệ gia tộc, đó là khoản lớn đủ để trang bị đủ vũ trang cho ba trăm trọng giáp kỵ sĩ!
Vóc dáng Bối Á cường tráng, nhưng thân thể cường tráng của gã chao đảo giống như lá rụng trong gió, cổ họng gã phát ra những tiếng “khanh khách” quái dị, sắc mặt bất chợt tái nhợt, hộc ra ngụm máu, cả người ngã mạnh xuống đất.
Lâm Tề đã sớm bổ nhào vào đống tiền đặt cược to lớn, hắn ôm lấy ba công chứng viên, gào to:
- Kim phiếu của ta, tiền của ta! Ta thắng tiền rồi! Gặp quỷ à, chết tiệt, ba triệu tiền vốn của ta, còn có ba triệu kim phiếu mà Mã Thụy Tư điện hạ tặng cho ta. Nhanh lấy ra cho ta, ta chỉ muốn đánh cuộc!
Ba triệu tiền vàng tự nhiên rơi vào, Lâm Tề phấn khích cả người đầy thịt rung lên, phát tài rồi, phát tài rồi, ba triệu tiền vàng này cũng đủ tạo ra một bồn tắm bằng vàng ròng lớn chứ? Huống chi Đề Hương còn đồng ý, chỉ cần là trên ván bài thắng được tiền, thì tất cả số tiền đó thuộc về Lâm Tề.
Đó là mười triệu tiền vàng! Hẳn mười triệu tiền vàng! Lâm Tề cũng không sợ Đề Hương đổi ý, khoản tiền này là của hắn.
Lăn lộn mấy ngày cùng Lâm Tề, Đề Hương thấy rõ người này tính tình sống muốn tiền chết muốn tiền, gã cười ôn hòa, bước tới bên cạnh bàn chơi bài, ngay trước mặt nhiều thanh niên quý tộc như vậy,từ trong đống tiền lớn đặt cược lấy ra kim phiếu trị giá mười sáu triệu tiền vàng nhét vào trong ngực Lâm Tề.
- Đại sư, cái này chúng ta không cần, chỉ cần ván bài này thắng, tất cả tiền vàng ở đây đều là của đại sư ngài.
Đề Hương cười rất vui vẻ, gã phất phất tay ra sau, trầm giọng ra lệnh:
- Hộ tống hai vị đại sư rời khỏi đây, nhớ kỹ, dùng tốc độ nhanh nhất hộ tống hai vị đại sư ra khỏi đế quốc, đưa bọn họ trở về cố hương.
Mắt Lâm Tề lóe lên, hắn hiểu ý tứ trong lời nói của Đề Hương, hắn vẫy tay với Long Thành, hai người không lên tiếng đi theo đám hộ vệ từ cửa nách ra ngoài, theo một hành lang bí ẩn đi xuống tầng ngầm, Lâm Tề và Long Thành ở trong này khôi phục lại tướng mạo của mình.
Hơn mười xe ngựa gào thét từ trong lầu nhỏ lao ra, trong chớp mắt đã chia làm ba đoàn xe biến mất trong đêm đen.
Chiêu ấy của Đề Hương chơi rất được, xem như Lâm Tề đã không còn buồn phiền ở nhà, cho dù là sau đó Mã Thụy Tư muốn tìm người phát tiết, có tìm khắp thiên hạ thẩm tra hai cao thủ mà Lâm Tề và Long Thành giả trang cũng không hề tra được, không chút nào liên lụy đến Lâm Tề.
Trong đại sảnh lầu ba, vẻ mặt tươi cười của Mã Thụy Tư cuối cùng trong đả kích đã tỉnh táo trở lại.
Run rẩy đứng lên, nhìn Bối Á hộc máu ngã xuống đất, lại nhìn đám thanh niên quý tộc sắc mặt xám như tro tàn giống như cha mẹ chết, sắc mặt Mã THụy Tư cũng càng lúc càng trở nên khó coi, cổ họng y mơ hồ có mùi máu tanh, một ngụm máu đỏ tươi phụt ra.
Y chằm chằm nhìn Lạp Đồ Tư đường quan rộng mở cả ngày, tay run run chỉ về phía Lạp Đồ Tư.
- Lạp Đồ Tư, ngươi tìm ở đâu ra hai tên khốn kiếp kia? Ta phải giết chúng, ta nhất định phải giết chúng!
Lạp Đồ Tư căn bản lười phản ứng với Mã Thụy Tư, hắn chỉ cười với công chứng viên và nhìn đám thanh niên quý tộc ở phe mình đang phân chia chiến lợi phẩm, lúc này đây tất cả mọi người đều có thu hoạch, tài sản người nào cũng tăng gấp đôi, đây chính là một chuyện vui lớn đáng ăn mừng.
Mã Thụy Tư phẫn nộ rít gào, hét lên giận giữ:
- Lạp Đồ Tư!
Lúc này Lạp Đồ Tư mới nhìn về phía Mã Thụy Tư, giọng nói của hắn rất mềm nhẹ, rất là dễ nghe:
- Mã Thụy Tư đường huynh, lúc trước khi đánh bài, chúng ta đã từng thề trước mặt thần Công Lý. Ngươi thua, ta thắng, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm trái lời thề đoạt lại số tiền đặt cược sao?
Cười nhẹ nhàng, Lạp Đồ Tư đem một tập khế ước dày cộp nhét vào trong tui da do da ma thú chế tạo thành.
- Mã Thụy Tư đường huynh, chúng ta phải tổ chức tiệc rượu ăn mừng, chẳng lẽ ngươi cũng muốn tham gia sao?
Cười rất là ôn hòa, Lạp Đồ Tư chỉ vào người đàn ông áo đen đang cứng ngắc không thể động đậy được kia:
- Nếu là Mã Thụy Tư đường huynh, còn có chư vị nào khác muốn tham gia tiệc rượu chúc mừng, đêm nay sẽ được miễn phí?
Khóe miệng Mã Thụy Tư rỉ ra tia máu, y run rẩy nhìn Lạp Đồ Tư, hận không thể một kiếm đâm chết hắn.
Nhưng dù sao Lạp Đồ Tư cũng là em họ của mình, dù sao cũng là thành viên hoàng thất, Mã Thụy Tư dù bạo ngược cũng không dám làm Lạp Đồ Tư bị thương, nỗi giận xộc lên, Mã Thụy Tư hét lên một tiếng, cả người chợt xoay tròn, một đường kiếm quang nhanh như chớp bổ ra, người đàn ông áo đen ngồi ở trên ghế kêu thảm một tiếng, đã bị chém thành hai đoạn.
Điên cuồng cười lên, Mã Thụy Tư rống to:
- Các ngươi ăn mừng đi, chúng ta đi...Đề Hương, ngươi tiễn hai người kia đi, ta sẽ tìm được bọn chúng!
Chằm chằm nhìn khuôn mặt tươi cười của Đề Hương, Mã Thụy Tư điên cuồng cười:
- Mặc kệ ngươi đưa bọn chúng đi đâu, ta sẽ tìm được bọn chúng. Ha ha ha, hãy cầu nguyện các Thần đi, cầu nguyện bọn chúng không bị ta bắt được.
Nguyền rủa vài tiếng, Mã Thụy Tư ôm lấy Bối Á đang hôn mê bất tỉnh mang theo một đám thanh niên quý tộc sắc mặt trắng bệch đi ra khỏi tiểu lầu tầng ba nơi đã khiến y hổ thẹn mất mặt, tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.