Chương 66: Hai anh hùng ra đời
Huyết Hồng
29/03/2013
Khu hải cảng Duner đại lộ duyên hải, Nam tước Milo vẻ mặt đau buồn giống như bố mẹ chết vậy, đứng khom trong cái đám hỗn loạn, mấy người kỵ sĩ khoác trọng giáp trung thành canh phòng chặt chẽ bên cạnh Nam tước Milo, thậm chí còn có một pháp sư khoác áo choàng đen, trên tay áo thêu vài cái thần bí khó lường hình sáu góc đi bên cạnh.
Vô số cây đuốc chiếu sáng đoạn đại lộ duyên hải này, bốn con ngựa đen bùng nổ nát bét, máu thịt rải rác trong vòng chu vi một trăm mét, tuyết đọng và máu hòa trộn với nhau, trong cơn gió lạnh đã đông lạnh thành huyết băng màu đỏ, xe ngựa bị đốt thành tro tàn, tàn tro đen và một tí than củi còn sót lại cũng rơi lẫn lộn trên mặt đấy, đen, đỏ, trắng lẫn lộn, làm cho người ta có cảm giác giống như nơi giết mổ thú vật vậy.
Thi thể của người trung niên bảo vệ của Nhã và Linh vứt trên mặt đất, nửa người trên của hắn hầu như bị chém vài nhát, nửa thân dưới hai chân bị tay chân của gia tộc Hắc Hổ tùy ý giày xéo một trận, xương đùi vặn vẹo, lộ ra một góc quái dị.
Từ trong tay bọn thủ hạ của Baar cầu cứu người đàn ông da đen vạm vỡ đó của Nhã và Linh nằm ở trên đê chắn sóng, trên huyệt thái dương của hắn có một khe hở to như quả trứng Ngỗng, rõ ràng là bị một lực mạnh nào đó của tên bắn xuyên thủng đầu mà mất mạng. điều đó càng làm cho người ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hai cánh tay của hắn trái phải bay xa được mười mét, cánh tay thô to cắm vào trong tuyết đọng, tựa như bia mộ tà tà chỉ hướng về phía không trung.
Trừ người chiến sĩ da đen rơi ở trên đê chắn sóng, ngoài ra còn bảy cái bị thiêu cháy sạch gần như hòa tan, chỉ có thể nhìn thấy một chút hình dáng thi thể in lại, đứng vững vàng ở đầu ngõ nhỏ. Bảy cái thi thể này dường như tan ra giống ngọc lưu ly, mặt ngoài bày biện bảy sắc màu đẹp lạ thường, đã bị thiêu cháy thành ra dạng thế này, bọn họ vẫn còn đứng im ở chỗ đó, một cỗ uy nghiêm và sát khí tràn ngập bốn phía khiến cho người ta không dám đến gần, khiến cái rít của gió lạnh đi qua đều trống rỗng thêm vài phần sát khí.
Nam tước Milo dùng chiếc khăn tay trắng nõn che cái mũi lại, tay trái chọc vào cái gạy ba toong, hổn hển rít gào một tiếng.
Chớp mắt đã qua mấy năm, đợi khi xuân về hoa nở, hắn có thể từ chức vị trên thị trưởng Duner cách chức, hắn có thể mang theo vợ con gái cháu trai cháu gái cả một đại gia đình trở về Hắc Thạch thành dưỡng lão, mang theo chức thị trưởng Duner vơ vét béo bở, đừng nói đến vinh hoa phú quý ung dung tự tại những ngày tháng đặc biệt khi tuổi già của hắn, cho dù con của hắn cháu trai cháu gái của hắn, thậm chí là đến đời chắt đều có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Chỉ cần chịu đựng thêm ba tháng nữa, là ông ta có thể về quê dưỡng lão rồi!
Nhưng bây giờ, chỉ còn ba tháng nữa, tại sao lại đột ngột nảy sinh ra vụ ác thế này chứ? Chết bao nhiêu người thế này, làm lớn chuyện thế này, muốn giấu cũng không giấu được, cuối cùng tiếng nổ lớn đó làm cho hơn mười vạn dân cư của Duner đều nghe thấy.
Những quan liêu của tỉnh Yasen nhất định sẽ sai quan to ra để điều tra sự việc tối nay, nhất định sẽ bắt bẻ đối với Nam tước Milo, nhất định sẽ nhân tiện nhúng tay vào thị chính của Duner, nói không chừng còn muốn tra xét một phen sổ sách thuế má và sổ sách chi tiêu của thị chính.
Đương nhiên rồi, nam tước Milo không sợ bọn họ tra xét sổ sách, điều hắn sợ là vì ngăn chặn cái miệng của những tên điều tra đáng chết đó, hắn phải trả chi phí cao —— cũng có thể tương lai mấy con ngựa thuần của chắt trai hắn, tương lai tiền vài đồ vật quý giá trang sức của cháu chắt gái hắn liền chắp cánh bay đi rồi! nếu như động vào người nào giống như thằng cha nam tước Milo tham lam, cũng có thể tổn hại sẽ lớn hơn nữa!
- Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì! Nam tước Milo tức giận giơ gậy ba toong lên, hung hăng vung lên, ba toong từ ngà voi điêu khắc thành hung hăng gõ vào bên người một cây cột đèn bên đường, đập vào ba toong ‘ba ba’ rung lên, hắn cũng bất chấp trong lòng đau.
Toàn bộ đội đám kỵ sĩ đế quốc đều được trang bị mặc trên người bộ mũ và áo giáp màu bạc, người đàn ông trung niên thân hình tướng mạo cao lớn, người này chính là quan trấn thủ trưởng của Duner, chỉ huy ngàn người đoàn bộ binh thường trú của Duner ‘Tuyết lang trung tá’ Wirtu.
Thấy Nam tước Milo có những hành động của bệnh tâm thần, tuyết lang Wirtu khoanh tay trước ngực trong lòng lo lắng, nhíu mày nhìn đống thi thể bừa bãi và nhốn nha nhốn nháo đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai tập kích những người này vậy? những người đó lại chạy đi đâu rồi?
Những tên giết người côn đồ đó, lẽ nào đã thừa lúc bóng đêm lẩn vào trong nội thành Duner rồi? nếu như vậy, nếu như vẫn còn tập kích dân thường, trách nhiệm của Wirtu có thể to lắm! nghĩ đến**chỗ bộ quân pháp bọn giết người đó mặt đanh thép máu lạnh vô tình, người của Wirtu cũng không khỏi run cầm cập.
Ngay trong suy nghĩ của Wirtu, khi Nam tước Milo tức giận gào thét, Râu Đen ôm Lâm Tề bước đi loạng choạng từ trong ngõ nhỏ đen như mực bước ra, một bên đi, Râu Đen một bên kéo miếng nứt trước ngực kêu la : - Thầy thuốc, thầy thuốc, trung tá , trung tá, tại sao hắn lại cùng với bọn thú nhân tàn nhẫn kia liều mạng chứ?
Râu Đen nước miếng nước mũi rơi loạn, nước mắt từ trong đôi mắt sưng đỏ của hắn tuôn ra ầm ầm,tiếng kêu la gào thét bi thương nói: - Còn có Enzo, người thanh niên dũng cảm này, hắn vì bảo vệ gia đình ta tên tiểu tử ngu xuẩn này, hắn lại có thể liều mạng với bọn cuồng điên thú nhân! Trời ơi, mau cứu bọn họ với!
Râu Đen nước mắt mũi bay tứ tung, đem một nỗi đau thương mãnh liệt, hình tượng phụ thân lo lắng vô cùng diễn vô cùng nhuần nhuyễn, dép lê của hắn đã không biết đi đâu rồi, hai chân trần dẫm bẩn lên trên nền tuyết, trên người hắn bộ đồ ngủ gấm vóc giá trị mấy trăm tiền vàng đó sớm đã bị máu tươi và nước bẩn làm rối tinh rối mù, cho dù giặt sạch cũng không thể mặc được nữa.
Ở đằng sau Râu Đen, vài người trên người mặc dân binh phục chế của Duner tay chân bọn gia tộc ôm Enzo chạy ra, mấy người này khắp người toàn là máu, trước ngực sau lưng đều có vết thương đao kiếm của ‘chiến sĩ anh dũng’ bọn họ và Râu Đen giống nhau kêu hét đau đớn, không ngừng gọi quân y nhanh chóng chạy đến cứu trị cho bạn tốt của thiếu gia bọn họ, đồng bọn tốt, huynh đệ tốt, chiến hữu tốt.
Rất nhiều cây đuốc chiếu sáng một khu đầu ngõ, một nghìn quân đội phòng thủ, hơn trăm Long kỵ binh và mũ đồng, còn có vô số dân binh đang chạy đến đều tập trung tại đây. Ánh sáng ngọn đuốc chiếu sáng xuống, mình Râu Đen loạng choạng nhếch nhác té ngã trên đất, hai đầu gối của hắn quỳ trên mặt đất, dùng lực hai tay giơ cao lên đỡ lấy thân thể mềm yếu của Lâm Tề ‘ hôn mê bất tỉnh’.
Bốn phía vang lên tiếng hoảng sợ kêu gào, Trên người Lâm Tề có tứ tung mười mấy vết thương đao kiếm, bộ quần áo đáng giá đó của hắn đã bị chém rách thành lưới đánh cá. Thịt của hắn dường như giống miệng của trẻ con bĩu ra, lộ ra miễng thịt đỏ sẫm bên trong, cái lạnh của gió bắc cuốn theo tuyết thổi đến, máu thịt của Lâm Tề lập tức trở nên trắng bệch một mảnh.
Lâm Tề đau đớn co rúm lại, dường như đang trong ‘ hôn mê’ hắn vẫn còn cảm nhận được trên người cái đau đớn tuột độ đó.
- Quân y, mau tới cứu người !
Trung tá Wirtu sợ hãi biến sắc, nhưng lại vui mừng khôn xiết, manh mối đến rồi đây !
Nghe đây, Lâm Tề và bọn man dợ đại chiến? như vậy lần này là bọn man dợ xâm lấn làm loạn, không còn nghi ngờ gì nữa rồi!
Tiếng gào thét khó nghe của Râu Đen, lại một lần nữa vang vọng toàn bộ hải cảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.